Editor: AmiLee

Cậu chạy nhanh ra ngoài cửa lớn hỏi: "Nam tước Eugene, ngài không sao chứ? Rất xin lỗi, Osborne tưởng rằng anh sẽ thương tổn tôi nên mới như vậy."

"Không, không sao." Eugene rất nhanh từ trên mặt đất bò dậy, nhìn dáng vẻ cũng không có bị thương, chỉ là mặt dính đầy bụi, bộ dáng rất chật vật, chọc đến một ít khách hàng đang muốn vào cửa ha ha cười không ngừng.

"Vậy, cứ như vậy đi, tôi còn có việc đi trước!"

Luôn luôn tiêu sái Eugene có khi nào ở trước mặt mọi người bị mất mặt như thế này đâu, lập tức không còn mặt mũi ở lại tiếp tục dây dưa với Kỷ Dao, mặt như tro tàn vội vàng bỏ đi.

Kỷ Dao quay người lại, nghiêm mặt nói với bé rồng:

"Bé con, vừa rồi người kia cũng không có làm gì ba ba, về sau phải biết rõ ràng tình huống mới có thể ra tay, để tránh ngộ thương người vô tội, biết không?"

Bé rồng phun một ngụm hơi thở ra ngoài cửa, một bộ đối với Eugene vô cùng không thích.

Kỷ Dao xoa xoa đầu của bé, có chút buồn cười nói:

"Vẫn phải cảm ơn A Huyền, con là người bảo vệ đắc lực nhất của ba ba."

Bé rồng ưỡn ngực ngẩng đầu:

"Pi pi!"

Một lát sau bác sĩ nói:

"Giám đốc, miệng vết thương của con thỏ tai cụp này đã băng bó xong rồi."

Kỷ Dao nói:

"Ừm, tạm thời cho nó ngốc ở trong tiệm đi, qua mấy ngày nữa nhìn tình huống lại xử lý sau."

Eugene đã đi rồi, đoán chừng trong chốc lát sẽ không quay lại, trước chỉ có thể đem con thỏ tai cụp này nuôi dưỡng.

Dường như bé rồng đối với thỏ tai cụp cảm thấy rất hứng thú, trái phải nhìn một lúc, sau đó vươn một móng vuốt muốn lay một chút lỗ tai dài của nó.

Kỷ Dao vội vàng ngăn cản:

"Bé con không thể, con thỏ tai cụp này bị thương, con sẽ dọa đến nó."

Bé con thu hồi móng vuốt, vẫn dùng một đôi mắt rồng ánh vàng rực rỡ nhìn chằm chằm thỏ tai cụp, làm cho con vật nhỏ kia run bần bật, đến trốn cũng không dám trốn.

Kỷ Dao không có biện pháp, đành cho người đem thỏ tai cụp đưa đến khu cứu trợ lầu 3 dưỡng thương, lúc này bé rồng mới từ bỏ, bay trở về lầu hai chơi.

Chạng vạng Louis tới đón Kỷ Dao tan tầm, hơi hơi nhíu lại mày hỏi:

"Bảo bối, Eugene hôm nay lại tới tìm em làm gì vậy?"

Xem ra đã có người đem chuyện buổi chiều xảy ra báo cho Đại đế, Kỷ Dao đem sự tình trải qua nói một lần.

Louis trong thần sắc nhiễm một tia phẫn nộ:

"Không được, anh không cho phép! Cái tên kia nói xác xuất thành công chỉ là xác suất mà thôi, cũng không có mười phần bảo đảm, bây giờ em đang có thai, không chịu được có một chút ít sơ xuất.

Lần sau tên kia lại đến quấy rầy thì em trực tiếp kêu Yalman đi đối phó hắn! Chức vị Nam tước này của hắn là anh ban cho, anh lúc nào cũng đều có thể lấy lại!"

Kỷ Dao nắm tay anh an ủi:

"Dạ, em hiểu rồi, cho nên em mới không có đồng ý với hắn."

Louis bình tĩnh trở lại, hôn lên sườn mặt cậu:

"Ngoan."

Osborne đang ngồi trên ghế cho trẻ con:

"Ô a a!"

Louis xoa xoa đầu con trai khen:

"A Huyền hôm nay biểu hiện cũng rất tuyệt, là một người chiến sĩ nhỏ xuất sắc."

Osborne: "A ô!"

Ngày hôm sau tiệm thú cưng lại xảy ra một chuyện làm người ta không biết nên khóc hay cười.

Tới gần giữa trưa, một con chó rất to lông toàn thân bẩn đến nhìn không ra chủng loại gì, đi đường khập khiễng vào cửa sau tiệm thú cưng nằm bất động ngay tại chỗ.

Kỷ Dao nhìn thấy thì còn cảm thán con chó này rất thông minh, biết chủ động chạy đến tìm con người chữa trị, khiến cho hai người nhân viên đem chó lớn nâng vào khu khám bệnh.

Bác sĩ mang bao tay chuẩn bị sẵn sàng, tính làm kiểm tra cho chó lớn, bỗng nhiên phát hiện không thích hợp, kinh ngạc nói:

"Giám đốc, tên này là người, không phải chỉ là một con chó bình thường."

Hai người nhân viên hỗ trợ nâng chó nói tiếp:

"Tôi nói rồi, vừa rồi đã cảm thấy tên này không thích hợp."

Kỷ Dao vẫn là lần đầu gặp được loại chuyện này, không khỏi vô cùng kinh ngạc.

Cậu không phải người tinh cầu Alpha, đối với sự khác nhau giữa người và động vật cũng không rõ ràng lắm.

Con chó lớn ngã vào cửa thì nằm thoi thóp không rên một tiếng, cậu theo bản năng mà đem nó trở thành một con chó lang thang.

Chó lớn nằm ở trên bàn khám và chữa bệnh vẫn không nhúc nhích, chỉ là mí mắt run run.

Bác sĩ quát một tiếng:

"Ê, không cần giả chết, nếu không tôi kêu cận vệ lại đây đó!"

Chó lớn lập tức mở mắt ra, biến thành một người đàn ông cao lớn từ đầu đến chân bẩn không chịu nổi.

Từ trên bàn khám và chữa bệnh nhảy xuống, cổ tay trái hình như gãy xương, lấy một góc độ không bình thường gục xuống, cúi gập đầu về phía Kỷ Dao năn nỉ:

"Hoàng hậu điện hạ, buổi sáng tôi bị ngã gãy tay, thật sự là quá đau, xin ngài thương xót, để bác sĩ chữa trị cho tôi một chút được không?"

"Giám đốc đừng bị hắn lừa!"

Bác sĩ có chút bực bội và tiếp lời nói:

"Nơi này của chúng tôi là tiệm thú cưng, chỉ chữa trị cho động vật lang thang, anh bị thương nên đi bệnh viện, chạy đến nơi đây làm cái gì!"

Người đàn ông làm vẻ mặt đáng thương vô cùng:

"Nhưng tôi không có tiền, đi bệnh viện bọn họ cũng sẽ không chữa trị."

Một người nhân viên khinh thường nói:

"Nói đùa cái gì, ngươi lớn lên cao to như thế, tùy tiện tìm một công việc là có thể nuôi sống bản thân, sao chỉ bị thương cũng không có tiền chữa."

"Nhưng mà tên này vừa thấy đã biết là loại chơi bời lêu lổng ham ăn lười làm, biết được giám đốc của chúng tôi lương thiện và rộng lượng nên nghĩ đến chiếm tiện nghi, để chúng ta trị thương cho hắn, lừa ăn uống chùa, thật là không biết xấu hổ!"

"Theo tôi thấy trực tiếp báo cảnh sát đi, cho hắn đi cục cảnh sát ngồi hai ngày, sửa lại cái tật xấu hắn này!"

Người đàn ông vẻ mặt hoảng sợ xin tha thứ:

"Đừng, xin các người ngàn vạn lần đừng báo cảnh sát, tôi không bao giờ làm loại việc này!"

Kỷ Dao nghiêm mặt nói:

"Chúng tôi có thể không báo cảnh sát nhưng không có lần sau. Đế đô không phải cũng có mở trạm cứu trợ dành cho con người sao? Anh qua bên kia xin giúp đỡ đi, về sau tìm việc tốt mà làm, đừng đi làm kẻ lang thang nữa."

"Tôi biết, tôi biết rồi."

Người đàn ông ngượng ngùng gật đầu đồng ý, rồi xám xịt rời đi.

Một người nhân viên căm giận nói:

"Người có loại suy nghĩ này khẳng định không ngừng chỉ có một người này, phỏng chừng về sau sẽ còn loại chuyện này xảy ra."

"Đúng vậy, có mấy người thích đầu cơ trục lợi, hãm hại và lừa gạt!"

Một người quản lý xin ý kiến của Kỷ Dao:

"Giám đốc, để tôi lên mạng đăng bài nói rõ, để ngăn chặn loại sự việc này lại xảy ra lần nữa, ngài xem có được không?"

Kỷ Dao nói:

"Được, anh xem rồi xử lý đi."

Rồi thành viên ban quản lý đem việc trải qua này cắt nối biên tập thành một cái video, đăng lên siêu A.

Công viên thiên đường thú cưng Hoàng gia trực tuyến:

【 Xin trịnh trọng nói rõ: Nơi này của chúng tôi là tiệm thú cưng, không phải bệnh viện và trạm cứu trợ của con người, hành vi của chàng trai trong video là không nên làm, xin mọi người không cần noi theo! 】

Dân mạng vừa nhìn thấy mỗi người đều bị chấn kinh rồi, sôi nổi khiển trách hành vi không lương tâm của người trong video.

- - Thật là mở rộng tầm mắt, còn có loại người này, da mặt đúng là đủ dày mà!

- - Lầu trên đừng nói, chính là có loại người này, bất quá không nhất định là đi cọ chữa bệnh và ăn ở miễn phí, mà là nghĩ muốn lôi kéo làm quen với Hoàng hậu điện hạ, tôi có một người bạn cũng tính làm như thế đó!

- - Lầu trên nói người bạn kia chính là bản thân chứ gì!

- - Quá vô sỉ, nếu là tiệm thú cưng có thể thu người tôi đây đã sớm đi, làm gì đến lượt người này!

- - Đều bởi vì Hoàng hậu điện hạ quá ôn nhu lương thiện, mấy anh canh giữ cửa nhất định phải thủ nghiêm một chút, đừng để loại người này bắt được cơ hội!

- - Rất hâm mộ người dân và thú cưng Đế đô, ngay cả động vật lang thang cũng hạnh phúc như thế, có thể tiếp xúc gần gũi với Hoàng hậu điện hạ! Cho nên các người có thể đến chỗ chúng tôi mở một chi nhánh được không? Cho dù Hoàng hậu điện hạ một năm tới thị sát một lần cũng được!

- - Mở chi nhánh +1! Cho người dân của những khu vực xa xôi một cái cơ hội đi mà, cầu xin đó!

- - ID mã hóa mở chi nhánh +1!

Ngoài người cầu xin mở chi nhánh thì khu bình luận nổi lên đội ngũ mênh mông cuồn cuộn, nghiêm trọng lệch khỏi quỹ đạo chủ đề này.

Kỷ Dao không dự đoán được bài đăng này sẽ tạo thành kết quả như vậy, nghĩ nghĩ rồi chia sẻ bài đăng này.

Kỷ Dao không xa xôi:

【 Cảm ơn mọi người ủng hộ, tương lai nếu có cơ hội, tôi sẽ suy xét việc mở chi nhánh. 】//@ Công viên thiên đường thú cưng Hoàng gia trực tuyến.

Vừa chia sẻ xong, trên mạng thoáng chốc một mảnh hoan hô.

- - Thật tốt quá thật tốt quá, ngoan ngoãn ngồi chờ!

- - Sinh thời a! Bất quá yếu ớt hỏi một chút, cái từ "Tương lai" này đại khái phải chờ bao lâu vậy? - - Có thể nhanh một chút hay không? Tôi thật sự gấp chờ không nổi!

- - Lầu trên đừng thúc giục, Hoàng hậu điện hạ đang mang thai, ít nhất trong vòng năm nay là không được, kiên nhẫn chờ đợi đi!

- - Nhưng bây giờ quan trọng nhất chính là chuyện tiểu hoàng tử or tiểu công chúa ra đời, Hoàng hậu điện hạ chưa bao giờ nuốt lời, ngài nói thì nhất định sẽ làm được, từ từ chờ đi!

Chạng vạng Louis tới đón Kỷ Dao tan tầm, khen:

"A Dao của chúng ta thật lợi hại, tiệm mới khai trương còn chưa đến một tháng, đã phải chuẩn bị mở chi nhánh toàn cầu."

Kỷ Dao có chút ngượng ngùng nói:

"Xin lỗi, không cùng anh thương lượng trước đã đăng cái kia."

Louis ôm lấy eo cậu rồi hôn một cái, sau đó nói:

"Ôm tâm trạng đó làm gì, đây chứng minh bảo bối năng lực xuất sắc, biết kinh doanh, các bá tánh mới có thể ủng hộ em như vậy.

Chỉ cần em thích, mở thêm mấy cái chi nhánh đều không thành vấn đề, chỉ có một điều quan trọng đó chính là không cần làm lụng quá mức vất vả.

Về sau mở chi nhánh, anh có thể bớt thời giờ đi thị sát cùng em, thuận tiện đi các đại khu du lịch ngắm cảnh, trước kia em không phải đã nói có ước mơ duy nhất là đi du lịch vòng quanh trái đất sao?"

Kỷ Dao vừa mừng vừa sợ, nhào vào trong lòng anh kích động nói:

"Đúng vậy, cảm ơn A Long!"

Louis yên tâm thoải mái mà hưởng thụ bạn đời nhà mình chủ động biểu đạt thân mật.

Bên cạnh Osborne hơi không vui:

"A a, ô oa!"

"Được được được, cha và ba ba sẽ mang theo con, còn có em trai hoặc là em gái con nữa."

Louis biểu tình hơi tiếc nuối nói:

"Sinh bé con đúng là rất tốt, nhưng không quá tiện cho thế giới của hai người, thật đáng tiếc."

Osborne: "?"

* * *

Eugene từ ngày đó làm trò mặt xấu mặt trước không ít khách hàng thì không lại lộ diện, cũng chưa nói lúc nào lại đây lấy lại con thỏ tai cụp kia.

Kỷ Dao đã gửi tin nhắn qua đi dò hỏi, Eugene cũng chỉ trả lời là "Ngài xem làm đi", ý này có lẽ là bỏ đi, tùy Kỷ Dao xử trí.

Vài ngày sau, thương thế của thỏ tai cụp đã khỏi, trên người tắm rửa sạch sẽ một thân lông mao xõa tung mềm mại, nhìn qua vô cùng đáng yêu.

Bé rồng càng cảm thấy hứng thú với động vật nhỏ lông xù, luôn muốn đem nó bắt lại mang theo khắp nơi, mỗi lần đều đem con thỏ tai cụp này sợ tới mức run run.

Kỷ Dao lại một lần ngăn cản trò đùa dai của bé rồng hành động giống nhau, có chút kinh ngạc nói:

"Kỳ quái, bé con vì sao lại đặc biệt chú ý tới con thỏ tai cụp này nhỉ? Động vật nhỏ khác thì không thèm để ý tới."

Một người nhân viên lập tức nói:

"Đại khái bởi vì thú hình của ngài là thỏ tai cụp, cho nên đại hoàng tử điện hạ khá thân cận đối cái giống loài này đi."

Kỷ Dao lập tức á khẩu không trả lời được, cậu thiếu chút nữa đã quên, trên hồ sơ thân phận của mình ghi chú rõ thú hình là thỏ tai cụp.

Nhưng mà cậu không thể biến thân được, chỉ có thể nói bé con trời sinh đã khá thích thỏ tai cụp loại động vật nhỏ này đi.

Chỉ tiếc thỏ tai cụp đối với bé rồng vô cùng sợ hãi, giống như đang chịu ngược đãi vậy, không đến hai ngày đã sợ tới mức rớt không ít lông.

Để tránh cho con vật nhỏ đáng thương biến thành thỏ trọc lông, Kỷ Dao không thể không ở trên diễn đàn nhận nuôi đăng lên tin tức thỏ tai cụp, rất nhanh đã có người tranh thủ được tư cách này.

Chờ sau khi thỏ tai cụp bị chủ nhân mới nhận về nhà, Osborne đã rầu rĩ không vui hai ngày.

Louis đã cho người ở trong cung và tiệm thú cưng đều thay đổi một đám đồ chơi mới cho bé, lúc này mới làm bé quên đi con thỏ tai cụp kia, đem hứng thú chuyển đến đồ chơi mới.

Bởi vậy Kỷ Dao lại một lần cảm nhận được bé con thật sự thiếu người cùng lứa chơi cùng, chỉ mong bé trong bụng sinh ra về sau có thể thay đổi loại tình huống này.

Khi Kỷ Dao mang thai được ba tuần thì vào một ngày kia vì muốn biết tình trạng phát triển của phôi thai, Conrad đã cho cậu làm siêu âm màu lần đầu tiên.

Conrad một bên dùng đầu thăm dò ở trên bụng Kỷ Dao nhẹ nhàng di chuyển qua lại, một bên cẩn thận nhìn kỹ hình ảnh trên màn hình.

"Ôi trời ơi!"

Nhìn một hồi Conrad bỗng nhiên hô lên một tiếng, thiếu chút nữa từ ghế trên nhảy lên.

"Xảy ra chuyện gì?"

Ngồi ở mép giường làm bạn Louis bị phản ứng này của ông dọa hoảng, chẳng lẽ là bé con xảy ra vấn đề gì?

Không --!

Kỷ Dao tâm cũng thoáng chốc nhắc lên, theo bản năng mà nắm chặt tay Louis.

Conrad nhanh chóng làm sáng tỏ:

"Rất xin lỗi, trong lúc nhất thời thần đã quá kích động! Bệ hạ, nói cho ngài một cái tin tức tốt, lần này ngài Evans mang chính là song thai!"

Louis: "..."

Kỷ Dao: "..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện