Thiên Băng trở về phủ của Đoan Minh Triệt.

Nàng đã hứa với Khôi nhi ở lại Kinh thành.

Dù sao phủ của hắn cũng lớn, đây là cuộc sống nàng mong ước từ lâu, được ở bên cạnh những người thân thuộc.

Khung cảnh sinh hoạt thường ngày, âm thanh của cuộc sống.

Thu nhi đã sắp xếp viện cho nàng ở.

Nàng cũng yêu cầu không có hạ nhân, nàng muốn làm việc gì đó giết thời gian.

Trồng rau, nghiên cứu sách, luyện võ công, nuôi cá, làm các món ăn mới.

Thi thoảng thì bị ăn cẩu lương của nhà Đoan Minh Triệt.

Nào thì trông Tuyết Châu để họ đi chơi du ngoạn, không gian riêng.

Nhiều lúc nàng thấy mình có chọn nhầm nơi rồi không.

Cuộc sống cứ diễn ra như vậy trong vòng suốt mấy tháng trời, nàng biết rằng hằng đêm, Khôi nhi và Hoàng đế cũng tới đây.


Mặc dù lén lút xem trộm nàng ngủ, thật là một người là Hoàng đế một người là Hoàng tử lại đi làm chuyện lén lút như này.

Không thấy xấu mặt vậy.

Trong lòng thì mắng chửi vậy, thực ra nàng cũng muốn nhìn mặt hài tử một chút.

Và thật may rằng trong thời gian ở đây nàng đã ghép đôi thành công Thanh nhi và Vệ Ảnh.

Nàng cũng yên tâm về hai con người này, họ đều là những người thân thiết của nàng.
Đôi lúc Thiên Băng luôn muốn tự hỏi bản thân rằng nàng có nên đổi nghề làm nguyệt lão không.

Hai con người này họ thật giống nhau, Vệ Ảnh và Thanh nhi đều nhạt e thẹn trong tình cảm vậy.

Mỗi lần nhắc tới đều đỏ mặt tía tai.

Giảng cho nàng 7749 quy tắc của con người cổ đại.

Nhiều lúc nàng chỉ muốn mau mau về chung một nhà.
Trung thu đoàn viên cũng tới, nàng đang một mình ở trong phủ.

Bởi tất cả mọi người trong phủ đều đi chơi Trung thu.

Từ gia đình Đoan Minh Triệt tới Vệ Ảnh.

Nàng đang chuẩn bị đồ, nguyên liệu làm bánh Trung thu và các món ăn trong tiết Trung Thu.

Lúc nàng đang bê những món ăn ra sân để thưởng thức.

Hai cha con nào đó đã ngồi sẵn đó từ lâu.

Giọng Minh Khôi đã nịnh nọt
" Tay nghề của mẫu thân đúng là không thay đổi.

Vẫn ngon như xưa"
Đoan Minh Vương thầy nàng bê vất vả chạy ra đỡ.

Nàng cũng đưa cho hắn bê, thực ra nàng chỉ sợ Minh Khôi sẽ nghĩ nhiều.
" Con đó, đến đây là muốn gì, còn không mau nói!"

Minh Khôi biết không thể qua mặt mẫu thân, liền mè nheo
" Người xem, bạn bè con nay chúng đều đi chơi, dạo phố với mẫu thân, phụ thân.

Mọi năm cũng là người dắt con đi.

Năm nay có Phụ Hoàng, lại thiếu mẫu thân.

"
" Thì sao?" Thiên Băng tỉnh bơ hỏi hắn.
Thấy mẫu thân không có ý định đi cùng, hằn ngồi sụp xuống đất, vẻ mặt hờn dỗi, giả vờ diễn cảnh đứa con đáng thương ruồng bỏ.
" Con khổ quá Thiên địa ơi, mẫu thân không thương, Phụ Hoàng cũng không.

Tết Trung Thu người ta được phụ thân, mẫu thân đưa đi chơi.

Chỉ có con là không có, học hành vất vả, 1 năm chỉ có một ngày đoàn viên thôi mà..."
Minh Khôi định ca tiếp liền bị nàng cản lại, nàng lắc lắc, nhăn mặt, lấy tay vuốt vuốt"
" Được rồi, được rồi.

Đừng nói nữa.

Mẫu thân tới đau đầu vì con.

Ta đi cùng con là được chứ gì!"
Thấy mẫu thân đáp ứng, hắn liền nhảy lên, reo hò, chạy quanh người nàng và Đoan Minh Vương
" Yeah, yeah, cuối cùng cũng được đi chơi cùng Phụ Hoàng, mẫu thân"
Nàng liền kéo hắn lại, nhẹ nhàng nhắc nhở.
" Bây giờ đã ở ngoài cung.


Con nên thay đổi cách xưng hô.

Phải gọi là Phụ Hoàng là phụ thân biết chưa?"- Cùng lúc nàng đưa mấy miếng bánh khoái khẩu hắn thích đưa hắn.
Minh Khôi cất gọn vào túi, gật đầu
" Con biết rồi mẫu thân.

Hài nhi sẽ nhớ lời người.

"
Hắn cầm tay nàng và Đoan Minh Vương, cười cười nói nói liến thoắng.

Đây là lần đầu tiên, nàng thấy hài tử mình hạnh phúc như vậy.

Thôi, nàng cũng muốn hắn có nhiều kỉ niệm đẹp như bao đứa trẻ khác.

Chiều hắn một tí cũng không sao.

Khung cảnh cả nhà 3 người dần chìm trong bóng tối.

Họ cùng nhau ngồi trên xe ngựa di chuyển vào chợ ở Kinh thành..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện