Bốn năm trước, tại tầng cao nhất tòa cao ốc tập đoàn quốc tế Long Thành, một chàng trai vô cùng khôi ngô tuấn tú đang ngồi trong văn phòng làm việc của mình, trêntay anh cầm một cây bút, anh đang nhanh chóng ký tên mình vô số lần một cách rất thờ ơ. Chiếc ghế xoay không ngừng chuyển động, chứng tỏ tâm trạng Giang Thừa Dự đang không tồi chút nào. Trước mặt anh là một màn hình đang phát lại hiện trạng trực tiếp được quay bằng camera. Anh nhìn rất lâu một cách nghiền ngẫm, hiện anh đang cảm thấy rất thú vị, nhất là khi Giang Lục Nhân bị các nhân viên lâu năm trong công ty bắt nạt. Họ cố tình không nói rõ công việc cụ thể cô phải làm mà luôn chăm chăm soi mói các khuyết điểm của cô. Cô chỉ biết mím môi, không hề phản bác, chỉ gật đầu. Trong tình trạng đó, cô càng gật đầu, họ càng chỉ trích nặng nề.

Một học sinh trung học thì có thể làm được cái gì đây, ngày nào cũng đánh đi đánh lại các tài liệu có sẵn, làm mấy việc lặt vặt, rồi lại gõ gõ ..

Anh đặt cây bút trên tay xuống, để hai tay lên đầu gối, nhàn nhã tiếp tục xem.

(mpvm: vãi, nam suýt chính của chúng ta, đừng hỏi vì sao mình ghét tên này.)

Khóe miệng của anh hơi nhếch lên, thể hiện rõ sự sung sướng trong lòng.

Vì sao cô càng không thoải mái, anh càng cảm thấy sảng khoái? Bắt đầu từ khi nào, anh bắt đầu so đo tính toán với một cô nhóc như vậy?

Anh tự ngẫm lại một chút, hẳn là vì anh không thích sự nhẫn nhịn biểu hiện trên khuôn mặt cô, ví dụ như khi mọi người đều xúm vào bắt nạt cô, cô lập tức sẽ giả vờ đáng thương như vậy, mọi người lại càng coi cô như một tội phạm đã mắc phải tội ác tày trời. Lại còn cả sự bình tĩnh trên khuôn mặt cô, sự trầm tư đó không hề phù hợp với tuổi của cô, giống như trên khuôn mặt đó luôn đeo một cái mặt nạ, khiến người ta không khỏi muốn bằng mọi cách lột bằng được cái mặt nạ đó ra, để xem rốt cuộc cô thuộc dạng người gì. À, ngược lại, anh luôn cảm thấy cô là một cô gái dối trá, nên anh không thích cô, nên anh không muốn nhìn thấy cô, chúng tích tụ lại thành sự chán ghét. Một cô gái mười sáu tuổi, phải vô cùng rạng rỡ, sao lại trở thành kiểu người như thế này?

Anh tắt màn hình đang chiếu những hình anh khiến anh mất vui, một lần nữa quay lại với công việc, thật nhàm chán, thế nhưng anh lại tình nguyện theo dõi cô.

Thật ra, mấy ngày này, Giang Thừa Dự không chỉ làm một việc nhàm chán như vậy. Trước giờ tan tầm, anh sẽ đánh xe đến ngã rẽ trước cửa công ty, sau đó mới chậm chạp gọi điện thoại.

- Ra đi.

Giọng anh mang theo mệnh lệnh của một ông chủ, anh thích tác phong này, ai cũng phải tuân lệnh anh, dù anh có sai cũng không một ai dám vạch trần anh.

- Còn có việc chưa làm xong.

Giang Lục Nhân ôm một chồng tài liệu, cô rất muốn nói rằng cô vẫn chưa thể tan ca, cô không thể về nhà sớm được.

- Anh nói ra ngay.

Anh hơi nhíu mi, ngón tay gõ gõ nhịp trên tay lái.

Cô lại nhìn chồng văn kiện trên tay, đành nói với vẻ bất đắc dĩ:

- Khi nào tan ca em sẽ gọi sau.

Nói xong, cô lập tức tắt máy. Cô nhận điện thoại một các cực kỳ lén lút, nếu bị người khác nhìn thấy không biết họ sẽ lôi cái loại nội quy nào ra giáo huấn cô đây.

Cô là loại người không thích nói cái câu “Tại mọi người quá đáng”, vì cô biết đối phương cố tình, nên cô không muốn lãng phí thời gian để nói những lời như vậy.

Giang Thừa Dự lần đầu tiên bị người khác dập máy trước, thế nên tất nhiên anh cảm thấy hậm hực. Anh chưa bao giờ bị người ta đối xử như vậy, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy xao động, không sao, thật sự không sao hết.

Một tay anh nắm lấy vô-lăng, khởi động xe, lao nhanh như bay. Khi xe đã đi được một quãng rất xa, anh lại cảm thấy mình hành động như một cậu bé đang giận dỗi. Anh dừng xe, quay đầu, quay lại vị trí cũ.

Anh sẽ khiến cho cô phải thất bại một lần.

Anh dựa vào chỗ ngồi, châm một điếu thuốc, hút một cách tinh tế.

Rất lâu sau Giang Lục Nhân mới từ công ty đi ra, cô chính là kiểu người đối xử với mọi sự vật sự việc như nhau, một khi đã chuyên tâm, cô sẽ hoàn toàn bỏ qua tất cả mọi thứ xung quanh. Đến khi ra đến bên ngoài cô mới nhận ra, nhưng có vẻ đã muộn, cô cảm thấy thái độ của cô đối với Giang Thừa Dự có phần không phải.

Cô lập tức khởi động lại di động, không có tin nhắn hay bất kỳ một cuộc gọi lỡ.

Cũng đúng, anh sẽ không bao giờ xem trọng cô như vậy đâu, cô cần gì phải tự mình đa tình.

Thế nhưng cô chắc chắn không thể ngờ rằng, vì cô mà Giang Thừa Dự hôm nay đã phải đợi từ xế chiều cho đến lúc hoàng hôn buông xuống.

Khi cô xuất hiện ở sau gương chiếu hậu, Giang Thừa Dự híp mắt, chăm chú dõi theo một bóng dáng đang từ từ tiến lại.

Khi xe anh xuất hiện trước mắt cô, bước chân của cô lập tức trở nên gấp gáp, cô thở hổn hển vài cái, rồi mới đi về phía anh.

Cô thật không ngờ, anh vẫn chờ ở đây, mà chính bản thân anh cũng không ngờ.

Sau khi cô lên xe. Giang THừa Dự mới nhìn đồng hồ:

- Hình như công ty chúng ta không trả tiền làm thêm giờ cho thực tập sinh.

Cô nhận ra anh đang chế nhạo cô, cô chỉ im lặng ngồi lên xe.

Anh lái xe, lại cảm thấy hơi không thoải mái trong lòng, nhưng anh không thể nói rõ đây là cảm giác gì, nên không thể ngăn lại:

- Công việc thế nào rồi?

Anh nhớ rõ hình như anh đã từng hỏi cô về vấn đề này, và cô cũng đã từng trả lời anh về vấn đề này.

- Không tồi.

Câu trả lời của cô vẫn không có gì thay đổi.

- Không tồi?

Anh nhắc lại một lần nữa, lại có vẻ hơi hơi buồn cười và… buồn bực.

Cô chỉ nghi ngờ liếc nhìn anh một cái, rồi im lặng không trả lời.

Cho dù có cảm thấy suy sụp, cô cũng sẽ không nói với anh, vì anh hẳn ngoài sự vui sướng khi nhìn thấy cô gặp tai họa thì sẽ không có bất kỳ một cảm xúc nào khác. Một khi đã như vậy, cô không việc gì phải lột miệng vết thương cho người khác được thoả mãn, cô vẫn chưa phải người vĩ đại như thế.

Thế nhưng, Giang Thừa Dự lại không đưa cô về nhà.

- Cùng anh đến tham dự một bữa tiệc.

- Hả?

Cô hơi ngạc nhiên.

- Nếu không em nghĩ tại sao anh phải chờ em lâu như vậy?

Cô hơi miết nhẹ môi, cô đâu có yêu cầu anh ta chờ, tự anh ta cam tâm tình nguyện lại còn tỏ ra vênh vênh váo váo.

Giang Thừa Dự tỏ ra khó chịu vì phải đưa cô đi trang điểm và chuẩn bị quần áo. Chuyên gia trang điểm nhìn anh với vẻ tò mò dò hỏi nguyên nhân anh đưa một cô bé vị thành niên đến đây, anh tốt bụng trả lời:

- Vì là vị thành niên nên mới cần các vị biến thành đã trưởng thành.

Sau đó lại nhìn cô bằng ánh mắt kén chọn chê bai dáng người cô.

Được rồi, rút gọn toàn bộ quá trình, Giang Thừa Dự đưa Giang Lục Nhân đến một bữa tiệc mà “hào quang tỏa ra bốn phía.”

Giang Lục Nhân phần lớn chưa bao giờ được đặt chân đến những bữa tiệc như thế này, vì thế ánh mắt cô đặt trên những người duy nhất cô biết ở đây.

Giang Lục Nhân chưa bao giờ cảm thấy thân phận của mình và Hướng Tư Gia là “mãnh hổ địch tướng”. Uông Chu Duyệt còn gọi các cô là “Trời sinh Du sao còn sinh Lượng”, nhưng những lời này phải dành cho Giang Thừa Dự và Kỷ Thành Minh mới là chuẩn xác. Hai người này, tuổi tác tương đương (sinh cùng năm), gia thế tương đương, thân phận tương đương, đến ngay cả cơ sở giáo dục cũng tương đương, cùng xuất ngoại và về nước trong một năm, cái loại duyên phận trớ trêu này cũng thật hiếm có khó gặp nha.

Điều quan trọng nhất chính là họ đều dốc hết sức đưa sản nghiệp lên đỉnh cao, vì thế người khác không thể không đánh gía cao về họ.

Giang Lục Nhân nhìn hai người này, thật khó có thể nói ai hơn ai kém, nhưng nếu từ đáy lòng mà không hề dối trá, cô vẫn quyết định sẽ để Giang Thừa Dự nhỉnh hơn một chút. Kỷ Thành Minh bị knockout vì khuyết điểm mà theo đánh giá của cô, anh ta là con người dối trá.

Trên các tờ báo là cải, Giang Thừa Dự vẫn thắng anh ta, bạn gái anh đủ các loại ngôi sao, siêu mẫu, cho đến cả những danh môn khuê nữ, thiên kim tiểu thư. Trong khi đó, Kỷ Thành Minh chỉ có duy nhất một Hướng Tư Gia đáng thương, nhưng vẫn chưa chia tay.

Giang Lục Nhân tự cảm thấy bản thân là con người thật nhàm chán.

Giang Thừa Dự và Kỷ Thành Minh đứng bên cạnh nhau, hào quang tỏa ra tứ phía, thế nhưng nội dung câu chuyện lại chẳng thể hài hòa.

- Tổng giám đốc Kỷ không phải đang công tác ở Singapore sao? Bận trăm công nghìn việc mà vẫn vội vã đến đây, thật chuyên nghiệp biết bao.

- Chỉ có thể cảm ơn sự quan tâm vô cùng sâu sắc của tổng giám đốc Giang đây, thế nhưng sự vất vả của tôi sao có thể so sánh với ngài, chỉ cần ngồi trong văn phòng gọi vài cú điện thoại lại có thể xử lý ổn thỏa mọi công việc, khiến người khác không thể không bội phục. Cha tôi luôn nhắc nhở tôi phải học hỏi ngài đấy.

- Đấy là do tổng giám đốc Kỷ khiêm tốn, mồm miệng của tôi sao có thể địch nổi ngài đây, dù sao cũng phải chờ xem ai là người cười cuối cùng.

- Xn cảm ơn tổng giám đốc Giang đã khen tặng.

- Tôi sao thể khách khí với ngài như với người ngoài chứ.

- Cảm ơn tổng giám đốc Giang đã coi tôi như người trong nhà.

Kỷ Thành Minh cười đầy ẩn ý.

….

- Thế nhưng tôi vẫn bội phục tổng giám đốc Kỷ, có thể vừa xử lý mọi việc vô cùng gọn ghẽ, vừa có thể ngày ngày đến trường đưa đón người yêu, thật vô cùng nhàn hạ thoải mái, khiến người bình thường không sao có được.

- Ngoại trừ công việc cũng không thể bỏ quên bạn gái được, nếu không con gái mà nổi giận, thật không sao chịu nổi.

Rồi Kỷ Thành Minh lại liếc nhìn Giang Lục Nhân.

- Nói vậy hẳn em gái ngài cũng hiểu nhỉ.

- Em gái tôi thật sự rất ngoan, không bao giờ giận dỗi với tôi, khiến cho những kẻ âm mưu dòm ngó phải lập tức tránh xa nhé.

- Tôi thấy làm việc quan trọng nhất vẫn phải dựa vào kết quả.

- Hẳn diễn biến quá trình của tổng giám đốc Kỷ chẳng lẽ tồi tệ đến mức không thể nói ra à?

- Đối với con gái thì đâu thể đánh giá là xấu hay không, đơn giản chỉ là một người đàn ông chiều chuộng một cô gái, khiến cho người khác phải đỏ mắt thèm thuồng thôi.



Giang Lục Nhân không muốn xen vào tìm đường chết. Cô hết nhìn trần nhà, lại nhìn sang bên cạnh.

Cái từ “chiều chuộng” trong suy nghĩ của Kỷ Thành Minh, nếu được phát ra từ miệng của một người đàn ông khác, có lẽ cô sẽ cảm thấy cảm động chút chút, nhưng nếu từ miệng Kỷ Thành Minh nói ra, cô liền lập tức liên tưởng đến một kẻ vênh vênh váo váo, coi một cô gái nào đó như một con cún cưng để chăm nuôi, cho nó ăn, cho nó uống, nếu tâm trạng vui vẻ còn cho nó quấn quanh người. Cái loại con gái không có suy nghĩ, không có tính cách , cứ như con chó con mèo đó, lại còn được một người đàn ông như vậy chiều chuộng, không hiểu sao, cứ nghĩ đến cô lại cảm thấy hơi hơi sợ sợ.

Cô sẽ không nói ra để đắc tội với người ta đâu, vì đúng là có rất nhiều cô gái đã biến thành kiểu thú cưng như vậy, được nuông chiều đến mức coi trời bằng vung.

Lần nào cũng vậy, cô muốn thử nhìn xem nếu chủ nhân của lũ “thú cưng” đó mà phá sản, xem có chuyện gì sẽ xảy ra nào?

Thế nhưng, chỉ cần liếc nhìn thoáng qua Kỷ Thành Minh, cô cảm thấy hình như bản thân hơi hư hỏng, cô lập tức tự bắt bản thân nhanh chóng tỉnh lại, suy nghĩ về một người xa lạ như thế, hẳn chẳng tốt đẹp gì.

- Xem ra em gái anh không có nhã hứng đối với cuộc nói chuyện của chúng ta, hình như tôi đã quấy rầy đến tình cảm thân thiết của hai anh em.

Kỷ Thành Minh hư hư thực thực nói một câu.

Giang Lục Nhân nhíu mi.

Tình cảm anh em thân thiết, từ bao giờ Kỷ Thành Minh lại có cái “nhãn lực” này.

Giang Thừa Dự vẫn không nói gì thêm, cô vẫn đứng bên cạnh làm bạn nhảy của anh.

Vừa rồi cô định hỏi tại sao Kỷ Thành Minh không đưa Hướng Tư Gia đến, nhưng cô lại không muốn khiến bản thân trở nên ngớ ngẩn, nên đã không mở miệng nói ra.

- Vì sao lại đưa em đến đây?

Giang Lục Nhân cảm thấy trước mắt vẫn còn một vấn đề cần trao đổi với Giang Thừa Dự.

- Quyết định khẩn cấp thôi, những chỗ như thế này không thích hợp đưa bạn gái đến.

Phải đưa cô đến đây, mới khiến anh cảm thấy việc chờ đợi cô cả buổi chiều lâu như vậy có chút giá trị, không đến mức quá ngu ngốc, còn về phần bữa tiệc này, anh không hề có hứng thú.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện