Đây là một câu chuyện cổ tích tình thú ^^, do Thuỷ Thiên Thừa viết cho cp Lê Sóc - Cẩm Tân, được đăng trên weibo của cô.

- --------------------------------------------

Chương 1

Rất lâu rất lâu rất lâu trước đây, ở vùng hồng thổ cực nam có một tiểu vương quốc rất hoà bình, giàu có tên là Lan Bá Đặc*. Vùng lãnh thổ này lưng tựa vào bình nguyên đất đỏ phì nhiêu phong phú, mặt hướng ra Đại Tây Dương bao la, khí hậu bốn mùa quanh năm ấm áp, người dân dựa vào nghề nông, chăn nuôi, hải vận và ngư nghiệp để có cuộc sống ấm no hạnh phúc.

(*phát âm như Lambert)

Nhưng những năm gần đây, hải tặc ngày càng hung hăng ngang ngược, uy hiếp nghiêm trọng đến an toàn của người dân Lan Bá Đặc, Vương tử của vương quốc Lan Bá Đặc là Lê Sóc, quyết tâm thống lĩnh hải quân chống lại bọn hải tặc. Chàng là người anh tuấn, thân sĩ, chính trực lại dũng cảm, nên được cả vương quốc ủng hộ, tin tưởng tuyệt đối chàng sẽ vì vùng biển Lan Bá Đặc mà một lần nữa mang lại bình yên.



Hải quân Lan Bá Đặc dưới sự chỉ huy của Lê Sóc, đánh bại tập đoàn hải tặc tà ác Hồng Oa Lưu. Nhưng khi đang truy kích tàn binh, bầu trời vốn dĩ đang sáng trong đột nhiên biến sắc, bọn họ bất hạnh gặp phải một trận bão lớn trên biển không biết từ đâu tới...

( *Lốc xoáy đỏ)

"Quay hết bánh lái qua trái, tiến nhanh lên, hạ cánh buồm chính xuống, nhanh!" Trong mưa gió bão táp, Lê Sóc tóm lấy thuyền phó của mình mà hét to.

"Điện hạ, mạn trái của thuyền bị hỏng rồi!"

"Điện hạ, cột buồm bị gãy rồi, buồm đã bị kẹt lại!"

Không đợi Lê Sóc kịp phản ứng, một cơn sóng lớn đánh tới, cả người chàng theo thân thuyền phiêu diêu mà ngã xuống, từ bên này sàn lăn sang bên kia sàn tàu, cho đến khi tay chàng lung tung bắt được một nhánh dây thừng của mỏ neo, mới miễn cưỡng giữ vững thân thể. Tiếng sóng dữ ầm ầm lấn át âm thanh của những tiếng kêu gào thảm thiết, nghe như vô cùng bé nhỏ yếu ớt, cả chiến hạm hải quân mà họ luôn lấy làm kiêu ngạo, giờ đây giữa biển cả mênh mông bão táp lại không chịu nổi một trận.



Trong tầm mắt mơ hồ, Lê Sóc nhìn thấy quân lính của mình bị sóng đánh văng ra giữa không trung, rồi lại rơi vào lòng biển, trong nháy mắt đã không còn thấy tung tích, chàng không màng nguy hiểm và toàn thân đang đau đớn mà từng bước từng bước tiến về phía cột buồm.

"Điện hạ, xin cẩn thận!"

Trên mặt Lê Sóc toàn là nước mưa và nước biển, gần như khó mà mở to mắt, chàng ngã trái ngã phải, liều mạng leo lên phía trước cột buồm, chàng cởi bỏ tướng phục hải quân đã ướt đẫm, trong bão táp kịch liệt, dựa vao ý chí kiên cường cùng thể lực vượt trội mà từng chút từng chút một leo lên cột buồm, dùng chuỷ thủ từ từ cắt dây thừng đang buộc chặt cánh buồm.

Cuối cùng sợi dây thừng bị cắt đứt, cánh buồm bị gió bão dữ dội quét đi, lôi theo dây thừng lớn đập mạnh vào thái dương Lê Sóc, trước mắt chàng một trận choáng váng, thân thể mất sức, cả thân người như chiếc lá mỏng manh bị thổi xuống lòng biển đang gào thét.

" Điện hạ ————!"

Trong lòng biển sâu đen nhánh, đột nhiên thoáng hiện ra một tia hào quang nhỏ bé nhưng lại sáng tỏ dị thường.

Lê Sóc rơi vào biển sâu lạnh buốt, áo quần chàng ướt đẫm, trên người không còn một chút sức lực nào, trong tầm mắt đều là một mảng đen mênh mông vô tận khiến người tuyệt vọng, nước biển tanh mặn tràn vào mũi miệng, rất nhanh đã không thể thở nổi, chàng biết mình sắp chết.



Đột nhiên, trong bóng tối hiện lên một tia sáng nhạt, ánh sáng ấy ở xa xa mà từ từ lướt đến gần, dần dần toả ra muôn vàn màu sắc mỹ lệ khó tả, giống như yêu tinh trong mộng ảo, nó càng ngày càng đến gần, ánh mắt Lê Sóc lại càng ngày càng mơ hồ, một chiếc đuôi cá to lớn đẹp mắt vẫy qua một cách tao nhã, kéo theo một chùm ánh sáng lỗng lẫy quét qua.



Trong đầu óc mê man của Lê Sóc dần hiện ra một hình ảnh trong ký ức... đã từng... chàng đã từng nhìn thấy một chú cá bảy màu rực rỡ như thế...

Trước khi hôn mê, Lê Sóc nhìn thấy một đôi mắt xanh thẳm trong suốt, còn xanh hơn cả nước biển ở Lan Bá Đặc, bảo thạch lộng lẫy nhất trên đời cũng không bì kịp một phần vạn hào quang của đôi mắt ấy, sau đó... có một thứ mềm mại lại ấm áp nhẹ nhàng dán lên môi chàng...

Đây thật giống như là..... một nụ hôn ôn nhu...

- --------------------------------------------

Lê Sóc yếu ớt tỉnh lại, trong nháy mắt ý thức lập tức quay về, toàn thân trên dưới cực kỳ khó chịu, chàng mất thời gian rất lâu mới hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra với mình, cùng với việc mình vẫn chưa chết.

Chàng ráng chống đỡ thân thể, chậm rãi ngồi lên, nhìn quanh khắp bốn phía, phát hiện mình đang ở trong một sơn động, cách đó không xa có một cái hố hình bán nguyệt, trực tiếp thông với biển lớn bên ngoài, âm thanh sóng biển đánh vào nham thạch vang lên không dứt bên tai.

Chẳng lẽ, chàng bị nước biển cuốn đến nơi này?

Lê Sóc ngồi ngây ngẩn trong chốc lát, mới nén sự khó chịu trong cơ thể mà đứng lên, đi ra khỏi sơn động, chàng hi vọng có thể nhìn thấy...... nhìn thấy "hi vọng ", nhưng phóng tầm mắt nhìn ra bốn phía chỉ có biển, đại dương mênh mông bao la, đại dương vô tận không bờ bến, ngoài điều này ra, không còn gì cả.

Chàng bị vây hãm ở một hòn đảo san hô nho nhỏ giữa biển, không có thức ăn, không có nước uống, không có thuyền, cái này so với bị chết chìm giữa biển thì tốt hơn bao nhiêu đâu?

Nghĩ đến đội hải quân sống chết không rõ của mình, cùng với người thân, người dân vương quốc mình đang tha thiết hi vọng mình trở về, trong lòng chàng dâng lên bi thương vô hạn.

Chàng quyết định trở lại sơn động, nghỉ ngơi một chút, chờ sau khi thể lực có chuyển biến tốt, lại nghĩ biện pháp tự cứu mình, bất luận thế nào chàng cũng không thể chờ chết ở đây.

Nhưng khi Lê Sóc trở về trong động, chàng phát hiện ở ven bờ trên hố hình bán nguyệt kia, có vài con cá đang giãy giụa búng qua búng lại. Chàng nhanh chóng chạy đến bắt lấy con cá kia, hẳn là nó không cẩn thận từ trong nước biển nhảy vào đây. Lúc này chàng bụng đói réo vang, khát nước khó nhịn, nhưng đối với con cá sống này, khoa tay múa chân một hồi cũng không biết làm thế nào để ăn nó. Trong đời chàng, mỗi bữa cơm chàng ăn đều do đầu bếp tốt nhất chuẩn bị, được bày biện tỉ mỉ trên bộ đồ ăn bằng bạc đắt đỏ, được người hầu dọn đến trước mặt.

Do dự thật lâu, chàng bất đắc dĩ ném con cá kia về biển.

Nhưng một lát sau, chỉ nghe trong nước biển hàng loạt âm thanh phịch phịch, chàng xoay người nhìn lại, trên mặt đất lại có nhiều con cá, so với con lúc này còn lớn hơn, mập mạp hơn.

Lê Sóc có chút không hiểu nhìn nhìn mấy con cá kia, tại sao bọn chúng lại không ngừng nhảy vào bên trong này? Một lần nữa chàng ném những con cá kia trở về biển, so với ăn, bây giờ chàng càng muốn uống nước hơn. Chàng quyết định đi sâu vào trong hang động xem có thứ gì có thể dùng được không.

Lê Sóc đứng dậy vừa đi vài bước, phía sau lần nữa vang lên âm thanh kỳ lạ, chàng lập tức quay đầu lại thì hoàn toàn ngây người.

Ở chỗ cũ lại có thêm nhiều con cá nữa, nhưng lần này không phải là cá sống nhảy tưng tưng, mà là cá đã được vũ khí sắc nào đó khoét phần bụng, cắt sẵn vài miếng thịt tươi ngon ở bụng cá.

Lê Sóc chợt cảm thấy rùng mình, bên trong nước biển có thứ gì đó! Chàng nhìn nhìn bốn phía, cuối cùng chỉ tìm được một hòn đá nhọn vừa bằng bàn tay, chàng cẩn thận di chuyển về phía miệng hố hình bán nguyệt kia, càng tới gần, trái tim càng đập cuồng loạn, cho đến khi đi đến trước mặt hố, chàng mới thò đầu ra, nhìn vào bên trong hố.

Nơi đó, chỉ có một mảng đại dương xanh ngắt, nước biển trong suốt đến có thể nhìn thấy bùn cát và vỏ sò dưới đáy.

Lê Sóc cầm hòn đá nhìn hồi lâu, trong nước biển cũng không có một tia dao động nào, chàng cảm thấy mình giống tên ngốc, trong nước biển mênh mông này thì có cái gì, chỉ cần chàng không nhảy vào là được. Nhưng mà, chàng sắp phải chết đói, chết khát, nên cần gì phải sợ bị cá lớn nuốt sạch nữa?

Chàng buông hòn đá xuống, ngồi xếp bằng, nhìn chằm chằm vài miếng thịt cá tươi đã được cắt sẵn kia, do dự một chút, cũng cầm lên bỏ vào miệng, cắn một cái, thịt cá tươi ngon còn mang theo chút vị mặn của nước biển, cũng không khó ăn, chàng quả thực là rất đói, liền há miệng lớn ăn sạch toàn bộ thịt cá kia.

Dư quang trong mắt đột nhiên có thứ gì đó màu sắc rực rỡ trôi lướt qua dưới nước biển, chàng lập tức cúi đầu nhìn, lại không thấy cái gì. Chàng nhớ lại lúc mình rơi xuống biển hình như nhìn thấy một con cá lớn đầy màu sắc, và đôi mắt làm người sợ hãi kia, khi đó, chàng nghĩ, hẳn là trong thời khắc cận kề cái chết nên mình xuất hiện ảo giác thôi.

Ăn xong vài miếng thịt cá, miễn cưỡng no bụng, nhưng cũng khiến chàng càng khát nước hơn, chàng đứng lên, đi vào chỗ sâu trong sơn động.

Hang động này cũng không sâu như tưởng tượng, rất nhanh chàng đã đi hết. Dạo một vòng cũng không phát hiện thứ gì hữu dụng, chàng thất vọng quay về miệng hố hình bán nguyệt kia, nhìn chằm chằm vào biển cả sâu không thấy đáy mà lẩm bẩm nói: "Nước biển trong vắt xinh đẹp như vậy lại không thể uống..." Chàng vô lực nằm xuống đất, trước mắt trừ việc nằm chờ chết ra, chàng cũng không biết mình còn có thể làm được gì.

Bên cạnh lại lần nữa truyền đến một âm thanh của nước chảy, lần này chàng lập tức ngồi bật dậy, xoay người nhìn lại, một cái vỏ sò lớn không biết từ lúc nào đã xuất hiện tại nơi đó, bên trong vỏ sò chứa nước trong suốt đầy ăm ắp.

Lê Sóc lau mặt một cái, xác định đây cũng không phải là ảo giác của mình, trên trán chàng mồ hôi mịn đổ đầm đìa, bên trong nước biển kia thực sự có thứ gì đó, không chỉ có thể nghe hiểu được chàng, hơn nữa còn đang.... cho chàng ăn?

Chàng run rẩy vươn tay, cầm lấy vỏ sò, nhàn nhạt nếm thử một miếng, thật sự là nước ngọt! Chàng không quan tâm nhiều lập tức ừng ực mà uống sạch sành sanh nước kia, sau đó ghé mặt vào trước hố, hô lớn: "Ngươi... Ngài là ai?"

Trong động vang vọng giọng nói của chàng, nhưng cũng không có hồi đáp.

Lê Sóc không dám hoàn toàn đi vào, chàng sợ trong nước có thứ gì đó đang dẫn dụ mình. Là một đứa trẻ lớn lên ở vương quốc thuộc vùng duyên hải, từ nhỏ chàng đã nghe nhiều không đếm xuể những câu chuyện về Hải yêu*, bọn chúng sẽ lừa gạt con người đến bên cạnh biển, nhân lúc người ta không chú ý, kéo họ xuống đáy biển. Ở trong hang động không một bóng người này, Lê Sóc càng thêm tin rằng nhất định mình đã gặp phải sinh vật không bình thường.

(*海妖: hải yêu. Hải là biển, yêu là yêu tinh.)

Thấy không có ai đáp lại, Lê Sóc vẫn chưa từ bỏ ý định, lại hô: "Ta là Vương tử của vương quốc Lan Bá Đặc, ngài là ai? Vì sao không đi ra? Chúng ta có thể trở thành bạn."

"Tại sao ngài phải giúp ta? Ngài là...... là con người sao?" Lê Sóc nhìn chằm chằm vào nước biển, sợ mình bỏ lỡ tiếng động dị thường nào đó.

Chàng cứ hô như vậy mấy lần, mặt nước vẫn yên ắng như trước, Lê Sóc mấp máy môi, đột nhiên thả người nhảy xuống, nhảy vào trong nước biển.

Nếu như sinh vật đó muốn ăn chàng, vậy cứ để nó ăn đi, trước sau gì thân chàng đã lâm vào tuyệt cảnh, hoặc là, có thể giúp chàng....

Nhưng khi Lê Sóc chìm vào trong biển, cảnh tượng chàng nhìn thấy trước mắt rung động đến nỗi khiến chàng ngay cả một ngón tay cũng không cách nào động đậy.

Một thiếu niên có mái tóc vàng còn rực rỡ óng ánh hơn cả vầng thái dương trên mảnh đất hồng thổ, có đôi mắt còn xanh thẳm hơn so với nước biển ở Lan Bá Đặc, có khuôn mặt còn tuấn mỹ hơn so với vị thần Narcissus, phía dưới thân người còn đang đung đưa một cái đuôi cá thật to, bảy màu rực rỡ lộng lẫy như ảo mộng, hắn đang bồng bềnh trong nước biển trong suốt xanh ngắt, lẳng lặng chăm chú nhìn chàng.

Cả đời này Lê Sóc cũng chưa từng thấy sinh vật nào cao quý xinh đẹp như vậy, hoá ra những truyền thuyết tổ tiên lưu truyền lại về người cá là có thật, họ đúng là yêu tinh do thần trong vạn thần tạo nên, là trân bảo từ khắp cỏi thất đại hải dương ngưng kết thành, họ khiến cho thiên địa vạn vật vì họ mà thất sắc, họ tựa như một giấc mộng hoa lệ rực rỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện