"Văn Kha,"

Văn Kha đang nằm co người lại trong chăn, chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp của Hàn Giang Khuyết từ phía sau lưng truyền đến.

"Anh ngủ rồi sao?"

Văn Kha nhắm mắt lại, đắn đo một lúc, nhưng dù sao cũng không thể để câu hỏi của Hàn Giang Khuyết cứ lửng lơ như vậy được, vì thế anh liền khẽ đáp: "Vẫn chưa."

Anh cảm thấy ngượng ngùng bởi mình vốn đang giả vờ ngủ, mà mới được một lúc thì đã bị người kia phá tan hết mọi công sức rồi, có điều đợi một hồi lâu vẫn chưa thấy hắn nói thêm điều gì, khiến cho Văn Kha không tránh khỏi lúng túng, đành chủ động hỏi: "Làm sao thế?"

"Tôi đang nghĩ, kỳ phát tình của anh có phải sắp đến rồi đúng không."

Sau khi anh có được câu trả lời, lập tức ngây ngẩn cả người.

Kỳ phát tình của Omega bình thường sẽ không dễ gì mà nói cho bất cứ ai biết cả, bởi vì đối với bọn họ mà nói đó là khoảng thời gian ý chí yếu ớt nhất, một khi bị Alpha nào đó không đáng tin biết được, sẽ dẫn đến những hậu quả khôn lường.

Thân là một Omega, có nghĩa là bạn không có quyền nhìn cuộc sống này dưới một lăng kính màu hồng, đồng thời cũng có nghĩa là bạn phải hiểu rõ các quy tắc ngầm để bảo vệ bản thân.

Thế nhưng vì Văn Kha có xuất phát điểm không phải là một Omega, rất nhiều điều, khi anh hiểu được thì đã quá muộn.

Qua một lúc lâu, anh mới ấp úng nói: "Cậu còn nhớ à."

Anh đã nghĩ rằng Hàn Giang Khuyết căn bản không thể nhớ được điều này.

Trí nhớ của hắn vẫn luôn kém đến kỳ lạ, từ thời cấp Ba, Văn Kha đã quen với chuyện đó rồi, có lúc anh đã nghĩ, có lẽ trong nội tâm của Hàn Giang Khuyết có một vũ trụ nhỏ chỉ thuộc về bản thân mình, cho nên hắn mới không thèm tốn tâm tư quan tâm đến thế giới bên ngoài nữa.

"Ừm."

Hàn Giang Khuyết lại một lần nữa im lặng rất lâu, rồi bỗng nhiên lại hỏi: "Văn Kha, khoang sinh sản... ở đây phải không."

Khi hắn nói, bàn tay cũng đồng thời di chuyển, cách một lớp chăn đặt lên vùng bụng dưới của anh.

Văn Kha do dự một lát, sau đó mới vươn tay từ trong chăn ra, nắm chặt lấy tay của người kia, khẽ dịch lên trên mấy cm, rồi mới nói nhỏ: "Là ở đây."

Rõ ràng là cách một lớp chăn dày, nhưng Văn Kha tựa như vẫn còn có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ bàn tay của Hàn Giang Khuyết.

"Ở đây sẽ đau à?" Hàn Giang Khuyết hỏi được một nửa, lại bổ sung thêm: "Lúc phát tình ấy."

"... Sẽ đau."

Văn Kha có hơi ngạc nhiên, cố vấn của câu lạc bộ LM không phải là ngay cả vị trí của khoang sinh sản cũng không đoán trúng đó chứ, nhưng giọng điệu của Hàn Giang Khuyết lại rất nghiêm túc.

Anh chỉ ngừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Lúc phát tình... Omega sẽ rất cần được an ủi, nếu như Alpha không có mặt và người đó còn được đánh dấu, bên trong sẽ rất đau. Nhưng cũng có thể dùng thuốc ức chế tiêm vào, sẽ cảm thấy khá hơn một chút."

Hàn Giang Khuyết nghe đến đây, bất thình lình kéo lấy tay Văn Kha, quay ngược cổ tay của anh lại——

Dưới ánh đèn nhỏ lờ mờ, những dấu tiêm gần động mạch trên cổ tay Văn Kha mơ hồ hiện ra, khiến Hàn Giang Khuyết nhìn thấy mà đau lòng.

Văn Kha có tuyến thể cấp E, khoang sinh sản yếu ớt nên kỳ phát tình cũng kéo dài hơn, anh so với các Omega khác càng khát cầu Alpha của mình hơn.

Nhưng Văn Kha từ trước đến nay, chưa từng được vỗ về đầy đủ, mấy lần phát tình gần đây, liều lượng thuốc ức chế mà anh tiêm vào người dường như đã có thể đạt đến mức độ lạm dụng.

Nếu không phải là vì đang ở trong tình trạng như thế, thì cuộc phẫu thuật kia cũng sẽ không dày vò anh thành ra như vậy.

Văn Kha khó xử muốn rụt tay lại, nhưng lại bị Hàn Giang Khuyết giữ chặt.

Hai người họ cứ giằng co như vậy trong chốc lát, cuối cùng vẫn là Văn Kha bỏ cuộc trước, anh biết rõ sức lực của mình vĩnh viễn cũng không thể so sánh được với một Alpha.

"Trác Viễn không đánh dấu anh sao?" Hàn Giang Khuyết nắm lấy cổ tay của anh, hỏi.

Một câu hỏi quá thẳng thắn như thế này, khiến Văn Kha không biết nên trả lời thế nào, chỉ đáp lại theo bản năng: "Công việc của anh ta rất bận."

Không phải anh muốn nói đỡ cho Trác Viễn, chỉ là tính cách trời sinh của người này vốn là vậy—— Văn Kha rất ít khi trách móc người khác.

Anh giống như một vắt mỳ mềm mại, bị cuộc sống không ngừng vo tròn nắn dẹt, bất kể là bị ai cán ép qua, đều cũng không khiến người đó bị tổn thương, Văn Kha có lẽ còn chẳng bằng một hòn đá cuội ven đường.

"Văn Kha," tiếng của Hàn Giang Khuyết được đè nén lại rất trầm thấp, hắn nhấn mạnh từng chữ, nói: "Anh không nên kết hôn cùng Trác Viễn."

Văn Kha sau khi nghe thấy câu nói kia, liền cảm thấy một phần nào đó trên cơ thể mình như bị đi đâm đến đau nhói.

Anh dường như phải dùng hết toàn bộ sức lực, mới có thể miễn cưỡng duy trì giọng điệu bình tĩnh: "Hàn Giang Khuyết, tôi cảm thấy chúng ta không cần thiết phải nói đến cái này."

"Tại sao?" Hàn Giang Khuyết hỏi: "Trước đây chúng ta cái gì cũng có thể nói với nhau."

"Bởi vì bây giờ đã không còn giống như trước kia nữa, chúng ta đều đã thay đổi rồi."

Văn Kha đột nhiên quay đầu qua nhìn hắn, cũng nhấn mạnh từng chữ, nói: "Không có gì là nên hay không nên, tất cả chỉ là sự lựa chọn mà thôi—— chúng ta đều đã lớn, cũng trưởng thành cả rồi.

Mười năm nay cậu không hiểu về cuộc sống của tôi, đương nhiên cũng sẽ không hiểu được sự lựa chọn của tôi. Giống như, giống như tôi cũng không biết mười năm nay cậu đã có những lựa chọn gì, nhưng tôi sẽ không hỏi cậu càng sẽ không nhận xét việc đó là nên hay không nên, bởi vì làm như thế không thích hợp, đó là giới hạn giữa những người trưởng thành với nhau."

Khi anh nói xong, chính bản thân cũng thấy hơi giật mình.

Văn Kha xưa này chưa từng nói bất kỳ một câu nặng lời nào với Hàn Giang Khuyết, mấy câu vừa rồi đó có lẽ là thái độ nghiêm khắc trước nay chưa từng có của anh với người này.

Nếu như còn là thời đi học, Hàn Giang Khuyết hẳn là sẽ nổi giận ngay lập tức.

Anh nhớ khi đó, trên người Hàn Giang Khuyết luôn dễ dàng bừng cháy sức mạnh của ngọn lửa phản nghịch tuổi thanh xuân, nhưng người này cũng lại cực kỳ dễ dỗ dành.

Mà Hàn Giang Khuyết của hiện tại, chỉ lẳng lặng nhìn vào Văn Kha.

Ở một khoảng cách gần với đôi mắt đen láy kia như thế này, bất kỳ ưu tư nào cũng không thể ẩn giấu, có tia mất mát xẹt qua không rõ ràng.

Hàn Giang Khuyết không hề tức giận, mi mắt hắn rũ xuống lặng im không nói lời nào.

Hàng lông mi thật dài phủ lên mí mắt, cẩn thận thu lại cảm xúc, qua một lúc rất lâu, mới nghe thấy hắn khẽ nói: "Anh có thể hỏi mà."

Văn Kha ngẩn ra: "Gì cơ?"

"Tôi nói, anh có thể hỏi—— về mười năm nay, về cuộc sống của tôi và những lựa chọn, chỉ cần là anh hỏi... tôi đều sẽ trả lời."

Hàn Giang Khuyết nói đến đây, liền ngước mắt lên nhìn Văn Kha: "Như thế không phải là trưởng thành sao?"

Văn Kha không nói ra lời, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có một cơn đau mãnh liệt.

Cả một thời niên thiếu ấy, chỉ cần anh nhìn sâu vào đôi mắt này đều sẽ như bị mê hoặc, khi đó Văn Kha còn không nói rõ ràng được rốt cuộc vì sao Hàn Giang Khuyết lại có sức hấp dẫn đến vậy.

Nhưng có lẽ hiện tại, hình như cuối cùng anh cũng đã hiểu được rồi.

Đôi mắt của Hàn Giang Khuyết có sự long lanh của thiếu niên, sự ngây thơ của một chú sói con vừa mới ra đời. Đôi đồng tử đen như mực chẳng khác nào bóng đêm, nhưng cũng đẹp tựa như vầng mặt trời khi thức dậy.

Năm đó Văn Kha không hiểu điều này hiếm thấy đến thế nào, nhưng hiện tại khi anh đã hiểu được thì lại cảm thấy hóa ra mình ở trong đôi mắt ấy lại nhỏ bé như vậy, thói đời, thật sự không đáng nhắc đến.

Anh đã thay đổi rồi, nhưng Hàn Giang Khuyết thì không.

Sự thật này khiến cho Văn Kha đau khổ, dường như còn muốn khóc lên——

Thật ra anh cũng nào muốn như vậy.

"Hàn Giang Khuyết, tôi muốn đi ngủ." Văn Kha co người lại rúc vào trong chăn, thì thào nói.

"Được rồi." Hàn Giang Khuyết buông cánh tay của Văn Kha ra, cách một lớp chăn vòng tay của mình qua ôm lấy cơ thể của anh.

Mùi rượu whisky nồng đậm quấn quanh thân thể Văn Kha, tin tức tố cấp S quả thật có thể cho Omega cảm giác dễ chịu an toàn nhất mà người đó có thể tưởng tượng.

Rượu whisky...

Mùi tin tức tố của Hàn Giang Khuyết đã trở nên thuần thục, trước đây Văn Kha đã từng ngửi thấy nhưng không phải như thế này, mà là càng ngây ngô càng nguyên sơ hơn.

Tựa như là mùi rượu whisky khi còn chưa lên men.

Tựa như mùi... lúa mạch.

Nhớ đến tiết Giáo dục giới tính trước đây, giáo viên đã từng nói một Omega sau khi phân hóa mới có thể ngửi được một cách chân chính cũng như cảm nhận được vẻ đẹp của tin tức tố đến từ Alpha.

Khi ấy, tất cả các Omega lớp bên đều thích Hàn Giang Khuyết, mà Văn Kha lại chỉ cảm thấy bọn họ đang làm quá lên.

Thế nhưng cuối cùng cũng có một ngày như hiện tại, anh cũng bỗng nhiên chợt ngửi thấy mùi tin tức tố hắn.

Văn Kha nhắm chặt đôi mắt lại, giữa những cảm xúc nửa mơ nửa tỉnh, một lần nữa có cảm giác như mình đang quay trở lại năm lớp 12.

Một ngày nào đó không nhớ rõ cụ thể, chỉ nhớ hôm đó cơn gió oi bức của mùa hè phả lên gương mặt, anh và Hàn Giang Khuyết rõ ràng đang luyện tập trên đường chạy trong sân, nhưng trong chớp mắt——

Dường như trong thân thể, ngoại trừ năm giác quan còn có nhiều hơn một sự mới mẻ, mang đến cảm giác hoàn toàn bất đồng.

Trong không khí có một mùi hương nồng nàn, thanh mát như lúa mạch từ bên cạnh tràn vào khoang mũi.

Văn Kha nhắm mắt lại, hình như có thể nhìn thấy bản thân đang đứng giữa một ruộng lúa mạch vàng óng rực rỡ, thậm chí có thể cảm giác được sóng lúa đang phát ra những âm thanh xào xạc.

Chiếc mũi của anh khẽ hít vào, muốn tìm kiếm nơi bắt nguồn của mùi hương kia, sau đó liền cứ như vậy đụng phải lồng ngực của Hàn Giang Khuyết, khi ngẩng đầu lên dường như còn nghe thấy tiếng tim đập thình thịch thình thịch của mình.

Văn Kha vô cùng hoảng hốt, nhưng mà khi đó anh còn không biết được đến cùng vì sao.

Bắt đầu từ ngày ấy, cơ thể anh bỗng nhiên còn chưa bắt đầu chuẩn bị đã phải đón nhận những sự thay đổi.

Sau gáy Văn Kha thỉnh thoảng sẽ thấy căng lên, vùng bụng cũng có lúc cảm thấy đau âm ỉ một lúc lâu.

Ngoại trừ những điều đó ra, con người Văn Kha cũng có gì đó không còn như trước.

Lúc nào anh cũng trong tình trạng, chỉ hận không thể dính vào bên người Hàn Giang Khuyết hai mươi tư tiếng đồng hồ, hương lúa mạch thanh khiết hấp dẫn lúc nào cũng có thể kích thích các giác quan trong anh.

Mà lớp học dành cho AB này bỗng nhiên cũng khiến Văn Kha cảm thấy phiền nhiễu, anh có thể nhạy cảm đến mức ngửi thấy những mùi vị bất đồng trên người những cậu bạn học Alpha đó, rất hỗn tạp, rất kích động, có lúc thậm chí còn khiến anh cảm thấy bị áp bức đến khó chịu.

Văn Kha rất nhanh liền ý thức được một chuyện rất đáng sợ——

Thật ra anh có khả năng không phải là một Beta.

Điều này khiến Văn Kha cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Thế giới năm mười bảy, mười tám tuổi rất kỳ diệu, có thể vô cùng lớn nhưng đồng thời cũng có thể cực kỳ nhỏ bé.

Nhỏ đến mức, tùy tiện lấy đi một đóa hoa, một cọng cỏ cũng đã đủ để khiến cho một mảnh thế giới sụp đổ.

Khi tất cả còn chưa thể xác định, người duy nhất mà Văn Kha tâm sự chính là Hàn Giang Khuyết, hai cậu thiếu niên khi ấy còn chưa trưởng thành, lén lút trốn học cùng nhau đến bệnh viện làm kiểm tra.

Trong quá trình ngồi trên hành lang chờ đợi, Văn Kha đột nhiên lấy hết dũng cảm nắm lấy bàn tay của người kia.

Anh đã làm cái đuôi nhỏ đi theo Hàn Giang Khuyết suốt ba năm, đi cùng người kia khắp hang cùng ngõ hẻm, dính lấy người kia cùng đọc sách, thậm chí còn chịu đòn thay người kia khi hắn bị một lũ thanh niên lêu lổng đầu gấu vây đánh, Văn Kha cái gì cũng đã làm vì Hàn Giang Khuyết.

Nhưng tâm tư của thiếu niên rất nhiều năm trước, lại chưa từng nói ra được thành lời.

Sự mập mờ của thiếu niên không phải là không dám thẳng thắn, mà là bởi vì bản thân không hiểu được trái tim của chính mình.

Thế nhưng khi ngồi trên dãy hành lang tối tăm, dài hun hút, mùi thuốc sát trùng gay mũi lập lờ trong không khí, Văn Kha như kẻ đang đứng bên vách núi, bỗng nhiên lại trở nên dũng cảm, anh biết rõ Hàn Giang Khuyết ghét Omega đến thế nào nhưng cuối cùng vẫn quyết định đưa tay qua.

Đó là lời tỏ tình "tuyệt xử phùng sinh" (*) của anh——

(*)= tìm được đường sống giữa thời khắc nguy hiểm nhất.

Là Beta cũng được, Omega cũng được.

Khi phải đứng ở ngã tư đường của số mệnh, tôi muốn nắm lấy tay cậu, vĩnh viễn không muốn buông ra.

Trong cái chớp mắt đó, đến tận bây giờ mỗi lần anh nhớ đến đều có cảm giác quyết đoán rung động lòng người.

...

Rất nhiều năm sau, khi Văn Kha ngẫu nhiên xem được bộ phim 《Nhất Đại Tông Sư》, anh thấy Diệp tiên sinh đã nói: Nếu như cuộc đời con người có bốn mùa, vậy thì trước năm tôi bốn mươi tuổi đều là mùa xuân.

Văn Kha ngồi lặng trong bóng tối, bỗng nhiên lại chảy một giọt nước mắt.

Nếu như cuộc đời con người có bốn mùa——

Mùa hè rực rỡ của những năm tháng thiếu niên đó, đã lặng lẽ hạ màn trong cái nắm tay ngày ấy.

Để rồi từ đó về sau, cuộc đời anh trở nên lạnh lẽo, quanh năm đều là trời đông rét mướt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện