"Thứ này hửm?"

"Ta thấy không được đẹp lắm, dùng cái này đi."

"Cũng đẹp đấy, công nhận mắt thẩm mỹ của ngươi đôi khi cũng có chỗ dùng!"

Tam Tiền Tam mơ màng tỉnh dậy, khuôn mặt vẫn còn vương lại nét ửng đỏ của ngày hôm qua điên cuồng kia. Cơ thể đau nhức tê tái như có cả một gia đình nhà họ voi ma mút đang mát xa toàn thân nàng.

Khoan đã, đau nhức? Mặc kệ cơ thể đau nhức, Tam Tiền Tam ngồi bật dậy, bẹo bẹo má mình. Tuy là rất nhỏ, nhưng vẫn là cảm giác đau nhức. Nhất là hôm qua, khi hai con dã thú kia tiến vào, nàng đau đến gần chết đi!

Hít thở thật sâu, ép cảm giác hưng phấn đang nhộn nhạo trong lòng, nàng quay lại đối diện với ánh mắt hiếu kì của hai anh em dã thú.

"Em tỉnh rồi sao?" Lam Thần vô cùng tự nhiên đem Tam Tiền Tam nhốt vào lòng, hôn lên môi thơm xinh đẹp một cái thật sâu. Lạc Thi ném qua một ánh mắt cảnh cáo rồi quay người chuẩn bị đồ vật lỉnh kỉnh.

Từ từ, sao cảnh này quen quá vậy? Ở chương số 37, sau khi 2 anh em chơi xong trò 3P với Phương Linh thì...

Khóe miệng Tam Tiền Tam vốn luôn là một đường thẳng cũng phải co rút, đột nhiên nàng cảm nhận được một ít cảm giác hối hận của nhân cách mẹ kế kia. Tự làm tự chịu!

Nhưng mà nhân cách kia đã sớm bị nhốt vào một cái xó nào đó, Tam Tiền Tam cũng chẳng nhớ nổi nữa. Bây giờ nàng lại phải chịu đựng thay mẹ kế kia mấy cái mà cô ta viết ra. Thật bực mình mà!

"Này..." Giọng của Tam Tiền Tam hơi hơi run rẩy. Nàng không sợ đau, cũng không ngại thẹn thùng, nhưng mà bọn họ...

"Được rồi!" Lạc Thi vui vẻ mang dụng cụ xuất hiện.

Ngoài thuốc bôi chống nhiễm khuẩn cùng khăn bông và kim xỏ lỗ, 3 chiếc khuyên màu bạc lẳng lặng nằm trên khay.

"Rất đẹp, đúng không?" Lạc Thi dùng giấy lau sạch 3 chiếc khuyên, mỉm cười dịu dàng hỏi cảm nhận của Tam Tiền Tam.

"Ừm... Nhưng mà..." Hai người định xâu nó vài chỗ nào? Khuyên thì phải nằm trên tai, đúng không?

Lam Thần hôn phớt trên má Tam Tiền Tam, ngón tay điêu luyện tách ra đôi môi hồng nhỏ xinh, hai ngón kẹp lấy chiếc lưỡi nhỏ giảo hoạt muốn chạy trốn.

"Nơi này rất xinh đẹp, rất tiêu hồn. Nhưng lại không biểu đạt được dáng vẻ dâm đãng của em. Phải có một vật nhỏ đánh dấu vào nơi này, khiến cho nó có được dáng vẻ xinh đẹp nhất, cũng..." Để hai con gián kia biết, em không phải là người mà bọn chúng có thể mơ tưởng tới!

"Đúng nha~" Lạc Thi cười dịu dàng, nâng lên chiếc kim xỏ lỗ, ngón tay tiếp nhận đầu lưỡi ngọt ngào của Tam Tiền Tam."Xinh đẹp như vậy, lại thiếu đi vẻ dâm đãng."

"Roẹt!" Chiếc kim đi xuyên qua đầu lưỡi, giọt máu đỏ chảy ra, được Lam Thần tham lam liếm đi."Uhm... ngọt..."

Khả năng chữa trị của cơ thể Dị năng giả vô cùng cường đại, cho dù Tam Tiền Tam là dị năng giả hệ Tinh thần biến dị. Chỉ chốc lát máu đã ngừng chảy. Khi Lạc Thi rút chiếc kim xỏ lỗ ra, giữa chiếc lưỡi xinh đẹp, một lỗ hổng nhỏ xinh đã thành hình.

"Thật đẹp..."

Chiếc khuyên được lắp vào lỗ hổng, xuyên qua lưỡi, như một mũi tên gim thẳng vào tim Tam Tiền Tam. Đời này, nàng đừng nghĩ đến việc chạy thoát khỏi Lam Thần và Lạc Thi.

Một ánh sáng màu lam và màu trắng đột ngột tiến vào bên trong chiếc khuyên, khiến cho nó rung động điên cuồng.

"Ngoại trừ hai chúng ta, ai cũng đừng nghĩ đến việc tháo nó ra." Lam Thần đắc ý vuốt ve chiếc khuyên lưỡi."Trừ phi kẻ đó có được lực lượng hoàn toàn gấp đôi ta cùng Lạc Thi này!"

"Được rồi, đến lượt nàng giúp chúng ta!" Lạc Thi lấy ra hai chiếc khuyên hình tròn cùng chiếc kim xỏ lỗ, nhét vào tay Tam Tiền Tam."Môi và lưỡi phải đi cùng nhau chứ, đúng không?"

Tay run rẩy tiếp nhận hai chiếc khuyên cùng kim xỏ lỗ, Tam Tiền Tam xua đi những rung động khó hiểu trong tim. Ngón tay di chuyển trên cặp môi tuyệt mỹ, khắc họa đường nét hoàn hảo của nó.

"Roẹt!" Chiếc kim xuyên qua môi của Lạc Thi, một giọt máu chảy xuống. Nàng không biết bản thân bị ma ám hay làm sao, cúi xuống liếm đi giọt máu đó.

Mắt Lạc Thi hơi hơi mở to, giật mình nhìn tiểu yêu tinh liếm đi giọt máu của mình, chiếc lưỡi khẽ đảo qua hàm răng trắng muốt, chiếc khuyên lưỡi như ẩn như hiện, rất gợi cảm, rất dâm đãng.

"Em quên ta à?" Cả hai lại quên mất hắn đang ngồi ở đây, thật đáng ghét!

Tam Tiền Tam nhẹ nhàng lấy chiếc kim ra khỏi môi của Lạc Thi, cắm nó vào môi của Lam Thần, động tác thuần thục cùng tự nhiên liếm đi giọt máu đỏ xinh đẹp. Đem hai chiếc khuyên tròn gắn vào môi của Lam Thần và Lạc Thi, nàng mỉm cười vô cùng xinh đẹp.

Nụ cười đầu tiên của nàng từ khi nàng trở thành Tam Tiền Tam, chính là giành cho hai anh em đang ngây ngốc, ngẩn ngơ này.

Môi cùng lưỡi, lưỡi cùng môi. Mãi mãi không bao giờ tách rời, không thể tồn tại nếu thiếu mất một.

Đó, chính là lời tuyên bố của bọn họ đối với nàng.

- Nếu như, đây là điều duy nhất mà tôi có thể làm cho hai người, vậy thì tôi sẽ không ngần ngại mà thực hiện nó. Duy nhất, mãi mãi chỉ có một, mãi mãi gắn kết cùng nhau.-

--- ------ ------

Xì poi a~

"Cách duy nhất, một lần duy nhất, em sẽ thoát khỏi sự tra tấn này!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện