Trực tiếp rẽ sang hướng cầu thang để đi lên thẳng tầng 2, Takemichi rất nhanh sau đó đã nhìn thấy Makoto trong bộ tây trang sang trọng.

Sờ mũi một cái, Takemichi nhanh nhảu đi đến mà vỗ vai Makoto. Cảm nhận có người từ phía sau kêu gọi mình, Makoto quay đầu lại.

Bị hình ảnh mới mẻ của Takemichi làm cho đứng hình mất vài giây, Makoto kinh ngạc nói:"Mày đó hả?"

Tự tin nhún vai, Takemichi tinh nghịch nháy mắt.

"Thế nào? Có phải đỉnh lắm đúng không?"

Không phủ nhận cái thái độ xem mình là nhất của Takemichi, Makoto vừa cười vừa giận mà đánh vào vai cậu một cái.

Bỏ qua màn chào hỏi đầy tự kỉ của cả hai, Takemichi cùng Makoto sánh vai mà đi tìm Takuya cùng những người khác.

"Những người vừa rồi là người quen của mày à?"

Nhớ đến lời của Makoto nói rằng hắn đang cùng một số người tán gẫu nên không tiện đi xuống đón cậu, Takemichi buộc miệng hỏi.

"Bạn cũ thôi, nhắc mới nhớ, lúc nãy hình như Takuya cũng nói là đi gặp mặt bạn cũ." Dừng một chút, Makoto đưa tay nhìn đồng hồ:"Đã mười lăm phút rồi, chẳng biết là có đi lạc ở đâu không."

"Bạn cũ?"

Nhíu mày lặp lại lời nói của Makoto, Takemichi khó chịu:"Sao không nói sớm, mau đi tìm cậu ấy đi."

Thấy thái độ Takemichi có vẻ không bình thường nên Makoto chỉ có thể làm theo mà nhanh chân tản ra để đi tìm y. Không mất quá nhiều thời gian đã có thể nhìn thấy Takuya đang cùng Chifuyu trò chuyện, Takemichi chớp chớp mắt.

Chẳng lẽ Chifuyu là bạn cũ của Takuya.

Lớn tiếng gọi Takuya một tiếng, Takemichi nhanh chân mà di chuyển đến chỗ của hai người.

Ở bên này, Chifuyu vốn đang muốn hỏi Takuya vì sao Takemichi chưa đến thì đã nghe thấy giọng của cậu, theo phản xạ, cả hai liền đảo mắt qua nơi Takemichi đang đứng.

Dường như cùng một lúc, Chifuyu cùng Takuya đều kinh ngạc mà trố mắt nhìn.

Chạy đến mà hơi kéo Takuya về phía mình, Takemichi đề phòng nhìn Chifuyu:"Cậu cùng Takuya là bạn cũ ?"

"Này, trả lời đi chứ!"

Thấy Chifuyu cứ nhìn mình mà không trả lời lại, Takemichi không vui nói.

Từ xa xa, Makoto sau một hồi từ lầu một chạy lên thì cũng nhìn thấy Takuya, trùng hợp hơn là Akkun đi vệ sinh ra cũng vừa đến.

Vậy là cả hai theo lẽ tự nhiên mà đi đến chỗ của Takemichi đang đứng, nhận ra tình hình có vẻ ổn, Takuya thấy đi đến Makoto thì hiểu ý mà nhỏ giọng giải thích:"Không phải đâu, người mà tao đã gặp không phải là cậu ấy."

Ồ một tiếng đầy ngại ngùng, Takemichi thu lại ánh mắt thăm dò mà mỉm cười nhìn Chifuyu, thân thiện đưa tay ra, Takemichi nhỏ giọng nói:"Xin lỗi nhé, có một chút hiểu lầm nhỏ ấy mà."

"Không có gì!"

Cười nhạt một cái xem như đáp lễ, Chifuyu trực tiếp bỏ qua cánh tay đang đưa ra của Takemichi mà quay người rời đi.

Thái độ quay ngoắc 360 độ của Chifuyu làm Takemichi nhất thời lâm vào trạng thái đứng hình, cậu mấp môi vài lần nhưng cũng không thể thốt ra bất cứ một lời nào muốn nói.

Đảo mắt một vòng, Takemichi thu lại cánh tay mà liếc sang chỗ Baji đang đứng, quả nhiên là hắn sau khi chạm mắt với cậu thì cũng thản nhiên mà quay đi.

Sau một đêm đột nhiên bị trở mặt, Takemichi trong lòng cảm thấy buồn cười.

Hít một hơi sâu để lấy lại tinh thần, Takemichi quay đầu sang Makoto nói:"Kazushi đâu, nãy giờ vẫn không thấy nó."

Lo lắng nhìn vẻ mặt không chút biến đổi của Takemichi, Makoto chậm chạp trả lời.

"Ở bên kia kìa."

Chỉ tay qua dãy hành lang khá khuất tầm nhìn, Takemichi nhìn thấy Kazushi đang cùng một số người nói chuyện thì cũng không có ý định đi đến làm phiền.

Quay người chuẩn bị rời đi, Takemichi ám chỉ bản thân muốn đi qua bên quầy đồ ăn để giải khuây một chút rồi tự động ly khai mà không đợi một ai hỏi han thêm bất cứ điều gì.

Đứng trò chuyện cùng một số mỹ nữ, Baji thản nhiên thu lại đôi mắt vẫn luôn tìm tòi biểu cảm trên gương mặt của Takemichi.

Hôm nay tạo hình của cậu thật đặc biệt, mà đặc biệt hơn có lẽ là chiếc áo mà cậu đang mặc trên người.

Thảo nào Chifuyu mất hứng như thế, thì ra nguyên nhân chồng chất nguyên nhân, khó hiểu lại càng thêm khó hiểu.

"Anh cười gì thế..."

Vui vẻ khoác tay Baji, mỹ nữ lai Anh ngọt ngào mà nhìn hắn.

Cưng chiều cười một cái rõ lãng tử, Baji không nhanh không chậm lắc đầu.

"Chỉ là tạo hình hôm nay của em rất đẹp, nó khiến tôi có chút động tâm thôi."

"Này, anh hôm nay lạ lắm đó nha."

"Haha!"

***

"Đúng là lòng người khó đoán, dễ đoán nhất vẫn là bao tử của mình!"

Lẩm bẩm bộc bạch suy nghĩ của mình, Takemichi chu môi mà bắt đầu đưa tay lấy một vài cái bánh nhỏ.

"A tiếc thật, mình đáng ra nên mang theo máy ảnh."

Tiếc nuối lấy điện thoại ra để chụp một vài tấm ảnh làm kỉ niệm, Takemichi tự tạo niềm vui cho chính mình xong thì liền đem nó cất vào.

"Nếu cảm thấy lạt miệng thì nên ăn gì ?"

Từ phía sau đột nhiên truyền đến một câu hỏi, Takemichi đang mãi loay hoay chọn bánh nhưng cũng buộc miệng trả lời:"Tuỳ tiện chọn một cái bánh là được rồi."

"Vậy nếu cảm thấy cô đơn thì nên làm gì ?"

Lại một câu hỏi khó hiểu, Takemichi nhíu mày mà ngẩng đầu, miệng cũng lẩm bẩm tựa như đang thật sự suy nghĩ:"Cô đơn sao?"

Quay ngoắc đầu ra sau xem ai là người đang đặt câu hỏi cho mình, Takemichi toang trả lời là:"Tìm một người bầu bạn chẳng hạn."

Thế nhưng khi nhìn đến ánh mắt giễu cợt quen thuộc cùng với mu bàn tay có một hình xăm kì dị đang đặt trên miệng của hắn khiến Takemichi nhất thời lâm vào sửng sốt.

Còn chưa hoàn hồn khi phải chạm trán lại ông chủ nhỏ nhà Hanma thì cậu đã bị hắn thô bạo mà nắm tay kéo ngược lên.

Hanma tựa hồ vô cùng thích thú khi nhìn thấy vẻ mặt đang dần biến đổi của Takemichi, hắn cười cợt nhã mà tựa vào tai cậu nói khẽ:"Cuối cùng thì cũng tìm được cậu!"

Hơi thở nóng rực của Hanma phả vào tai khiến Takemichi rụt cổ lại vì nhột, cảm giác cổ tay bị hắn nắn đến nỗi đau đớn, Takemichi khó chịu mà bắt đầu giằng co:"Buông tôi ra trước đi, anh làm tôi đau."

"Ha...ngày đó cậy vào Sam mà dám lên mặt với tôi, để xem tối nay tôi trị cậu thế nào."

Cưỡng ép kéo Takemichi đi vào nhà vệ sinh trước khi hắn cùng cậu bị phóng viên chú ý, Hanma đối với sự chống cự cho có của Takemichi không mấy để tâm mà bắt đầu lôi kéo nhanh hơn.

Chỉ là không quá dễ dàng khi bước chân đầu tiên đã bị cản lại bởi một người mà chính Hanma cũng không ngờ đến.

Nhìn thấy cánh tay còn lại bị một người nắm giữ, Takemichi sáng mắt lên mà hô to:"Ảnh đế!"

Đáp lại cậu là một ánh mắt cực kì hài lòng, Shinichirou đưa cánh tay còn lại chạm vào mũi của cậu một cái rồi mở miệng khen ngợi:"Tạo hình hôm nay của em rất đẹp."

Được khen, Takemichi lập tức quên đi tình huống hiện tại của bản thân mà ngại ngùng nói:"Chuyện!"

Ngước đầu nhìn Hanma mặt không cảm xúc mà nhìn vào hai cánh tay vẫn đang tự nhiên đan vào nhau của hai người, Shinichirou như muốn lấy lại thế chủ động mà hơi kéo Takemichi về phía mình, đặc biệt hơn là nụ cười thương hiệu trên gương mặt đẹp trai vẫn không giảm sút đi chút nào.

Anh nói:

"Đã gần đến giờ làm lễ rồi, không thể mang nhân vật chính của tôi đi lung tung được đâu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện