Tắc Lỵ Á đến từ một hành tinh có tên Hồng Tuyết Tinh, không biết nằm ở đâu trong dải ngân hà, cách Trái Đất bao xa. Ở nơi đó, khoa học kỹ thuật tiến xa hơn Trái Đất đến mấy năm ánh sáng, họ có thể tùy thích đi qua hành tinh nào cũng được, người Trái Đất không sánh bằng.

Trên người Tắc Lỵ Á không biết gắn vào bao nhiêu trang bị, cô ấy chính là một cái máy computer siêu cấp, cho nên chỉ cần giơ tay là có thể sữa lại nóc nhà. Chỉ cần dùng mắt nhìn qua, có thể biết được toàn bộ tư liệu của người trước mặt. Năng lực ấy, tương tự như mấy tay hacker chuyên nghiệp ở Trái Đất, đáng hận hơn là ở hành tinh của họ ai ai cũng được trang bị như vậy.

Làm Đào Tuyết Ương kinh ngạc nhất, chính là Tắc Lỵ Á đã 120 tuổi, nhưng nhìn giống như một cô gái 20 tuổi. Chuyện thật phản khoa học, vì chị ấy là người ngoài hành tinh, nên khoa học Trái Đất không giải thích được, mọi thứ đều hợp tình hợp lý.

Người trên hành tinh Hồng Tuyết Tinh tốc độ già rất chậm, nhưng là người ai cũng có tuổi thọ của mình. Nếu không có tai nạn xảy ra, thì sẽ sống đến hết tuổi thọ rồi mới chết đi. Hồng Tuyết Tinh khoa học kỹ thuật phát triển quá cao, dẫn đến thể lực con người rất yếu. Sự tương phản giữa Hồng Tuyết Tinh với Địa Cầu chính là, ở đó bệnh nan y của Trái Đất chỉ là cảm sốt bình thường, uống vài viên thuốc, ngủ một giấc là khỏe. Ngược lại, trên đó bệnh cảm lại thành bệnh nan y.

Lần này, Tắc Lỵ Á vì vợ cô ấy bị bệnh, nhưng trên Hồng Tuyết Tinh lại không có thuốc trị, nên đành phải dùng phi thuyền bay tới Địa Cầu. Dù những người lớn tuổi nói rằng đi một mình đến Trái Đất rất nguy hiểm, thế nhưng vì người yêu, cô ấy không quan tâm cái gì là nguy hiểm vẫn bất chấp sự ngăn cản mà đi. Cũng vì lý do này, nên Sư Âm mới chấp nhận giúp đỡ Tắc Lỵ Á. Số liệu Tắc Lỵ Á tính ra, Đào Tuyết Ương là người có chỉ số lương thiện cao nhất, liền liệt em ấy vào danh sách những người tin tưởng. Tắc Lỵ Á ở Trái Đất không quen ai, nếu có người giúp đỡ thì sẽ nhanh hơn.

Tắc Lỵ Á rất may mắn vì tới Trái Đất lại gặp được một cặp đồng tính. Trên Hồng Tuyết Tinh chỉ có người đồng tính mới được phép kết hôn, Tắc Lỵ Á rất tò mò chuyện nam nữ ở Trái Đất.

"Vậy mấy chị sinh con thế nào? Không lẽ ở Hồng Tuyết Tinh có 'sông Mẫu Tử' à?" - Đào Tuyết Ương nghe thấy đồng tính có thể kết hôn, rất hiếu kỳ.

Sư Âm một bên xem thường Đào Tuyết Ương: "Tiểu thư, trên thế giới này có cái gọi là 'thụ tinh trong ống nghiệm'." - Sư Âm rất lo lắng, sau này sự thông của mình có bị em ấy ảnh hưởng không đây.

"Em nghĩ hành tinh khác không giống chúng ta mà. Đây gọi là sự tò mò, không phải là ngu ngốc. Chị chứ nghĩ em ngu ngốc là thế nào?"

"-->-->" - Sư Âm dùng vẻ mặt nói rõ, nàng đang nhìn chính là một người lớn có cái đầu trẻ con.

Tắc Lỵ Á lại lần nữa bị hai người này chọc cười, vì vợ chồng cô ấy rất nhường nhịn, nên rất ít khi cãi nhau. Nhìn thấy Đào Tuyết Ương và Sư Âm thấy rất thú vị.

Sư Âm đưa tay vuốt mặt rồi nhẹ nhàng vỗ đầu Đào Tuyết Ương, ra hiệu em ấy nên ngoan ngoãn, đừng để mất mặt trước người ngoài hành tinh. Đào Tuyết Ương thì càng thêm ấm ức, tiểu thuyết ngôn tình cũng là ngạt người. Tối qua cho đến sáng nay, tại sao Đào Tuyết Ương toàn bị bắt nạt, người yêu không phải nên yêu thương bảo vệ sao mình sao? Vị thiên sư của nàng không có chút gì dịu dàng, không vui >"<!

Sư Âm nhận ra Đào Tuyết Ương đang bực bội, đưa tay xoa đầu em ấy, dịu dàng nói: "Vậy lần sau tiếp tục chuyện tối qua được không." - Đây không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định, khẳng định đó nha.

Đào Tuyết Ương nghe xong, hai mắt sáng hơn bóng đèn, nếu nàng là thú cưng sẽ vểnh hai lỗ tai, ve vẩy cái đuôi loạn xạ. Làm một người đơn giản cũng rất tốt không cần lo nghĩ nhiều. Sư Phù nhìn hai người tình tứ thật phát điên, hắn đang bị thất tình mà, hai người có lương tâm không vậy? Làm ơn để ý cảm nhận của hắn một chút đi, được không?

"Hai người làm ơn chờ đến tối rồi tiếp tục chuyện tối qua!" - Sư Phù đập bàn đứng dậy, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Đào Tuyết Ương, muốn biết chuyện đã tiến triển tới mức nào. Đào Tuyết Ương thơ thẩn nhìn trời, à không nhìn nóc nhà xem như không biết.

"Tối qua, là tôi sai, cản trở chuyệt tốt của hai người." - Tắc Lỵ Á ngồi một bên cảm thấy áy náy. Sư Âm thấy tiểu thư ngoài hành tinh này dù thông minh, nhưng đầu óc cũng không khác Đào Tuyết Ương bao nhiêu. Lại gặp chuyện đau đầu rồi.

"Cám ơn tiểu thư đã quan tâm chuyện 'tình' của chúng tôi. Nhưng đừng nói mấy chuyện quan trọng ở chốn đông người. Mà nè, Đào ngu ngốc hôm nay không phải lễ tốt nghiệp của em à? Vậy có đi hay không?" - Sư Âm cố tình đánh trống lảng.

"Ờ đúng ha, hôm nay em tốt nghiệp rồi. Vậy tiểu sư và Tắc Lỵ Á cùng đi đi." - Đào Tuyết Ương hài lòng, lễ tốt nghiệp của nàng mọi người đều đến dự.

Hành tinh của Tắc Lỵ Á không có trường học, nơi gọi là trường học chính là chỗ dùng để kết bạn, nên cũng không có lễ tốt nghiệp. Tắc Lỵ Á vui vẻ đồng ý đi theo, vì nàng muốn nhìn thử lễ tốt nghiệp, còn Sư Phù vì bị Đào Tuyết Ương làm phiền hoài, miễn cưỡng đi theo.

Tắc Lỵ Á mái tóc đỏ rực như lửa, ăn mặc quái dị nếu đi ra đường sẽ làm mọi người chú ý, chắc sẽ nghĩ rằng nàng đang chơi cosplay. Nhập gia tùy tục, Tắc Lỵ Á thay đổi quần áo thành thời trang của người Trái Đất, Đào Tuyết Ương thấy rất hay, chị ấy còn có thể biến thân. Trong chớp mắt, Tắc Lỵ Á mặc trên người bộ váy ngắn, tóc dài đỏ và con ngươi đỏ cũng đổi thành màu đen. Tắc Lỵ Á rất xinh đẹp, nói nàng 120 tuổi ai mà tin.

Trên đường đi đến trường, Đào Tuyết Ương không ngừng hỏi Tắc Lỵ Á về những thứ trên Hồng Tuyết Tinh, và chuyện chị ấy đến Trái Đất.

"Phải rồi, chị nói là đến Trái Đất vì chữa bệnh cho vợ. Vậy chị tìm cái gì?" - Sư Phù tò mò hỏi, ở Trái Đất này có linh đan diệu dược gì có thể cứu được người trên Hồng Tuyết Tinh.

"Bác sĩ trên đó đã đem An Lâm tạm thời đóng băng trong phòng bệnh. Trong thời gian một tháng, tôi phải tìm được Lam Lam Thanh đem về." - Vừa nhắc đến vợ Tắc Lỵ Á cau mày lo lắng.

"Lam Lam Thanh? Là cái gì?" - Đào Tuyết Ương và Sư Phù đồng thởi lên tiếng, đó là cái thứ thần kỳ gì.

"Tôi chưa từng thấy, chỉ nghe bác sĩ nói thôi, cũng không biết tên của nó ở Địa Cầu là gì. Nhưng trên người tôi có máy dò, chỉ cần gặp nó liền báo."

"Cái này không phải giống như chơi xổ số à? Nếu như không có may mắn, thì làm sao tìm được?" - Đào Tuyết Ương lo lắng dùm vợ Tắc Lỵ Á. Toàn thân chị ấy trang bị tân tiến, nhưng giống như thằng mù đi đêm vậy, thật đáng lo.

"Tôi cũng không nghĩ được nhiều, nhưng máy dò có thể cảm ứng phạm vi rất lớn. Nếu chịu khó đi tìm sẽ thấy được, tôi chỉ biết được nó có màu xanh lục của thực vật." - Tắc Lỵ Á tự tin nói.

Trên Trái Đất thực vật tràn ngập mọi nơi, trên đường lộ cũng có, trong nhà Sư Âm cũng có mấy cái chậu hoa.

Ba người đau đầu bóp trán.

Đào Tuyết Ương là sinh viên khoa quản lý tang lễ và mai táng, đây là khoa rất ít người học. Ai cũng nghĩ học khoa này, ngày nào cũng phải liên quan đến xác chết, có một loại cảm giác rất âm u. Nhưng thực ra không phải vậy, quản lý tang lễ và mai táng có rất nhiều ngành khác nhau: thiết kế mộ huyệt quan tài, quản lý tang lễ, hay trang điểm xác chết. Giáo viên cũng không có điên đem nguyên thi thể người chết thật lên lớp. Nên cảm thấy kinh khủng không phải là khoa y tế sao? Ngày nào cũng phải tiếp xúc với xác chết để mổ xẻ.

Đào Tuyết Ương học vì nó hợp với mình, ngành này rất hiếm có sinh viên chịu học, cũng nổi tiếng có chuyện quái lạ. Bản thân Đào Tuyết Ương cũng rất quái lạ, lại còn lập ra cái "hội nghiên cứu linh dị", bình thường cứ làm ra mấy hành động kì quái, mọi người nghe đến đều phải chạy thật xa.

Nhưng hôm nay, trong ngày lễ tốt nghiệp Đào Tuyết Ương dẫn theo hai đại mỹ nhân đến dự, còn có một anh chàng đẹp trai rạng ngời như ánh bình minh. Những sinh viên bình thường gặp nàng là chạy, lại nhiệt tình xấn tới chào hỏi, Đào Tuyết Ương đối phó một đám người rất lâu, có mấy anh chị này đi cùng đúng là vui thật.

"Đào học tỷ, chúc mừng chị tốt nghiệp." - Đang chạy đến chỗ bọn họ là Lương Ưu Tú, luôn mang cặp mắt kính dày như đít chai.

"Tạm biệt trường, chính thức bước ra xã hội, có một chút buồn." - Đào Tuyết Ương ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Lương Ưu Tú tiến tới liền nhìn thấy ngoài tỷ đệ họ Sư đẹp rạng ngời mà không chói lóa, có thêm một chị gái rất xinh đẹp, giống tiên nữ trong tranh bước ra. Đẹp đến phản khoa học, nhất định không phải người bình thường, đi chung với một đám người cũng không được bình thường, đừng nói là yêu tinh nhé.

"Đào học tỷ, chị gái xinh đẹp này là ai?"

"Chị ấy đã kết hôn rồi, đừng có mơ mộng."

"Em chỉ tò mò thôi."

"Tò mò cũng không được."

Lương Ưu Tú chỉ muốn biết chị gái xinh đẹp ấy là yêu tinh, hay là người thôi, vậy cũng có lỗi à? Tuổi còn trẻ như vậy mà đã kết hôn, giống như bắt cóc trẻ vị thành niên vậy, ai có thể vô lương tâm như vậy được.

"Xin chào, tôi tên Tắc Lỵ Á, là bạn mới quen của họ." - Tắc Lỵ Á chủ động chào hỏi, nếu là bạn của Đào Tuyết Ương thì không phải người xấu.

"Vâng, xin chào, em tên Lương Ưu Tú, là học đệ của Đào học tỷ." - Lương Ưu Tú hoang mang, hắn nhìn thấy người đẹp rất dễ đỏ mặt, tim đập mạnh. Đã quen biết rất lâu, cũng chưa dám lần nào nhìn thẳng mặt Sư Âm, bây giờ lại nhìn thấy thêm một đại mỹ nhân, mắt sáng như sao.

"Này, Tiểu Đào em tốt nghiệp rồi làm gì? Chưa bao giờ nghe em nói đến gia đình em" - Sư Phù lấy cùi chỏ đụng nhẹ vào Đào Tuyết Ương.

Sư Âm cũng nhìn Đào Tuyết Ương chờ em ấy trả lời, nàng không phải tò mò chuyện người khác. Đào Tuyết Ương không hỏi chuyện của Sư Âm, thì Sư Âm cũng vậy, cho nên đến bây giờ cả hai vẫn chưa chính thức nói về gia đình của mình. Có những chuyện, muốn nói sẽ tự nhiên nói, không cần hỏi.

"À, cái này, cha mẹ em đều mất rồi, vì em có mắt âm dương nên họ hàng cũng sợ em. Bây giờ, em không có người thân, nên sẽ đi theo Hôn Âm bắt quỷ." - Đào Tuyết Ương vừa cười hì hì vừa nói, nàng nói chuyện này ra cũng không có gì buồn bã, vì đã quen rồi.

"Sau này, chị và Sư Phù là người thân của em." - Sư Âm không phải đang thương hại Đào Tuyết Ương, vì em ấy đã trở thành một phần cuộc sống của Sư Âm. Trở thành người một nhà chỉ là chuyện sớm muộn.

"Còn em nữa." - Lương Ưu Tú giơ cao tay nói.

"Tình cảm của mọi người thật tốt." - Tắc Lỵ Á đang ngưỡng mộ, sự biểu đạt tình cảm của người Trái Đất với hành tinh của nàng không giống nhau.

"Đào Tuyết Ương, mọi người đang chuẩn bị chụp hình tốt nghiệp. Em đừng ở đây nữa, mau cùng đi đi." - Đột nhiên có một giọng nam vang lên, người đó tuổi còn khá trẻ, cũng khá đẹp trai, mặc áo sơmi trắng. Cả người toát lên một phong cách vô cùng lịch sự, cũng rất khiêm tốn.

"Thầy giáo Từ, em đến liền."

"Lạ thật, sao tôi không nhận được tư liệu về người đàn ông đó?" - Tắc Lỵ Á nhìn Đào Tuyết Ương hỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện