Tịch Cẩn Chi vạn lần không ngờ Lăng Tiêu Tiêu lại chủ động tìm tới cửa. Ngày đó, nàng còn ở tập đoàn Gia Hoà, nhìn thấy tiêu đề bắt mắt trên cuốn tạp chí của cấp dưới, dáng vẻ Lăng Tiêu Tiêu say rượu được lấy làm ảnh bìa. Nàng ngồi trong văn phòng, vừa hút thuốc, vừa lập xem tạp chí, thuốc lá chậm rãi thiêu đốt trên đầu ngón tay, ánh lửa nơi đầu thuốc hơi loé lên, không bao lâu, khói bụi trên đầu ngon tay đã rơi xuống. Tịch Cẩn Chi không nói gì, chỉ chăm chú lật xem tin tức này, rồi sau đó khép lại cuốn tạp chí, một tay chống má, làm như trầm tư. Tin nhắn của Lăng Tiêu Tiêu đến ngay lúc đó, Tịch Cẩn Chi mở di động ra nhìn.

[Chị không có gì muốn hỏi sao?]

Tịch Cẩn Chi nhìn nhìn tin nhắn kia, khép lại di động, trên bàn có trà ngon thư ký vừa pha, hơi nóng của hồng trà lượn lờ tràn ngập khắp văn phòng, có người gõ cửa, cánh cửa chậm rãi đẩy ra, Tịch Hành Chi cầm một xấp văn kiện đi vào.

Từ sau khi Tịch Cẩn Chi trở về, không bao lâu, Tịch Hành Chi liền tự động đem chức vị chủ tịch tập đoàn Gia Hoà chuyển cho Tịch Cẩn Chi. Về vấn đề này, Tịch gia vẫn theo truyền thống, Tịch Công Quyền lại tuân thủ nguyên tắc "trường ấu hữu tự", thế nên Bách Ninh đột nhiên qua đời, Tịch Cẩn Chi không bao lâu sau lại đột nhiên mất tích, Tịch Công Quyền giận dữ, truy tìm rất nhiều nơi lại không tìm được bóng dáng Tịch Cẩn Chi, bất đắc dĩ nên sự vụ lớn nhỏ của tập đoàn Gia Hoà mới đành phải đều giao cho Tịch Hành Chi xử lý.

Lúc Tịch Cẩn Chi vừa trở về, có một tối Tịch Cẩn Chi ở trong thư phòng của Tịch Công Quyền suốt một đêm. Ban đầu, trong thư phòng không có động tĩnh gì, sau đó là thanh âm vật cứng rầm rầm, thỉnh thoảng hỗn loạn tiếng rống giận của Tịch Công Quyền. Tịch Hành Chi ở ngoài cửa khẩn trương nghe động tĩnh, lại không dám quấy rầy.

Tịch gia gia giáo nghiêm khắc, nghe nói Tịch gia trước kia cũng không có tiền gì, lúc Tịch Công Quyền tuổi trẻ dốc sức làm ăn ở Thượng Hải, lại đi xuống phía Nam tới Thâm Quyến rồi Nam Dương các nơi. Có gia nghiệp hiện tại đúng là không dễ. Tịch Công Quyền một lòng muốn có con trai, nhưng mà quanh đi quẩn lại đã đến tuổi sáu mươi, thực tế có chút hữu tâm vô lực, chỉ là đối với Tịch mẫu lại một lòng một dạ. Qua thời gian dài như vậy, cũng chưa bao giờ nghe nói ông ta có phụ nữ tìm tới cửa. Đến cuối cùng, Tịch Công Quyền cũng không thể không thoả hiệp, lại thấy ba cô con gái đều ra hình ra dạng, bất giác cũng buông xuống tâm tư, nào biết mấy năm qua, Tịch Cẩn Chi đột nhiên mất tích bốn năm trước, không một tin tức, mà một hai năm rồi, Tịch Thận Chi lại trở nên tuỳ hứng, cũng chỉ mình Hành Chi nghe lời từ lúc nhỏ, rất tuân bổn phận tiếp quản sự vụ lớn nhỏ của tập đoàn Gia Hoà.

Nghe nói đêm đó ở thư phòng, Tịch Công Quyền dùng gạt tàn đập vỡ đầu Tịch Cẩn Chi, rồi sau đó đúng là vẫn còn tha thứ trưởng nữ, cũng gọi Tịch Hành Chi vào thư phòng, đem toàn bộ công tác của tập đoàn Gia Hoà chuyển cho Tịch Cẩn Chi quản lý, Hành Chi tất nhiên vui vẻ, gật đầu đồng ý, Tịch Cẩn Chi ôm đầu ở một bên trừng mắt với nàng. Từ đó, chưởng môn nhân của tập đoàn Gia Hoà lại bắt đầu một lần nữa từ Tịch Cẩn Chi nắm quyền.

"Tập đoàn Khang Huy tuần này muốn thuê hội sở, từ thứ sáu đến chủ nhật, Khang Học Kiền muốn đích thân tìm chị nói chuyện công việc cụ thể." Tịch Hành Chi ngồi ở sô pha, báo cáo với Tịch Cẩn Chi, bàn tay Cẩn Chi cầm bật lửa, câu được câu không đáp lời.

"Tiến triển thi công của Ưu Phẩm Thành, chị có muốn đi xem không?"

Tịch Cẩn Chi còn đang hồi tưởng lại tin tức trong tạp chí, hoàn toàn không nghe thấy lời Hành Chi nói.

"Chị?"

"A, những chuyện này em xử lý là được rồi." Tịch Cẩn Chi thu dọn đồ đạc, nhìn như muốn ra khỏi cửa.

"Nhưng Khang Học Kiền chỉ đích danh muốn gặp chị." Hành Chi giữ chặt nàng.

"Khang Học Kiền? Hắn là ai chứ? Hắn muốn gặp thì phải gặp à, lại nói em và chị có khác nhau mấy đâu, đừng quên chúng ta đều họ Tịch." Tịch Cẩn Chi vỗ vỗ mặt Hành Chi, liền ra cửa.

[Hai giờ, chỗ cũ.] Đi dưới ánh mặt trời, Tịch Cẩn Chi nhắn đáp lại một tin.

Lăng Tiêu Tiêu đúng giờ đến, nơi đó là nhà tổ của một bà cụ, ở một góc của thành phố cũ của Nam Thành, Lăng Tiêu Tiêu không biết Tịch Cẩn Chi làm cách nào tìm được nơi này, trên bức tường ngoài cửa bò đầy dây leo, nàng nhẹ nhàng đẩy cánh cửa cổ xưa, Tịch Cẩn Chi đã sớm đến. Chủ nhân của căn nhà là một bà lão, đôi mắt đã không nhìn thấy, nhưng mỗi lần nghe tiếng đều biết là nàng và Tịch Cẩn Chi. Bà lão gọi Tịch Cẩn Chi là Nữu Nữu. Lần đầu tiên Tịch Cẩn Chi hẹn ở chỗ này, Lăng Tiêu Tiêu nghe xưng hô như thế chịu không nổi cười ra tiếng. Lúc Tịch Cẩn Chi giới thiệu cũng chỉ nói đây là em gái nàng, gọi nàng là Tiêu Tiêu là được. Bà lão kia nhiệt tình bắt lấy tay nàng, lúc ấy nàng bị doạ, một tay già nua, như da rắn.

Tương tự như mỗi lần trước đó, bà lão ngâm trà cho hai người, rồi an vị ở trong sân phơi nắng.

Tịch Cẩn Chi ngồi trên ghế mây giữa nhà, hai chân giao điệp cùng một chỗ, mũi chân chạm đất, ghế mây phát ra tiếng cọt kẹt, sát tường là máy sưởi điện mà nàng mua cho bà lão, hơi nóng vàng cam phả vào mặt. Lăng Tiêu Tiêu đi theo vào phòng, nàng đã sớm chuẩn bị tốt, lúc không sợ thì hoàn toàn thản nhiên.

"Vết thương sao rồi?" Tịch Cẩn Chi chậm rãi mở miệng, thanh âm rất nhẹ, cũng có vẻ nhu hoà hơn rất nhiều.

Thân mình Lăng Tiêu Tiêu chấn động, hoảng hốt trong chớp mắt, rồi lại bình thản trở lại: "Không sao cả."

"Ừ." Tịch Cẩn Chi lấy điếu thuốc ra từ trong túi quần, chậm rãi châm lửa. Lăng Tiêu Tiêu ngồi đối diện nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau. Tịch Cẩn Chi phủi phủi khói bụi rơi xuống bên ngoài quần áo.

Ánh mắt Lăng Tiêu Tiêu phức tạp, lúc đối mặt Tịch Cẩn Chi có khi nàng không biết nên dùng thứ cảm xúc nào. Lúc mới quen biết nàng cảm kích người này, thậm chí cho rằng Tịch Cẩn Chi chính là quý nhân xuất hiện trong sinh mệnh mình, nhưng khi nàng biết được mục đích chân thật của Tịch Cẩn Chi, nàng lại nghi hoặc.

Tịch Cẩn Chi hít sâu một hơi thuốc, chậm rãi nói: "Nếu thật sự khó khăn như vậy, giờ tôi có thể cho phép cô đổi ý, tôi không muốn phải hi sinh tính mạng của ai, nếu giờ cô muốn rút lui, đi sống cuộc sống của mình, những gì cô nợ tôi sau này có thể trả từ từ."

Lăng Tiêu Tiêu nhìn nàng, như thể đang nhìn một người xa lạ, trong ánh mắt có thần sắc không thể tin được. Thật lâu sau, nàng mới chậm rãi lên tiếng: "Đều đã thành cái dạng này, ngay từ đầu không nên quen biết chị mới phải, vì sao chị lại muốn cứu ba tôi, cứu tôi, sau đó lại đẩy tôi vào hố lửa, đã sớm cháy rụi đến bộ mặt mơ hồ rồi, mà nay chị lại nói, tôi còn có thể toàn thân trở ra?"

"Lăng Tiêu Tiêu, cô phải hiểu vụ giao dịch này cho tới giờ tôi cũng chưa từng lấy dao ép buộc cô, đều là cô tình tôi nguyện mà thôi. Cô giúp tôi lấy được thứ tôi muốn, trên đời này không có bữa cơm trưa nào miễn phí cả, lựa chọn mình làm ra thì mình nên gánh vác trách nhiệm với lựa chọn đó. Chuyện doạ người như tự sát đó đừng để tôi biết lần thứ hai. Lần này tôi cho phép cô lựa chọn một lần nữa, hoặc là gom đủ tiền trả tôi, chạy về Bắc Kinh, hoặc là, cô cứ dựa theo kế hoạch cũ, thành thật ở Bách gia."

Thật lâu thật lâu sau, Lăng Tiêu Tiêu suy nghĩ đã lâu, hết thảy đều đã không trở về được, tiền nợ Tịch Cẩn Chi, tình cảm cùng Hạ Niệm Sanh, con đường đã đi qua, trong đầu nàng hiện lên vô số bộ dáng, nàng run giọng hỏi: "Tôi còn cần trả cho chị bao nhiêu tiền?"

"Con số cụ thể ngày mai tôi sẽ tìm người ghi rõ rồi báo cho cô biết, lựa chọn thế nào cô tốt nhất phải hiểu cho rõ, tôi không muốn sau lần quyết định này, cô lại vẫn gây ra những chuyện như thiêu thân nữa."

"Tôi cần suy nghĩ cẩn thận lại."

"Được, ba ngày sau, cô cho tôi câu trả lời." Tịch Cẩn Chi nhìn nàng chăm chú.

Ba ngày, có thể nào những thứ đã lật đổ lại được phục hồi lại lần nữa không?

Ngày hôm sau, Lăng Tiêu Tiêu thu được tin nhắn của Tịch Cẩn Chi, con số so với ngày đó nàng trả nợ cho ba chỉ thiếu chút số lẻ. Trên giấy tờ trừ số nợ của ba nàng ngày đó, còn có một bút tiền vi phạm hợp đồng, đây là từ ban đầu khi nàng ký kết hiệp nghị với Tịch Cẩn Chi đã định ra. Nàng nhìn nhìn, đối với thân phận của Bách thái thái, con số này miễn cưỡng có thể chấp nhận, chỉ là đối với một người bình thường, một bút này không khác gì con số thiên văn, hơn nữa nàng nên giải thích với Bách Văn Sơ thế nào, nên đưa ra lời ly hôn ra sao?

Lăng Tiêu Tiêu ngồi trong phòng khách của nhà họ Bách, đã nhiều ngày, bởi vì chuyện lần trước nàng gây ra, Bách Thanh Quân để nàng ở nhà tĩnh dưỡng, trừ một số chuyện chuẩn bị cần phải ra khỏi cửa thì đều tận lực giảm bớt thời gian ra khỏi nhà. Nàng vòng qua vườn hoa, lấy di động ra gọi: "Mẹ."

"Tiêu Tiêu à, con rốt cục gọi cho mẹ, lần trước gọi cho con, sao con vẫn không nghe máy, con thế nào rồi? Có nặng lắm không? Mẹ từ Bắc Kinh đến thăm con nhé?"

"Không sao cả mẹ à, con không có chuyện gì, phải rồi, ba đâu ạ?"

"Ba con à, buổi sáng đi ra ngoài rồi cũng không thấy về."

"Mẹ, trong tay mẹ có tiền không?"

"Aish, tiền trước kia không phải con không biết, đều bị ba con thua sạch rồi, hiện tại làm chút buôn bán nhỏ sống tạm, có thể có tiền gì chứ."

"Sính lễ của Bách Văn Sơ đâu?" Lăng Tiêu Tiêu đột nhiên nhớ tới.

"Tiêu Tiêu, rốt cuộc làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Con cần tiền làm gì? Sao con không tìm Văn Sơ đòi?" Thanh âm bên đầu kia điện thoại nói vòng vo trái phải.

Lòng Lăng Tiêu Tiêu trầm xuống, tuy đã sớm biết đến kết quả này, nhưng trong lòng nàng vẫn ôm một tia hy vọng. Từ khi nàng gả vào Bách gia, liền nghiễm nhiên trở thành cái máy rút tiền ở nhà, trong nhà thường đòi tiền nàng, mua này mua kia, nàng khó mà nói gì, cha mẹ sinh thành là lớn nhất.

"Vậy thôi, không có gì, ba mẹ chú ý giữ gìn thân thể nhé." Lăng Tiêu Tiêu cúp máy, nghĩ đến sính lễ năm mươi vạn mà Bách Văn Sơ tặng cho Lăng gia hẳn cũng không còn tin tức. Tiêu Tiêu nhìn ánh nắng đầu đông sáng ngời, trong lòng loé lên một ý định, nàng không biết tỷ lệ thành công của việc này là bao nhiêu, nhưng dù sao cũng đều phải đánh cuộc, nàng thật sự không chịu được cuộc sống như vậy. Nghĩ thế, nàng gọi cho Bách Văn Sơ.

"Văn Sơ, anh ở đâu?"

"A, anh ở bên ngoài bàn chút chuyện làm ăn với Văn Trọng, làm sao vậy? Vợ?"

"Ồ, không có gì, buổi tối anh trở về lại nói sau." Điện thoại có chút ồn ào, Lăng Tiêu Tiêu liền cúp máy.

Hết chương 66


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện