"Từ, từ từ đã, anh làm tôi đau quá Ran, tay của tôi giống như bị anh nghiền nát rồi."
Bị Ran Haitani kéo sòng sộc ra ngoài, Takemichi vừa cảm thấy buồn cười lại vừa đau không có gì tả nổi.
Đúng là bất ngờ thật đấy, ai mà nghĩ người như Ran lại có sở thích quái đảng như thế, giả gái sao? Anh em nhà này đúng là chẳng có nổi một ai bình thường.
Sau khi bị Ran lôi kéo đi ra ngoài bãi đậu xe thì cánh tay của Takemichi cũng được hắn tạm ân xá mà buông lỏng ra.
Đưa hai tay nắm lấy cáp quần của Takemichi, Ran nghiến răng nghiến lợi nhìn vào mắt cậu quát lớn:"Cậu có biết nơi mình đang đứng là ở đâu không? Cậu đủ tuổi rồi sao? Chẳng lẽ bảo vệ không ngăn cản cậu vào nơi này?"
"Ngăn cái gì cơ?"
Cậu đủ tuổi, chẳng phải 23 tuổi thì đã qua ngưỡng vị thành niên rồi sao? Bây giờ cậu đã là một người đàn ông chính hiệu đó? "Ha, đừng có đưa cái mặt ngu đó ra để nhìn tôi, nơi này chỉ có người trên 25 tuổi mới được vào, bởi vì lối chơi ở đây rất phức tạp, không có một kỉ luật kỉ cương nào có thể gò bó được những thằng súc vật vào đây vung tiền đâu."
"..."
"Cậu có biết nếu vừa rồi tôi không dặn lòng để lên tiếng ngăn cản thì thằng còn lại đã úp luôn cái khăn có bỏ thuốc mê vào mồm của cậu không?"
"Thuốc mê?" Takemichi càng nghe càng ngờ ngợ về những hiểu biết cơ bản của pháp luật nước mình.
Nhận ra được sự nghi hoặc không hề giả tạo của Takemichi, trong chốc lát Ran liền hiểu ra.
Hít một hơi sâu để làm cho đầu óc trở nên bình tĩnh hơn, hắn giải thích:"Chính vì cảnh sát cũng không can thiệp được nên mới gọi là chốn ăn chơi không có kỉ cương, cậu đã bước vào thì chứng tỏ cậu chấp nhận luật chơi ở đây, nếu bây giờ cậu bị người ta chơi thì cũng đừng nghĩ đến chuyện kiện tụng, chỉ tổ rước nhục vào thân, hiểu chứ?"
Được rồi, tóm lại là cậu đã vào một nơi không lành mạnh, may mắn gặp được Ran nên mới có cơ hội thoát ra ngoài, nói như vậy thì có nghĩa là cậu đang chịu ân huệ từ hắn nhỉ?
"Ngại quá đi, tôi theo địa chỉ bạn của tôi gửi nên mới đến đây, mà nói qua cũng phải nói lại, anh tới đây làm gì, còn trong bộ dạng này nữa?"
Đưa mắt đánh giá nhân phẩm của Ran Haitani, Takemichi có vô số nghi hoặc dành cho tính hướng của hắn.
Biết rằng con người của mình đã bị Takemichi hình dung ra một loại chó tha ma bắt, mặc dù Ran có chút không phục nhưng vẫn kéo cậu lên xe, chuyện cần làm hắn cũng đã làm xong, bây giờ vẫn nên dẫn Takemichi ngu ngốc ra khỏi đây trước.
"Giải thích sau, tôi đưa cậu về nhà."
Về nhà?
"Không, tôi đang rất phiền muộn nên cần đi giải tỏa, bây giờ về nhà tôi sẽ không ngủ được mất, này, anh nghe tôi nói không?"
Thấy Ran vẫn cố chấp khởi động xe, Takemichi tuy không cam tâm nhưng vẫn yên lặng để cho hắn dẫn đi.
Nhớ tới Vivian không biết đã biến mất ở nơi đâu, Takemichi sợ y gặp chuyện nên lôi điện thoại ra xem, thế nhưng khi nhìn đến một đống cuộc gọi nhỡ cùng vài dòng tin nhắn xin lỗi vì đã gửi nhầm chỗ thì cậu cũng âm thầm hiểu ra, quả nhiên là cậu đến sai địa điểm thật rồi.
Nhắn một câu báo rằng mình vẫn ổn với Vivian xong thì Takemichi không để ý đến y nữa, chuyện quan trọng bây giờ là cậu thấy cái đường mà Ran đang đi không phải là đường về nhà của cậu nha.
Không lẽ còn đường nào khác?
Cũng không đúng, Ran đâu có biết nhà của cậu đâu?
"Chúng ta-"
"Xuống xe."
Câu hỏi thắc mắc còn chưa kịp nói xong thì Takemichi đã nghe thấy tiếng của Ran lấn át cả giọng của cậu, nghe hắn ra lệnh, Takemichi tuy không kịp thích ứng nhưng vẫn theo phản xạ đi xuống.
Nhìn biệt phủ rộng lớn trước mắt, trong thoáng chốc Takemichi đã trợn mắt há mồm.
Như cái cung điện hoàng gia, hoành tráng thế này chẳng lẽ là của nhà Haitanis sao?
"Đây..." Takemichi chỉ chỉ.
"Nhà của tôi." Ran trịnh trọng trả lời.
Mặc kệ chiếc váy cắt xẻ vướng víu, Ran một tay cầm túi xách một tay kéo Takemichi đi vào trong, thế nhưng cả hai vừa đi được bốn năm bước thì Takemichi đã bắt đầu phản kháng, cậu nói:"Đưa tôi về nhà anh làm gì thế?"
"Không phải cậu nói muốn giải tỏa sao?" Nhíu mày nhìn Takemichi, Ran nghiên đầu đáp:"Nhà tôi có một quần bar nhỏ, cậu vào đó tôi có thể mở nhạc cho cậu chill, cho người pha chế rượu cậu uống, so với đám ồn ào phức tạp ngoài kia thì không phải ở bên cạnh tôi an toàn hơn sao?"
Cảm thấy lời nói của mình có chút vấn đề, Ran suy nghĩ một lát rồi bồi thêm vài câu:"Vả lại cậu nghĩ tôi sẽ làm gì cậu? Tôi không phải Rindou, không tùy tiện chạm vào người tôi không thích, còn chưa kể đến việc tôi không có hứng thú với con trai, nhất là người đã bị..."
Những lời nói khiếm nhã phía sau Ran không nói tiếp, thế nhưng Takemichi lại vô cùng tỏ tường.
Ý của hắn chắc là nói cậu đã bị đàn ông đùa giỡn qua phải không?
"...Vào trong đi."
Ngoan ngoãn đi vào biệt phủ của nhà Haitanis, Ran đưa túi xách cho người hầu cầm rồi liếc nhìn đồng hồ nói:"Rindou có nhà không?"
Lễ phép nhận đồ từ Ran, nữ người hầu cúi đầu đáp lễ:"Cậu chủ nhỏ vừa gọi nói là tối nay không về."
"Được, mau chuẩn bị cho cậu ta một bộ áo quần, chuẩn bị cả nước ấm và đồ ăn luôn đi."
"Vâng."
Sau khi nữ người hầu rời đi thì Ran dẫn cậu lên quầy bar mini mà hắn đã nói, quả nhiên nhà giàu mở miệng cũng thật khiêm tốn, cái gì gọi là nhỏ chứ, nơi này chứa luôn một trăm người cũng đủ.
Làm cái gì mà giàu như thế, chẳng lẽ làm ăn phi pháp sao?
"Khụ...tôi nghĩ tôi ổn, nên là tôi có thể về nhà được không?"
Mặc dù hắn nói hắn sẽ không làm gì nhưng vào nhà người lạ thế này cậu vẫn rất ngại, thà vậy về nhà mở nhạc còn thấy ổn áp hơn, tuy nhiên đó chỉ là suy nghĩ của cậu khi chưa nghe hắn nói rằng:"Cả con đường vắng vào đây đều thuộc về quyền sở hữu của nhà Haitani nên nếu bây giờ cậu muốn về thì phải đi bộ tầm 3km ra bên ngoài mới có thể bắt được taxi, tất nhiên tôi cũng không rãnh đến nổi chở cậu về nhà."
"...Nhà anh có phòng khách chứ?"
"..."
Thà cậu ở lại luôn còn hơn, thôi thì một đêm chết được ai cơ chứ, liều vậy.
Sau khi tắm rửa xong xuôi xong, Takemichi mặc một chiếc áo choàng đi ra thì đã thấy Ran trở về với dáng vẻ của một người đàn ông.
Mái tóc giả không biết đã bị hắn bỏ nơi nào, lớp trang điểm đậm cũng đã được lau sạch, bây giờ Ran lại đang ngồi ở dưới đất, tay cầm một ly rượu nhâm nhi, gương mặt thoát ẩn thoát hiện trong ánh đèn xanh đỏ của căn phòng hôn ám.
Nghe được tiếng động, Ran quay đầu nhìn sang Takemichi rồi vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình, hắn nhỏ giọng:"Qua đây ngồi."
Vẫn là thanh âm trầm thấp dễ nghe đó, thế nhưng ở trong bầu không khí kì lạ này thì lại tăng thêm phần thú tính hoang dã.
Đi qua chỗ đối diện Ran, Takemichi đặt mông ngồi xuống.
"Phì...sợ tôi ăn thịt cậu sao?"
Ngồi xa như vậy thì nói ai nghe đây...
"Ngồi gần không quen."
"Cầm lấy."
Đưa cho Takemichi một ly rượu quý, Ran tự tay rót rượu cho cậu rồi lại tự thưởng cho chính mình, sau khi uống cạn một hơi thì hắn lại im lặng, giống như một con mèo lười biếng nửa dựa người vào ghế sofa.
Hương vị nồng đậm của rượu rót vào cổ họng, tuy cay xè nhưng lại ngọt ngào đến kì lạ, rượu này quả thật ngon đến khó tả.
Không cần đợi sự cho phép của Ran, Takemichi lại vươn tay rót thêm vào ba ly rồi chủ động bắt chuyện với hắn, nhớ lại chuyện giả gái vào tối nay, cậu hỏi:"Đó là sở thích của anh sao?"
"Hử...?" Ran ngóc đầu nhìn cậu, lại phì phì cười, hắn mệt mỏi nhấp môi một tí rồi đưa mắt nhìn lên chiếc đèn tròn đang ban phát ánh sáng cho căn phòng vốn mang một màu tối đen như mực:"Đó chỉ là cách thức để làm ăn thôi, bởi vì người đứng đầu gia tộc Haitanis là một người phụ nữ, nên bà ấy muốn người tiếp nối chức vụ kia cũng là một người phụ nữ..."
"..."
Thật ra là cậu không hiểu, thế nhưng cậu vẫn muốn nghe tiếp.
"Thật đáng tiếc, gia tộc Haitanis chỉ sinh ra được hai đứa con trai, sau đó thì mẹ của chúng tôi qua đời, không còn ai có đủ khả năng để sinh thêm một người con gái cho bà ta nữa...nghe thật ngược đời đúng không? Thế nhưng vì Rindou từ bé đã ham chơi nên tất cả mọi việc tôi đều phải gánh vác, cả tương lai của một đại gia tộc, nếu lầm đường lỡ bước một chút thôi thì sẽ đánh mất tất cả, toàn bộ mọi thứ..."
"...Nhưng vì sao phải giả gái?"
Hắn vẫn chưa giải thích rõ điểm này, nếu là một người đàn ông đi đàm phán không phải sẽ dễ thuyết phục hơn sao?
Nghe câu hỏi của Takemichi, Ran lại như có như không cười một cái, hắn đặt ly rượu xuống đất rồi lê bước đến chỗ mà Takemichi đang ngồi, đưa tay mò đến đùi của Takemichi, Ran hàm ý nói nhỏ vào tai cậu:"Nơi này vẫn dùng được chứ?"
Hiểu được thứ mà Ran đang ám chỉ là cái gì, mặt Takemichi nhất thời đỏ như trái lựu nhỏ.
"Tất nhiên là được, tôi đâu có bị liệt."
Cười khúc khích giễu cợt, Ran kéo tay ra khỏi người cậu rồi ngồi tựa lưng vào chiếc ghế phía sau, hắn nói:"Cậu hiểu mà, thứ khó kiểm soát nhất chính là cục thịt thừa ở giữa hai chân của chúng ta, mặc dù những người tôi từng đám phán qua đều biết tôi là đàn ông, thế nhưng mỗi khi tôi khoác trên mình bộ sườn xám màu đen kia thì mọi thứ đều sẽ được phê duyệt nhanh hơn bình thường! Hơn nữa, bà của tôi chính là muốn chứng tỏ rằng đàn bà so với đàn ông sẽ làm được nhiều việc hơn, nói cách khác, đối với bà ta thì phụ nữ chính là một vũ khí tối thượng."
Làm người đứng đầu đúng là khó khăn nhỉ?
"Có vẻ như anh rất không thích chuyện giả gái."
"Tôi chỉ cảm thấy nếu đàm phán lâu thì sẽ tốn thời gian hơn mà thôi..."
Đó là câu trả lời rõ ràng nhất rồi, không phải cứ không thích là được, mà chuyện quan trọng là việc gì cần được ưu tiên nhiều hơn, việc gì cần được chú tâm nhiều hơn.
"Rindou có biết chuyện này không?"
Có một điểm cậu không hiểu, mặc dù là anh em nhưng có vẻ như Ran mới là người điều hành và kiểm soát mọi việc, đối lập với hắn thì người em trai là Rindou có khi lại thoải mái hơn nhiều.
"Nếu nó biết thì sẽ làm ầm chuyện lên mất, nhưng nếu nó làm ầm chuyện thì sẽ giống như lúc nhỏ, bị bà ta đem ra bãi rác để vứt bỏ."
"..."
Quá khứ anh em nhà Haitanis có vẻ cũng không được yên ổn lắm nhỉ?
Mà nhắc đến bãi rác cậu mới nhớ, hình như Rindou rất sợ sâu bọ, chính là thấy một con chuột nhỏ đã nhảy cẫng lên ôm cậu, hại cậu thiếu chút nữa đã ngã nhào xuống cầu thang, cũng may lúc đó còn có Naoto bên cạnh phụ giúp một tay, bằng không thì ngày hôm nay cậu vẫn còn nằm trong bệnh viện mà than vãn chuyện đất trời.
"Rindou hình như rất sợ mấy con vật nhỏ nhỏ, chắc nó sẽ không liên quan đến việc anh ta bị bỏ ở bãi rác đâu, nhỉ?"
Hình như cậu đoán đúng trọng tâm rồi, nếu nói không liên quan thì chính là nói xạo.
Đưa mắt nhìn Takemichi, đôi khi Ran cũng cảm thấy cậu thật ngốc, nhưng trường hợp này có khi lại ngoại lệ.
"Bởi vì sức khỏe của mẹ tôi không được tốt nên sau khi chống đối bà ngoại để sinh ra Rindou thì bà cũng kiệt sức mà qua đời, có lẽ vì vậy nên bà ngoại vô cùng chán ghét tôi và Rindou, một phần là do mẹ tôi không sinh được em gái, nguyên nhân còn lại thì chắc do chúng tôi đã gián tiếp hại chết con gái của bà. Năm sinh nhật lần thứ bảy của Rindou, bà ngoại vì quá nhớ nhung mẹ nên đã đem Rindou ra ngoài bãi rác vứt bỏ, kết quả ba ngày sau khi tìm được em ấy rồi mang em ấy trở về thì cả tay và chân của nó đều bị côn trùng cắn nát, nếu không phải gia tộc này giàu sang thì có khi bây giờ Rindou đã chết thảm rồi...cũng chẳng đẹp trai như hiện tại."
"..."
Mỗi nhà mỗi cảnh nhỉ, có người thì muốn cũng không sinh được một người con trai, thế mà có người vì không sinh được con gái mà ngay cả cháu ruột của mình cũng nỡ vứt bỏ.
"Rindou tính cách ngang bướng, bởi vì chịu quá nhiều tổn thương nên tôi luôn dùng tình thân duy nhất còn xót lại trên đời để đối đãi với em ấy, tôi biết cậu không thích Rindou, nhưng đừng vì thế mà ghét bỏ em ấy."
Bớt một người còn hơn thêm một người, ngay cả người thân của hắn cũng chối bỏ hắn thì đúng là khổ tận cam lai rồi...
Mà nói thì cậu không quá ghét Rindou, chỉ là hắn rất phiền toái, nhiều khi đem lại cho cậu cảm giác muốn đánh người mà thôi.
Một đêm không dài, sau khi nghe Ran tỉ tê vài chuyện quá khứ thì Takemichi cũng ngủ lúc nào không hay, sáng mai lại, Takemichi nhận được tin nhắn của Sam nên đã vội vàng thức dậy từ trước, nhìn sang gương mặt đẹp trai của Ran đang nằm bên cạnh, Takemichi nói nhỏ một câu rồi vội vàng thay áo quần đêm qua để rời đi.
Từ trong giấc mộng tỉnh dậy, Ran nhớ đến câu nói nhẹ như lông hồng vừa thoáng qua của Takemichi rồi bất chợt cười nhạt.
Anh không cần giả gái làm gì, bởi vì bình thường trông anh cũng đẹp chết người rồi.
Đẹp sao? Lần đầu tiên hắn nghe người ta khen nhưng lại không cảm thấy mỉa mai, thật giống như một dòng nước ấm được rót vào lòng vậy.
Bị Ran Haitani kéo sòng sộc ra ngoài, Takemichi vừa cảm thấy buồn cười lại vừa đau không có gì tả nổi.
Đúng là bất ngờ thật đấy, ai mà nghĩ người như Ran lại có sở thích quái đảng như thế, giả gái sao? Anh em nhà này đúng là chẳng có nổi một ai bình thường.
Sau khi bị Ran lôi kéo đi ra ngoài bãi đậu xe thì cánh tay của Takemichi cũng được hắn tạm ân xá mà buông lỏng ra.
Đưa hai tay nắm lấy cáp quần của Takemichi, Ran nghiến răng nghiến lợi nhìn vào mắt cậu quát lớn:"Cậu có biết nơi mình đang đứng là ở đâu không? Cậu đủ tuổi rồi sao? Chẳng lẽ bảo vệ không ngăn cản cậu vào nơi này?"
"Ngăn cái gì cơ?"
Cậu đủ tuổi, chẳng phải 23 tuổi thì đã qua ngưỡng vị thành niên rồi sao? Bây giờ cậu đã là một người đàn ông chính hiệu đó? "Ha, đừng có đưa cái mặt ngu đó ra để nhìn tôi, nơi này chỉ có người trên 25 tuổi mới được vào, bởi vì lối chơi ở đây rất phức tạp, không có một kỉ luật kỉ cương nào có thể gò bó được những thằng súc vật vào đây vung tiền đâu."
"..."
"Cậu có biết nếu vừa rồi tôi không dặn lòng để lên tiếng ngăn cản thì thằng còn lại đã úp luôn cái khăn có bỏ thuốc mê vào mồm của cậu không?"
"Thuốc mê?" Takemichi càng nghe càng ngờ ngợ về những hiểu biết cơ bản của pháp luật nước mình.
Nhận ra được sự nghi hoặc không hề giả tạo của Takemichi, trong chốc lát Ran liền hiểu ra.
Hít một hơi sâu để làm cho đầu óc trở nên bình tĩnh hơn, hắn giải thích:"Chính vì cảnh sát cũng không can thiệp được nên mới gọi là chốn ăn chơi không có kỉ cương, cậu đã bước vào thì chứng tỏ cậu chấp nhận luật chơi ở đây, nếu bây giờ cậu bị người ta chơi thì cũng đừng nghĩ đến chuyện kiện tụng, chỉ tổ rước nhục vào thân, hiểu chứ?"
Được rồi, tóm lại là cậu đã vào một nơi không lành mạnh, may mắn gặp được Ran nên mới có cơ hội thoát ra ngoài, nói như vậy thì có nghĩa là cậu đang chịu ân huệ từ hắn nhỉ?
"Ngại quá đi, tôi theo địa chỉ bạn của tôi gửi nên mới đến đây, mà nói qua cũng phải nói lại, anh tới đây làm gì, còn trong bộ dạng này nữa?"
Đưa mắt đánh giá nhân phẩm của Ran Haitani, Takemichi có vô số nghi hoặc dành cho tính hướng của hắn.
Biết rằng con người của mình đã bị Takemichi hình dung ra một loại chó tha ma bắt, mặc dù Ran có chút không phục nhưng vẫn kéo cậu lên xe, chuyện cần làm hắn cũng đã làm xong, bây giờ vẫn nên dẫn Takemichi ngu ngốc ra khỏi đây trước.
"Giải thích sau, tôi đưa cậu về nhà."
Về nhà?
"Không, tôi đang rất phiền muộn nên cần đi giải tỏa, bây giờ về nhà tôi sẽ không ngủ được mất, này, anh nghe tôi nói không?"
Thấy Ran vẫn cố chấp khởi động xe, Takemichi tuy không cam tâm nhưng vẫn yên lặng để cho hắn dẫn đi.
Nhớ tới Vivian không biết đã biến mất ở nơi đâu, Takemichi sợ y gặp chuyện nên lôi điện thoại ra xem, thế nhưng khi nhìn đến một đống cuộc gọi nhỡ cùng vài dòng tin nhắn xin lỗi vì đã gửi nhầm chỗ thì cậu cũng âm thầm hiểu ra, quả nhiên là cậu đến sai địa điểm thật rồi.
Nhắn một câu báo rằng mình vẫn ổn với Vivian xong thì Takemichi không để ý đến y nữa, chuyện quan trọng bây giờ là cậu thấy cái đường mà Ran đang đi không phải là đường về nhà của cậu nha.
Không lẽ còn đường nào khác?
Cũng không đúng, Ran đâu có biết nhà của cậu đâu?
"Chúng ta-"
"Xuống xe."
Câu hỏi thắc mắc còn chưa kịp nói xong thì Takemichi đã nghe thấy tiếng của Ran lấn át cả giọng của cậu, nghe hắn ra lệnh, Takemichi tuy không kịp thích ứng nhưng vẫn theo phản xạ đi xuống.
Nhìn biệt phủ rộng lớn trước mắt, trong thoáng chốc Takemichi đã trợn mắt há mồm.
Như cái cung điện hoàng gia, hoành tráng thế này chẳng lẽ là của nhà Haitanis sao?
"Đây..." Takemichi chỉ chỉ.
"Nhà của tôi." Ran trịnh trọng trả lời.
Mặc kệ chiếc váy cắt xẻ vướng víu, Ran một tay cầm túi xách một tay kéo Takemichi đi vào trong, thế nhưng cả hai vừa đi được bốn năm bước thì Takemichi đã bắt đầu phản kháng, cậu nói:"Đưa tôi về nhà anh làm gì thế?"
"Không phải cậu nói muốn giải tỏa sao?" Nhíu mày nhìn Takemichi, Ran nghiên đầu đáp:"Nhà tôi có một quần bar nhỏ, cậu vào đó tôi có thể mở nhạc cho cậu chill, cho người pha chế rượu cậu uống, so với đám ồn ào phức tạp ngoài kia thì không phải ở bên cạnh tôi an toàn hơn sao?"
Cảm thấy lời nói của mình có chút vấn đề, Ran suy nghĩ một lát rồi bồi thêm vài câu:"Vả lại cậu nghĩ tôi sẽ làm gì cậu? Tôi không phải Rindou, không tùy tiện chạm vào người tôi không thích, còn chưa kể đến việc tôi không có hứng thú với con trai, nhất là người đã bị..."
Những lời nói khiếm nhã phía sau Ran không nói tiếp, thế nhưng Takemichi lại vô cùng tỏ tường.
Ý của hắn chắc là nói cậu đã bị đàn ông đùa giỡn qua phải không?
"...Vào trong đi."
Ngoan ngoãn đi vào biệt phủ của nhà Haitanis, Ran đưa túi xách cho người hầu cầm rồi liếc nhìn đồng hồ nói:"Rindou có nhà không?"
Lễ phép nhận đồ từ Ran, nữ người hầu cúi đầu đáp lễ:"Cậu chủ nhỏ vừa gọi nói là tối nay không về."
"Được, mau chuẩn bị cho cậu ta một bộ áo quần, chuẩn bị cả nước ấm và đồ ăn luôn đi."
"Vâng."
Sau khi nữ người hầu rời đi thì Ran dẫn cậu lên quầy bar mini mà hắn đã nói, quả nhiên nhà giàu mở miệng cũng thật khiêm tốn, cái gì gọi là nhỏ chứ, nơi này chứa luôn một trăm người cũng đủ.
Làm cái gì mà giàu như thế, chẳng lẽ làm ăn phi pháp sao?
"Khụ...tôi nghĩ tôi ổn, nên là tôi có thể về nhà được không?"
Mặc dù hắn nói hắn sẽ không làm gì nhưng vào nhà người lạ thế này cậu vẫn rất ngại, thà vậy về nhà mở nhạc còn thấy ổn áp hơn, tuy nhiên đó chỉ là suy nghĩ của cậu khi chưa nghe hắn nói rằng:"Cả con đường vắng vào đây đều thuộc về quyền sở hữu của nhà Haitani nên nếu bây giờ cậu muốn về thì phải đi bộ tầm 3km ra bên ngoài mới có thể bắt được taxi, tất nhiên tôi cũng không rãnh đến nổi chở cậu về nhà."
"...Nhà anh có phòng khách chứ?"
"..."
Thà cậu ở lại luôn còn hơn, thôi thì một đêm chết được ai cơ chứ, liều vậy.
Sau khi tắm rửa xong xuôi xong, Takemichi mặc một chiếc áo choàng đi ra thì đã thấy Ran trở về với dáng vẻ của một người đàn ông.
Mái tóc giả không biết đã bị hắn bỏ nơi nào, lớp trang điểm đậm cũng đã được lau sạch, bây giờ Ran lại đang ngồi ở dưới đất, tay cầm một ly rượu nhâm nhi, gương mặt thoát ẩn thoát hiện trong ánh đèn xanh đỏ của căn phòng hôn ám.
Nghe được tiếng động, Ran quay đầu nhìn sang Takemichi rồi vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình, hắn nhỏ giọng:"Qua đây ngồi."
Vẫn là thanh âm trầm thấp dễ nghe đó, thế nhưng ở trong bầu không khí kì lạ này thì lại tăng thêm phần thú tính hoang dã.
Đi qua chỗ đối diện Ran, Takemichi đặt mông ngồi xuống.
"Phì...sợ tôi ăn thịt cậu sao?"
Ngồi xa như vậy thì nói ai nghe đây...
"Ngồi gần không quen."
"Cầm lấy."
Đưa cho Takemichi một ly rượu quý, Ran tự tay rót rượu cho cậu rồi lại tự thưởng cho chính mình, sau khi uống cạn một hơi thì hắn lại im lặng, giống như một con mèo lười biếng nửa dựa người vào ghế sofa.
Hương vị nồng đậm của rượu rót vào cổ họng, tuy cay xè nhưng lại ngọt ngào đến kì lạ, rượu này quả thật ngon đến khó tả.
Không cần đợi sự cho phép của Ran, Takemichi lại vươn tay rót thêm vào ba ly rồi chủ động bắt chuyện với hắn, nhớ lại chuyện giả gái vào tối nay, cậu hỏi:"Đó là sở thích của anh sao?"
"Hử...?" Ran ngóc đầu nhìn cậu, lại phì phì cười, hắn mệt mỏi nhấp môi một tí rồi đưa mắt nhìn lên chiếc đèn tròn đang ban phát ánh sáng cho căn phòng vốn mang một màu tối đen như mực:"Đó chỉ là cách thức để làm ăn thôi, bởi vì người đứng đầu gia tộc Haitanis là một người phụ nữ, nên bà ấy muốn người tiếp nối chức vụ kia cũng là một người phụ nữ..."
"..."
Thật ra là cậu không hiểu, thế nhưng cậu vẫn muốn nghe tiếp.
"Thật đáng tiếc, gia tộc Haitanis chỉ sinh ra được hai đứa con trai, sau đó thì mẹ của chúng tôi qua đời, không còn ai có đủ khả năng để sinh thêm một người con gái cho bà ta nữa...nghe thật ngược đời đúng không? Thế nhưng vì Rindou từ bé đã ham chơi nên tất cả mọi việc tôi đều phải gánh vác, cả tương lai của một đại gia tộc, nếu lầm đường lỡ bước một chút thôi thì sẽ đánh mất tất cả, toàn bộ mọi thứ..."
"...Nhưng vì sao phải giả gái?"
Hắn vẫn chưa giải thích rõ điểm này, nếu là một người đàn ông đi đàm phán không phải sẽ dễ thuyết phục hơn sao?
Nghe câu hỏi của Takemichi, Ran lại như có như không cười một cái, hắn đặt ly rượu xuống đất rồi lê bước đến chỗ mà Takemichi đang ngồi, đưa tay mò đến đùi của Takemichi, Ran hàm ý nói nhỏ vào tai cậu:"Nơi này vẫn dùng được chứ?"
Hiểu được thứ mà Ran đang ám chỉ là cái gì, mặt Takemichi nhất thời đỏ như trái lựu nhỏ.
"Tất nhiên là được, tôi đâu có bị liệt."
Cười khúc khích giễu cợt, Ran kéo tay ra khỏi người cậu rồi ngồi tựa lưng vào chiếc ghế phía sau, hắn nói:"Cậu hiểu mà, thứ khó kiểm soát nhất chính là cục thịt thừa ở giữa hai chân của chúng ta, mặc dù những người tôi từng đám phán qua đều biết tôi là đàn ông, thế nhưng mỗi khi tôi khoác trên mình bộ sườn xám màu đen kia thì mọi thứ đều sẽ được phê duyệt nhanh hơn bình thường! Hơn nữa, bà của tôi chính là muốn chứng tỏ rằng đàn bà so với đàn ông sẽ làm được nhiều việc hơn, nói cách khác, đối với bà ta thì phụ nữ chính là một vũ khí tối thượng."
Làm người đứng đầu đúng là khó khăn nhỉ?
"Có vẻ như anh rất không thích chuyện giả gái."
"Tôi chỉ cảm thấy nếu đàm phán lâu thì sẽ tốn thời gian hơn mà thôi..."
Đó là câu trả lời rõ ràng nhất rồi, không phải cứ không thích là được, mà chuyện quan trọng là việc gì cần được ưu tiên nhiều hơn, việc gì cần được chú tâm nhiều hơn.
"Rindou có biết chuyện này không?"
Có một điểm cậu không hiểu, mặc dù là anh em nhưng có vẻ như Ran mới là người điều hành và kiểm soát mọi việc, đối lập với hắn thì người em trai là Rindou có khi lại thoải mái hơn nhiều.
"Nếu nó biết thì sẽ làm ầm chuyện lên mất, nhưng nếu nó làm ầm chuyện thì sẽ giống như lúc nhỏ, bị bà ta đem ra bãi rác để vứt bỏ."
"..."
Quá khứ anh em nhà Haitanis có vẻ cũng không được yên ổn lắm nhỉ?
Mà nhắc đến bãi rác cậu mới nhớ, hình như Rindou rất sợ sâu bọ, chính là thấy một con chuột nhỏ đã nhảy cẫng lên ôm cậu, hại cậu thiếu chút nữa đã ngã nhào xuống cầu thang, cũng may lúc đó còn có Naoto bên cạnh phụ giúp một tay, bằng không thì ngày hôm nay cậu vẫn còn nằm trong bệnh viện mà than vãn chuyện đất trời.
"Rindou hình như rất sợ mấy con vật nhỏ nhỏ, chắc nó sẽ không liên quan đến việc anh ta bị bỏ ở bãi rác đâu, nhỉ?"
Hình như cậu đoán đúng trọng tâm rồi, nếu nói không liên quan thì chính là nói xạo.
Đưa mắt nhìn Takemichi, đôi khi Ran cũng cảm thấy cậu thật ngốc, nhưng trường hợp này có khi lại ngoại lệ.
"Bởi vì sức khỏe của mẹ tôi không được tốt nên sau khi chống đối bà ngoại để sinh ra Rindou thì bà cũng kiệt sức mà qua đời, có lẽ vì vậy nên bà ngoại vô cùng chán ghét tôi và Rindou, một phần là do mẹ tôi không sinh được em gái, nguyên nhân còn lại thì chắc do chúng tôi đã gián tiếp hại chết con gái của bà. Năm sinh nhật lần thứ bảy của Rindou, bà ngoại vì quá nhớ nhung mẹ nên đã đem Rindou ra ngoài bãi rác vứt bỏ, kết quả ba ngày sau khi tìm được em ấy rồi mang em ấy trở về thì cả tay và chân của nó đều bị côn trùng cắn nát, nếu không phải gia tộc này giàu sang thì có khi bây giờ Rindou đã chết thảm rồi...cũng chẳng đẹp trai như hiện tại."
"..."
Mỗi nhà mỗi cảnh nhỉ, có người thì muốn cũng không sinh được một người con trai, thế mà có người vì không sinh được con gái mà ngay cả cháu ruột của mình cũng nỡ vứt bỏ.
"Rindou tính cách ngang bướng, bởi vì chịu quá nhiều tổn thương nên tôi luôn dùng tình thân duy nhất còn xót lại trên đời để đối đãi với em ấy, tôi biết cậu không thích Rindou, nhưng đừng vì thế mà ghét bỏ em ấy."
Bớt một người còn hơn thêm một người, ngay cả người thân của hắn cũng chối bỏ hắn thì đúng là khổ tận cam lai rồi...
Mà nói thì cậu không quá ghét Rindou, chỉ là hắn rất phiền toái, nhiều khi đem lại cho cậu cảm giác muốn đánh người mà thôi.
Một đêm không dài, sau khi nghe Ran tỉ tê vài chuyện quá khứ thì Takemichi cũng ngủ lúc nào không hay, sáng mai lại, Takemichi nhận được tin nhắn của Sam nên đã vội vàng thức dậy từ trước, nhìn sang gương mặt đẹp trai của Ran đang nằm bên cạnh, Takemichi nói nhỏ một câu rồi vội vàng thay áo quần đêm qua để rời đi.
Từ trong giấc mộng tỉnh dậy, Ran nhớ đến câu nói nhẹ như lông hồng vừa thoáng qua của Takemichi rồi bất chợt cười nhạt.
Anh không cần giả gái làm gì, bởi vì bình thường trông anh cũng đẹp chết người rồi.
Đẹp sao? Lần đầu tiên hắn nghe người ta khen nhưng lại không cảm thấy mỉa mai, thật giống như một dòng nước ấm được rót vào lòng vậy.
Danh sách chương