Dịch giả: Maththunder

Quyển sách tôi đang đọc dở nằm bên cạnh cái gối.

Đó là một cuốn tiểu thuyết kỳ bí về một thám tử người Mỹ có vẻ như rất hiểu biết về người phương Đông. Tôi đưa ngón trỏ chỉ vào cảnh nơi những nhân vật chủ chốt gặp mặt và ăn tối tại một nhà hàng Nhật Bản giữa lòng New York. Khách hàng của thám tử, một người Italia, muốn gọi một tách cà phê Espresso sau bữa ăn, nhưng thám tử cản anh ta lại ngay. Ông ta bắt đầu luyên thuyên về chuyện tại nhà hàng Nhật Bản, họ phục vụ trà xanh sau bữa ăn tối, nên anh không phải gọi gì cả. Rồi anh ta lại bẻ lái sang chuyện trà xanh hợp với xì dầu ra sao, và ồ, tại sao ở Ấn Độ người ta cho muối vào trà sữa? Cuối cùng ông ta gọi tất cả những người liên quan tại một nơi, và nói toạc ra mọi thứ ngoại trừ hung thủ đích thực.

Tôi xoa xoa hai mắt.

Đưa tay sờ xuống chiếc áo sơ mi, tôi mơ hồ cảm thấy bụng của mình xuyên qua lớp vải. Tôi đã luyện được bộ cơ bụng sáu múi mà nửa năm trước chưa có. Không có dấu tích của bất kì vết thương nào, không hề có mảng thịt cháy nào. Tay phải của tôi nằm ngay ngắn ngay chỗ của nó. May quá. Giấc mơ chết tiệt.

Tôi hẳn đã ngủ gục trong khi đọc sách. Tôi đáng lẽ phải biết có chuyện gì đó không ổn khi Waragarita Điên loạn bắt đầu trò chuyện về những cuốn tiểu thuyết kỳ bí. Những tay lính đặc nhiệm Mỹ, những người băng qua Thái Bình Dương chỉ để ngửi mùi máu chẳng thể nào có thời gian để đọc những cuốn sách nóng hổi và bán chạy nhất. Nếu họ có thời gian rảnh, họ hẳn chỉ dành thời gian đó để vặn vẹo bên trong Chiến giáp thôi.

Cái cách khởi động ngày mới hay ghê. Hôm nay sẽ là lần đầu tiên tôi được thưởng thức hương vị chiến tranh đích thực. Tại sao tôi lại không mơ về chuyện thổi bay vài tên nhân vật phản diện, thăng một tới hai bậc quân hàm cơ chứ? Trên tầng trên của giường xếp ngay phía trên tôi, một chiếc radio với hệ âm bass đi đứt từ đời nào đang quang quác hát –– một thể loại nhạc rock từ thời tiền sử cổ xưa tới mức ông già nhà tôi cũng chẳng thể nhận ra. Tôi có thể nghe thấy những âm thanh thình thình đầy sức sống, những tiếng chát chúa rời rạc phát ra từ mọi phía, và trên tất cả, cái giọng như phê thuốc của tên DJ lải nhải cùng bản tin dự báo thời tiết. Tôi có thể cảm thấy từng từ ngữ xuyên sâu vào sọ. Ngoài đảo kia trời vẫn trong và đầy nắng ấm, y như hôm qua, với cảnh báo về tia cực tím UV vào buổi chiều. Cẩn thận bị cháy nắng!

Doanh trại chẳng có gì mấy ngoài bốn bức tường làm từ gỗ không cháy xếp chồng lên nhau. Một tấm poster in hình một cô nàng mặc đồ bơi mang làn da màu đồng hấp dẫn treo trên tường. Ai đó đã thay đầu của cô nàng thành một bức ảnh chụp của thủ tướng cắt ra từ báo trong đơn vị. Đầu của cô nàng bikini cười nhạt thếch tại mái nhà mới –– bên trên một gã lực sĩ thể hình đầy cơ bắp trên một tấm poster khác gần đó. Đầu của gã lực sĩ cơ bắp thì mất hút đi đâu không biết.

Tôi vươn vai duỗi người trên giường. Những khung hợp kim nhôm kêu lên rệu rã.

“Keiji, kí cái này.” Yonabaru nghểnh cổ xuống từ bên hông tầng giường trên. So với một người bị một cái cọc xuyên qua mà tôi vừa thấy thì hắn ta trông rất ổn. Người ta bảo ai mà chết trong mơ thì sẽ sống mãi.

Jin Yonabaru đã gia nhập trước tôi ba năm. Ba năm tăng cân, ba năm rèn luyện cơ bắp. Cái hồi hắn ta còn là dân thường hắn ta gầy như que củi. Giờ thì rắn chắc như đá. Hắn ta là một người lính, và trông quả thực rất giống một người lính.

“Cái gì vậy?”

“Đơn thú tội. Cái mà hôm qua anh bảo ấy.”

“Hôm qua em kí rồi mà.”

“Thật á? Lạ nhể.” Tôi có thể nghe thấy tiếng hắn ta soát qua soát lại mấy tờ giấy. “Không, không có ở đây. Chà, thôi chú cứ kí lại cho anh đi, được chứ?”

“Anh định lừa em đấy à?”

“Chỉ khi chú nằm trong một cái bao đựng xác và trở về thôi. Bên cạnh đó, chú mày chỉ có thể chết một lần thôi mà, nên có kí thêm bao nhiêu bản sao thì khác quái gì nhau chứ?”

Những người lính UDF (Union Defence Force- cách gọi khác của quân đội) tại tiền tuyến có một truyền thống. Ngày trước khi chiến dịch nổ ra, họ sẽ lẻn vào PX (Post Exchance – trạm cung cấp nhu yếu phẩm cho quân đội) và khoắn đi một ít rượu. Uống và ăn mừng, vì một ngày mai chết trận. Mũi tiêm trước khi lên đường sẽ tiêu trừ sạch mọi chất cồn trong máu bạn. Nhưng nếu bạn bị bắt, họ sẽ đưa bạn tới trước ủy ban kỉ luật –– hoặc có thể là tòa án quân sự nếu bạn chơi đùa quá tay –– sau khi kiểm kê kho khi trận chiến đã kết thúc và mọi người đều đã quay về đơn vị. Tất nhiên, khó mà định tội một cái xác được. Chính vì vậy chúng tôi đều để lại biên bản giải thích chuyện trộm cắp là do chúng tôi làm trước trận chiến. Tất nhiên, khi công cuộc điều tra bắt đầu, kiểu gì cũng có một tay đã chết bị biến thành kẻ chủ mưu. Chế độ này rất hay. Những người điều hành PX cũng biết tỏng lũ trộm cướp, nên họ luôn đảm bảo chỉ để lại một vài chai để không bị mất quá nhiều. Bạn sẽ nghĩ sao họ không mặc kệ và để mọi người uống vài xị đêm trước trận chiến –– vì mục đích khích lệ nhuệ khí, hẳn là vậy –– nhưng không, chuyện này cứ diễn ra liên tục y hệt như vậy, hết lần này qua lần khác. Những ý tưởng chuyên nghiệp chẳng thể nào đối chọi được trước những gã quan liêu chuyên nghiệp đâu.

Tôi bắt lấy tờ giấy từ tay Yonabaru. “Hay thật, em cứ nghĩ mình sẽ lo lắng hơn cơ.”

“Sớm vậy á? Để dành cho hôm khác đi, chú em.”

“Ý anh là sao? Chiều nay chúng ta đã mang giáp rồi mà.”

“Chú mày ngáo à? Chú định mặc cái thứ đó trong bao lâu chứ?”

“Nếu hôm nay không mặc thì em sẽ mặc khi nào?”

“Ngày mai, khi chúng ta xuất quân chứ?”

Tôi suýt thì rớt khỏi giường. Chỉ trong nháy mắt, đôi mắt tôi liếc tới chỗ tay lính đang nằm dài trên giường bên cạnh tôi. Hắn ta đang lật qua lật về một cuốn tạp chí khiêu dâm. Rồi tôi ngước lên nhìn Yonabaru.

“Ý anh là sao, mai á? Họ hoãn đợt tấn công lại à?”

“Không, làm gì có. Vẫn là ngày mai mà. Nhưng mà nhiệm vụ bí mật của chúng ta sẽ bắt đầu vào tối nay lúc mười chín giờ đúng. Chúng ta sẽ uống bất kể trời đất và tỉnh dậy vào buổi sáng với cơn buồn nôn kinh hoàng. Kế hoạch mà cả Tổng bộ cũng đừng hòng can thiệp.”

Chờ đã. Chúng ta đã đột nhập vào PX đêm hôm qua rồi mà. Tôi vẫn nhớ chi tiết mọi thứ. Tôi quá lo lắng trước trận chiến đầu tiên, nên tôi quyết định chuồn sớm. Tôi đã quay trở lại giường và bắt đầu đọc cuốn tiểu thuyết kì bí kia. Tôi thậm chí còn nhớ đã nhấc Yonabaru lên giường khi hắn ta xiêu vẹo về phòng sau bữa tiệc thác loạn cùng các cô nàng.

Trừ khi –– trừ khi chuyện đó cũng là mơ?

Yonabaru nhếch môi cười đểu. “Chú mày trông không ổn lắm nhỉ, Keiji.”

Tôi cầm cuốn tiểu thuyết ở trên giường lên. Tôi đã mua nó để đọc trong lúc rỗi, nhưng tôi đã quá bận khi luyện tập đội hình đội ngũ tới mức để mặc nó kẹt dưới đáy túi. Tôi nhớ rõ cảm giác mỉa mai khi tôi chẳng có thời gian để đọc nó tận tới ngày trước cái ngày tôi có thể sẽ chết. Tôi mở cuốn sách tại trang cuối cùng mà tôi đã đọc. Vị thám tử người Mỹ mà lại rất am hiểu về phương Đông đang thao thao về những điều tuyệt vời ở trà xanh, đúng như những gì tôi nhớ. Nếu hôm nay là ngày trước khi ra trận, vậy tôi đã đọc cuốn sách khi nào? Chẳng có gì nghe hợp lý ở đây cả.

“Nghe này. Chiến dịch ngày mai chẳng có gì đâu.”

Tôi nháy mắt. “Chẳng có gì á?”

“Cứ quay về và không bắn nhầm vào lưng ai cả, và chú sẽ ổn thôi.”

Tôi đáp lại bằng một tiếng càu nhàu.

Yonabaru xếp tay lại thành hình khẩu súng và chĩa ngón trỏ vào đầu hắn. “Anh nói thật. Cứ lo lắng quá và chú sẽ trở thành một cái bị thịt –– cuối cùng là mất thần hồn trước khi bọn chúng kịp thổi bay óc chú ra.”

Cái gã mà tôi thay thế đã trở nên mất bình tĩnh, nên họ kéo hắn ra khỏi tiền tuyến. Họ bảo hắn sẽ bắt đầu được giảng giải về chuyện nhân loại bị diệt vong như thế nào. Không phải cái loại diễn văn mà bạn muốn một gã vũ trang hạng nặng mang Chiến giáp của UDF phải lắng nghe. Chúng tôi có thể mất mát ít hơn so với những gì chúng tôi làm với kẻ thù, nhưng kể cả thế cũng chẳng hay ho tí nào. Trong trận chiến, trừ khi bạn có một cái đầu minh mẫn và một cơ thể vững vàng, nếu không bạn chỉ là một cái của nợ. Tôi chỉ vừa mới tới tiền tuyến –– chưa từng thấy bất kì đợt hành động nào –– và giờ đã bị ảo giác rồi. Ai mà biết cái đèn cảnh báo nào đang nhấp nháy trên đầu tôi chứ.

“Nói thẳng ra thì, ai mà đi ra từ chiến trường mà không vui tính một chút thì hẳn là một gã gàn dở.” Yonabaru cười đểu.

“Này, đừng có dọa lính mới chứ,” Tôi phản kháng. Thực ra tôi không sợ lắm, nhưng tôi bắt đầu càng lúc càng hoang mang.

“Cứ nhìn Ferrell đi! Chỉ có một cách duy nhất là từ bỏ sạch những gì căn bản nhất khiến chú mày là con người chứ không phải con thú. Một con người nhạy cảm và chu đáo như anh chẳng tài nào đánh đấm ra hồn được, và đó là sự thật.”

“Em chẳng thấy trung sĩ có gì không đúng cả.”

“Đây không phải vấn đề là đúng hay sai. Đây là về việc có một trái tim làm bằng vonfram và cơ bắp to tới mức chèn ép mạch máu não.”

“Làm gì tới mức ấy.”

“Rồi em lại bảo Waragarita Điên loạn là một người bình thường như bao người chúng ta đi.”

“Ừ, chà, chuyện về cô ta thì là ––“ và rồi cuộc trò chuyện tiếp tục, ba láp ba xàm như mọi khi. Màn nói xấu về Rita chỉ kết thúc khi trung sĩ xuất hiện.

Trung sĩ Ferrell Bartolome là người sống trên chiến trường nhiều hơn bất cứ ai trong tiểu đội của chúng tôi. Anh ta đã trải qua vô vàn trận chiến, hơn cả một người lính, anh ấy là chất keo kết nối mọi người lại với nhau. Họ nói nếu bạn quẳng anh ta vào máy li tâm, anh ta sẽ bị tách thành 70 phần trăm là người anh trai, 20 phần trăm là trung sĩ huấn luyện, và 10 phần trăm còn lại là carbon gia cố thép. Anh ấy cau có nhìn tôi, rồi nhìn Yonabaru, người đang vội vàng giấu cái đơn thú tội ăn trộm rượu. Vẻ cau có trên nét mặt lại càng đậm nét. “Cậu là người đột nhập vào PX à?”

“Vâng, là tôi” anh bạn của tôi thừa nhận, không chút dấu vết tội lỗi

Những gã ở những chiếc giường xung quanh chui tọt vào trong chăn với tốc độ của những co gián chạy tán loạn dưới ánh đèn hay những cuốn tạp chí khiêu dâm. Họ đều trông thấy cái nhìn trên khuôn mặt của trung sĩ.

Tôi ho khan. “Hệ thống an ninh, uh... gặp trục trặc gì sao?”

Trán Ferrell nhăn lên thành từng nếp cứ như anh ta xếp cả xấp thép quân dụng lên trên đầu vậy. Tôi cảm thấy một cơn déjà vu nghiêm trọng. Tất cả những chuyện này đều đã xảy ra trong mơ! Có thứ gì đó đã bị hỏng ngay lúc Yonabaru và đồng đội của anh ta đột nhập vào PX, mặc dù không hề liên quan. Hệ thống an ninh đã bật báo động, và những tên trộm đã bị lộ sớm hơn so với kế hoạch. “Cậu nghe chuyện đó từ đâu?”

“Chỉ là, uh, đoán bừa thôi.”

Yonabaru ló ra khỏi mép chăn. “Rắc rối gì vậy?”

“Ai đó đã đạp vào một đống cứt lợn cao tận đầu gối. Giờ có chuyện chưa dính dáng gì tới chúng mày, tuy nhiên, lúc 9:00 AM, chúng mày phải tập trung tại Sân huấn luyện #1, thiết bị cấp độ 4 để Rèn luyện Thể lực. Báo cho tất cả bọn đầu đất còn lại mà chúng mày gọi là tiểu đội luôn.”

“Anh đùa à! Mai bọn em sẽ ra chiến trường, và giờ anh định đẩy bọn em đi tập thể hình?”

“Đó là lệnh, Hạ sĩ.”

“Thưa ngài, trình diện tại Sân huấn luyện #1 vào lúc 9:00 AM chỗ trang thiết bị cấp 4, rõ! Nhưng, uh, Trung sĩ này. Chúng ta đã ăn trộm rượu nhiều năm rồi. Tại sao lần này họ lại làm căng vậy?”

“Mày thật sự muốn biết?” Ferrell đảo mắt. Tôi nuốt một ngụm nước bọt.

“Nah, em đã biết câu trả lời rồi.” Yonabaru mỉm cười. Hắn ta trông lúc nào cũng cười cười cợt cợt. “Đó là vì chuỗi mệnh lệnh (hệ thống mệnh lệnh cấp trên truyền xuống cấp dưới, cấp dưới lại truyền xuống cấp dưới nữa, không phải chỉ đạo trực tiếp) ở đây đã điên hết rồi chứ gì.”

“Mày sẽ tự biết ngay thôi.”

“Chờ đã, trung sĩ!”

Ferrell sải ba bước rồi dừng lại.

“Coi nào, gợi ý chút đi!” Yonabaru trốn sau tấm chăn ở cái giường kim loại và xếp lại mớ đơn tự thú.

“Thống lĩnh là người xử lý những cái lời biện hộ thối nát về vấn đề an ninh của chúng ta tại căn cứ này, nên đừng có nhìn anh, và cũng đừng nhìn đội trưởng nốt. Thực ra, chúng mày cũng nên ngậm mồm lại và làm hết những gì được bảo đi.”

Tôi thở dài. “Anh ta sẽ không để chúng ta ra ngoài kia đan rổ chứ?”

Yonabaru lắc đầu. “Có khi chúng ta có thể làm một quả ôm tập thể. Cái đcm.”

Tôi biết chuyện này sẽ kết thúc ra sao. Tôi cũng đã mơ về chuyện này.

Sau thất bại của họ vào một năm rưỡi trước tại Trận chiến ở Bờ biển Okinawa, Hội đồng Nhật Bản coi đó là vấn đề danh dự khi đoạt lại một hòn đảo con con nhô ra trên bờ biển tại Boso Peninsula, một nơi tên là Kotoiushi. Với vị thế vững chắc tại đó, những con Mimic chỉ là một hòn đá ném từ Tokyo. Hoàng Cung và chính phủ rút lui và chỉ huy từ Nagano, nhưng khó mà xây dựng lại được bộ máy kinh tế từng là thành phố lớn nhất Nhật Bản.

Bộ quốc phòng biết rằng tương lai của Nhật Bản phụ thuộc vào kết quả của chiến dịch này, nên nhằm tập trung hai mươi lăm ngàn Chiến giáp, một đống tướng lĩnh đã được gửi tới cái căn cứ bé tẹo trên Chiến Tuyến Flower dẫn tới Boso Peninsula này. Họ thậm chí còn quyết định cho phép người Mỹ, những Biệt đội Đặc nhiệm, tham gia vào cuộc chơi này; những gã U.S. chưa từng được mời gia nhập vào bữa tiệc tại Okinawa này trước kia đâu.

Những gã người Mỹ rõ ràng chẳng quan tâm cái vẹo gì tới chuyện Tokyo bị biến thành một bãi hoang tàn, nhưng để một khu công nghiệp chịu trách nhiệm sản xuất ra những tấm giáp hợp kim nhẹ nhất, kiên cố nhất rơi vào tay Mimic thì không thể chấp nhận được. Bảy mươi phần trăm bộ phận của một Chiến giáp đỉnh-của-đỉnh đến từ Trung Quốc, nhưng những bộ giáp vẫn không thể thiếu công nghệ đến từ Nhật Bản. Nên thuyết phục người Mỹ tới cũng chẳng khó khăn gì.

Vụ bắt bớ là do lũ ngoại lai kia tới thắt chặt công tác an ninh. Đột nhiên có mấy đợt kiểm tra những thứ như rượu thâm hụt mà trước đây căn cứ đề mắt nhắm mắt mở cho qua. Khi lũ vô liêm sỉ kia biết được chuyện gì đang diễn ra, chúng liền trợn mắt há mồm.

“Thế cũng gọi là cầu may á? Tao tự hỏi thằng nào bị bắt.”

“Không phải chúng ta. Ta biết lũ người Mỹ giờ đang coi chừng mấy binh đoàn quý giá của chúng như diều hâu ấy. Chúng ta đã cẩn thận như xử nữ vào buổi tiệc tối mà.”

Yonabaru bỗng rên rỉ. “Ungh, bụng của tôi... Trung sĩ! Bụng của em đột nhiên đau quặn! Em nghĩ là do đau ruột thừa. Hoặc có thể em bị uốn ván cái lúc em bị thương khi luyện tập. Ừ, hẳn là vậy!”

“Tao đoán nó sẽ hết trước tối mai, nên nhớ đừng để bị khát đấy. Mai sẽ hết thôi, nghe không?”

“Ôi trời. Đau quá.”

“Kiriya. Đảm bảo cho hắn ta uống nước.”

“Rõ.”

Mặc kệ màn biểu diễn của Yonabaru, Ferrell đi ra khỏi chòi. Ngay khi khán giả đi ra, Yonabaru đứng dậy và tạo một cử chỉ hết sức thô lỗ về phía cửa. “Hắn ta cứ như bị con gì cắn vào mông ấy. Không bao giờ hiểu được một câu nói đùa nếu mà đếch có một cái bảng hướng dẫn. Khi về già anh sẽ không bao giờ thành ra như vậy, đúng chứ?”

“Em đoán vậy.”

“Fuck, fuck, fuck. Ngày hôm nay coi như ra bã rồi.”

Mọi chuyện diễn ra đúng như những gì tôi nhớ.

Đội #17 dành ba giờ để tập thể lực. Kiệt sức, chúng tôi lại nghe mấy gã chỉ huy quân sự lải nhải, ngực lỉnh kỉnh những huy chương, giảng giải nửa tiếng trước khi được cho lui. Tôi vẫn nghe văng vẳng trong tai tiếng hắn ta đe dọa vặt hết lông đít của chúng tôi từng thằng một bằng những ngón tay được gia cố trong Chiến giáp.

Giấc mơ của tôi y hệt như vậy, khác thì có chăng chỉ là thời gian.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện