Cả buổi chiều hôm đó, Giai Hạ đã bị Vương Lệ Thành hành lên xuống mặc dù bị bệnh nhưng sức lực của anh phải nói là dồi dào, Giai Hạ mở mắt ra nhìn thấy Vương Lệ Thành không còn ở bên cạnh nữa.

"Thành Thành" Cô khẽ gọi tên anh, không nghe tiếng trả lời, cô nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm.

Giai Hạ khó khăn ngồi dậy, đi xuống bếp chuẩn bị bữa chiều, cô hí hửng dưới bếp nấu những món ăn mà Vương Lệ Thành thích, hôm nay là ngày cô cảm thấy hạnh phúc nhất trên đời.

"Thành Thành" nhìn thấy Vương Lệ Thành từ trên lầu đi xuống cô vui vẻ gọi anh.

Vẻ mặt Vương Lệ Thành có hơi khác lạ, anh chỉ khẽ gật đầu rồi ngồi xuống bàn, Vương Lệ Thành lúc này lúc kia thật khó hiểu, lúc thì quấn người lúc thì trầm tính như vậy.

Sau chuyện vừa rồi Vương Lệ Thành kia đã trở lại, khi mở mắt ra anh nhìn thấy mình thoã thân nằm bên cạnh Giai Hạ, anh thấy bản thân mình có lỗi với Nhật Liên anh đã làm một chuyện vô cùng xấu xa với người mà anh không yêu, tuy lúc đó không phải là anh nhưng thân xác là anh.

"Anh ăn đi toàn là món anh thích không đấy"

"Được rồi, cô cũng ngồi ăn đi"

Vương Lệ Thành nhìn những món ăn được bày ra trước mặt, nhìn mấy món bình dân như thế này mà cũng ăn được sao? Hôm trước thì ăn lề đường hôm nay toàn là rau.

"Ngon không?" Nhìn Vương Lệ Thành ăn có vẻ như không hợp khẩu vị, bình thường anh thấy món cô làm là sáng mắt cả lên và cứ ăn lấy ăn để.

"Ngon" Vương Lệ Thành nói cho có, anh gắp một miếng ăn rồi đứng dậy.

"Tôi khó chịu trong người, tôi về phòng đây, cô ăn rồi tranh thủ về sớm đi"

Vương Lệ Thành nói rồi đi về phòng, Giai Hạ gắp thử một miếng đưa lên miệng thử, thấy cũng vừa miệng mà sao anh mới ăn một đũa thôi liền không ăn nữa thường anh thích lắm mà.



"Còn đuổi mình nữa, anh ấy bị sao vậy, hay là ngại rồi nhỉ?"

Giai Hạ ăn xong rồi dọn dẹp mọi thứ sau đó đi lên phòng tìm Vương Lệ Thành, anh đang thay quần áo thì cửa bật mở, Giai Hạ đi vào ôm lấy anh từ phía sau làm anh giật cả mình.

"Cô!! Cô không thấy tôi thay đồ sao? Ra ngoài!!!" Vương Lệ Thành ấp a ấp úng quát lên.

"Hừm, người cũng thấy cả rồi, còn ngại ngùng!!" Giai Hạ vẫn cứ ôm lấy anh.

"Cô đừng trách tôi!!"

Vương Lệ Thành nắm lấy tay cô ép sát vào tường, tay bóp chặc lấy cổ của Giai Hạ, anh trợn tròn mắt dùng lực, Giai Hạ khó thở mặt mày tái xanh.

"Cô đúng là hồ ly tinh, hôm trước dụ dỗ tôi còn bỏ qua, hôm nay tôi không nhân từ nữa đâu!!"

Giai Hạ nhíu mày, cô vùng vẫy khỏi anh nhưng sức của cô hoàn toàn không thể chống cự, Vương Lệ Thành tại sao lại trở thành như vậy, vừa rồi họ còn rất hạnh phúc cơ mà.

"Thành... Thành..." Giọt nước mắt lăn dài trên má, Giai Hạ lúc này rất sợ, cứ ngỡ lúc đầu anh đùa với cô nhưng bây giờ cô dường như sắp chết, viễn cảnh trong mơ cứ thế hiện lên.

Nụ cười và ánh mắt của người đàn ông đó nhìn rất giống Vương Lệ Thành lúc này, có lẽ hôm nay cô sẽ chết dưới tay anh, bỗng tim của Vương Lệ Thành trở nên vô cùng đau đớn.

"A" Anh buông cô ra, ôm lấy ngực, anh chỉ có cơ hội duy nhất hôm nay để giết Giai Hạ mà thôi.

"Cô phải chết!!" Vương Lệ Thành cố gượng bắt lấy cô, Giai Hạ lúc này đẩy anh mạnh ra chạy đi, Vương Lệ Thành mất sức ngã xuống sàn ngất đi.

Thấy không có động tĩnh gì, Giai Hạ lo lắng quay lại xem thử, thấy Vương Lệ Thành đã ngất, cô không nghĩ nhiều cứ thế mà chạy đến đỡ anh lên giường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện