Từ đó về sau, Hạ Niệm Sanh cũng không gặp Tịch Thận Chi nữa, cô cũng chưa bao giờ cố ý hỏi thăm tất cả những gì liên quan đến Tịch Thận Chi.
Có khi người với người gặp nhau chính là thần kỳ như vậy, ở một góc phố nào đó, ở một quán cà phê nào đó, hoặc là vào một ngày mưa bất ngờ nào đó, cũng cứ như vậy gặp được.
Thế nhưng, có đôi khi, cùng ở cùng một thành phố, Nam Thành cũng không lớn, lại rốt cuộc chưa từng gặp qua một lần nữa. Lần đó ở trong phòng vệ sinh của KTV, cô chỉ nói hai tiếng cảm ơn Tịch Thận Chi, hai chữ này chứa đựng cái gì? Tình nghĩa sau khi quen biết, thậm chí còn có xin lỗi. Cho tới nay đều là cô đảo loạn trái tim của Tịch Thận Chi trước, nếu như cô không phù phiếm như vậy, ích kỷ như vậy vì trả thù Tiêu Tiêu trong hôn lễ, cũng sẽ không đi hôn Tịch Thận Chi, mà tình cảm chân chính, kỳ thật sao lại chính là bởi vì nụ hôn kia? Cô nói cô và Tịch Thận Chi là người của hai thế giới, bất quá cũng chỉ vì tìm một cái cớ từ chối người ta mà thôi, không khác gì những lý do tương tự, kiểu như chúng ta không thích hợp ở bên nhau, tôi không có cảm giác như vậy với cô, cho dù nhiều lời quỷ quái không xứng gì đó thì chung quy chính là không thích, hoặc là không đủ thích.
Cô còn có lỗi với Tịch Thận Chi, bởi vì cô ấy là người của Tịch gia, bởi vì cô ấy là người có tiền, luôn sẽ có chỗ giận chó đánh mèo, chẳng qua nói quá nhiều cũng chỉ là do không có tình cảm. Cô tất nhiên biết được tâm ý của Tịch Thận Chi, chỉ là cô chưa từng như vậy xác minh, trong lòng cô sau khi có Lăng Tiêu Tiêu chiếm lấy, rốt cuộc cũng thêm được ai khác nữa.
Cho dù cô đi tìm Thận Chi, điều đó không tốt với chính mình, đối với Thận Chi càng không công bằng. Một người kiêu ngạo như cô ấy, làm sao có thể cho phép một người không yêu mình ở bên cạnh, cho nên Tịch Thận Chi sau này lại không tìm cô nữa, có lẽ Thận Chi cảm thấy có một ngày, sau khi cô đem Tiêu Tiêu buông xuống cuối cùng sẽ đi tìm cô ấy, chỉ là người kia, đời này cô có thể buông xuống sao? Hạ Niệm Sanh ngồi trước bia mộ Lăng Tiêu Tiêu.
Trong nháy mắt, đã đến giữa mùa hè, nhanh như vậy, liền đã nửa năm, cũng là một đêm mùa hè, bầu trời đêm Nam Thành khó có được những ngôi sao lấm tấm điểm xuyến, cô cầm vài thứ đốt cho Lăng Tiêu Tiêu, đều là một vài thứ người kia thích, điện thoại di động kiểu mới nhất, túi xách mới nhất, kiểu váy mới nhất, cô mua một cái túi lớn, mấy thứ này thật sự là chu đáo.
Hạ Niệm Sanh vừa đốt vừa nói, "Tiêu Tiêu à, đây đều là những mẫu mới, rất đắt đó, tổng cộng cậu đoán xem phải bỏ ra hết bao nhiêu?" Ban ngày cô ấy không nói lời nào, cũng đã gần ba ngày không đến thăm Lăng Tiêu Tiêu, vừa mở miệng, cổ họng có chút khô, cô ho nhẹ, nghĩa trang đến tối rất yên tĩnh, yên tĩnh có chút dọa người, cũng may mùa hè ở Nam Thành nóng bức, ngay cả buổi tối cũng không có gió gì, chỉ là Hạ Niệm Sanh quen rồi, cũng sẽ không sợ cái gì.
Cô vừa đốt đồ vật vừa nói chuyện với cô ấy, nói công việc của cô, lãnh đạo công ty Ngô Nguyệt là một người rất có năng lực cũng rất tốt, nói đồng nghiệp đối với cô đều không tệ, nói Hạ Niệm Văn cùng Mộc Chỉ đối với cô rất tốt, Hạ Niệm Văn mỗi ngày nấu cơm làm việc nhà, giống như một bà mẹ, cô và Mộc Chỉ phụ trách nhấc chân, rửa hoa quả, cô nói Mộc Chỉ để cho cô trước khi mua nhà vẫn luôn ở đó.
Cô nói mọi người xung quanh đều đối xử tốt với cô, Cột điện giới thiệu công việc cho cô, ngay cả ba mẹ anh nhiều năm như vậy cũng không chịu thừa nhận sự thật cô thích con gái, cũng không biết Cột điện dùng phương pháp gì, bọn họ lại không hề nhắc lại, giống như là chấp nhận.
Cô kể gặp được Dương Khiết, nôn rất nhiều thứ bẩn thỉu lên giày của cô ta, cũng không cần cô xuất thủ, Ngô Nguyệt liền mắng cô ta đến cẩu huyết đầm đìa.
Cô kể cho cô ấy biết cuộc sống của mình. Cô mua bia, còn có móng heo kho, tự mình ăn một chút, để một chút ở trước Lăng Tiêu Tiêu, bia cũng thế, tự mình uống một ngụm, ngược lại ở nghĩa trang, cô nói mình nói cho cậu nhiều như vậy, cuộc sống của cậu ở bên kia thế nào? Có người nào bắt nạt cậu không? Mình đã gửi nhiều tiền cho cậu như vậy, cậu dùng những số tiền kia đuổi bọn hắn đi, ở nơi nào cũng vậy, có tiền mua tiên cũng được. Cục cưng, cậu có trách mình không? Hạ Niệm Sanh đột nhiên dừng một chút, chậm rãi nói, "Trách mình không đi cùng cậu? Có lẽ là vậy, mình ích kỷ. Cậu biết không, con người mình trước nay đều không có kế hoạch, luôn luôn qua một ngày tính một ngày, đôi khi mình tự hỏi nếu mình là người có kế hoạch, có thể hứa cho cậu một tương lai tốt đẹp, có phải con đường của chúng ta sẽ có sự khác biệt, nửa năm qua, mình đã luôn suy nghĩ rất nhiều, nhớ ngày đó lúc trước khi gặp cậu, nghĩ đến nếu không phải mình theo đuổi cậu, cuộc sống của cậu sẽ tốt hơn một chút? Đôi khi nghĩ như vậy, thực sự ghét bản thân mình, ha ha, thật hận, thay vì như vậy, mình ngược lại hi vọng chưa từng gặp cậu, chưa từng yêu cậu, bây giờ mình đã trở lên có kế hoạch, thật sự, cậu nhất định là không thể tưởng tượng nổi. Mình đã dừng tất cả thẻ tín dụng, tiền lương hàng tháng bắt đầu tiết kiệm, mình trả Niệm Văn một chút tiền, ha ha, em ấy nói đi gặp bác sĩ tâm lý cũng không cần trả lại số tiền này, mình đương nhiên rất vui, nhưng cậu cũng biết, em ấy cùng Mộc Chỉ cũng không dễ dàng, mình nói đùa với em ấy, em ấy còn tưởng là thật, sau đó mình muốn trả tiền cho em ấy, em ấy khẳng định không muốn, mình lặng lẽ nhét vào quần áo của Mộc Chỉ, cậu muốn biết kế hoạch của mình sao? Ngoan, muốn, liền đáp mình một tiếng."
Hạ Niệm Sanh nói, tấm bia mộ phía trước lại xê dịch một chút sang bên này, cô biết là một cơn gió hiếm hoi, nhưng cô vui vẻ cảm thấy là Tiêu Tiêu nhà cô đáp lời cô, cho nên vui vẻ nói tiếp, "Mình nói cho cậu biết, số tiền này, kế hoạch đầu tiên của mình chính là muốn mua nhà, cậu đừng nghe đến tiếng nhà liền có động tĩnh lớn như vậy nha, tuy rằng giá nhà hiện tại rất cao, nhưng mình mua một ngôi nhà nhỏ, tiền đặt cọc cũng chỉ tầm 10 vạn, ba năm sau có thể mua, hơn nữa chị Ngô còn từng ám chỉ cuối năm mình có tiền thưởng, cho nên, thật sự rất nhanh, chẳng mấy chốc sẽ có tổ ấm nhỏ của chúng ta, đến lúc đó làm một ban công, mỗi ngày đều phơi nắng ở đó. À, không đúng, Nam Thành không có nắng gì, dù sao cũng chỉ cần ngắm phong cảnh, cậu muốn làm gì thì làm cái đó, kế hoạch thứ hai cậu lại đoán xem, đoán không được không nói cho cậu."
Cô nói xong, từ bên chân tìm ra một cái que gỗ, vẽ lung tung trên bề mặt bia, hơn nửa ngày, mới lẩm bẩm hỏi: "Móa nó, cậu thật thông minh, cái gì cũng có thể đoán được." Nói xong tự nhiên hôn bia mộ, lại nhìn cảnh tượng mình phác họa ra ngoài bề mặt những loại bia kia, đó là một bản đồ thế giới, cô đánh dấu ở rất nhiều nơi, trước tiên nhìn phương hướng Đông Tây, trong nước, dọc theo quốc lộ 318, dọc theo sông Trường Giang, một đường đi về phía tây, "Cậu muốn đi núi Nga Mi, Cửu Trại Câu, Lhasa, sau đó là Vân Nam Đại Lý song hành Tây Song Bản Nạp, địa phương trong nước cũng nhiều lắm, bất quá người cũng nhiều, vậy, nước ngoài, cậu muốn đi Nepal, Bu-tan, Toronto, Hokkaido, Bắc Âu, nhiều lắm, mình nhất định sẽ đi hết những chỗ này trước khi chết, được không?"
Nói xong Hạ Niệm Sanh hài lòng nhìn kiệt tác mình phác họa ra, "Hơi trễ rồi, nếu không trở về, Niệm Văn lại cằn nhằn, ngoan ngoãn, đối với chuyện cậu chỉ báo mộng cho Hạ Niệm Văn, mình thật sự có chút không vui, mất hứng, cho dù cậu có ý kiến gì với mình, cậu cũng phải nói cho mình biết chứ. À, lại nói tiếp, còn có chuyện quên nói cho cậu biết, Mộc Chỉ, cậu biết, chị em cậu, em gái cùng cha khác mẹ của cô ấy thật sự không phải là một chiếc đèn cạn dầu, người phụ nữ này tựa như bom hẹn giờ, gió thổi liền nổ loạn một trận, cậu biết đồng nghiệp của Mộc Chỉ ở trường học luôn nói này nói kia cô ấy, theo lý thuyết Mộc Chỉ từng kết hôn, suy đoán như vậy hẳn là ít đi rất nhiều mới đúng, sau đó người nam nhân theo đuổi Mộc Chỉ đó, gọi là Nhiếp Khả, chính là Nhiếp Khả, theo hắn tiết lộ, những lời đồn kia, nguyên lai đều là cô em gái kia của Mộc Chỉ tìm người truyền ra ngoài. Cậu nói cái người phụ nữ này có bao nhiêu hung ác đây, trước khi Mộc Chỉ còn chưa cong, dụ dỗ anh rể không nói, còn nhìn không vừa mắt Mộc Chỉ cùng mẹ cô ấy. Mẹ nó, cô ả chết tiệt kia cũng khốn nạn như Dương Khiết, loại phụ nữ đó trên đời sao mà nhiều như thế, để cho mình thấy một người giết một người, đến một đôi giết một đôi, đừng để cho mình đụng phải cái tên gọi là Mộc Dung Huyên kia, đụng phải nhất định làm cho cô ta đẹp mắt. Cậu biết, Ngô tỷ đã dạy mình, chị ấy nói mình sau này tuyệt đối sẽ không trở thành quả hồng mềm, liền bắt đầu luyện tập từ Mộc Dung Huyên. Được rồi được rồi, hôm nay không hát cho cậu nữa, quá muộn rồi, mình muốn trở về trước, cậu phải nghe lời, hàng xóm xung quanh mình đều chuẩn bị tốt một chút, để cho bọn họ chăm sóc cậu thật tốt, chính cậu cũng phải học được cách tự chăm sóc mình thật tốt. Ngủ ngon, em yêu."
Sau đó Hạ Niệm Sanh bỏ ra mấy phút thu dọn rác mình bày ra, đang lúc thu dọn đồ đạc, nghe được tiếng bước chân vụn vặt, bạn biết không, lúc ấy là hơn mười giờ đêm, ở nghĩa trang, tiếng bước chân vụn vặt, Hạ Niệm Sanh to gan nhìn xung quanh, không có ai nha, sẽ không thật sự bị ma ám chứ? Không bao lâu, lại giống như không có thanh âm kia, cô âm thầm tự an ủi mình, có thể là mình nghĩ quá nhiều, tự mình dọa mình mà thôi, cũng không lâu lắm, thanh âm kia lại bắt đầu, hơn nữa càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, Hạ Niệm Sanh không dám ngẩng đầu, chỉ nghe thanh âm kia cũng giống như hoảng sợ, lui về phía sau một bước, "Trễ như vậy cô còn ở đây? "
Tựa như là thanh âm của người, hơn nữa còn là giọng của nữ nhân. Hạ Niệm Sanh lặng lẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, mẹ kiếp, là người quen, muộn như vậy cô ta còn đến nghĩa trang làm gì? Hạ Niệm Sanh tức giận hùng hùng hổ hổ mắng vài câu, dù sao đối với cô ta cũng không có hảo cảm gì. Đã thấy nữ nhân kia dĩ nhiên là tới bái tế Lăng Tiêu Tiêu, Hạ Niệm Sanh lại giống như đột nhiên giống như đụng phải cái gì đó, vọt tới trước mặt cô ta, gầm nhẹ nói, "Cút"
Người nọ sửng sốt trong chốc lát, vẫn quỳ lạy, "Xem ra trên phố nghe đồn cũng không chân thật, cô vẫn có thể nói chuyện. "
"Cô đừng có ở đây mà hư tình giả ý."
"Cô thật sự tin tưởng cái chết của Lăng Tiêu Tiêu chỉ là một chuyện ngoài ý muốn sao? Ngày đó vẫn là ban ngày, bây giờ uống rượu lái xe nghiêm ngặt như vậy, rốt cuộc là hạng người gì sẽ uống nhiều rượu lái xe như vậy vào ban ngày, hơn nữa lộ tuyến kia rõ ràng là hướng về phía Tiêu Tiêu, cô ấy đứng ở cửa khách sạn, lại không ở trên đường lớn. "
"Cô nói cái gì?"
"Cô không đọc tin tức sao? Cô cho rằng tôi đã làm gì trong mấy tháng nay? Bách Văn Sơ mua chuộc người trong đồn cảnh sát, mới không truy cứu được nữa, mới chỉ kết luận đây là một vụ tai nạn giao thông đáng tiếc ngoài ý muốn, cô vậy mà không xem tin tức, cô biết tôi mất bao nhiêu sức lực, mới đem Bách Văn Sơ tống vào không?"
Hạ Niệm Sanh nhất thời còn chưa kịp phản ứng, chỉ kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mắt này, đột nhiên cô giống như phát điên xông về phía người phụ nữ kia, dùng đầu, dùng tay, dùng tất cả những thứ có thể dùng, "Cô vẫn luôn biết, ngay từ đầu cô đã biết Bách Văn Sơ là một người tâm ngoan thủ lạt cỡ nào, cô vì chuyện cá nhân của mình, cô đem người phụ nữ như Tiêu Tiêu đặt ở bên cạnh một người đàn ông như vậy, là cô hại chết cậu ấy, là cô hại chết cậu ấy." Hạ Niệm Sanh vẫn đánh người phụ nữ kia, kỳ quái là Tịch Cẩn Chi thế nhưng không đánh trả, tùy ý để cô đánh.
Hết chương 110
Có khi người với người gặp nhau chính là thần kỳ như vậy, ở một góc phố nào đó, ở một quán cà phê nào đó, hoặc là vào một ngày mưa bất ngờ nào đó, cũng cứ như vậy gặp được.
Thế nhưng, có đôi khi, cùng ở cùng một thành phố, Nam Thành cũng không lớn, lại rốt cuộc chưa từng gặp qua một lần nữa. Lần đó ở trong phòng vệ sinh của KTV, cô chỉ nói hai tiếng cảm ơn Tịch Thận Chi, hai chữ này chứa đựng cái gì? Tình nghĩa sau khi quen biết, thậm chí còn có xin lỗi. Cho tới nay đều là cô đảo loạn trái tim của Tịch Thận Chi trước, nếu như cô không phù phiếm như vậy, ích kỷ như vậy vì trả thù Tiêu Tiêu trong hôn lễ, cũng sẽ không đi hôn Tịch Thận Chi, mà tình cảm chân chính, kỳ thật sao lại chính là bởi vì nụ hôn kia? Cô nói cô và Tịch Thận Chi là người của hai thế giới, bất quá cũng chỉ vì tìm một cái cớ từ chối người ta mà thôi, không khác gì những lý do tương tự, kiểu như chúng ta không thích hợp ở bên nhau, tôi không có cảm giác như vậy với cô, cho dù nhiều lời quỷ quái không xứng gì đó thì chung quy chính là không thích, hoặc là không đủ thích.
Cô còn có lỗi với Tịch Thận Chi, bởi vì cô ấy là người của Tịch gia, bởi vì cô ấy là người có tiền, luôn sẽ có chỗ giận chó đánh mèo, chẳng qua nói quá nhiều cũng chỉ là do không có tình cảm. Cô tất nhiên biết được tâm ý của Tịch Thận Chi, chỉ là cô chưa từng như vậy xác minh, trong lòng cô sau khi có Lăng Tiêu Tiêu chiếm lấy, rốt cuộc cũng thêm được ai khác nữa.
Cho dù cô đi tìm Thận Chi, điều đó không tốt với chính mình, đối với Thận Chi càng không công bằng. Một người kiêu ngạo như cô ấy, làm sao có thể cho phép một người không yêu mình ở bên cạnh, cho nên Tịch Thận Chi sau này lại không tìm cô nữa, có lẽ Thận Chi cảm thấy có một ngày, sau khi cô đem Tiêu Tiêu buông xuống cuối cùng sẽ đi tìm cô ấy, chỉ là người kia, đời này cô có thể buông xuống sao? Hạ Niệm Sanh ngồi trước bia mộ Lăng Tiêu Tiêu.
Trong nháy mắt, đã đến giữa mùa hè, nhanh như vậy, liền đã nửa năm, cũng là một đêm mùa hè, bầu trời đêm Nam Thành khó có được những ngôi sao lấm tấm điểm xuyến, cô cầm vài thứ đốt cho Lăng Tiêu Tiêu, đều là một vài thứ người kia thích, điện thoại di động kiểu mới nhất, túi xách mới nhất, kiểu váy mới nhất, cô mua một cái túi lớn, mấy thứ này thật sự là chu đáo.
Hạ Niệm Sanh vừa đốt vừa nói, "Tiêu Tiêu à, đây đều là những mẫu mới, rất đắt đó, tổng cộng cậu đoán xem phải bỏ ra hết bao nhiêu?" Ban ngày cô ấy không nói lời nào, cũng đã gần ba ngày không đến thăm Lăng Tiêu Tiêu, vừa mở miệng, cổ họng có chút khô, cô ho nhẹ, nghĩa trang đến tối rất yên tĩnh, yên tĩnh có chút dọa người, cũng may mùa hè ở Nam Thành nóng bức, ngay cả buổi tối cũng không có gió gì, chỉ là Hạ Niệm Sanh quen rồi, cũng sẽ không sợ cái gì.
Cô vừa đốt đồ vật vừa nói chuyện với cô ấy, nói công việc của cô, lãnh đạo công ty Ngô Nguyệt là một người rất có năng lực cũng rất tốt, nói đồng nghiệp đối với cô đều không tệ, nói Hạ Niệm Văn cùng Mộc Chỉ đối với cô rất tốt, Hạ Niệm Văn mỗi ngày nấu cơm làm việc nhà, giống như một bà mẹ, cô và Mộc Chỉ phụ trách nhấc chân, rửa hoa quả, cô nói Mộc Chỉ để cho cô trước khi mua nhà vẫn luôn ở đó.
Cô nói mọi người xung quanh đều đối xử tốt với cô, Cột điện giới thiệu công việc cho cô, ngay cả ba mẹ anh nhiều năm như vậy cũng không chịu thừa nhận sự thật cô thích con gái, cũng không biết Cột điện dùng phương pháp gì, bọn họ lại không hề nhắc lại, giống như là chấp nhận.
Cô kể gặp được Dương Khiết, nôn rất nhiều thứ bẩn thỉu lên giày của cô ta, cũng không cần cô xuất thủ, Ngô Nguyệt liền mắng cô ta đến cẩu huyết đầm đìa.
Cô kể cho cô ấy biết cuộc sống của mình. Cô mua bia, còn có móng heo kho, tự mình ăn một chút, để một chút ở trước Lăng Tiêu Tiêu, bia cũng thế, tự mình uống một ngụm, ngược lại ở nghĩa trang, cô nói mình nói cho cậu nhiều như vậy, cuộc sống của cậu ở bên kia thế nào? Có người nào bắt nạt cậu không? Mình đã gửi nhiều tiền cho cậu như vậy, cậu dùng những số tiền kia đuổi bọn hắn đi, ở nơi nào cũng vậy, có tiền mua tiên cũng được. Cục cưng, cậu có trách mình không? Hạ Niệm Sanh đột nhiên dừng một chút, chậm rãi nói, "Trách mình không đi cùng cậu? Có lẽ là vậy, mình ích kỷ. Cậu biết không, con người mình trước nay đều không có kế hoạch, luôn luôn qua một ngày tính một ngày, đôi khi mình tự hỏi nếu mình là người có kế hoạch, có thể hứa cho cậu một tương lai tốt đẹp, có phải con đường của chúng ta sẽ có sự khác biệt, nửa năm qua, mình đã luôn suy nghĩ rất nhiều, nhớ ngày đó lúc trước khi gặp cậu, nghĩ đến nếu không phải mình theo đuổi cậu, cuộc sống của cậu sẽ tốt hơn một chút? Đôi khi nghĩ như vậy, thực sự ghét bản thân mình, ha ha, thật hận, thay vì như vậy, mình ngược lại hi vọng chưa từng gặp cậu, chưa từng yêu cậu, bây giờ mình đã trở lên có kế hoạch, thật sự, cậu nhất định là không thể tưởng tượng nổi. Mình đã dừng tất cả thẻ tín dụng, tiền lương hàng tháng bắt đầu tiết kiệm, mình trả Niệm Văn một chút tiền, ha ha, em ấy nói đi gặp bác sĩ tâm lý cũng không cần trả lại số tiền này, mình đương nhiên rất vui, nhưng cậu cũng biết, em ấy cùng Mộc Chỉ cũng không dễ dàng, mình nói đùa với em ấy, em ấy còn tưởng là thật, sau đó mình muốn trả tiền cho em ấy, em ấy khẳng định không muốn, mình lặng lẽ nhét vào quần áo của Mộc Chỉ, cậu muốn biết kế hoạch của mình sao? Ngoan, muốn, liền đáp mình một tiếng."
Hạ Niệm Sanh nói, tấm bia mộ phía trước lại xê dịch một chút sang bên này, cô biết là một cơn gió hiếm hoi, nhưng cô vui vẻ cảm thấy là Tiêu Tiêu nhà cô đáp lời cô, cho nên vui vẻ nói tiếp, "Mình nói cho cậu biết, số tiền này, kế hoạch đầu tiên của mình chính là muốn mua nhà, cậu đừng nghe đến tiếng nhà liền có động tĩnh lớn như vậy nha, tuy rằng giá nhà hiện tại rất cao, nhưng mình mua một ngôi nhà nhỏ, tiền đặt cọc cũng chỉ tầm 10 vạn, ba năm sau có thể mua, hơn nữa chị Ngô còn từng ám chỉ cuối năm mình có tiền thưởng, cho nên, thật sự rất nhanh, chẳng mấy chốc sẽ có tổ ấm nhỏ của chúng ta, đến lúc đó làm một ban công, mỗi ngày đều phơi nắng ở đó. À, không đúng, Nam Thành không có nắng gì, dù sao cũng chỉ cần ngắm phong cảnh, cậu muốn làm gì thì làm cái đó, kế hoạch thứ hai cậu lại đoán xem, đoán không được không nói cho cậu."
Cô nói xong, từ bên chân tìm ra một cái que gỗ, vẽ lung tung trên bề mặt bia, hơn nửa ngày, mới lẩm bẩm hỏi: "Móa nó, cậu thật thông minh, cái gì cũng có thể đoán được." Nói xong tự nhiên hôn bia mộ, lại nhìn cảnh tượng mình phác họa ra ngoài bề mặt những loại bia kia, đó là một bản đồ thế giới, cô đánh dấu ở rất nhiều nơi, trước tiên nhìn phương hướng Đông Tây, trong nước, dọc theo quốc lộ 318, dọc theo sông Trường Giang, một đường đi về phía tây, "Cậu muốn đi núi Nga Mi, Cửu Trại Câu, Lhasa, sau đó là Vân Nam Đại Lý song hành Tây Song Bản Nạp, địa phương trong nước cũng nhiều lắm, bất quá người cũng nhiều, vậy, nước ngoài, cậu muốn đi Nepal, Bu-tan, Toronto, Hokkaido, Bắc Âu, nhiều lắm, mình nhất định sẽ đi hết những chỗ này trước khi chết, được không?"
Nói xong Hạ Niệm Sanh hài lòng nhìn kiệt tác mình phác họa ra, "Hơi trễ rồi, nếu không trở về, Niệm Văn lại cằn nhằn, ngoan ngoãn, đối với chuyện cậu chỉ báo mộng cho Hạ Niệm Văn, mình thật sự có chút không vui, mất hứng, cho dù cậu có ý kiến gì với mình, cậu cũng phải nói cho mình biết chứ. À, lại nói tiếp, còn có chuyện quên nói cho cậu biết, Mộc Chỉ, cậu biết, chị em cậu, em gái cùng cha khác mẹ của cô ấy thật sự không phải là một chiếc đèn cạn dầu, người phụ nữ này tựa như bom hẹn giờ, gió thổi liền nổ loạn một trận, cậu biết đồng nghiệp của Mộc Chỉ ở trường học luôn nói này nói kia cô ấy, theo lý thuyết Mộc Chỉ từng kết hôn, suy đoán như vậy hẳn là ít đi rất nhiều mới đúng, sau đó người nam nhân theo đuổi Mộc Chỉ đó, gọi là Nhiếp Khả, chính là Nhiếp Khả, theo hắn tiết lộ, những lời đồn kia, nguyên lai đều là cô em gái kia của Mộc Chỉ tìm người truyền ra ngoài. Cậu nói cái người phụ nữ này có bao nhiêu hung ác đây, trước khi Mộc Chỉ còn chưa cong, dụ dỗ anh rể không nói, còn nhìn không vừa mắt Mộc Chỉ cùng mẹ cô ấy. Mẹ nó, cô ả chết tiệt kia cũng khốn nạn như Dương Khiết, loại phụ nữ đó trên đời sao mà nhiều như thế, để cho mình thấy một người giết một người, đến một đôi giết một đôi, đừng để cho mình đụng phải cái tên gọi là Mộc Dung Huyên kia, đụng phải nhất định làm cho cô ta đẹp mắt. Cậu biết, Ngô tỷ đã dạy mình, chị ấy nói mình sau này tuyệt đối sẽ không trở thành quả hồng mềm, liền bắt đầu luyện tập từ Mộc Dung Huyên. Được rồi được rồi, hôm nay không hát cho cậu nữa, quá muộn rồi, mình muốn trở về trước, cậu phải nghe lời, hàng xóm xung quanh mình đều chuẩn bị tốt một chút, để cho bọn họ chăm sóc cậu thật tốt, chính cậu cũng phải học được cách tự chăm sóc mình thật tốt. Ngủ ngon, em yêu."
Sau đó Hạ Niệm Sanh bỏ ra mấy phút thu dọn rác mình bày ra, đang lúc thu dọn đồ đạc, nghe được tiếng bước chân vụn vặt, bạn biết không, lúc ấy là hơn mười giờ đêm, ở nghĩa trang, tiếng bước chân vụn vặt, Hạ Niệm Sanh to gan nhìn xung quanh, không có ai nha, sẽ không thật sự bị ma ám chứ? Không bao lâu, lại giống như không có thanh âm kia, cô âm thầm tự an ủi mình, có thể là mình nghĩ quá nhiều, tự mình dọa mình mà thôi, cũng không lâu lắm, thanh âm kia lại bắt đầu, hơn nữa càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, Hạ Niệm Sanh không dám ngẩng đầu, chỉ nghe thanh âm kia cũng giống như hoảng sợ, lui về phía sau một bước, "Trễ như vậy cô còn ở đây? "
Tựa như là thanh âm của người, hơn nữa còn là giọng của nữ nhân. Hạ Niệm Sanh lặng lẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, mẹ kiếp, là người quen, muộn như vậy cô ta còn đến nghĩa trang làm gì? Hạ Niệm Sanh tức giận hùng hùng hổ hổ mắng vài câu, dù sao đối với cô ta cũng không có hảo cảm gì. Đã thấy nữ nhân kia dĩ nhiên là tới bái tế Lăng Tiêu Tiêu, Hạ Niệm Sanh lại giống như đột nhiên giống như đụng phải cái gì đó, vọt tới trước mặt cô ta, gầm nhẹ nói, "Cút"
Người nọ sửng sốt trong chốc lát, vẫn quỳ lạy, "Xem ra trên phố nghe đồn cũng không chân thật, cô vẫn có thể nói chuyện. "
"Cô đừng có ở đây mà hư tình giả ý."
"Cô thật sự tin tưởng cái chết của Lăng Tiêu Tiêu chỉ là một chuyện ngoài ý muốn sao? Ngày đó vẫn là ban ngày, bây giờ uống rượu lái xe nghiêm ngặt như vậy, rốt cuộc là hạng người gì sẽ uống nhiều rượu lái xe như vậy vào ban ngày, hơn nữa lộ tuyến kia rõ ràng là hướng về phía Tiêu Tiêu, cô ấy đứng ở cửa khách sạn, lại không ở trên đường lớn. "
"Cô nói cái gì?"
"Cô không đọc tin tức sao? Cô cho rằng tôi đã làm gì trong mấy tháng nay? Bách Văn Sơ mua chuộc người trong đồn cảnh sát, mới không truy cứu được nữa, mới chỉ kết luận đây là một vụ tai nạn giao thông đáng tiếc ngoài ý muốn, cô vậy mà không xem tin tức, cô biết tôi mất bao nhiêu sức lực, mới đem Bách Văn Sơ tống vào không?"
Hạ Niệm Sanh nhất thời còn chưa kịp phản ứng, chỉ kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mắt này, đột nhiên cô giống như phát điên xông về phía người phụ nữ kia, dùng đầu, dùng tay, dùng tất cả những thứ có thể dùng, "Cô vẫn luôn biết, ngay từ đầu cô đã biết Bách Văn Sơ là một người tâm ngoan thủ lạt cỡ nào, cô vì chuyện cá nhân của mình, cô đem người phụ nữ như Tiêu Tiêu đặt ở bên cạnh một người đàn ông như vậy, là cô hại chết cậu ấy, là cô hại chết cậu ấy." Hạ Niệm Sanh vẫn đánh người phụ nữ kia, kỳ quái là Tịch Cẩn Chi thế nhưng không đánh trả, tùy ý để cô đánh.
Hết chương 110
Danh sách chương