Hơn một giờ chiều, Ân Dao đến sân bay. Điện thoại khôi phục kết nối, âm báo tin nhắn reo liên tục, cô xem xong mấy tin Wechat thì ngơ ngác.

Số của Tiết Phùng Phùng gọi tới.

Ân Dao chạy ra cổng gặp cô ấy.

Vừa chạm mặt, Tiết Phùng Phùng liền hỏi: "Lên mạng chưa?"

"Chưa lên."

"Được." Tiết Phùng Phùng xách vali.

Ngồi trên xe, cô ấy chỉ thuật lại ngắn gọn tình hình với Ân Dao và dặn dò: "Lịch chụp sáng mai không có cách nào hủy bỏ. Hôm nay cô đừng đụng tới điện thoại, đừng xem gì hết. Tôi đưa cô về ngủ một giấc ngon lành... Tôi đã liên lạc với người đại diện của cậu ta, chuyện này bọn tôi đang xử lý."

Ân Dao không hỏi giải quyết thế nào, cô chưa tận mắt thấy những lời bàn luận kia nên chưa có cảm giác chân thực. Nhưng trông dáng vẻ Tiết Phùng Phùng, hẳn là chuyện rất tồi tệ. Ân Dao hiểu, với riêng cô mà nói, chỉ cần không ngó tới thì những lời đàm tiếu kia không có ảnh hưởng gì thực tế. Nhưng đứng ở góc độ của Tiết Phùng Phùng, hình tượng của cô và lợi ích của studio ràng buộc lẫn nhau, cho nên dĩ nhiên việc này được cho là mối nguy không nhỏ. Bởi thế, Ân Dao chợt nghĩ đến Tiêu Việt.... Có thể tưởng tượng ra được vì mối quan hệ của họ mà những tranh luận liên quan tới cô không thể không ảnh hưởng chút nào tới anh.

"Vậy Tiêu Việt..." Cô vừa lên tiếng, Tiết Phùng Phùng đã tiếp lời: "Cậu ta có gọi tới, tôi đã nói rồi, bảo hôm nay đừng làm phiền cô, có chuyện gì thì đợi ngày mai cậu ta về rồi hẵng nói."

Ân Dao nghe khẩu khí cô ấy khi nhắc đến Tiêu Việt không tốt lắm. Dừng một chút, cô nói khẽ: "Cũng đâu phải lỗi của anh ấy..."

Tiết Phùng Phùng từ chối cho ý kiến, lái xe ra ngoài. Chừng qua ba bốn phút cô ấy mới mở miệng: "Quả thực ban đầu tôi đã nghĩ hai người bên nhau, tương lai Yin Studio có thể nhờ sự nổi tiếng của cậu ta, nhưng hiện giờ tôi cảm thấy nổi tiếng như vậy không cần cũng được. Không chỉ nhắc đến việc riêng tư, tới chuyện mẹ cô qua đời cũng muốn lấy ra bàn. Bới móc nỗi đau của người ta như là lột da róc xương, trước đó rơi xuống đầu người khác tôi không có cảm giác gì, bây giờ tới lượt cô mới biết là không nhịn nổi."

Vốn tưởng cô ấy rầu rĩ vì ảnh hưởng đến studio, không ngờ là do cô ấy chịu không được chuyện này.

"Phùng Phùng" Ân Dao nói: "Không nghiêm trọng vậy đâu, tôi không xem là được."

Tiết Phùng Phùng ở cùng Ân Dao đến tối mới về. Ân Dao nghe lời cô ấy không lên mạng, nhưng trong điện thoại có một vài tin nhắn, cô lại xem một chút, sau đó trả lời Hoàng Uyển Thịnh một tin. Lướt xuôi theo danh sách, cô ấn mở khung chat, dừng mắt ở đoạn đối thoại với Tiêu Việt chiều tối hôm qua. Không biết có phải là Tiết Phùng Phùng hăm dọa anh không mà anh nghe lời như thế, thật sự không tìm cô. Ân Dao xem thời gian, cô đoán giờ này có lẽ anh còn ở trong núi. Hai ngày trước khi đóng máy phải quay liên tục suốt đêm, đêm nay anh cũng không có thời gian ngủ. Cô cảm thấy Tiết Phùng Phùng nói đúng, có chuyện gì thì để ngày mai rồi nói, chí ít phải để anh hoàn thành công việc thật tốt. Chuyến bay dài đằng đẵng mười mấy tiếng hoàn toàn khiến cả người rã rời, cô tắt điện thoại đi về phòng ngủ.

Hôm sau phải chụp hơn nửa ngày trong phòng chụp của Yin Studio. Buổi chiều sau khi kết thúc, tiễn đối tác xong, Ân Dao về khu làm việc trước. Băng qua hành lang, cô vào cửa, đang định lên lầu chợt nghe giọng trợ lý Đinh Đinh, cô quay người lại. Khu vực tiếp khách bên tay trái có người đứng dậy, bước vội về phía cô. Ân Dao ngạc nhiên, còn chưa kịp gọi tên thì người nọ đã đi tới giơ tay ôm cô. Anh mặc trên người chiếc áo khoác chất liệu thô ráp, xúc cảm lạnh lẽo. Ân Dao ngửi ra mùi cao dán nhàn nhạt, chẳng biết anh lại để bị thương chỗ nào.

Các thành viên khác trong đoàn đội thu dọn đồ đạc xong, đi từ phòng chụp bên kia qua, đúng lúc chứng kiến cảnh này. Ngày hôm qua tin tức giải trí xôn xao, bảo không biết gì thì thật là dối trá. Chỉ có điều, ăn phải dưa trên đầu bà chủ mình nên mọi người khá bối rối, cũng chẳng dám bàn tán. Lúc làm việc ai nấy đều giữ yên lặng với trộm ngó sắc mặt bà chủ. Nào ngờ nam chính trong tin đồn lại tự động chạy tới cửa.

Năm ngoái chụp tạp chí, anh vẫn là khách hàng của Yin Studio, bây giờ lại thành bạn trai của bà chủ. Ai cũng nói đoàn đội Yin Studio chuyên nghiệp, phẩm chất tốt, bất kể nhìn thấy minh tinh lớn bao nhiêu cũng chưa bao giờ ô a gọi bậy trước mặt người ta làm ảnh hưởng công việc. Nhưng với tình hình hiện tại, mọi người khó tránh khỏi có phần kích động, nhất thời chẳng biết nên nhìn hay nên tránh. Mãi đến khi thấy Tiết lão đại tới, bắt được ánh mắt ra hiệu của cô ấy, mọi người mới thu hồi ánh mắt, ai nấy tranh thủ đi làm việc của riêng mình.

Tiêu Việt và Ân Dao không nói gì, Tiết Phùng Phùng đi tới. Lúc này, Tiểu Sơn vốn đứng ở khu vực tiếp khách cũng bước lại.

Tiết Phùng Phùng bảo Ân Dao: "Tôi nói chuyện với họ. Có cuộc họp ngắn, cô đi chủ trì đi." Cô ấy đưa tài liệu trong tay qua.

Ân Dao ngó Tiêu Việt, thấy anh gật đầu, cô lại nhìn về phía Tiết Phùng Phùng, ý trong ánh mắt rất rõ ràng, muốn bảo cô ấy đừng làm khó dễ Tiêu Việt. Có điều, ý này đã bị phớt lờ.

Dẫn người tới phòng họp, Tiết Phùng Phùng lập tức đi thẳng vào vấn đề.

"Mặc dù hiện giờ chúng ta vẫn kiểm soát được chuyện này, nhưng cũng chưa phải đã dàn xếp ổn thoả. Nếu không bị phơi bày, hai người còn yêu đương âm thầm một chút, không sao cả. Nhưng bây giờ bị chụp được rồi, cũng tương đương với công khai, mất một lượng fans đáng kể là điều chắc chắn. Xét đến sự phát triển lâu dài của cậu, sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn. Mặc dù nói cậu có thể dựa vào mặt mũi, diễn xuất, nhưng bây giờ là thời đại nào? Vấn đề này Tiểu Sơn cũng hiểu thấu, cậu ta có thể từ từ nói với cậu."

Cô ấy đột nhiên rẽ hướng câu chuyện: "Lại nói Dao Dao, sau này mỗi lần cô ấy xuất hiện trước mắt công chúng một, thì những việc của bản thân và cả chuyện trong nhà cô ấy có thể mãi bị xào lại. Chuyện mẹ cô ấy năm đó là tổn thưởng rất lớn tới cô ấy, cứ bị cạy ra như vậy hết lần này tới lần khác, ai mà chịu được."

Tiết Phùng Phùng nói đến đây thì dừng. Trước khi xảy ra chuyện này, mấy lần chạm mặt, cô ấy đối đãi với Tiêu Việt không quá nhiệt tình nhưng vẫn lịch sự, nhưng rõ ràng hôm nay thì khác.

Tiểu Sơn thấy thế bèn tiếp lời: "Chị Tiết, ý chị là..."

"Ý là xuất phát từ lợi ích của các cậu, cách gọn nhất tốt nhất là các cậu có thể không cần lên tiếng gì cả. Đợi chuyện lắng xuống, qua mấy tháng, tùy tiện lựa thời cơ trước truyền thông để lộ tin cậu đã chia tay. Đối với fans của cậu mà nói, từng yêu đương cũng không tính là vết nhơ, độc thân trở lại là chuyện đáng mừng. Nhất là thoát được bạn gái cũ có gia thế phức tạp, danh tiếng không tốt. Độ nổi tiếng của cậu thậm chí có thể lên một tầng nữa..."

Ngón tay cô ấy gõ nhẹ hai cái trên mặt bàn, tiếp tục lên kế hoạch về sau: "Chỉ cần duy trì tình thế đó mà phát triển, địa vị vững vàng rồi, qua ba mươi tuổi cậu muốn tìm bạn gái thế nào mà chẳng có. Đến lúc đó, dù yêu đương kết hôn thì trên mạng cũng chúc phúc. Con đường này là thích hợp với cậu nhất, chỉ cần hiện giờ cậu và Dao Dao chia tay thì..."

"Đây là ý của Dao Dao sao?" Tiêu Việt ngắt lời cô ấy.

Sắc mặt anh không tốt lắm.

Tiết Phùng Phùng: "Không phải, đây là ý tôi."

Tiêu Việt nói: "Vậy em không đồng ý."

Tiểu Sơn xem như đã hiểu. Chị Tiết làm gì vậy? Tiết mục chia rẽ uyên ương đấy à?

Cậu ta lập tức giảng hoà: "Chị Tiết, như vầy, như vầy không hợp lí lắm. Tình cảm hai người họ rất tốt, sao có thể nói chia tay là chia tay chứ..."

Tiểu Sơn còn định nói thêm, nào ngờ Tiết Phùng Phùng chau mày, đáp rất thoải mái: "Không chia tay cũng được, tôi chỉ tùy tiện cho ý kiến thôi mà."

"..." Tiểu Sơn có cảm giác bị đùa cợt.

"Được rồi" Tiết Phùng Phùng thoắt cái trở nên nghiêm túc: "Bên các cậu chắc chắn phải trả lời. Chứng cứ đã rành rành, nếu còn tránh né sẽ rất vô trách nhiệm."

"Đúng" Tiểu Sơn tỏ ra đồng tình: "Bọn em định đăng Weibo, đang định thương lượng với chị một chút."

"Không được, lúc này để Tiêu Việt đăng Weibo thế là công khai show ân ái. Là đả kích trực tiếp nhất đối với fans, bất mãn và thất vọng của họ sẽ rõ ràng hơn, chắc chắn sẽ có phần lớn chỉa mũi nhọn về phía Dao Dao". Tiết Phùng Phùng nói: "Không phải truyền thông vẫn luôn liên lạc với cậu hay sao? Chọn một bên để người đại diện trả lời chính thức là được rồi, trong tay cậu còn con đường nào có thể dùng thì trao đổi thử, dẫn hướng dư luận một chút."

Tiểu Sơn gật đầu: "Cái này dễ thôi, cứ để em."

"Vả lại...". Tiết Phùng Phùng ánh mắt chuyển hướng Tiêu Việt: "Còn chuyện tình cảm, ít nhất trong một năm tới phải duy trì tần suất đừng có để bị chụp nữa. Cũng đừng để người khác cảm thấy hai người trói buộc lẫn nhau. Trạng thái lý tưởng nhất là có thể khiến người ta nhìn thấy trên phương diện sự nghiệp hai người là cá thể hoàn toàn độc lập ưu tú, quan hệ yêu đương không ảnh hưởng tới những thứ khác."

Tiểu Sơn giải thích: "Chị Tiết, thật chúng em vẫn luôn khiêm tốn mà, vốn dĩ cũng không có..."

"Vậy mấy thứ kia là giả?"

Tiểu Sơn: "..." Như vậy hơi cưỡng từ đoạt lý đó...

Tiêu Việt đáp: "Được, em biết rồi."

Tiết Phùng Phùng ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Tôi biết với các cậu, điều quan trọng là duy trì nhiệt độ. Tạo đề tài là cách thức marketing cực kỳ phổ biến. Nhưng bất kể thế nào, tôi cũng không cho phép cậu lấy Dao Dao ra làm chuyện như vậy."

Tiêu Việt nhíu mày: "Em sẽ không làm thế."

Tiết Phùng Phùng nhìn anh dò xét rồi gật đầu: "Được."

Ân Dao mở một cuộc họp ngắn hai mươi phút xong, cô đang cất tài liệu thì Tiết Phùng Phùng đi tới.

Ân Dao nhìn cô ấy, hỏi: "Tiêu Việt đâu?"

"Ở văn phòng cô."

"... Bọn chị nói gì rồi?"

"Nói gì đâu." Tiết Phùng Phùng nói: "Giúp cô thăm dò, ờ... Cũng không tệ lắm."

"Hả?" Ân Dao nghe không hiểu.

Tiết Phùng Phùng cười nhạt, vỗ vai cô đoạn cầm lấy tài liệu cô đang kẹp trong tay. Cô ấy xoay người đi tới cửa bỗng nhiên ngoái đầu lại nói: "Nhớ cảm ơn anh cô, chuyện này anh ta cũng tham gia."

Ân Dao về văn phòng, thấy Tiêu Việt đang ngồi trên ghế sofa, cô đi vào, anh liền đứng dậy.

Rèm cửa sổ sát đất chỉ kéo ra một nửa, trong văn phòng tối đen, Ân Dao hỏi: "Sao không mở đèn?" Cô thuận tay bật đèn sáng lên, cười nhìn anh: "Tiểu Sơn đi rồi?" Vừa hỏi cô vừa đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra toàn bộ.

Tiêu Việt vẫn đang nhìn cô.

Ân Dao bước tới: "Sao vậy? Sao không nói gì hết? Phùng Phùng và anh nói gì rồi?"

Cô đoán: "Có phải đem chuyện mấy người kia mắng em trên mạng đổ hết lên đầu anh hay không? Anh đừng để ý lời chị ấy, em và anh yêu nhau, tình huống thế này em đã sớm nghĩ tới rồi. Với lại em cũng đâu có xem mấy cái kia, không có ảnh hưởng tới em. Hay là... anh đang buồn vì mất fans?" Cô cố ý nói thật nhẹ nhõm, nhưng trông thấy ánh mắt anh, lại cảm thấy không nên đùa thế này. Cô đành ôm anh, chợt nghe anh nói: "Anh xin lỗi".

Lời xin lỗi bao gồm cả sự tự trách mà Tiêu Việt không cách nào nói thành lời. Bởi vì đã đem tới những điều tiếng làm tổn thương cô, vì biết được chuyện mẹ cô... Hoặc hơn thế nữa chính là vì lúc trước anh đã vài lần nghĩ ngợi muốn công khai. Anh ý thức được một mặt ấu trĩ và ích kỷ của chính mình.

_____

***Chúc mọi người năm mới vui vẻ, mạnh khoẻ 💕
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện