Tam Tiền Tam sau khi bước vào không gian, không thể nhịn nổi nữa phun ra một ngụm máu màu xanh lam. Cơ thể nàng đã dần bị NLTT tràn đầy đồng hóa, máu chuyển thành màu xanh lam, chứa đầy năng lượng cuồng bạo.
"Hộc... Thật... mệt mỏi." Nàng hung hăng nắm chặt trái tim đang đau nhói.
Hắn nói hắn hối hận vì đã yêu nàng. Cũng phải thôi, hắn hối hận là đúng. Yêu một người còn chưa hiểu tình yêu là gì như nàng, hẳn là bọn họ cũng mệt mỏi lắm đi. Kể cả nàng cũng chán ghét bản thân cơ mà.
Hơn nữa, thời gian của nàng cũng không còn nhiều, không thể ở bên bọn họ như đã hứa, vậy thì nàng ở bên họ làm gì. Dành chút thời gian ít ỏi này, làm những điều nàng muốn làm, đó là điều nàng mong muốn nhất lúc này.
Đã 68% rồi, thời gian tấn cấp dị năng rất nhanh, nhất là thiên phú khủng khiếp của Lạc Tâm nữa.
"Vẫn còn một chút năng lượng có thể sử dụng được lúc này. Ta cũng nên hoàn thành những điều cần làm rồi. Xé mở!"
Không gian lại bị rạch ra một con đường lớn, Tam Tiền Tam bước qua vết nứt không gian, thân hình hiện ra bên trên một căn biệt thự quen thuộc.
Tà gia.
"Chuyển!" Nàng niệm một chữ, thân hình biến mất.
Trong một căn phòng vô cùng ấm áp cùng xa hoa, một người phụ nữ xinh đẹp như hoa lan, nhưng hơi thở lạnh vô cảm lạnh lẽo như mùa đông đang ngẩn người nhìn phương trời xa xa.
"Vù."
Tam Tiền Tam xuất hiện trước mặt bà, không nói hai lời đặt tay lên đầu bà, một tia NLTT nhỏ bé lộ ra, xuyên qua não bộ của bà, đi đến chỗ dây thần kinh nhỏ bé bị cắt đứt. Năng lượng tinh thuần chạm vào hai đầu bị đứt rồi ôn dưỡng nó, hai đầu dây thần kinh được kéo sát lại gần nhau, rồi chạm vào nhau, liền lại như chưa từng bị cắt đứt.
"Có kẻ đột nhập!!!"
"Bị phát hiện rồi sao." Tam Tiền Tam phất tay, đem Ngọc Như Lan hôn mê ném lên giường. Nàng nén lại một ngụm khí huyết tụ lại trong người, vận chuyển hết toàn bộ chỗ dị năng còn lại, xé mở một đường hầm không gian vô cùng xa xôi.
"Hự... phụt..." Một ngụm máu màu xanh lam rơi trên nền nhà, Tam Tiền Tam tiện tay xóa đi nó. Liếc nhìn sơ qua căn phòng này, ánh mắt nàng hiện lên một chút tiếc nuối rồi biến mất, xoay người rời đi.
"Vù..." Đường hầm không gian dần dần khép lại, che đi bóng dáng nhỏ bé.
"Mẹ!!!"
Chỉ một giây sau, Tà Thiên đã tông cửa xông vào. Chậm một giây, mất một nửa đời người.
"Mẹ..." Tà Thiên lo lắng ôm lấy Ngọc Như Lan, NLDN tràn vào cơ thể bà, kiểm tra tình hình. Mọi thứ đều rất tốt, không có gì nguy hiểm.
"Phù..." Hắn thờ phào một hơi, kê lại gối dưới đầu Ngọc Như Lan một cách dịu dàng.
"Tiểu Thiên..."
Giọng nói thanh thoát dịu dàng thì thào bên tai thành công khiến Tà Thiên chấn động, đồng tử mở to.
Đã bao lâu rồi, mẹ hắn chưa gọi tên hắn.
"Mẹ!!!!!!!!"
"Cha, cha, cha, mẹ nhận ra con! Cha!!!"
... ...... ...... ...
Tam Tiền Tam thoát ra khỏi đường hầm không gian, cơ thể ngã xuống một cánh đồng hoa xanh mát.
"Đây... đã là nơi nào rồi?"
Một thảo nguyên rộng lớn không người. Làn gió mang theo hương hoa cỏ thơm ngát sạch sẽ thổi qua từng ngõ ngách của cánh đồng. Những cánh hoa màu xanh lam như màu nước biển trôi theo gió, phủ kín cả tầm mắt của nàng.
Tam Tiền Tam khẽ nhắm mắt. Một dòng nước màu xanh lam thoát li khỏi cơ thể nàng, dần dần nó bao phủ toàn bộ cơ thể một cách kín mít. Dòng nước dần dần đông cứng lại thành một tảng đá màu xanh lam.
Cả cánh đồng hoa đột ngột bị bao phủ bởi một vùng sương mù màu xanh lam huyền ảo, ngăn cách tầm mắt người ngoài.
-Lần này hao tổn quá nhiều năng lượng, ta chỉ có thể bỏ thời gian để hồi phục lại mà thôi. Mong sao nó sẽ không quá lâu, thế giới này, ta vẫn còn muốn khám phá nó.-
"Đến nơi này, có lẽ là định mệnh của mình."
"Sau này, vào thời khắc cuối cùng, có lẽ mình sẽ trở về nơi này."
- Hoàn phần 1 ^^ -
Phần 2: Âm mưu của nữ phụ-2: Cho đến thời khắc cuối cùng. Mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ Cá siu nhơn nha ^^
"Hộc... Thật... mệt mỏi." Nàng hung hăng nắm chặt trái tim đang đau nhói.
Hắn nói hắn hối hận vì đã yêu nàng. Cũng phải thôi, hắn hối hận là đúng. Yêu một người còn chưa hiểu tình yêu là gì như nàng, hẳn là bọn họ cũng mệt mỏi lắm đi. Kể cả nàng cũng chán ghét bản thân cơ mà.
Hơn nữa, thời gian của nàng cũng không còn nhiều, không thể ở bên bọn họ như đã hứa, vậy thì nàng ở bên họ làm gì. Dành chút thời gian ít ỏi này, làm những điều nàng muốn làm, đó là điều nàng mong muốn nhất lúc này.
Đã 68% rồi, thời gian tấn cấp dị năng rất nhanh, nhất là thiên phú khủng khiếp của Lạc Tâm nữa.
"Vẫn còn một chút năng lượng có thể sử dụng được lúc này. Ta cũng nên hoàn thành những điều cần làm rồi. Xé mở!"
Không gian lại bị rạch ra một con đường lớn, Tam Tiền Tam bước qua vết nứt không gian, thân hình hiện ra bên trên một căn biệt thự quen thuộc.
Tà gia.
"Chuyển!" Nàng niệm một chữ, thân hình biến mất.
Trong một căn phòng vô cùng ấm áp cùng xa hoa, một người phụ nữ xinh đẹp như hoa lan, nhưng hơi thở lạnh vô cảm lạnh lẽo như mùa đông đang ngẩn người nhìn phương trời xa xa.
"Vù."
Tam Tiền Tam xuất hiện trước mặt bà, không nói hai lời đặt tay lên đầu bà, một tia NLTT nhỏ bé lộ ra, xuyên qua não bộ của bà, đi đến chỗ dây thần kinh nhỏ bé bị cắt đứt. Năng lượng tinh thuần chạm vào hai đầu bị đứt rồi ôn dưỡng nó, hai đầu dây thần kinh được kéo sát lại gần nhau, rồi chạm vào nhau, liền lại như chưa từng bị cắt đứt.
"Có kẻ đột nhập!!!"
"Bị phát hiện rồi sao." Tam Tiền Tam phất tay, đem Ngọc Như Lan hôn mê ném lên giường. Nàng nén lại một ngụm khí huyết tụ lại trong người, vận chuyển hết toàn bộ chỗ dị năng còn lại, xé mở một đường hầm không gian vô cùng xa xôi.
"Hự... phụt..." Một ngụm máu màu xanh lam rơi trên nền nhà, Tam Tiền Tam tiện tay xóa đi nó. Liếc nhìn sơ qua căn phòng này, ánh mắt nàng hiện lên một chút tiếc nuối rồi biến mất, xoay người rời đi.
"Vù..." Đường hầm không gian dần dần khép lại, che đi bóng dáng nhỏ bé.
"Mẹ!!!"
Chỉ một giây sau, Tà Thiên đã tông cửa xông vào. Chậm một giây, mất một nửa đời người.
"Mẹ..." Tà Thiên lo lắng ôm lấy Ngọc Như Lan, NLDN tràn vào cơ thể bà, kiểm tra tình hình. Mọi thứ đều rất tốt, không có gì nguy hiểm.
"Phù..." Hắn thờ phào một hơi, kê lại gối dưới đầu Ngọc Như Lan một cách dịu dàng.
"Tiểu Thiên..."
Giọng nói thanh thoát dịu dàng thì thào bên tai thành công khiến Tà Thiên chấn động, đồng tử mở to.
Đã bao lâu rồi, mẹ hắn chưa gọi tên hắn.
"Mẹ!!!!!!!!"
"Cha, cha, cha, mẹ nhận ra con! Cha!!!"
... ...... ...... ...
Tam Tiền Tam thoát ra khỏi đường hầm không gian, cơ thể ngã xuống một cánh đồng hoa xanh mát.
"Đây... đã là nơi nào rồi?"
Một thảo nguyên rộng lớn không người. Làn gió mang theo hương hoa cỏ thơm ngát sạch sẽ thổi qua từng ngõ ngách của cánh đồng. Những cánh hoa màu xanh lam như màu nước biển trôi theo gió, phủ kín cả tầm mắt của nàng.
Tam Tiền Tam khẽ nhắm mắt. Một dòng nước màu xanh lam thoát li khỏi cơ thể nàng, dần dần nó bao phủ toàn bộ cơ thể một cách kín mít. Dòng nước dần dần đông cứng lại thành một tảng đá màu xanh lam.
Cả cánh đồng hoa đột ngột bị bao phủ bởi một vùng sương mù màu xanh lam huyền ảo, ngăn cách tầm mắt người ngoài.
-Lần này hao tổn quá nhiều năng lượng, ta chỉ có thể bỏ thời gian để hồi phục lại mà thôi. Mong sao nó sẽ không quá lâu, thế giới này, ta vẫn còn muốn khám phá nó.-
"Đến nơi này, có lẽ là định mệnh của mình."
"Sau này, vào thời khắc cuối cùng, có lẽ mình sẽ trở về nơi này."
- Hoàn phần 1 ^^ -
Phần 2: Âm mưu của nữ phụ-2: Cho đến thời khắc cuối cùng. Mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ Cá siu nhơn nha ^^
Danh sách chương