Chương 13 - Miễn cưỡng tiếp nhận ân huệ

"Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân!".

"Mau! Mau tới cứu người!".

Trong ý thức, có tiếng la mơ hồ phiêu đãng, Diệp Kết Mạn chỉ cảm thấy ngực bị ép tới khó chịu, khi chưa còn mê man là lúc bỗng nhiên trên trán bị ai đó không chút lưu tình vỗ vỗ, thần trí lập tức chấn động, nàng vội ngẩng đầu lên, nôn ra một ngụm nước, sau đó ho khan kịch liệt.

"Thật tốt quá Thiếu phu nhân! Rốt cục người cũng tỉnh!". Thanh âm mừng rỡ của Thư nhi vang lên. Diệp Kết Mạn khó khăn mở mắt ra, liền thấy Thư nhi ngồi quỵ bên cạnh, tay thì ấn vào bụng nàng, vẻ mặt như chưa hoàn hồn kịp. Nàng khó khăn dịch chuyển cổ, thoáng nhìn thấy đứng bên cạnh Thư nhi còn có hai người khác, thoạt nhìn giống như là hạ nhân của Bùi phủ, trong đó có một kẻ cả người ướt đẫm, mang theo đôi giày đang nhỏ nước tí tách, nhìn thấy Diệp Kết Mạn tỉnh lại, hắn cười ngây ngô lau gương mặt đầy nước, nói: "Tứ thiếu phu nhân, hù chúng ta muốn hoảng luôn. Khuya thế này rồi, xảy ra chuyện gì sẽ không tốt.".

Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Diệp Kết Mạn cũng đại khái đoán ra tên gia đinh kia là người cứu chính mình, nàng giật giật môi, thanh âm khàn khàn nói: "Cảm ơn ngươi... khụ khụ.".

Tên gia đinh nghe vậy vội vã xua tay: "Tứ thiếu phu nhân nghìn vạn lần không cần khách khí, đây là chuyện chúng ta phải làm.".

Một tên khác thoạt nhìn giống như là kẻ đi cùng, nói tiếp: "Đúng vậy, việc cần làm nhất lúc này là trở về phòng thay y phục, bằng không sợ là sẽ nhiễm phong hàn.".

Thư nhi gật đầu, thân thủ dìu Diệp Kết Mạn đứng lên, nhưng ngại quần áo trên người đối phương ướt sũng, tuy là ở trong đêm tối, nhưng đường cong của thiếu nữ cũng mơ hồ hiện ra dưới ánh trăng. Thấy thế, hai tên gia đinh liền lui ra. Hôm nay Diệp Kết Mạn đã là Tứ Thiếu phu nhân ở Bùi phủ, hơn nữa thân phận đặc biệt, để tránh rắc rối, chuyện này không thể qua loa được. Trong lòng Thư Nhi cũng hiểu rõ, để tay Diệp Kết Mạn khoát lên trên bả vai mình, nhìn hai người gật đầu ra hiệu.

"A Trúc, quần áo ngươi cũng ướt hết rồi, mau về thay đồ trước đi. Ta ở đây tiễn Tứ Thiếu phu nhân một đoạn đường rồi về sau.". Một tên gia đinh trong đó nói, hắn vỗ vỗ vai đối phương, sau đó cầm lấy đèn lồng mà Thư nhi làm rơi một bên, đi vài bước đến phía trước hai người, hỗ trợ chiếu sáng.

Nam tử tên A Trúc bị gọi, hắn nhìn bóng lưng yếu ớt của Diệp Kết Mạn, khẽ thở dài, xoay người lại nhìn thoáng qua bụi cỏ cách đó không xa, sau đó lập tức đi ngược lại, trong miệng lẩm bẩm: "Tứ thiếu phu nhân cũng thật là đáng thương, aiz. Người hại nàng rơi xuống nước lại khó mà truy cứu. Cũng không biết đã trễ thế này, sao còn đi ra ngoài...".

Diệp Kết Mạn kéo bước chân nặng nề đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên dừng một chút, nàng xoay đầu nhìn chung quanh, vẫn chưa thấy được thân ảnh quen thuộc đâu hết. Nàng nhíu mày, trong đầu mơ hồ nhớ lại hình ảnh khi còn trong nước, cảm giác lạnh lẽo khi đó tựa hồ vẫn còn lưu lại trên môi, chưa hề biến mất. Ngực Diệp Kết Mạn vẫn còn đập mạnh, nàng cảm thấy chuyện vừa diễn ra giống như cảnh trong mơ, không thể nói rõ là thật hay giả. Nhớ tới lực đạo dánh vào gáy mình trước khi rơi xuống nước, đáy mắt Diệp Kết Mạn hiện lên một tia nghi hoặc, đột nhiên nói: "Thư nhi... Trước lúc ta rơi xuống nước, ngươi có nhìn thấy gì không?".

Thư nhi nghe vậy, trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới nói: "Thiếu phu nhân muốn nói cái gì?".

"Ta... hình như là bị vật gì đánh ngã vào hồ...".

"Thật không?". Thư nhi quay đầu sang, nhìn phía Diệp Kết Mạn, "Thiếu phu nhân có thấy là cái gì không?".

Diệp Kết Mạn lắc đầu: "Lúc đó chuyện phát sinh quá nhanh, phía sau vừa đánh tới, nên cũng không thấy rõ.".

"Vậy thì thật kỳ quái.". Thư nhi cúi đầu, đỡ Diệp Kết Mạn đi về phía trước, nhẹ giọng nói: "Mới vừa nghe tiếng rơi xuống nước, nô tỳ chỉ lo cho Thiếu phu nhân, nên cũng không rõ lắm bên cạnh có cái gì.". Dừng một chút, "Bất quá may mà Thiếu phu nhân cũng không có chuyện gì lớn.".

Diệp Kết Mạn cắn môi, không nói gì, chợt thấy đèn lồng rung động. Thư nhi giương mắt nhìn qua, ôn nhu nói: "A Nam, cầm vững một chút.".

"Được.". Nam tử bị gọi là A Nam thấp giọng trả lời, hắn trầm mặc một lát, sau đó lại nói, "May mà, mạng Thiếu phu nhân cũng thật lớn. Mới vừa rồi ta và A Trúc đi ngang qua, vừa vặn nghe được tiếng Thư tỷ tỷ kêu cứu, nhìn xuống nước đã không thấy bóng dáng Thiếu phu đâu. Kỹ năng bơi của A Trúc rất tốt, nhảy xuống hồ kịp lúc, chỉ chốc lát đã đem Thiếu phu nhân lên bờ. Thư tỷ tỷ nói người đã ngã xuống hồ một lúc lâu, tất cả mọi người đều đã tuyệt vọng, không ngờ hô hấp vẫn còn ổn định như vậy, không bao lâu thì nôn ra nước rồi tỉnh dậy.".

Nghe đối phương đề cập, Thư nhi cũng thở hắt ra, nghĩ mà sợ, nàng nói: "Đúng vậy. Ở đây nửa đêm ít người đi ngang qua, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, Thiếu phu nhân nhất định phải cẩn thận.".

Diệp Kết Mạn nghe xong sắc mặt cứng đờ: "Ta chìm trong nước bao nhiêu lâu?".

"Khoảng một khắc.". Duờng như Thư nhi cũng hiểu được sự tình hết sức ly kỳ, nàng nhìn Diệp Kết Mạn, có chút chần chờ nói: "Trong ao rất tối, ta cũng nhìn không rõ, chỉ thấy được Thiếu phu nhân giãy dụa không bao lâu thì thanh âm liền yếu đi, lập tức mặt hồ an tĩnh lại. Ta sợ đến không xong, chỉ hận chính mình không biết bơi, lúc đó chỉ có thể la lên. Bất quá Thiếu phu nhân lần này may mắn vượt qua, đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời.".

*Một khắc: mười lăm phúc.

Thư nhi nói, Diệp Kết Mạn cũng không nghe vào tai. Trong đầu của nàng lại hiện lên một màn biến hoá kỳ lạ kia. Chung quanh là tóc đen dập dờn, với đôi mắt đỏ hồng của Kỷ Tây Vũ. Nàng đột nhiên cúi đầu, nhìn xuống cổ tay của mình.

Đập vào mắt là một vết bầm màu hồng, vòng trên cổ tay trắng nõn của Diệp Kết Mạn, phá lệ rõ ràng. Dấu ấn giống như bị tích máu mà ra, nhìn sơ qua cứ nghĩ là vòng tay màu đỏ.

Bên cạnh, Thư nhi chú ý tới sự thay đổi của Diệp Kết Mạn, cũng theo ánh mắt của nàng nhìn xuống cổ tay, không khỏi âm thầm kinh hô một tiếng: "Thiếu phu nhân, đây là...".

"Không có gì.". Diệp Kết Mạn rũ tay xuống, dùng ống tay áo che cổ tay của mình, nàng lắc đầu, trong suy nghĩ có chút hoảng hốt. Hình ảnh dưới hồ, xem ra cũng không phải là ảo giác của mình. Nếu thế, đúng là Kỷ Tây Vũ cứu mình? Như vậy cảm giác lạnh lẽo trên môi là...

Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Diệp Kết Mạn tái nhợt, ở trong lòng lại giật thót.

Làm sao có thể...

Diệp Kết Mạn trầm mặc, trong lúc nhất thời, ba người lâm vào yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân rất nhỏ quanh quẩn ở trong đêm tối.

Lúc này trên đường đi, im lặng đến nổi thời gian qua thật nhanh. Đến khi ba người thấy khoảng sân trước mắt, đã là nửa nén hương sau. A Nam đưa hai người đến cửa biệt viện rồi cúi đầu nói: "Tứ thiếu phu nhân, ta tiễn người tới đây. Người trở lại nghỉ ngơi cho tốt.".

"Được. Làm phiền ngươi.". Khí lực Diệp Kết Mạn có chút yếu ớt, miễn cưỡng cười cười, nói lời cảm tạ.

A Nam giao đèn lồng cho Thư nhi, cước bộ vội vã rời khỏi, hai người tiếp tục đi về hướng gian phòng. Trong biệt viện còn có mấy người đang gác đêm, thoáng nhìn thấy Thư nhi đỡ Diệp Kết Mạn cả người ướt đẫm trở về, lúc này bọn họ đều kinh ngạc.

"Mau mang nước nước nóng tới.".

Nghe được Thư nhi phân phó, bao nhiêu người đều đi đun nước nóng. Chờ Thư nhi đỡ Diệp Kết Mạn vào trong phòng không lâu, một trận tiếng bước chân mất trật tự lại vang lên, An nhi lảo đảo chạy vào phòng, thất thanh nói: "Thiếu phu nhân làm sao vậy?".

Thư nhi quay đầu lại nhìn phía cửa, khi thấy An nhi quần áo xốc xếch mở to mắt nhìn Diệp Kết Mạn với gương mặt tái nhợt quấn tấm chăn dày ngồi trên giường, lại nói: "Thiếu phu nhân! Bọn họ nói người ngã xuống hồ. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?".

"Suỵt, nói nhỏ thôi.". Thư nhi bất đắc dĩ nhìn An nhi đã lao tới trước giường, vỗ vỗ lưng của nàng, "Thiếu phu nhân cần yên tĩnh.". Dừng một chút lại nói, "Việc này nói rất dài dòng, ta trở lại sẽ giải thích cho ngươi rõ. Ngươi nhanh đi mang chậu than tới đây đi.".

Vẻ mặt An nhi đau khổ nhíu nhíu mày: "Đã vào xuân rồi, buổi tối thế này Thư tỷ tỷ bảo An nhi đi đâu tìm chậu than đây?".

Lời tuy nói như vậy nhưng An nhi vẫn vội vã đi ra ngoài cửa.

Hai người chờ giây lát, không bao lâu thì có người mang thùng nước vào cửa, nước nóng được đổ vào trong thùng tắm, trong phòng nhất thời tràn ngập hơi nỏng thật mỏng.

Thư nhi lại tủ lấy quần áo, đặt lên bàn, ôn nhu nói: "Thiếu phu nhân tắm rửa trước đã, ta đi giúp người pha ấm trà nóng.". Nói xong, đóng cửa cẩn thận rồi lui ra ngoài.

Lúc này Diệp Kết Mạn lạnh đến run rẫy. Tuy là đã vào xuân, buổi tối vẫn khó tránh khỏi có chút khí lạnh. Hơn nữa mới vừa rồi nước trong hồ lạnh lẽo, mặc dù thân thể được bọc chăn cẩn thận nhưng cũng khẽ run cầm cập. Diệp Kết Mạn không dám nhìn vào gương, sợ là bị gương mặt trắng bệch dọa cho giật mình. Nàng thấy cửa được đóng kín, liền kéo chăn trên người xuống, ngón tay run run bắt đầu thoát vạt áo. Ngày thường chỉ là động tác đơn giản dễ dàng bây giờ lại hết sức khó khăn.

Thật vất vả rốt cục bỏ đi áo ngoài, bên tai bỗng nhiên vang lên thanh âm kiêu ngạo của Kỷ Tây Vũ: "Có cần ta giúp một tay cởi áo không?".

Động tác trên tay Diệp Kết Mạn dừng lại, vội vàng quay về phía âm thanh phát ra, liền nhìn thấy Kỷ Tây Vũ chẳng biết lúc nào đã vô thanh vô tức xuất hiện ở trong phòng, lúc này đang ôm hai tay nửa người tựa ở cạnh cửa, khóe môi cười cười không rõ ý tứ, nhìn nàng chằm chằm. Diệp Kết Mạn cảm thấy tim cũng khẽ run lên, âm thầm hít một hơi thật sâu, nỗ lực bảo trì thanh âm bình ổn, nói: "Ngươi đến đây lúc nào?".

"Vừa tới.". Kỷ Tây Vũ trên dưới quan sát Diệp Kết Mạn, cảm khái nói, "Thực sự là chật vật.".

Diệp Kết Mạn cắn chặt khóe môi, trầm mặc một lát, sau đó thanh âm khàn khàn nói: "Ngươi cứu ta?".

"Tất nhiên.".

"Tại sao ngươi lại ở đó?".

Kỷ Tây Vũ im lặng cười cười: "Đi ngang qua, tình cờ mà thôi.".

Diệp Kết Mạn chăm chú nhìn Kỷ Tây Vũ, đôi mi thanh tú nhăn lại: "Tại sao cứu ta?".

Nhìn thấy thần sắc nghiêm túc của Diệp Kết Mạn, Kỷ Tây Vũ cũng hết sức tự nhiên, tựa hồ đối với trạng thái chật vật của nữ tử trước mắt vô cùng thoả mãn, nàng không có trả lời ngay, mà là chậm rãi đi đến gần Diệp Kết Mạn. Chờ đến khi đứng ngay ngắn trước mặt đối phương, mới chậm rãi nói: "Thế nào? Ngươi nghĩ ta không nên cứu ngươi sao?". Dừng một chút, Kỷ Tây Vũ khẽ cười một tiếng, đáy mắt sinh ra tia bỡn cợt, "Ngươi không thể chết được. Cho dù như thế nào, chúng ta cũng đã bái đường thành thân. Đúng không, nương tử của ta?".

Diệp Kết Mạn lại không để ý đến lời lẽ chế nhạo của đối phương, thần sắc nghiêm túc nhìn nàng. Lúc này huyết sắc trong mắt Kỷ Tây Vũ đã không giống như khi còn trong hồ nước nữa, thoạt nhìn cũng không còn kinh người nữa. Kỷ Tây Vũ lại liếc mắt nhìn Diệp Kết Mạn lần nữa, sau đó hướng bên cạnh bàn đi đến, bỏ lại một câu: "Nếu như ngươi cứ đứng ngốc đó không tắm, nước dù nóng cũng nguội.".

Chỉ chốc lát, phía sau lại truyền đến tiếng trả lời của đối phương: "Ngươi lo lắng ta chết, không ai giúp ngươi, phải không?".

Kỷ Tây Vũ cũng không có phản bác, nàng ngồi xuống bên cạnh bàn, thản nhiên rót một chén nước trà cho mình: "Đúng đó, rồi sao?". Kỷ Tây Vũ không sợ Diệp Kết Mạn tức giận. Mặc dù bất quá mới ở chung một ngày, nhưng nữ tử cả người ướt đẫm trước mắt này cũng không quá khó đối phó. Người đơn giản, tính tình dịu dàng, cho dù biết mình có mục đích mới cứu nàng, nhưng đáy lòng như vẫn nhớ ân huệ này.

Quả nhiên, Diệp Kết Mạn trầm mặc một lát, sau đó nói: "Ân huệ này, ta sẽ nghĩ cách khác trả lại ngươi.".

"Ồ? Cách khác? Trả thế nào?". Kỷ Tây Vũ cúi đầu nhấp một ngụm nước trà, thấp giọng nói: "Nước sắp nguội, đừng làm phiền người khác đun nóng lại.". Nói xong, nàng mới ngẩng đầu nhìn phía Diệp Kết Mạn, ý cười trên mặt không thay đổi, gằn từng chữ: "Ta hy sinh rất lớn ngươi biết không. Nếu ta không dùng miệng ngăn chặn khí tức của ngươi, sợ là sớm bị Hắc Bạch Vô Thường câu hồn đi rồi.".

Lời nói rơi xuống trong phòng, thân thể Diệp Kết Mạn cả kinh lảo đảo, tay nàng đỡ thùng gỗ, sau đó mới khó khăn ổn định lại. Mặt không còn chút huyết sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện