Chương 74 - Quỷ phù biến mất (Hạ)
"Cha."
Linh đường, Kỷ Hi An đang bái tế thì nghe được tiếng bước chân phía sau, thấy người vào là Kỷ Thế Nam liền cúi đầu gọi một tiếng và đứng sang một bên nhường chỗ.
Kỷ Thế Nam gật đầu, xem như là lời đáp. Ông cũng không nhiều lời, chỉ trầm mặc mà tiếp nhận ba nén nhang Kỷ bá đưa tới. Khi tầm mắt dừng ở quan tài - trên người Kỷ Tây Vũ thì ánh mắt trầm đi... Nến trắng trên bàn đã cháy quá nửa, chữ "Điện" to màu đen làm nổi bật bức tường trắng. Dưới ánh nến mỏng manh, nó chớp lên làm nơi yên tĩnh này có vài phần tịch liêu. Cắm nhang vào lư hương phủ kín tàn tro, Kỷ Thế Nam xoay người nhìn Kỷ Hi An, nói:
"Mẹ con thế nào rồi?"
Kỷ Hi An cung kính cúi đầu: "Tốt hơn nhiều rồi. Có điều, mẹ lo cho cha hơn, thường hay nhắc tới, nói cha lần này sẽ rất bận, mệt mỏi nhiều hơn."
"Xương cốt già yếu của ta tạm thời chịu đựng được."
Rồi Kỷ Thế Nam im bặt, nhìn chữ "Điện" trên tường mà nhất thời lâm vào một nơi khác. Kỷ Hi An thấy thế cũng không dám quấy rầy, chờ đợi Kỷ Thế Nam phục thần lại.
Chừng một chén trà, Kỷ Thế Nam cúi đầu, thần sắc vẫn sừng sững như trước, nhìn không ra manh mối gì. Ông cũng không nhìn Kỷ Hi An, chỉ nói: "Ta có việc, phải đi ra ngoài, không cần phải chờ cơm. Con cũng không còn nhỏ, khách khứa, con cùng Kỷ bá chiêu đãi đi."
"Nhất là Bùi gia, chớ sơ suất. Nghe nói, hồi sớm Bùi thiếu phu nhân lại ngất xỉu, con đại biểu Kỷ gia đi thăm đi, mang lễ đến hỏi đàng hoàng."
Kỷ Hi An không biết Diệp Kết Mạn ngất xỉu, nên thoáng ngạc nhiên, song cũng đồng ý. Thấy Kỷ Thế Nam nói xong đã đi ra ngoài, môi giật giật, Kỷ Hi An nhịn không được mà gọi: "Cha..."
Kỷ Thế Nam dừng lại cước bộ.
"Bùi gia... có, có chuyện xảy ra phải không?"
Mặc dù Kỷ Hi An không thích để ý những phân tranh trên thương trường, nhưng dù sao cũng là người Kỷ gia, phong thanh khó tránh khỏi truyền vào tai. Huống chi, mấy ngày trước tìm Nghiêu Viễn, thấy hắn tiều tụy nên không khỏi nghi hoặc - hắn cũng có hỏi nhưng mà Bùi Nghiêu Viễn không nói, Kỷ Hi An cũng đoán được là gia sự Bùi gia. Rồi, nghĩ đến trước đó Bùi Nghiêu Duẫn đột ngột trở về, Kỷ Hi An tự nhiên cũng thấy có chuyện nghiêm trọng.
"Việc này, con không cần phải xen vào." Kỷ Thế Nam không có quay đầu lại, "Ta biết con cùng Bùi Nghiêu Viễn là chí hữu, nhưng dù sao con cũng là người Kỷ gia, có một số việc, có thể giúp thì giúp - đây là tình cảm; còn không thể giúp, thì đừng dây vào - đây là yên phận. Con cũng không còn nhỏ, đừng để Kỷ gia gặp rắc rối, biết chưa?"
Nói xong, Kỷ Thế Nam không để ý tới Kỷ Hi An phản ứng ra sao, đã bước ra khỏi linh đường.
Kỷ Hi An nhìn theo thân ảnh Kỷ Thế Nam biến mất trong tầm mắt thì không khỏi cay đắng mà cười. Quay đầu lại nhìn quan tài - khuôn mặt người trong quan tài vẫn an tĩnh như xưa - Kỷ Hi An chợt thở dài, và lẩm bẩm: "Kỷ phủ này, có khi chẳng có tình nghĩa gì cả. Muội vất vả nhiều năm mà, kết quả lại thê lương..."
----------------
Bên này, Kỷ Thế Nam đã ra ngoài, người hầu canh giữ ở cửa đã đi theo. Một thân hắc y, thân hình rắn chắc, áo quần không một nếp nhăn, mặt không chút thay đổi theo sát Kỷ Thế Nam đi ra ngoài phủ.
Ra khỏi Kỷ phủ, Kỷ Thế Nam gọi: "Tiểu Tung."
"Có."
"Khi trở về, ngươi lưu ý Bùi thiếu phu nhân cho ta. Ta thấy, nàng có điều gì đó..." Kỷ Thế Nam hơi nhíu mi, nghiêng đầu phân phó.
"Ngươi nói đã nhìn thấy Trữ Tâm đi ra từ phòng nàng, là thật?"
"Vâng, là thật ạ."
"Trữ Tâm à..."
"Thôi bỏ đi, một mình nó không thể gây ra sóng gió gì. Phỏng chừng chỉ muốn tìm hung thủ cho Vũ Nhi mà thôi. Có điều, không biết cái Bùi thiếu phu nhân kia vì sao phải để ý như vậy?"
"Gần đây ngươi có phát hiện gì khác nữa không?"
Tiểu Tung mím môi trầm mặc và rũ mắt, rồi lập tức lắc đầu: "Tạm thời là không có. Nhưng mà, tiểu nhân thấy Bùi thiếu phu nhân kia hơi kỳ lạ."
"Ừ."
Kỷ Thế Nam cũng không nghi ngờ về điều này. Song song đó là cước bộ không ngừng, rồi rẽ vào một ngỏ nhỏ, tiếp tục đi tiếp với thần sắc nghiêm nghị như thường.
Sự thật thì, Kỷ Thế Nam đã phái người điều tra chi tiết về Diệp Kết Mạn, nhưng vẫn chưa phát hiện nàng và Vũ Nhi của ông có liên hệ gì, và ông xác định rằng hai người chưa từng quen biết. Nhưng càng là như thế, hành vi của Diệp Kết Mạn càng làm ông đoán không ra.
Vì cái gì nhỉ?
Hay... có mưu đồ?
Phía sau, Tiểu Tung ngẩng đầu. Trời chiều ửng đỏ rọi được khuôn mặt trong bóng tối của hắn. Tay hắn giật giật, đụng vạt áo, nhưng rất nhanh dừng lại. Đôi mắt đen cực nhanh nổi lên tia phức tạp. Tay rũ xuống, như chưa có gì phát sinh, và nhanh chóng đi theo chủ.
Người trên đường dần dần thưa thớt. Khói bếp lượn lờ dâng lên từ nóc nhà, hòa vào trời chiều. Kỷ Thế Nam cũng không nói nơi đến, Tiểu Tung đương nhiên sẽ không hỏi mà chỉ im lặng đi theo để bảo vệ Kỷ Thế Nam. Cho đến khi đi tới một cây cầu, Kỷ Thế Nam mới dừng bước. Cạnh cầu có mấy cây tử đằng đang nở, hương hoa thoang thoảng cả một vùng. Và gió thổi đến. Kỷ Thế Nam bước chân vừa chuyển, đã quẹo vào một gian tửu lâu ở gần đó.
Chưởng quầy thấy là Kỷ Thế Nam thì ngạc nhiên, lập tức đi nghênh đón.
"Chỗ cũ." Tiểu Tung nói.
Rất nhanh, chưởng quầy tự mình dẫn hai người hướng lầu hai mà đi.
Đến cữa nhã gian, chưởng quầy dừng bước, cúi người hành lễ: "Kỷ lão gia, mọi thứ đã chuẩn bị xong, thỉnh chậm dùng."
Kỷ Thế Nam gật đầu, bước vào luôn.
Nhã gian bài trí cũng không tính là xa hoa, nhưng mà đại khí. Trên vách tường đá có chín cái đèn tường màu đồng, điêu khắc hình đầu thú khác nhau. Trong phòng có một bình phong vẽ thủy mặc, hạ bút khí thế, thể hiện sự mạnh mẽ. Kỷ Thế Nam ngồi xuống. Sau bình phong, một người chậm rãi đi ra.
Trời chiều ngoài cửa sổ dần lui xuống, hoàng hôn dần ảm đạm. Một nữ tử từ bình phong đi ra, trong tay cầm hai gói thuốc.
"Nói ngắn gọn." Kỷ Thế Nam cũng không kinh ngạc, như đã biết ở đây có người, ổng vững vàng tiếp nhận trà nóng trên bàn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
"Vâng." Nàng kia gật đầu, đi đến trước người Kỷ Thế Nam, thấp giọng nói: "Trước khi Ngũ tiểu thư mất, phu nhân có một đoạn thời gian gặp Kỷ Việt thiếu gia, hai người ở trong phòng ngồi một lúc, và có cho lui người hầu. Sau đó, nô tỳ muốn thám thính nhưng phu nhân rất kín miệng, nô tỳ không dám - sợ phu nhân hoài nghi, bởi vậy không có hỏi nhiều. Song, nô tỳ hoài nghi phu nhân có biết chuyện Ngũ tiểu thư. Người khác có thể không biết, nhưng lão gia thì hiểu, bởi vì Tam phu nhân mà phu nhân và Đại thiếu gia, Tứ thiếu gia xưa nay không hợp, Kỷ Việt thiếu gia qua lại với phu nhân nên nô tỳ cảm thấy thật sự không thích hợp. Còn là trước lúc Ngũ tiểu thư gặp chuyện."
"Khi Vũ Nhi rời đi, phu nhân có gì khác thường?"
Nữ tử hơi trầm ngâm, khẽ lắc đầu: "Không có ạ."
Nữ tử chần chờ một lát, tiếp tục nói: "Bất quá trước khi Ngũ tiểu thư rời đi, phu nhân có phái Thành Nhi đi tìm Trữ hộ vệ. Việc này, lão gia cũng biết. Tối qua, Trữ hộ vệ còn lén tới gặp phu nhân, đề cập tới chuyện này. Khi đó nô tỳ vừa lúc rời khỏi phòng phu nhân, quên chén thuốc nên phải trở lại lấy, vừa vặn nghe được tiếng nói chuyện."
Kỷ Thế Nam: "Nội dung thế nào?"
"Một ít chuyện của Bùi tứ thiếu phu nhân. Thêm nữa là, Bùi thiếu phu nhân đó có vẻ như đang tìm nguyên nhân Ngũ tiểu thư mất. Thật sự khiến người nghĩ không ra. Dù sao đây cũng là cơ mật của Kỷ gia, mà Bùi gia hiện giờ... có thể bị nàng tra ra hay không..."
Kỷ Thế Nam đưa tay, biết đối phương muốn nói gì nên bảo nàng dừng lại và ngắt lời: "Bên đó ta sẽ lưu ý, ngươi chỉ cần chú ý phu nhân thôi."
"Vâng, thưa lão gia."
Kỷ Thế Nam gật đầu, chợt nhớ tới cái gì, hỏi: "Phu nhân, sức khỏe thế nào?"
"Bẩm lão gia, nô tỳ phát hiện phu nhân có vẻ không đáng lo lắm, nhưng nô tỳ không hiểu vì sao phu nhân lại muốn ốm đau ở giường." Nữ tử nhíu mày, thần sắc khó hiểu.
"Ừ." Kỷ Thế Nam nhìn sắc trời, "Còn gì nữa không?"
Thấy đối phương lắc đầu, Kỷ Thế Nam phân phó: "Không còn sớm nữa, ngươi đem dược về cho phu nhân đi, đừng để ai hoài nghi."
"Vâng." Nữ tử gật đầu, lặng im rời khỏi phòng.
"Tiểu Tung, mở cửa sổ ra, ta muốn hóng gió." Kỷ Thế Nam cúi đầu nhấp trà, mắt nheo lại, bỗng nói.
Tiểu Tung không nói một lời đi đẩy cửa sổ, một chút hoàng hôn ửng đỏ còn sót lại và có gió mát thổi vào, mang theo mùi hoa. Kỷ Thế Nam nhìn ra cửa sổ, như có điều suy nghĩ. Ngoài cửa sổ, khói bếp lượn lờ, tiếng người náo nhiệt truyền vào tai, mà trong phòng thì im ắng. Dư quang đó làm tóc mai màu bạc của Kỷ Thế Nam nhiễm hồng, kết hợp với thần sắc nghiêm nghị lại làm ổng có vẻ ôn hòa hơn.
"Tiểu Tung, ngươi theo ta mấy năm rồi?" Qua hồi lâu, Kỷ Thế Nam chợt nói, mắt vẫn không dời cửa sổ.
"Mười tám năm."
"Mười tám năm... Ngươi, coi như là cùng nhau lớn lên với Vũ Nhi." Thần sắc Kỷ Thế Nam hơi nới lỏng, trong mắt có chút cảm khái, "Năm đứa con của ta, chỉ có Vũ Nhi thông minh nhất, tính tình cũng giống ta nhất. Xuyên nhi lỗ mãng; Hi An yếu đuối; Việt Nhi mặc dù có thông minh, nhưng quá âm hiểm. Ta chỉ... Không ngờ, cuối cùng lại biến thành như vậy."
Trên mặt Kỷ Thế Nam nổi lên tia phức tạp, thanh âm mỏi mệt, "Cũng tại ta cả."
Tiểu Tung cúi đầu, mặt không biểu tình: "Lão gia nén bi thương."
Kỷ Thế Nam khoát tay, thở dài, không nói nữa.
Phía sau, Tiểu Tung thần sắc khẽ động, trong sự trầm mặc này là cơn sóng lớn làm hắn mất một lúc mới bình tĩnh lại được.
Hiếm khi Tiểu Tung mở miệng hỏi: "Cái chết của Ngũ tiểu thư... thật sự không điều tra ạ?"
"Điều tra làm sao đây?" Kỷ Thế Nam cười khổ, "Tra đến tra đi, còn không phải toàn người nhà? Truyền ra cũng chỉ để người ta chế giễu. Nếu là người khác ta đã lóc xương rút gân, cho hắn chết vạn lần rồi. Mà giờ..." Kỷ Thế Nam nắm chặt nắm tay, rồi buông ra, "Ta có lỗi với Vũ Nhi."
Tiểu Tung không truy vấn nữa, tựa hồ đã biết kết quả sẽ thế này. Trời chiều kéo dài bóng của hắn, và trong đầu hắn là khuôn mặt của một người: da nàng trắng như tuyết, tóc nàng đen như mực, đôi mắt nàng như sao sáng làm người ta không thể dời mắt - cho dù có kề dao ngay cổ nàng cũng sẽ không chớp mắt, tựa như mạng mình chỉ là trò chơi. Cái gọi là tính mạng trong mắt nàng, e là không đáng để nàng ghé mắt tới. Tiểu Tung lặng yên đưa tay - ở phía sau, Kỷ Thế Nam không nhìn tới - ngón tay mơn trớn miếng gỗ trong ngực, trong mắt có sự đấu tranh và nghi hoặc.
Khi hắn thấy bát tự và sinh thần được khắc trên đó, hắn nhận ra ngay : Đây là của nàng. Nhưng, tại sao nữ nhân kia lại có?