Chương 109 – Lời giải
Diệp Kết Mạn mở cửa, Thư nhi và An nhi đi vào.
"Có chuyện gì vậy?" Diệp Kết Mạn nóng lòng hỏi.
"Chúng em vừa từ phủ nha trở về, " Thư nhi nói. Nàng bình tĩnh hơn An nhi rất nhiều, song ngữ tốc hơi nhanh, cho thấy nàng cũng có chút chấn động. Thư nhi nhìn Diệp Kết Mạn, "Dường như tối qua Phan Nham tới phủ nha nên sáng nay truyền ra tin tức. Mọi người đoán rằng hắn đã nói gì đó với tri phủ cho nên, " Thư nhi dừng lại để bình phục tâm tình, "cho nên sáng nay Kỷ Thế Nam cũng tới tri phủ."
"Thiếu phu nhân, thời điểm phu nhân trở về người có ở đó, người có biết nguyên nhân không?" An nhi khó hiểu nói. "Phan Tổng đốc đi phủ nha nhất định là vì lời phu nhân nói đả động, nhưng tại sao lại có Kỷ lão gia trong đó?"
Việc này ngay cả Thư nhi cũng không biết nên chỉ thấy nàng cau mày suy nghĩ.
"Ta cũng không rõ, " Diệp Kết Mạn nói. "Phu nhân đi Phan gia làm gì, bà không có nói. Các em cũng biết thân phận của ta không tiện hỏi nhiều."
"Cũng phải." An nhi gật đầu, bất quá rất nhanh đã cười, "Ha, nhưng mà nhìn phu nhân, xem ra đã tiếp nhận thiếu phu nhân rồi, sáng nay còn đưa nhiều thuốc bổ đến và dặn dò thiếu phu nhân điều dưỡng cho tốt đấy."
Diệp Kết Mạn còn đang suy nghĩ chuyện Phan Nham nên chỉ gật đầu đã biết.
"Thư nhi, hiện giờ tình thế khẩn trương, nếu phủ nha có động tĩnh gì thì nhớ nói lại cho ta." Diệp Kết Mạn nói.
Thư nhi gật đầu, "Thiếu phu nhân yên tâm, em sẽ lưu ý."
Không biết Kỷ gia bên kia thế nào? Diệp Kết Mạn nghĩ. Nàng thoáng nhìn sang Kỷ Tây Vũ. Thấy tin tức lần này tựa hồ cũng không ảnh hưởng gì đến đối phương vì đối phương hãy còn trong chỗ tối mà nhìn nàng với nụ cười thản nhiên. Và Diệp Kết Mạn chợt nhận ra, từ khi nàng trở về từ Kỷ phủ, Kỷ Tây Vũ hay cười hơn, cho dù không cười thì sự lạnh lùng cũng không còn như hồi mới gặp.
"Hy vọng Bùi gia có thể vượt qua kiếp nạn này."
Thời gian như bạch câu, nhoáng cái đã qua ba ngày.
Ba ngày này, Bùi gia vẫn luôn chú ý động tĩnh ở phủ nha, như đó là cây rơm cuối cùng của họ. Ngày ấy, Kỷ Thế Nam ở phủ nha hai canh giờ mới đi ra, rồi bên trong lại lâm vào yên tĩnh. Nhưng thật ra nha môn có cử quan sai đến thành Tây điều tra chuyện Kỷ Tây Vũ chết đuối, và họ có hỏi qua một vài người của Bùi gia lúc ấy đến bờ sông xem náo nhiệt. Song họ không ngờ lại hỏi ra một chuyện không liên hệ khác.
Nói ra điều này là một tiểu nha hoàn. Thời điểm phủ nha hỏi vừa lúc nàng ở gần đó, bộ dáng muốn nói lại thôi. Tiểu nha hoàn che dấu không tốt nên rất nhanh đã bị hỏi.
"Kỳ thật chuyện này không có liên quan gì đến Kỷ tiểu thư. . ." Tiểu nha hoàn do dự nói. "Khi đó sắc trời đã tối, tôi đã làm xong việc, vừa vặn Dư đại tẩu sai đi lấy đồ. Khi đi ngang qua Lục Hà thì xa xa chợt nghe đến tiếng động lớn. Tôi tò mò, vốn muốn đi qua nhìn xem rồi đi, nhưng không ngờ người đã chết rồi. Đó là Kỷ tiểu thư. Chốc lát sau đó thì truyền đến tiếng quát mắng, hẳn là quan sai đến, nên khi tôi đang muốn rời đi thì vô tình thấy Uông tỷ tỷ." Uông tỷ tỷ đó chính là Uông Tư Thiến. "Tôi đi tới muốn chào hỏi, nhưng lại phát hiện nàng dường như không tập trung, không phát hiện ra tôi, mà trái lại nàng chỉ mãi nhìn thi thể Kỷ tiểu thư. Không lâu sau đó, đội hôn của Tứ thiếu phu nhân cũng tới, lúc đó hơi hỗn loạn một chút, quan sai vẫn luôn di tản mọi người ở bờ sông nên lực chú ý của mọi người đều bị dẫn đi qua đội hôn. Dù là ban đêm nhưng tôi vẫn nhìn rõ, và khi tôi vừa quay lại thì thấy Uông tỷ tỷ không biết khi nào đã ngồi xuống gần thi thể, cầm dao cắt lấy tóc Kỷ tiểu thư và giấu đi, sau đó nàng đứng lên và rời khỏi đám người hỗn loạn."
Quan sai không ngờ lại tra ra được chuyện này, họ nghe xong đều không nói nên lời vì quá khó hiểu.
"Loại sự tình này, một tiểu nha hoàn như tôi dĩ nhiên không dám hỏi Uông tỷ tỷ, mặc dù cảm thấy quỷ dị, không biết nàng ấy lấy tóc người chết làm chi?" Tiểu nha hoàn nói.
Nhưng vấn đề này người khác sẽ không có đáp án, huống chi Uông Tư Thiến đã chết? Quan sai cũng sẽ nghe xong thì thôi, vì nó không có liên quan gì đến cái chết của Kỷ Tây Vũ cả. Nhưng khi chuyện này truyền đến tai Diệp Kết Mạn thì nó lại giúp cho nàng bớt suy nghĩ sâu xa, và cũng là chấn động. Khi Diệp Kết Mạn nhìn Kỷ Tây Vũ, cũng vừa lúc thấy đối phương như có điều suy nghĩ nhìn lại nàng.
"Đúng là nàng ta." Kỷ Tây Vũ nói. "Nàng ta hẳn là rất yêu Bùi Nghiêu Húc, ngay cả âm thân cũng không được."
"Có lẽ thế , " Diệp Kết Mạn không khỏi dở khóc dở cười. Nàng lắc đầu và thở dài, "Nàng ta cũng là đáng thương, người Bùi Nghiêu Húc ái mộ lại là nam tử."
"Nói không chừng chính là vì thế nàng ta mới lấy tóc của ta." Kỷ Tây Vũ bật cười, "Ha ha, nếu là như vậy chúng ta nên cám ơn nàng ta, nếu biết sớm như thế ta sẽ cho nàng ta chết thoải mái một chút."
Nghe vậy, Diệp Kết Mạn liếc Kỷ Tây Vũ. Kỷ Tây Vũ lại chỉ cười mà không nói, và kéo Diệp Kết Mạn đến ôm.
"Được rồi mà, đừng giận, ta không đề cập tới việc này là được."
Diệp Kết Mạn dĩ nhiên không phải giận thật, nàng thuận thế tiến sát vào lòng Kỷ Tây Vũ và nói:
"Phủ nha có lẽ đã điều tra lại chuyện của nàng, hẳn là vì cái uy của Phan gia có tác dụng. Bọn họ sẽ hoài nghi Kỷ phủ sao?"
"Uh." Kỷ Tây Vũ nhẹ nhàng vuốt tóc Diệp Kết Mạn, và lơ đãng nói. "Bùi phu nhân đến Phan gia hẳn là nói việc này cho Phan Nham, trước đó không phải Kỷ Thế Nam vội vàng gấu nhẹm đi sao, hai người bọn họ một khi liên kết lại sẽ khó tránh khỏi hoài nghi về việc này. Theo ta thấy, bọn họ hẳn là nghĩ son án phải trực tiếp tìm sơ hở từ Kỷ Thế Nam, vậy nên bọn họ sẽ bắt đầu từ cái chết của ta trước."
"Như thế không thể tốt hơn." Diệp Kết Mạn thấp giọng nói. "Oan khuất của nàng coi như có cơ hội sáng tỏ."
Kỷ Tây Vũ ngược lại chỉ bình tĩnh, và cúi mắt nhìn Diệp Kết Mạn. Huyết nhãn một mảnh mềm mại.
Cùng lúc đó, Kỷ phủ không có yên ả như vậy.
Việc quan phủ làm đã nhấc lên sóng to gió lớn cho Kỷ gia, làm đám hạ nhân đều âm thầm nghị luận. Cũng vì những chuyện ma quái đã xảy ra gần đây, cộng thêm việc Tam tiểu thư trở về, cho nên tất cả đều thập phần tò mò về cái chết của Ngũ tiểu thư. Nhất định chuyện không phải đơn giản! Bọn họ nghĩ. Tuy rằng chủ có tâm ngăn cản nhưng chúng khẩu khó phòng, thành ra hiệu quả không lớn.
Xoảng!
Cái chén vỡ tan.
"Ngươi nói cái gì?! Kỷ Tiểu Nhiễm đến phủ nha? Sao không ai ngăn nó lại?!" Kỷ Xuyên gào lên.
"Bẩm đại thiếu gia, người cũng biết tính tình Tam tiểu thư, chúng tiểu nhân làm sao ngăn được?" Gã sai vặt báo tin khẩn thiết nói. "Tiểu nhân thấy Tam tiểu thư chỉ mới vừa lên xe ngựa. . ."
"Cha ta đâu?"
"Lão gia mới vừa đi ạ... cũng chưa về..."
Kỷ Xuyên cau mày, ánh mắt tàn nhẫn. "Dung nó nhất thời nó càng làm càn, trong mắt nó còn có cái nhà này sao!"
Rồi Kỷ Xuyên nhìn gã sai vặt, gằn giọng nói:
"Ngươi lập tức đi tìm Hắc Hổ ngăn người lại cho ta!"
"Làm sạch sẽ một chút." Hắn bổ sung, nói.
Gã sai vặt cả kinh, "Đ-đại thiếu gia. . . n-n-người c-có muốn thương lượng cùng Tứ thiếu gia trước không?"
"Tứ đệ đêm qua nhiễm phong hàn, còn đang nghỉ ngơi, chớ quấy rầy nó." Nhắc đến Kỷ Việt, sắc mặt Kỷ Xuyên mới hơi hòa hoãn, nhưng rất nhanh lại nghiêm mặt. "Ta cũng không phải muốn mạng của nàng, ngươi hoảng cái gì!? Hắc Hổ không phải lần đầu làm việc, ta yên tâm. Ngươi hãy nhớ cho kỹ, ngươi cần phải nghĩ cách không thể để cho Kỹ Tiểu Nhiễm bước vào phủ nha nửa bước! Việc còn lại thì chờ cha trở lại mới quyết định. Tốt nhất là làm cho nàng nằm vài ngày, cho bớt việc."
"Vâng!"
Chát! Một chiếc xe ngựa hoa lệ chạy nhanh trên đường, nếu nhìn kỹ cũng không khó phát hiện bên thùng xe có khắc chữ Kỷ. Ngựa là ngựa tốt, đi vừa nhanh lại vừa ổn, một đường hướng thẳng phủ nha.
Tới chỗ rẽ, chợt có tiếng tranh chấp truyền đến, một đám người vây quanh làm tắc con phố. Mã phu phải vội kéo cương ghìm ngựa và dừng lại.
"Ta cho ngươi biết, cái nhà này ngươi không có tư cách dính vào!" Giữa phố xá ồn ào, tiếng nữ tử sắc bén vô cùng. "Muốn câu dẫn nam nhân của ta? Hồ ly tinh ngươi không biết xấu hổ à? Hôm nay ta sẽ rạch mặt ngươi, cho ngươi còn dám đi phá hoại gia can người khác hay không!"
Đám đông phát ra vài tiếng kinh hô, mã phu còn không kịp phản ứng thì một nữ tử tóc tai bù xù nghiêng ngả len lỏi trong đám người chạy đến. Rất nhanh, một bàn tay phía sau nàng vươn ra, không lưu tình nắm đầu nàng giật ngược lại. Nữ tử chấn kinh, trong tay không biết khi nào cầm cây trâm đâm vào tay đang nắm tóc mình, a!!! Một tiếng thét chói tai, cùng với tiếng chửi rủa, tay lập tức thả ra, nữ tử tóc tai bù xù với cước bộ không xong ngã nhào, thẳng tắp ập đến xe ngựa Kỷ gia.
Hí hí hí! Con ngựa hí dài thảm thiết, vó ngựa giơ lên, làm mã phu hoảng sợ. Sợ ngựa giẫm chết người, mã phu liền kéo cương. Nhưng hiển nhiên không hiệu quả. Vó ngựa vẫn giẫm xuống, và ngựa phi thẳng vào đám người. Đám đông tránh không kịp, rất nhanh có vài người bị đụng phải mà văng ra.
Nhất thời, một mảnh hỗn loạn.
Răng rắc! Không biết có phải do xóc nảy, bánh xe ngựa đột nhiên bị gãy, kéo theo đó là cả chiếc xe ngựa xiêu vẹo nằm im tại chỗ. Tất cả trợn mắt há hốc mồm. Xe ngựa ầm ầm nằm dưới đất; con ngựa vì vậy mà bị kiềm chế, đứng không vững. Và con ngựa rốt cục cũng chịu im lặng một chút, và chỉ phải thở phì phì và khụy chân.
Trong xe là Kỷ Tiểu Nhiễm, và nha hoàn. Hai người vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra. Nha hoàn đang muốn ra nhìn xem thì không ngờ bị con ngựa làm ngã vào thùng xe, thùng xe lập tức bị nghiêng và có xu thế bị lật. Và nhanh như chớp, nữ nhân tóc tai bù xù vốn nằm dưới đất đã chui vào xe qua cửa sổ. Nha hoàn chỉ thấy một cái bóng, sau đó là sau ót nhói đau, và cuối cùng là hôn mê.
Không cần động thủ, Kỷ Tiểu Nhiễm cũng ngã nhào theo xe mà ập vào trong ngực nữ tử tóc tai bù xù. Nữ tử tóc tai bù xù, có đôi mắt sắc bén, đưa tay định tiếp tục chụp tới song, tay còn chưa được tới gáy đối phương thì ngược lại cổ mình đã truyền đến đau đớn làm nàng cả kinh. Rầm! Cùng lúc đó, hai người ngã xuống thùng xe. Bởi vì vị trí mà nữ tử tóc tai bù xù vừa vặn bị Kỷ Tiểu Nhiễm đè, nhận hết va chạm.
"Đừng nhúc nhích." Kỷ Tiểu Nhiễm thấp giọng nói, và cầm chủy thủ để tại ngực nữ tử tóc tai bù xù. Kỷ Tiểu Nhiễm chậm rãi ngẩng đầu nhìn nữ tử tóc tai bù xù nằm dưới mình: môi nàng ta nhan sắc tiên diễm và chảy máu, khuôn mặt nàng ta có vẻ rất ngoan quật. Song, nếu đối phương hành động thiếu suy nghĩ, Kỷ Tiểu Nhiễm sẽ không chút lưu tình mà đâm nàng.
Nữ tử tóc tai bù xù khiếp sợ. Nàng cảm giác được cổ mình đau, có lẽ là vì bị căn khi đối phương đụng vào ngực nàng. Trước đó, nàng đã nhận được một nhiệm vụ rất đơn giản từ Hắc Hổ ca, nhiệm vụ đối phó một tiểu thư nơi khuê phòng trói gà không chặt. Với nhận định như thế, nàng mới cùng Dao tỷ phối hợp diễn màn vừa rồi: khi ngựa chạy tới, nàng cầm trâm đâm vào đầu gối con ngựa và sau đó là nhanh lăn ra khỏi đó. Không ngoài sở liệu, con ngựa bị đau mà điên cuồng, gây ra hỗn loạn. Nàng lăn đi, tiện thể đến gần bánh xe động tay làm cho xe ngựa sụp đổ. Hết thảy theo kế hoạch nhưng không ngờ cuối lại bị Tam tiểu thư này chế ngụ. Nói ra chắc cũng không ai tin...
"Nói, ai phái ngươi tới?" Kỷ Tiểu Nhiễm nói.
Nữ tử tóc tai bù xù nhếch môi, không đáp.
"Ngươi không nói cũng không sao, vừa lúc ta đang đi đến phủ nha, ngươi đi theo ta cũng được, có lời gì vào đó nói sau cũng tốt."
Nữ tử tóc tai bù xù thầm nghĩ: Không tốt! Được phái ra chấp hành nhiệm vụ chỉ có nàng và Dao tỷ, trong kế hoạch, khi nàng vừa xong sẽ liền cùng Dao tỷ trở về đường hội hợp. Lúc này, e là Dao tỷ đã rút về, không ngờ mình lại bị kẹt ở đây. Nếu, nếu thật bị đưa đến phủ nha...
"Tam tiểu thư!"
Bên kia, mã phu đứng lên từ dưới đất, hắn bị kinh hách không ít, bất chấp con ngựa mà vén màn xe lên. Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mã phu kinh ngạc há to miệng, ngơ ngác nhìn Tam tiểu thư đè nữ tử tóc tai bù xù. Hắn không rõ xảy ra chuyện gì.
"Lấy thừng tới trói người giúp ta, cùng nhau tới quan phủ." Kỷ Tiểu Nhiễm không giải thích nhiều, chỉ trầm tĩnh phân phó. Tầm mắt của nàng thủy chung ở trên người nữ tử tóc tai bù xù, không chút nào lơi lỏng. Và tư thế này ở trong mắt nữ tử tóc tai bù xù chỉ làm nàng thấy đau đầu, và cơ hội đào thoát của nàng... quá xa vời.
Tại sao không ai nhắc ta Kỷ tam tiểu thư này khó đối phó như vậy??? Nữ tử tóc tai bù xù phẫn nộ!