Nhìn đồ ăn tự nhiên xuất hiện trước mắt, Mikey lập tức hiểu được nó là từ đâu ra, đang tính đứng dậy rời đi thì Mikey đã bị Ema chụp tay lại.



"Đừng mà đừng mà! Em chỉ là dùng một ít đồ trao đổi thôi, không phải đi xin đâu, anh đừng tỏ ra ghét bỏ như thế!"



Mikey rất thương em gái, nhưng đối với hành động không hỏi đã làm thế này khiến hắn trở nên khó chịu.



Hắn không cần thương hại.



Càng không cần...



"Ọc...ọc ọccc!!!!"



Tiếng bụng đói reo vang.



Mikey:"...."



Tất cả mọi người:"...."



Né tránh nhìn nhau, cuối cùng, Mikey ngồi xuống.



Động đũa...



Nhìn thấy người cứng đầu nhất chịu ngồi ăn thì những người còn lại cũng không có gì kiên dè, dù sao nếu đã nói là trao đổi thì đôi bên cùng có lợi, căn bản không cần thể diện làm gì...



So với bên này thì bên kia Yuzuha không cần động lưỡi nhiều, cô chỉ vừa đặt xuống, mọi người đã "Xin mời!" một tiếng rồi bắt đầu ăn.



Có những thứ căn bản không cần nói nhiều, tự nhau hiểu là được rồi.



Sau khi no nê, Takemichi đã nằm dài ra mà bắt đầu chán nản.



Ở đây không có mạng.



Không có máy game.



Cậu bắt đầu trở nên không yên phận mà lăn qua lăn lại.



"Chán quá buồn quá, thế giới thật lạnh lẽo thật vô tình...."



Takemichi ngân cao giọng, đủ cho bất kì ai đang ngồi nghỉ mát ở gần đây cũng nghe thấy.



Không chịu nổi nữa, Takemichi ngồi bật dậy.



Cậu long lanh nhìn nhóm người Akkun mà đề nghị.



"Hay là chúng ta chơi bài đi, chơi tiến lên, ai thua thì bị quẹt cái này."



Takemichi lon ton đi đến mấy cái nồi vừa nấu bằng củi xong, rồi lấy tay quẹt một cái, thành công lấy một ít lớp cháy khét phía dưới đáy nồi.



Cả nhóm sau đó lại nhìn nhau, cuối cùng.



Chơi.



***



"Ể hê hê! Tao lại thắng nhé! Tới ba mù nè mấy cưng!"



Takemichi đặt bài xuống, đây là ván thứ 9 Takemichi thắng rồi.



Cả đám sau đó nhìn nhau, bất lực.



Buông bài xuống, vì ván trước Takuya thua nên đang phải ngồi ở ngoài, chỉ còn lại Akkun, Makoto và Kazushi.



"Để xem..." Takemichi đưa mắt quan sát những nơi còn trống trên ba gương mặt đáng thương.



Sau đó, cậu quyết định quẹt lên cái lỗ mũi rồi kéo dài đến tận trán, nơi duy nhất chưa bị bôi đen của bọn họ.



Làm xong, Takemichi sau đó đã nằm lăn ra mà cười, cười đến ngặt nghẽo.



"Ha ha ha ha ha!!!!"



Nhìn Takemichi cười như thế, trong nhóm ai cũng bắt đầu trở nên không hài lòng.



"Vậy bây giờ ai phải ra đây?"



Ván này cả ba đều thua, chẳng lẽ lại loại cả ba à?



Nhịn nhịn cười, Takemichi chỉ đành nói:"Thêm ván nữa đi, ván sau Takuya vào còn chưa muộn, dù gì cậu ấy cũng đâu còn chỗ nào để quẹt."



Quả nhiên là vậy, mặt của Takuya bị Takemichi mỗi lần đều dùng ba ngón để vẽ lên, chỉ mới chơi đúng ba ván thì mặt đã đen nhẻm, chẳng khác gì mấy con khỉ.



Nghe như được ban ân huệ, Takuya ra sức gật đầu.



Chỉ là người đời có câu, cây kim giấu trong bọc thì cũng có ngày lòi ra.



Đến ván thứ 10 sau 9 lần chiến thắng oanh liệt, Takemichi đã bị bắt gian lận khi dùng tay úp bài lại.



Akkun vốn đang lơ đễnh nhìn sang Takemichi, lại thấy cậu đang cầm vội hai tấm bài trên tay xuống rồi giả vờ như mọi khi mà úp bài đã đánh lại, bản thân thì như không có chuyện gì xảy ra, hoàn hảo đến mức xuất quỷ nhập thần, đúng là không chú ý sẽ không thể biết.



Akkun lập tức hét lên:"Thì ra mày chơi ăn gian!"



Đột nhiên bị bắt thóp, Takemichi giật mình.



"Nói cái gì? Tao chơi đàng hoàng nhá!"



Akkun lập tức đem bài lật lên.



"Nhìn đi, ở đây Makoto đánh 3 lá, Kazushi đánh 3 lá, tao đánh 4 lá, còn mày thì đánh 9 lá rồi, nhưng ở đây có những 21 lá, còn chưa kể bây giờ là đến lượt của mày nữa!!"



Takemichi cười khúc khích:"Thì sao?"



"Nhìn đi!" Akkun lấy trên tay cậu một đôi Xì Dách, này còn không phải sẽ về tiếp sao???



"A!!!" Kazushi ngộ ra chân lí, lập tức đứng dậy:"Thì ra nãy giờ mày toàn gian lận!"



Takemichi không đợi mọi người bắt thóp thì đã lè lưỡi một cái rồi quay đầu bỏ chạy.



Miệng còn không quên vọng lại câu nói:"Sống ở đời thì phải gian xảo một chút, bằng không sẽ bị thiệt thòi!"



Thế là gần chập tối, Takemichi bị một nhóm người ra sức đuổi đánh, náo loạn cả một vùng trời.



Takemichi cứ vui vẻ cắm đầu chạy, đầu còn không quên quay lui nhìn hướng đi của bọn họ, đúng lúc này, khi vừa mới quay đầu ra sau một chút thì Takemichi đã va phải người vừa đến, một cú va chạm mạnh đến nỗi khiến cậu xém ngã ra sau.



Một vòng tay đưa ra đỡ lấy, Takemichi ngẩn người, miệng vội kêu vang.



"Ảnh đế?"



Mỉm cười đáp lại Takemichi, lúc này, nhóm Akkun cũng vừa đuổi đến, cả bốn đôi tay chụp lấy cậu mà ấn xuống.



Bản thân cảm thấy không thể trốn nữa, Takemichi chỉ đành phải đưa cờ trắng đầu hàng.



"Nào nào! Cũng là trò chơi thôi mà, thôi thì cho tụi mày quẹt lại mỗi đứa một cái, công bằng rồi nha!"



"Mày nghĩ công bằng?" Nghĩ đến việc bị chơi khăm gần mấy ván, Makoto buồn bực.



Sau đó, Kazushi trên tay đã cầm theo sẵn cái nồi, y nhẹ nhàng để xuống.



Thế là Takemichi tự tạo nghiệp không thể sống đành phải bị bạn bè mình giữa chốn thanh thiên bạch nhật mà đè xuống.



Nhìn mấy cái nụ cười không có chút nào tốt lành, Takemichi lo lắng mà cầu xin:"Nể tình chúng ta -"



"Anh em để sau đi!"



Dứt lời, Akkun là người mở đầu trước, đem mặt Takemichi mà tàn ác bôi đen.



"A!!!! Tao không muốn sờ kin ce đâu!!!!!! Thật là ác độc!"



"Nói nhảm! Mày lười chảy thây còn biết skin care sao?"



Không quan tâm lời của Takemichi, Makoto cũng nối tiếp mà góp vui.



Sau một hồi thoả mãn, cả đám quyết định buông tha cho Takemichi, nói là bôi đen nhưng thật ra cũng chỉ quẹt quẹt vài cái.



Lúc này, mặt của cậu vì có những vạch đen kì lạ chồng chéo lên nhau nên nhìn trông rất buồn cười.



Shinichirou vừa mới đặt chân đến đã được xem một trò khôi hài này, anh không nhịn được mà bật cười một cái, có lẽ bây giờ sự hiện diện của Shinichirou mới được chú ý đến.



Makoto, Kazushi, Akkun và Takuya nhìn thấy ảnh đế liền trở nên cẩn trọng, chỉ có Takemichi là không vui nhìn anh:"Anh cười cái gì?"



Shinichirou nhịn không để bản thân cười phát ra tiếng, anh đi đến, nhẹ nhàng ngồi xuống mà vuốt ve mặt Takemichi.



"Nhìn em bây giờ thật sự khiến anh cảm thấy rất buồn cười..."



Giọng hắn ôn nhu còn hơn tiếng chảy róc rách của suối, lại vang lên ở một nơi thế này khiến ai nấy đều chết lặng.



Riêng Takemichi thì lập tức phản bác.



"Cấm anh cười!"



Takemichi đe doạ nhe răng ra, lúc này, phía sau lưng Shinichirou xuất hiện thêm bốn người vừa lạ lại vừa quen...



Lạ là vì chưa gặp mặt lần nào, nhưng quen là do Takemichi đã được thấy bọn họ qua ảnh do Kazushi đưa...



Naoto, Mucho, Kazutora và....



Như sét đánh ngang tai, Takemichi ngẩn người.



Bốn mắt chạm nhau, hắn bất ngờ, cậu né tránh.



Vậy mà lại là hắn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện