Sư Âm làm việc xong trở về nhà, nhìn thấy không khí như đang mở hội, còn tưởng mình vào nhầm nhà. Đào Tuyết Ương nhảy tưng tưng chạy ra kéo nàng vào nhà, Sư Âm nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, cộng thêm bầu không khí này, nghi ngờ hỏi: "Mở party?"

"Không phải, từ lúc chú Sư trở về chưa chính thức ăn một bữa cơm. Chị yên tâm, thức ăn do nhà hàng làm không phải em nấu, ăn không chết đâu." - Đào Tuyết Ương nhìn thấy sắc mặt Sư Âm chuyển biến, nên bổ sung phần giải thích.

Sư Âm nghe thấy là đồ ăn của nhà hàng, thở phào nhẹ nhõm, nếu không có chết nàng cũng không ăn. Mặc dù, bây giờ Đào Tuyết Ương đã có thể khống chế được độ lửa, nhưng chỉ sợ luộc cái trứng cũng phải nửa sống nửa chính mới chịu. . Chương mới nhất tại ( T rùmTruyện.c o m )

Nói thật, chính Sư Âm cũng không nhớ đã bao lâu rồi không ngồi chung bàn, ăn cơm với Sư Tễ. Sư Phù rất vui vẻ, hiếm thấy cha trở về không lập tức bỏ đi, còn có thể cùng tỷ tỷ ngồi chung bàn ăn cơm. Hơn nữa, bây giờ còn có thêm hai thành viên mới, con gái của Sư Phù và người yêu của Sư Âm.

"Vẫn là đồ ăn trần gian ngon, mấy thứ trong Uổng Tử Thành không phải để người ăn." - Ty Cửu nhìn thấy đầy thức ăn ngon, biểu hiện đã giống với một cô gái trẻ.

"Trong Uổng Tử Thành còn ai không?" - Sư Âm chọn Ty Cửu để mở lời. Dù sao đây cũng là chị em kiêm luôn tình địch của người mẹ chưa từng gặp. Dù mẹ không có ở đây, nhưng ngồi cùng bàn ăn với cô ấy Sư Âm cũng khá lạ lẫm.

"Uổng Tử Thành cũng có phòng ăn? Thần Tiên cũng phải ăn cơm sao? - Đào Tuyết Ương lại nghe thấy điều mới lạ, trực tiếp đem lời Sư Âm úp úp mở mở kích động hỏi. Nàng không muốn một bữa cơm tốt đẹp lại có chiến tranh.

"Có, dù không ăn cũng không chết, nhưng có miệng thì phải ăn chứ. Tôi còn rất thích đồ ăn của trần gian." - Anh mắt Ty Cửu thỏa mãn, gắp lên miếng thịt bò.

"Tiểu Âm mấy món này rất ngon, con ăn nhiều chút, gầy quá." - Sư Tễ cười cười lấy lòng con gái, hăng say gắp đồ ăn cho Sư Âm.

Sư Âm nhìn chén cơm trước mặt, đồ ăn chất thành núi, sắc mặt khó coi: "Tôi không phải heo, nhiều như vậy ăn kiểu gì?" - Giọng nói và thái độ của Sư Âm như trách móc, dù sao cũng đã qua cái thời kì làm nũng, nhưng con cái dù lớn đến đâu, trong mắt cha mẹ vĩnh viễn chỉ là một đứa bé. Tuy dùng cách nói này với Sư Âm không hợp, nhưng trong mắt người làm cha, con gái chỉ đang cố tình gây sự.

Sư Âm gắp một ít để vào chén Đào Tuyết Ương, còn lại một ít bắt đầu ăn. Sư Tễ nhìn thấy nước mắt rưng rưng, dù ở giữa là nguyên bàn đồ ăn, cũng muốn nhào tới ôm hôn con gái một cái, May mắn, Sư Phù nhanh tay lẹ mắt, kéo Sư Tễ lại, nếu không con gái sẽ nổi điên, lúc đó khẳng định hai chữ "chết chắc". Lão già không đứng đắn, làm ơn ăn ngồi ăn cơm đàng hoàng, cảm động quái gì chứ?

Một bữa cơm gia đình thật ấm áp trôi qua êm đẹp, nhưng kì thực phía sau có âm mưu.

"Được rồi, ăn đã no, chúng ta cùng đi đón mẹ vợ về nhà." - Đào Tuyết Ương nói như đây là chuyện đương nhiên. Nhưng có ai đó hoàn toàn không biết chuyện này, không đồng ý.

"Chị không biết là lòi ra thêm vụ này." - Sư Âm nhìn Đào Tuyết Ương, ánh mắt như muốn nói: "Em khôn hồn thì khai thật, nếu không muốn bị ăn roi vô mông".

"Thì bây giờ thông báo cũng đâu có muộn. Bây giờ là buổi chiều, vừa đúng 18h (6h tối) rất hoàn mỹ. Vui vẻ chấp nhận đi."

"Mấy người muốn thì đi đi, tôi lên lầu tắm ngủ."

"Đừng vậy mà ~~~~"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện