"Cám ơn em." Dường như những lời cô đã nói nhiều nhất với cô bé trước mặt chính là ba chữ này.



Hạ Niệm Văn không đáp lại cô, cô ấy vẫn như cũ không quên lễ nghi cô trò, khách sáo mà lễ phép. Nàng nửa ôm thân thể cô, giúp cô uống thuốc giảm đau, sau đó chậm rãi đặt cô xuống. Trong phòng bếp đang nấu nước đường đỏ, hương đường đỏ nồng đậm tràn ngập khắp căn phòng. Nàng lấy từ tủ bếp một chiếc chén nhỏ, rót nước đường nóng bỏng. Nàng bỏ vào rất nhiều đường đỏ, trong bát đen tuyền một mảnh, nàng bận bịu bưng chén đi ra, người mệt mỏi nửa nằm trên sô pha kia dùng ánh mắt hơi trũng xuống nhìn chằm chằm nàng.



Hạ Niệm Văn bị cô nhìn chằm chằm có phần mất tự nhiên: "Hôm nay mới ngày thứ hai, còn có thể thừa lúc nóng uống, uống xong sẽ thoải mái hơn nhiều, mấy ngày sau đó sẽ không thể uống nữa. Hai ngày đầu chủ yếu cần dùng để lưu thông máu."



Vốn định đem cái chén nhỏ nhét vào tay cô, nhìn bộ dáng suy yếu của cô, nàng khẽ thở dài, tìm một chiếc thìa từ phòng bếp ra. Muỗng thứ nhất, Mộc Chỉ nhíu mày, vẫn kêu "nóng". Nàng đút cô từng ngụm từng ngụm, trên trán Mộc Chỉ bắt đầu đổ mồ hôi. Uống hết một chén lớn nước đường đỏ, thân mình nhất thời ấm áp hơn nhiều, trên bụng có bình đựng nước ấm, thân mình cô bắt đầu nóng lên, kéo kéo chiếc chăn trên người, Hạ Niệm Văn lại đẩy tay cô ra: "Nhịn một chút đi."



Đợi thấy cô không còn đau như trước, nàng lại vào phòng bếp nấu cháo, thấy dáng vẻ cô, cũng không biết rốt cuộc mấy ngày chưa ăn no rồi. Múc hai gáo gạo, để nồi dưới vòi nước bắt đầu vò, lại bỏ thêm chút táo đỏ, không bao lâu sau, nàng lại xúc từng muỗng cháo đã nấu kỹ đút cho Mộc Chỉ. Đợi mọi thứ bận rộn xong rồi, nàng cũng mệt đến một thân đầy mồ hôi. Đút Mộc Chỉ ăn no, cô giống như rốt cục có chút sức lực, đôi con ngươi như những vì sao rực cháy lấp lánh cứ thế yên lặng nhìn nàng.



"Không phải mấy ngày qua chị không ăn gì đấy chứ? Không ăn thì sao có sức mà chịu đau."



"Đau quá, cũng không có cách nào ăn."



"Khó chịu cũng không biết tìm ai đó tới chăm sóc chị, cho dù Liễu Đinh Huy đã trở về Thượng Hải, chị cũng có bạn bè mà, còn có đồng nghiệp ở công ty nữa, chị bị sốt nằm nhà như thế, nếu bị nghiêm trọng hơn thì phải làm sao bây giờ?" Nàng ở một bên cầm dao gọt hoa quả, gọt táo theo chiều kim đồng hồ, một bên lại lải nhải thầm oán. Nàng nói rất tự nhiên, tự nhiên như thể không phải là một Hạ Niệm Văn nhỏ hơn Mộc Chỉ sáu tuổi, ngược lại như một bà lão lớn hơn Mộc Chỉ.



Mộc Chỉ nghe nàng trách cứ, hơi khẽ động khóe miệng: "Niệm Văn, em nói nhiều chết được." Đôi mày cô vẫn nhíu chặt một chỗ, nhưng thanh âm khi nói đã có sức hơn, có sức rồi cô còn đủ tinh thần mà nói Hạ Niệm Văn lải nhải.



"Cho dù chị không muốn tìm bọn họ, vì sao không gọi điện thoại cho em?" Thanh âm Niệm Văn có chút trầm thấp, nàng thật sự hơi oán trách cô. Điều nàng không mong nhất chính là như vậy, sau khi thổ lộ, chẳng lẽ cũng chỉ có thể coi như người xa lạ sao?



Mộc Chỉ không trả lời câu hỏi này của nàng, phải trả lời thế nào đây? Cũng không có cách nói cho nàng biết, hai ngày trước không biết là tụt huyết áo hay làm sao, tự dưng vừa đi đến phố Kim Đường tim đập nhanh lợi hại, cảm giác này rất quen thuộc, cô biết tình trạng cực kỳ không ổn sắp xảy ra, quả nhiên, cô cảm giác tim mình đập nhanh đến mức không thở nổi, trước mắt biến thành màu đen, cô há miệng thở dốc, muốn kêu cứu lại kêu không ra tiếng, mồ hôi lạnh ứa ra từ lòng bàn tay rồi chạy lên trán. Cô chỉ thấy mình như rơi vào một vực sâu tối đen không bờ bến, nhìn không tới cuối, sau đó liền hoàn toàn bất tỉnh nhân sự. Khi tỉnh lại, xung quanh có vô số ánh mắt xa lạ nghi hoặc nhìn cô. Cô chuyển động đôi mắt, lại nhìn thấy Hạ Niệm Sanh quen thuộc. Cô hít sâu vài lần, Hạ Niệm Sanh hỏi cô có chuyện gì không, cô lắc đầu, chuyện thế này cô đã từng gặp phải, cũng chỉ lúc ngất xỉu mấy phút mới khó chịu, tỉnh lại rồi sẽ không có gì đáng ngại. Cô đứng dậy cảm ơn Hạ Niệm Sanh, rồi sau đó biến mất trong biển người.



Ngày hôm sau đến kỳ kinh nguyệt, cô xin nghỉ làm rúc ở nhà, mới đầu chỉ cảm thấy đau bụng khó nhịn, không bao lâu sau đầu óc bắt đầu đờ đẫn. Cô nằm trên sô pha, không muốn gọi cho ai. Liễu Đinh Huy đã về Thượng Hải, nước xa không cứu được lửa gần. Mẹ cô cũng đã về Tùy Châu sau ngày sinh nhật cô. Về phần người cha đi ăn bám kẻ có tiền kia, đã sớm không biết đi nơi nào. Cô nhìn thấy tên Hạ Niệm Văn trong danh bạ, ngón trỏ từng bồi hồi trước mười một con số kia. Cô không có cách nào lừa gạt bản thân mình, không biết vì sao mỗi khi có Hạ Niệm Văn ở bên, sẽ luôn cảm thấy trong lòng đặc biệt kiên định, dù em ấy ở bên cạnh làm gì, hay chẳng làm gì, cô đều cảm thấy an tâm. Chẳng qua nghĩ lại, liền tắt di động đi.



Nhiều lúc, nếu không thể yêu, tới gần hoặc rời xa đều là sự dày vò. Đã qua rất nhiều rất nhiều năm, lúc quen biết Hạ Niệm Văn, cô còn nhỏ tuổi hơn em ấy bây giờ. Không phải không nhận ra, chẳng qua cũng chưa bao giờ ngờ Niệm Văn khi còn nhỏ lại có suy nghĩ như thế. Thời điểm đó em ấy còn bé đến vậy, thật sự chẳng khác gì một đứa trẻ. Hiện tại nghĩ đến mới thật sự giật mình khi đó Niệm Văn thật sự rất thích đứng cạnh mình.



Dòng suy nghĩ hỗn độn đặc biệt rối bời, cô không biết mình ngủ thiếp đi ở sô pha thế nào, có lẽ là quá đau. Trong lúc mơ hồ, cô dường như trông thấy Niệm Văn, đôi con ngươi trong suốt ấy nhuốm ưu thương nhàn nhạt. Cô muốn gọi em ấy, nhưng nàng lại xoay lưng rời đi, bóng dáng cô đơn mà kiên quyết. Thỉnh thoảng, cô lại mơ thấy Hàn Thiếu Công, nhìn thấy hắn cùng Mộc Dung Huyên lăn lộn trên giường của cô.



Tiếng đập cửa đánh thức cô tỉnh lại, cô kéo lê thân thể đau đớn mệt mỏi ra mở cửa, ngoài cửa chính là cô em gái cùng cha khác mẹ của cô, Mộc Dung Huyên. Người ngoài cửa vẫn vênh váo tự đắc như thế, tựa như toàn thế giới đều nên cưng chiều cô ta.



"Đây là ba để tôi đem đến cho chị." Cô ta cầm một cái bọc không biết đựng gì bên trong đưa tới trước mặt Mộc Chỉ.



Mộc Chỉ cố chịu cơn đau bụng, xem cũng không xem, đã đưa tay đẩy cái túi trở lại tay Mộc Dung Huyên: "Tôi còn có chuyện, không mời cô vào được."



"Lần trước ông ấy lại đây quên đưa cho chị, lần này tôi đến Nam Thành, ông ấy bảo tôi mang đến. Chị cũng đừng cậy mạnh, đây là năm vạn đồng, đối với nhà chúng tôi mà nói cũng chẳng tính là gì. Phải rồi, Thiếu Công còn ở nhà dưới chờ tôi, tiền tôi đã đưa cho chị, chị đừng có lại đi mách tội tôi." Mộc Dung Huyên nói xong liền đạp giày cao gót đi mất.



Mộc Chỉ nghẹn một cục tức trong lòng, bụng đau như xé. Cô nhìn túi tiền trong tay, chỉ cảm thấy buồn cười lại giận dữ. Nhiều năm trôi qua, người cha kia vẫn luôn muốn làm gì đó để bồi thường. Đối với ông ta mà nói, thứ có thể bù đắp cũng chẳng qua chỉ là tiền mà thôi. Mộc Chỉ không muốn có liên quan gì nhiều với ông ta, cũng chưa từng nhận một xu, vì thế ông ta nghĩ ra chiêu này. Tiền mặt, đưa một tấm thẻ là có thể giải quyết xong việc, không nên lấy tiền mặt đến để khoe khoang. Tác phong làm việc y hệt người nhà Mộc Dung Huyên, sợ người ta không biết nhà họ có tiền.



Cô ném túi tiền xuống đất, tình cảm cha con giữa bọn họ, thứ tình cảm nhiều năm không chăm sóc đưỡng dục đó cũng chỉ có giá trị năm vạn đồng. Từ năm cô sáu tuổi, ông ta từng lén đến trường thăm cô mấy lần ra, những lần sau liền không còn tin tức. Mặc kệ là về tinh thần hay vật chất, ông ta đều không còn trao cho cô và mẹ cô bất kỳ sự quan tâm trân trọng nào.



Dưới bức màn cửa sổ, Mộc Dung Huyên như con chim nhỏ nép vào vòng tay cao lớn của Hàn Thiếu Công. Từ sau khi chia tay với Hàn Thiếu Công, hắn thậm chí không có dũng khi gặp cô. Cô chỉ cảm thấy chướng mắt, buông bức màn, lại rúc trên sô pha.



Đêm đó, cơn đau bụng làm cho cô không thể đi vào giấc ngủ, cô liền cứ thế nằm trên sô pha suốt một ngày một đêm, thẳng đến ngày hôm sau Hạ Niệm Văn xuất hiện trước cửa nhà. Uống cháo xong, cô hơi buồn ngủ, ôm gối, nghiêng đầu.



Niệm Văn gọt xong táo, hỏi cô muốn ăn không, cô lắc lắc đầu.



Mí mắt Mộc Chỉ ngày càng nặng nề, nghiêng đầu, mệt mỏi ngủ thiếp đi trên sô pha. Trên sàn nhà rơi rụng vài sợi tóc của cô, thật dài, cũng sắp đến eo, có lẽ là do hai ngày qua cô bệnh nên cũng không có sức quét dọn nhà. Niệm văn ngồi nhặt lên từng sợi, nhiều lắm, sắp gom thành một túm nhỏ. Sao tóc cô lại rụng nhiều đến thế? Niệm Văn cầm từng sợi tóc từ trên sàn, quấn quanh đầu ngón tay, không bao lâu, trên ngón tay nàng là một mảng tối đen. Tóc của cô, ngay cả trong không khí đều tràn ngập hơi thở của cô.



Người nằm trên sô pha mặc áo phông ngắn tay màu trắng, da thịt trắng mịn lộ trong không khí. Chất thịt của cô vừa trắng vừa mềm, giống như thành ngữ mà cô thường nói, búng một cái sẽ rách.



Cô ngủ cực kỳ an ổn, lẳng lặng không tiếng vang. Trong không khí chỉ có tiếng hít thở của cô, bởi vì bị sốt, hô hấp của cô hơi nặng nề. Cô nghiêng đầu, nửa bên mặt chôn ở sô pha, chỉ có thể nhìn được nửa sườn mặt còn lại. An tĩnh, giống một bức tranh chân dung tuyệt mĩ.



Hạ Niệm Văn nghe được tiếng lòng của mình, nàng cứ thế nhìn cô. Sau giờ trưa của ngày thu, ánh mặt trời đã sớm rút đi sự ngoan liệt ác độc, chỉ nhu hòa chiếu lên nửa mặt kia của cô. Sườn mặt của cô, làm Niệm Văn kiềm chế không được chậm rãi đưa tay phủ lên. Nhẹ nhàng đến thế, cẩn thận rụt rè, sợ làm bừng tỉnh người đang mơ màng ngủ. Nàng thoáng nghe cô thì thầm gọi: "Niệm Văn......"



Tay nàng cứng đờ giữa lưng chừng, mặt hồng như mông khỉ. Nàng như hóa đá ở đó, bàn tay mỏi nhừ, lại không thấy Mộc Chỉ có thêm động tĩnh gì mới thở phào nhẹ nhõm. Giở chút trò lưu manh thật không phải chuyện ai cũng có thể làm.



Gió nhẹ mơn man là nhàn nhạt tương tư hoặc rõ ràng sáng lạn, hoặc nhẹ nhàng mỏng manh. Nàng ngồi bên sườn cô, một tay dịu dàng kéo tay Mộc Chỉ, cô vẫn không tỉnh.



Niệm Văn cứ thế ngồi bên sô pha, lẳng lặng nhìn cô. Nàng thầm nghĩ có một ngày, có phải mình thật sự có thể ôm cô vào lòng không. Cô cười ôn nhu, đôi con ngươi sáng ngời như những vì sao. Nàng luôn thích Mộc Chỉ gọi tên mình.



Cô đứng bên trong con ngõ nhỏ, quay đầu lại, cười yếu ớt gọi nàng: "Niệm Văn......"



Tiếng gọi trăm chuyển ngàn hồi, trầm bổng lên xuống, uyển chuyển như tiếng chim oanh. Hạ Niệm Văn nghĩ thầm cũng sắp sửa bật cười thành tiếng. Nàng cúi đầu nhìn người đang say ngủ, cứ thế này cũng tốt.



Đột nhiên người đang say ngủ liếm liếm môi, nhưng không tỉnh: "Khát......"



Hạ Niệm Văn xoay người đi rót nước, nàng bưng ly nước, người trên sô pha kia, đôi mắt dưới hàng mi thật dài vẫn nhắm nghiền, đôi môi hơi mím. Niệm Văn nhìn có chút men say, uống một ngụm nước, liền cứ thế khom người, tiến đến bên môi Mộc Chỉ.



Hết chương 34

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện