Bì Hối từ nhà quay về, vừa vào cửa đã bắt đầu oán
trách bà mẹ mình thiên vị, chuyện gì cũng so sánh cô với bà chị Bì Thao, lúc
nhỏ thì so chuyện học hành, khó khăn lắm mới đến lúc tốt nghiệp lại bắt đầu so
về công việc, đến bây giờ, ngay cả chuyện qua lại với bạn trai cũng bị đem ra
so sánh.
“Hỷ à, cậu nói xem sao mẹ tớ lại thiên vị thế kia chứ? Đã hai mươi năm rồi còn chưa thấy đủ sao?”
Viên Hỷ vừa cười vừa liếc cô bạn một cái, “Được rồi, đó vẫn là mẹ ruột của cậu, tớ thì thấy dì rất tốt đó chứ, có lúc nào cậu yêu cầu mà cuối cùng dì không đáp ứng đâu? Quá nuông chiều cậu rồi đấy, đừng có đòi hỏi nữa.”
“Nuông chiều tớ á?” Bì Hối hừ mũi một tiếng, nhếch mép bảo: “Đó chắc chắn là do bà ấy hổ thẹn, vừa mới sinh tớ ra đã vứt về quê, sao không bỏ Bì Thao đi? Thật là!”
Khi cha mẹ Bì Hối sinh hạ hai chị em họ, vợ chồng đều đang đầu tắt mặt tối với công việc, lại thêm hai sinh mạng đòi ăn đòi uống nữa, làm sao lo liệu chu toàn được, đành phải cắn răng, đưa Bì Hối khỏe mạnh hơn về quê cho ông bà nuôi dưỡng, cho đến khi Bì Bối được bảy, tám tuổi mới đón về để học tiểu học.
Lúc ấy Bì Hối là cô bé quê mùa đến từ một tỉnh nhỏ, sao có thể so được với Bì Thao luôn sống tại thành phố lớn? Khi Bì Thao lên bốn tuổi đã bắt đầu vào cung thiếu niên tập múa, còn Bì Hối vẫn đang bò lê trên sân đất trống sau nhà bà nội, chơi trò “tè đất thành bùn” với bọn Viên Hỷ!
Bì Hối tức giận tố khổ về tính thiên vị của cha mẹ mình với Viên Hỷ, Viên Hỷ vừa gặm táo vừa hớn hở nghe, cô hiểu rõ Bì Hối, hai người xem như cùng lớn lên từ khi còn mặc quần thủng đít, chớ nghe Bì Hối kể lể ra vẻ bị ức hiếp, cô ấy mà khổ thế cơ á? Quên đi! Lúc nhỏ cô nàng ở nhà bà nội, kế bên nhà của Viên Hỷ, lúc ấy Bì Hối còn có một người anh họ cũng ở cùng, lớn hơn Bì Hối chừng hai, ba tuổi, suốt ngày bị cô nàng bắt nạt đến thảm thương, khoan nói đến chuyện đồ ăn ngon đồ chơi đẹp tất tật đều của Bì Hối, đến cả lúc lên bàn ăn, Bì Hối luôn một tay cầm muỗng xúc thức ăn vào miệng, một tay cầm chiếc muỗng nhỏ của anh họ so sánh, còn hung dữ quát: “Không được ăn!”
Thực ra người già luôn có tâm lý trọng nam khinh nữ, nhưng đến lượt Bì Hối thì hai cụ cũng đành bó tay, chỉ có thể mở to mắt nhìn chằm chằm cháu nội đáng thương ngồi trên ghế, đợi Bì Hối ăn hết mới dám động muỗng.
Viên Hỷ khi ấy ngồi trong căn nhà kế bên, nghe bà nội bên kia dỗ dành ngọt nhẹ “Cháu ngoan, trả muỗng cho anh trai nào, ngoan nào, cô bé ngoan, bà nội mua cho đồ ăn ngon nhé! Chúng ta không cho anh đâu! Ngoan nào, đưa muỗng cho anh đi!”
Viên Hỷ lại rất hâm mộ Bì Hối, thời ấy nhà cô vẫn còn rất nghèo, một mình bố cô bán sức lao động nuôi cả nhà bốn miệng ăn, vất vả lo được miếng cơm manh áo cho họ đã rất khó khăn rồi, thức ăn vặt đối với Viên Hỷ mà nói quả là thứ xa xỉ, nhưng cô biết mẹ sẽ lén mua một ít ngon ngon, sau đó giấu trong tủ, len lén đưa cho anh hai ăn, rồi anh cô sẽ mang những thức đó đến trước mặt Viên Hỷ khoe, cô chỉ có thể lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn anh mình ăn, không tranh giành cũng không cướp đoạt, , khi Bì Hối thấy thế sẽ rất bất bình thay cho Viên Hỷ, thường thường là nhào đến đánh cho anh cô khóc toáng lên thì thôi, cướp đồ ăn lại rồi nhét vào tay Viên Hỷ, “Ăng! Cậu ăng đi!” Bì Hối khi ấy vẫn bị ngọng, “ăn” và “ăng” không phân biệt rõ, “Mẹ tớdại rồi, anh lớn phải nhường em gái!”
Thế nhưng Viên Hỷ vẫn không dám ăn, anh mình sẽ khóc, sẽ khiến mẹ chú ý, mẹ thì không thể đánh Bì Hối, nhưng bà có thể ra tay với Viên Hỷ, tuy những chuyện này đều không phải do Viên Hỷ làm.
May mắn là bố cô lại không thiên vị, ông sẽ len lén rút từ túi ra viên kẹo hoặc quà vặt đưa cho Viên Hỷ, tuy rằng những lúc như vậy không nhiều vì bố cô rất sợ mẹ cô, có lẽ là do ông lớn hơn bà đến hơn mười tuổi, nên luôn luôn nhường nhịn bà, trong ký ức của Viên Hỷ, khi bố cô ở trước mặt mẹ cô, dường như đa phần là đều cúi đầu.
Khi ấy ti vi đang phát sóng một bộ phim truyền hình Nhật Bản rất nổi tiếng, hình như nói là con gái thì không do cha mẹ ruột sinh ra, Viên Hỷ thế là càng chắc chắn hơn mình cũng là đứa con được nhặt về, nếu không thì tại sao mẹ lại thiên vị anh trai như thế? Sau này khi dần dần trưởng thành, mới biết lý do vì sao mẹ không công bằng, nhưng trong lòng vẫn không cách nào thân mật với mẹ được như với bố.
“…Vậy nên mới nói, đối xử với kẻ địch thì vũ lực là quan trọng nhất nhất nhất! Phải dùng vũ lực để bọn họ biết, ai mới là kẻ mạnh đích thực!” Bài than vãn của Bì Hối đã đạt đến giai đoạn tổng kết phát ngôn, vờ huơ nắm tay lên trước mặt Viên Hỷ, có phần đắc ý nói: “Nếu không do tớ vừa trở về đã đánh bại Bì Thao, thì chắc lúc nhỏ không biết đã chịu bao nhiêu uất ức rồi!”
Viên Hỷ ngắm vẻ dương dương đắc ý của Bì Hối, nhếch môi cười cười không nói gì, bước vào nhà bếp để chuẩn bị thực đơn cho bữa tối. Từ hôm ăn bữa cơm của Bộ Hoài Vũ, khi thỉnh thoảng gặp anh ở cổng hoặc trong thang máy, cũng chỉ gật đầu chào hỏi mà thôi, không phải do hai người đều bận đến nỗi không có thời gian để dừng lại nói vài câu, mà là trong thang máy chen chúc quá nhiều người, há mồm ra lại sợ cắn phải tai người khác.
Tật than vãn của Bì Hối chưa hết, lẵng nhẵng bám theo sau mông Viên Hỷ cùng vào nhà bếp, cầm củ hành tây lên cắt rất hùng dũng, miệng vẫn oang oang kể về sự tích anh hùng lúc nhỏ dùng vũ lực khống chế Bì Thao, Viên Hỷ quả thực thấy cô nàng ồn ào quá, không nhịn được quay đầu lại lườm cô, nói: “Bì Hối, chẳng phải cậu muốn đổi tên sao? Tớ bỗng nghĩ ra một tên, thấy rất hợp với cậu đây.”
Bì Hối vừa nghe chuyện này càng lên tinh thần, thuận tay ném luôn củ hành tây vừa gọt xong vào thùng rác, kích động hỏi: “Tên gì? Tên gì?”
Viên Hỷ cố tình ngừng một lúc, rồi vẻ mặt nghiêm túc đáp: “Bì Bố, thế nào? Cùng tên với tổng thống Mỹ cơ đấy!” (Bush = phiên âm là Bì Bố ^^~)
Bì Hối không hiểu, “Tớ lấy tên của ông ta làm quái gì?”
Viên Hỷ cố nhịn cười, trả lời, “Ông ta hay động thủ với Iraq, còn cậu luôn dùng bá quyền với Bì Thao, tính chất cũng tương tự, tớ thấy hay lắm!”
Bì Hối lúc này mới vỡ lẽ, nhào đến định xử lý Viên Hỷ, “Cái con nhỏ này! Có phải lâu quá tớ không đàn áp cậu nên cậu mới thấy ngứa ngáy, đúng không?”
Viên Hỷ vừa cười vừa tránh né, “Đừng giỡn, đừng giỡn nữa, tớ đang cầm dao trong tay đấy! Đừng giỡn!”
Đang đùa nghịch thì điện thoại trong phòng khách réo vang.
Viên Hỷ đang bị Bì Hối “hành hạ” đến sống không bằng chết, vừa nghe thấy điện thoại đã vội gào to: “Tiêu Mặc Đình! Nhanh lên, Bì Hối, nhất định là Tiêu Mặc Đình của cậu đấy!”
Bì Hối nhe năng giơ vuốt uy hiếp cô thêm lần nữa mới chạy tung tăng ra ngoài nghe điện thoại, quả nhiên đúng là bạn trai cô Tiêu Mặc Đình, giọng nói của Bì Hối lập tức dịu dàng hẳn, nghe đến nỗi Viên Hỷ đứng trong nhà bếp răng đánh lập cập nổi cả da gà, Bì Hối nhìn thấy bèn ngoác mồm ra vờ sỉ vả cô.
Bì Hối nói chuyện điện thoại rất lâu mới gác máy, lúc trở vào nhà bếp thì gương mặt đã vui vẻ ngời ngời, Viên Hỷ chọc cô, “Haizzz, haizzz, bạn muốn vui thì vui đi, đừng kìm nén nữa, kìm nén mãi sẽ không tốt! Có điều bạn có thể đừng viết nguyên một chữ ‘xuân’ lên mặt được không?”
Bì Hối muốn lườm cô một cái, nhưng tâm trạng quá vui sướng nên đến lườm cũng được diễn thành “liếc mắt đưa tình.”
Viên Hỷ lại như bị kim chích rùng mình, bỗng nhớ ra chuyện gì đó, nói: “Buổi sáng có điện thoại tìm cậu, suýt nữa tớ quên không nói với cậu rồi.”
“Đàn ông đàn bà?” Bì Hối hỏi rổn rảng.
“Đàn ông, tên gì ấy nhỉ? Để tớ nhớ lại, hình như anh ta còn nói với tớ tên anh ta là gì ấy, họ Trương hay Vương, ôi, cậu xem đấy, sao tớ lại không nhớ ra thế này?” Viên Hỷ có phần khổ sở, cô luôn luôn không nhớ nổi tên người, điểm này tự cô cũng thấy đau đầu.
Bì Hối bất lực liếc cô một cái, “Thôi được rồi, cô à, đừng nghĩ nữa, khả năng nhớ tên người của cậu làm tớ phục thật đấy, bây giờ tớ vẫn nhớ chuyện Hà Thích tìm cậu tính sổ này! Gương mặt anh ta giận đến nỗi…” Nói mãi nói mãi rồi Bì Hối cũng im bặt, e ngại nhìn Viên Hỷ, trách móc mình sao lại nhắc đến Hà Thích gì đó chứ!
Viên Hỷ nhìn ra sự dè dặt của Bì Hối, cười thờ ơ, “Không sao, có một số chuyện càng muốn trốn tránh thì càng không quên được.” Nhưng lúc quay người đi, trong lòng bỗng cảm thấy cay đắng, Hà Thích, Hà Thích, mình bây giờ sợ nghe đến cái tên đó thật ư? Khi ấy cô vừa vào đại học, có một sư huynh khóa trên đến để nhận sư muội cùng học một trường cấp ba ra, dẫn theo cả bạn cùng phòng là Hà Thích đến.
“Viên Hỷ, đây là bạn cùng phòng anh – Hà Thích, hắn ta là nhân vật phong vân trong hội học sinh đấy, rất thân quen với giáo viên trong trường, sau này có chuyện gì em cứ nhắc tên hắn là được, gọi hắn là sư huynh đi!” Sư huynh đã nói thế.
Viên Hỷ nhìn chàng trai có ngũ quan đẹp đẽ, dáng người cao gầy trước mặt, vội vã cúi đầu khom lưng như học sinh tiểu học: “Xin chào sư huynh!”
Chàng trai đó cười, dáng vẻ như ánh nắng.
Viên Hỷ lúc đó vẫn còn chìm đắm trong niềm xúc động và vui sướng khi vừa bước chân vào cổng trường đại học, sư huynh gặp rồi cũng quên bẵng đi mất, chỉ bận rộn khám phá những thứ mới mẻ, trước giờ cô luôn trì độn với tên người, cả tên các bạn cùng lớp mà cô lẩm nhẩm bao nhiêu lần vẫn không nhớ nổi, chứ đừng nói đến “sư huynh giả mạo” mà một sư huynh hơn mình hai khóa học cùng cấp ba dẫn đến!
Cho đến một ngày, thầy phụ đạo trẻ tuổi dạy cô bỗng hỏi một câu: “Viên Hỷ, bạn là sư muội của Hà Thích à? Cậu ấy còn nhắc đến bạn với tôi đấy.”
Viên Hỷ lúc ấy đã ngẩn ra, Hà Thích? Hà Thích là ai? Vội vã lật quyển sổ nhỏ chuyên ghi chép tên người ra, cũng vẫn chẳng thấy sư huynh nào tên này.
Thầy phụ đạo nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngẩn của Viên Hỷ cũng hơi đờ ra, hỏi: “Bạn không quen Hà Thích?”
Viên Hỷ vẫn nghiêm túc suy nghĩ, rồi lắc đầu, “Không quen biết.”
Thầy phụ đạo ngẩn ra, rồi sau đó trên mặt xuất hiện nụ cười tư lự, “Ừ, không quen thì thôi vậy.”
Lúc quay về lại đến tìm Hà Thích, “Tên này hay thật, dám trêu ghẹo tôi à, bắt tôi chăm sóc Viên Hỷ kia, con gái nhà người ta vốn chẳng quen biết cậu, cậu còn nói người ta là sư muội gì đó của cậu, mau mau khai thật đi, có phải để ý đến con gái người ta rồi không, nên mới đội lốt thế hả?”
Lúc đó Hà Thích đang mở cuộc họp hội học sinh trong văn phòng, mười mấy cán bộ cùng tụ tập lại, nghe thầy phụ đạo nói thế thì òa một tiếng cười phá lên, một cậu chàng còn cố ý kéo dài giọng eo éo: “Thầy ơi, thầy vẫn ngây thơ thế ư? Bây giờ người ta đều cưa các em gái như thế, ngón nghề thời xưa của thầy đã lạc hậu quá rồi, nhanh nhanh bước theo cho kịp, kẻo lại bị bánh xe thời đại bỏ lại sau lưng đấy!”
“Hỷ à, cậu nói xem sao mẹ tớ lại thiên vị thế kia chứ? Đã hai mươi năm rồi còn chưa thấy đủ sao?”
Viên Hỷ vừa cười vừa liếc cô bạn một cái, “Được rồi, đó vẫn là mẹ ruột của cậu, tớ thì thấy dì rất tốt đó chứ, có lúc nào cậu yêu cầu mà cuối cùng dì không đáp ứng đâu? Quá nuông chiều cậu rồi đấy, đừng có đòi hỏi nữa.”
“Nuông chiều tớ á?” Bì Hối hừ mũi một tiếng, nhếch mép bảo: “Đó chắc chắn là do bà ấy hổ thẹn, vừa mới sinh tớ ra đã vứt về quê, sao không bỏ Bì Thao đi? Thật là!”
Khi cha mẹ Bì Hối sinh hạ hai chị em họ, vợ chồng đều đang đầu tắt mặt tối với công việc, lại thêm hai sinh mạng đòi ăn đòi uống nữa, làm sao lo liệu chu toàn được, đành phải cắn răng, đưa Bì Hối khỏe mạnh hơn về quê cho ông bà nuôi dưỡng, cho đến khi Bì Bối được bảy, tám tuổi mới đón về để học tiểu học.
Lúc ấy Bì Hối là cô bé quê mùa đến từ một tỉnh nhỏ, sao có thể so được với Bì Thao luôn sống tại thành phố lớn? Khi Bì Thao lên bốn tuổi đã bắt đầu vào cung thiếu niên tập múa, còn Bì Hối vẫn đang bò lê trên sân đất trống sau nhà bà nội, chơi trò “tè đất thành bùn” với bọn Viên Hỷ!
Bì Hối tức giận tố khổ về tính thiên vị của cha mẹ mình với Viên Hỷ, Viên Hỷ vừa gặm táo vừa hớn hở nghe, cô hiểu rõ Bì Hối, hai người xem như cùng lớn lên từ khi còn mặc quần thủng đít, chớ nghe Bì Hối kể lể ra vẻ bị ức hiếp, cô ấy mà khổ thế cơ á? Quên đi! Lúc nhỏ cô nàng ở nhà bà nội, kế bên nhà của Viên Hỷ, lúc ấy Bì Hối còn có một người anh họ cũng ở cùng, lớn hơn Bì Hối chừng hai, ba tuổi, suốt ngày bị cô nàng bắt nạt đến thảm thương, khoan nói đến chuyện đồ ăn ngon đồ chơi đẹp tất tật đều của Bì Hối, đến cả lúc lên bàn ăn, Bì Hối luôn một tay cầm muỗng xúc thức ăn vào miệng, một tay cầm chiếc muỗng nhỏ của anh họ so sánh, còn hung dữ quát: “Không được ăn!”
Thực ra người già luôn có tâm lý trọng nam khinh nữ, nhưng đến lượt Bì Hối thì hai cụ cũng đành bó tay, chỉ có thể mở to mắt nhìn chằm chằm cháu nội đáng thương ngồi trên ghế, đợi Bì Hối ăn hết mới dám động muỗng.
Viên Hỷ khi ấy ngồi trong căn nhà kế bên, nghe bà nội bên kia dỗ dành ngọt nhẹ “Cháu ngoan, trả muỗng cho anh trai nào, ngoan nào, cô bé ngoan, bà nội mua cho đồ ăn ngon nhé! Chúng ta không cho anh đâu! Ngoan nào, đưa muỗng cho anh đi!”
Viên Hỷ lại rất hâm mộ Bì Hối, thời ấy nhà cô vẫn còn rất nghèo, một mình bố cô bán sức lao động nuôi cả nhà bốn miệng ăn, vất vả lo được miếng cơm manh áo cho họ đã rất khó khăn rồi, thức ăn vặt đối với Viên Hỷ mà nói quả là thứ xa xỉ, nhưng cô biết mẹ sẽ lén mua một ít ngon ngon, sau đó giấu trong tủ, len lén đưa cho anh hai ăn, rồi anh cô sẽ mang những thức đó đến trước mặt Viên Hỷ khoe, cô chỉ có thể lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn anh mình ăn, không tranh giành cũng không cướp đoạt, , khi Bì Hối thấy thế sẽ rất bất bình thay cho Viên Hỷ, thường thường là nhào đến đánh cho anh cô khóc toáng lên thì thôi, cướp đồ ăn lại rồi nhét vào tay Viên Hỷ, “Ăng! Cậu ăng đi!” Bì Hối khi ấy vẫn bị ngọng, “ăn” và “ăng” không phân biệt rõ, “Mẹ tớdại rồi, anh lớn phải nhường em gái!”
Thế nhưng Viên Hỷ vẫn không dám ăn, anh mình sẽ khóc, sẽ khiến mẹ chú ý, mẹ thì không thể đánh Bì Hối, nhưng bà có thể ra tay với Viên Hỷ, tuy những chuyện này đều không phải do Viên Hỷ làm.
May mắn là bố cô lại không thiên vị, ông sẽ len lén rút từ túi ra viên kẹo hoặc quà vặt đưa cho Viên Hỷ, tuy rằng những lúc như vậy không nhiều vì bố cô rất sợ mẹ cô, có lẽ là do ông lớn hơn bà đến hơn mười tuổi, nên luôn luôn nhường nhịn bà, trong ký ức của Viên Hỷ, khi bố cô ở trước mặt mẹ cô, dường như đa phần là đều cúi đầu.
Khi ấy ti vi đang phát sóng một bộ phim truyền hình Nhật Bản rất nổi tiếng, hình như nói là con gái thì không do cha mẹ ruột sinh ra, Viên Hỷ thế là càng chắc chắn hơn mình cũng là đứa con được nhặt về, nếu không thì tại sao mẹ lại thiên vị anh trai như thế? Sau này khi dần dần trưởng thành, mới biết lý do vì sao mẹ không công bằng, nhưng trong lòng vẫn không cách nào thân mật với mẹ được như với bố.
“…Vậy nên mới nói, đối xử với kẻ địch thì vũ lực là quan trọng nhất nhất nhất! Phải dùng vũ lực để bọn họ biết, ai mới là kẻ mạnh đích thực!” Bài than vãn của Bì Hối đã đạt đến giai đoạn tổng kết phát ngôn, vờ huơ nắm tay lên trước mặt Viên Hỷ, có phần đắc ý nói: “Nếu không do tớ vừa trở về đã đánh bại Bì Thao, thì chắc lúc nhỏ không biết đã chịu bao nhiêu uất ức rồi!”
Viên Hỷ ngắm vẻ dương dương đắc ý của Bì Hối, nhếch môi cười cười không nói gì, bước vào nhà bếp để chuẩn bị thực đơn cho bữa tối. Từ hôm ăn bữa cơm của Bộ Hoài Vũ, khi thỉnh thoảng gặp anh ở cổng hoặc trong thang máy, cũng chỉ gật đầu chào hỏi mà thôi, không phải do hai người đều bận đến nỗi không có thời gian để dừng lại nói vài câu, mà là trong thang máy chen chúc quá nhiều người, há mồm ra lại sợ cắn phải tai người khác.
Tật than vãn của Bì Hối chưa hết, lẵng nhẵng bám theo sau mông Viên Hỷ cùng vào nhà bếp, cầm củ hành tây lên cắt rất hùng dũng, miệng vẫn oang oang kể về sự tích anh hùng lúc nhỏ dùng vũ lực khống chế Bì Thao, Viên Hỷ quả thực thấy cô nàng ồn ào quá, không nhịn được quay đầu lại lườm cô, nói: “Bì Hối, chẳng phải cậu muốn đổi tên sao? Tớ bỗng nghĩ ra một tên, thấy rất hợp với cậu đây.”
Bì Hối vừa nghe chuyện này càng lên tinh thần, thuận tay ném luôn củ hành tây vừa gọt xong vào thùng rác, kích động hỏi: “Tên gì? Tên gì?”
Viên Hỷ cố tình ngừng một lúc, rồi vẻ mặt nghiêm túc đáp: “Bì Bố, thế nào? Cùng tên với tổng thống Mỹ cơ đấy!” (Bush = phiên âm là Bì Bố ^^~)
Bì Hối không hiểu, “Tớ lấy tên của ông ta làm quái gì?”
Viên Hỷ cố nhịn cười, trả lời, “Ông ta hay động thủ với Iraq, còn cậu luôn dùng bá quyền với Bì Thao, tính chất cũng tương tự, tớ thấy hay lắm!”
Bì Hối lúc này mới vỡ lẽ, nhào đến định xử lý Viên Hỷ, “Cái con nhỏ này! Có phải lâu quá tớ không đàn áp cậu nên cậu mới thấy ngứa ngáy, đúng không?”
Viên Hỷ vừa cười vừa tránh né, “Đừng giỡn, đừng giỡn nữa, tớ đang cầm dao trong tay đấy! Đừng giỡn!”
Đang đùa nghịch thì điện thoại trong phòng khách réo vang.
Viên Hỷ đang bị Bì Hối “hành hạ” đến sống không bằng chết, vừa nghe thấy điện thoại đã vội gào to: “Tiêu Mặc Đình! Nhanh lên, Bì Hối, nhất định là Tiêu Mặc Đình của cậu đấy!”
Bì Hối nhe năng giơ vuốt uy hiếp cô thêm lần nữa mới chạy tung tăng ra ngoài nghe điện thoại, quả nhiên đúng là bạn trai cô Tiêu Mặc Đình, giọng nói của Bì Hối lập tức dịu dàng hẳn, nghe đến nỗi Viên Hỷ đứng trong nhà bếp răng đánh lập cập nổi cả da gà, Bì Hối nhìn thấy bèn ngoác mồm ra vờ sỉ vả cô.
Bì Hối nói chuyện điện thoại rất lâu mới gác máy, lúc trở vào nhà bếp thì gương mặt đã vui vẻ ngời ngời, Viên Hỷ chọc cô, “Haizzz, haizzz, bạn muốn vui thì vui đi, đừng kìm nén nữa, kìm nén mãi sẽ không tốt! Có điều bạn có thể đừng viết nguyên một chữ ‘xuân’ lên mặt được không?”
Bì Hối muốn lườm cô một cái, nhưng tâm trạng quá vui sướng nên đến lườm cũng được diễn thành “liếc mắt đưa tình.”
Viên Hỷ lại như bị kim chích rùng mình, bỗng nhớ ra chuyện gì đó, nói: “Buổi sáng có điện thoại tìm cậu, suýt nữa tớ quên không nói với cậu rồi.”
“Đàn ông đàn bà?” Bì Hối hỏi rổn rảng.
“Đàn ông, tên gì ấy nhỉ? Để tớ nhớ lại, hình như anh ta còn nói với tớ tên anh ta là gì ấy, họ Trương hay Vương, ôi, cậu xem đấy, sao tớ lại không nhớ ra thế này?” Viên Hỷ có phần khổ sở, cô luôn luôn không nhớ nổi tên người, điểm này tự cô cũng thấy đau đầu.
Bì Hối bất lực liếc cô một cái, “Thôi được rồi, cô à, đừng nghĩ nữa, khả năng nhớ tên người của cậu làm tớ phục thật đấy, bây giờ tớ vẫn nhớ chuyện Hà Thích tìm cậu tính sổ này! Gương mặt anh ta giận đến nỗi…” Nói mãi nói mãi rồi Bì Hối cũng im bặt, e ngại nhìn Viên Hỷ, trách móc mình sao lại nhắc đến Hà Thích gì đó chứ!
Viên Hỷ nhìn ra sự dè dặt của Bì Hối, cười thờ ơ, “Không sao, có một số chuyện càng muốn trốn tránh thì càng không quên được.” Nhưng lúc quay người đi, trong lòng bỗng cảm thấy cay đắng, Hà Thích, Hà Thích, mình bây giờ sợ nghe đến cái tên đó thật ư? Khi ấy cô vừa vào đại học, có một sư huynh khóa trên đến để nhận sư muội cùng học một trường cấp ba ra, dẫn theo cả bạn cùng phòng là Hà Thích đến.
“Viên Hỷ, đây là bạn cùng phòng anh – Hà Thích, hắn ta là nhân vật phong vân trong hội học sinh đấy, rất thân quen với giáo viên trong trường, sau này có chuyện gì em cứ nhắc tên hắn là được, gọi hắn là sư huynh đi!” Sư huynh đã nói thế.
Viên Hỷ nhìn chàng trai có ngũ quan đẹp đẽ, dáng người cao gầy trước mặt, vội vã cúi đầu khom lưng như học sinh tiểu học: “Xin chào sư huynh!”
Chàng trai đó cười, dáng vẻ như ánh nắng.
Viên Hỷ lúc đó vẫn còn chìm đắm trong niềm xúc động và vui sướng khi vừa bước chân vào cổng trường đại học, sư huynh gặp rồi cũng quên bẵng đi mất, chỉ bận rộn khám phá những thứ mới mẻ, trước giờ cô luôn trì độn với tên người, cả tên các bạn cùng lớp mà cô lẩm nhẩm bao nhiêu lần vẫn không nhớ nổi, chứ đừng nói đến “sư huynh giả mạo” mà một sư huynh hơn mình hai khóa học cùng cấp ba dẫn đến!
Cho đến một ngày, thầy phụ đạo trẻ tuổi dạy cô bỗng hỏi một câu: “Viên Hỷ, bạn là sư muội của Hà Thích à? Cậu ấy còn nhắc đến bạn với tôi đấy.”
Viên Hỷ lúc ấy đã ngẩn ra, Hà Thích? Hà Thích là ai? Vội vã lật quyển sổ nhỏ chuyên ghi chép tên người ra, cũng vẫn chẳng thấy sư huynh nào tên này.
Thầy phụ đạo nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngẩn của Viên Hỷ cũng hơi đờ ra, hỏi: “Bạn không quen Hà Thích?”
Viên Hỷ vẫn nghiêm túc suy nghĩ, rồi lắc đầu, “Không quen biết.”
Thầy phụ đạo ngẩn ra, rồi sau đó trên mặt xuất hiện nụ cười tư lự, “Ừ, không quen thì thôi vậy.”
Lúc quay về lại đến tìm Hà Thích, “Tên này hay thật, dám trêu ghẹo tôi à, bắt tôi chăm sóc Viên Hỷ kia, con gái nhà người ta vốn chẳng quen biết cậu, cậu còn nói người ta là sư muội gì đó của cậu, mau mau khai thật đi, có phải để ý đến con gái người ta rồi không, nên mới đội lốt thế hả?”
Lúc đó Hà Thích đang mở cuộc họp hội học sinh trong văn phòng, mười mấy cán bộ cùng tụ tập lại, nghe thầy phụ đạo nói thế thì òa một tiếng cười phá lên, một cậu chàng còn cố ý kéo dài giọng eo éo: “Thầy ơi, thầy vẫn ngây thơ thế ư? Bây giờ người ta đều cưa các em gái như thế, ngón nghề thời xưa của thầy đã lạc hậu quá rồi, nhanh nhanh bước theo cho kịp, kẻo lại bị bánh xe thời đại bỏ lại sau lưng đấy!”
Danh sách chương