Chương 66 - Cái chết của Bùi Nghiêu Húc
Nghe Kỷ Tây Vũ nói, Diệp Kết Mạn chấn động. Nàng nhếch môi không nói gì và mi gian toát lên vẻ bất đắc dĩ cùng chua xót. Diệp Kết Mạn ngẩng đầu nhìn đôi mắt đỏ sâu thẳm và lạnh lẽo của Kỷ Tây Vũ và nàng cũng không có trả lời câu hỏi của Kỷ Tây Vũ.
Một lúc sau, Diệp Kết Mạn thì thào nói: "Nàng nói không biết Bùi Nghiêu Húc đến thành Bắc tìm tân nương là ta, là thật?"
Có vẻ như không ngờ Diệp Kết Mạn lại hỏi điều này, Kỷ Tây Vũ rõ ngạc nhiên - nàng nhíu mày, thần sắc phức tạp nhìn Diệp Kết Mạn một lúc mới gật đầu:
"Ta thật sự không biết."
"Thôi."
Diệp Kết Mạn thì thào rất nhẹ - người nàng vốn cứng ngắc lại mềm xuống, vừa lúc làm nửa người mình dựa vào Kỷ Tây Vũ. Kỷ Tây Vũ cũng sửng sốt. Còn chưa kịp phản ứng, Diệp Kết Mạn đã nhào vào lòng Kỷ Tây Vũ, nhắm mắt lại, tựa như nỉ non,
"Cũng là mệnh."
Bị âm mưu hai nhà Kỷ - Bùi liên lụy, ngay cả đương sự Bùi Nghiêu Húc và Kỷ Tây Vũ đều chết, rồi lại yêu thương phải ma nữ Kỷ Tây Vũ, Diệp Kết Mạn nghĩ vận mệnh của mình e là đã định sẵn rằng phải rơi vào sự kiện này. Không thoát được.
Diệp Kết Mạn đã không thấy, khi nàng vừa nói xong - trong nháy mắt - mắt đỏ Kỷ Tây Vũ dao động và tay nàng cũng run run. Song khi cúi mắt nhìn Diệp Kết Mạn thần sắc tuy mệt mỏi mà thâm tình thì Kỷ Tây Vũ nắm chặt tay lại. Bất quá chỉ có một lát, Kỷ Tây Vũ đã mở tay ra, xem như vừa rồi không có gì xảy ra.
Kỷ Tây Vũ: "Nàng chỉ hỏi thế thôi?"
"Uhm." Diệp Kết Mạn mỏi mệt đáp. "Việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô ích. Ta đã quyết định giúp nàng. Ta cũng biết rằng ta sẽ không được yên ổn. Hiện giờ đã có đáp án cần biết, xem như cũng không tệ."
Kỷ Tây Vũ trầm mặc.
Bỗng hông bị kéo, Diệp Kết Mạn nhập sâu vào lòng Kỷ Tây Vũ hơn.
Khi Kỷ Tây Vũ nghĩ Diệp Kết Mạn đã ngủ thì Diệp Kết Mạn khẽ hỏi: "Bùi Nghiêu Húc chết, nàng có liên quan phải không?"
Kỷ Tây Vũ ngập ngừng, rồi gật đầu: "Ừ."
"Trữ Tâm?"
Kỷ Tây Vũ nghe vậy thì gom mày nhìn Diệp Kết Mạn. Người trong lòng nhắm mắt như đang ngủ, song khuôn mặt thanh tú lại đầy vẻ hỗn loạn và suy yếu làm người ta thương tiếc. Sau một lát, Kỷ Tây Vũ mới "Ừ" một tiếng.
Diệp Kết Mạn bình tĩnh, không có phản ứng gì, chỉ nói: "Sự thật là, trước khi nàng rời Kỷ phủ, Trữ Tâm phụng mệnh đi giết người, chính là Bùi Nghiêu Húc đúng không? Nghĩ lại cũng không có gì khó cả. Chỉ tại ta khờ. Cho nên, ngày đó Thành nhi mới chỉ vào ta mà nói với Trữ Tâm rằng, nếu để ta biết nàng làm chuyện gì, ta nhất định sẽ không sẽ cùng chiến tuyến với Trữ Tâm nữa. Điều Thành nhi chỉ, chính là việc này."
Kỷ Tây Vũ nhíu mày, đáp: "Nàng đã biết hết rồi, ta không cần giấu nàng nữa.
Ngày ta đến Bùi phủ xem xét tình hình son, Trữ Tâm bởi vì Thành nhi cho biết, Bùi Nghiêu Húc không chết nên mới không đi theo ta. Sở dĩ giết Bùi Nghiêu Húc - có lẽ nàng hiểu - là vì chuyện đó vạn vạn không thể lộ. Nếu không, không chỉ có rước lấy thù ghét của Bùi gia, Kỷ gia cũng sẽ lâm vào cảnh bất nhân bất nghĩa. Ảnh hưởng rất lớn.
Mọi manh mối đều chỉ đến Bùi Nghiêu Húc, chỉ cần hắn chết, Kỷ gia sẽ không liên can. Mặc cho đều tra như thế nào đi nữa. Bởi vậy, thời điểm Bùi Nghiêu Húc gửi thư cho ta nói nhiệm vụ đã hoàn thành - vì an toàn - Kỷ Thế Nam bảo ta phái Trữ Tâm đi giết hắn."
Dừng một chút, Kỷ Tây Vũ nheo mắt, nói tiếp, "Bùi Nghiêu Húc không ngốc. E là hắn đã nghĩ tới kết quả kể từ khi bắt đầu. Nhưng hắn vốn không lưu luyến gì, hơn nữa còn phản bội Bùi gia, hắn không muốn sống nữa lâu rồi. Và cái chết này, đối với hắn mà nói cũng không phải là chuyện xấu."
Nói xong, Kỷ Tây Vũ thấy Diệp Kết Mạn chậm rãi mở mắt, cười khổ, và nàng ấy có vẻ như đang suy tư gì đó. Bỗng Kỷ Tây Vũ thở dài trong lòng: một âm mưu hoàn hảo, mà ngươi hi sinh duy nhất chỉ có cô nàng trước mắt này. Ngay cả Bùi Nghiêu Húc chết đi bất quá chỉ là một người ích kỷ muốn giải thoát; trong đầu Kỷ Tây Vũ hiện lên tình cảnh cái đêm nàng bị gọi đến tân phòng, nhìn thấy Diệp Kết Mạn đang tựa vào giường ngủ gật - thụy nhan có vẻ thê lương, như đang lo lắng cho tương lai. Ngay cả trong mơ cũng không được yên bình, Kỷ Tây Vũ nghĩ.
Giữa lúc mỗi người một suy nghĩ, tiếng bước chân vội vã đã cắt đứt suy nghĩ của hai người.
Người tới bất chấp, không gõ cửa trước mà đẩy cửa, Diệp Kết Mạn cả kinh bật dậy, quay đầu nhìn ra cửa.
"Thiếu phu nhân, không tốt!" An nhi hấp tấp gần như là ngã, nức nở nở nói. "Tiểu Như đã xảy ra chuyện!"
Diệp Kết Mạn đứng phắt dậy - do quá đột ngột mà cả người lảo đảo - nàng đưa tay đỡ trán. May mà Kỷ Tây Vũ đỡ kịp. Diệp Kết Mạn ổn định được thân mình mới ngẩng đầu nhìn An nhi:
"Có chuyện gì thế?"
Khi nói chuyện, Diệp Kết Mạn ra hiệu bằng ánh mắt cho Kỷ Tây Vũ, ý muốn gọi nàng cùng đi ra ngoài. Nhưng không ngờ, nàng mới đi được vài bước đã phát hiện Kỷ Tây Vũ không có đi theo; Diệp Kết Mạn quay đầu lại nhìn.
Kỷ Tây Vũ lắc đầu, ngồi lại trên giường: "Nàng đi đi. Ta sẽ không đi theo."
Mặc dù nghi hoặc, nhưng thấy An nhi lo âu sắp khóc, Diệp Kết Mạn cũng không kịp hỏi nhiều, đi theo An nhi ra ngoài.
Vừa bước qua bậc cửa, phòng An nhi, một đường máu dài ập vào mắt Diệp Kết Mạn. Máu nhỏ ở cạnh bàn, vươn dài ra đại môn. Một cảnh tượng đau lòng.
Diệp Kết Mạn nghèn nghẹn nói: "Sao lại thế này?"
An nhi khóc nói: "E-em cũng không biết. Em đi với Thư tỷ tỷ ra ngoài một chuyến - em đi lấy quần áo cho Tiểu Như thay, kết quả vừa vào... không thấy Tiểu Như đâu nữa."
Diệp Kết Mạn cau mày nhìn máu chưa khô dưới đất. "Có thấy ai đi vào không?"
An nhi lắc đầu, nghẹn ngào đưa tay lau nước mắt: "Nhất định... Nhất định là nha hoàn của Kỷ tứ thiếu gia!"
Thư nhi bỗng xuất hiện ở ngoài cửa hỏi: "Hai người đang nói cái gì đó?"
An nhi nghe vậy quay lại. Thư nhi còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy An nhi lao tới ôm chầm lấy mình; Thư nhi còn đang bưng một cái mâm, thấy thế, nàng vội đưa mâm lên cao và cúi đầu kinh ngạc nhìn An nhi khóc. Lúc này, Thư nhi mới nhìn vào phòng. Khi thấy rõ vết máu, đồng tử Thư nhi co lại, nhất thời tái mặt đi. Song, lại lập tức đoán được đã có chuyện gì phát sinh.
Lúc này, Diệp Kết Mạn chạy tới cửa, nhìn khắp sân, sắc mặt hổ thẹn.
"Thiếu phu nhân, " ổn định cảm xúc An nhi, Thư nhi đưa mâm lên bàn rồi quay đầu lại nói với Diệp Kết Mạn, "nha hoàn ấy e là dữ nhiều lành ít."
Mặc dù đã biết trước như thế, nhưng khi nghe Thư nhi nói thế Diệp Kết Mạn vẫn mím chặt môi.
An nhi vốn đã muốn ngừng khóc lại nức nở: "Tại em... tại em hết. N-nếu em không mang Tiểu Như ra phòng bếp-p... nàng sẽ không..."
Thư nhi không đành lòng, vỗ lưng An nhi nói nhỏ: "Đừng buồn, không ai ngờ đối phương trắng trợn xuống tay ở Kỷ phủ như thế này."
Thư nhi lại nhìn qua vết máu mà cau mày, lầm bầm nói: "Nhưng tại sao phải để lại dấu vết rõ ràng như vậy?"
Thư nhi nhìn Diệp Kết Mạn đứng ở cửa đang đưa lưng về phía bọn họ, trong lòng chợt xuất hiện một ý nghĩ - song muốn nói mà lại thôi.
"Thiếu phu nhân..."
"Ta biết." Diệp Kết Mạn mệt mỏi đáp. Nàng trầm mặc một lát mới nói: "Thư nhi, em đi tìm hiểu xem, xem có tin tức gì của Tiểu Như hay không. Ta còn có chuyện khác phải làm."
Thư nhi không yên lòng mà ngăn cản nói: "Thiếu phu nhân! Người biết đây là người ta cố ý để cho người xem. Nếu người xen vào nữa, e rằng..."
Lời còn chưa dứt, Diệp Kết Mạn đã khoát áo: "Đừng nói nữa. Lần này do ta sơ suất. Thực xin lỗi, Tiểu Như." Nói xong, Diệp Kết Mạn không chờ Thư nhi nói gì đã đi ra ngoài và biến mất trong tầm mắt của hai người bọn họ.
Diệp Kết Mạn không có về phòng gọi Kỷ Tây Vũ, mà là một mình đến viện của Kỷ Việt. Lúc này đã gần chạng vạng, trời cũng không có nắng nóng nữa song Diệp Kết Mạn vẫn đổ mồ hôi đầy thái dương. Và suốt một đường đi, nàng đều nhíu chặt chân mày.
Chừng khoảng một khắc, Diệp Kết Mạn rốt cục tới nơi. Song nàng không có đi vào, mà là chào một người hầu vừa đi ra, ngữ khí ôn nhu nói:
"Xin hỏi Tứ thiếu gia có ở đây không?"
Người hầu hiển nhiên không biết Diệp Kết Mạn, nhưng thấy đối phương ăn mặc phú quý nên cũng không dám lơ là. Người hầu gật đầu đáp:
"Vâng, có ạ. Phu nhân tìm Tứ thiếu gia chăng? Vậy tiểu nhân đi thông báo."
"Không cần." Diệp Kết Mạn kéo lấy gã người hầu, cười cười. "Ta chỉ muốn hỏi thăm một chút thôi."
Người hầu giật mình, hồ nghi nhìn Diệp Kết Mạn: "Không biết phu nhân..."
"Ta là thiếu phu nhân của Bùi gia đến để bái tế. Trước đó có nhận ân huệ từ Tứ thiếu gia, vậy nên muốn đáp lễ. Nhưng mà ngại hỏi mấy thiếu gia khác, nên giờ mới muốn hỏi tiểu ca một chút."
Người hầu giật mình, không hoài nghi nữa mà nói: "Thì ra là thế. Nhưng tiểu nhân không biết nhiều lắm đâu. Bùi thiếu phu nhân nếu không ngại thì hãy hỏi A Liên cô nương - nha hoàn bên cạnh thiếu gia được không ạ? Chuyện Tứ thiếu gia, cô ấy biết rõ hơn tiểu nhân nhiều."
"A Liên cô nương?"
"Người tiểu ca nói là nha hoàn hay đi theo Tứ thiếu gia phải không?"
"Vâng, " người hầu gật đầu, "thiếu gia thân thể không tốt, từ trước đến nay đều do A Liên cô nương chăm sóc. Mà thiếu gia cũng thích A Liên cô nương chăm sóc cho mình."
"Vậy, A Liên cô nương đang ở đây à?"
Nghe Diệp Kết Mạn hỏi, người hầu lúc này mới xực nhớ mà lắc đầu: "Lúc này hẳn là không. Tại vì nửa canh giờ trước tiểu nhân mới nhìn thấy A Liên cô nương đi ra ngoài. Có lẽ là chưa trở lại."
Nghe vậy, Diệp Kết Mạn biến sắc - nhưng đã áp chế ngay nỗi lòng, cố ý nói: "Tứ thiếu gia thân thể thật sự rất kém sao? Tiểu ca thấy nếu ta tặng thuốc bổ thì thế nào, có được không?"
"Chắc là được ạ, " người hầu gật đầu, suy tư nói. "Tứ thiếu gia suy yếu từ nhỏ, bình thường cũng không có đi đâu ra ngoài. Nếu là thuốc bổ thì không có vấn đề gì."
"Không đi đâu sao?" Diệp Kết Mạn hơi trầm ngâm. Rồi đảo mắt nói: "Ta nghe hạ nhân nói, Tứ thiếu gia bình thường không qua lại với ai đúng không? Vậy viện này hẳn là buồn tẻ lắm?"
"Thật ra cũng không phải. Đại thiếu gia cũng thường đến thăm Tứ thiếu gia. Mỗi lần như thế Tứ thiếu gia đều rất vui vẻ, hai người nói nói cười cười cũng không tính là buồn."
"Thế còn những người khác?"
Người hầu nghe vậy thì kỳ quái, Diệp Kết Mạn thấy thế vội giải thích: "Ta chỉ là muốn tranh thủ mang lễ tới bái phỏng, nhưng lại sợ quấy rầy Tứ thiếu gia. Có phải ta hỏi nhiều lắm hay không?" Diệp Kết Mạn ngượng ngùng cười.
Người hầu lắc đầu: "Không đâu ạ. Tứ thiếu gia hòa nhã lắm. Cũng do hiện giờ còn trong tang kì Ngũ tiểu thư, chứ dĩ vãng lão gia thường hay đến thăm và đưa vài thứ ạ. Về phần phu nhân và Nhị thiếu gia, đương nhiên là không thể nào rồi..." Người hầu như ý thức được mình nói gì đó, dừng ngay câu chuyện - gã cảm thấy xấu hổ. Bỗng nghĩ tới điều gì, gã nói: "Có điều, hai tháng nay phu nhân có tới hai lần, ở lại rất lâu mới về."
Diệp Kết Mạn nghe vậy cũng hơi giật mình. Theo lời Kỷ Tây Vũ nói, quan hệ giữa Kỷ phu nhân và Kỷ Việt là không tốt. Bà ta đến làm gì? Có nguyên nhân gì khác sao?
Vốn muốn hỏi thêm, người hầu bỗng đưa tay chỉ sau lưng Diệp Kết Mạn, cao giọng nói: "Phu nhân nhìn kìa, A Liên cô nương đã trở lại rồi."
---------
Tác giả: Thật là ngại. Vì có chuyện không vui cho nên chậm ra chương mới.
Còn nữa, ta đã viết sai Bùi Nghiêu Húc thành Bùi Nghiêu Duẫn!!! (Ta thật lo lắng cho trí nhớ của mình). May mà có mọi người nhắc nhở, bây giờ sửa lại rồi.
Kế tiếp là sẽ từ từ đào bới nguyên nhân sâu xa của cái chết Kỷ Tây Vũ. Hẳn là sẽ không dài. Dù sao còn phải để cho phần báo thù. Đương nhiên trước đó sẽ có giai đoạn tình cảm hai người hoàn thiện. Hiện tại mọi người có thể đã nhìn ra Kỷ Tây Vũ không phải rất yêuuuu Diệp Kết Mạn saoooo!!! Lấy tính cách của cổ thì cần phải xúc tác mới được.
Tồi đã nói hết năm nay sẽ hoàn, chứ không phải nói tới cuối năm... Tôi đoán là cỡ hai tháng đi. Dài nhất là ba... Đến tháng tám tôi thi xong tôi sẽ cố gắng!!