Chỉ rời đi một vài phút ngắn ngủi nhưng đến khi vào lại Takemichi xém một chút nữa đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.
"Đông quá!"
Đảo mắt một vòng đã thấy hơn trăm người, Takemichi cảm thán.
"Takemichi à!"
Sau một hồi tìm kiếm thì cuối cùng Hina cũng đã tìm được cậu, nâng tà váy nặng nề tiến lại gần chỗ của Takemichi, Hina mỉm cười:"Tìm cậu mãi, mau lên nha, đạo diễn đang nổi giận đó."
Tự nhiên nắm lấy tay cậu mà kéo về phía sân khấu, Hina từ trước đến nay là một người hoạt bát nên cũng chẳng kiên dè gì mấy chuyện vặt vãnh này, huống hồ gì cô so với cậu còn lớn hơn một tuổi.
Quay đầu tạm biệt Raito, Takemichi cúi đầu nói nhỏ vào tai Hina:"Em chưa nghe phổ biến gì cả, lát nữa chúng ta phải làm gì thế?"
"Trả lời một số câu hỏi từ phỏng vấn thôi." Nghĩ một chút, Hina nói tiếp:"Chúng ta sẽ giao lưu khi yến tiệc bắt đầu, không cần căng thẳng."
Theo cửa sau tiến lên phía sân khấu, Takemichi tạm thời tự nhủ bản thân nên tập trung cho sự nghiệp trước mắt, tuy bình thường cậu hay bông đùa nhưng chuyện gì ra chuyện nấy, không thể để người khác vì mình mà bị ảnh hưởng.
An vị ngồi bên cạnh Hina, Takemichi hơi suy nghĩ mà nhìn xuống chân cô, đôi mày liễu tựa hồ nhíu lại đôi chút.
"Sao vậy?"
Thấy Takemichi rơi vào trầm ngâm, Hina đặc biệt quan tâm hỏi.
Đem mắt nhìn sang Hina, Takemichi lắc đầu phủ nhận. Không quá lâu để chờ đợi, chỉ sau đó vài giây thì lần lượt từng người được ra mắt với tư cách là diễn viên đều tiến lên mà ngồi vào ghế đã được ghi tên mình.
Đếm chừng cũng khoảng hai mươi người là ít, Takemichi kinh ngạc không thôi. Lần trước xuất hiện rời rạt không nói đi, nhưng bây giờ còn xuất hiện thêm một số gương mặt mới.
Đặc biệt là sự xuất hiện của Hanma Shuji, dù gì thân phận của hắn cũng rất có tai tiếng, cái này là muốn nói nếu thất bại thì chỉ có thể trở về thừa kế gia tài sao ? Còn cái tên Tetta...nếu không lầm thì thương hiệu này cậu đã có nghe qua trên TV. Hình như là một tiệm trang sức đá quý.
Kisaki nói Hanma là bạn hắn, vậy xem ra thân phận cũng thật không tồi.
Đem mắt dời lại phía dưới mũi giày, Takemichi suy ngẫm lại lời nói của nữ diễn viên mình đã đụng độ dưới tầng một.
Từng kí ức rời rạc được cậu gom góp lại từng chút một...
Nếu nói Baji đã dính phải scandal đồng tính luyến ái cùng với nghi can giết người chưa có lời giải đáp...vậy có phải những người khác cũng vậy.
Đều có những quá khứ đáng bị vùi lấp ?
Hakkai sợ bóng tối, Mikey có cách thức diễn giống hệt anh trai mình, Mitsuya coi trọng sự hoàn hảo quá mức, và một số điều cậu còn chưa khám phá ra...
Tuy nói rằng những điều này nếu không ai để ý thì sẽ không biết nhưng điều này lại càng không phải khẳng định rằng bọn họ có một điểm chung là "Không vẹn toàn" sao ?
Nếu nghĩ kĩ lại thì đây không thể là sự trùng hợp khi lại có sự góp mặt của Shinichirou, Hina, Ema, Yuzuha...những người đều có danh tiếng trong giới giải trí, đặc biệt là có sự thành công vô cùng vang dội.
Hoàn hảo bù trừ khiếm khuyết, Takemichi như ngộ ra chút chuyện mà vô thức nhìn sang đạo diễn, cậu có cảm giác đây không phải là một sự trùng hợp.
Vậy có nghĩa là bất cứ ai đang có mặt ở đây có thể đều sẽ có những mặt tối chưa được khai phá.
Hoặc là những mặt tối mà bọn họ không muốn bị khai phá ?
Rối ren chồng chất rối ren khiến Takemichi thở dài mà tự trấn an bản thân đang suy nghĩ quá nhiều, cậu mong đây là sự trùng hợp và tốt nhất là đừng để nó ảnh hưởng đến cậu.
Không thể để thua thiệt được, Takemichi lấy lại tinh thần mà ngẩng đầu nhìn vào ống kính, miệng cười rạng rỡ.
"Được rồi, bây giờ đến diễn viên chính của chúng ta."
MC vừa dứt lời thì bên dưới tựa hồ khá hào hứng mà vỗ tay liên hồi, quay sang MC đang ám chỉ đến mình, Takemichi im lặng, tựa hồ đang đợi.
Đem một tờ giấy do chính những người phía dưới gửi lên, MC thích thú mà mở miệng hỏi:"Đây có thể là câu thú vị nhất từ nãy đến giờ và tựa hồ như bất cứ ai đang có mặt ở đây đều mong đợi."
Chớp mắt vô hại nhìn MC cứ mập mập mờ mờ, Takemichi tò mò.
"Là gì?"
Nụ cười ái muội chợt hiện hữu trên khoé môi của MC, điều này cũng khiến Takemichi lạnh người không ít.
"Liệu chúng tôi có thể hỏi rằng cậu và ảnh đế Shinichirou có quan hệ gì không ?"
Bất ngờ trước câu hỏi khi có sự xuất hiện của Shinichirou, Takemichi cứng nhắt lắc đầu.
"Chúng tôi là..." Thật ra Takemichi muốn nói hai người là bạn bè bình thường, thế nhưng nhớ lại hình như mối quan hệ của cậu và anh cũng không thể tính là bạn bè được, nên Takemichi đành vội sửa miệng:"Anh ấy là một người anh mà tôi rất kính trọng."
Không trực tiếp xác nhận quan hệ mà chỉ nói địa vị ở trong lòng, một câu trả lời quá hoàn hảo. Takemichi tự cảm thấy bản thân mình ứng xử vô cùng tốt.
Chỉ là cậu không biết câu trả lời này nằm trong tình huống giao tiếp hiện tại không thích hợp, sự tránh né của cậu chỉ làm tăng thêm tính nghi hoặc cho mọi người mà thôi.
"Vậy cậu có thể chia sẻ đôi chút cảm nghĩ khi cậu nhận chiếc áo cậu đang mặc trên người không ? Chúng tôi thật sự đang rất tò mò đấy!"
Chiếc áo trên người ? Takemichi nghi hoặc nhìn xuống áo của mình, buộc miệng nói:"Không phải chỉ là một chiếc áo thôi sao ? Có gì để nói chứ ?"
Lời nói Takemichi vừa dứt thì ở phía dưới khán đài lập tức im bặt, thậm chí là vang lên một số tiếng xì xào bàn tán.
Nhíu mày trước phản ứng của mọi người, Takemichi trực tiếp quay đầu sang hỏi Hina.
"Chị, áo của em có vấn đề gì sao ?"
"Cậu không biết thật ?" Quá đỗi ngạc nhiên nhìn Takemichi, Hina hơi đánh mắt sang chỗ Shinichirou đang ngồi mà thỏ thẻ:"Đây là một mẫu thiết kế độc nhất được ra mắt với tư cách đại diện cho "Tình Yêu Vĩnh Cửu", hai ngày trước sau khi nó được ra mắt thì được một phen dậy sóng vì thông điệp mà nó mang lại." Hina tiếp lời:"Chiếc áo này sẽ không bán mà được dùng để tặng cho người phụ nữ có trái tim chân thành hướng đến người đàn ông của đời mình...sẽ chẳng có gì nếu người mua không phải là Shinichirou, nghe nói anh ấy đã dùng một số tiền khủng để đoạt lấy chiếc áo này, một phần là nể mặt cũng như giao tình lâu năm nên nhà thiết kế đã chịu thua trước sự kiên quyết của anh ấy..."
"Và bây giờ người đang mặc nó là cậu, ngay cả tôi khi nhìn thấy cũng bất ngờ...câu trả lời vừa rồi nếu theo hướng bình thường thì rất thông minh, thế nhưng trong tình huống hiện tại thì cậu đang tránh né câu hỏi và dùng sự khéo léo của mình để che lấp mối quan hệ của hai người, xem ra sắp tới cậu sẽ nhanh được chú ý thôi..."
Nghe một loạt thông tin từ Hina, Takemichi siết chặt tay.
Cậu một chút cũng không hề biết, nhưng Shinichirou làm như vậy là muốn ám chỉ điều gì ?
Ngồi cách nhau phải tầm bốn con người nhưng Shinichirou cũng thừa biết Takemichi đang bối rối, thở dài một hơi, Shinichirou đứng dậy mà chậm rãi nói:"Chiếc áo này, như mọi người cũng đã biết thì ý nghĩa của nó là ám chỉ cho một đôi nam nữ có tình yêu vĩnh hằng. Khi nhà thiết kế của chúng ta công bố ý tưởng này ra thị trường và khẳng định rằng chỉ có người phụ nữ có trái tim chân thành mới được sở hữu và đem nó tặng lại cho người mà mình yêu.
Thế nhưng đối với tôi thì tại sao chỉ có người phụ nữ mới là người được thể hiện điều đó ?"
Lời nói mập mờ của Shin khiến Takemichi phải ngẩng đầu lên mà chờ đợi hắn nói tiếp, bốn mắt chạm nhau trong không trung, Shinichirou cười nhẹ.
"Trên đời này tình cảm không phải là thứ thiêng liêng nhất sao ? Đây chính là một ví dụ mà tôi muốn mọi người hiểu rằng, không phải chỉ có người đàn ông cùng với người phụ nữ mới tạo nên một tình yêu vĩnh hằng, mà bất cứ ai cũng có thể."
Thông điệp tốt đẹp mà Shinichirou truyền đạt đa phần đều làm cho những người có mặt ở đây cảm động, thân là người đã sáng tạo nên tác phẩm trên, nữ thiết kế đứng dậy mà thích thú nhìn anh:"Thế nào đây Shin, cậu là đang muốn chất vấn tôi sao?"
Cười nhẹ một cái, Shinichirou nhún vai:"Tôi nào dám, chỉ là tôi muốn nói cô cũng hãy buông bỏ suy nghĩ cổ hủ của mình đi."
Cười thành tiếng, nữ thiết kế ung dung quay đầu lui sau mà thở dài một tiếng:"Thật ra chuyện là tôi có một đứa con trai, tuy nhiên thằng bé lại bày tỏ rằng nó không có cảm giác với con gái và chỉ muốn tôi hiểu cho nó, tuy nhiên điều này đã làm tôi vô cùng tức giận và đã đáp trả bằng cách thiết kế lên tác phẩm kia để mong nó hiểu rằng chỉ có nam nữ mới tạo nên tình yêu vĩnh hằng, có lẽ cơ duyên nào đó Shin đã biết và dùng cách này để giáo huấn tôi."
Quay đầu lại phía sân khấu, nữ thiết kế mỉm cười:"Thế nhưng cũng cảm ơn cậu, tôi sẽ suy nghĩ về việc này, sắp tới đây có lẽ tôi cũng muốn cùng cậu hợp tác một số dự án mới, cậu không cảm thấy phiền phức chứ?"
"Không hề."
Mọi thứ sau đó diễn ra bình thường như không có gì xảy ra, ngay cả MC cũng nghiễm nhiên đem Takemichi thành người ví dụ trong cuộc giảng đạo giữa nữ đạo diễn cùng với ảnh đế mà lí giải cho chiếc áo cậu đang mặc.
Ngồi bất động như tượng, Takemichi sau khi nghe xong câu chuyện thì cười nhạt, cũng xem như đã hiểu vấn đề.