Cuộc sống của Giang Lục Nhân lại khôi phục như cũ, buổi sáng lái xe sẽ đưa cô đến trường. Không biết là vô tình hay cố ý, cô ra đến cửa vừa vặn sẽ gặp Giang Thừa Dự đi làm, họ cùng nhau rời phòng, cùng ăn sáng, thời gian biểu của hai người khá giống nhau, lộ trình cũng khá trùng hợp, nên miễn cưỡng có thể gọi là tiện đường. Nhiều khi cô còn tự tưởng tượng, có khi anh mượn cớ này để đưa cô đến trường, nhưng khả năng này vốn không cao, thế nhưng ngay đến bà Văn Dao cũng không tỏ rõ thái độ, nên cô thà tiếp tục tự giữ im lặng.
Mối quan hệ giữa cô và Giang Thừa Dự vào thời điểm đó vẫn chưa có gì thay đổi, cô vẫn đến trường, anh vẫn đến công ty.
Mỗi khi tan học, cô sẽ lên xe trò chuyện cùng ông Giang Huy, còn anh sẽ lái xe chở cả hai về nhà.
Ngay khi vừa nghe thấy âm thanh động cơ quen thuộc, lòng cô lại rạo rực mong chờ, trong đầu thầm đếm, 1,2,3,4… Bình thường, khi đếm đến số 17, anh sẽ xuất hiện trong tầm mắt cô.
Thế nên có một quãng thời gian rất dài, cô rất yêu thích con số 17.
Lái xe đưa Giang Lục Nhân đến cổng trường, cô xuống xe, bước chân nhẹ nhàng bước vào lớp. Cô tháo cặp sách, lấy sách vở ra, cũng không hiểu tạo sao, rõ ràng cô không thích đọc sách, nhưng lại có thói quen mang sách vở về nhà, và vẫn luôn như vậy, mãi không sửa được.
Cô vừa ngồi xuống, Uông Chu Duyệt đã lập tức quay xuống nói:
- Mình nói trước, lần này cậu nhất định không được để cho những fan ủng hộ như chúng mình thất vọng nữa đâu, nhất định phải đánh bại Hướng Tư Gia.
Cô chán nản, chỉ muốn gục ngay xuống bàn, cứ như vậy liệu có thể không phải nghe cô nàng này thao thao bất tuyệt một trăm linh tám phép biến hóa nữa nhỉ? - Lại có sự kiện gì à?
Cô thu dọn lại sách vở trên bàn mình, sao vẫn cứ lộn xộn thế nhỉ.
Uông Chu Duyệt đặt một tay lên mặt bàn, tay kia xoa cằm:
- Không phải lễ kỷ niệm ngày thành lập trường sắp đến rồi sao? Trường có kế hoạch để mỗi ban trình diễn một tiết mục, đại khái là dự định sẽ tổ chức một lễ kỷ niệm thật hoành tráng, ngày hôm đó đài truyền hình Lý Thị cũng đến ghi hình, ban chúng ta định diễn một vở kịch, cậu biết nam chính sẽ là ai không.
Giang Lục Nhân tuyệt đối không hề có một chút hứng thú nào với đề tài này, nhưng nếu không hưởng ứng, thật có lỗi đối với sự nhiệt tình của Uông Chu Duyệt.
- XXX? XX? YY? XYX?
Cô nói ra một loạt tên các đại minh tinh mà Uông Chu Duyệt rất hâm mộ, theo lời của Uông Chu Duyệt mà nói thì các anh này vô cùng đẹp trai, chỉ cần ngắm các anh thôi đã đủ no rồi.
Uông Chu Duyệt càng xúc động:
- Mình nói là trong trường cơ.
Giang Lục Nhân khoát tay:
- Được rồi, chẳng lẽ là Ngô Thượng Gia?
- Sao cậu có thể thông minh đến thế chứ?
Giang Lục Nhân khẽ mân mê môi, các nam sinh trong ban này, chỉ có duy nhất một học sinh vừa được chuyển đến. Khi Ngô Thượng Gia vào ban của họ, lập tức danh tiếng vang dội, tất nhiên, sự nổi tiếng đó chỉ giới hạn đối với học sinh năm hai. Lũ con gái lập tức so sánh Ngô Thượng Gia với các nam khôi khác, với biểu hiện của anh chàng này, lập tức được bầu chọn là hot boy. Mặc cho các nữ sinh gào rú, Ngô Thượng Gia vẫn giữ thái độ thẹn thùng xa cách.
Ai đã từng nói nữ sinh là loại sinh vật nhút nhát?
Giang Lục Nhân lắc đầu:
- Cậu cảm thấy ban chúng ta còn nam sinh nào khác nữa à?
- Nếu mình mà là con trai, mình sẽ yêu bạn mất.
- Ôi, mình sợ rồi đấy.
Giang Lục Nhân giả vờ run rẩy hai vai, trên khuôn mặt tràn ngập ý cười.
Giang Lục Nhân đã lược bỏ rất nhiều chi tiết rồi nhé, ví dụ như chàng trai hay thẹn thùng Ngô Thừa Gia cũng hay đợi cô trước cổng trường sau khi tan học, lẽo đẽo theo sau cô, cho đến khi nhìn thấy cô lên xe. Mỗi khi học tiết thể dục, mỗi làn cô nhảy xà kép, cậu ấy sẽ đứng không xa, yên lặng ngắm nhìn cô.
Con gái, nói chung là rất nhạy cảm.
Cho đến khi cậu ta muốn tiến thêm một bước nữa, cô mới nói:
- Chúng ta làm bạn nhé.
- Gì cơ?
Trên khuôn mặt cậu nam sinh đầy sự kinh ngạc.
- Nghĩa là chỉ làm bạn tốt của nhau thôi, được chứ?
Đôi mắt cậu thiếu niên nhanh chóng trở nên ảm đạm.
Đây là mong muốn của cô, rất rõ ràng, không ướt át bi lụy, không dùng sự mờ ám để đưa vị trí của mình lên cao cao tại thượng, cô luôn là một cô gái rõ ràng, không chơi bời dây dưa.
Đến cuối buổi học, thầy giáo thông báo về tầm quan trọng của lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, Giang Lục Nhân mới hiểu hết toàn bộ ý tứ trong lời Uông Chu Duyệt.
Lớp phó văn thể mỹ soạn một kịch bản có nội dung khá trưởng thành so với tuổi của họ, về tình yêu, tình thân và tình bạn, rất may mắn là nội dung khá thực tế, nên đã được giáo viên chủ nhiệm duyệt. Vấn đề tiếp theo là, diễn vai nam chính dĩ nhiên sẽ là Ngô Thượng Gia, nhưng nữ chính lại khá khó khăn để chọn giữa Hướng Tư Gia và Giang Lục Nhân. Vấn đề này không chỉ khiến giáo viên khó xử mà còn khiến nam sinh cũng rất bối rối. Vì các nam sinh trong ban không có lập trường giống như các nữ sinh, họ vừa thích sự lạnh lùng quyến rũ của Giang Lục Nhân, nhưng cũng thích sự dịu dàng như gió xuân của Hướng Tư Gia, vì vậy tự nhiên nảy sinh mâu thuẫn nội bộ.
Ý kiến của giáo viên rất rõ ràng, đó là để Hướng Tư Gia cùng Giang Lục Nhân đều thử vai cho vai nữ chính, đồng nghĩa với, các nữ sinh khác trong ban không có cơ hội.
Giang Lục Nhân gõ nhịp trên bàn, không hề mở miệng.
Cuối cùng vẫn là lớp phó văn thể mỹ đề xuất ý kiến, để Giang Lục Nhân và Hướng Tư Gia cùng đối diễn cùng Ngô Thượng Gia, xem ai sẽ là người thích hợp hơn. Đề nghị này nhanh chóng được đồng ý.
Sau giờ học, Giang Lục Nhân phải ở lại thêm một lúc để luyện tập. Cô vốn không có nhiều hứng thú, nhưng vì Uông Chu Duyệt quá háo hức, nếu cô từ chối, có khi sẽ khiến cô ấy tức chết mất. Nhưng đâu có gì xứng đáng để tranh dành, Giang Lục Nhân cầm kịch bản, đọc một lần, cô nói thẳng với lớp phó văn thể mỹ, cô muốn sửa lại kịch bản này. Vì thế câu chuyện trở thành có hai nhân vật nữ chính, không ai phải cảm thấy áy náy nữa.
Thế nhưng, Uông Chu Duyệt vẫn hung hổ trách cô:
- Cậu có biết, cậu làm như vậy, là để lại hậu họa cho bản thân không, cậu nên đánh bại Hướng Tư Gia chứ.
Nghe đến đây, da đầu cô cũng run luôn.
- Chúng nó nói rằng cậu trông giống vợ cả, còn Hướng Tư Gia hợp làm tình nhân.
- Suy nghĩ rất hay.
- Bọn nó ý muốn nói, chồng thì yêu chiều tình nhân hơn.
- Mình cũng nghĩ vậy.
- …
- Cậu nghĩ lại xem, xét về danh phận, mình vẫn là chính nhé.
- Nhưng có khả năng sẽ bị cướp chồng đấy.
- Thì đã sao, xã hội thượng lưu đều nhiều “người tốt” như vậy, nhất định sẽ thay mình chửi cô ta…
- Cậu…
Trước ngày kỷ niệm thành lập trường, Giang Lục Nhân báo với ông Giang Huy, mời ông đến xem cô biểu diễn. Thế nhưng, ông Giang Huy lại tỏ ý, ông không thể đến, cô cũng không vì thế mà thất vọng.
Trong buổi biểu diễn, cô diễn vai vợ cả, cuối cùng thất bại, Hướng Tư Gia diễn vai tình nhân sánh vai cùng hoàng tử ân ái ra đi, hoàng tử mất trí nhớ, quên mất anh đã từng yêu người vợ do Giang Lục Nhân diễn. Vở kịch vừa hài hước, vừa bi thương. Thế nhưng, chính bản thân Giang Lục Nhân cũng không ngờ rằng, cô đứng trên sân khấu diễn xuất, với ánh mắt sáng quắc như sao, trên nền bộ trang phục hồng rực rỡ, đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Thậm chí, có người còn khóc dưới khán đài.
Lời thoại cuối cùng của cô trong vở kịch đó là:
- Em sẽ không khóc, chỉ cần chàng hạnh phúc, em nhất định sẽ không khóc…
Thế nhưng, một giọt lệ mỏng vẫn xuất hiện nơi khóe mắt cô.
Cô đứng trên sân khấu, lại khiến đôi tình nhân kia chỉ còn là nhân vật phối hợp diễn, mất đi toàn bộ ý nghĩa, tất cả mọi ánh mắt đếu hướng về phía cô.
Ngày hôm đó, Giang Thừa Dự vừa bước vào giữa hội trường, chỉ xem được nửa tiết mục, vì dưới khán đài, học sinh tụ tập rất đông, buổi diễn không được xếp vào buổi tối, mà phải dời sang buổi chiều, lịch trình của anh vốn có một bữa ăn, thế nhưng ông Giang Huy lại ma xui quỷ khiến gọi điện tới, tuy không bắt buộc anh nhất định phải đến, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng rằng, nếu anh rảnh, nhất định phải đến xem.
Anh thật sự không rảnh, nhưng vì sao lại đến, ngay chính anh cũng không thể lí giải.
Anh đứng ở hàng cuối, nhưng thị lực rất tốt, có thể xem rõ mọi diễn biến trên sân khấu. Đến sớm, không bằng đến đúng lúc, anh vừa đến, lại đúng tiết mục do Giang Lục Nhân biểu diễn.
Anh từng nghe nói, có một kiểu người, chỉ cần họ xuất hiện, dù trong đám đông vẫn có thể thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Cô, chỉ cần xuất hiện trên sân khấu, ánh mắt của người xem lập tức không thể rời khỏi cô.
Ngay khi Giang Lục Nhân trong bộ váy hồng rực bước trên sân khấu, đã khiến hai bạn đồng diễn trong nháy mắt trở thành nhân vật phụ, hoàn toàn mất đất diễn.
Theo tình tiết vở kịch, anh chợt cảm thấy, đáng lẽ cô không nên ở bên hoàng tử đó, không phải vì cô không đủ tư cách, mà với khí chất của cô, người đàn ông đứng bên cạnh cô phải hơn thế.
Anh chậm rãi xem hết diễn biến câu chuyện.
Cuối cùng, khi cô đứng ở một góc sân khấu, lẳng lặng nhìn theo bóng dáng chàng hoàng tử và công chúa ra đi, trong đôi mắt cô ánh lên sự kiên cường, như thể đây không chỉ là vai diễn.
Tà váy hồng bay bay trong gió, khiến người xem như có ảo giác, cô rất cô quạnh đìu hiu.
Màn cuối cùng, toàn bộ diễn viên đều lên sân khấu để cảm ơn khán giả, tất cả mọi người đều vỗ tay, Giang Thừa Dự cũng vươn tay, vỗ tượng trưng vài cái.
Khi bắt đầu tiết mục tiếp theo, anh mới mỉm cười nhìn sang người đứng bên cạnh:
- Tổng giám đốc Kỷ, thật không ngờ ngài bận trăm công nghìn việc vẫn đến đây xem.
- Nếu không sao có thể gặp được người bận trăm công nghìn việc như tổng giám đốc Giang đây?
- Em gái tôi đang biểu diễn trên sân khấu.
- Vị hôn thê của tôi cũng đang biểu diễn trên sân khấu.
Kỷ Thành Minh quay lại mỉm cười, sau đó lại tiếp tục suy nghĩ sâu xa:
- Thế nhưng để vị hôn thê của tôi dành chiến thắng cuối cùng, cần phải có lời cảm ơn đến em gái anh.
Giang Thừa Dự chỉnh lại quần áo:
- Đáng tiếc, lại mất nhiều hơn được.
Ánh mắt Kỷ Thánh Minh trở nên xa xăm:
- Có lẽ vậy.
Mối quan hệ giữa cô và Giang Thừa Dự vào thời điểm đó vẫn chưa có gì thay đổi, cô vẫn đến trường, anh vẫn đến công ty.
Mỗi khi tan học, cô sẽ lên xe trò chuyện cùng ông Giang Huy, còn anh sẽ lái xe chở cả hai về nhà.
Ngay khi vừa nghe thấy âm thanh động cơ quen thuộc, lòng cô lại rạo rực mong chờ, trong đầu thầm đếm, 1,2,3,4… Bình thường, khi đếm đến số 17, anh sẽ xuất hiện trong tầm mắt cô.
Thế nên có một quãng thời gian rất dài, cô rất yêu thích con số 17.
Lái xe đưa Giang Lục Nhân đến cổng trường, cô xuống xe, bước chân nhẹ nhàng bước vào lớp. Cô tháo cặp sách, lấy sách vở ra, cũng không hiểu tạo sao, rõ ràng cô không thích đọc sách, nhưng lại có thói quen mang sách vở về nhà, và vẫn luôn như vậy, mãi không sửa được.
Cô vừa ngồi xuống, Uông Chu Duyệt đã lập tức quay xuống nói:
- Mình nói trước, lần này cậu nhất định không được để cho những fan ủng hộ như chúng mình thất vọng nữa đâu, nhất định phải đánh bại Hướng Tư Gia.
Cô chán nản, chỉ muốn gục ngay xuống bàn, cứ như vậy liệu có thể không phải nghe cô nàng này thao thao bất tuyệt một trăm linh tám phép biến hóa nữa nhỉ? - Lại có sự kiện gì à?
Cô thu dọn lại sách vở trên bàn mình, sao vẫn cứ lộn xộn thế nhỉ.
Uông Chu Duyệt đặt một tay lên mặt bàn, tay kia xoa cằm:
- Không phải lễ kỷ niệm ngày thành lập trường sắp đến rồi sao? Trường có kế hoạch để mỗi ban trình diễn một tiết mục, đại khái là dự định sẽ tổ chức một lễ kỷ niệm thật hoành tráng, ngày hôm đó đài truyền hình Lý Thị cũng đến ghi hình, ban chúng ta định diễn một vở kịch, cậu biết nam chính sẽ là ai không.
Giang Lục Nhân tuyệt đối không hề có một chút hứng thú nào với đề tài này, nhưng nếu không hưởng ứng, thật có lỗi đối với sự nhiệt tình của Uông Chu Duyệt.
- XXX? XX? YY? XYX?
Cô nói ra một loạt tên các đại minh tinh mà Uông Chu Duyệt rất hâm mộ, theo lời của Uông Chu Duyệt mà nói thì các anh này vô cùng đẹp trai, chỉ cần ngắm các anh thôi đã đủ no rồi.
Uông Chu Duyệt càng xúc động:
- Mình nói là trong trường cơ.
Giang Lục Nhân khoát tay:
- Được rồi, chẳng lẽ là Ngô Thượng Gia?
- Sao cậu có thể thông minh đến thế chứ?
Giang Lục Nhân khẽ mân mê môi, các nam sinh trong ban này, chỉ có duy nhất một học sinh vừa được chuyển đến. Khi Ngô Thượng Gia vào ban của họ, lập tức danh tiếng vang dội, tất nhiên, sự nổi tiếng đó chỉ giới hạn đối với học sinh năm hai. Lũ con gái lập tức so sánh Ngô Thượng Gia với các nam khôi khác, với biểu hiện của anh chàng này, lập tức được bầu chọn là hot boy. Mặc cho các nữ sinh gào rú, Ngô Thượng Gia vẫn giữ thái độ thẹn thùng xa cách.
Ai đã từng nói nữ sinh là loại sinh vật nhút nhát?
Giang Lục Nhân lắc đầu:
- Cậu cảm thấy ban chúng ta còn nam sinh nào khác nữa à?
- Nếu mình mà là con trai, mình sẽ yêu bạn mất.
- Ôi, mình sợ rồi đấy.
Giang Lục Nhân giả vờ run rẩy hai vai, trên khuôn mặt tràn ngập ý cười.
Giang Lục Nhân đã lược bỏ rất nhiều chi tiết rồi nhé, ví dụ như chàng trai hay thẹn thùng Ngô Thừa Gia cũng hay đợi cô trước cổng trường sau khi tan học, lẽo đẽo theo sau cô, cho đến khi nhìn thấy cô lên xe. Mỗi khi học tiết thể dục, mỗi làn cô nhảy xà kép, cậu ấy sẽ đứng không xa, yên lặng ngắm nhìn cô.
Con gái, nói chung là rất nhạy cảm.
Cho đến khi cậu ta muốn tiến thêm một bước nữa, cô mới nói:
- Chúng ta làm bạn nhé.
- Gì cơ?
Trên khuôn mặt cậu nam sinh đầy sự kinh ngạc.
- Nghĩa là chỉ làm bạn tốt của nhau thôi, được chứ?
Đôi mắt cậu thiếu niên nhanh chóng trở nên ảm đạm.
Đây là mong muốn của cô, rất rõ ràng, không ướt át bi lụy, không dùng sự mờ ám để đưa vị trí của mình lên cao cao tại thượng, cô luôn là một cô gái rõ ràng, không chơi bời dây dưa.
Đến cuối buổi học, thầy giáo thông báo về tầm quan trọng của lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, Giang Lục Nhân mới hiểu hết toàn bộ ý tứ trong lời Uông Chu Duyệt.
Lớp phó văn thể mỹ soạn một kịch bản có nội dung khá trưởng thành so với tuổi của họ, về tình yêu, tình thân và tình bạn, rất may mắn là nội dung khá thực tế, nên đã được giáo viên chủ nhiệm duyệt. Vấn đề tiếp theo là, diễn vai nam chính dĩ nhiên sẽ là Ngô Thượng Gia, nhưng nữ chính lại khá khó khăn để chọn giữa Hướng Tư Gia và Giang Lục Nhân. Vấn đề này không chỉ khiến giáo viên khó xử mà còn khiến nam sinh cũng rất bối rối. Vì các nam sinh trong ban không có lập trường giống như các nữ sinh, họ vừa thích sự lạnh lùng quyến rũ của Giang Lục Nhân, nhưng cũng thích sự dịu dàng như gió xuân của Hướng Tư Gia, vì vậy tự nhiên nảy sinh mâu thuẫn nội bộ.
Ý kiến của giáo viên rất rõ ràng, đó là để Hướng Tư Gia cùng Giang Lục Nhân đều thử vai cho vai nữ chính, đồng nghĩa với, các nữ sinh khác trong ban không có cơ hội.
Giang Lục Nhân gõ nhịp trên bàn, không hề mở miệng.
Cuối cùng vẫn là lớp phó văn thể mỹ đề xuất ý kiến, để Giang Lục Nhân và Hướng Tư Gia cùng đối diễn cùng Ngô Thượng Gia, xem ai sẽ là người thích hợp hơn. Đề nghị này nhanh chóng được đồng ý.
Sau giờ học, Giang Lục Nhân phải ở lại thêm một lúc để luyện tập. Cô vốn không có nhiều hứng thú, nhưng vì Uông Chu Duyệt quá háo hức, nếu cô từ chối, có khi sẽ khiến cô ấy tức chết mất. Nhưng đâu có gì xứng đáng để tranh dành, Giang Lục Nhân cầm kịch bản, đọc một lần, cô nói thẳng với lớp phó văn thể mỹ, cô muốn sửa lại kịch bản này. Vì thế câu chuyện trở thành có hai nhân vật nữ chính, không ai phải cảm thấy áy náy nữa.
Thế nhưng, Uông Chu Duyệt vẫn hung hổ trách cô:
- Cậu có biết, cậu làm như vậy, là để lại hậu họa cho bản thân không, cậu nên đánh bại Hướng Tư Gia chứ.
Nghe đến đây, da đầu cô cũng run luôn.
- Chúng nó nói rằng cậu trông giống vợ cả, còn Hướng Tư Gia hợp làm tình nhân.
- Suy nghĩ rất hay.
- Bọn nó ý muốn nói, chồng thì yêu chiều tình nhân hơn.
- Mình cũng nghĩ vậy.
- …
- Cậu nghĩ lại xem, xét về danh phận, mình vẫn là chính nhé.
- Nhưng có khả năng sẽ bị cướp chồng đấy.
- Thì đã sao, xã hội thượng lưu đều nhiều “người tốt” như vậy, nhất định sẽ thay mình chửi cô ta…
- Cậu…
Trước ngày kỷ niệm thành lập trường, Giang Lục Nhân báo với ông Giang Huy, mời ông đến xem cô biểu diễn. Thế nhưng, ông Giang Huy lại tỏ ý, ông không thể đến, cô cũng không vì thế mà thất vọng.
Trong buổi biểu diễn, cô diễn vai vợ cả, cuối cùng thất bại, Hướng Tư Gia diễn vai tình nhân sánh vai cùng hoàng tử ân ái ra đi, hoàng tử mất trí nhớ, quên mất anh đã từng yêu người vợ do Giang Lục Nhân diễn. Vở kịch vừa hài hước, vừa bi thương. Thế nhưng, chính bản thân Giang Lục Nhân cũng không ngờ rằng, cô đứng trên sân khấu diễn xuất, với ánh mắt sáng quắc như sao, trên nền bộ trang phục hồng rực rỡ, đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Thậm chí, có người còn khóc dưới khán đài.
Lời thoại cuối cùng của cô trong vở kịch đó là:
- Em sẽ không khóc, chỉ cần chàng hạnh phúc, em nhất định sẽ không khóc…
Thế nhưng, một giọt lệ mỏng vẫn xuất hiện nơi khóe mắt cô.
Cô đứng trên sân khấu, lại khiến đôi tình nhân kia chỉ còn là nhân vật phối hợp diễn, mất đi toàn bộ ý nghĩa, tất cả mọi ánh mắt đếu hướng về phía cô.
Ngày hôm đó, Giang Thừa Dự vừa bước vào giữa hội trường, chỉ xem được nửa tiết mục, vì dưới khán đài, học sinh tụ tập rất đông, buổi diễn không được xếp vào buổi tối, mà phải dời sang buổi chiều, lịch trình của anh vốn có một bữa ăn, thế nhưng ông Giang Huy lại ma xui quỷ khiến gọi điện tới, tuy không bắt buộc anh nhất định phải đến, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng rằng, nếu anh rảnh, nhất định phải đến xem.
Anh thật sự không rảnh, nhưng vì sao lại đến, ngay chính anh cũng không thể lí giải.
Anh đứng ở hàng cuối, nhưng thị lực rất tốt, có thể xem rõ mọi diễn biến trên sân khấu. Đến sớm, không bằng đến đúng lúc, anh vừa đến, lại đúng tiết mục do Giang Lục Nhân biểu diễn.
Anh từng nghe nói, có một kiểu người, chỉ cần họ xuất hiện, dù trong đám đông vẫn có thể thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Cô, chỉ cần xuất hiện trên sân khấu, ánh mắt của người xem lập tức không thể rời khỏi cô.
Ngay khi Giang Lục Nhân trong bộ váy hồng rực bước trên sân khấu, đã khiến hai bạn đồng diễn trong nháy mắt trở thành nhân vật phụ, hoàn toàn mất đất diễn.
Theo tình tiết vở kịch, anh chợt cảm thấy, đáng lẽ cô không nên ở bên hoàng tử đó, không phải vì cô không đủ tư cách, mà với khí chất của cô, người đàn ông đứng bên cạnh cô phải hơn thế.
Anh chậm rãi xem hết diễn biến câu chuyện.
Cuối cùng, khi cô đứng ở một góc sân khấu, lẳng lặng nhìn theo bóng dáng chàng hoàng tử và công chúa ra đi, trong đôi mắt cô ánh lên sự kiên cường, như thể đây không chỉ là vai diễn.
Tà váy hồng bay bay trong gió, khiến người xem như có ảo giác, cô rất cô quạnh đìu hiu.
Màn cuối cùng, toàn bộ diễn viên đều lên sân khấu để cảm ơn khán giả, tất cả mọi người đều vỗ tay, Giang Thừa Dự cũng vươn tay, vỗ tượng trưng vài cái.
Khi bắt đầu tiết mục tiếp theo, anh mới mỉm cười nhìn sang người đứng bên cạnh:
- Tổng giám đốc Kỷ, thật không ngờ ngài bận trăm công nghìn việc vẫn đến đây xem.
- Nếu không sao có thể gặp được người bận trăm công nghìn việc như tổng giám đốc Giang đây?
- Em gái tôi đang biểu diễn trên sân khấu.
- Vị hôn thê của tôi cũng đang biểu diễn trên sân khấu.
Kỷ Thành Minh quay lại mỉm cười, sau đó lại tiếp tục suy nghĩ sâu xa:
- Thế nhưng để vị hôn thê của tôi dành chiến thắng cuối cùng, cần phải có lời cảm ơn đến em gái anh.
Giang Thừa Dự chỉnh lại quần áo:
- Đáng tiếc, lại mất nhiều hơn được.
Ánh mắt Kỷ Thánh Minh trở nên xa xăm:
- Có lẽ vậy.
Danh sách chương