Để thích ứng với một thân phận hoàn toàn mới thật rất khó, Giang Lục Nhân hiện tại cũng vậy, không đúng, phải gọi cô là Kỷ Niệm Hi. Cô nằm trên giường, cố gắng ghi vào đầu vô số lần cái tên này. Một thân phận mới, thật có cảm giác đầy một trời cẩu huyết, hơn nữa còn có thể khiến người chết sống lại được cơ đấy. Cứ giống như trong các bộ phim truyền hình dài tập, người vợ trước bị ruồng rẫy tàn tệ, sau đó dùng một thân phận mới để trở về trả thù tên đàn ông sở khanh đã tổn thương mình. Nhưng lúc xem đến đoạn người vợ kia rơi xuống biển, Kỷ Niệm Hi không nhịn được cười, đến mức phải bật cười thành tiếng. Hẳn đây chính là hiệu quả mà biên kịch mong muốn đi, để người xem nghĩ rằng bản thân họ rất thông minh, trong khi các nhân vật trong phim truyền hình đều khá ngu ngốc, chỉ cần liếc một cái là có thể đoán được toàn bộ tình tiết của phim cũng như thủ đoạn của các nhân vật.

Đáng tiếc, cô chẳng hề có nửa phân nghị lực cộng với lòng căm thù, để thay đổi một thân phận mới và trở về báo thù Giang Thừa Dự. Đừng nghĩ là cô lương thiện, cô thay đổi thân phận, chỉ là để sinh tồn, cô không muốn trả thù Giang Thừa Dự, cô cũng chẳng tìm thấy lí do để hận thù.

Cô tự ngẫm lại những năm qua, ngoại trừ thời gian đầu Giang Thừa Dự không thèm để ý đến cô, những năm yêu nhau, anh ta đối xử với cô rất tốt. Không phải chỉ là tốt, phải gọi là chiều chuộng, chiều chuộng đến mức chỉ cần tưởng tượng rằng anh đang ở bên người con gái khác, trái tim cô như bị xé ra làm nhiều mảnh.

Cô từ trên giường đứng dậy, từ chối phải nhớ về những kỷ niệm quá đẹp đẽ đã qua, càng đẹp đẽ bao nhiêu, sẽ càng làm nổi bật sự thê lương của hiện tại bấy nhiêu. Vậy nên mối tình đầu của mỗi người có hơn phân nửa là thất bại, cô không muốn tiếp tục dùng hồi ức để minh chứng cho sự thất bại của bản thân trong hiện tại.

Nhớ thương đối với cô chỉ có trăm đường hại mà không có nổi một đường lợi.

Lựa chọn của cô, là buông tha cho chính bản thân.

Cô đứng dậy, tắm rửa, dùng nước ấm để chà rửa sạch thân thể của chính mình, cô nhìn cơ thể gầy gò của mình qua màn hơi nước mờ mịt phản chiếu từ tấm gương, thật xa lạ, ngay chính bản thân cô cũng không thể nhận ra cô.

Sau khi dùng nước khiến cơ thể đỏ ửng lên, cô tắt vòi hoa sen.

Cô muốn làm một cái gì đó để phát tiết, ví dụ như là hét lên thật to, nhưng cô không sao làm được, sự đè nén trong lòng ngày càng chồng chất, không biết đến thời điểm nào sẽ bùng nổ ra ngoài. Nhẫn nhịn, thật sự là một cách tự tra tấn bản thân.

Có trời mới biết, cô không sao có thể thích ứng nổi với một thành phố xa lạ như ở đây. Nó đang thay đổi từng ngày, mà cô thì đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian. Cũng giống như khi đứng trong một đám đông, cô cảm nhận được sự bài xích của chính bản thân cô đối với người xung quanh. Giống như một hồn ma trong phim, khiến người ta có thể nhìn xuyên qua cơ thể mình, bản thân không biết đau đớn, không có tình cảm, cũng không có cảm xúc. Vì vậy cô đã làm những chuyện mà trước đây cô chưa từng làm, cô hòa vào một đoàn người biểu tình để cùng hò hét. Cô cảm thấy bản thân thật ích kỷ, nhưng cô chỉ muốn phát tiết, đơn giản chỉ vậy thôi. Nhưng khi bước vào hoàn cảnh đó, cô mới nhận ra cô không thể khoanh tay đứng nhìn. Cô gái đứng bên cạnh cô cứ khóc mãi, một cô gái khác vừa khóc vừa kêu gào, đến chính cô cũng phải động lòng. Điều đó kích thích sự nhiệt tình trong lòng cô, trong mỗi con người đều cất giấu một tình cảm phong phú, chỉ cần một cú huých nhẹ, sẽ bốc cháy hừng hực như một ngọn đuốc.

Cô chợt nhớ đến nhân vật Mỗ Nhất Kỳ trong chương trình “Không yêu xin đừng gõ cửa”. Hành động của họ Mỗ khiến khán giả cảm động nhất chính là thời điểm được nhìn thấy ngọn cờ đỏ tung bay trong gió, Mạnh Phi Hòa và giáo sư Hoàng cùng sum họp bên gia đình vui vẻ hòa thuận. Điều đó tạo nên một cảm xúc mà người xem không thể lý giải nổi. Vào khoảnh khắc nhìn thấy Nhiễm Nhiễm nâng lá hồng kỳ trong tay rơi lệ, khán giả im lặng tuyệt đối.

Kỷ Niệm Hi lau khô người, từ phòng tắm bước ra. Sau này, báo chí đều ca ngợi thành phố này chính là thành phố nổi tiếng nhất với những cư dân văn minh, vậy nên cô cảm thấy bản thân vô cùng may mắn.

Cũng đúng thôi, số phận cô đã kém may mắn như vậy, ông trời cũng phải có đôi lần đối xử tốt với cô chứ, nếu không ông trời sẽ bị mắng rất rất thảm đấy.

Cô không muốn cứ mãi nhốt bản thân trong phòng, nên khi Kỷ Thành Minh giao cho cô một thân phận, nhất định anh ta đã có sự sắp xếp. Cô thông minh đứng dậy trước, chứng tỏ cô không phải là một kẻ đầu đất, cô sẽ không tùy tiện để người khác sai khiến.

Nhưng vừa mới bước xuống lầu, cô đã cảm thấy đau đầu.

Cô biết chắc chắn Kỷ Thành Minh không ở nhà, anh ta thiếu thời gian đến mức đáng thương, có thể nói là phần lớn những người thành đạt đều hy sinh hầu hết thời gian của mình cho công việc, nhất là những con người đang gánh vác kỳ vọng để trở thành một tấm gương sáng cho thanh niên thế hệ mới như anh ta.

Nhưng hai vị trước mặt đây, thật dễ khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Kỷ Trừng Tâm đối xử với cô rất khách khí. Trong mắt cô ấy luôn lấp lánh ý cười. Cứ nhìn hai anh em này thì có thể tưởng tượng cha mẹ họ đẹp đến đâu, gien di chuyền của cha mẹ cho thấy tướng mạo của con cái, vậy hẳn hai anh em này tuyệt đối đã hấp thụ toàn bộ tinh hoa của cha mẹ họ rồi.

Lục Hiên Kỳ hẳn khá bối rối. Sau khi Kỷ Niệm Hi đi từ trên tầng xuống, vừa nhìn thấy cô, cậu ta đã không thể che giấu được sự xâm lược trong ánh mắt, vừa muốn nhìn, lại vừa cố ý lảng tránh.

- Ăn cơm thôi.

Kỷ Trừng Tâm nhìn Kỷ Niệm Hi:

- Chị hẳn đã đói bụng rồi nhỉ? Lục Kỳ Hiên lập tức không vui trừng măt nhìn Kỷ Trừng Tâm:

- Sao chưa gì đã gọi bằng chị, có khi cô ấy còn kém tuổi em thì sao?

Khóe miệng Kỷ Trừng Tâm hơi run run:

- Chắc chắn chị ấy lớn hơn em, em gọi chị ấy bằng chị thì đã sao nào?

Lục Kỳ Hiên bĩu môi, khó khăn liếc sang Kỷ Niệm Hi:

- Kỷ Niệm Hi, đúng là một cái tên đẹp.

Cô không tránh khỏi cảm thấy đau đầu. Lúc cô hỏi Kỷ Thành Minh tại sao lại chọn cái tên này cho cô, Kỷ Thành Minh tỏ ra tương đối thành thật nói với cô rằng, anh cầm quyển từ điển, lật hai trang, nhặt được hai chữ cái này, vì thế cô vinh quang nhận cái tên Kỷ Niệm Hi.

- Thật thế à? Vậy thì tốt quá.

Cô cũng ngồi xuống.

Vú Lâm lập tức dọn bữa sáng lên bàn.

Lục Kỳ Hiên hoàn toàn không thèm để ý đến Kỷ Trừng Tâm đang mắt lớn trừng mắt nhỏ, bê toàn bộ những món ngon bày ra trước mặt Kỷ Niệm Hi.

- Lục Kỳ Hiên, anh có ý gì?

- Cứ ăn bát em đi. Em không nhận ra em càng ngày càng béo à?

- Thật không? Làm gì có chuyện đó…

Kỷ Niệm Hi không thèm để ý đến họ. Cô đã qua rồi cái tuổi có thể trò truyện kiểu đó, nhất là những lúc cô không hề thấy thoải mái trò chuyện như bây giờ.

Nhưng dù cô không muốn nói thì Lục Kỳ Hiên vẫn ve vẩy vẫy đuôi bên bên cạnh cô, hỏi cô từ sở thích cho đến tuổi tác, suy nghĩ, lý tưởng…

Sau khi bị tra tấn đủ, cô trở về phòng, Kỷ Trừng Tâm lập tức cảnh cáo Lục Kỳ Hiên:

- Em cảnh cáo anh, bớt để ý đến chị Niệm Hi đi.

- Chị Niệm Hi.

Lục Kỳ Hiên nhại lại giọng cô, tỏ ra khinh bỉ:

- Người ta không biết còn tưởng rằng cha mẹ em thật sự mới có một cô con riêng đấy, chị , gọi sao mà thân thiết thế.

Cứ thử tưởng tượng một kẻ luôn sợ vợ như ông Kỷ Thiệu Quân mà có con riêng, bà Mạnh Tư Nghiên có giết ông ngay tại chỗ không. Lại thử tưởng tượng dáng vẻ của bà Mạnh Tư Nghiên mà có con riêng,ông Kỷ Thiệu Quân chắc chắn sẽ bóp chết bà, rồi tự sát. Đó là một đôi vợ chồng kỳ quái, nghe nói hồi đầu mới kết hôn suốt ngày cứ đấu qua đấu lại không ngừng, hai ba ngày lại cãi nhau một trận, có lần còn náo loạn đến mức bỏ nhà ra đi, đẩy tình yêu lên đến mức cực hạn có thể tưởng tượng. Nhưng khó có thể tưởng tượng là, con trai và con gái của họ lớn lên lại rất bình thường, đúng là do tạo hóa mà.

Kỷ Trừng Tâm lại càng cáu :

- Chị ấy sẽ trở thành chị dâu của em, đương nhiên sẽ trở thành chị của em.

- Hứ… họ không xứng.

Lục Kỳ Hiên không chấp nhận khả năng này.

- Em thấy rất xứng đôi. Một đôi trai tài gái sắc do trời đất se duyên, sao lại không xứng?

- Dù sao cũng không xứng.

Kỷ Trừng Tâm yếu ớt nói:

- Chỉ có những kẻ phá gia chi tử như anh mới không xứng thôi…. Em điên mới ngồi đây lí luận với anh.

- Ha ha ha, em thừa nhận em điên rồi nhé.

- Lục hiên Kỳ, em muốn chết thì cứ nói đi, chị đây sẽ đáp ứng em ngay…



Nghe một đôi này chí chóe, Kỷ Niệm Hi càng thấy đau đầu mà không thể nói ra.

Điều quan trọng nhất là, cô càng không nói gì, họ càng vây quanh cô mãi không đi.

- Chị Niệm Hi, có phải cha mẹ chị đã mất một chị gái gọi là Hi, nên mới gọi chị là Niệm Hi không.

Kỷ Trừng Tâm tỏ ra còn thiếu chút nữa mọi người đều sẽ vỗ tay khen cô vô cùng thông minh nữa thôi.

Nói đến đây, hẳn cô đã có quyền lên tiếng:

- Không có đâu, em suy nghĩ nhiều rồi.

Trên thực tế, cô hoàn toàn không biết gì về người thân của cô, cô càng không có hi vọng xa vời đến cái tiết mục cha mẹ nhận con. Nếu lúc đầu họ đã không muốn nghĩ đến cô, sau này cũng sẽ không có cái cảnh vài thập niên sau trình diễn một màn tình cảm ướt át tìm lại người thân đâu nhỉ.

- Dù sao, cái người đặt tên cho chị, chắc chắn là một kẻ biến thái.

Dùng cách này để giải tỏa những bất mãn trong lòng, thật là thích.

Kỷ Trừng Tâm cũng gật đầu:

- Chắc chắn là vậy, có khi người đó yêu một cô gái tên là Hi cũng nên.

Ngụm nước trong miệng cô chút nữa phun hết ra ngoài, cô thật nên cảm ơn Kỷ Thành Minh vẫn chưa đặt cho cô cái tên Kỷ Niệm Gia, nếu như vậy, cuộc đời cô sẽ trở nên bi kịch và cẩu huyết đến mức nào nữa đây.

- Có mỗi một cái tên thôi, có gì mà ồn ào thế?

Lục Kỳ Hiên bị xếp vào một góc, vội vàng tìm lại cảm giác tồn tại của mình.

Cô lại tự thầm nhắc nhở bản thân: bây giờ mình là Kỷ Niệm Hi, bây giờ mình là Kỷ Niệm Hi, bây giờ mình là Kỷ Niệm Hi…

Nếu cô được gọi bằng cái tên này, thì cô nhất định phải có trách nhiệm với nó:

- Thật ra nghe cũng rất hay mà, so với cái tên Kỷ Niệm Chương hay Kỷ Niệm Vật vẫn tốt hơn nhiều, mọi người nói có phải không?

Kỷ Trừng Tâm và Lục Kỳ Hiên đồng thời hóa thạch trong hai giây, cho đến khi lấy lại được phản ứng:

- Chị thật vui tính nhé…

Mãi đến khi Kỷ Thành Minh trở về nhà, cô mới được vài phút yên lặng.

Kỷ Thành Minh đảo mắt về phía Lục Kỳ Hiên trong một giây, đôi mắt anh híp lại, lập tức đưa ra kết luận.

Kỷ Niệm Hi không tham dự, nhanh chóng về phòng.

Kỷ Thành Minh gọi Lục Kỳ Hiên vào thư phòng, nói rất ít lời vô nghĩa.

- Thu dọn đi, mai tự về Nam Thành, tự đặt vé máy bay hay để anh đặt cho em đây?

- Em không về.

Lục Kỳ Hiên mở miệng. Anh không muốn bất cứ ai quyết định cuộc sống của anh.

- Em muốn ở đây làm gì?

Ánh mắt anh, rất áp lực, Lục Kỳ Hiên mấp máy môi:

- Em …. Chỉ muốn ở lại đây.

- Tránh xa cô ấy ra.

- Em không biết anh muốn đến chuyện gì.

Kỷ Thành Minh mặc một cái áo sơ mi trắng bên trong, áo khác ngoài đã được cởi ra, lúc này hai ống tay áo được xắn cao quá nửa, trông rất khỏe khoắn, một tay anh chống lên thành ghế xoay, một tay cầm cái bật lửa ZIPPO nghịch nghịch.

- Em muốn về nhà hay để anh gọi điện mời chú đến đây?

Anh đã nói như vậy, là không còn đường cứu vãn nữa.

- Sao mọi người cứ luôn ỷ lớn như thế, cứ tự cho mình là đúng và quyết định mọi chuyện.

- Cô ấy không hợp với em.

Lục Kỳ Hiên đỏ mặt:

- Em thích cô ấy, chắc chắn là có cảm tình. Như thế nào là không thích hợp, không phải cô ấy chỉ lớn hơn em mỗi hai tuổi thôi sao? Có phải anh định nói rằng vì em còn nhỏ, không hiểu chuyện, không biết chính mình muốn gì. Các anh là người lớn, tại sao lại luôn đối xử với em như một đứa trẻ năm tuổi thế, anh đã quên cảm giác lúc mình còn trẻ rồi sao, thậm chí là ở giai đoạn thiếu niên. Nếu đã không thể cho em lý luận, vậy hẳn anh chọn cách xem nhẹ những chuyện ngu xuẩn mình đã từng trải qua, cố tình dùng sự từng trải của mình để dạy dỗ em. Lúc anh bằng tuổi em bây giờ, anh đã đính hôn cùng với chị Hướng Tư Gia, thời điểm đính hôn chị ấy mới có 16 tuổi.

Kỷ Thành Minh chỉ nhìn cậu ta, trong mắt anh không hề chứa bất kỳ cảm xúc gì, không chút tức giận, sâu kín, khiến người ta liên tưởng đến một sơn cốc âm u nước sâu không thấy đáy.

Lạnh lẽo kinh người.

Lạnh tận bên trong.

Lục Kỳ Hiên nuốt nước bọt.

- Hẳn là cần anh đặt vé hộ em rồi?

Kỷ Thành Minh nâng cằm, lập tức gọi điện cho trợ lý.

Thật kỳ lạ, Lục Kỳ Hiên còn rất nhiều lời tâm huyết trong lòng muốn nói ra, nhưng nhìn thái độ của Kỷ Thành Minh, anh không sao có thể thốt ra lời.

Trong mắt Kỷ Thành Minh không hề có cảm xúc, Lục Kỳ Hiên u ám bước ra ngoài.

Anh đứng dậy, đi ra khỏi thư phòng, về phía một căn phòng khác, đẩy cửa bước vào.

Chỉ có mình cô, quay đầu, nhìn thấy anh đang đứng tựa vào cửa.

Anh vẫn đứng yên như vậy, không nói một lời.

Chẳng khác gì một bức tranh châm biếm của hai thanh niên đen trắng lẫn lộn, điểm khác biệt duy nhất là trên người anh tỏa một khí chất mạnh mẽ, không hề nhu nhược.

Cô sửng sốt. Nhưng chỉ dám nhìn anh.

- Tôi không ngờ sức quyến rũ của cô lại lớn đến vậy.

Anh chỉ thốt ra một câu duy nhất, như một sự chế giễu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện