Ngay sau giờ làm việc, Kỷ Thành Minh lái xe suốt đêm đến Yên Xuyên, nghe nói có một sự cố khẩn cấp cần đích thân anh đến xử lý. Chuyến đi này kéo dài khá nhiều ngày. Kỷ Niệm Hi không cùng theo anh đến Yên Xuyên, sau cuộc nói chuyện lần trước, nói chung cô cảm giác đã có nhiều điều thay đổi. Mỗi khi ngắm nhìn cô, ánh mắt anh luôn ẩn chứa rất nhiều ngụ ý, khiến cô không biết phải làm sao. Nhưng trong công việc, có lẽ anh vẫn muốn đạt được thành quả trước đó, nên vẫn luôn tiến hành từng bước, ít nhất nhìn từ ngoài vẫn chưa có vấn đề xảy ra.
Đến khi Kỷ Thành Minh về nhà là khoảng nửa tháng sau.
Thoạt nhìn, anh trở nên đầy phong trần và mệt mỏi, xem ra sự cố ở Yên Xuyên khá khó giải quyết. Dù đã trở lại, Kỷ Niệm Hi vẫn nghe thấy anh nhỏ nhẹ gọi điện trao đổi công việc, dường như có rất nhiều công việc cần hợp tác. Con người ta luôn có những mối giao tình thủy chung với một thứ gì đó, có lẽ cũng không thể nói rõ được mối duyên của Kỷ Thành Minh với Yên Xuyên. Có thể vì hoàn cảnh sống ở đây không tồi, có thể vì đây là mảnh đất đầy tính nhân văn, tóm lại, sau khi tổng hợp lại những tính toán của mình, Kỷ Thành Minh quyết định hợp tác với nhị thiếu gia nhà họ Lộ, Lộ Thiếu Hành.
Kỷ Thành Minh gác máy, đôi mi cau lại đày lo âu, sau rất lâu, câu đầu tiên anh nói với Kỷ Niệm Hi là:
- Lộ nhị thiếu gia sẽ đến viếng thăm.
Rất đơn giản mọi chuyện đã sáng tỏ, cô gật đầu:
- Cần chuẩn bị gì không? Anh ngẫm nghĩ:
- Không cần đâu.
Lộ Thiếu Hành muốn mượn những mối quan hệ với chính quyền của anh, đồng thời anh ta đã đồng ý hợp tác cùng anh khai thông một số đường lối quan trọng, đây hẳn là một cơ hội rất tốt anh cần lợi dụng triệt để.
Thời điểm Lộ Thiếu Hành ghé chơi đã là chạng vạng tối, căn bản không cần Kỷ Niệm Hi phải làm gì, vì hai người đàn ông chỉ ngồi an vị để bàn bạc công việc. Những lúc như thế này, những sự việc mà đàn ông cần bàn bạc phần lớn đều rất nhàm chán, nhưng họ vẫn thảo luận rất lâu, cuối cùng mới thuyết phục được đối phương.
Ngay đêm hôm đó, Lộ Thiếu Hành đã ra về, anh ta đến và đi như một cơn gió.
Sau khi Kỷ Thành Minh tiễn Lộ Thiếu Hành ra về, anh nhìn cô đang ngồi trong phòng khách với gương mặt đầy vẻ buồn phiền.
Anh không biết mình nên nói gì vào lúc này, anh không thể nghĩ ra cần phải nói gì, tình trạng này khiến anh cảm thấy thật vô cùng bất đắc dĩ. Về phương diện quan hệ, họ vốn không thuộc về bất kỳ mối quan hệ rõ ràng nào, nhưng những gì giữa nam nữ có thể phát sinh thì dường như đều đã xảy ra, vậy rốt cuộc giữa hai người còn thiếu điều gì nữa đây? Anh không thể nắm bắt được cô, kể cả khi cô đang nằm trong tay anh, dường như cô luôn mang trên mình một đôi cánh có thể bay đi rời khỏi anh bất cứ lúc nào.
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên:
- Ở công ty xuất hiện vấn đề gì sao?
Anh vẫn tưởng cô chưa biết chuyện, có vẻ anh vẫn đánh giá thấp về cô:
- Nếu nhất định phải đào sâu nghiên cứu thì có thể nói là như vậy.
Giang Thừa Dự đúng là không phải chỉ là một cái đèn cạn dầu, anh đào một cái hố lớn, tưởng như chỉ cần chờ Giang Thừa Dự nhảy xuống dưới đó nữa thôi, vậy mà cuối cùng đôi bên vẫn ở thế hòa, quả nhiên Giang Thừa Dự xứng đáng là đối thủ duy nhất của anh ở Đông Xuyên này. Lần này, Minh Thành cạnh tranh với Long Giang, nói thẳng ra là lưỡng bại câu thương. Tuy tổn thất của Giang Thừa Dự vẫn nghiêm trọng hơn nhiều, nhưng dù sao Kỷ Thành Minh vẫn không dành thắng lợi, đối với một người kiêu ngạo như anh, không thắng – nghĩa là thua.
Cũng bởi vì như vậy, anh vội vàng đồng ý cùng Lộ Thiếu Hành hợp tác, tuy đó chỉ là thất sách, nhưng ít nhất có thể phát triển thêm lợi nhuận ở một nơi khác cũng không quá thiệt thòi.
Kỷ Niệm Hi nhìn khuôn mặt âm tình bất định của anh, nói:
- Thật vậy.
Anh đứng yên không hề động đậy, tay đút túi quần, bộ comple đen khiến anh trở nên rất lạnh lùng mạnh mẽ.
- Anh vẫn tưởng rằng em sẽ rất vui vẻ cơ đấy.
Cô cười lạnh, hừ một tiếng, có lẽ vậy, ngay chính cô cũng không biết cảm xúc của mình như thế nào.
- Có lẽ là vậy.
Kỷ Thành Minh nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình, thở dài:
- Giang Thừa Dự chắc chắn sẽ hẹn gặp mặt em.
Giọng anh rất bình tĩnh, sau đó anh đi thẳng lên lầu, không quay đầu lại nhìn cô một lần.
Người con gái luôn mang trong lòng hình bóng một người đàn ông khác!
Kỷ Thành Minh không hề sai, sáng hôm sau, Giang Thừa Dự gọi cho Kỷ Niệm Hi, hẹn cô ra ngoài.
Vào bữa sáng hôm đó, Kỷ Thành Minh buông đôi đũa trên tay xuống, nhìn cô đang nhận điện thoại:
- Anh cảm thấy anh vẫn tốt hơn nhiều so với Giang Thừa Dự. – Vừa dứt lời, anh không giấu nổi một nụ cười khinh miệt. – Ít nhất đối với anh, một khi anh nhận định bất kỳ điều gì, là sẽ nhận định suốt cuộc đời.
Cô đặt đũa xuống:
- À.
Cô không nói tiếp, chỉ đứng dậy. Khi chuẩn bị ra ngoài, cô quay lại, liếc nhìn Kỷ Thành Minh. Cô nhận ra cô đã không thể nhớ nổi quãng thời gian họ đã ở bên nhau qua lại, rốt cuộc là cô đã quên hay những điều đó vốn không hề tồn tại.
Cô cũng biết, sớm muộn mình sẽ phải đối mặt nói chuyện thẳng thắn với Giang Thừa Dự, nhưng không ngờ lại lâu như vậy mới diễn ra.
Địa điểm hẹn cô là tại trường trung học. Cô vẫn nhớ rõ trước đây ngôi trường này không quản lý nghiêm như bây giờ, trường hiện được xây thêm một lớp tường bao quanh, xem ra cô đã rời khỏi trường lâu lắm rồi. Cô không đi thẳng vào trường mà đứng trước cổng, nơi đây mang đến cho cô một cảm giác thật quen thuộc. Hình ảnh của Kỷ Thành Minh lại hiện lên trong đầu cô, nhưng khi ấy anh thường đi cùng Hướng Tư Gia. Cô nhớ lại dáng vẻ Kỷ Thành Minh đưa Hướng Tư Gia đến trường bất chấp mưa gió, nhưng dù cố gắng thế nào, cô vẫn không thể nhớ nổi những biểu hiện của Giang Thừa Dự khi anh đưa cô đến trường.
Hóa ra những dấu vết hâm mộ ngày ấy vẫn vẹn nguyên nơi đáy lòng.
Con người thật đáng bị coi thường, họ chẳng bao giờ chú ý lưu giữ những ký ức của chính mình, nhưng đồng thời lại luôn khao khát một ngày hạnh phúc của người khác sẽ thuộc về chính họ.
Sự chung thủy tận tâm ấy, sự chiều chuộng ấy, những đặc quyền ấy.
Cô nhìn thoáng qua, Giang Thừa Dự đỗ xe cách đó không xa, hẳn anh đã vào trong trường.
Bước vào trường, đi chưa xa cô đã nhìn thấy anh. Anh đang ở trong phòng học của cô nằm đối diện một hàng cây xanh mát, anh ngồi như một chàng thiếu niên. Anh không vận comple mà mặc một bộ trang phục thường ngày, tựa như đang chuẩn bị chơi thể thao, khiến anh trở nên trẻ hơn so với tuổi rất nhiều.
Cô chậm rãi ung dung bước đến, nhưng không đành mở miệng, so với ngày đó họ dường như đã thay đổi rất nhiều. Không chỉ mỗi anh thay đổi, chính cô cũng đã thay đổi.
Kể cả anh vẫn ghi nhớ những lời cô từng nói, cô thích nhất cây hoa quế bên cạnh phòng học, hương thơm của hoa khiến lòng cô trở nên sảng khoái. Có phải đến khi mất đi, người ta mới cảm thấy không đành lòng chạm đến những kỷ niệm đẹp đẽ nhất của mình.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh.
Sàn gạch men quanh gốc cây khiến cảnh vật trở nên lạnh lẽo, nhưng họ lại chẳng hề quan tâm.
- Mông Tuyết đã đến tìm em à? – Nụ cười của Giang Thừa Dự vô cùng rực rỡ giống như ánh sáng mặt trời.
Cô cũng cười, nụ cười của anh khiến cô lại lạc vào thời thanh xuân trong hồi ức.
- Ừ.
- Cô ấy có nói điều gì khó chịu với em không? – Anh thử thăm dò.
- Không. Chính em đã khiến cô ấy khó chịu, dù em buồn bực nhưng cũng không nên hành hạ cô ấy như vậy.
Không ai có tư cách nghiễm nhiên được tổn thương người khác, bất kể là trên danh nghĩa gì.
Giang Thừa Dự lại cau mày, dường như khá khó chịu:
- Thật ra anh chưa bao giờ buông tay. – Không cần biết là đang nói cho ai nghe, nhưng anh cảm thấy thật bức bối: - Khi nghe tin em gặp nạn, anh dường như đã phát điên, anh tự đến Đa Luân Đa tìm em nhưng tìm không thấy, anh cũng phái người đến khắp nơi tìm em. Cho đến cuối cùng, anh chỉ có thể tin rằng em vẫn còn sống, chỉ là em đang ở một góc nào đó mà anh không biết.
Cô hấp háy miệng, nếu trước ngày hôn lễ anh có thể nói với cô những lời này, có lẽ cô đã không thể đưa ra quyết định như vậy. Ít nhất cho đến tận ngày hôm đó, trái tim cô vẫn chưa chết lặng. Thật kỳ lạ, giới hạn của cô dành cho một người đàn ông là ở hôn lễ của anh ta, bất kể tình cảm giữa họ có sâu nặng đến mức nào. Một khi đối phương đã kết hôn, giữa họ đã không bao giờ có thể tái lập lại mối quan hệ cũ nữa.
Cô đã từng rất cố gắng, nhưng anh đã không chấp nhận cô.
Vào ngày hôn lễ, bất chấp mọi sai lầm, anh vẫn lựa chọn tiếp tục kết hôn.
Cô cũng sẽ không bao giờ hối hận, tất cả những việc cần làm, đối với chính bản thân cô có thể nói rằng đã không còn gì đáng để tiếc nuối.
- Cảm ơn. – Ít nhất vẫn cần cô, vẫn luôn ghi nhớ về cô, cũng chưa hoàn toàn lãng quên cô.
- Có lẽ anh đã thật sự sai lầm. – Giang Thừa Dự nhắm chặt mắt lại: - Anh biết mẹ anh không thích em, nhưng bà lại nắm giữ thực quyền của tập đoàn Long Giang. Anh luôn nghĩ rằng chỉ cần hoàn toàn nắm được Long Giang trong tay, anh sẽ có thể bảo vệ em, anh chưa bao giờ nghĩ rằng chính điều đó sẽ đẩy em rời xa anh. – Ngay khi tiếp xúc với thái độ của cô lần trước, anh đã hiểu rõ mọi chuyện, không cần phải dùng từ ngữ thừa thãi để giải thích thêm.
- Anh không dám chấp nhận em, vì anh sợ các nhân viên trong công ty sẽ bàn tán, vì thế mẹ anh sẽ gây bất lợi cho em đúng không? – Cô chủ động đề cập rõ những sự việc đã phát sinh , là do cô đã quá manh động, chỉ biết để tâm đến đau khổ của mình mà không quan tâm đến đại cục.
Giang Thừa Dự gật đầu.
Cô nở nụ cười.
Ít nhất cũng có thể chứng mình cô không nhìn lầm người, cô không đặt tình yêu của mình cho một người đàn ông không xứng đáng để yêu, nếu như vậy thật sống không bằng chết. Ít nhất, cô đã không phụ lòng tuổi thanh xuân của mình, kể cả khi điều đó chẳng mang lại cho cô bất cứ cái gì.
Chỉ là anh mãi mãi không thể biết rằng, điều khiến cô khổ sở là chính anh đã đẩy cô rời xa anh.
Không phải cứ tháo gỡ được mọi hiểu lầm thì mọi mọi chuyện đều có thể được tha thứ, sau đó sẽ trở lại tốt đẹp như thuở ban đầu. Không phải cứ có tình yêu là có thể bất chấp mọi mưa gió vụn vặt, và có thể khiến mọi thứ trở lại như lúc đầu.
Thời gian chính là thứ vô tình nhất, thật đáng tiếc là rất ít người có thể hiểu được điều này.
Bỏ lỡ là bỏ lỡ, vì bất cứ điều vụn vặt gì, quan trọng nhất là đã thật sự bỏ lỡ.
Dù trái tim vẫn bồi hồi lên tiếng, lần đầu tiên khi nghe thấy những lời này, vẫn thật vô cùng tàn nhẫn.
Nhưng cô không cảm thấy hận.
- Anh có biết lần đầu nhìn thấy anh, em đã nghĩ gì không? – Giọng cô nhẹ nhàng khe khẽ nhớ lại: - Khi anh cười rộ lên, trông anh thật đơn thuần.
Kể cả lúc ấy cô mới chỉ là một cô bé, nhưng cô chỉ cảm thấy khi anh cười, không ai có thể chối từ.
- Thật vậy ư? – Ngay Giang Thừa Dự cũng không biết mình cười rộ lên trông sẽ như thế nào.
Đối với anh, cô rất đặc biệt. Đầu tiên là ghét, cực kỳ chán ghét, rồi thậm chí là yêu thương, sau đó chẳng hiểu sao giữa họ lại thành ra như bây giờ.
Anh không thể hiểu nổi, từng bước, từng bước, tại sao lại đi đến bước này.
- Vì sao em không thể chờ em? - Anh vẫn không thể cam lòng, anh khẳng định rằng anh chắc chắn không bao giờ có thể cam lòng được, vì sao lại không thể cho anh ít nhất dù chỉ một cơ hội?
- Có lẽ vì không muốn chờ. – Câu trả lời của cô thật ba phải. – Vợ của anh là một cô gái tốt, anh không nên phụ lòng cô ấy.
Tình yêu của bất kỳ người con gái nào cũng xứng đáng được tôn trọng, được ái mộ,bất kỳ ai cũng không có tư cách giẫm đạp.
- Anh biết. – Giang Thừa Dự đứng dậy. – Theo giúp anh thêm chút nữa.
Cô cũng đứng lên, lấy tay phủi phủi quần áo:
- Cũng tốt.
Sân thể thao của trường càng ngày càng rộng, vài cậu thiếu niên đang không ngừng sôi nổi chơi bóng rổ, những giọt mồ hôi không ngừng toát ra. Tuổi trẻ luôn đẹp như vậy đấy, tuổi thanh xuân với một tinh thần phấn trấn đầy nông nổi.
Lúc cô còn ngồi đọc sách trong thư viện, cô từng nghĩ không biết nhiều năm sau, khi được quay trở lại nơi này thì trông cô sẽ như thế nào nhỉ. Nhưng khi ấy cô có lẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được dáng vẻ lúc này của mình.
Khi cô và Giang Thừa Dự trở về lại nơi đây, khoảng cách giữa họ đã là thiên sơn vạn thủy.
Tình người ngày ấy, sao lại trở nên như như thế này? Hai con người đã từng yêu đương thắm thiết đến vậy, sao lại phải đi đến bước này? Thế nhưng chính cô đã từng bước từng bước tiến lên mà không hề nhận ra bất kỳ sai lầm nào.
Có nhiều thứ chỉ tồn tại trong mắt người khác, nhưng có những thứ lại chỉ sống trong lòng mình.
- Kỷ Thành Minh sẽ không thể là một người chồng tốt. – Giang Thừa Dự kín đáo đề cập: - Thật ra, đến bây giờ anh mới có thể nhận ra, anh có thể buông tha tất cả mọi thứ, kể cả ly hôn, có thể vứt bỏ tất cả mọi thứ ở nơi này.
Với một điều kiện quan trọng là cô sẽ chấp thuận ở lại bên anh.
Kỷ Niệm Hi lắc lắc đầu phe phẩy:
- Không cần phải nói vậy đâu, chúng ta đều biết, nếu có thể xảy ra một lần nữa, chúng ta đều sẽ vẫn lựa chọn như vậy. Tính cách quyết định vận mệnh, dù là thêm một lần nữa, vẫn sẽ giống như vậy thôi. – Chẳng qua vì tất cả đều đã xảy ra, đối với những thứ đã vuột mất anh vẫn không thể cam lòng mà thôi. Nếu như người mất đi lại là anh, anh vẫn sẽ không cam lòng như thế.
Giang Thừa Dự và Kỷ Thành Minh khá giống nhau, họ đều là những người đàn ông luôn coi trọng sự nghiệp, đó đã là những chấp niệm xâm nhập vào tận xương tủy họ, không ai có thể thay đổi.
Một khi đã như vậy, cần gì phải lừa mình dối người thêm nữa.
Giang Thừa Dự lắc đầu, anh vẫn không thể cam lòng, sao anh có thể lấy lại được cân bằng đây?
Anh đã không còn có thể nhận ra chính bản thân anh đang muốn cái gì nữa. Anh đã tự đặt ra một quỹ đạo nhân sinh cho mình, nhưng dường như mọi thứ đều đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo này.
- Anh nhất định không được để em thất vọng đâu nhé. – Cô sẽ dõi theo anh, nhìn anh gánh vác trách nhiệm của mình. Người đàn ông cô từng yêu không thể là người không có khả năng gánh vác trách nhiệm.
Quá khứ, hiện tại, tương lai, đều như vậy.
Kỷ Niệm Hi từ chối để Giang Thừa Dự chở cô về. Nhưng vừa đi thêm vài bước, cô nhìn thấy xe của Kỷ Thành Minh đỗ cách đó không xa. Cô không rõ anh đã đứng đây đợi cô bao lâu, cô đi đến gõ cửa kính xe anh, sau đó mở cửa ra cho thoáng rồi mới ngồi xuống.
Kỷ Niệm Hi từ chối để Giang Thừa Dự chở cô về. Nhưng vừa đi thêm vài bước, cô nhìn thấy xe của Kỷ Thành Minh đỗ cách đó không xa. Cô không rõ anh đã đứng đây đợi cô bao lâu, cô đi đến gõ cửa kính xe anh, sau đó mở cửa ra cho thoáng rồi mới ngồi xuống.
Kỷ Thành Minh trong lúc vô ý lại nhìn xuống đồng hồ:
- Tán gẫu vui vẻ nhỉ?
Nói chuyện lâu như vậy, hẳn là vui vẻ lắm đây. Trong đầu anh thậm chí còn nảy ra một suy nghĩ xấu xa, liệu có phải cô đang vờ che giấu vui vẻ trong lòng, ngoài mặt thì cố ý tỏ ra phụng phịu.
- Cũng tốt.
Giọng nói của cô không chút cân nhắc, càng khiến anh cảm thấy khó thở hơn:
- Nên em quay lại để chào từ biệt anh đấy ư?
Nếu đã nói chuyện thỏa đáng với Giang Thừa Dự, thì hẳn đã đến lúc ra đi rồi.
Cô nhanh chóng quay sang nhìn anh, lại tựa đầu, im lặng không nói.
Nếu phải xem xét một cách nghiêm túc, anh đối xử với cô thật sự không tồi, kể cả khi anh biết cô thấy chết mà không cứu thì cũng chỉ mặt nặng mày nhẹ với cô, anh thậm chí chưa từng mắng cô nếu có thể bỏ qua giọng điệu châm chọc của anh.
Anh là một người đàn ông có tính tình không tồi.
Đáng tiếc…
Cô cắn môi:
- Anh hi vọng tôi sẽ nói gì?
Đúng vậy, anh hi vọng cô có thể nói gì đây? Anh cũng không biết nữa. Nói rằng cô thật sự yêu Giang Thừa Dự, yêu đến mức cam tâm chấp nhận chờ đợi anh ta li hôn, yêu đến mức mặc kệ người đời mắng cô là kẻ thứ ba, yêu đến mức không còn gì cả.
Anh cho rằng bản thân anh cũng không hề thua kém, anh là người kiên định. Nhưng không phải vì những ưu điểm của bạn mà tình yêu sẽ dành cho bạn sự thiên vị, nếu không tại sao trên đời lại có biết bao mối tình dang dở đến thế. Phần lớn tình yêu đều rất kỳ quái, lúc ban đầu nó chỉ là những hạt mầm vùi vào đất, vậy mà đến khi lớn lên lại chẳng thể mang lại bất kỳ điều gì tốt đẹp hơn.
- Anh ta có thể mang lại cho em tất cả những điều em muốn ư? – Kỉ Thành Minh do dự nói, đồng thời khởi động xe lao nhanh như bay. Thật ra, bất kể thứ gì Giang Thừa Dự có thể mang đến cho cô, anh cũng có thể dâng tặng cô.
Cô cắn môi:
- Ừ, anh ấy là toàn bộ thời thanh xuân trong kí ức của tôi.
Đúng vậy, Giang Thừa Dự và anh, nhìn từ góc độ nào đó thì đều cùng một kiểu người mà thôi.
Cô không nên vừa trốn thoát được lại nhanh chóng lao vào.
Cuối cùng, họ chẳng nói gì thêm.
Quay lại biệt thự của Kỷ Thành Minh cô bắt tay vào thu dọn đồ đạc của mình, nhưng khi bắt đầu sắp xếp đồ, cô mới nhận ra rằng tất cả mọi thứ đều là do Kỷ Thành Minh mua cho cô.
Sự thật này khiến cô hơi ảo não, nhưng cô nhanh chóng có thể thích ứng.
Tốt nhất là cô chỉ nên mang đi một vali lớn.
Cô xuống lầu, nhìn anh từ phía sau, cô cố gắng ngắm nhìn thật kỹ hình dáng anh, cô muốn ghi nhớ kỹ hình ảnh của anh, chỉ một mình anh, mà không phải hình ảnh anh bên cạnh một ai đó.
- Cảm ơn anh đã chăm sóc cho tôi trong thời gian qua. – Bất kể đó là vì nguyên nhân gì.
Bước chân ra khỏi cánh cổng lớn, cô bỗng nhiên cảm thấy thật lạnh giá.
Ồ, từ nay về sau, cô thật sự chỉ còn lại mỗi một mình.
Bỗng nhiên cô cảm thấy thật khó chịu.
Cô dừng chân, cô chợt hi vọng anh sẽ lao đến ôm lấy cô, nhưng chỉ sợ đó chỉ là một giấc mơ hão huyền. Cô nhắm chặt mắt, tiếp tục bước về phía trước, cô không được sợ hãi, cô chỉ có thể đối mặt với cuộc đời này.
Kỷ Thành Minh ngồi yên lặng, anh châm một điếu thuốc, anh không quay đầu nhìn, nếu không nhất định anh sẽ nhìn thấy sự do dự của cô, nhưng tiếc là anh không quay lại nhìn cô.
Khi Hướng Tư Gia ra đi, anh không khóc.
Khi Kỷ Niệm Hi ra đi, anh cũng không khóc.
Vậy nên, cùng lắm thì, anh chẳng còn gì để nói.
Bởi vì cô có thể ra đi mà không hề lưu luyến, nên anh chưa từng nghĩ đến chuyện đuổi theo cô, vì anh cảm thấy không cần phải thế, vì lẽ ấy, anh không dám quay sang nhìn hình ảnh cô ra đi mà không hề quay đầu nhìn lại ấy
Đến khi Kỷ Thành Minh về nhà là khoảng nửa tháng sau.
Thoạt nhìn, anh trở nên đầy phong trần và mệt mỏi, xem ra sự cố ở Yên Xuyên khá khó giải quyết. Dù đã trở lại, Kỷ Niệm Hi vẫn nghe thấy anh nhỏ nhẹ gọi điện trao đổi công việc, dường như có rất nhiều công việc cần hợp tác. Con người ta luôn có những mối giao tình thủy chung với một thứ gì đó, có lẽ cũng không thể nói rõ được mối duyên của Kỷ Thành Minh với Yên Xuyên. Có thể vì hoàn cảnh sống ở đây không tồi, có thể vì đây là mảnh đất đầy tính nhân văn, tóm lại, sau khi tổng hợp lại những tính toán của mình, Kỷ Thành Minh quyết định hợp tác với nhị thiếu gia nhà họ Lộ, Lộ Thiếu Hành.
Kỷ Thành Minh gác máy, đôi mi cau lại đày lo âu, sau rất lâu, câu đầu tiên anh nói với Kỷ Niệm Hi là:
- Lộ nhị thiếu gia sẽ đến viếng thăm.
Rất đơn giản mọi chuyện đã sáng tỏ, cô gật đầu:
- Cần chuẩn bị gì không? Anh ngẫm nghĩ:
- Không cần đâu.
Lộ Thiếu Hành muốn mượn những mối quan hệ với chính quyền của anh, đồng thời anh ta đã đồng ý hợp tác cùng anh khai thông một số đường lối quan trọng, đây hẳn là một cơ hội rất tốt anh cần lợi dụng triệt để.
Thời điểm Lộ Thiếu Hành ghé chơi đã là chạng vạng tối, căn bản không cần Kỷ Niệm Hi phải làm gì, vì hai người đàn ông chỉ ngồi an vị để bàn bạc công việc. Những lúc như thế này, những sự việc mà đàn ông cần bàn bạc phần lớn đều rất nhàm chán, nhưng họ vẫn thảo luận rất lâu, cuối cùng mới thuyết phục được đối phương.
Ngay đêm hôm đó, Lộ Thiếu Hành đã ra về, anh ta đến và đi như một cơn gió.
Sau khi Kỷ Thành Minh tiễn Lộ Thiếu Hành ra về, anh nhìn cô đang ngồi trong phòng khách với gương mặt đầy vẻ buồn phiền.
Anh không biết mình nên nói gì vào lúc này, anh không thể nghĩ ra cần phải nói gì, tình trạng này khiến anh cảm thấy thật vô cùng bất đắc dĩ. Về phương diện quan hệ, họ vốn không thuộc về bất kỳ mối quan hệ rõ ràng nào, nhưng những gì giữa nam nữ có thể phát sinh thì dường như đều đã xảy ra, vậy rốt cuộc giữa hai người còn thiếu điều gì nữa đây? Anh không thể nắm bắt được cô, kể cả khi cô đang nằm trong tay anh, dường như cô luôn mang trên mình một đôi cánh có thể bay đi rời khỏi anh bất cứ lúc nào.
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên:
- Ở công ty xuất hiện vấn đề gì sao?
Anh vẫn tưởng cô chưa biết chuyện, có vẻ anh vẫn đánh giá thấp về cô:
- Nếu nhất định phải đào sâu nghiên cứu thì có thể nói là như vậy.
Giang Thừa Dự đúng là không phải chỉ là một cái đèn cạn dầu, anh đào một cái hố lớn, tưởng như chỉ cần chờ Giang Thừa Dự nhảy xuống dưới đó nữa thôi, vậy mà cuối cùng đôi bên vẫn ở thế hòa, quả nhiên Giang Thừa Dự xứng đáng là đối thủ duy nhất của anh ở Đông Xuyên này. Lần này, Minh Thành cạnh tranh với Long Giang, nói thẳng ra là lưỡng bại câu thương. Tuy tổn thất của Giang Thừa Dự vẫn nghiêm trọng hơn nhiều, nhưng dù sao Kỷ Thành Minh vẫn không dành thắng lợi, đối với một người kiêu ngạo như anh, không thắng – nghĩa là thua.
Cũng bởi vì như vậy, anh vội vàng đồng ý cùng Lộ Thiếu Hành hợp tác, tuy đó chỉ là thất sách, nhưng ít nhất có thể phát triển thêm lợi nhuận ở một nơi khác cũng không quá thiệt thòi.
Kỷ Niệm Hi nhìn khuôn mặt âm tình bất định của anh, nói:
- Thật vậy.
Anh đứng yên không hề động đậy, tay đút túi quần, bộ comple đen khiến anh trở nên rất lạnh lùng mạnh mẽ.
- Anh vẫn tưởng rằng em sẽ rất vui vẻ cơ đấy.
Cô cười lạnh, hừ một tiếng, có lẽ vậy, ngay chính cô cũng không biết cảm xúc của mình như thế nào.
- Có lẽ là vậy.
Kỷ Thành Minh nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình, thở dài:
- Giang Thừa Dự chắc chắn sẽ hẹn gặp mặt em.
Giọng anh rất bình tĩnh, sau đó anh đi thẳng lên lầu, không quay đầu lại nhìn cô một lần.
Người con gái luôn mang trong lòng hình bóng một người đàn ông khác!
Kỷ Thành Minh không hề sai, sáng hôm sau, Giang Thừa Dự gọi cho Kỷ Niệm Hi, hẹn cô ra ngoài.
Vào bữa sáng hôm đó, Kỷ Thành Minh buông đôi đũa trên tay xuống, nhìn cô đang nhận điện thoại:
- Anh cảm thấy anh vẫn tốt hơn nhiều so với Giang Thừa Dự. – Vừa dứt lời, anh không giấu nổi một nụ cười khinh miệt. – Ít nhất đối với anh, một khi anh nhận định bất kỳ điều gì, là sẽ nhận định suốt cuộc đời.
Cô đặt đũa xuống:
- À.
Cô không nói tiếp, chỉ đứng dậy. Khi chuẩn bị ra ngoài, cô quay lại, liếc nhìn Kỷ Thành Minh. Cô nhận ra cô đã không thể nhớ nổi quãng thời gian họ đã ở bên nhau qua lại, rốt cuộc là cô đã quên hay những điều đó vốn không hề tồn tại.
Cô cũng biết, sớm muộn mình sẽ phải đối mặt nói chuyện thẳng thắn với Giang Thừa Dự, nhưng không ngờ lại lâu như vậy mới diễn ra.
Địa điểm hẹn cô là tại trường trung học. Cô vẫn nhớ rõ trước đây ngôi trường này không quản lý nghiêm như bây giờ, trường hiện được xây thêm một lớp tường bao quanh, xem ra cô đã rời khỏi trường lâu lắm rồi. Cô không đi thẳng vào trường mà đứng trước cổng, nơi đây mang đến cho cô một cảm giác thật quen thuộc. Hình ảnh của Kỷ Thành Minh lại hiện lên trong đầu cô, nhưng khi ấy anh thường đi cùng Hướng Tư Gia. Cô nhớ lại dáng vẻ Kỷ Thành Minh đưa Hướng Tư Gia đến trường bất chấp mưa gió, nhưng dù cố gắng thế nào, cô vẫn không thể nhớ nổi những biểu hiện của Giang Thừa Dự khi anh đưa cô đến trường.
Hóa ra những dấu vết hâm mộ ngày ấy vẫn vẹn nguyên nơi đáy lòng.
Con người thật đáng bị coi thường, họ chẳng bao giờ chú ý lưu giữ những ký ức của chính mình, nhưng đồng thời lại luôn khao khát một ngày hạnh phúc của người khác sẽ thuộc về chính họ.
Sự chung thủy tận tâm ấy, sự chiều chuộng ấy, những đặc quyền ấy.
Cô nhìn thoáng qua, Giang Thừa Dự đỗ xe cách đó không xa, hẳn anh đã vào trong trường.
Bước vào trường, đi chưa xa cô đã nhìn thấy anh. Anh đang ở trong phòng học của cô nằm đối diện một hàng cây xanh mát, anh ngồi như một chàng thiếu niên. Anh không vận comple mà mặc một bộ trang phục thường ngày, tựa như đang chuẩn bị chơi thể thao, khiến anh trở nên trẻ hơn so với tuổi rất nhiều.
Cô chậm rãi ung dung bước đến, nhưng không đành mở miệng, so với ngày đó họ dường như đã thay đổi rất nhiều. Không chỉ mỗi anh thay đổi, chính cô cũng đã thay đổi.
Kể cả anh vẫn ghi nhớ những lời cô từng nói, cô thích nhất cây hoa quế bên cạnh phòng học, hương thơm của hoa khiến lòng cô trở nên sảng khoái. Có phải đến khi mất đi, người ta mới cảm thấy không đành lòng chạm đến những kỷ niệm đẹp đẽ nhất của mình.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh.
Sàn gạch men quanh gốc cây khiến cảnh vật trở nên lạnh lẽo, nhưng họ lại chẳng hề quan tâm.
- Mông Tuyết đã đến tìm em à? – Nụ cười của Giang Thừa Dự vô cùng rực rỡ giống như ánh sáng mặt trời.
Cô cũng cười, nụ cười của anh khiến cô lại lạc vào thời thanh xuân trong hồi ức.
- Ừ.
- Cô ấy có nói điều gì khó chịu với em không? – Anh thử thăm dò.
- Không. Chính em đã khiến cô ấy khó chịu, dù em buồn bực nhưng cũng không nên hành hạ cô ấy như vậy.
Không ai có tư cách nghiễm nhiên được tổn thương người khác, bất kể là trên danh nghĩa gì.
Giang Thừa Dự lại cau mày, dường như khá khó chịu:
- Thật ra anh chưa bao giờ buông tay. – Không cần biết là đang nói cho ai nghe, nhưng anh cảm thấy thật bức bối: - Khi nghe tin em gặp nạn, anh dường như đã phát điên, anh tự đến Đa Luân Đa tìm em nhưng tìm không thấy, anh cũng phái người đến khắp nơi tìm em. Cho đến cuối cùng, anh chỉ có thể tin rằng em vẫn còn sống, chỉ là em đang ở một góc nào đó mà anh không biết.
Cô hấp háy miệng, nếu trước ngày hôn lễ anh có thể nói với cô những lời này, có lẽ cô đã không thể đưa ra quyết định như vậy. Ít nhất cho đến tận ngày hôm đó, trái tim cô vẫn chưa chết lặng. Thật kỳ lạ, giới hạn của cô dành cho một người đàn ông là ở hôn lễ của anh ta, bất kể tình cảm giữa họ có sâu nặng đến mức nào. Một khi đối phương đã kết hôn, giữa họ đã không bao giờ có thể tái lập lại mối quan hệ cũ nữa.
Cô đã từng rất cố gắng, nhưng anh đã không chấp nhận cô.
Vào ngày hôn lễ, bất chấp mọi sai lầm, anh vẫn lựa chọn tiếp tục kết hôn.
Cô cũng sẽ không bao giờ hối hận, tất cả những việc cần làm, đối với chính bản thân cô có thể nói rằng đã không còn gì đáng để tiếc nuối.
- Cảm ơn. – Ít nhất vẫn cần cô, vẫn luôn ghi nhớ về cô, cũng chưa hoàn toàn lãng quên cô.
- Có lẽ anh đã thật sự sai lầm. – Giang Thừa Dự nhắm chặt mắt lại: - Anh biết mẹ anh không thích em, nhưng bà lại nắm giữ thực quyền của tập đoàn Long Giang. Anh luôn nghĩ rằng chỉ cần hoàn toàn nắm được Long Giang trong tay, anh sẽ có thể bảo vệ em, anh chưa bao giờ nghĩ rằng chính điều đó sẽ đẩy em rời xa anh. – Ngay khi tiếp xúc với thái độ của cô lần trước, anh đã hiểu rõ mọi chuyện, không cần phải dùng từ ngữ thừa thãi để giải thích thêm.
- Anh không dám chấp nhận em, vì anh sợ các nhân viên trong công ty sẽ bàn tán, vì thế mẹ anh sẽ gây bất lợi cho em đúng không? – Cô chủ động đề cập rõ những sự việc đã phát sinh , là do cô đã quá manh động, chỉ biết để tâm đến đau khổ của mình mà không quan tâm đến đại cục.
Giang Thừa Dự gật đầu.
Cô nở nụ cười.
Ít nhất cũng có thể chứng mình cô không nhìn lầm người, cô không đặt tình yêu của mình cho một người đàn ông không xứng đáng để yêu, nếu như vậy thật sống không bằng chết. Ít nhất, cô đã không phụ lòng tuổi thanh xuân của mình, kể cả khi điều đó chẳng mang lại cho cô bất cứ cái gì.
Chỉ là anh mãi mãi không thể biết rằng, điều khiến cô khổ sở là chính anh đã đẩy cô rời xa anh.
Không phải cứ tháo gỡ được mọi hiểu lầm thì mọi mọi chuyện đều có thể được tha thứ, sau đó sẽ trở lại tốt đẹp như thuở ban đầu. Không phải cứ có tình yêu là có thể bất chấp mọi mưa gió vụn vặt, và có thể khiến mọi thứ trở lại như lúc đầu.
Thời gian chính là thứ vô tình nhất, thật đáng tiếc là rất ít người có thể hiểu được điều này.
Bỏ lỡ là bỏ lỡ, vì bất cứ điều vụn vặt gì, quan trọng nhất là đã thật sự bỏ lỡ.
Dù trái tim vẫn bồi hồi lên tiếng, lần đầu tiên khi nghe thấy những lời này, vẫn thật vô cùng tàn nhẫn.
Nhưng cô không cảm thấy hận.
- Anh có biết lần đầu nhìn thấy anh, em đã nghĩ gì không? – Giọng cô nhẹ nhàng khe khẽ nhớ lại: - Khi anh cười rộ lên, trông anh thật đơn thuần.
Kể cả lúc ấy cô mới chỉ là một cô bé, nhưng cô chỉ cảm thấy khi anh cười, không ai có thể chối từ.
- Thật vậy ư? – Ngay Giang Thừa Dự cũng không biết mình cười rộ lên trông sẽ như thế nào.
Đối với anh, cô rất đặc biệt. Đầu tiên là ghét, cực kỳ chán ghét, rồi thậm chí là yêu thương, sau đó chẳng hiểu sao giữa họ lại thành ra như bây giờ.
Anh không thể hiểu nổi, từng bước, từng bước, tại sao lại đi đến bước này.
- Vì sao em không thể chờ em? - Anh vẫn không thể cam lòng, anh khẳng định rằng anh chắc chắn không bao giờ có thể cam lòng được, vì sao lại không thể cho anh ít nhất dù chỉ một cơ hội?
- Có lẽ vì không muốn chờ. – Câu trả lời của cô thật ba phải. – Vợ của anh là một cô gái tốt, anh không nên phụ lòng cô ấy.
Tình yêu của bất kỳ người con gái nào cũng xứng đáng được tôn trọng, được ái mộ,bất kỳ ai cũng không có tư cách giẫm đạp.
- Anh biết. – Giang Thừa Dự đứng dậy. – Theo giúp anh thêm chút nữa.
Cô cũng đứng lên, lấy tay phủi phủi quần áo:
- Cũng tốt.
Sân thể thao của trường càng ngày càng rộng, vài cậu thiếu niên đang không ngừng sôi nổi chơi bóng rổ, những giọt mồ hôi không ngừng toát ra. Tuổi trẻ luôn đẹp như vậy đấy, tuổi thanh xuân với một tinh thần phấn trấn đầy nông nổi.
Lúc cô còn ngồi đọc sách trong thư viện, cô từng nghĩ không biết nhiều năm sau, khi được quay trở lại nơi này thì trông cô sẽ như thế nào nhỉ. Nhưng khi ấy cô có lẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được dáng vẻ lúc này của mình.
Khi cô và Giang Thừa Dự trở về lại nơi đây, khoảng cách giữa họ đã là thiên sơn vạn thủy.
Tình người ngày ấy, sao lại trở nên như như thế này? Hai con người đã từng yêu đương thắm thiết đến vậy, sao lại phải đi đến bước này? Thế nhưng chính cô đã từng bước từng bước tiến lên mà không hề nhận ra bất kỳ sai lầm nào.
Có nhiều thứ chỉ tồn tại trong mắt người khác, nhưng có những thứ lại chỉ sống trong lòng mình.
- Kỷ Thành Minh sẽ không thể là một người chồng tốt. – Giang Thừa Dự kín đáo đề cập: - Thật ra, đến bây giờ anh mới có thể nhận ra, anh có thể buông tha tất cả mọi thứ, kể cả ly hôn, có thể vứt bỏ tất cả mọi thứ ở nơi này.
Với một điều kiện quan trọng là cô sẽ chấp thuận ở lại bên anh.
Kỷ Niệm Hi lắc lắc đầu phe phẩy:
- Không cần phải nói vậy đâu, chúng ta đều biết, nếu có thể xảy ra một lần nữa, chúng ta đều sẽ vẫn lựa chọn như vậy. Tính cách quyết định vận mệnh, dù là thêm một lần nữa, vẫn sẽ giống như vậy thôi. – Chẳng qua vì tất cả đều đã xảy ra, đối với những thứ đã vuột mất anh vẫn không thể cam lòng mà thôi. Nếu như người mất đi lại là anh, anh vẫn sẽ không cam lòng như thế.
Giang Thừa Dự và Kỷ Thành Minh khá giống nhau, họ đều là những người đàn ông luôn coi trọng sự nghiệp, đó đã là những chấp niệm xâm nhập vào tận xương tủy họ, không ai có thể thay đổi.
Một khi đã như vậy, cần gì phải lừa mình dối người thêm nữa.
Giang Thừa Dự lắc đầu, anh vẫn không thể cam lòng, sao anh có thể lấy lại được cân bằng đây?
Anh đã không còn có thể nhận ra chính bản thân anh đang muốn cái gì nữa. Anh đã tự đặt ra một quỹ đạo nhân sinh cho mình, nhưng dường như mọi thứ đều đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo này.
- Anh nhất định không được để em thất vọng đâu nhé. – Cô sẽ dõi theo anh, nhìn anh gánh vác trách nhiệm của mình. Người đàn ông cô từng yêu không thể là người không có khả năng gánh vác trách nhiệm.
Quá khứ, hiện tại, tương lai, đều như vậy.
Kỷ Niệm Hi từ chối để Giang Thừa Dự chở cô về. Nhưng vừa đi thêm vài bước, cô nhìn thấy xe của Kỷ Thành Minh đỗ cách đó không xa. Cô không rõ anh đã đứng đây đợi cô bao lâu, cô đi đến gõ cửa kính xe anh, sau đó mở cửa ra cho thoáng rồi mới ngồi xuống.
Kỷ Niệm Hi từ chối để Giang Thừa Dự chở cô về. Nhưng vừa đi thêm vài bước, cô nhìn thấy xe của Kỷ Thành Minh đỗ cách đó không xa. Cô không rõ anh đã đứng đây đợi cô bao lâu, cô đi đến gõ cửa kính xe anh, sau đó mở cửa ra cho thoáng rồi mới ngồi xuống.
Kỷ Thành Minh trong lúc vô ý lại nhìn xuống đồng hồ:
- Tán gẫu vui vẻ nhỉ?
Nói chuyện lâu như vậy, hẳn là vui vẻ lắm đây. Trong đầu anh thậm chí còn nảy ra một suy nghĩ xấu xa, liệu có phải cô đang vờ che giấu vui vẻ trong lòng, ngoài mặt thì cố ý tỏ ra phụng phịu.
- Cũng tốt.
Giọng nói của cô không chút cân nhắc, càng khiến anh cảm thấy khó thở hơn:
- Nên em quay lại để chào từ biệt anh đấy ư?
Nếu đã nói chuyện thỏa đáng với Giang Thừa Dự, thì hẳn đã đến lúc ra đi rồi.
Cô nhanh chóng quay sang nhìn anh, lại tựa đầu, im lặng không nói.
Nếu phải xem xét một cách nghiêm túc, anh đối xử với cô thật sự không tồi, kể cả khi anh biết cô thấy chết mà không cứu thì cũng chỉ mặt nặng mày nhẹ với cô, anh thậm chí chưa từng mắng cô nếu có thể bỏ qua giọng điệu châm chọc của anh.
Anh là một người đàn ông có tính tình không tồi.
Đáng tiếc…
Cô cắn môi:
- Anh hi vọng tôi sẽ nói gì?
Đúng vậy, anh hi vọng cô có thể nói gì đây? Anh cũng không biết nữa. Nói rằng cô thật sự yêu Giang Thừa Dự, yêu đến mức cam tâm chấp nhận chờ đợi anh ta li hôn, yêu đến mức mặc kệ người đời mắng cô là kẻ thứ ba, yêu đến mức không còn gì cả.
Anh cho rằng bản thân anh cũng không hề thua kém, anh là người kiên định. Nhưng không phải vì những ưu điểm của bạn mà tình yêu sẽ dành cho bạn sự thiên vị, nếu không tại sao trên đời lại có biết bao mối tình dang dở đến thế. Phần lớn tình yêu đều rất kỳ quái, lúc ban đầu nó chỉ là những hạt mầm vùi vào đất, vậy mà đến khi lớn lên lại chẳng thể mang lại bất kỳ điều gì tốt đẹp hơn.
- Anh ta có thể mang lại cho em tất cả những điều em muốn ư? – Kỉ Thành Minh do dự nói, đồng thời khởi động xe lao nhanh như bay. Thật ra, bất kể thứ gì Giang Thừa Dự có thể mang đến cho cô, anh cũng có thể dâng tặng cô.
Cô cắn môi:
- Ừ, anh ấy là toàn bộ thời thanh xuân trong kí ức của tôi.
Đúng vậy, Giang Thừa Dự và anh, nhìn từ góc độ nào đó thì đều cùng một kiểu người mà thôi.
Cô không nên vừa trốn thoát được lại nhanh chóng lao vào.
Cuối cùng, họ chẳng nói gì thêm.
Quay lại biệt thự của Kỷ Thành Minh cô bắt tay vào thu dọn đồ đạc của mình, nhưng khi bắt đầu sắp xếp đồ, cô mới nhận ra rằng tất cả mọi thứ đều là do Kỷ Thành Minh mua cho cô.
Sự thật này khiến cô hơi ảo não, nhưng cô nhanh chóng có thể thích ứng.
Tốt nhất là cô chỉ nên mang đi một vali lớn.
Cô xuống lầu, nhìn anh từ phía sau, cô cố gắng ngắm nhìn thật kỹ hình dáng anh, cô muốn ghi nhớ kỹ hình ảnh của anh, chỉ một mình anh, mà không phải hình ảnh anh bên cạnh một ai đó.
- Cảm ơn anh đã chăm sóc cho tôi trong thời gian qua. – Bất kể đó là vì nguyên nhân gì.
Bước chân ra khỏi cánh cổng lớn, cô bỗng nhiên cảm thấy thật lạnh giá.
Ồ, từ nay về sau, cô thật sự chỉ còn lại mỗi một mình.
Bỗng nhiên cô cảm thấy thật khó chịu.
Cô dừng chân, cô chợt hi vọng anh sẽ lao đến ôm lấy cô, nhưng chỉ sợ đó chỉ là một giấc mơ hão huyền. Cô nhắm chặt mắt, tiếp tục bước về phía trước, cô không được sợ hãi, cô chỉ có thể đối mặt với cuộc đời này.
Kỷ Thành Minh ngồi yên lặng, anh châm một điếu thuốc, anh không quay đầu nhìn, nếu không nhất định anh sẽ nhìn thấy sự do dự của cô, nhưng tiếc là anh không quay lại nhìn cô.
Khi Hướng Tư Gia ra đi, anh không khóc.
Khi Kỷ Niệm Hi ra đi, anh cũng không khóc.
Vậy nên, cùng lắm thì, anh chẳng còn gì để nói.
Bởi vì cô có thể ra đi mà không hề lưu luyến, nên anh chưa từng nghĩ đến chuyện đuổi theo cô, vì anh cảm thấy không cần phải thế, vì lẽ ấy, anh không dám quay sang nhìn hình ảnh cô ra đi mà không hề quay đầu nhìn lại ấy
Danh sách chương