Nghe y nói vậy, Tạ Bạch cũng nhớ ra. Hắn đã từng nhìn thấy hình vẽ huyết trận hiến tế giống hệt hình tạo thành từ những đường máu uốn lượn của bọn sơn tiêu cấp thấp này. Song sở dĩ hắn không nhận ra là bởi theo kiến thức của phần lớn mọi người thì trận này tồn tại và chỉ tồn tại trên lý thuyết, còn thực tế rất ít ai làm thử…
Dù sao đây cũng là một loại tà trận dùng mạng đổi mạng cỡ lớn, một khi trận thành hình cũng đồng nghĩa những người bày trận đều chết.
Sau khi người bày trận chết, máu chảy kết nối trận giăng kín một ngày một đêm thì trận có thể phát huy hiệu lực tối đa. Còn nếu sợ đêm dài lắm mộng mà muốn rút ngắn thời gian, cần bắt một trăm âm quỷ chết chưa đến bảy ngày, đột tử thì tốt, nặng oán khí sát khí thì càng tốt.
Tạ Bạch nhớ lại nội dung sơ lược liên quan đến đại trận huyết tế, lập tức hiểu rõ vì sao họ đụng phải con sơn quỷ cấp thấp nhốt một đống âm quỷ trong người kia dưới núi.
Ân Vô Thư nói:
– Xem ra vẫn chưa hết một ngày một đêm.
Hẳn nhiên y cũng nghĩ giống Tạ Bạch.
Tạ Bạch nhìn chằm chằm thi thể những sơn tiêu cấp thấp đang ngồi xếp bằng, kế đó duỗi tay quét một chút máu chảy ta từ thân chúng và vân vê giữa ngón trỏ và ngón cái. Sương đen vừa rút lại nên tay hắn không còn gì bao phủ, giọt máu sẫm màu bị đầu ngón tay lau qua hút vào cơ thể hắn ngay lập tức.
Ân Vô Thư: …
Đối với người mắc bệnh ưa sạch đến độ sắc mắc như này thì tất cả những người khác đều dơ, nói chi tới máu ẩm nhơm nhớp thế kia, chỉ nhìn thôi là chịu không nổi rồi chứ đừng nói tới việc hút thẳng vào cơ thể.
Y cau có không nhịn nổi, kéo tay Tạ Bạch lại:
– Đừng có sờ bậy, mới nãy dưới chân núi ta nói gì với cậu hả, sao mới đó đã quên rồi.
Tạ Bạch: …
Lập Đông ngoảnh mặt đi chỗ khác với cảm xúc phức tạp, cứ thấy khung cảnh này sai sai ở đâu. Hắn biết Tạ Bạch do một tay Ân Vô Thư nuôi lớn nhưng không nhìn tận mắt, bây giờ đột nhiên chứng kiến cảnh hai người lớn đứng trước mặt mà nói chuyện như dạy dỗ con nít thế kia thì thấy hơi khó nuốt trôi, chủ yếu là vì…
Clm Ân lão đại đã bao giờ quan tâm người khác như vậy?! Ai dám nói chuyện kiểu đó với âm khách?!
Thế mà trước mắt tổng hợp đủ cả hai cảnh tượng trên, với hắn ta mà nói lực công kích của chuyện này hơi lớn.
Tạ Bạch chẳng buồn chống đối Ân Vô Thư, trên đầu ngón tay hắn đã chẳng còn vương chút máu nào, trông mảnh khảnh mà sạch sẽ như chưa hề vướng bẩn. Hắn phủi lớp bụi không tồn tại trên tay mình rồi nhìn đám sơn tiêu cấp thấp dưới đất, nói:
– Chưa tròn một ngày một đêm nhưng cũng không xê xích bao nhiêu.
Hơn nữa, đám âm quỷ bị đánh tan thành nhiều mảnh ban nãy đã bị hút vào huyết trận hiến tế này, dù trận chưa thành hình những vẫn giúp huyết trận hiến tế bắt đầu có hiệu quả.
Lập Đông tặc lưỡi hai cái:
– Tôi cũng từng nghe loại tà trận này rồi, nhưng không nghĩ có ai ngốc đến thế đâu, ắt là bị điều khiển hoặc lợi dụng đến mức mất mạng? Hắn ta vừa than thở vừa rút ba cây nhang vàng từ trong tay áo và… một thau đồng to bằng bản mặt.
Tạ Bạch: …
Trước đây, hắn cũng gặp Lập Đông mỗi tháng một lần, song đa phần đều chỉ lui tới vội vã chứ không chú ý Lập Đông đang làm gì hay có dự định làm gì, nên tất nhiên cũng không rành cách Lập Đông ra trận. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Lập Đông rút vũ khí, ai có ngờ thấy được một cái thau ngốc xít…
Rất chi phá hoại đến hình tượng của Thái Huyền đạo.
Ân Vô Thư bật cười, cười đến độ Lập Đông dựng hết lông tóc:
– Cậu móc cái thau ra làm gì? Chờ ta đến ụp vô mặt cậu hả?
Bấy giờ Lập Đông mới phản ứng lại kịp bèn cất cái thau vào lại:
– Ờm, ờ… nhiều đồ quá nên tôi lấy nhầm. Cái chốn hoang dã này không dùng thau được, cái này vẫn tốt hơn.
Nói đoạn, hắn ta rút một tấm gương đồng từ trong tay áo qua, hai bên tấm gương trạm trổ hoa văn như đồ đằng, ở giữa đã được đánh bóng sáng ngời nhẵn mịn như mặt nước phản chiếu ánh vàng giữa màn đêm.
Sơn tiêu cấp thấp hiển nhiên thuộc về yêu linh, phàm là yêu linh còn sống mà làm chuyện gì bất thường ắt hẳn Thái Huyền đạo sẽ can thiệp vào, và hành động bài bố tà trận như vầy chắc chắn không ngoại lệ.
Gặp phải loại trận hiến tế này cần phải điều tra xem ai là người bày trận và phải phá trận để tránh hậu hoạ về sau.
Lập Đông búng tay ra một tia lửa đốt cây nhang vàng, quét khói một vòng bốn hướng đông nam tây bắc, kế đó một tay cầm gương đồng đặt ngang một tay cầm nhang vàng, khỏ ngón trỏ lên thân nhang để rải tàn hương lên mặt gương, nhịp nhàng đến độ tàn hương chỉ phủ một tầng mỏng mịn bên trên mặt gương.
Đến khi tàn hương phủ kín toàn bộ mặt gương, Lập Đông mới thu cây nhang về. Hắn ta ngẩng đầu nhìn ánh trăng vô cùng ảm đạm trên bầu trời, sau đó đứng y tại chỗ xoay một vòng, chọn đúng vị trí để gương đối diện với mặt trăng rồi quét nhẹ ngón trỏ lau tàn hương trên mặt gương.
Phương thức này có tên Bát vân kiến nguyệt, nếu dùng thau đồng kia ắt có thể tìm ra manh mối, đáng tiếc cả hai vị chủ toạ đều bày tỏ sự ghét bỏ, Lập Đông cảm thấy ức chế cùng cực.
Mà càng ức chế hơn chính là ánh trăng mờ nhạt hôm nay dẫn đến hiệu quả không tốt, hoặc vì nguyên nhân gì đó mà hắn quét tàn hương khỏi mặt kính rồi cũng không thấy được manh mối hữu ích nào hiện trên mặt gương ánh vàng kia.
– Ầy, gặp quỷ rồi.
Lập Đông vẫn chưa chịu thua, đem gương đồng lắc trên mỗi một góc một, lắc một hồi lắc tới trước gương mặt vô cảm của Ân Vô Thư.
Lập Đông: …
Hắn ta lặng lẽ nhìn sang thì thấy Ân Vô Thư nghiêm chỉnh mặt không cảm xúc đứng sau lưng, từ trên cao nhìn xuyên thẳng qua người hắn ta xuống gương đồng rồi cười khẩy:
– Cứ cầm cái gương mà lắc đi, ta chờ xem cậu lắc tới sáng mai có lắc ra được chân tướng không.
Lập Đông xám mặt, nhét lại gương đồng vào trong tay áo rồi lẩm bẩm như thể không cam tâm:
– Đúng ra hôm nay trăng này đủ rồi, lần trước còn không sáng như này mà tôi còn tìm ra được…
Thật ra Tạ Bạch cũng hiểu những lời hắn ta nói, phương thức kia vốn dĩ có hiệu quả và được thực hiện không sai một bước nào. Thế nhưng lần này không tìm ra được gì khả năng cao là bởi đối phương quá đặc biệt vượt qua một giới hạn nhất định nào đó.
Hiện tại mà nói, cho dù giới hạn đó là năng lực hay địa vị thì cũng không phải chuyện tốt.
Đối thủ càng nguy hiểm thì càng phải nhanh chóng phá vỡ huyết trận hiến tế này.
Quyển sách trước kia Tạ Bạch đọc mượn từ trên kệ của Ân Vô Thư. Ban đầu, y đặt cả một gian phòng trong nhà để đựng sách, bên trong chứa đầy sách đủ mọi đề tài. Trong đó, những tầng bên trên có rất nhiều sách bị hư tổn ở mức độ khác nhau, một số quyển rách đến độ phải bị dán lại mới còn giữ nguyên dạng, quyển sách Tạ Bạch đọc cũng là một trong số đó. Nó thiếu đến gần nửa quyển, và phần phương thức phá huyết trận hiến tế tình cờ nằm trong phần bị thiếu đó.
Tạ Bạch vừa tính mở miệng đã thấy Ân Vô Thư lia mắt nhìn một vòng, tiện tay bẻ một cành cây dài từ bên cạnh, kế đó duỗi tay ôm Tạ Bạch sang một bên và nói:
– Trận này cậu không nên chạm vào, cứ ôm mèo cho chặt rồi đứng yên nhìn ta là được, đừng có thoắt cái lại nhảy vào đấy.
Tạ Bạch bị y nhắc nhở mới nhớ đến chú mèo mun nhí nằm im re trên người nửa ngày không kêu lấy nửa tiếng, yên tĩnh đến lạ.
Ân Vô Thư ngoái đầu về phía Lập Đông bảo:
– Lát nữa xem đúng lúc thì tạo mưa.
Lập Đông: … Phân biệt đối xử hàng thật giá thật.
Sai xử xong xuôi, Ân Vô Thư liền bước vào trong vòng hiến tế, nét mặt thản nhiên như thể chỉ đang bước qua một ngưỡng cửa.
Kết quả ngay khi y bước vào vòng hiến tế, một ngọn lửa lớn ngút trời bùng lên khắp vòng tròn. Ánh lửa soi sáng tận nửa vòm trời, lưỡi lửa xuyên thủng trời cao như liếm đến tận sát vầng trăng. Ánh lửa kia hoàn toàn không phải ảo giác, Tạ Bạch còn có thể cảm nhận được hơi nóng phả vào mặt. Hắn đứng quá gần nên sức nóng kia tựa như thiêu đốt hết cả người.
Chú mèo vốn đang lặng thinh bất chợt xù hết lông, gầm gừ hai tiếng từ dưới cuống họng, lưng cong vòng lên như muốn xông thẳng vào bãi lửa. Tạ Bạch đưa tay che mặt nó lại và ấn chặt nó vào lồng ngực tránh cho nó nhảy vào thật.
Hắn cau mày nhìn Ân Vô Thư trong biển lửa, người ấy vẫn giữ dáng vẻ thong dong chẳng chút vội vàng, trên tay cầm một cành cây dài bước đến tâm huyết trận hiến tế, kế đó vạch cành cây lên mặt đất. Phá vỡ thế trận mà trông y như chẳng hề tốn chút sức lực nào và nhánh cây kia chỉ như sượt nhẹ ngang mặt đất.
Song mỗi khi y vạch một đường, một con sơn tiêu cấp thấp ngồi xếp bằng trên đất sẽ lập tức trợn trừng cặp mắt đầy máu và vùng vẫy thét lên một tiếng thấu tai. Nó như bị một loại lực nào đó ấn chặt trên mặt đất, có giãy giụa cỡ nào cũng không thể rời khỏi nửa bước.
Từng con sơn tiêu cấp thấp lần lượt tru tréo giãy giụa càng lúc càng nhiều. Ánh trăng mờ mịt trên trời dần ngả đỏ giữa tiếng thét gào chất ngất không ngừng, Ngọn lửa trong vòng hiến tế liên tục bị sơn tiêu cấp thấp điên cuồng quét ra ngoài, đoán chừng sắp đốt cháy đám thảm thực vật bừa bộn xung quanh.
Cuối cùng Lập Đông cũng hiểu câu “Xem đúng lúc thì tạo mưa” là ý gì, bèn lấy ra một chiếc chuông đồng bát giác, rạch đầu ngón tay chấm máu trên từng góc chuông, kế đó giơ chuông lên cao và lắc nhẹ ba lần.
Tiếng chuông vừa dứt, áng mây tản khắp chân trời chợt đổi sắc, trong nháy mắt đã tụ lại một chỗ, treo lơ lửng trên đỉnh núi như thể sẽ lập tức trút xuống. Lập Đông khẽ mấp máy môi niệm vài câu, chuông đồng rung lên một lần nữa, mưa liền nhỏ giọt rơi xuống.
Cơn mưa này rất lạ thường, nó chỉ đổ đúng trên đỉnh núi, song rơi vừa dày vừa vội vã như thể vận hết sức lực cả một đời. Nó trút không ngừng bên trên ngọn lửa với phong thái áp chế mạnh mẽ, hoàn toàn không giống một cơn mưa thông thường sẽ rơi trên núi Lễ Lam vào mùa này.
Lửa bị quét ra bên ngoài vòng tròn bị nước mưa thấm ướt liền tắt lịm trong chớp mắt mà chẳng kịp lan đến chỗ có thể bén lửa nên dĩ nhiên cũng không gây ra thảm hoạ cháy rừng.
Ngược lại, bãi lửa trong trận hiến tế vẫn bừng bừng ngút trời chứ không hề bị ảnh hưởng bởi cơn mưa.
Ba mươi mốt con sơn tiêu cấp thấp đã phát điên, chỉ còn lại một con cuối cùng ngồi xếp bằng trong vòng tròn.
Ân Vô Thư vạch cành cây một nhát, cất giọng gọi mà chẳng màng ngoái đầu:
– Tiểu Bạch.
Còn chưa dứt lời, huyết trận hiến tế đột ngột chấn động, mặt đất gãy rầm rập thành những vết nứt sâu hoắm, ba mươi hai con sơn tiêu cấp thấp đồng thời phóng ra ngoài. Tạ Bạch cười khẩy, đặt mèo lên đầu vai rồi thả sương đen ùa ra trong nháy mắt, sương đen ngay lập tức tràn đến cả trăm mét khắp bốn phía rồi nhanh chóng trói gọn lũ sơn tiêu cấp thấp chưa kịp chạy ra xa.
Tạ Bạch nắm tay lại, ngay lập tức kéo cả đám sơn tiêu cấp thấp bị quấn chặt trong sương đen đến trước mặt. Kế đó, hắn chọt thẳng tay trái không che chắn gì xuyên vào sương đen mà chẳng nói một tiếng. Chỉ nghe thấy đám sơn tiêu cấp thấp chợt biến giọng, tru lên một tràng đau đớn xót xa.
Tạ Bạch buông mắt trong vô cảm, nhìn đám sương đen khổng lồ đang rút lại với tốc độ mắt thường có thể trông thấy.
Sau khi bọc sương đen đã xẹp xuống hoàn toàn, hắn mới rút tay ra, đầu ngón tay trắng gầy còn vương chút máu nhưng cũng nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi.
Lập Đông: … Lần nào nhìn cũng thốn cả mề.
Tạ Bạch thu sương đen về rồi ngước mặt lên nhìn thì thấy lửa lớn trong huyết trận hiến tế đang tắt dần, chỉ còn lại một ít đốm lửa tàn lụi đang lập loè sắp ngúm. Ân Vô Thư sẵn tay ném cành cây sang một bên, chán ghét giũ tay lấy một tấm khăn màu xám lông chuột lau tới lau lui cành cây, vừa lau vừa bước về phía nhóm Tạ Bạch.
Huyết trận gốc bị Ân Vô Thư dùng phù văn còn dị thường hơn để trấn áp, giờ đã thay đổi hoàn toàn, trông có hơi bừa bộn. Trên bề mặt mặt đất cũng xuất hiện nhiều vết rạn nứt, vài vết đã lan rộng và lún thành đường rất sâu, đá vụn không ngừng lăn xuống từ bên mép vết nứt…
Ân Vô Thư đốt sạch tấm khăn vừa dùng, đứng trong ánh lửa mà nói với Tạ Bạch:
– Ở giữa huyết trận có vẽ một dấu ấn cực kỳ mờ, rất giống với dấu vết giữa nền tuyết năm xưa khi ta tìm thấy cậu.
Tạ Bạch sửng sốt:
– Có dấu ấn trên nền tuyết ở nơi ngài tìm thấy tôi?
– Hết chương 23 –
Dù sao đây cũng là một loại tà trận dùng mạng đổi mạng cỡ lớn, một khi trận thành hình cũng đồng nghĩa những người bày trận đều chết.
Sau khi người bày trận chết, máu chảy kết nối trận giăng kín một ngày một đêm thì trận có thể phát huy hiệu lực tối đa. Còn nếu sợ đêm dài lắm mộng mà muốn rút ngắn thời gian, cần bắt một trăm âm quỷ chết chưa đến bảy ngày, đột tử thì tốt, nặng oán khí sát khí thì càng tốt.
Tạ Bạch nhớ lại nội dung sơ lược liên quan đến đại trận huyết tế, lập tức hiểu rõ vì sao họ đụng phải con sơn quỷ cấp thấp nhốt một đống âm quỷ trong người kia dưới núi.
Ân Vô Thư nói:
– Xem ra vẫn chưa hết một ngày một đêm.
Hẳn nhiên y cũng nghĩ giống Tạ Bạch.
Tạ Bạch nhìn chằm chằm thi thể những sơn tiêu cấp thấp đang ngồi xếp bằng, kế đó duỗi tay quét một chút máu chảy ta từ thân chúng và vân vê giữa ngón trỏ và ngón cái. Sương đen vừa rút lại nên tay hắn không còn gì bao phủ, giọt máu sẫm màu bị đầu ngón tay lau qua hút vào cơ thể hắn ngay lập tức.
Ân Vô Thư: …
Đối với người mắc bệnh ưa sạch đến độ sắc mắc như này thì tất cả những người khác đều dơ, nói chi tới máu ẩm nhơm nhớp thế kia, chỉ nhìn thôi là chịu không nổi rồi chứ đừng nói tới việc hút thẳng vào cơ thể.
Y cau có không nhịn nổi, kéo tay Tạ Bạch lại:
– Đừng có sờ bậy, mới nãy dưới chân núi ta nói gì với cậu hả, sao mới đó đã quên rồi.
Tạ Bạch: …
Lập Đông ngoảnh mặt đi chỗ khác với cảm xúc phức tạp, cứ thấy khung cảnh này sai sai ở đâu. Hắn biết Tạ Bạch do một tay Ân Vô Thư nuôi lớn nhưng không nhìn tận mắt, bây giờ đột nhiên chứng kiến cảnh hai người lớn đứng trước mặt mà nói chuyện như dạy dỗ con nít thế kia thì thấy hơi khó nuốt trôi, chủ yếu là vì…
Clm Ân lão đại đã bao giờ quan tâm người khác như vậy?! Ai dám nói chuyện kiểu đó với âm khách?!
Thế mà trước mắt tổng hợp đủ cả hai cảnh tượng trên, với hắn ta mà nói lực công kích của chuyện này hơi lớn.
Tạ Bạch chẳng buồn chống đối Ân Vô Thư, trên đầu ngón tay hắn đã chẳng còn vương chút máu nào, trông mảnh khảnh mà sạch sẽ như chưa hề vướng bẩn. Hắn phủi lớp bụi không tồn tại trên tay mình rồi nhìn đám sơn tiêu cấp thấp dưới đất, nói:
– Chưa tròn một ngày một đêm nhưng cũng không xê xích bao nhiêu.
Hơn nữa, đám âm quỷ bị đánh tan thành nhiều mảnh ban nãy đã bị hút vào huyết trận hiến tế này, dù trận chưa thành hình những vẫn giúp huyết trận hiến tế bắt đầu có hiệu quả.
Lập Đông tặc lưỡi hai cái:
– Tôi cũng từng nghe loại tà trận này rồi, nhưng không nghĩ có ai ngốc đến thế đâu, ắt là bị điều khiển hoặc lợi dụng đến mức mất mạng? Hắn ta vừa than thở vừa rút ba cây nhang vàng từ trong tay áo và… một thau đồng to bằng bản mặt.
Tạ Bạch: …
Trước đây, hắn cũng gặp Lập Đông mỗi tháng một lần, song đa phần đều chỉ lui tới vội vã chứ không chú ý Lập Đông đang làm gì hay có dự định làm gì, nên tất nhiên cũng không rành cách Lập Đông ra trận. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Lập Đông rút vũ khí, ai có ngờ thấy được một cái thau ngốc xít…
Rất chi phá hoại đến hình tượng của Thái Huyền đạo.
Ân Vô Thư bật cười, cười đến độ Lập Đông dựng hết lông tóc:
– Cậu móc cái thau ra làm gì? Chờ ta đến ụp vô mặt cậu hả?
Bấy giờ Lập Đông mới phản ứng lại kịp bèn cất cái thau vào lại:
– Ờm, ờ… nhiều đồ quá nên tôi lấy nhầm. Cái chốn hoang dã này không dùng thau được, cái này vẫn tốt hơn.
Nói đoạn, hắn ta rút một tấm gương đồng từ trong tay áo qua, hai bên tấm gương trạm trổ hoa văn như đồ đằng, ở giữa đã được đánh bóng sáng ngời nhẵn mịn như mặt nước phản chiếu ánh vàng giữa màn đêm.
Sơn tiêu cấp thấp hiển nhiên thuộc về yêu linh, phàm là yêu linh còn sống mà làm chuyện gì bất thường ắt hẳn Thái Huyền đạo sẽ can thiệp vào, và hành động bài bố tà trận như vầy chắc chắn không ngoại lệ.
Gặp phải loại trận hiến tế này cần phải điều tra xem ai là người bày trận và phải phá trận để tránh hậu hoạ về sau.
Lập Đông búng tay ra một tia lửa đốt cây nhang vàng, quét khói một vòng bốn hướng đông nam tây bắc, kế đó một tay cầm gương đồng đặt ngang một tay cầm nhang vàng, khỏ ngón trỏ lên thân nhang để rải tàn hương lên mặt gương, nhịp nhàng đến độ tàn hương chỉ phủ một tầng mỏng mịn bên trên mặt gương.
Đến khi tàn hương phủ kín toàn bộ mặt gương, Lập Đông mới thu cây nhang về. Hắn ta ngẩng đầu nhìn ánh trăng vô cùng ảm đạm trên bầu trời, sau đó đứng y tại chỗ xoay một vòng, chọn đúng vị trí để gương đối diện với mặt trăng rồi quét nhẹ ngón trỏ lau tàn hương trên mặt gương.
Phương thức này có tên Bát vân kiến nguyệt, nếu dùng thau đồng kia ắt có thể tìm ra manh mối, đáng tiếc cả hai vị chủ toạ đều bày tỏ sự ghét bỏ, Lập Đông cảm thấy ức chế cùng cực.
Mà càng ức chế hơn chính là ánh trăng mờ nhạt hôm nay dẫn đến hiệu quả không tốt, hoặc vì nguyên nhân gì đó mà hắn quét tàn hương khỏi mặt kính rồi cũng không thấy được manh mối hữu ích nào hiện trên mặt gương ánh vàng kia.
– Ầy, gặp quỷ rồi.
Lập Đông vẫn chưa chịu thua, đem gương đồng lắc trên mỗi một góc một, lắc một hồi lắc tới trước gương mặt vô cảm của Ân Vô Thư.
Lập Đông: …
Hắn ta lặng lẽ nhìn sang thì thấy Ân Vô Thư nghiêm chỉnh mặt không cảm xúc đứng sau lưng, từ trên cao nhìn xuyên thẳng qua người hắn ta xuống gương đồng rồi cười khẩy:
– Cứ cầm cái gương mà lắc đi, ta chờ xem cậu lắc tới sáng mai có lắc ra được chân tướng không.
Lập Đông xám mặt, nhét lại gương đồng vào trong tay áo rồi lẩm bẩm như thể không cam tâm:
– Đúng ra hôm nay trăng này đủ rồi, lần trước còn không sáng như này mà tôi còn tìm ra được…
Thật ra Tạ Bạch cũng hiểu những lời hắn ta nói, phương thức kia vốn dĩ có hiệu quả và được thực hiện không sai một bước nào. Thế nhưng lần này không tìm ra được gì khả năng cao là bởi đối phương quá đặc biệt vượt qua một giới hạn nhất định nào đó.
Hiện tại mà nói, cho dù giới hạn đó là năng lực hay địa vị thì cũng không phải chuyện tốt.
Đối thủ càng nguy hiểm thì càng phải nhanh chóng phá vỡ huyết trận hiến tế này.
Quyển sách trước kia Tạ Bạch đọc mượn từ trên kệ của Ân Vô Thư. Ban đầu, y đặt cả một gian phòng trong nhà để đựng sách, bên trong chứa đầy sách đủ mọi đề tài. Trong đó, những tầng bên trên có rất nhiều sách bị hư tổn ở mức độ khác nhau, một số quyển rách đến độ phải bị dán lại mới còn giữ nguyên dạng, quyển sách Tạ Bạch đọc cũng là một trong số đó. Nó thiếu đến gần nửa quyển, và phần phương thức phá huyết trận hiến tế tình cờ nằm trong phần bị thiếu đó.
Tạ Bạch vừa tính mở miệng đã thấy Ân Vô Thư lia mắt nhìn một vòng, tiện tay bẻ một cành cây dài từ bên cạnh, kế đó duỗi tay ôm Tạ Bạch sang một bên và nói:
– Trận này cậu không nên chạm vào, cứ ôm mèo cho chặt rồi đứng yên nhìn ta là được, đừng có thoắt cái lại nhảy vào đấy.
Tạ Bạch bị y nhắc nhở mới nhớ đến chú mèo mun nhí nằm im re trên người nửa ngày không kêu lấy nửa tiếng, yên tĩnh đến lạ.
Ân Vô Thư ngoái đầu về phía Lập Đông bảo:
– Lát nữa xem đúng lúc thì tạo mưa.
Lập Đông: … Phân biệt đối xử hàng thật giá thật.
Sai xử xong xuôi, Ân Vô Thư liền bước vào trong vòng hiến tế, nét mặt thản nhiên như thể chỉ đang bước qua một ngưỡng cửa.
Kết quả ngay khi y bước vào vòng hiến tế, một ngọn lửa lớn ngút trời bùng lên khắp vòng tròn. Ánh lửa soi sáng tận nửa vòm trời, lưỡi lửa xuyên thủng trời cao như liếm đến tận sát vầng trăng. Ánh lửa kia hoàn toàn không phải ảo giác, Tạ Bạch còn có thể cảm nhận được hơi nóng phả vào mặt. Hắn đứng quá gần nên sức nóng kia tựa như thiêu đốt hết cả người.
Chú mèo vốn đang lặng thinh bất chợt xù hết lông, gầm gừ hai tiếng từ dưới cuống họng, lưng cong vòng lên như muốn xông thẳng vào bãi lửa. Tạ Bạch đưa tay che mặt nó lại và ấn chặt nó vào lồng ngực tránh cho nó nhảy vào thật.
Hắn cau mày nhìn Ân Vô Thư trong biển lửa, người ấy vẫn giữ dáng vẻ thong dong chẳng chút vội vàng, trên tay cầm một cành cây dài bước đến tâm huyết trận hiến tế, kế đó vạch cành cây lên mặt đất. Phá vỡ thế trận mà trông y như chẳng hề tốn chút sức lực nào và nhánh cây kia chỉ như sượt nhẹ ngang mặt đất.
Song mỗi khi y vạch một đường, một con sơn tiêu cấp thấp ngồi xếp bằng trên đất sẽ lập tức trợn trừng cặp mắt đầy máu và vùng vẫy thét lên một tiếng thấu tai. Nó như bị một loại lực nào đó ấn chặt trên mặt đất, có giãy giụa cỡ nào cũng không thể rời khỏi nửa bước.
Từng con sơn tiêu cấp thấp lần lượt tru tréo giãy giụa càng lúc càng nhiều. Ánh trăng mờ mịt trên trời dần ngả đỏ giữa tiếng thét gào chất ngất không ngừng, Ngọn lửa trong vòng hiến tế liên tục bị sơn tiêu cấp thấp điên cuồng quét ra ngoài, đoán chừng sắp đốt cháy đám thảm thực vật bừa bộn xung quanh.
Cuối cùng Lập Đông cũng hiểu câu “Xem đúng lúc thì tạo mưa” là ý gì, bèn lấy ra một chiếc chuông đồng bát giác, rạch đầu ngón tay chấm máu trên từng góc chuông, kế đó giơ chuông lên cao và lắc nhẹ ba lần.
Tiếng chuông vừa dứt, áng mây tản khắp chân trời chợt đổi sắc, trong nháy mắt đã tụ lại một chỗ, treo lơ lửng trên đỉnh núi như thể sẽ lập tức trút xuống. Lập Đông khẽ mấp máy môi niệm vài câu, chuông đồng rung lên một lần nữa, mưa liền nhỏ giọt rơi xuống.
Cơn mưa này rất lạ thường, nó chỉ đổ đúng trên đỉnh núi, song rơi vừa dày vừa vội vã như thể vận hết sức lực cả một đời. Nó trút không ngừng bên trên ngọn lửa với phong thái áp chế mạnh mẽ, hoàn toàn không giống một cơn mưa thông thường sẽ rơi trên núi Lễ Lam vào mùa này.
Lửa bị quét ra bên ngoài vòng tròn bị nước mưa thấm ướt liền tắt lịm trong chớp mắt mà chẳng kịp lan đến chỗ có thể bén lửa nên dĩ nhiên cũng không gây ra thảm hoạ cháy rừng.
Ngược lại, bãi lửa trong trận hiến tế vẫn bừng bừng ngút trời chứ không hề bị ảnh hưởng bởi cơn mưa.
Ba mươi mốt con sơn tiêu cấp thấp đã phát điên, chỉ còn lại một con cuối cùng ngồi xếp bằng trong vòng tròn.
Ân Vô Thư vạch cành cây một nhát, cất giọng gọi mà chẳng màng ngoái đầu:
– Tiểu Bạch.
Còn chưa dứt lời, huyết trận hiến tế đột ngột chấn động, mặt đất gãy rầm rập thành những vết nứt sâu hoắm, ba mươi hai con sơn tiêu cấp thấp đồng thời phóng ra ngoài. Tạ Bạch cười khẩy, đặt mèo lên đầu vai rồi thả sương đen ùa ra trong nháy mắt, sương đen ngay lập tức tràn đến cả trăm mét khắp bốn phía rồi nhanh chóng trói gọn lũ sơn tiêu cấp thấp chưa kịp chạy ra xa.
Tạ Bạch nắm tay lại, ngay lập tức kéo cả đám sơn tiêu cấp thấp bị quấn chặt trong sương đen đến trước mặt. Kế đó, hắn chọt thẳng tay trái không che chắn gì xuyên vào sương đen mà chẳng nói một tiếng. Chỉ nghe thấy đám sơn tiêu cấp thấp chợt biến giọng, tru lên một tràng đau đớn xót xa.
Tạ Bạch buông mắt trong vô cảm, nhìn đám sương đen khổng lồ đang rút lại với tốc độ mắt thường có thể trông thấy.
Sau khi bọc sương đen đã xẹp xuống hoàn toàn, hắn mới rút tay ra, đầu ngón tay trắng gầy còn vương chút máu nhưng cũng nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi.
Lập Đông: … Lần nào nhìn cũng thốn cả mề.
Tạ Bạch thu sương đen về rồi ngước mặt lên nhìn thì thấy lửa lớn trong huyết trận hiến tế đang tắt dần, chỉ còn lại một ít đốm lửa tàn lụi đang lập loè sắp ngúm. Ân Vô Thư sẵn tay ném cành cây sang một bên, chán ghét giũ tay lấy một tấm khăn màu xám lông chuột lau tới lau lui cành cây, vừa lau vừa bước về phía nhóm Tạ Bạch.
Huyết trận gốc bị Ân Vô Thư dùng phù văn còn dị thường hơn để trấn áp, giờ đã thay đổi hoàn toàn, trông có hơi bừa bộn. Trên bề mặt mặt đất cũng xuất hiện nhiều vết rạn nứt, vài vết đã lan rộng và lún thành đường rất sâu, đá vụn không ngừng lăn xuống từ bên mép vết nứt…
Ân Vô Thư đốt sạch tấm khăn vừa dùng, đứng trong ánh lửa mà nói với Tạ Bạch:
– Ở giữa huyết trận có vẽ một dấu ấn cực kỳ mờ, rất giống với dấu vết giữa nền tuyết năm xưa khi ta tìm thấy cậu.
Tạ Bạch sửng sốt:
– Có dấu ấn trên nền tuyết ở nơi ngài tìm thấy tôi?
– Hết chương 23 –
Danh sách chương