Đó là một lần hiếm hoi hai người không tốn sức tranh cãi, cũng không âm thầm suy đoán nhau, chỉ đơn giản hai người, hai cô gái, an tĩnh, ôm nhau cùng một chỗ. Cho nên rất nhiều năm sau, Tịch Cẩn Chi vẫn có thể nhớ tới quãng thời gian ôn nhu như ngọc nhất trong đời này, khi nàng già liệu có thể như mình mong muốn, giữ Bách Thanh Quân ở lại bên cạnh không? Không người biết được, chính là chuyện xưa vẫn tiếp tục, giống như sắc hoàng hôn ngày hôm ấy, nguyên viễn trường lưu*.

(*nguồn xa, dòng chảy dài)

Thanh Quân tựa trên đầu vai nàng, ẩn ẩn khóc nức nở, như thể sự ẩn nhẫn vẫn che dấu trong lòng suốt bốn năm qua, nỗi nhung nhớ nấp sau lưng, tất cả những thứ mà không ai biết được, cũng không người có thể chia sẻ, hàng đêm trước khi cô đi vào giấc ngủ, sẽ cách bức màn cửa sổ, nhìn ánh trăng như nước, có lẽ cái tên Tịch Cẩn Chi sẽ thoáng hiện một chút, có lẽ mười năm sau, hai mươi năm sau, sẽ dần dần không nhớ rõ Tịch Cẩn Chi là ai, em ấy có bộ dáng gì? Thanh âm dễ nghe nhường nào?

Cô vẫn đều tự lừa mình dối người, ở trong một thế giới thế này, nếu thật sự muốn đi tìm một người, sao có thể không tìm thấy, chính là, chính là cô cũng không nguyện đi chạm vào mảnh đất bí mật đó. Thẳng đến khi Tịch Cẩn Chi cảm thấy thời cơ chín mùi, bốn năm sau xuất hiện trước mặt cô, thế giới chính cô tạo nên mà cô vẫn luôn sống trong đó lại đột ngột bị Tịch Cẩn Chi xé mở.

Ngay từ đầu cô đã biết, hai người đứng ở hai lập trường hoàn toàn đối lập, tính cách của cả hai đều cứng đầu như nhau, các nàng đều muốn đối phương thần phục, ngay từ đầu cô đã biết, chỉ là đêm đó, một người luôn tự giữ như cô lại vứt bỏ lòng cảnh giác, cùng uống rượu với nàng, rồi lên giường. Cẩn Chi vĩnh viễn cũng không biết, lần đó cô vui vẻ biết bao, hưởng thụ cỡ nào, cái cảm giác đòi lấy, khao khát, gắn bó đến từ bản năng của thân thể. Chỉ là cô biết mình họ Bách, sao cô có thể có quan hệ thân mật với người của nhà họ Tịch được, vì thế cô mới có thể bày ra bộ mặt nghiêm túc với Cẩn Chi, khẩu khí mang theo vẻ khinh thường, nói đừng nghĩ làm vậy là có thể trở thành bạn bè. Cô nhìn thấy Tịch Cẩn Chi nhún vai, tỏ vẻ không sao cả cười cười. Lúc cô xoay người đi lại đột nhiên cảm giác trong lòng có chút mất mát, lại không biết cảm giác mất mát đó đến từ đâu. Sau đấy hai người lại lặp đi lặp lại cảnh ngộ tương tự, tựa như có một lần Dịch Tư Phong hỏi cô, nếu cô biết có những thứ sẽ không có kết quả, đã không có kết quả, cô còn có thể bắt đầu sao?

Chỉ trong thoáng giây đã qua nhiều năm đến vậy, vận mệnh lên lên xuống xuống, vòng một vòng lớn tức mức này, đến cuối cùng, vẫn trở về điểm ban đầu, người kia, có phải lần này sẽ không bao giờ rời đi nữa, mà chính mình, liệu chăng cũng sẽ không để lỡ?

Cô tựa vào người Cẩn Chi, ngẩn người trước cô gái vừa quen thuộc lại xa lạ này, nỗi lòng cũng theo đó trập trùng không ngừng.

"Được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi, vốn cũng muốn mời chị đi ăn." Tịch Cẩn Chi đẩy người kia ra.

Bách Thanh Quân thẳng người dậy, lại khởi động động cơ, sau đó vẻ mặt trở lại bình thường, không nói gì nữa.

Tịch Cẩn Chi nhìn sương mù dày đặc phía chân trời bên ngoài cửa sổ xe, một mảnh đen tuyền, cuối cùng không nhịn được, hàng mi dài khẽ run, một giọt lệ rơi xuống, nàng hạ cửa kính xe xuống, chẳng bao lâu, gió đêm liền thổi khô, ngay cả mạt dấu vết cũng nhìn không tới.

Trong xe yên tĩnh, bởi vì từ sáng sớm Tịch Cẩn Chi đã đặt chỗ sẵn, đến nơi, người phục vụ của nhà hàng Tụ Nguyên liền tới mở cửa xe.

Đó là một bữa tối gian nan, chỉ thuộc về hai người bọn họ, rượu vang đầy ly, cũng chỉ một hơi cạn sạch, chẳng bao lâu, dưới ánh đèn, gò má Tịch Cẩn Chi đã ửng hồng. Nàng cởi chiếc áo gió quân đội màu lục, lộ ra áo sơ mi bên trong, da thịt dưới lớp áo dường như sáng lên.

Nam Thành về đêm lạnh lẽo, máy điều hoà trong nhà hàng được chạy ở nhiệt độ rất cao, trên cửa sổ thuỷ tinh cũng kết một lớp sương, có lẽ là vừa rồi hai người trong xe đã quá kịch liệt, trong lúc nhất thời, an tĩnh như thế này lại cũng không biết nên mở miệng thế nào mới tốt. Bốn mắt nhìn nhau, lại ngoảnh mặt đi. Cẩn Chi uống rượu, Thanh Quân tuỳ ý vùi đầu dùng bữa. Trên trần nhà có ngọn đèn treo với ánh vàng ảm đạm toát ra sắc hồng, sưởi ấm căn phòng. Ánh đèn chiếu lên mặt nàng, chiếc cằm thon gầy cùng sống mũi phác hoạ nên một đường cong xinh đẹp, ánh mắt nàng chếnh choáng men say, lờ mờ mông lung, cứ thế nhìn Bách Thanh Quân. Những năm qua, chị ấy cũng chưa thay đổi, hoạ chăng giữa đôi mày hơi điểm vài nếp nhăn, chỉ khi nhíu mi mới có thể thấy rõ. Nàng bưng chiếc ly đế dài chứa rượu vang, xuyên qua lớp thuỷ tinh trên thân ly nhìn Bách Thanh Quân đang vùi đầu ăn.

"Sao chị không uống rượu?" Tịch Cẩn Chi ôn nhu hỏi.

"Tôi uống cái này được rồi." Bách Thanh Quân chỉ chỉ nước chanh trong tay.

Tịch Cẩn Chi ngẩn ra, vẫn chưa cưỡng cầu, lặng im không tiếng động.

"Chị......."

"Em......."

Lại đồng thời lên tiếng.

"Chị nói trước đi." Tịch Cẩn Chi cười cười.

"Tôi, không có gì." Thanh Quân muốn nói lại thôi, chỉ là lại rót cho mình một ly rượu, vẫn như thế uống một hơi cạn sạch, sau khi uống xong, bên môi còn vương vài giọt rượu, màu đỏ sậm, giữa đêm đông có vẻ đặc biệt yêu dã quyến rũ.

"Thanh Quân......" Tịch Cẩn Chi ôn nhu gọi nàng: "Đến bây giờ, chị cũng vẫn không tin em à?" Nàng uống rượu, tự nhiên buông xuống vẻ khinh cuồng vẫn nguỵ trang ngày thường, trong lời nói ẩn ẩn có một tia bướng bỉnh của một đứa trẻ.

"Em thì sao?" Bách Thanh Quân đón nhận ánh mắt nàng.

Cô rõ ràng biết, đề tài về lòng tin này không nên được đề cập ở trước mặt hai người, chỉ là cô uống rượu, cho nên nảy sinh những ý tưởng mà ngày thường không muốn cũng không nghĩ làm.

"Chị biết mà, sáu năm trước em chưa bao giờ từng nghi ngờ chị, kể cả từ sau lần đó, cũng chưa bao giờ." Nàng thì thào tự nói, hoặc như đặc biệt nói cho Bách Thanh Quân nghe, nếu không phải từng bị thương tổn, nàng cũng không biết thế nhưng mình lại coi trọng Bách Thanh Quân đến nhường ấy. Từ lần đầu tiên thoáng gặp gỡ, đến hai năm sau đó nhắm mắt theo đuôi, rồi cả mình lẫn Bách Thanh Quân lùi bước. Rối rắm suốt hai năm, lại vẫn không chịu buông.

Nàng vốn tưởng mình chẳng qua chỉ chơi đùa mà thôi, cùng giới tính, phụ nữ và phụ nữ sẽ có tình cảm thế nào chứ, mà đối thủ lại còn là người của Bách Thị, trò chơi này không khỏi càng thú vị hơn một chút sao, rốt cuộc ai sẽ đắm chìm càng sâu hơn? Nhưng rồi rốt cuộc là ai bị đánh cho tơi bời, tước vũ khí đầu hàng? Ai cũng không biết, chỉ là nàng hiểu được, trong suốt nửa năm sau đêm đầu tiên ấy, có mấy tối, các nàng vẫn qua đêm cùng nhau. Nam Thành nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, có khi vòng luẩn quẩn luôn sẽ có thời điểm giao nhau. Từ đêm đầu tiên sau, các nàng đều không để mình đi tìm đối phương, như thể cái đêm đó, trận vui thích ấy, chỉ là trong mộng.

Chỉ là trong những ngày tháng tiếp đó, ngẫu nhiên sẽ gặp nhau ở hội trường, lại hoặc là vẫn ở một bữa tiệc rượu, tóm lại, số lần hai người tình cờ gặp gỡ thật sự nhiều lắm. Cứ thế, qua nửa năm, thời điểm Tịch Cẩn Chi phát hiện mình bắt đầu có chút không bình thường, là khi số lần Bách Thanh Quân xuất hiện trong cuộc sống của nàng ngày càng nhiều, có khi văn kiện của Bách Thị Quốc Tế do thư ký cầm tới nàng sẽ dùng thời gian xem nhiều hơn trước một chút. Trong lúc công tác, nói lý ra, nàng sẽ luôn vô tình từ vô số người ở bên cạnh nhớ tới dáng vẻ người kia. Lúc đó, khăn lụa của Tịch Hành Chi, váy của Tịch Thận Chi, nàng đều có thể từ giữa tìm ra điểm chung giống trên người Bách Thanh Quân.

Nàng bắt đầu cố ý loại bỏ trạng thái dị thường này, đương nhiên nàng biết quan hệ ác liệt giữa hai nhà cho tới nay, trước kia cũng không phải chưa từng phát sinh quan hệ thân mật với người phụ nữ khác, chỉ là chưa từng có nữ nhân nào có thể quẩn quanh trong đầu nàng một thời gian dài như vậy. Nàng cố ý lảng tránh, lại vô thức một mực chờ đợi một thứ khác biệt xuất hiện, ví dụ như tiếng chuông di động kia, chẳng qua hình như lại chưa bao giờ từng vang lên. Lúc tan tầm lái xe về nhà sẽ bất giác vòng đến dưới lầu Bách Thị Quốc Tế. Nàng cảm thấy mình điên rồi, lại đổi đầu xe lái về nhà. Cứ thế vài lần, nàng thật sự có chút không thể dễ dàng tha thứ cho một nữ nhân mà chẳng biết vì lý do gì lại dần ăn mòn cuộc sống của mình như thế, vì vậy, nàng chủ động bấm số điện thoại kia, thời khắc nàng chuẩn bị tắt máy, đối phương lại nghe máy.

Nàng vẫn giống trước đây, cười nói: "Là em."

"Ừ, tôi biết."

"Chuyện đó, cũng không có chuyện gì, hình như em gọi nhầm số, ngại quá."

"......." Bách Thanh Quân sửng sốt vài giây, thản nhiên nói: "Ừ, vậy được rồi, không sao, tôi cúp máy đây."

"A? Việc này, không bằng đâm lao thì theo lao đi."

"Cái gì?"

"Ý em là, nhà hàng Hải Vương kia đêm nay có món mới, muốn đi cùng không?" Nàng nói xong mới phát hiện lòng bàn tay mình ứa mồ hôi.

"Lại là nhà hàng Hải Vương? Xem ra là sự thật, đêm nay tôi cũng sẽ đến đó, có thời gian em cũng tới đi."

Một giờ trước khi ra cửa, nàng vẫn ngồi ở sô pha không nhúc nhích, không cố ý đi chuẩn bị quần áo hay bất cứ thứ gì, nàng nói cho chính mình đó chẳng qua chỉ là một bữa cơm tối bình thường mà thôi, lại thẳng đến khi chỉ còn mười phút phải ra khỏi cửa mới giống như phát điên lăn qua lộn lại trong tủ quần áo. Giữa tháng mười một, nàng mặc một chiếc váy lụa mỏng, lúc xuống xe, tới bờ sông, thiếu chút nữa bị đông chết.

Bách Thanh Quân chết sống lại chọn vị trí ngay chỗ đón gió, thổi tung mái tóc dài của nàng bay phấp phới. Lúc đó, nàng thấy Bách Thanh Quân từ ngoài cửa đi vào, chậm rãi, một mình, cũng mặc váy dài, chỉ là người ta tốt xấu gì bên ngoài cũng khoác một chiếc áo choàng. Nàng vốn định nhìn Bách Thanh Quân cười cười, lại không ngờ vừa mở miệng liền hắt hơi vài cái. Khi đó thân phận của hai người có chút ái muội không rõ, tuy đã từng thân mật tiếp xúc, nhưng hoàn toàn riêng tư dùng cơm thế này vẫn là lần đầu tiên, chính là kiểu không thể nói rõ là rất quen thuộc như bạn bè, lại cũng không phải nhạt nhẽo như người xa lạ, mà người yêu thì lại càng chưa nói tới.

"Đêm nay sẽ có mưa, em mặc ít quá vậy." Bách Thanh Quân ngồi xuống, hỏi nàng, bởi vì quan hệ đặc biệt của hai người mà bớt đi nhiều phần khách sáo.

"Ah, thật à? Không sao cả, chúng ta gọi món đi."

"Chờ một chút, còn có một người."

Khi người đàn ông kia vào bàn, Tịch Cẩn Chi nhìn thấy rõ mặt anh ta cũng tái đi, có lẽ không khác gì mặt mình. Tịch Cẩn Chi nhận ra anh chàng kia, là con trai độc nhất của Phó Cục trưởng Cục công thương.

"Hẳn hai vị đều biết nhau, tôi sẽ không giới thiệu nữa." Bách Thanh Quân chậm rãi nói.

"Thanh Quân, chuyện này...." Sắc mặt anh chàng kia có điểm khó coi, xem ra đêm nay người ta hai người hẹn hò riêng tư, Tịch Cẩn Chi thấy chua chua, hung hăng trừng mắt lườm Bách Thanh Quân một cái.

"Bạn em cũng rất thích ăn hàu sống ở đây, anh không ngại chứ." Bách Thanh Quân đón nhận ánh mắt của hắn.

"Anh là bạn trai của em, ít nhất em cũng nên nói với anh một tiếng trước chứ." Nam nhân kia liếc Tịch Cẩn Chi một cái, quỷ mới tin người nhà họ Bách sẽ trở thành bạn bè với người nhà họ Tịch. Sắc mặt hắn càng ngày càng lạnh.

"Bắt đầu từ giờ khắc này, anh đã không phải nữa." Tịch Cẩn Chi khịt mũi, nói với nam nhân kia. Bách Thanh Quân bất giác nhìn nàng một cái, cúi đầu uống rượu, vẫn chưa nói gì.

"Thanh Quân." Anh ta cuống lên, mắt đỏ bừng.

"Cho tới giờ em cũng chưa từng thừa nhận anh là bạn trai em, chỉ là do anh đơn phương tình nguyện coi là thế thôi."

Nam nhân kia không thể tin được nhìn cô, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó phẫn nộ phất tay áo bỏ đi.

Tịch Cẩn Chi mắt lạnh nhìn cô: "Đêm nay chị có hẹn, làm gì còn muốn gọi em đến?"

"Không phải em hẹn ở chỗ này à? Em cũng muốn ăn, vậy cùng ăn đi, nhìn em, dù sao tôi cũng cảm thấy thèm ăn hơn nhìn anh ta."

Đêm đó một Tịch Cẩn Chi 24 tuổi ở trong gió lạnh vẫn nghĩ mãi về gã đàn ông kia, thật sự là bạn trai của Bách Thanh Quân sao? Vậy bọn họ có từng phát sinh quan hệ không? Lần đầu tiên nàng cảm thấy chuyện Bách Thanh Quân phát sinh quan hệ với người khác là chuyện còn khiến nàng không thích hơn cả thời tiết âm u lạnh lẽo.

Hết chương 58

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện