( Chuyện Sư Phù và Bạch Vũ)
Khi Sư Phù nhìn thấy Bạch Vũ bị vây trong Tru Tiên trận, không chút nghĩ suy liền nhảy vào, lập tức dùng thuật dịch chuyển không gian cứu Bạch Vũ. Lúc đó tình huống bất ngờ, Sư Phù hoàn toàn không nhớ phải dẫn Bạch Vũ đến nơi nào, chỉ một lòng muốn cứu hắn, hay vì Bạch Vũ có tiên khí, nên đã đưa bọn họ đến nơi Bạch Vũ có thể trị thương.
Hai người ôm nhau, rơi xuống đất nằm trong một vườn hoa, một đám lớn kì hoa dị thảo đã bị bọn họ đè nát. Sư Phù bị ngã chỉ đau một chút, Bạch Vũ bị trọng thương nên đã ngất đi, thậm chí sắp trở về nguyên hình. Mái tóc dài bạc trắng xõa sau lưng, trên đầu có một đôi tai dài, sau lưng còn có đuôi. Quan trọn là, e hèm, khốn nạn nhất là Bạch Vũ không một mảnh vải che thân.
Rõ ràng cả hai đều là đàn ông, nhưng nhìn thấy tấm thân trần trụi của Bạch Vũ, hồn phách Sư Phù đã lạc về chốn nao. Sư Phù nhắm mắt, hoàn toàn không dám nhìn cơ thể Bạch Vũ, cởi áo khoát của mình ra rồi đắp lên người Bạch Vũ. Mợ nó, đàn ông mà da dẻ trắng nõn lán mịn, quả nhiên thần tiên bảo dưỡng chả có tý khoa học nào. Sư Phù oán thầm trong lòng, cố gắng lơ đi.
Sư Phù đứng lên nhìn xung quanh, muốn xem đây là đâu, thì lấy một ông lão đang nổi giận đùng đùng chạy tới. Có điều, là bay chứ không phải chạy, cũng không làm tổn thương hoa lá, cây cỏ.
"Tại sao ngươi lại phá hoại hoa mấy bông hoa mà lão khổ cực trồng." - Ông lão mặc cả bộ đường trang, trên áo quấn rất nhiều những sợi chỉ đỏ. Chả biết theo phong cách gì, ông ấy tức giận, đến nỗi râu mép hai bên đều vểnh lên.
"Xin lỗi, tôi không biết làm sao lại tới đây. Xin hỏi đây là đâu?" - Dù sao cũng do hắn không cẩn thận làm hư hoa của người ta, nên Sư Phù tất nhiên phải lễ phép xin lỗi. Nhưng trước tiên cũng phải làm rõ hoàn cảnh, đừng nói hắn không cẩn thận xuyên qua thế giới nào đó nhé.
Ông lão nhìn sau lưng Sư Phù, nhận ra chàng trai tóc bạc đẹp đẽ kia.
"Hồ Tiên Bạch Vũ, tại sao ngài bị thương nặng vậy? A~~ cậu là người hữu duyên với Bạch Vũ?" - Ông lão bất ngờ hiểu chuyện, đã biết được quan hệ hai người.
"Ông biết anh ta? Vậy ông cũng là thần tiên sao? Anh ta bị Tru Tiên trận làm trọng thương, ông có thể cứu không?" - Sư Phù nhìn Bạch Vũ liền cảm thấy lo lắng. Tuy Bạch Vũ là Hồ Tiên, nhưng là từ Hồ Ly từng bước mà tu luyện thành tiên, không phải sinh ra đã là tiên.
"Tru Tiên trận? Cậu đem ngài ấy đến Hồng Tuyết quán đi. Nơi này là Thiên giới, tôi là Nguyệt Lão."
Sư Phù hơi an tâm, đến được Thiên giới thì không cần lo lắng quá mức cho vết thương của Bạch Vũ. Sư Phù cõng Bạch Vũ trên lưng, nghĩ đây là những bông hoa Nguyệt Lão yêu thích, hội tụ linh lực, cố gắng bay lên tránh một biển hoa.
Hồng Tuyết quán là nhà của Nguyện Lão, có chút cổ kính, bên trong đâu đâu cũng là những sợi chỉ màu đỏ, còn có rất nhiều thẻ nhân duyên, khung cảnh yên bình. Đi tới phòng khách liền nghe được một trận ồn ào.
"Trọng Dạ đại nhân, cầu xin ngài đừng chơi nữa. Nguyệt Lão về đến sẽ trách phạt chúng tôi."
"Đó là nhân duyên Nguyệt Lão vừa kết hợp, ngài làm ơn đừng phá."
"Các ngươi lo lắng cái gì, ta chỉ nhìn thôi mà. Chỉ là không cẩn thận nên làm đứt."
Sư Phù theo Nguyệt Lão vào một căn phòng trống rỗng, chỉ đặt một cái gương lớn, những sợi chỉ đỏ ở hai bên tường nối lại với nhau. Nguyệt Lão vừa bước vào, nhìn thấy người nào đó nét mặt liền vô cùng đau khổ.
"Tiểu ma nữ Trọng Dạ, ngươi lại đến đây phá nhà lão à, ngươi không cần đi học sao? Lần trước ngươi nối nhân duyên bừa bãi, bây giờ lại làm đứt nhân duyên lão vừa kết. Ngươi....ngươi....ngươi muốn lão tức chết mà!" - Nguyệt Lão thật sự tức giận.
Người bị Nguyệt Lão gọi là tiểu ma nữ, đang nhai kẹo cao su, mặc áo khoác da phong cách punk, quần soóc ngắn, mang một đôi boot, dáng vẻ bất cần đời. Khuôn mặt rất đẹp, nụ cười vô tư, nhưng ánh mắt thì vô cùng sắc bén. Có hai cô gái mặc sườn xám màu đỏ quỳ hai bên, bộ dạng chờ trách phạt. Sư Phù thấy tiểu ma nữ này có vài phần giống Sư Âm, có phải hắn bị ảo giác không?
Trọng Dạ nhảy đến kế bên Nguyệt Lão, rồi ôm lấy bả vai của ông ấy, còn đưa tay vuốt chòm râu bạc của ông.
"Lão già, ông đừng có đem nhân duyên của người ta trói chết vậy chứ, phải cho người ta thêm nhiều lựa chọn. Này, ông đã nối duyên của Thủy Linh Lâm với ai vậy? Tôi thấy thằng con mập mạp của lão già kia rất thích hợp với ả ta, ha ha ~~~" - Trọng Dạ giống như đại tỷ, quậy phá khiến Nguyệt Lão đau đầu.
"Xằng bậy! Nhân duyên của thần tiên sao lại có thể để ngươi làm càng. Đó là ân oán giữa Lâm Linh thượng thần và ngươi, chớ có kéo lão vào." - Nguyệt Lão giận dữ, không thể trêu chọc nên Trọng Dạ đành đánh trống lảng.
"Ồ, anh chàng nho nhỏ đẹp trai này là ai đây."
Sư Phù chưa kịp phản ứng, Trọng Dạ đã vọt tới đứng kế bên hắn. Tuy rằng mỹ nhân chủ động đến gần, Sư Phù rất hài lòng, nhưng xem ra cô gái này không nên đụng vào, không hợp khẩu vị của hắn. Bị vướng víu vì phải cõng một người bị thương trên lưng, nên Sư Phù không thể tránh được.
"Tôi chỉ là một phàm nhân, chỉ vô tình lạc vào Thiên giới. Trên lưng tôi là Hồ Tiên, anh ta đang bị thương."
"Cậu đẹp trai, cậu tên gì?" - Trọng Dạ vuốt cằm hỏi.
"Tôi tên Sư Phù, hắn là Bạch Vũ."
"Họ Sư? Tiểu tử Sư Tễ có quan hệ gì với ngươi?"
"Ông ấy là cha tôi." - Sư Phù ngạc nhiên, cô gái này biết cha hắn? Không lẽ cha hắn có liên quan đến thần tiên, làm ơn đừng phải kẻ thù. Xem dáng vẻ của Nguyệt Lão, thì không nên đắc tội với vị đại thần này.
"Ha ha ~~ thật trùng hợp nhỉ, vậy tính ra tôi là chị họ của cậu. Nhanh kêu một tiếng biểu tỷ nghe chơi, chị đây sẽ giúp Hồ Tiên người yêu của cậu trị thương." (TQ sẽ có thêm từ đệm phía sau để gọi họ hàng)
Trọng Dạ lại muốn chơi đùa, nhưng Sư Phù không tin, hắn có thêm chị họ lúc nào, tại sao hắn không biết. Còn chí người chị họ này còn gọi cha Sư Phù là "tiểu tử", đang cố ý trêu chọc hắn sao? Trọng điểm, Bạch Vũ không phải người yêu của Sư Phù, chỉ vì coi trọng nghĩa khí nên mới cứu con Hồ Ly này. Sư Phù đã quên mất người đứng trước mặt hắn được Nguyệt Lão gọi là ma nữ, còn cãi nhau um sùm với cô ta. Trọng Dạ đùa dai lấy chỉ đỏ gắn lên người Bạch Vũ, xem hắn như con rối để chơi đùa. Nói xem, các người đều là thần tiên, hà cớ gì không cần mặt mũi như vậy? Sư Phù cảm giác có lỗi với Hồ Tiên đại nhân.
"Anh ta đang bị thương, làm ơn đừng hành hạ thêm nữa."
"Dây tơ hồng của lão."
Sư Phù và Nguyệt Lão, cả hai ôm đầu muốn khóc thét. Có còn vương pháp hay không, làm sao có thể ngăn cản vị thần tiên kì cục này đây? Thiên giới hỗn loạn đến vậy sao?
"Chà, hôm nay nhà Nguyệt Lão đông vui ghê." - Một anh chàng đẹp trai khiến người khác say mê bước vào, hình như không đơn giản đến để xem trò vui. Hắn cắt đứt mấy sợi chỉ đỏ Trọng Dạ gắn vào Bạch Vũ để làm con rối, rồi ôm Bạch Vũ vào lòng. Khi Sư Phù nhìn thấy hình ảnh này, trong lòng không biết tại sao hơi khó chịu.
"Nguyệt chết bầm, trả người lại cho ta! Ngươi đến là muốn gây sự với ta hả?"
"Người là của cậu ấy."
Nguyệt Nhi Thần thẳng tay vứt cái người trong lòng cho Sư Phù, may mắn Sư Phù đón nhanh, nếu không Bạch Vũ càng bị thương nặng thêm. Làm ơn, đừng có hành hạ bệnh nhân như vậy chứ. Dù Bạch Vũ là thần tiên, cũng đâu thể vứt qua ném lại như trái banh, thật chẳng ra gì.
"Sao lại đẩy anh ta cho tôi!" - Sư Phù nhìn Bạch Vũ đang hôn mê nằm trong lòng mình. Hắn cũng không xấu xa đến mức lại ném người ta đi, lúng túng chẳng biết làm gì. Sư Phù nhìn Nguyệt Lão đứng sau lưng, cầu xin cứu giúp, nhưng ông ấy đang rất tức giận không thèm để ý đến Sư Phù.
"Nguyệt, ngươi muốn đoạt mối làm ăn của Nguyệt Lão à?" - Trọng Dạ đi đến gần Nguyện Nhi Thần sờ mó lung tung, xem ra không phải kẻ thù. Nguyệt Lão nhìn hai người, mặt càng đen hơn.
"Nguyệt Nhi Thần lại xuất hiện ở Hồng Tuyến quán thật là hiếm có." - Nguyệt Lão chuyển sang giọng mũi.
"Tôi không phải đến để phá hoại nhân duyên, tôi vì Bạch Vũ nên đến đây. Tôi không cho phép ai phá hoại nhân duyên của bọn họ." - Bạch Vũ đang trọng thương, là thời điểm phát triển tình cảm tốt nhất. Nguyệt Nhi Thần đương nhiên phải đến để quan sát tình hình.
"Bình thường sao không thấy ngươi chăm chỉ như vậy." - Trọng Dạ vỗ vỗ vai Nguyệt Nhi Thần cười đùa.
"Bạch Vũ sao có thể so sánh với người khác, Sư Phù lại là em họ ngươi. Tất nhiên ta phải đặc biệt chăm sóc, hừ hừ~~~"
"Nghe ngươi nói thật tràn đầy nghĩa khí. Ta đã an bài rất tốt nhân duyên Thủy Linh Lâm với ngươi, vậy mà ngươi nỡ lòng từ chối." - Trọng Dạ có chút khó chịu đập Nguyệt Nhi Thần.
"Tiên có tiên quy, ngươi toàn làm bừa ta không thể chấp nhận. Xin lỗi, chuyện của Thủy thần không phải lỗi của ta." - Nguyệt Nhi Thần yêu mị nhìn Trọng Dạ, nét mặt cực kì vô tội. Đàn ông mà yêu nghiệt đến mức này chỉ có thể là Nguyệt Nhi Thần thôi.
Nguyệt Lão đứng một bên, không còn chịu nỗi hai vị thần toàn gây chuyện thị phi kia, còn có một vị thần đang bị thương nặng. Nếu không tốn chút công phu, thì bọn hắn sẽ ở đây làm loạn. Ông ra hiệu cho Sư Phù đưa Bạch Vũ vào phòng kế bên nghỉ ngơi, Trọng Dạ và Nguyệt Nhi Thần nhìn nhau rồi cũng đi theo. Sư Phù đỡ Bạch Vũ nằm trên giường, lo lắng nhìn Nguyệt Lão. Tuy Bạch Vũ là thần tiên, sẽ không yếu ớt như phàm nhân, nhưng Tru Tiên trận là dùng để đối phó với thần tiên. Nếu không phải Sư Phù cứu kịp thời, thì Bạch Vũ thật sự "đi chầu trời".
"Bây giờ làm sao? Có cách nào chữa không? Anh ta bị đánh sắp trở về nguyên hình rồi." - Sư Phù là chàng trai cao 1m8, hiện tại như đứa bé chân tay luống cuống, nét mặt cũng khó chịu.
"Cậu luôn nói không thích Bạch Vũ, cậu tự nhìn bản thân xem, dáng vẻ sốt sắng như vậy, còn liều mạng đem hắn đến nơi này. Còn nói là không để ý à?" - Nguyệt Nhi Thần thừa cơ thêm mắm dặm muối.
"Là một chàng trai lòng đầy hiệp nghĩa, đương nhiên sẽ thấy chết không cứu."
"Được rồi, việc quan trọng bây giờ là đi Đâu Suất Cung tìm Thái Thượng Lão Quân lấy thuốc cứu Bạch Vũ. Nếu không, ngàn năm đạo hạnh của ngài ấy sẽ mất sạch." - Nguyệt Lão nhắc nhở những người không biết sự việc nghiêm trọng cỡ nào, còn ở đây đùa giỡn.
"Khà khà, ta quen biết với người ở Đâu Suất Cung, để ta đi hỏi Thái Thượng Lão Quân cho." - Trọng Dạ vô cùng có tinh thần vỗ ngực, ý tứ mọi chuyện đễ ta lo.
Nguyệt Lão vẫn còn hơi lo lắng nhìn Trọng Dạ, Thái Thượng Lão Quân tính tình cổ quái, hắn chỉ là một tiểu tiên bé nhỏ cai quản nhân duyên, không thích hợp để tìm tới. Ngoài Trọng Dạ ra thì không còn ai thích hợp hơn, nàng còn là con gái của Hỏa Thần, toàn bộ Thiên giới đều rất sợ ma nữ này. Chỉ cần cô ấy làm ồn thôi cũng đủ lấy được thuốc.
"Vậy xin nhờ cô." - Sư Phù không thông thuộc Thiên giới. Có một người tự xưng là chị họ của hắn, còn đích thân giúp đỡ. Bây giờ chỉ khẩn cầu đừng có chuyện gì xảy ra.
"Mọi thứ cứ giao cho người chị này." - Trọng Dạ vỗ vỗ vai Sư Phù, vui cười hớn hở rời đi.
Đâu Suất Cung, là một nơi không thể xâm phạm. Chủ nhân Đâu Suất Cung là người thích nghiên cứu các loại thuốc, cả ngày nhốt mình trong nhà không ra khỏi cửa. Thần tiên đều là thứ kì cục, tìm Thái Thượng Lão Quân lấy thuốc đảm bảo sẽ có, nhưng còn phải xem tâm tình của hắn có tốt hay không. Hắn nổi tiếng là một quái nhân trên Thiên giới.
"Lão Quân, ta đến thăm ngươi." - Trọng Dạ hiên ngang bước vào Đâu Suất Cung, không ai dám cản nàng. Nàng hét lớn, rồi xông thẳng vào phòng luyện đan của Thái Thượng Lão Quân.
"Đừng có gọi Lão Quân này Lão Quân nọ, khó nghe muốn chết." - Người đang đứng trước lò luyện đan xoay lại. Đó là một mỹ nam, chân mày anh khí, ánh mắt sắc bén, hoàn toàn khác xa với ông lão râu tóc bạc phơ trên TV. Ngoài đời, Thái Thượng Lão Quân vừa trẻ vừa đẹp nha.
"Tới làm gì? Ngươi sẽ không vứt lung tung đan dược của ta nữa chứ. Ngươi và con khỉ Tôn Ngộ Không kia thật 'đức hạnh' y chang nhau." - Thái Thượng Lão Quân vẻ mặt lạnh lùng xen lẫn khinh thường.
"Ta với Ngộ Không là anh em kết nghĩa, đừng có ở trước mặt ta nói xấu hắn. Đừng nói vì mấy trăm năm trước hắn lật đổ cái lò luyện đan của ngươi, nên ngươi hận hắn đến tận bây giờ nhé. Ta tới để hỏi xin vài viên thuốc, có một thần tiên bị trọng thương bởi Tru Tiên trận, cho ta mấy viên đan đi." - Trọng Dạ đưa tay ra, xem như chuyện bình thường.
"Ngươi nghĩ đây là nhà từ thiện à? Mỗi viên đan đều là tâm huyết của ta, ngươi nói muốn thì ta liền cho sao?" - Đối với cái thái độ van xin của Trọng Dạ, Thái Thượng Lão Quân tất nhiên không thích. Tính tình hắn cũng nổi danh cổ quái, nếu tâm tình không tốt, đến Ngọc Đế hắn cũng chả nể mặt.
Nhưng, so với Ngọc Đế thì Trọng Dạ nữ ma đầu càng khó đối phó hơn. Nếu như nàng làm loạn, thì không ai chống đỡ được. Ai mà không biết Trọng Dạ pháp lực cao cường, có chỗ dựa vững chắc.
"Vậy ngươi có muốn thấy lò luyện đan bị lật một lần nữa không?"
Trọng Dạ nói xong, đặt một tay lên lò luyện đan, vài giây sau lò luyện đan liền sôi sùng sục, rất nhiều thuốc sắp trào ra ngoài. Luyện đan, quan trọng nhất là chú ý đến độ lửa, không thể quá mạnh hay quá yếu thuốc sẽ bị hỏng. Hiện tại, Trọng Dạ lại bỏ thêm lửa vào lò, muốn phá hủy công sức Thái Thượng Lão Quân cực khổ luyện thành, làm Thái Thượng Lão Quân gấp đến xanh mặt.
"Được rồi, được rồi, ta sợ ngươi. Ngươi mau dừng tay cho ta." - Thái Thượng Lão Quân nhìn ngọn lửa bốc cao dưới lò, cái này không phải lật mà cố ý làm nổ lò. Quả nhiên, Trọng Dạ đến thì không có chuyện gì tốt.
"Đưa sớm là tốt rồi, không cần gây ầm ĩ khó xử như vậy."
Thái Thượng Lão Quân tức giận, cảm thấy nên uống hai viên thuốc hạ quyết áp. Hắn vào trong phòng thuốc, ném một bình nhỏ cho Trọng Dạ, mong rằng cô ấy cầm rồi đi nhanh một chút. Ma nữ này ở lại Đâu Suất Cung thêm một giây, đều là đại họa.
"Nhưng rất hiếm thấy ngươi tâm trạng vui vẻ như vậy." - Thái Thượng Lão Quân cảm thấy có gì đó kì lạ. Trọng Dạ đến đây náo loạn vì xin thuốc cho người khác, đây không phải tác phong của cô ấy.
"Lấy thuốc để làm gì đó là chuyện của ta, không cần Lão Quân bận tâm."
"Ta đã nói không được gọi là Lão Quân!!"
Trọng Dạ cầm lọ thuốc trở về Hồng Tuyến quán, giả bộ ưu sầu. Sư Phù vừa thấy nàng trở về, ngay lập tức đã chào đón truy hỏi xem có lấy được thuốc hay không. Trọng Dạ lại nhìn hắn với vẻ mặt có lỗi, làm Sư Phù sốt ruột muốn chết. Bạch Vũ vẫn chưa tỉnh lại, Sư Phù sợ nếu như Bạch Vũ biết hắn bị đánh đến trở lại nguyên hình, phải bắt đầu lại từ đầu. Bởi vì quá lo lắng, Sư Phù cũng không nghĩ đến tại sao mình lại lo lắng chuyện này. Nói chung, hắn không muốn con Hồ Ly này có chuyện.
"Cậu cũng nghe Nguyệt Lão nói rồi đấy, Thái Thượng Lão Quân là người tính tình cổ quái. Tâm tình hắn không tốt, nên hắn không chịu đưa thuốc."
"Vậy thì tôi đi cầu xin ông ấy." - Sư Phù quyết định đi năn nỉ, bị Trọng Dạ kéo lại.
"Cậu không bị hắn vứt xuống trần gian là tốt lắm rồi, chị đây còn không được nói chi cậu. Có điều, ngoài thuốc của Thái Thượng Lão Quân, chị đây biết một cách khác có thể cứu Bạch Vũ."
"Cách gì?"
Lúc đó, Sư Phù hoàn toàn không biết có một âm mưu to lớn phía sau, Trọng Dạ còn nói những thứ này phải xuất phát từ tình yêu. Nàng như là một người chị đáng tin cậy, đáng lý phải được cảm ơn. Cho dù sau đó Sư Phù đã hiểu rõ tình cảm của mình, cũng cảm ơn Trọng Dạ và Nguyệt Dạ Thần đã cố gắng làm những chuyện này. Nhưng vào lúc này, Sư Phù không thể chấp nhận bị người ta đùa giỡn.
Trọng Dạ nói trên Thiên giới có một cây Sinh Mệnh Thụ, có hiệu quả rất thần kì. Những quả trên cây là một sinh mạng, thế nhưng cần một người nào đó truyền cho sự sống. Sư Phù bẩm sinh có linh lực cao cường, có thể lấy linh lực của bản thân để giúp Bạch Vũ khôi phục nhanh chóng. Chỉ cần Bạch Vũ có thể tỉnh lại, thì hắn có thể tự tu luyện để khôi phục hoàn toàn, lúc đó sẽ không có gì lo lắng. Mà muốn sử dụng quả trên cây Sinh Mệnh, phải dùng máu tươi của cả hai người.
Sư Phù chỉ có thể "chữa ngựa chết thành ngựa sống", so với sinh mạng của Bạch Vũ, hắn chỉ mất một chút linh lực thì đáng là gì. Sư Phù cũng không có ý muốn trở thành thiên sư vĩ đại, nếu như có thể cứu Bạch Vũ, xem như linh lực của hắn cũng có chỗ dùng. Sư Phù lấy máu Bạch Vũ và máu của mình, nhỏ vào một quả trên cây. Sau đó, Sư Phù đem trái cây đang lóe sáng trở về Hồng Tuyến quán, nhưng về tới nơi thì thấy Bạch Vũ đã tỉnh rồi.
"Anh đã tỉnh? Anh không sao?" - Sư Phù vẫn cầm trái cây, chạy thẳng đến Bạch Vũ đang ngồi trên giường, kiểm tra thương tích.
"Có đan dược của Thái Thượng Lão Quân, nên hắn không sao rồi." - Trọng Dạ đang dựa vào cửa lên tiếng, nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Sư Phù liền bật cười.
"Không phải cô nói không xin được sao?"
"Chị nói thì cậu tin liền sao, thật khờ quá đi, ha ha ha~~~. Cậu làm chị cười sắp chết." - Trọng Dạ càng cười càng lớn, nàng đùa giỡn không bao giờ phân lớn nhỏ. Chỉ cần Trọng Dạ thấy thú vị, dù chuyện rất nhỏ, nàng cũng làm cho nó to ra. Chỉ vì nàng thích xem nét mặt buồn bực, hay tức giận của người khác.
Trọng Dạ vui vẻ bỏ đi, Sư Phù cảm thấy mình thực ngu hết sức, tự nhiên đi tin lời ma nữ. Nhưng lúc đó ngoài tin tưởng, cũng đâu còn cách nào khác. Nói đến cùng, còn không phải vì cái tên Bạch Vũ này sao? Sư Phù nghĩ đến đây liền nổi điên, đang muốn trách tội Bạch Vũ, thì hắn đã mở miệng trước.
"Cậu lo lắng cho tôi?" - Bạch Vũ đã tỉnh táo, nhưng đạo hạnh bị mất đi không phải chỉ vài giờ là có thể khôi phục, mái tóc dài vẫn còn xõa ở phía sau. Sư Phù không muốn cũng phải thừa nhận, cho dù là đàn ông, thì cũng là người đàn ông khiến người khác mãn nhãn.
"Tôi chỉ sợ, khi thấy chết không cứu anh sẽ biến thành oan hồn trở về tìm tôi. Nếu là cô gái xinh đẹp tôi rất sẵn lòng, đáng tiếc anh là đàn ông." - Sư Phù vẫn dửng dưng như không. Nếu Bạch Vũ thấy được dáng vẻ sốt ruột khi xông vào trận của Sư Phù, sẽ biết hắn đang nói một đằng làm một nẻo.
"Nếu không phải cậu lo lắng cho tôi, tại sao tôi lại ở Hồng Tuyết quán của Nguyệt Lão? Nếu không có cậu, chắc tôi cũng không còn mạng để trở về, nói chi đến chữa lành thương tích. Chẳng phải cậu từng nói, nếu không phải là cô gái dễ thương thì cậu sẽ không bao giờ cứu sao? Lúc đó, cậu không thèm nghĩ ngợi đã nhảy vào cứu tôi. Cậu đã phá vỡ nguyên tắc của mình, cậu yêu tôi. Dù sao thừa nhận cậu yêu thôi, cũng đâu phải là chuyện mất mặt." - Bạch Vũ nói như đang tự luyến, xem như chuyện đương nhiên.
Sư Phù thật nghe không nổi nữa: "Đây là điều anh nói với ân nhân cứu mạng của mình sao? Nếu còn sức thì nhanh khấu đầu cảm ơn ân nhân này đi. Chính mình ca ngợi bản thân, lại nói thành tôi yêu anh, đó là tư tưởng gì thế? Lão tử đây không thích đàn ông." - Sư Phù vừa nói, vừa múa máy tay chân.
"Thì ra cậu đang hi vọng tôi lấy thân báo đáp phải không?" - Đôi mắt gian tà của Bạch Vũ híp lại, khóe miệng khẽ cong, lập tức cởi đồ ra. Sư Phù hoảng hồn, hai mắt mở to, rồi quay đầu đi. Khoan đã, đều là đàn ông tại sao lại tránh?
"Cấm anh làm bậy, Hồ Tiên đại nhân xin ngài tự trọng."
Sư Phù vừa nhìn thấy da thịt trắng nõn của Bạch Vũ liền khó thở, tim đập nhanh, là đàn ông da dẻ đẹp hơn phụ nữ làm gì cơ chứ? Điểm chính ở đây là Sư Phù nhìn cơ thể một người đàn ông liền đỏ mặt, tiền đồ ở nơi đâu? Dù có xinh đẹp thì đó cũng là đàn ông! Như Bạch Vũ đã nói, Sư Phù đã phá vỡ nguyên tắc của chính mình, hắn tự xưng là đệ nhất đàn ông thẳng, nhưng đối với vị Hồ Tiên đoán không ra tính cách này, Sư Phù có một chút, chỉ là một chút thôi, có thứ tình cảm không được "bình thường".
"Nếu cậu không phải thích tôi, tại sao không dám nhìn tôi?"
Sư Phù quay lưng về phía Bạch Vũ, Bạch Vũ kề sát vào bên tai Sư Phù mà nói. Sau đó, dùng tay quay đầu Sư Phù qua một bên, rồi hôn lên môi. Sư Phù cứ vậy mà nghiêng đầu, cùng người sau lưng, môi dính chặt môi. Một vài giây tiếp theo, Sư Phù trợn tròn mắt, chờ chút, chờ chút,.....tình huống gì đây!!!! Sư Phù đang được một người đàn ông hôn?? Nhưng cảm giác cũng không tệ lắm. Đầu óc Sư Phù quay cuồng, rối như cuộn len, muốn đẩy Bạch Vũ ra nhưng đôi tay cứ cứng đờ. Cuối cùng, Sư Phù cũng xoay cả người về sau, chỉnh chu tư thế để hôn cho dễ.
Khi Sư Phù quay lại đáp trả nụ hôn, nhân tiện đó đè luôn Bạch Vũ xuống giường. Cho dù ý loạn tình mê, thì cũng không nên xảy ra chuyện này. Sư Phù không có uống rượu, tại sao lúc được Bạch Vũ hôn đầu óc hắn lại choáng váng, cơ thể tự chuyển động? Chết tiệt, Bạch Vũ đã cởi thắt lưng hắn ra rồi. Mợ nó, tại sao hắn không thể đẩy Bạch Vũ ra? Nhưng người đang đè người ta là Sư Phù.
"Khoan, khoan đã, phát triển nhanh quá rồi, tôi chưa thể tiêu hóa được. Bạch Vũ, anh là Hồ Tiên không phải Hồ yêu! Anh kiềm chế một chút được không?"
"Người đè tôi là cậu." - Bạch Vũ nhìn thấy dáng vẻ hoang mang của Sư Phù thật buồn cười. Vẻ mặt Sư Phù như muốn nói, làm thần tiên nên biết kiềm chế, nhưng hành vi lại không phù hợp.
Trước khi gặp Sư Phù, tính cách Bạch Vũ khá tồi tệ, cho dù tình cờ cũng chẳng dễ chọc. Khi hắn đi tìm Sư Phù, chỉ vì tò mò, tại sao Nguyệt Nhi Thần lại nói Sư Phù là nửa kia của hắn. Sư Phù luôn tỏ vẻ tuyệt đối sẽ không thích Bạch Vũ, Bạch Vũ càng muốn biết tại sao thì càng ngày càng lún sâu vào. Vô tình, hắn đã bị Sư Phù hấp dẫn.
Khi Sư Phù cười sẽ rạn rỡ như ánh mặt trời, thậm chí còn có chút tính trẻ con, rõ ràng linh lực cao cường, nhưng không thích trừ tà đuổi ma. Nhưng khi người quan trọng gặp nguy hiểm, Sư Phù sẽ dốc toàn lực để bảo vệ, cái dáng vẻ nghiêm túc đó đã làm Bạch Vũ động tâm. Tình cảm, là thứ không thể hiểu được, không nói rõ được, cũng chẳng bao giờ tả được. Cũng như lúc này đây, Bạch Vũ lại tự động cám dỗ Sư Phù, đến bản thân Bạch Vũ còn khó tin là hắn làm ra chuyện này.
"Tôi rất tỉnh táo, tôi không biết có phải anh đang bị trọng thương nên thần trí bất minh. Nếu lúc này anh không đẩy tôi ra, chút nữa có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì đừng hối hận." - Sư Phù tốt bụng nhắc nhở Bạch Vũ. Chết tiệt, hắn mới là đứa kì quái nhất, một không phê thuốc, hai không say rượu, tại sao lại có cảm giác? Không lẽ hắn thật sự thích Hồ Tiên sao? Thế nhưng, bây giờ cảm giác nói cho Sư Phù biết, hắn không quan tâm mình làm gì với Bạch Vũ, hắn đang lo lắng Bạch Vũ không biết bản thân đang làm gì.
"Tôi rất tỉnh táo, biết mình đang làm gì. Sư Phù, anh yêu em, anh hi vọng em cũng có thể thành thật với trái tim mình. Em không chống cự khi anh hôn, còn muốn phát triển thêm, chứng tỏ em cũng yêu anh."
"Nếu Hồ Tiên đại nhân đã chủ động, niềm vui hiếm có, cơ hội lại không nhiều, em đây cũng không từ chối." - Nếu cơ thể và trái tim đều có cảm giác mãnh liệt buộc Sư Phù phải thừa nhận tình cảm đối với Bạch Vũ, hắn cũng không muốn trốn tránh nữa. Nhưng cái câu "em cũng yêu anh" thật sự khó nói ra, vậy thì dùng hành động thực tế biểu thị đi. Cơ thể thành thật hơn so với lời nói.
Bạch Vũ cười cười, cũng không hỏi lại. Hắn không phải phụ nữ, giờ phút này không cần thiết sống chết hỏi người ta đó yêu mình hay không. Dù sao nó cũng là những lời đầu môi trót lưỡi.
Sau đó, trong phòng chỉ còn lại tiếng quần áo va chạm, tiếng thở dồn dập của đàn ông, chỉ là không có tiếng rên rĩ thôi.
Ở trong một căn phòng khác, có một nam một nữ đang nhìn chằm chằm cảnh "xuân sắc" trong gương.
"Ha ha~~~ Nguyệt ngươi thua rồi. Ta đã nói Sư Phù rạng ngời như ánh mặt trời sẽ là công mà."
"Bạch Vũ thật làm mất mặt thần tiên, nào có ai tự động dâng mình tới cửa cho người ta nằm trên. Thật tức chết!"
"Ai nha, Sư Phù thật ngu ngốc mà, lúc này còn lo hắn có đau hay không. Đã làm, thì làm đến cùng đi chứ. Bạch Vũ là thần tiên, làm gì biết đau." - Thân là chị họ, Trọng Dạ đang ra sức hiến "kế" cho Sư Phù.
"Chà chà, Trọng Dạ ngươi còn chưa thành đàn bà, thì đừng có phát biểu lung tung." - Nguyện Nhi Thần tỏ vẻ, một cô gái ăn nói như vậy thật xấu hổ. Nhưng: "Mau mau, chuyển sang chế độ HD, ta muốn xem rõ."
"Ngươi còn dám nói bản thân mình cao sang."
"Công việc của ta là quản lý nhân duyên đồng tính của thần tiên, nên ta phải xem nhiều mới đúng."
"Cầm thú.....Cha mạ ơi, Bạch Vũ gợi cảm quá. Nhanh mau thu lại."
"Đồ điên, bệnh hoạn."
Ngày hôm sau, khi Sư Phù thức giấc, nhìn thấy Hồ Tiên Bạch Vũ không mảnh vải che thân nằm cạnh mình, thì ra mọi chuyện hôm qua đều không phải nằm mơ. Rốt cuộc có chỗ nào không đúng, tại sao hắn lại làm chuyện đó với Bạch Vũ? Hôm qua, lúc đang làm thì không thấy gì, sau khi xong chuyện thật khó xử. Sư Phù lấy quần áo, rón rén chuẩn bị bỏ đi, hắn không biết làm sao để nhìn mặt Bạch Vũ. Kết quả, vừa mặc xong cái quần, thì ai đó đã nắm được lưng quần Sư Phù.
"Làm xong không chịu tránh nhiệm sao?"
"Em..... chỉ muốn đi WC." - Sư Phù lùng túng cười. Hắn không phải không chịu trách nhiệm, mà không biết làm sao nói chuyện với Bạch Vũ.
"Anh không ép em, nếu em không muốn nói yêu anh cũng chẳng sao. Nhưng, đứa con này anh sẽ nuôi."
"Con?!!!" - Sư Phù giật mình lập tức xoay đầu nhìn Bạch Vũ. Mợ nó, cái vòng một màn hình phẳng, "ở dưới" y chang nhau. Đều là đàn ông, làm sao có con?
"Anh là đàn ông con trai, làm sao có thể có con? Lẽ nào thể chất thần tiên đặc biệt sao? Nhưng cũng đâu có con nhanh vậy?" - Sư Phù chưa thể tiếp nhận được chuyện mình thích đàn ông. Bây giờ, người đàn ông đó lại nói có con với hắn, ai cứu tôi với!!!!
"Anh làm sao sinh được con. Đây là quả của cây Sinh Mệnh Thụ, không phải em đã hái sao?" - Bạch Vũ cảm thấy, mỗi lần Sư Phù hoảng hốt nét mặt hết sức buồn cười. Có điều, thấy Sư Phù đang đau đầu suy nghĩ, nên không cười.
Nghe Bạch Vũ nói xong, Sư Phù quay đầu nhìn quả của Sinh Mệnh Thụ. Không ngờ rằng chỉ qua một đêm, quả Sinh Mệnh Thụ đã to đùng, Trọng Dạ từng nói với hắn đây là thuốc để chữa thương. Bạch Vũ nhìn nét mặt ngu ngơ của Sư Phù, có thể đoán được cậu ấy bị người ta lừa.
"Quả của Sinh Mệnh Thụ chính là thai nhi trong bụng mẹ. Máu của anh và em nhỏ lên, sẽ sinh ra được con."
"TRỌNG DẠ!!!!!"
Bên trong Hồng Tuyết quán, truyền ra một âm thanh cực kỳ phẫn nộ. Trọng Dạ đang ngủ gục trong lớp học của thần tiên, cảm thấy có ai đó đang gọi tên mình. Nhưng nàng chả quan tâm, sửa lại tư thế ngủ tiếp.
Mấy ngày sau, quả Sinh Mệnh Thụ vừa to vừa dài ra, rồi từ bên trong có một đứa bé ba, bốn tuổi chui ra ngoài. Bởi vì đứa bé từ trái cây sinh ra, nên tạm thời gọi nó là Quả Quả. Cho dù cả hai đã có con với nhau, nhưng Sư Phù vẫn không dám mở miệng nói yêu Bạch Vũ. Tiếp theo đó, Sư Tễ lên Thiên giới tìm Sư Phù, lúc đó mới biết Sư Âm đang gặp phiền phức, liền cùng Bạch Vũ ôm theo Quả Quả về nhà.
Bạch Vũ tuy rằng khỏe mạnh, nhưng pháp lực chưa hoàn toàn khôi phục, phải trở về Hồ Tiên Cốc tịnh dưỡng. Bởi vì phải xa nhau, nên Sư Phù mới hiểu được, lúc này đây dù thế nào cũng phải nói ra tình cảm của mình cho Bạch Vũ biết.
"Chuyện này, anh cứ đi Hồ Tiên Cốc an tâm tu hành. Quả Quả em sẽ chăm sóc, nếu có chuyện gì em sẽ thông báo cho anh. Còn có, em...yêu anh!" - Sư Phù ôm chặt đầu, thấy lần thổ lộ này cực kỳ lúng túng. Đây là lần đầu tiên hắn thừa nhận mình yêu đàn ông.
"Hả? Câu cuối em nói cái gì? Anh nghe không rõ." - Bạch Vũ nghiêng người áp sát vào Sư Phù hỏi.
"Con Hồ Ly chết tiệt, anh giả bộ điếc phải không? Lão tử chỉ nói một lần thôi. Em không phải là không chịu trách nhiệm, nhưng đồng ý ở bên anh không phải vì hai chữ trách nhiệm, bởi vì em yêu anh. Lão tử đây yêu con Hồ Ly này, không cần biết anh là yêu quái hay thần tiên, đàn bà hay đàn ông, người em yêu là Bạch Vũ. Thế nhưng, ngoài anh ra, em cũng sẽ yêu thích em gái dễ thương, đừng bắt em phải nói lại."
"Anh cũng yêu em!"
"Hai thằng đàn ông, đừng có nói mấy chữ này, nghe muốn ói quá." - Sư Phù xoa xoa cánh tay đang nổi da gà. Tại sao tiếng yêu khó nói như vậy?
"Anh rất vui, vì em đã chịu nói ra. Nếu như em cảm thấy muốn ói, thì anh sẽ không nói nữa."
"Hồ Ly chết tiệt, anh đang 'ăn đậu hủ' đấy à!"
"Em nói phải là phải."
- ---------
Đường trang: áo TQ thời xưa phối với áo dài bên trong, thời nay gọi là áo sơmi TQ cách tân. VN còn gọi là áo Tàu hay áo cổ Tàu.
Nhạc Punk: là thể loại nhạc rock, nhưng phong cách trang phục rất quái lạ.
Hồng tuyến: là chỉ đỏ. Nhưng trong vài trường hợp nó đc gọi là dây tơ hồng.
Yêu nghiệt: chỉ người có sắc đẹp khiến người khác say mê.
chữa ngựa chết thành ngựa sống - Tử mã đương hoạt mã y: là thành ngữ trong y học TQ. Nói dễ hiểu là còn một cách duy nhất để cứu, hay dù có 1 tia hi vọng dùng cách nào cũng nhất định phải cứu.
Ăn đậu hũ - chiếm tiện nghi: dễ hiểu là sàm sở trắng trợn.
Khi Sư Phù nhìn thấy Bạch Vũ bị vây trong Tru Tiên trận, không chút nghĩ suy liền nhảy vào, lập tức dùng thuật dịch chuyển không gian cứu Bạch Vũ. Lúc đó tình huống bất ngờ, Sư Phù hoàn toàn không nhớ phải dẫn Bạch Vũ đến nơi nào, chỉ một lòng muốn cứu hắn, hay vì Bạch Vũ có tiên khí, nên đã đưa bọn họ đến nơi Bạch Vũ có thể trị thương.
Hai người ôm nhau, rơi xuống đất nằm trong một vườn hoa, một đám lớn kì hoa dị thảo đã bị bọn họ đè nát. Sư Phù bị ngã chỉ đau một chút, Bạch Vũ bị trọng thương nên đã ngất đi, thậm chí sắp trở về nguyên hình. Mái tóc dài bạc trắng xõa sau lưng, trên đầu có một đôi tai dài, sau lưng còn có đuôi. Quan trọn là, e hèm, khốn nạn nhất là Bạch Vũ không một mảnh vải che thân.
Rõ ràng cả hai đều là đàn ông, nhưng nhìn thấy tấm thân trần trụi của Bạch Vũ, hồn phách Sư Phù đã lạc về chốn nao. Sư Phù nhắm mắt, hoàn toàn không dám nhìn cơ thể Bạch Vũ, cởi áo khoát của mình ra rồi đắp lên người Bạch Vũ. Mợ nó, đàn ông mà da dẻ trắng nõn lán mịn, quả nhiên thần tiên bảo dưỡng chả có tý khoa học nào. Sư Phù oán thầm trong lòng, cố gắng lơ đi.
Sư Phù đứng lên nhìn xung quanh, muốn xem đây là đâu, thì lấy một ông lão đang nổi giận đùng đùng chạy tới. Có điều, là bay chứ không phải chạy, cũng không làm tổn thương hoa lá, cây cỏ.
"Tại sao ngươi lại phá hoại hoa mấy bông hoa mà lão khổ cực trồng." - Ông lão mặc cả bộ đường trang, trên áo quấn rất nhiều những sợi chỉ đỏ. Chả biết theo phong cách gì, ông ấy tức giận, đến nỗi râu mép hai bên đều vểnh lên.
"Xin lỗi, tôi không biết làm sao lại tới đây. Xin hỏi đây là đâu?" - Dù sao cũng do hắn không cẩn thận làm hư hoa của người ta, nên Sư Phù tất nhiên phải lễ phép xin lỗi. Nhưng trước tiên cũng phải làm rõ hoàn cảnh, đừng nói hắn không cẩn thận xuyên qua thế giới nào đó nhé.
Ông lão nhìn sau lưng Sư Phù, nhận ra chàng trai tóc bạc đẹp đẽ kia.
"Hồ Tiên Bạch Vũ, tại sao ngài bị thương nặng vậy? A~~ cậu là người hữu duyên với Bạch Vũ?" - Ông lão bất ngờ hiểu chuyện, đã biết được quan hệ hai người.
"Ông biết anh ta? Vậy ông cũng là thần tiên sao? Anh ta bị Tru Tiên trận làm trọng thương, ông có thể cứu không?" - Sư Phù nhìn Bạch Vũ liền cảm thấy lo lắng. Tuy Bạch Vũ là Hồ Tiên, nhưng là từ Hồ Ly từng bước mà tu luyện thành tiên, không phải sinh ra đã là tiên.
"Tru Tiên trận? Cậu đem ngài ấy đến Hồng Tuyết quán đi. Nơi này là Thiên giới, tôi là Nguyệt Lão."
Sư Phù hơi an tâm, đến được Thiên giới thì không cần lo lắng quá mức cho vết thương của Bạch Vũ. Sư Phù cõng Bạch Vũ trên lưng, nghĩ đây là những bông hoa Nguyệt Lão yêu thích, hội tụ linh lực, cố gắng bay lên tránh một biển hoa.
Hồng Tuyết quán là nhà của Nguyện Lão, có chút cổ kính, bên trong đâu đâu cũng là những sợi chỉ màu đỏ, còn có rất nhiều thẻ nhân duyên, khung cảnh yên bình. Đi tới phòng khách liền nghe được một trận ồn ào.
"Trọng Dạ đại nhân, cầu xin ngài đừng chơi nữa. Nguyệt Lão về đến sẽ trách phạt chúng tôi."
"Đó là nhân duyên Nguyệt Lão vừa kết hợp, ngài làm ơn đừng phá."
"Các ngươi lo lắng cái gì, ta chỉ nhìn thôi mà. Chỉ là không cẩn thận nên làm đứt."
Sư Phù theo Nguyệt Lão vào một căn phòng trống rỗng, chỉ đặt một cái gương lớn, những sợi chỉ đỏ ở hai bên tường nối lại với nhau. Nguyệt Lão vừa bước vào, nhìn thấy người nào đó nét mặt liền vô cùng đau khổ.
"Tiểu ma nữ Trọng Dạ, ngươi lại đến đây phá nhà lão à, ngươi không cần đi học sao? Lần trước ngươi nối nhân duyên bừa bãi, bây giờ lại làm đứt nhân duyên lão vừa kết. Ngươi....ngươi....ngươi muốn lão tức chết mà!" - Nguyệt Lão thật sự tức giận.
Người bị Nguyệt Lão gọi là tiểu ma nữ, đang nhai kẹo cao su, mặc áo khoác da phong cách punk, quần soóc ngắn, mang một đôi boot, dáng vẻ bất cần đời. Khuôn mặt rất đẹp, nụ cười vô tư, nhưng ánh mắt thì vô cùng sắc bén. Có hai cô gái mặc sườn xám màu đỏ quỳ hai bên, bộ dạng chờ trách phạt. Sư Phù thấy tiểu ma nữ này có vài phần giống Sư Âm, có phải hắn bị ảo giác không?
Trọng Dạ nhảy đến kế bên Nguyệt Lão, rồi ôm lấy bả vai của ông ấy, còn đưa tay vuốt chòm râu bạc của ông.
"Lão già, ông đừng có đem nhân duyên của người ta trói chết vậy chứ, phải cho người ta thêm nhiều lựa chọn. Này, ông đã nối duyên của Thủy Linh Lâm với ai vậy? Tôi thấy thằng con mập mạp của lão già kia rất thích hợp với ả ta, ha ha ~~~" - Trọng Dạ giống như đại tỷ, quậy phá khiến Nguyệt Lão đau đầu.
"Xằng bậy! Nhân duyên của thần tiên sao lại có thể để ngươi làm càng. Đó là ân oán giữa Lâm Linh thượng thần và ngươi, chớ có kéo lão vào." - Nguyệt Lão giận dữ, không thể trêu chọc nên Trọng Dạ đành đánh trống lảng.
"Ồ, anh chàng nho nhỏ đẹp trai này là ai đây."
Sư Phù chưa kịp phản ứng, Trọng Dạ đã vọt tới đứng kế bên hắn. Tuy rằng mỹ nhân chủ động đến gần, Sư Phù rất hài lòng, nhưng xem ra cô gái này không nên đụng vào, không hợp khẩu vị của hắn. Bị vướng víu vì phải cõng một người bị thương trên lưng, nên Sư Phù không thể tránh được.
"Tôi chỉ là một phàm nhân, chỉ vô tình lạc vào Thiên giới. Trên lưng tôi là Hồ Tiên, anh ta đang bị thương."
"Cậu đẹp trai, cậu tên gì?" - Trọng Dạ vuốt cằm hỏi.
"Tôi tên Sư Phù, hắn là Bạch Vũ."
"Họ Sư? Tiểu tử Sư Tễ có quan hệ gì với ngươi?"
"Ông ấy là cha tôi." - Sư Phù ngạc nhiên, cô gái này biết cha hắn? Không lẽ cha hắn có liên quan đến thần tiên, làm ơn đừng phải kẻ thù. Xem dáng vẻ của Nguyệt Lão, thì không nên đắc tội với vị đại thần này.
"Ha ha ~~ thật trùng hợp nhỉ, vậy tính ra tôi là chị họ của cậu. Nhanh kêu một tiếng biểu tỷ nghe chơi, chị đây sẽ giúp Hồ Tiên người yêu của cậu trị thương." (TQ sẽ có thêm từ đệm phía sau để gọi họ hàng)
Trọng Dạ lại muốn chơi đùa, nhưng Sư Phù không tin, hắn có thêm chị họ lúc nào, tại sao hắn không biết. Còn chí người chị họ này còn gọi cha Sư Phù là "tiểu tử", đang cố ý trêu chọc hắn sao? Trọng điểm, Bạch Vũ không phải người yêu của Sư Phù, chỉ vì coi trọng nghĩa khí nên mới cứu con Hồ Ly này. Sư Phù đã quên mất người đứng trước mặt hắn được Nguyệt Lão gọi là ma nữ, còn cãi nhau um sùm với cô ta. Trọng Dạ đùa dai lấy chỉ đỏ gắn lên người Bạch Vũ, xem hắn như con rối để chơi đùa. Nói xem, các người đều là thần tiên, hà cớ gì không cần mặt mũi như vậy? Sư Phù cảm giác có lỗi với Hồ Tiên đại nhân.
"Anh ta đang bị thương, làm ơn đừng hành hạ thêm nữa."
"Dây tơ hồng của lão."
Sư Phù và Nguyệt Lão, cả hai ôm đầu muốn khóc thét. Có còn vương pháp hay không, làm sao có thể ngăn cản vị thần tiên kì cục này đây? Thiên giới hỗn loạn đến vậy sao?
"Chà, hôm nay nhà Nguyệt Lão đông vui ghê." - Một anh chàng đẹp trai khiến người khác say mê bước vào, hình như không đơn giản đến để xem trò vui. Hắn cắt đứt mấy sợi chỉ đỏ Trọng Dạ gắn vào Bạch Vũ để làm con rối, rồi ôm Bạch Vũ vào lòng. Khi Sư Phù nhìn thấy hình ảnh này, trong lòng không biết tại sao hơi khó chịu.
"Nguyệt chết bầm, trả người lại cho ta! Ngươi đến là muốn gây sự với ta hả?"
"Người là của cậu ấy."
Nguyệt Nhi Thần thẳng tay vứt cái người trong lòng cho Sư Phù, may mắn Sư Phù đón nhanh, nếu không Bạch Vũ càng bị thương nặng thêm. Làm ơn, đừng có hành hạ bệnh nhân như vậy chứ. Dù Bạch Vũ là thần tiên, cũng đâu thể vứt qua ném lại như trái banh, thật chẳng ra gì.
"Sao lại đẩy anh ta cho tôi!" - Sư Phù nhìn Bạch Vũ đang hôn mê nằm trong lòng mình. Hắn cũng không xấu xa đến mức lại ném người ta đi, lúng túng chẳng biết làm gì. Sư Phù nhìn Nguyệt Lão đứng sau lưng, cầu xin cứu giúp, nhưng ông ấy đang rất tức giận không thèm để ý đến Sư Phù.
"Nguyệt, ngươi muốn đoạt mối làm ăn của Nguyệt Lão à?" - Trọng Dạ đi đến gần Nguyện Nhi Thần sờ mó lung tung, xem ra không phải kẻ thù. Nguyệt Lão nhìn hai người, mặt càng đen hơn.
"Nguyệt Nhi Thần lại xuất hiện ở Hồng Tuyến quán thật là hiếm có." - Nguyệt Lão chuyển sang giọng mũi.
"Tôi không phải đến để phá hoại nhân duyên, tôi vì Bạch Vũ nên đến đây. Tôi không cho phép ai phá hoại nhân duyên của bọn họ." - Bạch Vũ đang trọng thương, là thời điểm phát triển tình cảm tốt nhất. Nguyệt Nhi Thần đương nhiên phải đến để quan sát tình hình.
"Bình thường sao không thấy ngươi chăm chỉ như vậy." - Trọng Dạ vỗ vỗ vai Nguyệt Nhi Thần cười đùa.
"Bạch Vũ sao có thể so sánh với người khác, Sư Phù lại là em họ ngươi. Tất nhiên ta phải đặc biệt chăm sóc, hừ hừ~~~"
"Nghe ngươi nói thật tràn đầy nghĩa khí. Ta đã an bài rất tốt nhân duyên Thủy Linh Lâm với ngươi, vậy mà ngươi nỡ lòng từ chối." - Trọng Dạ có chút khó chịu đập Nguyệt Nhi Thần.
"Tiên có tiên quy, ngươi toàn làm bừa ta không thể chấp nhận. Xin lỗi, chuyện của Thủy thần không phải lỗi của ta." - Nguyệt Nhi Thần yêu mị nhìn Trọng Dạ, nét mặt cực kì vô tội. Đàn ông mà yêu nghiệt đến mức này chỉ có thể là Nguyệt Nhi Thần thôi.
Nguyệt Lão đứng một bên, không còn chịu nỗi hai vị thần toàn gây chuyện thị phi kia, còn có một vị thần đang bị thương nặng. Nếu không tốn chút công phu, thì bọn hắn sẽ ở đây làm loạn. Ông ra hiệu cho Sư Phù đưa Bạch Vũ vào phòng kế bên nghỉ ngơi, Trọng Dạ và Nguyệt Nhi Thần nhìn nhau rồi cũng đi theo. Sư Phù đỡ Bạch Vũ nằm trên giường, lo lắng nhìn Nguyệt Lão. Tuy Bạch Vũ là thần tiên, sẽ không yếu ớt như phàm nhân, nhưng Tru Tiên trận là dùng để đối phó với thần tiên. Nếu không phải Sư Phù cứu kịp thời, thì Bạch Vũ thật sự "đi chầu trời".
"Bây giờ làm sao? Có cách nào chữa không? Anh ta bị đánh sắp trở về nguyên hình rồi." - Sư Phù là chàng trai cao 1m8, hiện tại như đứa bé chân tay luống cuống, nét mặt cũng khó chịu.
"Cậu luôn nói không thích Bạch Vũ, cậu tự nhìn bản thân xem, dáng vẻ sốt sắng như vậy, còn liều mạng đem hắn đến nơi này. Còn nói là không để ý à?" - Nguyệt Nhi Thần thừa cơ thêm mắm dặm muối.
"Là một chàng trai lòng đầy hiệp nghĩa, đương nhiên sẽ thấy chết không cứu."
"Được rồi, việc quan trọng bây giờ là đi Đâu Suất Cung tìm Thái Thượng Lão Quân lấy thuốc cứu Bạch Vũ. Nếu không, ngàn năm đạo hạnh của ngài ấy sẽ mất sạch." - Nguyệt Lão nhắc nhở những người không biết sự việc nghiêm trọng cỡ nào, còn ở đây đùa giỡn.
"Khà khà, ta quen biết với người ở Đâu Suất Cung, để ta đi hỏi Thái Thượng Lão Quân cho." - Trọng Dạ vô cùng có tinh thần vỗ ngực, ý tứ mọi chuyện đễ ta lo.
Nguyệt Lão vẫn còn hơi lo lắng nhìn Trọng Dạ, Thái Thượng Lão Quân tính tình cổ quái, hắn chỉ là một tiểu tiên bé nhỏ cai quản nhân duyên, không thích hợp để tìm tới. Ngoài Trọng Dạ ra thì không còn ai thích hợp hơn, nàng còn là con gái của Hỏa Thần, toàn bộ Thiên giới đều rất sợ ma nữ này. Chỉ cần cô ấy làm ồn thôi cũng đủ lấy được thuốc.
"Vậy xin nhờ cô." - Sư Phù không thông thuộc Thiên giới. Có một người tự xưng là chị họ của hắn, còn đích thân giúp đỡ. Bây giờ chỉ khẩn cầu đừng có chuyện gì xảy ra.
"Mọi thứ cứ giao cho người chị này." - Trọng Dạ vỗ vỗ vai Sư Phù, vui cười hớn hở rời đi.
Đâu Suất Cung, là một nơi không thể xâm phạm. Chủ nhân Đâu Suất Cung là người thích nghiên cứu các loại thuốc, cả ngày nhốt mình trong nhà không ra khỏi cửa. Thần tiên đều là thứ kì cục, tìm Thái Thượng Lão Quân lấy thuốc đảm bảo sẽ có, nhưng còn phải xem tâm tình của hắn có tốt hay không. Hắn nổi tiếng là một quái nhân trên Thiên giới.
"Lão Quân, ta đến thăm ngươi." - Trọng Dạ hiên ngang bước vào Đâu Suất Cung, không ai dám cản nàng. Nàng hét lớn, rồi xông thẳng vào phòng luyện đan của Thái Thượng Lão Quân.
"Đừng có gọi Lão Quân này Lão Quân nọ, khó nghe muốn chết." - Người đang đứng trước lò luyện đan xoay lại. Đó là một mỹ nam, chân mày anh khí, ánh mắt sắc bén, hoàn toàn khác xa với ông lão râu tóc bạc phơ trên TV. Ngoài đời, Thái Thượng Lão Quân vừa trẻ vừa đẹp nha.
"Tới làm gì? Ngươi sẽ không vứt lung tung đan dược của ta nữa chứ. Ngươi và con khỉ Tôn Ngộ Không kia thật 'đức hạnh' y chang nhau." - Thái Thượng Lão Quân vẻ mặt lạnh lùng xen lẫn khinh thường.
"Ta với Ngộ Không là anh em kết nghĩa, đừng có ở trước mặt ta nói xấu hắn. Đừng nói vì mấy trăm năm trước hắn lật đổ cái lò luyện đan của ngươi, nên ngươi hận hắn đến tận bây giờ nhé. Ta tới để hỏi xin vài viên thuốc, có một thần tiên bị trọng thương bởi Tru Tiên trận, cho ta mấy viên đan đi." - Trọng Dạ đưa tay ra, xem như chuyện bình thường.
"Ngươi nghĩ đây là nhà từ thiện à? Mỗi viên đan đều là tâm huyết của ta, ngươi nói muốn thì ta liền cho sao?" - Đối với cái thái độ van xin của Trọng Dạ, Thái Thượng Lão Quân tất nhiên không thích. Tính tình hắn cũng nổi danh cổ quái, nếu tâm tình không tốt, đến Ngọc Đế hắn cũng chả nể mặt.
Nhưng, so với Ngọc Đế thì Trọng Dạ nữ ma đầu càng khó đối phó hơn. Nếu như nàng làm loạn, thì không ai chống đỡ được. Ai mà không biết Trọng Dạ pháp lực cao cường, có chỗ dựa vững chắc.
"Vậy ngươi có muốn thấy lò luyện đan bị lật một lần nữa không?"
Trọng Dạ nói xong, đặt một tay lên lò luyện đan, vài giây sau lò luyện đan liền sôi sùng sục, rất nhiều thuốc sắp trào ra ngoài. Luyện đan, quan trọng nhất là chú ý đến độ lửa, không thể quá mạnh hay quá yếu thuốc sẽ bị hỏng. Hiện tại, Trọng Dạ lại bỏ thêm lửa vào lò, muốn phá hủy công sức Thái Thượng Lão Quân cực khổ luyện thành, làm Thái Thượng Lão Quân gấp đến xanh mặt.
"Được rồi, được rồi, ta sợ ngươi. Ngươi mau dừng tay cho ta." - Thái Thượng Lão Quân nhìn ngọn lửa bốc cao dưới lò, cái này không phải lật mà cố ý làm nổ lò. Quả nhiên, Trọng Dạ đến thì không có chuyện gì tốt.
"Đưa sớm là tốt rồi, không cần gây ầm ĩ khó xử như vậy."
Thái Thượng Lão Quân tức giận, cảm thấy nên uống hai viên thuốc hạ quyết áp. Hắn vào trong phòng thuốc, ném một bình nhỏ cho Trọng Dạ, mong rằng cô ấy cầm rồi đi nhanh một chút. Ma nữ này ở lại Đâu Suất Cung thêm một giây, đều là đại họa.
"Nhưng rất hiếm thấy ngươi tâm trạng vui vẻ như vậy." - Thái Thượng Lão Quân cảm thấy có gì đó kì lạ. Trọng Dạ đến đây náo loạn vì xin thuốc cho người khác, đây không phải tác phong của cô ấy.
"Lấy thuốc để làm gì đó là chuyện của ta, không cần Lão Quân bận tâm."
"Ta đã nói không được gọi là Lão Quân!!"
Trọng Dạ cầm lọ thuốc trở về Hồng Tuyến quán, giả bộ ưu sầu. Sư Phù vừa thấy nàng trở về, ngay lập tức đã chào đón truy hỏi xem có lấy được thuốc hay không. Trọng Dạ lại nhìn hắn với vẻ mặt có lỗi, làm Sư Phù sốt ruột muốn chết. Bạch Vũ vẫn chưa tỉnh lại, Sư Phù sợ nếu như Bạch Vũ biết hắn bị đánh đến trở lại nguyên hình, phải bắt đầu lại từ đầu. Bởi vì quá lo lắng, Sư Phù cũng không nghĩ đến tại sao mình lại lo lắng chuyện này. Nói chung, hắn không muốn con Hồ Ly này có chuyện.
"Cậu cũng nghe Nguyệt Lão nói rồi đấy, Thái Thượng Lão Quân là người tính tình cổ quái. Tâm tình hắn không tốt, nên hắn không chịu đưa thuốc."
"Vậy thì tôi đi cầu xin ông ấy." - Sư Phù quyết định đi năn nỉ, bị Trọng Dạ kéo lại.
"Cậu không bị hắn vứt xuống trần gian là tốt lắm rồi, chị đây còn không được nói chi cậu. Có điều, ngoài thuốc của Thái Thượng Lão Quân, chị đây biết một cách khác có thể cứu Bạch Vũ."
"Cách gì?"
Lúc đó, Sư Phù hoàn toàn không biết có một âm mưu to lớn phía sau, Trọng Dạ còn nói những thứ này phải xuất phát từ tình yêu. Nàng như là một người chị đáng tin cậy, đáng lý phải được cảm ơn. Cho dù sau đó Sư Phù đã hiểu rõ tình cảm của mình, cũng cảm ơn Trọng Dạ và Nguyệt Dạ Thần đã cố gắng làm những chuyện này. Nhưng vào lúc này, Sư Phù không thể chấp nhận bị người ta đùa giỡn.
Trọng Dạ nói trên Thiên giới có một cây Sinh Mệnh Thụ, có hiệu quả rất thần kì. Những quả trên cây là một sinh mạng, thế nhưng cần một người nào đó truyền cho sự sống. Sư Phù bẩm sinh có linh lực cao cường, có thể lấy linh lực của bản thân để giúp Bạch Vũ khôi phục nhanh chóng. Chỉ cần Bạch Vũ có thể tỉnh lại, thì hắn có thể tự tu luyện để khôi phục hoàn toàn, lúc đó sẽ không có gì lo lắng. Mà muốn sử dụng quả trên cây Sinh Mệnh, phải dùng máu tươi của cả hai người.
Sư Phù chỉ có thể "chữa ngựa chết thành ngựa sống", so với sinh mạng của Bạch Vũ, hắn chỉ mất một chút linh lực thì đáng là gì. Sư Phù cũng không có ý muốn trở thành thiên sư vĩ đại, nếu như có thể cứu Bạch Vũ, xem như linh lực của hắn cũng có chỗ dùng. Sư Phù lấy máu Bạch Vũ và máu của mình, nhỏ vào một quả trên cây. Sau đó, Sư Phù đem trái cây đang lóe sáng trở về Hồng Tuyến quán, nhưng về tới nơi thì thấy Bạch Vũ đã tỉnh rồi.
"Anh đã tỉnh? Anh không sao?" - Sư Phù vẫn cầm trái cây, chạy thẳng đến Bạch Vũ đang ngồi trên giường, kiểm tra thương tích.
"Có đan dược của Thái Thượng Lão Quân, nên hắn không sao rồi." - Trọng Dạ đang dựa vào cửa lên tiếng, nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Sư Phù liền bật cười.
"Không phải cô nói không xin được sao?"
"Chị nói thì cậu tin liền sao, thật khờ quá đi, ha ha ha~~~. Cậu làm chị cười sắp chết." - Trọng Dạ càng cười càng lớn, nàng đùa giỡn không bao giờ phân lớn nhỏ. Chỉ cần Trọng Dạ thấy thú vị, dù chuyện rất nhỏ, nàng cũng làm cho nó to ra. Chỉ vì nàng thích xem nét mặt buồn bực, hay tức giận của người khác.
Trọng Dạ vui vẻ bỏ đi, Sư Phù cảm thấy mình thực ngu hết sức, tự nhiên đi tin lời ma nữ. Nhưng lúc đó ngoài tin tưởng, cũng đâu còn cách nào khác. Nói đến cùng, còn không phải vì cái tên Bạch Vũ này sao? Sư Phù nghĩ đến đây liền nổi điên, đang muốn trách tội Bạch Vũ, thì hắn đã mở miệng trước.
"Cậu lo lắng cho tôi?" - Bạch Vũ đã tỉnh táo, nhưng đạo hạnh bị mất đi không phải chỉ vài giờ là có thể khôi phục, mái tóc dài vẫn còn xõa ở phía sau. Sư Phù không muốn cũng phải thừa nhận, cho dù là đàn ông, thì cũng là người đàn ông khiến người khác mãn nhãn.
"Tôi chỉ sợ, khi thấy chết không cứu anh sẽ biến thành oan hồn trở về tìm tôi. Nếu là cô gái xinh đẹp tôi rất sẵn lòng, đáng tiếc anh là đàn ông." - Sư Phù vẫn dửng dưng như không. Nếu Bạch Vũ thấy được dáng vẻ sốt ruột khi xông vào trận của Sư Phù, sẽ biết hắn đang nói một đằng làm một nẻo.
"Nếu không phải cậu lo lắng cho tôi, tại sao tôi lại ở Hồng Tuyết quán của Nguyệt Lão? Nếu không có cậu, chắc tôi cũng không còn mạng để trở về, nói chi đến chữa lành thương tích. Chẳng phải cậu từng nói, nếu không phải là cô gái dễ thương thì cậu sẽ không bao giờ cứu sao? Lúc đó, cậu không thèm nghĩ ngợi đã nhảy vào cứu tôi. Cậu đã phá vỡ nguyên tắc của mình, cậu yêu tôi. Dù sao thừa nhận cậu yêu thôi, cũng đâu phải là chuyện mất mặt." - Bạch Vũ nói như đang tự luyến, xem như chuyện đương nhiên.
Sư Phù thật nghe không nổi nữa: "Đây là điều anh nói với ân nhân cứu mạng của mình sao? Nếu còn sức thì nhanh khấu đầu cảm ơn ân nhân này đi. Chính mình ca ngợi bản thân, lại nói thành tôi yêu anh, đó là tư tưởng gì thế? Lão tử đây không thích đàn ông." - Sư Phù vừa nói, vừa múa máy tay chân.
"Thì ra cậu đang hi vọng tôi lấy thân báo đáp phải không?" - Đôi mắt gian tà của Bạch Vũ híp lại, khóe miệng khẽ cong, lập tức cởi đồ ra. Sư Phù hoảng hồn, hai mắt mở to, rồi quay đầu đi. Khoan đã, đều là đàn ông tại sao lại tránh?
"Cấm anh làm bậy, Hồ Tiên đại nhân xin ngài tự trọng."
Sư Phù vừa nhìn thấy da thịt trắng nõn của Bạch Vũ liền khó thở, tim đập nhanh, là đàn ông da dẻ đẹp hơn phụ nữ làm gì cơ chứ? Điểm chính ở đây là Sư Phù nhìn cơ thể một người đàn ông liền đỏ mặt, tiền đồ ở nơi đâu? Dù có xinh đẹp thì đó cũng là đàn ông! Như Bạch Vũ đã nói, Sư Phù đã phá vỡ nguyên tắc của chính mình, hắn tự xưng là đệ nhất đàn ông thẳng, nhưng đối với vị Hồ Tiên đoán không ra tính cách này, Sư Phù có một chút, chỉ là một chút thôi, có thứ tình cảm không được "bình thường".
"Nếu cậu không phải thích tôi, tại sao không dám nhìn tôi?"
Sư Phù quay lưng về phía Bạch Vũ, Bạch Vũ kề sát vào bên tai Sư Phù mà nói. Sau đó, dùng tay quay đầu Sư Phù qua một bên, rồi hôn lên môi. Sư Phù cứ vậy mà nghiêng đầu, cùng người sau lưng, môi dính chặt môi. Một vài giây tiếp theo, Sư Phù trợn tròn mắt, chờ chút, chờ chút,.....tình huống gì đây!!!! Sư Phù đang được một người đàn ông hôn?? Nhưng cảm giác cũng không tệ lắm. Đầu óc Sư Phù quay cuồng, rối như cuộn len, muốn đẩy Bạch Vũ ra nhưng đôi tay cứ cứng đờ. Cuối cùng, Sư Phù cũng xoay cả người về sau, chỉnh chu tư thế để hôn cho dễ.
Khi Sư Phù quay lại đáp trả nụ hôn, nhân tiện đó đè luôn Bạch Vũ xuống giường. Cho dù ý loạn tình mê, thì cũng không nên xảy ra chuyện này. Sư Phù không có uống rượu, tại sao lúc được Bạch Vũ hôn đầu óc hắn lại choáng váng, cơ thể tự chuyển động? Chết tiệt, Bạch Vũ đã cởi thắt lưng hắn ra rồi. Mợ nó, tại sao hắn không thể đẩy Bạch Vũ ra? Nhưng người đang đè người ta là Sư Phù.
"Khoan, khoan đã, phát triển nhanh quá rồi, tôi chưa thể tiêu hóa được. Bạch Vũ, anh là Hồ Tiên không phải Hồ yêu! Anh kiềm chế một chút được không?"
"Người đè tôi là cậu." - Bạch Vũ nhìn thấy dáng vẻ hoang mang của Sư Phù thật buồn cười. Vẻ mặt Sư Phù như muốn nói, làm thần tiên nên biết kiềm chế, nhưng hành vi lại không phù hợp.
Trước khi gặp Sư Phù, tính cách Bạch Vũ khá tồi tệ, cho dù tình cờ cũng chẳng dễ chọc. Khi hắn đi tìm Sư Phù, chỉ vì tò mò, tại sao Nguyệt Nhi Thần lại nói Sư Phù là nửa kia của hắn. Sư Phù luôn tỏ vẻ tuyệt đối sẽ không thích Bạch Vũ, Bạch Vũ càng muốn biết tại sao thì càng ngày càng lún sâu vào. Vô tình, hắn đã bị Sư Phù hấp dẫn.
Khi Sư Phù cười sẽ rạn rỡ như ánh mặt trời, thậm chí còn có chút tính trẻ con, rõ ràng linh lực cao cường, nhưng không thích trừ tà đuổi ma. Nhưng khi người quan trọng gặp nguy hiểm, Sư Phù sẽ dốc toàn lực để bảo vệ, cái dáng vẻ nghiêm túc đó đã làm Bạch Vũ động tâm. Tình cảm, là thứ không thể hiểu được, không nói rõ được, cũng chẳng bao giờ tả được. Cũng như lúc này đây, Bạch Vũ lại tự động cám dỗ Sư Phù, đến bản thân Bạch Vũ còn khó tin là hắn làm ra chuyện này.
"Tôi rất tỉnh táo, tôi không biết có phải anh đang bị trọng thương nên thần trí bất minh. Nếu lúc này anh không đẩy tôi ra, chút nữa có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì đừng hối hận." - Sư Phù tốt bụng nhắc nhở Bạch Vũ. Chết tiệt, hắn mới là đứa kì quái nhất, một không phê thuốc, hai không say rượu, tại sao lại có cảm giác? Không lẽ hắn thật sự thích Hồ Tiên sao? Thế nhưng, bây giờ cảm giác nói cho Sư Phù biết, hắn không quan tâm mình làm gì với Bạch Vũ, hắn đang lo lắng Bạch Vũ không biết bản thân đang làm gì.
"Tôi rất tỉnh táo, biết mình đang làm gì. Sư Phù, anh yêu em, anh hi vọng em cũng có thể thành thật với trái tim mình. Em không chống cự khi anh hôn, còn muốn phát triển thêm, chứng tỏ em cũng yêu anh."
"Nếu Hồ Tiên đại nhân đã chủ động, niềm vui hiếm có, cơ hội lại không nhiều, em đây cũng không từ chối." - Nếu cơ thể và trái tim đều có cảm giác mãnh liệt buộc Sư Phù phải thừa nhận tình cảm đối với Bạch Vũ, hắn cũng không muốn trốn tránh nữa. Nhưng cái câu "em cũng yêu anh" thật sự khó nói ra, vậy thì dùng hành động thực tế biểu thị đi. Cơ thể thành thật hơn so với lời nói.
Bạch Vũ cười cười, cũng không hỏi lại. Hắn không phải phụ nữ, giờ phút này không cần thiết sống chết hỏi người ta đó yêu mình hay không. Dù sao nó cũng là những lời đầu môi trót lưỡi.
Sau đó, trong phòng chỉ còn lại tiếng quần áo va chạm, tiếng thở dồn dập của đàn ông, chỉ là không có tiếng rên rĩ thôi.
Ở trong một căn phòng khác, có một nam một nữ đang nhìn chằm chằm cảnh "xuân sắc" trong gương.
"Ha ha~~~ Nguyệt ngươi thua rồi. Ta đã nói Sư Phù rạng ngời như ánh mặt trời sẽ là công mà."
"Bạch Vũ thật làm mất mặt thần tiên, nào có ai tự động dâng mình tới cửa cho người ta nằm trên. Thật tức chết!"
"Ai nha, Sư Phù thật ngu ngốc mà, lúc này còn lo hắn có đau hay không. Đã làm, thì làm đến cùng đi chứ. Bạch Vũ là thần tiên, làm gì biết đau." - Thân là chị họ, Trọng Dạ đang ra sức hiến "kế" cho Sư Phù.
"Chà chà, Trọng Dạ ngươi còn chưa thành đàn bà, thì đừng có phát biểu lung tung." - Nguyện Nhi Thần tỏ vẻ, một cô gái ăn nói như vậy thật xấu hổ. Nhưng: "Mau mau, chuyển sang chế độ HD, ta muốn xem rõ."
"Ngươi còn dám nói bản thân mình cao sang."
"Công việc của ta là quản lý nhân duyên đồng tính của thần tiên, nên ta phải xem nhiều mới đúng."
"Cầm thú.....Cha mạ ơi, Bạch Vũ gợi cảm quá. Nhanh mau thu lại."
"Đồ điên, bệnh hoạn."
Ngày hôm sau, khi Sư Phù thức giấc, nhìn thấy Hồ Tiên Bạch Vũ không mảnh vải che thân nằm cạnh mình, thì ra mọi chuyện hôm qua đều không phải nằm mơ. Rốt cuộc có chỗ nào không đúng, tại sao hắn lại làm chuyện đó với Bạch Vũ? Hôm qua, lúc đang làm thì không thấy gì, sau khi xong chuyện thật khó xử. Sư Phù lấy quần áo, rón rén chuẩn bị bỏ đi, hắn không biết làm sao để nhìn mặt Bạch Vũ. Kết quả, vừa mặc xong cái quần, thì ai đó đã nắm được lưng quần Sư Phù.
"Làm xong không chịu tránh nhiệm sao?"
"Em..... chỉ muốn đi WC." - Sư Phù lùng túng cười. Hắn không phải không chịu trách nhiệm, mà không biết làm sao nói chuyện với Bạch Vũ.
"Anh không ép em, nếu em không muốn nói yêu anh cũng chẳng sao. Nhưng, đứa con này anh sẽ nuôi."
"Con?!!!" - Sư Phù giật mình lập tức xoay đầu nhìn Bạch Vũ. Mợ nó, cái vòng một màn hình phẳng, "ở dưới" y chang nhau. Đều là đàn ông, làm sao có con?
"Anh là đàn ông con trai, làm sao có thể có con? Lẽ nào thể chất thần tiên đặc biệt sao? Nhưng cũng đâu có con nhanh vậy?" - Sư Phù chưa thể tiếp nhận được chuyện mình thích đàn ông. Bây giờ, người đàn ông đó lại nói có con với hắn, ai cứu tôi với!!!!
"Anh làm sao sinh được con. Đây là quả của cây Sinh Mệnh Thụ, không phải em đã hái sao?" - Bạch Vũ cảm thấy, mỗi lần Sư Phù hoảng hốt nét mặt hết sức buồn cười. Có điều, thấy Sư Phù đang đau đầu suy nghĩ, nên không cười.
Nghe Bạch Vũ nói xong, Sư Phù quay đầu nhìn quả của Sinh Mệnh Thụ. Không ngờ rằng chỉ qua một đêm, quả Sinh Mệnh Thụ đã to đùng, Trọng Dạ từng nói với hắn đây là thuốc để chữa thương. Bạch Vũ nhìn nét mặt ngu ngơ của Sư Phù, có thể đoán được cậu ấy bị người ta lừa.
"Quả của Sinh Mệnh Thụ chính là thai nhi trong bụng mẹ. Máu của anh và em nhỏ lên, sẽ sinh ra được con."
"TRỌNG DẠ!!!!!"
Bên trong Hồng Tuyết quán, truyền ra một âm thanh cực kỳ phẫn nộ. Trọng Dạ đang ngủ gục trong lớp học của thần tiên, cảm thấy có ai đó đang gọi tên mình. Nhưng nàng chả quan tâm, sửa lại tư thế ngủ tiếp.
Mấy ngày sau, quả Sinh Mệnh Thụ vừa to vừa dài ra, rồi từ bên trong có một đứa bé ba, bốn tuổi chui ra ngoài. Bởi vì đứa bé từ trái cây sinh ra, nên tạm thời gọi nó là Quả Quả. Cho dù cả hai đã có con với nhau, nhưng Sư Phù vẫn không dám mở miệng nói yêu Bạch Vũ. Tiếp theo đó, Sư Tễ lên Thiên giới tìm Sư Phù, lúc đó mới biết Sư Âm đang gặp phiền phức, liền cùng Bạch Vũ ôm theo Quả Quả về nhà.
Bạch Vũ tuy rằng khỏe mạnh, nhưng pháp lực chưa hoàn toàn khôi phục, phải trở về Hồ Tiên Cốc tịnh dưỡng. Bởi vì phải xa nhau, nên Sư Phù mới hiểu được, lúc này đây dù thế nào cũng phải nói ra tình cảm của mình cho Bạch Vũ biết.
"Chuyện này, anh cứ đi Hồ Tiên Cốc an tâm tu hành. Quả Quả em sẽ chăm sóc, nếu có chuyện gì em sẽ thông báo cho anh. Còn có, em...yêu anh!" - Sư Phù ôm chặt đầu, thấy lần thổ lộ này cực kỳ lúng túng. Đây là lần đầu tiên hắn thừa nhận mình yêu đàn ông.
"Hả? Câu cuối em nói cái gì? Anh nghe không rõ." - Bạch Vũ nghiêng người áp sát vào Sư Phù hỏi.
"Con Hồ Ly chết tiệt, anh giả bộ điếc phải không? Lão tử chỉ nói một lần thôi. Em không phải là không chịu trách nhiệm, nhưng đồng ý ở bên anh không phải vì hai chữ trách nhiệm, bởi vì em yêu anh. Lão tử đây yêu con Hồ Ly này, không cần biết anh là yêu quái hay thần tiên, đàn bà hay đàn ông, người em yêu là Bạch Vũ. Thế nhưng, ngoài anh ra, em cũng sẽ yêu thích em gái dễ thương, đừng bắt em phải nói lại."
"Anh cũng yêu em!"
"Hai thằng đàn ông, đừng có nói mấy chữ này, nghe muốn ói quá." - Sư Phù xoa xoa cánh tay đang nổi da gà. Tại sao tiếng yêu khó nói như vậy?
"Anh rất vui, vì em đã chịu nói ra. Nếu như em cảm thấy muốn ói, thì anh sẽ không nói nữa."
"Hồ Ly chết tiệt, anh đang 'ăn đậu hủ' đấy à!"
"Em nói phải là phải."
- ---------
Đường trang: áo TQ thời xưa phối với áo dài bên trong, thời nay gọi là áo sơmi TQ cách tân. VN còn gọi là áo Tàu hay áo cổ Tàu.
Nhạc Punk: là thể loại nhạc rock, nhưng phong cách trang phục rất quái lạ.
Hồng tuyến: là chỉ đỏ. Nhưng trong vài trường hợp nó đc gọi là dây tơ hồng.
Yêu nghiệt: chỉ người có sắc đẹp khiến người khác say mê.
chữa ngựa chết thành ngựa sống - Tử mã đương hoạt mã y: là thành ngữ trong y học TQ. Nói dễ hiểu là còn một cách duy nhất để cứu, hay dù có 1 tia hi vọng dùng cách nào cũng nhất định phải cứu.
Ăn đậu hũ - chiếm tiện nghi: dễ hiểu là sàm sở trắng trợn.
Danh sách chương