Lãnh Mặc Hàn bước ra quan tài trước, tôi muốn tự mình đi ra ngoài, lại vẫn bị hắn ôm ra ngoài.
Quay đầu lại, tình cờ nhìn thấy quan tài đậy lại, ở giữa trung tâm nhô lên trên có điêu khắc một quyển thẻ tre, trên thẻ tre còn khắc hoa văn gì đó.
Tôi tò mò duỗi tay chạm vào một cái, lúc này mới phát hiện thì ra thẻ tre này không phải là điêu khắc, mà là một quyển thẻ tre bằng ngọc có thể hoạt động.
Lúc này bị tôi chạm vào, ngọc giản xoay tròn ở chỗ cũ, sau khi một ánh sáng ngọc sắc hiện lên, ngọc giản mất đi ánh sáng.
Không phải là bị tôi làm hỏng rồi chứ? Tôi chột dạ nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, thấy hắn không nói một lời nhìn tôi, tôi vội xin lỗi: “Thật xin lỗi! Không phải tôi cố ý! Tôi chỉ khẽ chạm vào một chút! Anh xem, nó cũng không vỡ! Hẳn là không bị hỏng đi!”
“Cầm lấy nó.” Lãnh Mặc Hàn bỗng nhiên nói.
Tôi chỉ có thể làm theo, ngọc giản bị cầm lấy, chuyện gì cũng đều không xảy ra. Tôi mở ra nhìn thoáng qua, đây hình như chỉ là một quyển thẻ tre bằng ngọc mà thôi.
Không đúng, tôi đột nhiên nhớ lại khi ở phố âm Lãnh Mặc Uyên và Tiểu Duy đều đề cập đến ngọc giản, nhất định ngọc giản này không phải là đồ vật đơn giản.
“Đây là gì?” Tôi hỏi Lãnh Mặc Hàn.
“Vô Cực Ngọc Giản.” Lãnh Mặc Hàn nói xong nắm một bàn tay của tôi, cắt đứt ngón giữa của tôi, nhỏ máu của tôi ở trên ngọc giản.
Giọt máu nhỏ ở trên ngọc giản, như mưa xối vào sông nước chìm vào trong ngọc giản, dâng lên một lớp gợn sóng sau đó tản ra không thấy, ngọc giản lại loáng thoáng tia sáng khác thường.
“Sao ngọc giản lại sáng lên?”
“Nhận chủ.” Lãnh Mặc Hàn nói xong nhìn về phía tôi: “Nó là của nàng.” Giọng nói của hắn bình thản, nhưng trong ánh mắt có thêm một tia không hiểu gì đó nhìn tôi.
“Đây không phải là của tôi, tôi cầm không tốt đi……” Vạn nhất thứ này là thần khí gì đó, tôi cầm về sau bị đuổi giết làm sao bây giờ!
Hắn lại như nhìn thấu tôi: “Lực lượng của Vô Cực Ngọc Giản rất mạnh, nếu nó công nhận nàng thì nàng cầm đi, cho dù người khác đoạt, cũng sẽ ước lượng mình thật tốt lại động thủ. Cho dù nàng không cần, nó cũng sẽ đi theo nàng.”
Đơn giản mà nói, chính là tới đoạt đều là cao thủ trong cao thủ, tôi còn ném không hế miếng kẹo mạch nha này.
Đang nghĩ cả người ngay cả túi tôi cũng đều không có, nên đặt ngọc giản ở đâu, ngọc giản lại như tâm ý tương thông, hóa thành một ánh sáng quấn ở trên tay của tôi, biến thành một vòng ngọc, dù tháo thế nào cũng không tháo được.
Vòng tay này… Vẫn rất xinh đẹp… Vừa thấy đã rất đáng giá…
Nhìn lối ra sơn động đã có ánh mặt trời chiếu vào mảng lớn, tôi đi về nơi đó hai bước, chỗ vai trái truyền đến một cái vỗ nhẹ, tôi tưởng Lãnh Mặc Hàn tìm tôi, quay đầu lại lại phát hiện hắn và quan tài thủy tinh đều biến mất không thấy.
Tôi tìm một vòng cũng không tìm được, chỉ có thể hét với sơn động trống rỗng: “Lãnh Mặc Hàn? Lãnh Mặc Hàn!”
Vẫn luôn không có bất luận cái gì đáp lại.
Còn chưa cáo biệt mà hắn đã đi rồi, trái tim tôi lại có một tia mất mát.
Tối hôm qua hắn nói, tôi đi về phía trước có đường núi thật dài, tôi đi ra khỏi sơn động. Ánh mặt trời chiếu lên người, gần như xua tan tất cả âm khí dính ở trong cơ thể của tôi mấy ngày nay.
Cửa sơn động rất bí ẩn, hơn nữa lại là ở giữa sườn núi, xung quanh không có bất luận con đường gì, thật con mẹ nó hố cha.
Tôi ở cửa động nhìn xung quanh nửa ngày, dưới cân nhắc chọn một con đường thoạt nhìn nhẹ nhàng nhất, quay người leo xuống núi.
Ngay ở lúc hoàn thành cách mạng một nửa, đang nhìn thấy thắng lợi, một tảng đá dưới chân bỗng nhiên vỡ ra, tôi khẽ trượt tay, cả người từ trên tường tách ra, trực tiếp rơi xuống chân núi ít nhất còn có mấy chục mét.
Quay đầu lại, tình cờ nhìn thấy quan tài đậy lại, ở giữa trung tâm nhô lên trên có điêu khắc một quyển thẻ tre, trên thẻ tre còn khắc hoa văn gì đó.
Tôi tò mò duỗi tay chạm vào một cái, lúc này mới phát hiện thì ra thẻ tre này không phải là điêu khắc, mà là một quyển thẻ tre bằng ngọc có thể hoạt động.
Lúc này bị tôi chạm vào, ngọc giản xoay tròn ở chỗ cũ, sau khi một ánh sáng ngọc sắc hiện lên, ngọc giản mất đi ánh sáng.
Không phải là bị tôi làm hỏng rồi chứ? Tôi chột dạ nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, thấy hắn không nói một lời nhìn tôi, tôi vội xin lỗi: “Thật xin lỗi! Không phải tôi cố ý! Tôi chỉ khẽ chạm vào một chút! Anh xem, nó cũng không vỡ! Hẳn là không bị hỏng đi!”
“Cầm lấy nó.” Lãnh Mặc Hàn bỗng nhiên nói.
Tôi chỉ có thể làm theo, ngọc giản bị cầm lấy, chuyện gì cũng đều không xảy ra. Tôi mở ra nhìn thoáng qua, đây hình như chỉ là một quyển thẻ tre bằng ngọc mà thôi.
Không đúng, tôi đột nhiên nhớ lại khi ở phố âm Lãnh Mặc Uyên và Tiểu Duy đều đề cập đến ngọc giản, nhất định ngọc giản này không phải là đồ vật đơn giản.
“Đây là gì?” Tôi hỏi Lãnh Mặc Hàn.
“Vô Cực Ngọc Giản.” Lãnh Mặc Hàn nói xong nắm một bàn tay của tôi, cắt đứt ngón giữa của tôi, nhỏ máu của tôi ở trên ngọc giản.
Giọt máu nhỏ ở trên ngọc giản, như mưa xối vào sông nước chìm vào trong ngọc giản, dâng lên một lớp gợn sóng sau đó tản ra không thấy, ngọc giản lại loáng thoáng tia sáng khác thường.
“Sao ngọc giản lại sáng lên?”
“Nhận chủ.” Lãnh Mặc Hàn nói xong nhìn về phía tôi: “Nó là của nàng.” Giọng nói của hắn bình thản, nhưng trong ánh mắt có thêm một tia không hiểu gì đó nhìn tôi.
“Đây không phải là của tôi, tôi cầm không tốt đi……” Vạn nhất thứ này là thần khí gì đó, tôi cầm về sau bị đuổi giết làm sao bây giờ!
Hắn lại như nhìn thấu tôi: “Lực lượng của Vô Cực Ngọc Giản rất mạnh, nếu nó công nhận nàng thì nàng cầm đi, cho dù người khác đoạt, cũng sẽ ước lượng mình thật tốt lại động thủ. Cho dù nàng không cần, nó cũng sẽ đi theo nàng.”
Đơn giản mà nói, chính là tới đoạt đều là cao thủ trong cao thủ, tôi còn ném không hế miếng kẹo mạch nha này.
Đang nghĩ cả người ngay cả túi tôi cũng đều không có, nên đặt ngọc giản ở đâu, ngọc giản lại như tâm ý tương thông, hóa thành một ánh sáng quấn ở trên tay của tôi, biến thành một vòng ngọc, dù tháo thế nào cũng không tháo được.
Vòng tay này… Vẫn rất xinh đẹp… Vừa thấy đã rất đáng giá…
Nhìn lối ra sơn động đã có ánh mặt trời chiếu vào mảng lớn, tôi đi về nơi đó hai bước, chỗ vai trái truyền đến một cái vỗ nhẹ, tôi tưởng Lãnh Mặc Hàn tìm tôi, quay đầu lại lại phát hiện hắn và quan tài thủy tinh đều biến mất không thấy.
Tôi tìm một vòng cũng không tìm được, chỉ có thể hét với sơn động trống rỗng: “Lãnh Mặc Hàn? Lãnh Mặc Hàn!”
Vẫn luôn không có bất luận cái gì đáp lại.
Còn chưa cáo biệt mà hắn đã đi rồi, trái tim tôi lại có một tia mất mát.
Tối hôm qua hắn nói, tôi đi về phía trước có đường núi thật dài, tôi đi ra khỏi sơn động. Ánh mặt trời chiếu lên người, gần như xua tan tất cả âm khí dính ở trong cơ thể của tôi mấy ngày nay.
Cửa sơn động rất bí ẩn, hơn nữa lại là ở giữa sườn núi, xung quanh không có bất luận con đường gì, thật con mẹ nó hố cha.
Tôi ở cửa động nhìn xung quanh nửa ngày, dưới cân nhắc chọn một con đường thoạt nhìn nhẹ nhàng nhất, quay người leo xuống núi.
Ngay ở lúc hoàn thành cách mạng một nửa, đang nhìn thấy thắng lợi, một tảng đá dưới chân bỗng nhiên vỡ ra, tôi khẽ trượt tay, cả người từ trên tường tách ra, trực tiếp rơi xuống chân núi ít nhất còn có mấy chục mét.
Danh sách chương