Mộc Chỉ ngồi trên chiếc ghế trên ban công, bên ngoài mưa nhỏ, cô cũng không cảm thấy lạnh, nghe được tiếng nói phía sau, cô không nhúc nhích, chỉ là vẫn nhìn phương xa, thành phố này đã bị kiến trúc bê tông cốt thép bao vây, một năm này cũng cứ như vậy trôi qua.

Một năm nay, mẹ cô không còn, Hạ Niệm Văn đột nhiên xuất hiện, một năm này, có lẽ là một bước ngoặt đặc biệt quan trọng trong cuộc đời cô.

Không biết có phải từ khi bắt đầu gặp Hàn Thiếu Công, con đường của cô bắt đầu trở nên quanh co khúc khuỷu hay không, kỳ thật nhiều năm trôi qua như vậy, cô cũng sớm đã không so đo nữa, chỉ là đột nhiên đối với tình yêu không có kỳ vọng, cũng không thể không đề cao được.
Vì Liễu Đinh Huy, không hiểu thế nào lại kết hôn, xem như hóa giải việc khẩn cấp của anh ta, cũng làm cho cô bớt đi rất nhiều chuyện, cô không suy nghĩ quá nhiều về tương lai, trước khi gặp lại Hạ Niệm Văn, về bản thân, cô không suy nghĩ nhiều, công việc có lẽ đã khiến cô chết lặng, chỉ là muốn kiếm thêm chút tiền, để cho cô và mẹ cô sống một cuộc sống tốt đẹp.

Nhưng nào ngờ, nhanh như vậy, mẹ cô sẽ không còn nữa, nhớ tới Trầm Bạch, phát hiện bệnh tình, đến khi qua đời, quá nhanh, cô cũng không kịp chuẩn bị tâm lý.
Nhớ tới Trầm Bạch, Mộc Chỉ có chút chán nản, cả đời mẹ của cô, quá khổ sở, canh giữ một đoạn tình yêu căn bản không trông cậy vào, không biết từ lúc nào, Hạ Niệm Văn đi vào, đứng ở bên người cô, không nói gì, cô cũng không có nhìn nàng.
Cô không muốn giải thích bất cứ điều gì nữa, nếu hai người ngay cả tin tưởng cũng không có, nói nhiều hơn cũng không có ý nghĩa.
Hai người cứ như vậy, một người ngồi trên ghế, một người đứng bên cạnh, giống như là năm tháng tĩnh lặng, chỉ là giữa hai người lại chôn vùi tâm sự, Mộc Chỉ không muốn thừa nhận trầm mặc như vậy, đứng dậy muốn đi ra ngoài, Hạ Niệm Văn kéo ống tay áo của cô, "Gần đây giữa chúng ta có phải xảy ra rất nhiều vấn đề không? "
"Giữa chúng ta xảy ra vấn đề hay không, chẳng lẽ em không phát hiện sao?" Cô hỏi ngược lại.
"Cũng bởi vì người đàn ông vừa rồi?" Vừa nghe khẩu khí của Mộc Chỉ, Hạ Niệm Văn liền có chút nhịn không được, đặc biệt còn chứng kiến người kia ôm cô, càng mấu chốt chính là, cô còn không đẩy hắn ra.


Nàng cần một lời giải thích, thế nhưng lại không muốn chủ động đưa ra để Mộc Chỉ cho nàng một lời giải thích.

Những người trong thế giới tình yêu đôi khi thiếu lý tính lẽ ra họ phải có.
Mộc Chỉ hất tay nàng ra, "Đúng vậy, vấn đề giữa chúng ta chính là bởi vì người đàn ông vừa rồi, làm sao vậy? " Trong thanh âm Mộc Chỉ lộ ra lạnh lẽo.
Ngày đó Hạ Niệm Văn cũng không biết từ đâu lại nổi giận đến thế, "Cho nên là em ảnh hưởng chị cùng người đàn ông kia kết giao sao? Thậm chí còn mang tới dưới lầu nhà, chị coi em là cái gì? Trong một năm qua, em tính là cái gì của chị? Hay là chị miễn cưỡng cùng sống qua ngày mà thôi, em cũng chỉ là một người miễn cưỡng cùng chị sống qua ngày có phải hay không? Chị yêu em sao? Có phải trong một thời gian dài như vậy, thật ra, chị chưa bao giờ yêu em.

" Nàng nói một hơi rất nhiều, rất nhiều lời khi cãi nhau cứ như vậy không để ý hậu quả không hề cố kỵ nói ra.
Mộc Chỉ tức giận đến cả người phát run, cô rất ít khi cùng người khác phát sinh tranh chấp, trên thế giới này, cô không có quá nhiều thứ mong muốn, cũng bớt được rất nhiều cơ hội tranh chấp với người khác, lần trước tức giận lợi hại như vậy cũng bất quá là lúc trước nhìn thấy Hàn Thiếu Công cùng em gái cùng cha khác mẹ ngoại tình.

Cô cho rằng Hạ Niệm Văn sẽ có gì khác biệt, lại thì ra, bất quá đều là trăm sông đổ về một biển, hôm nay, người luôn miệng nói muốn bảo vệ cô muốn chờ đợi cô, vậy mà cùng Hàn Thiếu Công cũng không có gì khác biệt, Hạ Niệm Văn vậy mà có thể nói ra lời như vậy.
Trên mu bàn tay của cô lan tràn huyết mạch uốn lượn, màu xanh tím, giống như sắp từ dưới da nhảy ra, cô cắn chặt môi dưới, ánh mắt lạnh lùng, thân thể căng thẳng, "Thì ra thời gian dài như vậy trong lòng em lại có suy nghĩ đó.


"
"Đúng, em là nghĩ như vậy, chị với em ở bên nhau, căn bản cũng không vui vẻ, là em cưỡng cầu, phải không?" Hạ Niệm Văn nghẹn ngào, hô hấp dần dần nặng nề, thần sắc đã thay đổi.
"Hạ Niệm Văn, có một số lời nói ra miệng, liền không thu lại được." Mộc Chỉ Cố nén giận trong lòng, gằn từng chữ nhìn người trước mắt, người bên gối này.
"Em chỉ nói ra sự thực chân tướng mà thôi." Nói xong Hạ Niệm Văn đóng sập cửa liền đi ra ngoài.
Mộc Chỉ nhìn cửa phòng bởi vì quán tính còn đang lắc lư trái phải, nhìn bóng lưng người nọ đi xa, chán nản ngồi trên giường, mệt mỏi đến mức không muốn gặp lại bất cứ ai.
Hạ Niệm Văn không chỉ đóng sầm cửa phòng ngủ, ngay cả đại môn cũng vậy, cơm cũng không nấu, điện thoại cũng không mang, liền đi ra cửa, trong nháy mắt đóng cửa lại, nước mắt không chịu thua kém liền tràn ra, nàng cũng mặc kệ, mặc cho nước mắt chảy đầy mặt mũi, phần tình cảm này là nàng cưỡng cầu tới sao? Bây giờ nàng cảm thấy đúng là thế.
Ngay từ khi biết chị ấy năm 15 tuổi đã định trước, nàng biết cô xinh đẹp, biết có rất nhiều người theo đuổi, biết có rất nhiều người thích, phần tự ti không lý do kia làm cho nàng phát điên.

Có thể ở cùng một chỗ với Mộc Chỉ, nàng cảm thấy không biết kiếp trước mình tu bao nhiêu ân đức, mới có thể có được.

Nàng chỉ có thể cố gắng hết sức để đối xử tốt với cô, nhưng vẫn không có cách nào xoá tan cảm giác bất an đó.
Nàng làm việc chăm chỉ, kỳ vọng thăng chức tăng lương, nhưng những thứ này đều cần thời gian, nàng nấu cơm giặt giũ làm tất cả việc nhà, chỉ là không muốn chij ấy vất vả, nhưng vẫn không có cách nào đúng không? Chính mình không xứng với chị ấy, đúng không?
Càng nghĩ trong lòng càng khổ sở, một mình lao ra khỏi thang máy, lại không biết nên đi đâu, chỉ cảm thấy ngày ba mươi tết này có vẻ đặc biệt thê lương, trên đường rất ít người, trên mặt mỗi người tràn đầy vui vẻ cùng hưng phấn đón năm mới, không ai để ý đến nàng, có lẽ bởi vì trời mưa, ngay cả nước mắt trên mặt nàng cũng không ai nhìn ra được.


||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Tam Giới |||||
Nàng không mục đích đi trên đường phố, chợt nghĩ vận thế của bản mệnh này cũng đến quá nhanh, có phải yêu một người sẽ hèn nhát thấp kém như một hạt bụi hay không? Thậm chí yêu đến đánh mất bản thân?
Ngày đó bởi vì là ba mươi Tết, rất nhiều cửa hàng đều không có mở cửa, trên đường cũng ít người, xe cũng ít, ngược lại có vẻ ảm đạm vắng vẻ, nàng nhớ tới bộ dáng năm đó ở văn phòng lẳng lặng nhìn người đó, nàng nghĩ tới vẻ mặt trắng bệch một mình cô ấy nằm trên sô pha đau bụng, nàng nghĩ đến cô ấy, bởi vì tức giận, cau mày, hai tay khẽ run rẩy, nàng vẫn nghĩ đến cô ấy, nghĩ đến có chút đau lòng, trong ngực buồn bực, giống như bị ai nện một búa.

Không phải bất kỳ bút pháp bổ nghĩa văn học nào cũng có thể miêu tả loại đau đớn này, là đau s1nh lý chân chính, giống như là chân chính bị búa nặng nề nện vào ngực, nện cho nàng kêu lên một tiếng đau đớn.

Nàng một mình đi trong mưa, đột nhiên có chút nhớ mẹ, mẹ ruột của nàng, mẹ ruột cùng cha ruột của nàng là người như thế nào? Mới có thể sinh ra một người như nàng?
Trên đường có người gọi điện thoại, giống như là người xa quê mới từ bên ngoài trở về, có người rụt cổ, đi trong mưa gió này, chân tay Hạ Niệm Văn tê cóng đến lạnh lẽo, có chút cứng đờ.

Nàng biết rất nhiều đôi tình nhân trên thế giới này ở cùng một chỗ lâu dài sẽ có rất nhiều tranh cãi, nàng vốn tưởng rằng nàng và Mộc Chỉ sẽ có nhiều khác biệt, bởi vì con đường này không dễ dàng, cả hai nên càng quý trọng mới đúng.

Trong xã hội hiện tại, tình cảm giữa phụ nữ và phụ nữ ít có khả năng kết hôn, hôn nhân có thể tìm được, mà tình yêu lại chỉ có thể chờ đợi, cho nên nàng vẫn luôn cảm thấy tình yêu giữa phụ nữ sẽ càng thêm đơn thuần, càng thêm tốt đẹp.

Chỉ là nàng lại quên mất chính bởi vì đơn thuần, tổn thương phải chịu có thể sẽ càng nhiều, giữa đồng tính bởi vì có cấu trúc s1nh lý tương tự, hai người ở cùng một chỗ sẽ càng thêm tỉ mỉ săn sóc tốt đẹp, tương ứng, cũng sẽ càng thêm yếu ớt mẫn cảm.


Tựa như cãi nhau này, nếu trong trường hợp khác phái yêu nhau, nam nữ hai bên cãi nhau, phụ nữ có thể tức chết đi được, đàn ông lại chỉ tức giận lúc cãi nhau, sau đó bọn họ vẫn có thể ngủ say như heo, sau khi tỉnh ngủ lại coi như không có việc gì.

Phụ nữ không giống, hai người phụ nữ cãi nhau sau đó sẽ cùng thương tâm, cùng mẫn cảm, thậm chí cùng yếu ớt, lúc này nhất định phải có một người nhượng bộ, nhượng bộ như vậy nhất định là bên nhận thua sao? Trong mối quan hệ tình yêu, đâu mới là kẻ thắng người thua thực sự?
Những đạo lý này Hạ Niệm Văn đều hiểu, chỉ là hôm nay nàng tựa hồ gom hết một lòng ngang bướng, nhất quyết không muốn chủ động giảng hòa, hơn nữa mình đã bỏ nhà đi ra, sao có thể dễ dàng trở về như vậy.

Nàng có chút mệt mỏi, quả thật lạnh, cách đó không xa có một cửa hàng KFC, nàng đẩy cửa ngồi vào, nhàn rỗi nhàm chán, muốn lấy điện thoại di động ra, mới phát hiện điện thoại di động không mang theo, khóc cả đoạn đường, cũng thực sự có chút mệt mỏi, hai tay gối lên bàn, vùi đầu vào, bên ngoài trời mưa to hơn, người bên ngoài cửa sổ sát đất nhộn nhịp, nàng kỳ vọng nhìn thấy gương mặt quên thuộc kia, lúc cô đi đập cửa lớn tiếng như vậy, Mộc Chỉ không có khả năng không nghe thấy, chẳng lẽ cô ấy cũng không có ý muốn tới tìm mình sao?
Bên ngoài lạnh như vậy, nàng đi vội vàng như vậy, không cầm điện thoại di động không cầm ví tiền, trên người cũng chỉ có chưa tới mười đồng tiền lẻ, Hạ Niệm Văn nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy mình có chút đáng thương, hốc mắt lại có chút đỏ lên, dùng sức mở to hai mắt không để nước mắt chảy ra.
Nàng nghĩ chỉ cần Mộc Chỉ đến tìm mình, mình liền cái gì cũng không quan tâm, nàng sẽ cùng cô ấy về nhà, nhưng nàng tìm kiếm giữa đám đông rất nhiều, cũng không tìm được gương mặt quen thuộc kia.
Là nàng nói chuyện thật sự quá nặng sao? Mộc Chỉ không cần nàng nữa? Nàng nghĩ có chút khổ sở, nghiêng người ngồi trước cửa sổ, thất thần nhìn bầu trời mưa mờ mịt bên ngoài.

Nàng nghĩ lần này nếu Mộc Chỉ thật sự không cần mình nữa, mình nên làm cái gì bây giờ? Đầu tiên không thể tiếp tục ở chỗ Mộc Chỉ, lại phải dọn ra ở, chi phí lại nhiều một chút, lại phải đi tìm phòng ốc, sau đó mình lại một mình sinh hoạt, một mình ăn cơm, một mình đi du lịch, một mình đi dạo phố.
KFC rất đúng lúc, phát cho cô một bài « Lá cây » nghe, cô đợi đến khi trong KFC cũng không còn ai, đã 5 giờ chiều, vẫn không thấy được Mộc Chỉ, đang lúc suy nghĩ, lại nhìn thấy có hai người phụ nữ lén lén lút lút một trước một sau, mà người phụ nữ phía sau lại là chị họ Hạ Niệm Sanh của cô.
Hết chương 91.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện