Sư Phù đang vui vẻ đi dạo, muốn đợi trời tối dẫn Vãn Nhi đi ngắm pháo hoa, kết quả không đợi được đến trời tối liền đã xảy ra chuyện.

"Này! Đụng vào người khác không thèm xin lỗi một tiếng à?" - Đột nhiên từ đâu có một người chạy đến đụng mạnh vào Sư Phù, tay cầm dù bị lệch sang một bên. Rất may trời không quá nắng, nhưng Vãn Nhi thấy không thoải mái, lập tức biến thành hình nộm Hatsune Miku trong người Sư Phù.

"Vãn Nhi, em không sao chứ?"

"Không sao, cảm tạ Tiểu Phù bảo vệ muội."

"Chuyện nên làm!" - Sư Phù kéo gần khoảng cách thấy rất hài lòng.

"Có thấy một người đàn ông chạy hướng này không?" - Lại bất ngờ xuất hiện giọng nói lạnh như băng, cắt đứt hai người tâm sự.

Sư Phù quay đầu về phía phát ra tiếng nói, thì ra chính là nữ cảnh sát mặt đơ như cây cơ, đã từng cùng nhau hợp tác Dương Tử Hi. Vẫn như trước, mặt lạnh như băng, thật khiến người ta khó chịu.

"Có, cô đang đuổi theo tội phạm chạy trốn à?"

"Ma nữ này là bạn ngươi?" - Dương Tử Hi không trả lời, hỏi ngược lại, nhìn chằm chằm vào Vãn Nhi. Nàng không phải thiên sư, nhưng nếu có quỷ hại người nàng cũng bắt giam.

"Cô đừng nhìn 'em ấy' như vậy, 'em ấy' không hại người. Cô đang đuổi theo tội phạm thì nhanh đi, chút nữa hắn chạy mất."

"Không cần, hắn quay lại rồi."

Dương Tử Hi nhìn sau lưng Sư Phù, bản thân nàng cũng cảm thấy lạ. Tại sao người đang chạy trốn, lại tự động quay về để nàng bắt? Nhưng tội phạm kia nhìn rất không tình nguyện, giống như bị cái gì đó lôi hắn trở lại.

Tên trộm đến trước mặt bọn họ đứng lại, khuôn mặt trở nên rất dữ tợn, nở một nụ cười rất đáng sợ.

"Cuối cùng đã tìm thấy ngươi." - Hắn là đang nói với Vãn Nhi, liền lập tức đánh Vãn Nhi. Sư Phù chắn trước mặt Vãn Nhi bảo vệ, nhưng chỉ ngăn được con người, còn Thất Tinh Trụy không ngăn được.

Thất Tinh Trụy từ trên người đàn ông bay ra, vòng qua Sư Phù bay thẳng đến ngực Vãn Nhi, rồi chui vào thân thể nàng. Thất Tinh Trụy đã tìm thấy chủ nhân, oán khí không ngừng thoát ra, những ký ức Vãn Nhi đã quên mất lập tức trở về. Nàng đau đớn chống đỡ, ôm đầu hét lên.

"Vãn Nhi, Vãn Nhi...em làm sao vậy? Đừng làm anh sợ!" - Sư Phù nhìn thấy Vãn Nhi đau đớn, ôm lấy bả "nàng". Còn tên trộm bị oán khí tạm thời chiếm lấy thân thể, đang bị Dương Tử Hi dí súng vào đầu.

"Cút ra!" - Vãn Nhi ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy sát khí, khuôn mặt đại mỹ nhân ôn nhu đã trở nên rất đáng sợ. Đẩy nhẹ một cái, Sư Phù liền văng ra xa.

"Vãn Nhi, anh là Tiểu Phù!" - Sư Phù bị đánh ngã trên đất, ngực đau đớn, thứ vừa chui vào trong thân thể Vãn Nhi là Thất Tinh Trụy. Chẳng lẽ, tỷ tỷ nói là sự thật, Vãn Nhi chính là ác linh bị phong ấn trong quan tài bằng ngọc thạch. Không thể nào! Vãn Nhi rất hiền lành, không thể nào!!

"Vãn Nhi? Ai là Vãn Nhi? Lương Tấn Sinh! Ta không để ngươi chết tử tế." - Vãn Nhi oán khí xung thiên, tóc dài theo đó tung bay, trời cũng đang tối dần. Không đầy nữa tiếng, trời sẽ tối hẳn, dương suy âm thịnh, lúc đó với Vãn Nhi rất có lợi.

"Vãn Nhi, em đã nhớ lại? Khi còn sống, em có gì ủy khuất, nói cho anh biết đừng tiếp tục oán hận. Nếu em giết người, tỷ tỷ của anh sẽ không tha cho em." - Sư Phù đứng dậy, cố gắng khuyên can, hắn rất rõ tỷ tỷ của mình, nói được làm được, dù là hắn cũng không nể mặt.

"Ngươi nói ta biết làm gì? Nếu không phải tên thiên sư đê tiện thâm độc kia, ta đã sớm báo được thù. Ai ngăn cản ta đều phải chết."

"Vãn Nhi!!!" - Sư Phù muốn đi đến gần "nàng", lại bị lần nữa đánh văng ra. Đã bị đánh một lần, nên lần này có chuẩn bị không bị té ngã, nhưng chưa kịp đứng vững Vãn Nhi đã biến mất.

Dương Tử Hi gọi điện thoại nói Dương Tử Khiêm dẫn tội phạm về đồn, muốn cùng Sư Phù tìm Vãn Nhi. Nàng là cảnh sát có linh lực, không thể nào bỏ mặc ma nữ hại người. Sư Phù điện thoại cho Sư Âm, không ngoài dự liệu, bị tỷ tỷ mắng như tát nước lạnh vào mặt, còn cho biết vài thứ khiến hắn thêm đau lòng.

- ---------------------- 0 0 0 ------------------------

( Lúc này, Sư Âm đã đến chỗ của Sư Phù)

"Đệ cùng Đào ngu ngốc làm anh em ruột được rồi, toàn gây chuyện! Lần này nếu ta tìm được "nó", đệ không được phép cản, ta nhất định phải tiêu diệt!" - Sư Âm rất hận, em trai ruột của mình y chang Đào Tuyết Ương "mài sắt không thành kim". Tại sao lại có thể với ma nữ mà động tâm.

Đào Tuyết Ương vô tội bị ăn đạn lạc, nàng đâu phải cố ý gây chuyện, mỗi chuyện nàng làm đều là giúp người.

"Tỷ Tỷ, chị giúp Vãn Nhi đi, 'em ấy' là cô gái tốt. Chỉ là bị oán hận che mờ, 'em ấy' lại bị người ta nhốt hơn ngàn năm, trong lòng nhất định rất nhiều oán hận. Bị người ta dùng ấn chú độc ác như vậy, không riêng 'em ấy' ai cũng sẽ rất oán hận. Chúng ta tìm 'em ấy' đi, ngăn 'em ấy' phạm sai lầm." - Sư Phù gấp đến nỗi không biết làm gì.

"Oán hận cả ngàn năm, có thể giải trừ hay không còn chưa biết." - Sư Âm nhíu mày, lần này đúng là chuyện khó xử lý. Đừng đùa, ma nữ ngàn năm đấy, đâu phải ai cũng gặp qua.

"Muốn giải trừ nhất định sẽ giải trừ được, 'hành sự tại nhân' mà. Tiểu Sư, anh dùng chân tình hóa giải oán hận của Vãn Nhi. Cố lên!!! Em ủng hộ anh!!!" - Đào Tuyết Ương làm động tác cố lên.

"Em cho rằng đang đóng phim tình cảm à? Đây là phim kinh dị đó! Ngu ngốc!" - Sư Âm không nhịn được, lại lần nữa gõ đầu Đào Tuyết Ương. Chuyện đến nước này, còn nói ủng hộ, em ấy có khi nào biết sợ hay căng thẳng là gì không?

"Ui da, thì lúc này cũng nên ủng hộ một chút mà!" - Đào Tuyết Ương rất oan ức, chỉ là nàng muốn giảm bớt căng thẳng thôi không được sao.

"Vậy giờ chúng ta làm sao?" - Lương Ưu Tú vẫn còn ôm Tiểu Khiêu hỏi, mỗi lần có chuyện hắn sẽ lại bị quỷ dí giắt giò lên cổ mà chạy. Không muốn như cái vụ "ngã tư tuyệt mệnh" lần trước, bị cả con đường đầy quỷ dí chạy bán sống bán chết. Nhớ lại đúng là còn hơn gặp ác mộng.

"Các ngươi có cách tìm nàng sao?" - Giọng nói lành lạnh của Dương Tử Hi vang lên.

"Em có cách, Tâm Nhi nhất định nhớ được khí tức trên người Vãn Nhi." - Sư Phù tỉnh táo, bởi vì nhớ lại lần đầu thấy Vãn Nhi, Tâm Nhi cũng chạy ra. Mũi của "nàng" rất lợi hại, nhất định nhớ được.

Sư Phù chuẩn bị gọi Tâm Nhi, thì "nàng" đã chạy ra trước. Vẫn mang dáng vẻ mê người, nhưng lại thích giả bộ dể thương đáng yêu.

"Tiểu Phù, ta đã nói trước mà. Không phải ai cũng có thể lừa đem về nhà đâu." - Tâm Nhi một tay khoát lên vai Sư Phù nói. Sư Phù cũng không quan tâm đến thức thần lần nào xuất hiện cũng hành hạ hắn.

"Tâm Nhi, nhanh lên tìm xem Vãn Nhi đang ở đâu? Đừng phá nữa."

"Biết rồi ~ theo ta!"

Sư Phù không khỏi ngạc nhiên, Tâm Nhi dẫn hắn đến tiệm quần áo mà hồi sáng họ đi ngang qua. Lúc đó, Vãn Nhi rất thích bộ đồ đang trưng bày, còn gặp được nhà thiết kế, Vãn Nhi còn nói người đó nhìn rất quen.

"Hỏng rồi! Không phải trùng hợp như vậy chứ!" - Sư Phù biết hai chuyện này nhất định có quan hệ, anh chàng thiết kế kia nhất định có liên quan đến Vãn Nhi khi còn sống. Dự cảm không tốt, lập tức chạy thẳng vào cửa hàng, mọi người cũng theo vào.

Cửa hàng đột nhiên sáng chói mắt, bóng đèn bắn ra tia lửa điện rất đáng sợ, rồi xuất hiện một cô gái tóc dài, khuôn mặt hung ác. Nhân viên trong cửa hàng bị dọa đến tái mặt chạy ra ngoài, nhưng ông chủ Tiêu Sinh thì không thể nhúc nhích, vì hắn bị ma nữ ép vào một góc.

Sư Phù vừa chạy vào, thật sự nhìn thấy Vãn Nhi đang siết cổ Tiêu Sinh, nhấc bổng cả người hắn lên không trung.

"Hỏa Long!"

"Tỷ tỷ, đừng làm tổn thương 'em ấy'!"

Sư Âm lập tức thả ra hai con Hỏa Long, bay đến cắn ngay cánh tay Vãn Nhi, nàng buông tay, Tiêu Sinh ngã nhào trên mặt đất. Tiêu Sinh ho khan, liều mạng hít từng ngụm không khí vào phổi, chậm một chút hắn thật sự đi đời. Sự việc xảy ra quá bất ngờ, không biết từ đâu xuất hiện một cô gái mặc bộ đồ hắn thiết kế, liền bóp cổ hắn. Lại có thêm một đám người chạy vào, sử dụng cái gì đó đánh "cô gái", không phải hắn đang nằm mơ chứ.

Vãn Nhi dùng oán khí gạt Hỏa Long văng sang một bên, Sư Âm cũng lùi một bước, đem Hỏa Long thu hồi. Không nên đem nguyên cửa tiệm người ta đốt trụi.

"Đã....khụ..khụ.. đã xảy ra chuyện gì?" - Tiêu Sinh đứng dậy lập tức chạy đến chỗ bọn người Sư Âm đang đứng, bọn họ hình như đến cứu hắn. Trong đó còn có cậu trai trẻ lúc sáng mới vừa gặp, lúc đó Sư Phù còn nói "bạn gái" cậu rất thích thiết kế của hắn.

"Lương Tấn Sinh! Ta giết ngươi, cùng ta xuống Địa Ngục!"

Bị cản trở, Vãn Nhi càng tức giận hơn, trong cửa hàng nổi lên cuồng phong, tất cả đồ vật, giá áo,...đều bay thẳng về Tiêu Sinh. Sư Âm gọi Phượng Hoàng ra đem mọi thứ đánh văng qua một bên.

"Tiểu thư, có phải 'cô' nhìn nhầm người không? Tôi tên Tiêu Sinh, không phải Lương Tấn Sinh" - Tiêu Sinh gặp phải chuyện không thể giải thích bằng khoa học, bọn họ đang đóng phim dùng kỷ xảo điện ảnh đặc biệt sao? Bọn họ ruốt cuộc là ai?

"Ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận ra, coi như ngươi đầu thai 18 kiếp, chỉ cần ngươi còn sống, ta nhất định lấy mạng chó của ngươi. Đồ phụ tình!"

Những thứ bị Phượng Hoàng ném sang một bên, lần nữa bị Vãn Nhi ném tới. Sư Âm đứng trước Tiêu Sinh lập kết giới phòng thủ, nhưng Vãn Nhi oán khí quá mạnh, Sư Âm chịu không nổi bị đánh lui về sau vài bước. Đến mức này, thằng em trai ngu ngốc cũng không chịu giúp đỡ, đúng là bị tình yêu làm cho mù mờ rồi.

"Vãn Nhi, anh biết trong lòng 'em' rất nhiều oán hận. Nhưng đừng gây tổn thương người vô tội. Có chuyện gì chúng ta nghĩ cách giải quyết!"

Vãn Nhi và Sư Âm đang đấu một bên tấn công, một bên cố gắng phòng thủ. Nhưng trong mắt Sư Phù, Vãn Nhi vẫn là một ma nữ đại mỹ nhân, hắn không từ bỏ muốn thuyết phục "nàng" bỏ đi oán hận, từ từ đi đến gần Vãn Nhi đang rất giận dữ. Vừa đến gần đã bị "nàng" đánh văng cả người đập vào tường, Sư Phù không dùng linh lực nên bị trọng thương, máu từ khóe miệng chảy ra.

"Tiểu Phù!!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện