Trời mưa tầm tã làm nền hành lang ướt mất nửa, học sinh đứng bên ngoài thoáng chốc chẳng thấy bóng đâu, về lớp hết rồi, chỉ có mỗi Thịnh Vọng đang muốn đâm đầu ra ngoài hít thở.
Cậu đứng ở chỗ ngồi, cảm giác mình như con khỉ mới vào vườn bách thú, du khách muôn nơi ùa tới xem, vây chặt quanh cậu.
Mà Cao Thiên Dương chính là hướng dẫn viên du lịch: “150 câu đấy, cậu còn là người không hả?”
Hắn ngồi trên bàn của mình, cổ họng oang oang như đeo loa phóng thanh, ồn tới mức cả lớp đều nghe thấy.
Đám người gián tiếp chép bài cậu lao vào, tới tấp phụ họa: “Chuẩn cmnr, chớ nói đúng hết, chỉ sai 10 câu đổ xuống thôi tao đã hài lòng rồi, thật luôn.”
“10 câu với tao là yêu cầu quá cao, 20 câu, 150 câu chỉ cần sai chưa đến 20 câu thôi tao đã cười tới già rồi.”
“Liêm sỉ!”
“Trần đời thật lắm đắng cay —- chỉ cần, thi Đại học bỏ tiếng Anh, Thanh Hoa Bắc Đại tranh tao sứt đầu!”
“Đệch, mày mơ đẹp nhỉ!”
Cái đám người này ngày càng đánh rơi liêm sỉ, bốc phét chém gió phần phật tới nỗi lớp phó học tập – Tống Tư Duệ không ngửi nổi nữa. Hắn đẩy đám đông ra chen vào, chen xong hắn nói với Thịnh Vọng: “Cỏ, bàn bạc tí nào.”
Thịnh Vọng hắt xì hai cái liên tiếp, rút khăn giấy ra khó hiểu hỏi hắn: “Sao cậu chửi tôi?”
[1] Nhắc lại, “cỏ/thảo (草)” trong “thảo nê mã”, đọc na ná “cào nỉ ma: đ*t mẹ mày”, theo ngôn ngữ mạng thì “thảo” = “đệch”.
Tống Tư Duệ cạn lời, dở khóc dở cười bảo: “Không phải, hôm cậu mới chuyển tới tôi có nói lão Từ bứng mất hot boy (giáo thảo) trường người ta về đây, bình thường tôi gọi người khác hay gọi một chữ thôi nên giờ mới thuận miệng gọi cậu thế.”
Thịnh Vọng cười ruồi: “Suy nghĩ rất độc đáo, đổi tên khác được không?”
Tống Tư Duệ: “Oke, vậy Thịnh (shèng).”
“Thận (shèn) thiếc gì.” Cao Thiên Dương bép hắn một cái, cười đểu nói: “Mày cứ kêu Vọng (wàng) đi.”
“Cút mọe mày đi, mày mới sủa ( wāng) ấy.” Tống Tư Duệ chửi Cao Thiên Dương xong, tủi thân nhìn Thịnh Vọng: “Sao cậu lại tên như thế nhở.”
Thịnh Vọng xem tấu hài mà bật cười, nói: “Rất xin lỗi, giờ muốn sửa cũng đã muộn rồi, cậu chịu khó gọi thế nhé.”
“Anh Thịnh, anh Thịnh đã được chưa?” Tống Tư Duệ nói.
Thịnh Vọng đang cầm cốc rót nước, nghe vậy thì cười bảo: “Cậu làm tôi lâng lâng đấy.”
“Điều đầu tiên trong luật lệ lớp A, người nào thành tích cao thì người đó là anh, không hỏi ngày sinh tháng đẻ.” Tống Tư Duệ tiện tay chỉ chỉ. “Ví dụ như anh chàng ngồi sau lưng cậu, ai gặp cũng phải gọi anh hết.”
Thịnh Vọng nghiêng người, vừa uống nước vừa liếc qua đuôi mắt.
Trong cái liếc mắt, bàn sau trống không. Chẳng biết Giang Thiêm đi đâu mất, nghỉ giữa giờ được 20 phút rồi mà vẫn không thấy bóng hắn đâu.
Tống Tư Duệ gọi cậu là anh, rồi bắt đầu khuyên bảo hết nước hết cái: “Lần sau đừng đưa bài tập cho Cao Thiên Dương chép nữa được không? Chủ nhiệm lớp mình giao cho tôi nhiệm vụ giám sát mọi người và ngăn chặn tệ nạn chép bài, thấy người nào phải tố giác người đó ngay.”
“Thế mày đã tố giác chửa?” Cao Thiên Dương cười cực kỳ hãm.
“Tao ghi hết vào vở rồi, hết quý tao sẽ báo, mày cứ chờ đấy.”
Dáng người Tống Tư Duệ không cao, vào lớp nào cũng được xếp ngồi đầu. Điệu bộ vung tay dạy bảo cực kỳ giống chó poodle vẩy chân, lớp A bất kể nam nữ đều thích trêu hắn. Hắn cũng không ra vẻ ta đây, nói tố cáo thế thôi chứ cho tới bây giờ chưa từng thực hiện thành công.
Hắn lẩm bà lẩm bẩm với Thịnh Vọng nửa ngày, chợt nghe đối phương “Ừ ừ ừ”, một lát sau đột nhiên hoàn hồn hỏi hắn: “Cậu vừa nói gì cơ?”
“……”
Tống Tư Duệ thật lòng muốn nhảy lầu tự tử.
“Anh Thịnh, anh đùa em à?” Hắn hỏi mà lòng vụn vỡ.
Thịnh Vọng dời mắt khỏi bàn sau, ôm cốc nước hối lỗi chân thành: “Xin lỗi nhé, vừa nãy không để ý.”
Tống Tư Duệ đặt mông chiếm ghế của Cao Thiên Dương, than ngắn thở dài: “Vị trí lớp phó học tập này tôi không làm nổi nữa rồi, ai thích thì đi mà làm, hết quý tôi sẽ từ chức.”
Thịnh Vọng tỏ vẻ áy náy.
Cao Thiên Dương dùng khẩu hình nói: Bệnh cũ tái phát, kệ nó đi.
Cứ cách vài ngày Tống Tư Duệ sẽ phun ra mấy câu kiên quyết như thế, nhưng đến nhiệm kỳ mới lại trúng cử tiếp, ngoài hắn ra thì tất cả các bạn trong lớp đều bỏ phiếu cho hắn, bắt hắn phải chết dí ở cái ghế lớp phó học tập, đừng hòng chạy thoát.
Cao Thiên Dương rất được mến, Tống Tư Duệ cũng vậy. Họ trò chuyện bên tai Thịnh Vọng hết thời gian nghỉ giữa giờ còn lại. Thịnh Vọng nghe mà nghĩ tới lời chị Tinh nói —- lớp chuyên đơn giản thì đơn giản đấy, mà phức tạp thì cũng rất phức tạp.
Cậu nghĩ với những gì mình thấy hiện nay, đám bạn học đều rất đơn thuần.
Thời gian nghỉ giữa giờ chẳng mấy đã sắp hết, người xung quanh Thịnh Vọng tản đi cả rồi.
Đầu cậu vẫn váng vất, mũi vẫn tắc nghẹt phát bực, không muốn làm đề chẳng muốn đọc sách. Cậu bèn gục đầu lên bàn, hai tay giấu trong ngăn bàn chơi game vượt chướng ngại vật trên điện thoại.
Vừa chơi được 2 ván, bỗng có người đi ngang qua bàn.
Khóe mắt cậu liếc thấy đôi giày quen quen, bên cạnh là chiếc ô gấp rũ xuống, nước đọng lăn theo tán ô nhỏ tí tách tí tách, tụ thành một vũng nước nho nhỏ dưới đất.
Thịnh Vọng đang điều khiển nhân vật bé xíu chạy trên màn hình, thì nghe thấy Cao Thiên Dương hỏi: “Anh Thiêm anh đi đâu thế? Mưa to anh chạy ra ngoài làm gì?”
Đôi giày nọ dừng lại, giọng nói của Giang Thiêm vang lên bên người cậu: “Đến phòng y tế.”
Bàn tay Thịnh Vọng khựng lại.
Phòng y tế??? Cậu lặng lẽ ngẩng đầu lên, phát hiện một tay Giang Thiêm cầm ô, tay kia thì cầm túi nilon trắng in logo phòng y tế. Miệng túi rất hẹp nên không thấy rõ bên trong đựng cái gì.
“Anh đến phòng y tế làm gì dợ?” Cao Thiên Dương thắc mắc.
Đúng dợ, cậu đến phòng y tế làm gì?
Thịnh Vọng nghiêng người liếc túi nilon, trong đầu nhảy ra một suy nghĩ cực vớ vẩn.
Không trách cậu nghĩ lung tung được, chủ yếu là Giang Thiêm khỏe khoắn thế kia chắc chắn không bị bệnh, mà buổi sáng cậu mới nói chuyện với Cao Thiên Dương về phòng y tế, hai người cùng đâm vào một chỗ, thật sự quá trùng hợp.
…………Không thể nào nhỉ?
Thịnh Vọng ngẩng đầu nhìn Giang Thiêm.
Thực ra hai ngày nay ở chung, cậu đã cảm nhận được người này bề ngoài mất nết lạnh lùng, còn bên trong rất dễ mềm lòng, ít nhất với mẹ mình là vậy.
Có khi…..với người khác cũng thế?
Nếu như, Thịnh Vọng thầm nghĩ trong lòng: Nếu như Giang Thiêm đi mua thuốc thật thì lần sau Thịnh Minh Dương có bảo cậu gọi hắn là anh, cậu sẽ gắng gượng nể mặt.
Đương nhiên chỉ giới hạn trong lúc ấy thôi.
Chắc tại bị ốm nên tẻ nhạt, nội tâm Thịnh Vọng bấy giờ múa may cực kỳ phong phú. Cậu đang mải tưởng tượng, bỗng nghe thấy tiếng túi nilon sột soạt. Giang Thiêm mở túi nilon, cho Cao Thiên Dương với lòng hiếu kỳ quá tràn trề nhìn thử: “Sáng nay mẹ tôi bị bỏng tay, đi mua 2 hộp thuốc mỡ ấy mà.”
Thịnh Vọng liếc mắt nhìn vào cái túi, quả nhiên thấy hai hộp tròn tròn nho nhỏ màu xanh lá cây, giống y như đúc cái hộp sáng nay cô Tôn bôi cho Giang Âu.
Cậu sững người, trong lòng nhủ thầm “Ờm”, hình ảnh tưởng tượng được một nửa phút chốc bốc hơi sạch bay.
Cao Thiên Dương nói với Giang Thiêm thêm mấy câu nữa, Thịnh Vọng không chú ý lắm.
Một lát sau, Giang Thiêm khép miệng túi lại, quay đầu đi về chỗ ngồi của mình. Lúc hắn nhấc chân lên, chẳng hiểu sao tầm mắt liếc tới, va vào Thịnh Vọng.
Ánh mắt chạm nhau một giây, Thịnh Vọng rũ mi.
Nhân vật nho nhỏ trong di động đã ngã chết từ lâu rồi, cậu nhấn màn hình bắt đầu lại, hai ngón cái di lên di xuống.
Bên ngoài sắc trời âm u, trong phòng bật đèn chân không lạnh lẽo, vài vệt sáng lốm đốm rơi trên điện thoại. Nửa màn hình là nhân vật nho nhỏ đang lặng lẽ nhảy qua vách núi nứt gãy, nửa bên kia là ảnh ngược người đứng cạnh ——
Giang Thiêm vẫn giữ tư thế đứng hai giây, rồi mới quay về bàn đằng sau.
Vận may của Thịnh Vọng ít ỏi trước sau như một, chơi trò não tàn nào cũng vừa sờ đã chết, bực quá cậu tắt máy luôn, dúi điện thoại vào đáy cặp.
Tự học buổi tối vẫn 8 giờ tan học như trước, có thêm mấy lớp học trong trường khiến ban đêm náo nhiệt hẳn. Chủ nhiệm lớp Hà Tiến canh đúng khi hết giờ bước vào phòng, vội vàng thông báo giờ giấc xe buýt mới của trường, tới khi cô bước ra ngoài thì học sinh lớp 11 trong tòa nhà này đã chạy gần hết.
Thịnh Vọng thu dọn sách vở xong đang định đứng dậy, Cao Thiên Dương đột nhiên vỗ vỗ cậu nói: “Ê, tối nay có bận gì không?”
“Làm bài tập, sao thế?”
“Ngoài làm bài tập ra thì sao? Không có chứ?”
Thịnh Vọng gật gật đầu.
Cao Thiên Dương vỗ tay cái bốp, bảo: “Thế đi với tôi, anh trai thằng Tề mở một hàng thịt nướng ngay ngoài cổng Bắc, hôm nay chính thức khai trương, định gọi vài người tới góp vui. Dù sao tối nay ít bài mà, khó có hôm thư thả, đi không?”
Ảnh hưởng bởi cơn cảm sốt nên thực ra Thịnh Vọng chẳng muốn ăn gì. Nhưng dạo gần đây cậu đang rơi vào trạng thái không muốn về nhà, hôm nay càng nghiêm trọng hơn, chủ yếu là sợ gặp Giang Âu.
Sự quan tâm của đối phương làm cậu lúng túng, cậu không thể hoạnh họe hay vả mặt khiến người ta xấu hổ, nhưng bảo cậu đón nhận đối phương, thậm chí gần gũi đối phương thì cậu càng chẳng thể.
Vì thế cậu ngẫm nghĩ rồi nói với Cao Thiên Dương: “Ok, đi luôn. Có những ai?”
Cao Thiên Dương xòe tay đếm đếm, người không đi lục tục xách cặp đứng dậy: “Tôi, cậu, lớp phó học tập, lớp trưởng, thằng Tề, thằng Khỉ, Đại Hoa —- ”
“Được rồi.” Thịnh Vọng sốt ruột bảo. “Không cần liệt kê nữa đâu.”
“Mười hai mười ba đứa, vừa đủ một bàn lớn.” Cao Thiên Dương nói.
Tống Tư Duệ nghiêm túc đeo cặp sách trên vai, bước tới hỏi: “Có đi không?”
“Có.” Cao Thiên Dương đáp. “Bọn Tề Gia Hào đi vệ sinh, đến đấy chờ chúng nó đi cùng.”
Thịnh Vọng xốc balo lên vai, nhìn thoáng qua chỗ ngồi trống không nào đó, hỏi: “Chả phải quan hệ của cậu với Giang Thiêm rất tốt hay sao? Không gọi cậu ta à?”
Cao Thiên Dương nói: “Không phải rất tốt đâu, khá tốt thôi, hai bọn tôi là bạn từ bé.”
Lần đầu tiên Thịnh Vọng nghe vậy: “Bạn từ bé á?”
“Ò, sống cùng một khu.” Cao Thiên Dương nói: “Trước nay nó không tham gia mấy hoạt động kiểu này bao giờ đâu, nó bận nhiều việc lắm.”
Hắn nói xong lại nhướng mày, bảo: “Cơ mà cậu lại hỏi tới nó, tôi hơi bất ngờ đấy.”
“Bất ngờ gì?”
“Chả phải hôm đầu tiên chuyển tới 2 người kết thù với nhau sao? Hai ngày nay ngoại trừ vụ chị Tinh bảo xem chung đề ra thì chẳng thấy 2 cậu nói với nhau được mấy câu, tôi cứ tưởng cậu chẳng thân quen gì với nó, chỉ ước gì nó không đi.”
Thịnh Vọng gật gật đầu nói: “Chẳng thân quen gì thật.”
Ngoại trừ buổi tối cùng bước vào một cánh cổng ra thì chẳng thân quen gì.
Cậu vừa nói chuyện với Cao Thiên Dương vừa mở điện thoại. Mới mở khóa điện thoại xong, wechat nhảy ra mấy thông báo liên tiếp. Cao Thiên Dương không suy nghĩ nhiều, duỗi đầu qua hỏi: “Cậu có gọi cho người nhà báo một tiếng không?”
Thịnh Vọng mấp máy môi, trước nay cậu chẳng cần báo gì với người nhà cả, chỉ cần nói một tiếng với chú Tiểu Trần lái xe là được.
Cậu mở wechat định bụng tìm tên Tiểu Trần, bỗng thấy khung trò chuyện trên đầu hiện lên chấm đỏ – có thông báo mới. Tên chú thích trên khung trò chuyện: Giang Thiêm.
Thịnh Vọng nhấn vào theo bản năng, bấy giờ mới phát hiện Giang Thiêm gửi cho cậu 2 tin nhắn, ngay trước khi tan học tiết tự học buổi tối.
[Giang Thiêm: Tối nay tôi về muộn.]
[Giang Thiêm: Nếu có hỏi thì bảo phải ôn thi học sinh giỏi.]
Thật đáng mừng, cuối cùng người nào đó đã biết phải thống nhất lời khai trước khi nói dối, mà Cao Thiên Dương đứng bên cạnh đang sợ điếng người.
Cậu đứng ở chỗ ngồi, cảm giác mình như con khỉ mới vào vườn bách thú, du khách muôn nơi ùa tới xem, vây chặt quanh cậu.
Mà Cao Thiên Dương chính là hướng dẫn viên du lịch: “150 câu đấy, cậu còn là người không hả?”
Hắn ngồi trên bàn của mình, cổ họng oang oang như đeo loa phóng thanh, ồn tới mức cả lớp đều nghe thấy.
Đám người gián tiếp chép bài cậu lao vào, tới tấp phụ họa: “Chuẩn cmnr, chớ nói đúng hết, chỉ sai 10 câu đổ xuống thôi tao đã hài lòng rồi, thật luôn.”
“10 câu với tao là yêu cầu quá cao, 20 câu, 150 câu chỉ cần sai chưa đến 20 câu thôi tao đã cười tới già rồi.”
“Liêm sỉ!”
“Trần đời thật lắm đắng cay —- chỉ cần, thi Đại học bỏ tiếng Anh, Thanh Hoa Bắc Đại tranh tao sứt đầu!”
“Đệch, mày mơ đẹp nhỉ!”
Cái đám người này ngày càng đánh rơi liêm sỉ, bốc phét chém gió phần phật tới nỗi lớp phó học tập – Tống Tư Duệ không ngửi nổi nữa. Hắn đẩy đám đông ra chen vào, chen xong hắn nói với Thịnh Vọng: “Cỏ, bàn bạc tí nào.”
Thịnh Vọng hắt xì hai cái liên tiếp, rút khăn giấy ra khó hiểu hỏi hắn: “Sao cậu chửi tôi?”
[1] Nhắc lại, “cỏ/thảo (草)” trong “thảo nê mã”, đọc na ná “cào nỉ ma: đ*t mẹ mày”, theo ngôn ngữ mạng thì “thảo” = “đệch”.
Tống Tư Duệ cạn lời, dở khóc dở cười bảo: “Không phải, hôm cậu mới chuyển tới tôi có nói lão Từ bứng mất hot boy (giáo thảo) trường người ta về đây, bình thường tôi gọi người khác hay gọi một chữ thôi nên giờ mới thuận miệng gọi cậu thế.”
Thịnh Vọng cười ruồi: “Suy nghĩ rất độc đáo, đổi tên khác được không?”
Tống Tư Duệ: “Oke, vậy Thịnh (shèng).”
“Thận (shèn) thiếc gì.” Cao Thiên Dương bép hắn một cái, cười đểu nói: “Mày cứ kêu Vọng (wàng) đi.”
“Cút mọe mày đi, mày mới sủa ( wāng) ấy.” Tống Tư Duệ chửi Cao Thiên Dương xong, tủi thân nhìn Thịnh Vọng: “Sao cậu lại tên như thế nhở.”
Thịnh Vọng xem tấu hài mà bật cười, nói: “Rất xin lỗi, giờ muốn sửa cũng đã muộn rồi, cậu chịu khó gọi thế nhé.”
“Anh Thịnh, anh Thịnh đã được chưa?” Tống Tư Duệ nói.
Thịnh Vọng đang cầm cốc rót nước, nghe vậy thì cười bảo: “Cậu làm tôi lâng lâng đấy.”
“Điều đầu tiên trong luật lệ lớp A, người nào thành tích cao thì người đó là anh, không hỏi ngày sinh tháng đẻ.” Tống Tư Duệ tiện tay chỉ chỉ. “Ví dụ như anh chàng ngồi sau lưng cậu, ai gặp cũng phải gọi anh hết.”
Thịnh Vọng nghiêng người, vừa uống nước vừa liếc qua đuôi mắt.
Trong cái liếc mắt, bàn sau trống không. Chẳng biết Giang Thiêm đi đâu mất, nghỉ giữa giờ được 20 phút rồi mà vẫn không thấy bóng hắn đâu.
Tống Tư Duệ gọi cậu là anh, rồi bắt đầu khuyên bảo hết nước hết cái: “Lần sau đừng đưa bài tập cho Cao Thiên Dương chép nữa được không? Chủ nhiệm lớp mình giao cho tôi nhiệm vụ giám sát mọi người và ngăn chặn tệ nạn chép bài, thấy người nào phải tố giác người đó ngay.”
“Thế mày đã tố giác chửa?” Cao Thiên Dương cười cực kỳ hãm.
“Tao ghi hết vào vở rồi, hết quý tao sẽ báo, mày cứ chờ đấy.”
Dáng người Tống Tư Duệ không cao, vào lớp nào cũng được xếp ngồi đầu. Điệu bộ vung tay dạy bảo cực kỳ giống chó poodle vẩy chân, lớp A bất kể nam nữ đều thích trêu hắn. Hắn cũng không ra vẻ ta đây, nói tố cáo thế thôi chứ cho tới bây giờ chưa từng thực hiện thành công.
Hắn lẩm bà lẩm bẩm với Thịnh Vọng nửa ngày, chợt nghe đối phương “Ừ ừ ừ”, một lát sau đột nhiên hoàn hồn hỏi hắn: “Cậu vừa nói gì cơ?”
“……”
Tống Tư Duệ thật lòng muốn nhảy lầu tự tử.
“Anh Thịnh, anh đùa em à?” Hắn hỏi mà lòng vụn vỡ.
Thịnh Vọng dời mắt khỏi bàn sau, ôm cốc nước hối lỗi chân thành: “Xin lỗi nhé, vừa nãy không để ý.”
Tống Tư Duệ đặt mông chiếm ghế của Cao Thiên Dương, than ngắn thở dài: “Vị trí lớp phó học tập này tôi không làm nổi nữa rồi, ai thích thì đi mà làm, hết quý tôi sẽ từ chức.”
Thịnh Vọng tỏ vẻ áy náy.
Cao Thiên Dương dùng khẩu hình nói: Bệnh cũ tái phát, kệ nó đi.
Cứ cách vài ngày Tống Tư Duệ sẽ phun ra mấy câu kiên quyết như thế, nhưng đến nhiệm kỳ mới lại trúng cử tiếp, ngoài hắn ra thì tất cả các bạn trong lớp đều bỏ phiếu cho hắn, bắt hắn phải chết dí ở cái ghế lớp phó học tập, đừng hòng chạy thoát.
Cao Thiên Dương rất được mến, Tống Tư Duệ cũng vậy. Họ trò chuyện bên tai Thịnh Vọng hết thời gian nghỉ giữa giờ còn lại. Thịnh Vọng nghe mà nghĩ tới lời chị Tinh nói —- lớp chuyên đơn giản thì đơn giản đấy, mà phức tạp thì cũng rất phức tạp.
Cậu nghĩ với những gì mình thấy hiện nay, đám bạn học đều rất đơn thuần.
Thời gian nghỉ giữa giờ chẳng mấy đã sắp hết, người xung quanh Thịnh Vọng tản đi cả rồi.
Đầu cậu vẫn váng vất, mũi vẫn tắc nghẹt phát bực, không muốn làm đề chẳng muốn đọc sách. Cậu bèn gục đầu lên bàn, hai tay giấu trong ngăn bàn chơi game vượt chướng ngại vật trên điện thoại.
Vừa chơi được 2 ván, bỗng có người đi ngang qua bàn.
Khóe mắt cậu liếc thấy đôi giày quen quen, bên cạnh là chiếc ô gấp rũ xuống, nước đọng lăn theo tán ô nhỏ tí tách tí tách, tụ thành một vũng nước nho nhỏ dưới đất.
Thịnh Vọng đang điều khiển nhân vật bé xíu chạy trên màn hình, thì nghe thấy Cao Thiên Dương hỏi: “Anh Thiêm anh đi đâu thế? Mưa to anh chạy ra ngoài làm gì?”
Đôi giày nọ dừng lại, giọng nói của Giang Thiêm vang lên bên người cậu: “Đến phòng y tế.”
Bàn tay Thịnh Vọng khựng lại.
Phòng y tế??? Cậu lặng lẽ ngẩng đầu lên, phát hiện một tay Giang Thiêm cầm ô, tay kia thì cầm túi nilon trắng in logo phòng y tế. Miệng túi rất hẹp nên không thấy rõ bên trong đựng cái gì.
“Anh đến phòng y tế làm gì dợ?” Cao Thiên Dương thắc mắc.
Đúng dợ, cậu đến phòng y tế làm gì?
Thịnh Vọng nghiêng người liếc túi nilon, trong đầu nhảy ra một suy nghĩ cực vớ vẩn.
Không trách cậu nghĩ lung tung được, chủ yếu là Giang Thiêm khỏe khoắn thế kia chắc chắn không bị bệnh, mà buổi sáng cậu mới nói chuyện với Cao Thiên Dương về phòng y tế, hai người cùng đâm vào một chỗ, thật sự quá trùng hợp.
…………Không thể nào nhỉ?
Thịnh Vọng ngẩng đầu nhìn Giang Thiêm.
Thực ra hai ngày nay ở chung, cậu đã cảm nhận được người này bề ngoài mất nết lạnh lùng, còn bên trong rất dễ mềm lòng, ít nhất với mẹ mình là vậy.
Có khi…..với người khác cũng thế?
Nếu như, Thịnh Vọng thầm nghĩ trong lòng: Nếu như Giang Thiêm đi mua thuốc thật thì lần sau Thịnh Minh Dương có bảo cậu gọi hắn là anh, cậu sẽ gắng gượng nể mặt.
Đương nhiên chỉ giới hạn trong lúc ấy thôi.
Chắc tại bị ốm nên tẻ nhạt, nội tâm Thịnh Vọng bấy giờ múa may cực kỳ phong phú. Cậu đang mải tưởng tượng, bỗng nghe thấy tiếng túi nilon sột soạt. Giang Thiêm mở túi nilon, cho Cao Thiên Dương với lòng hiếu kỳ quá tràn trề nhìn thử: “Sáng nay mẹ tôi bị bỏng tay, đi mua 2 hộp thuốc mỡ ấy mà.”
Thịnh Vọng liếc mắt nhìn vào cái túi, quả nhiên thấy hai hộp tròn tròn nho nhỏ màu xanh lá cây, giống y như đúc cái hộp sáng nay cô Tôn bôi cho Giang Âu.
Cậu sững người, trong lòng nhủ thầm “Ờm”, hình ảnh tưởng tượng được một nửa phút chốc bốc hơi sạch bay.
Cao Thiên Dương nói với Giang Thiêm thêm mấy câu nữa, Thịnh Vọng không chú ý lắm.
Một lát sau, Giang Thiêm khép miệng túi lại, quay đầu đi về chỗ ngồi của mình. Lúc hắn nhấc chân lên, chẳng hiểu sao tầm mắt liếc tới, va vào Thịnh Vọng.
Ánh mắt chạm nhau một giây, Thịnh Vọng rũ mi.
Nhân vật nho nhỏ trong di động đã ngã chết từ lâu rồi, cậu nhấn màn hình bắt đầu lại, hai ngón cái di lên di xuống.
Bên ngoài sắc trời âm u, trong phòng bật đèn chân không lạnh lẽo, vài vệt sáng lốm đốm rơi trên điện thoại. Nửa màn hình là nhân vật nho nhỏ đang lặng lẽ nhảy qua vách núi nứt gãy, nửa bên kia là ảnh ngược người đứng cạnh ——
Giang Thiêm vẫn giữ tư thế đứng hai giây, rồi mới quay về bàn đằng sau.
Vận may của Thịnh Vọng ít ỏi trước sau như một, chơi trò não tàn nào cũng vừa sờ đã chết, bực quá cậu tắt máy luôn, dúi điện thoại vào đáy cặp.
Tự học buổi tối vẫn 8 giờ tan học như trước, có thêm mấy lớp học trong trường khiến ban đêm náo nhiệt hẳn. Chủ nhiệm lớp Hà Tiến canh đúng khi hết giờ bước vào phòng, vội vàng thông báo giờ giấc xe buýt mới của trường, tới khi cô bước ra ngoài thì học sinh lớp 11 trong tòa nhà này đã chạy gần hết.
Thịnh Vọng thu dọn sách vở xong đang định đứng dậy, Cao Thiên Dương đột nhiên vỗ vỗ cậu nói: “Ê, tối nay có bận gì không?”
“Làm bài tập, sao thế?”
“Ngoài làm bài tập ra thì sao? Không có chứ?”
Thịnh Vọng gật gật đầu.
Cao Thiên Dương vỗ tay cái bốp, bảo: “Thế đi với tôi, anh trai thằng Tề mở một hàng thịt nướng ngay ngoài cổng Bắc, hôm nay chính thức khai trương, định gọi vài người tới góp vui. Dù sao tối nay ít bài mà, khó có hôm thư thả, đi không?”
Ảnh hưởng bởi cơn cảm sốt nên thực ra Thịnh Vọng chẳng muốn ăn gì. Nhưng dạo gần đây cậu đang rơi vào trạng thái không muốn về nhà, hôm nay càng nghiêm trọng hơn, chủ yếu là sợ gặp Giang Âu.
Sự quan tâm của đối phương làm cậu lúng túng, cậu không thể hoạnh họe hay vả mặt khiến người ta xấu hổ, nhưng bảo cậu đón nhận đối phương, thậm chí gần gũi đối phương thì cậu càng chẳng thể.
Vì thế cậu ngẫm nghĩ rồi nói với Cao Thiên Dương: “Ok, đi luôn. Có những ai?”
Cao Thiên Dương xòe tay đếm đếm, người không đi lục tục xách cặp đứng dậy: “Tôi, cậu, lớp phó học tập, lớp trưởng, thằng Tề, thằng Khỉ, Đại Hoa —- ”
“Được rồi.” Thịnh Vọng sốt ruột bảo. “Không cần liệt kê nữa đâu.”
“Mười hai mười ba đứa, vừa đủ một bàn lớn.” Cao Thiên Dương nói.
Tống Tư Duệ nghiêm túc đeo cặp sách trên vai, bước tới hỏi: “Có đi không?”
“Có.” Cao Thiên Dương đáp. “Bọn Tề Gia Hào đi vệ sinh, đến đấy chờ chúng nó đi cùng.”
Thịnh Vọng xốc balo lên vai, nhìn thoáng qua chỗ ngồi trống không nào đó, hỏi: “Chả phải quan hệ của cậu với Giang Thiêm rất tốt hay sao? Không gọi cậu ta à?”
Cao Thiên Dương nói: “Không phải rất tốt đâu, khá tốt thôi, hai bọn tôi là bạn từ bé.”
Lần đầu tiên Thịnh Vọng nghe vậy: “Bạn từ bé á?”
“Ò, sống cùng một khu.” Cao Thiên Dương nói: “Trước nay nó không tham gia mấy hoạt động kiểu này bao giờ đâu, nó bận nhiều việc lắm.”
Hắn nói xong lại nhướng mày, bảo: “Cơ mà cậu lại hỏi tới nó, tôi hơi bất ngờ đấy.”
“Bất ngờ gì?”
“Chả phải hôm đầu tiên chuyển tới 2 người kết thù với nhau sao? Hai ngày nay ngoại trừ vụ chị Tinh bảo xem chung đề ra thì chẳng thấy 2 cậu nói với nhau được mấy câu, tôi cứ tưởng cậu chẳng thân quen gì với nó, chỉ ước gì nó không đi.”
Thịnh Vọng gật gật đầu nói: “Chẳng thân quen gì thật.”
Ngoại trừ buổi tối cùng bước vào một cánh cổng ra thì chẳng thân quen gì.
Cậu vừa nói chuyện với Cao Thiên Dương vừa mở điện thoại. Mới mở khóa điện thoại xong, wechat nhảy ra mấy thông báo liên tiếp. Cao Thiên Dương không suy nghĩ nhiều, duỗi đầu qua hỏi: “Cậu có gọi cho người nhà báo một tiếng không?”
Thịnh Vọng mấp máy môi, trước nay cậu chẳng cần báo gì với người nhà cả, chỉ cần nói một tiếng với chú Tiểu Trần lái xe là được.
Cậu mở wechat định bụng tìm tên Tiểu Trần, bỗng thấy khung trò chuyện trên đầu hiện lên chấm đỏ – có thông báo mới. Tên chú thích trên khung trò chuyện: Giang Thiêm.
Thịnh Vọng nhấn vào theo bản năng, bấy giờ mới phát hiện Giang Thiêm gửi cho cậu 2 tin nhắn, ngay trước khi tan học tiết tự học buổi tối.
[Giang Thiêm: Tối nay tôi về muộn.]
[Giang Thiêm: Nếu có hỏi thì bảo phải ôn thi học sinh giỏi.]
Thật đáng mừng, cuối cùng người nào đó đã biết phải thống nhất lời khai trước khi nói dối, mà Cao Thiên Dương đứng bên cạnh đang sợ điếng người.
Danh sách chương