Mọi người trong nhà họ Dung đều nhận ra tâm trạng Dung Nham
hôm nay cực kỳ tồi. Trong bữa ăn, anh không nói một câu nào, ăn cũng rất ít. Bàn tay phải của anh bọc một lớp băng dày, cử động không được thuận tiện, Khanh Thần ngồi bên cạnh anh, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn giúp
anh. Ăn xong cơm, mọi người ngồi trong phòng khách, uống trà nói chuyện, cuối cùng bố Dung Nham cũng lên tiếng: "Tay con làm sao thế kia?"
"Con sơ ý nên bị va đập một chút, Diệp Mộc lo lắng quá nên mới băng bó thành thế này." Dung Nham trả lời vẻ hơi khó chịu.
Anh nhắc đến Diệp Mộc một cách thân mật, thoải mái như vậy, Lê Khanh Thần ngồi một bên tỏ ra vô cùng khó xử. Cố Minh Châu vội vàng rót trà, mỉm cười gợi chuyện: "Nhị thiếu gia, uống chút trà đắng cho hạ hỏa nào." Dung Nham miễn cưỡng nhếch môi: "Cảm ơn chị dâu." Mẹ Dung Nham lên tiếng, chẳng vui vẻ gì: "Con vẫn còn tức giận sao? Bố con tối qua..."
"Mẹ!" Dung Nham ngắt lời. "Tối qua Diệp Mộc không được khỏe, con đã giải thích với bố rồi. Đợi đến lúc cô ấy khỏe lại, con đưa cô ấy về nhà mình ăn cơm."
"Dung Nham!" Mặt mẹ Dung Nham hơi biến sắc, trước mặt Khanh Thần, con trai làm như thế này là hướng đến ai?! Lê Khanh Thần vẫn mỉm cười: "Diệp Mộc không khỏe à? Thảo nào hôm nay cô ấy xin nghỉ làm để đi bệnh viện." Dung Nham ngẩng phắt đầu: "Em nói gì cơ?" Bố Dung Nham nhìn như đang có vẻ ngồi đọc báo rất thư thái, mẹ Dung Nham lấy hết những lá trà trong cốc của Dung Nham ra, lo anh uống đặc quá sẽ ảnh hưởng đến dạ dày. Dung Nham hỏi lại một cách lo lắng như vậy, mọi người tất thảy đều nhìn về phía Lê Khanh Thần. Lê Khanh Thần ngơ ngác nhìn trái nhìn phải, nhẹ giọng trả lời Dung Nham: "Anh... không biết sao?"
Dung Nham im lặng, kéo Lê Khanh Thần sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Cô ấy xin nghỉ làm? Chuyện này xảy ra khi nào?" Lê Khanh Thần làm ra vẻ không biết gì về chuyện này: "Buổi họp sáng nay Sunny xin phép thay cô ấy, mấy ngày trước em cũng thấy cô ấy không khỏe, nôn trong nhà vệ sinh, nghĩ rằng bây giờ cũng chẳng có chuyện gì gấp gáp, em liền cho cô ấy nghỉ thêm vài ngày, chẳng biết cô ấy cảm thấy không khỏe ở đâu. Sao thế? Cô ấy không nói với anh sao?"
Dung Nham quay người, cầm chìa khóa xe, đẩy cửa đi ra, cả nhà đều bị sắc mặt của anh lúc chuẩn bị rời đi làm cho giật mình, đồng loạt nhìn sang Lê Khanh Thần. Lê Khanh Thần cũng làm như sợ hãi: "Cháu... cháu đi xem anh ấy thế nào."
Thật ra anh đã phải nghĩ ra từ sớm, gần đây cô không chịu ăn gì cả, hễ ngửi thấy mùi dầu mỡ là chạy biến, buổi sáng không chịu dậy, cuộn tròn người, lăn đi lăn lại trong lòng anh cho đến khi thật sự không thể nằm thêm được nữa... Nghĩ đến những lúc cô lười nhác, điệu bộ mơ mơ màng màng đáng yêu, Dung Nham vừa giận đùng đùng vừa cảm thấy xót ruột. "Đáng đời!" Sắc mặt Dung Nham lạnh tanh, đập vào vô lăng.
Lê Khanh Thần ngồi bên ghế phu, liếc mắt, định nói gì rồi lại thôi: "Anh không phải sốt ruột, để em hỏi xem Diệp Mộc đã đến bệnh viện nào."
"Không cần, anh tự hỏi được." Dung Nham rút điện thoại, lạnh lùng từ chối. Anh không muốn cho Diệp Mộc một cơ hội hiểu lầm nào nữa, tuy rằng bây giờ anh rất muốn băm vằm tiểu quái thú có thể đang mang trong mình một tiểu quái thú con ấy ra, ăn sống nuốt tươi. Lê Khanh Thần khẽ nhún vai: "Cũng được thôi, anh đi qua công ty em, cho em xuống đó được rồi."
Khi Diệp Mộc nghe điện thoại, phía trước vẫn còn hai số nữa, giọng Dung Nham nghe rất sốt ruột. Sau khi hỏi kỹ địa điểm, ở hướng ngược lại, anh lập tức cho xe quay đầu phóng ngược lại. "Diệp Mộc!" Anh hít một hơi, giọng rất nghiêm trọng: "Em tuyệt đối đừng dại dột, vấn đề giữa hai chúng ta có thể giải quyết được, coi như anh cầu xin em, đừng động đến đứa bé." Diệp Mộc nóng bừng, anh ấy biết rồi!
"Em..." Cô nuốt nước miếng, không biết phải nói gì, chỉ nghe thấy ở đầu bên kia, giọng nói thánh thót của Lê Khanh Thần truyền đến: "Dung Nham, thắt dây an toàn vào!" Trái tim Diệp Mộc lập tức lạnh toát. Dung Nham sao còn để ý được dây an toàn, nghe thấy tiếng gọi số thứ tự đầu bên kia, trong lòng càng sốt ruột, nhấn ga, lách qua những chiếc xe đang lao đến trước mặt, cực kỳ nguy hiểm.
"Diệp Mộc!" Chiếc xe lao đi vun vút. "Em có nghe thấy không?! Không được động đến đứa bé!" Ngập tràn trong đầu anh là bộ mặt kiên quyết của cô, anh chưa bao giờ cảm thấy hoảng hốt như lúc này, còn Diệp Mộc sau khi thấy giọng hoảng hốt của Lê Khanh Thần, chẳng nói lời nào liền cúp máy.
Một chiếc xe chở hàng đi ngược chiều sượt qua bên cạnh chiếc xe Dung Nham, một chiếc xe việt dã theo ngay sau không kịp tránh, lao thẳng tới. Dung Nham bẻ quặt tay lái để tránh, chiếc xe việt dã lao vút đi, xe của Dung Nham bị đâm văng mất phần bảo vệ phía trước, lao thẳng vào cái cây lớn bên vệ đường, đầu xe bẹp rúm vô cùng đáng sợ.
Một khung cảnh hỗn loạn.
"... Dung Nham!" Lê Khanh Thần cố kiềm chế cơn đau đầu, buồn nôn ghê gớm ập đến, xoay người kiểm tra vết thương của Dung Nham. Dung Nham khẽ động đậy, sau đó đạp chân một cách khó khăn, thoát ra khỏi túi bơm khí và khoang lái đã biến dang. Một chiếc xe khác thấy xảy ra tai nạn, chạy đến giúp đỡ, Dung Nham và những người khác cùng nhau kéo Lê Khanh Thần ra ngoài, sau khi kiểm tra vết thương của cô, thấy chỉ là xây xước ngoài da, Dung Nham không quan tâm đến những người đang vây quanh, kiên quyết rời khỏi đó trước. Ánh mặt trời lúc hai giờ chiều, cảnh vật đất trời yên bình, bộ dạng gầm gừ, gương mặt trắng bệch của Dung Nham lúc quay người đi làm cho tất cả mọi người có mặt tại đó cảm thấy tim đập chân run.
Lý Vi Nhiên đã từng hỏi Dung Nham một câu: "Anh hai, lúc bình thường anh thoải mái tự do như vậy, sao sau khi yêu Diệp Tử anh lại trở nên nghiêm túc thế?" Trong khi điên cuồng lao đến bệnh viện, Dung Nham không ngừng nghĩ đến điều này, cả thế giới của anh chỉ còn lại một câu hỏi này, bên tai chỉ có tiếng thở nặng nề của chính mình, toàn thân anh đau buốt, nhất là trái tim. Nghiêm túc, là bởi vì anh thật lòng!
Cuối cùng cũng đến được cổng bệnh viện, lúc bước lên cầu thang, Dung Nham bước lảo đảo, cuối cùng không chịu được nữa dừng lại một lúc, mồ hôi đầm đìa trên trán, anh chau mày, cúi gập người xuống nôn. Lúc ngẩng lên, dường như mọi cảnh vật xung quanh mờ đi, Dung Nham nhắm mắt, khẽ vuốt vuốt phần xương ức, một cơn đau ập đến khiến anh phải hít vào một hơi thật dài.
Cuối cùng cũng tìm được Diệp Mộc, sắc mặt cô còn trắng hơn so với anh, trái tim Dung Nham lập tức như rơi xuống vực sâu không đáy: "Diệp Mộc!" Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, cúi người, nhìn thẳng vào Diệp Mộc đang ngồi im lìm ở đó. "Diệp Mộc, em nhìn anh đi!" Trong vòng tay Dung Nham, Diệp Mộc run lên bần bật, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng răng va vào nhau, cô ngẩng đầu, thất thần nhìn Dung Nham.
"Diệp Mộc!" Dung Nham ho một tiếng, nuốt vị tanh ở cổ họng xuống, giọng nói của anh ngọt ngào, nhẹ nhàng hơn làn gió xuân tháng Ba. "Đứa trẻ? Con của chúng mình đâu?" Diệp Mộc mở miệng định nói gì đó, nhưng giọng nói của cô quá nhỏ, bên tai Dung Nham lúc này chỉ toàn là những tiếng u u, anh không nghe rõ cô nói gì, chỉ thấy sự hoảng loạn hiện lên trong ánh mắt Diệp Mộc và cả cái lắc đầu quả quyết của cô.
m thanh bên tai lúc xa lúc gần, cuối cùng Dung Nham buông tay ra: "DIỆP MỘC..." Anh ho không dứt, đưa tay ôm miệng, máu dính đầy lòng bàn tay, bị anh nắm chặt lại như ôm chặt lấy đứa con thân yêu mà trong tưởng tượng của anh đã biến mất hoàn toàn. "Em độc ác quá!" Anh nghiến răng nói từng chữ một.
Diệp Mộc trừng mắt, từng hàng nước mắt lăn xuống, cô đứng dậy giơ tay về phía anh, ngữ điệu gần như bi thương đến nhỏ máu: "Dung Nham..." Dung Nham lùi về phía sau, giơ tay ngăn lại, ra ý cô đừng tiến lại gần. Anh đứng vững, cơn đau ghê gớm trong phổi lan đến từng tế bào, hình ảnh Diệp Mộc trước mặt dần mờ đi, ý thức mơ hồ của anh dừng lại ở giây phút khiến cho anh đau đớn đến tột cùng trong những năm tháng dài đằng đẵng sau này.
Cả đời mình, anh chỉ lùi lại duy nhất một bước này, chưa bao giờ từng nghĩ, chính vì nó mà khiến cho anh và cô về sau muôn trùng xa cách.
"Ông làm ơn nói một lần nữa?" Diệp Mộc ngớ người. "Cô gái, quả thật cô không có thai. Triệu chứng buồn nôn và nôn khan là do dạ dày bị viêm." Bác sĩ là một người đàn ông hòa nhã đã ngoài năm mươi, những tình huống thế này ông đã gặp nhiều, ông nở nụ cười hiền hậu. "Những cô gái có áp lực công việc lớn như cô bị nhầm lẫn thành có thai ngày càng nhiều, nhưng cô không cần phải lo lắng, cô vẫn còn trẻ, điều chỉnh lại thể trạng, muốn có con cũng không phải việc khó..."
Sắc mặt Diệp Mộc còn thảm hơn tờ giấy trắng: "Bác sĩ!" Cô nhỏ giọng hỏi: "Trong trường hợp của tôi, nếu dùng que thử thai để thử có thể có phản ứng dương tính không?"
"Đương nhiên là không thể", bác sĩ cười. "Sai số của que thử thai chỉ có thể xảy ra ở giai đoạn đầu không thể kiểm tra được, sao có thể rõ ràng là không có thai mà lại có phản ứng dương tính được chứ?"
Dung Nham rút tay ra, giả bộ làm động tác vứt bỏ: "Em khá lắm!"
"Dung Nham!" Lê Khanh Thần sợ hãi lao đến, lần đầu tiên Diệp Mộc nhìn thấy cô ta trông đáng sợ đến vậy, cô ta đưa tay đỡ lấy Dung Nham đang ngã vật xuống, cả hai người cùng ngã xuống đất. Một đám đông bác sĩ, y tá lao đến. Dung Lỗi, Cố Minh Châu và rất nhiều người trong nhà họ Dung nhìn về phía cô với ánh mắt như ăn tươi nuốt sống đến đáng sợ...
"Diệp Mộc! Diệp Mộc! Tỉnh lại đi! Em đang nằm mơ! Mau tỉnh lại đi!" Tần Tang cầm chiếc khăn tay đã vắt nước đặt lên mặt cô, cuối cùng cũng khiến cho cô tỉnh lại.
"Chị! Chị!" Đầu óc Diệp Mộc vẵn chưa tỉnh táo hẳn, khi đã đỡ hơn, cô lật chiếc chăn ra định bước xuống giường, bị Tần Tang đẩy trở lại.
"Đừng đi, chỗ anh ấy bây giờ trong ngoài ba vòng toàn người là người, em có đi cũng không nhìn thấy được đâu."
Diệp Mộc muốn òa khóc, lao đến đầu giường, tay run run cầm lấy điện thoại, gọi điện cho Lý Vi Nhiên. Lý Vi Nhiên không nghe máy, cô gọi lại lần nữa, anh tắt máy không nghe. Tiếp đó, Lý Vi Nhiên gửi một tin nhắn, có hai chữ: "Bình an." Diệp Mộc đọc đi đọc lại đoạn tin nhắn chỉ có hai chữ ấy suốt năm phút, lúc này mới thở phào một tiếng, tay cầm điện thoại đặt lên chiếc trán đầy mồ hôi, cô đau đớn nhắm mắt, co người lại.
Tần Tang thầm thở dài, ngày hôm qua Dung Nham phải làm một cuộc phẫu thuật lớn, trong thời gian ngắn nhất Dung gia đã triệu tập tất cả bác sĩ chuyên gia đầu ngành đến bệnh viện, các cao thủ trong bệnh viện tư nhân thuộc tập đoàn Lương Thị cũng lập tức xuất hiện, không khí khắp bệnh viện cực kỳ khẩn trương. Các anh em trong Lương Thị đều có mặt đầy đủ, Lý Vi Nhiên bận bịu bên đó không thể sang được, một mình Tần Tang ôm cái bụng đã to, có khuyên thế nào Diệp Mộc vẫn không động đậy, im lặng như khúc gỗ, cuối cùng không còn cách nào khác, đành tiêm cho cô một mũi an thần, bảo tài xế chở về nhà.
"Chị..." Diệp Mộc gọi Tần Tang, giọng nói lạc đi. "Em muốn gặp anh ấy, em muốn được nhìn thấy anh ấy! Chị nghĩ cách gì đi, em cầu xin chị..."
Diệp Tử, đừng bảo bây giờ chỗ đó người vây vòng trong vòng ngoài, con muỗi chẳng lọt vào được, cho dù có cách chị cũng không thể cho em vào được. Mẹ em đã ra mệnh lệnh, trưa mai bà sẽ đến đây, trước khi bà ấy đến, em không được phép đi đâu. Nếu em mà thiếu mất một sợi tóc, bà ấy sẽ hỏi tội chị và Tiểu Tề."
Diệp Mộc không thể ra ngoài, lại có người đến tận nơi tìm.
Khi Trương Lâm đứng trước mặt Diệp Mộc, Diệp Mộc không khóc, chỉ bó gối ngồi trên giường bất động, hàng mi dài của cô đọng đầy nước mắt, khi chớp mắt giống như một con bướm đang khẽ rung đôi cánh sũng nước.
"Em đã đến xem rồi, đã phẫu thuật xong, rất thành công, anh ấy vẫn chưa tỉnh, nhưng đã qua giai đoạn nguy hiểm." Trương Lâm rót một cốc nước ấm, đặt vào tay Diệp Mộc. "Chị uống chút nước đi. Đương nhiên, thay vào đó chị cũng có thể hắt vào mặt em."
"Lê Khanh Thần đã cho em những gì?" Diệp Mộc không đỡ lấy, cất tiếng hỏi. Trương Lâm khẽ cười: "Thứ mà chị không thể cho."
"Em khá lắm, Trương Lâm", Diệp Mộc khẽ tán thưởng cô một cách thật lòng. "Em luôn có thể đạt được thứ mà một người không thể cho em từ một người khác một cách hiệu quả nhất."
"Chị không cần mỉa mai em, em đê tiện thế nào, trong lòng em biết rõ hơn chị." Giọng nói của Trương Lâm có chút mỉa mai. "Diệp Mộc, là em có lỗi với chị, em đã lừa chị, lợi dụng chị, làm hại chị, em sẽ bị ác giả ác báo, em biết. Đi một ngày đàng học một sàng khôn, em là thành công đầu đầu tiên của chị, cũng là khoản học phí đầu tiên, đừng tin tưởng bất kỳ ai trong cái giới này. Em đến là để nói với chị những điều này, ngày mai em sẽ đi, đến Mỹ quay phim, tiện thể chuẩn bị cho văn phòng làm việc cá nhân của em."
"Đi may mắn." Diệp Mộc nói không chút cảm xúc, bàn tay đặt trên bản lề cánh cửa miết từ từ.
"Diệp Mộc!" Cô quay lưng lại phía Diệp Mộc, giọng nói trầm khàn. "Diệp Mộc, em... em không có ý tự biện minh cho mình, chỉ là có quá nhiều chuyện... từ trước đến nay chị chưa bao giờ nghĩ vì em. Kể từ khi bước vào công ty đến bây giờ, từ Lê Cận Thần đến Dung Nham, lúc nào chị cũng bước đi trên tầng cao, các nữ nhân viên trong công ty đều rất ghen tị với chị. Nhưng chẳng có ai dám thật sự làm chị phật ý, cho dù là Trần Phái Phái có ghét chị, có muốn hại chị như thế, cô ấy cũng không bao giờ thực sự đấu ra mặt với chị. Mọi người đều bằng lòng đi đường vòng một chút cho an toàn, còn em chính là cái đường vòng đó của chị. Khi em chịu thiệt thòi, chị đang ở trong lòng hai người đàn ông mà tận hưởng sự yêu chiều. Cũng giống như những việc em làm sau lưng chị, thật ra chị là người cuối cùng được biết. Lê Cận Thần là người biết đầu tiên, Dung Nham sau đó cũng đã biết, sau khi cái clip bị lộ, anh ấy đã cho người điều tra và biết được ngay kết quả. Nhưng hai người bọn họ đều không cho chị biết, đến tìm gặp em để nói chuyện, sợ rằng sẽ làm hại đến chị. Chị có biết không? Em chỉ dùng một chiêu đã hạ gục hai người bọn họ, em đánh cuộc với hai người họ, cho dù lúc nào đó chị biết được việc cái clip Trần Hiểu Vân tỏ tình bị lộ là do em làm, chị cũng sẽ không vứt bỏ em, thế nên em tận dụng thời cơ để làm hại chị. Hai người thế gia công tử, thương trường tinh anh ấy, đã bị một chiêu này của em uy hiếp, đặc biết là Dung Nham, anh ấy nói với em, nếu như em làm hại chị, anh ấy sẽ không nể mặt cho dù là với người chị quá cố của em."
"Em sai rồi." Diệp Mộc ngẩng lên, nhìn cô, mỉm cười. "Chị không phải người cuối cùng biết điều đó, Trương Lâm, Vương Dịch đã nói cho chị từ lâu, chính em là người cổ vũ Hiểu Hứa, cũng chính là em đưa clip của Dung Nham cho cô ta. Chỉ có điều... chị đã quá tin em, vì thế chị không nói ra. Em cũng không cần phải nói gì nữa, nhưng điều em làm nhiều nhất cũng chỉ là một nguyên nhân, giữa chị và Dung Nham nếu không có vấn đề thực sự, cũng sẽ không biến thành thế này. Chị không trách em, thực sự không trách em. Chị tự làm tự chịu, chẳng thể trách ai được." Diệp Mộc nói, giọng đều đều.
"Câu cuối cùng..." Trương Lâm quay hẳn người lại, nhìn vào Diệp Mộc. "Diệp Mộc, cái que thử thai ấy... kết quả là của em."
Diệp Mộc ngẩng lên: "Chuyện đến tháng hôm đó của em là..."
"Em cố tình làm vậy, em cắn móng tay, nhỏ máu lên quần, để lừa chị về nhà cùng em, cũng là để chị sau khi sự việc xảy ra sẽ không nghi ngờ em."
Diệp Mộc đưa tay ôm đầu, một lúc sau cô bật cười đau khổ: "Làm khó em rồi, phải tốn bao nhiêu công sức."
"Đó là đứa con của Trần Nguyên, hơn một tháng rồi, không ai biết cả, ngoại trừ chị và em."
Diệp Mộc nhìn thẳng vào mắt cô, cười khó khăn: "Rồi sao?"
Trương Lâm mím đôi môi nhợt nhạt: "Em biết chị giới thiệu Ô Long Trà đến chỗ Vương Dịch làm việc."
"Rồi sao?" Diệp Mộc nhắc lại một lần nữa. "Em thấy chị nên đưa tin tức này cho Ô Long Trà, để lộ ra ngoài, để báo thù em sao? Trương Lâm, chị sẽ không làm như vậy. Em muốn giảm bớt đi cảm giác tội lỗi của bản thân nên muốn đẩy chị xuống nước giống như em đúng không? Em không thể tự quyết định có nên giữ đứa trẻ này lại hay không, đúng không? Muốn chị tung tin này ra ngoài, ép em không thể không phá bỏ cái thai này đi, đúng không? Trương Lâm, sau khi em đã dạy cho chị một bài học như vậy, em cho rằng chị sẽ tin em sao? Trong mắt em, chị ngu ngốc thế, muốn lừa bao nhiêu lần cũng được sao? Chị sẽ không nói ra đâu, chị sẽ chờ xem em sẽ kháng cự thế nào, sẽ đau khổ thế nào, may mà những thứ này đã chẳng còn liên quan gì đến chị nữa rồi."
Trương lâm cười, vẫn ngọt ngào như trước đây. Diệp Mộc cũng cười, chưa bao giờ lạnh lùng như thế.
"Được thôi, em đi đây, tạm biệt." Trương Lâm nhẹ nhàng nói, nét mặt đã tươi tỉnh trở lại. "Diệp Mộc... cảm ơn chị, cho dù là vì trước đây hay sau này."
"Chị cũng như vậy." Diệp Mộc xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi bỗng cô quay mặt lại: "Trương Lâm, chuyện của Cylin và Lâm Kinh Vũ, có phải là em không?" Câu hỏi này trước đây Diệp Mộc đã hỏi một lần, Trương Lâm đã thề với trời rằng không phải là cô.
Trương Lâm khẽ lắc đầu: "Không phải em, là Lê Cận Thần. Từ trước đến này cả công ty C&C đều nằm trong lòng bàn tay anh ấy. Lê Khanh Thần hoàn toàn không có quyền phá bỏ hợp đồng với em, chuyện hợp tác giữa em và cô ta là một trong những thỏa thuận giữa em và Lê Cận Thần. Anh ấy mượn scandal tình ái để đưa ra một vấn đề nan giải cho Lê Khanh Thần, sau khi sử dụng hết tất cả các mối quan hệ mà cô ta có thể sử dụng, sau đó lợi dụng em để khiến cho Dung Nham nhìn rõ bộ mặt của cô ta... Diệp Mộc, đợi sau khi em ra đi, Dung Nham sẽ biết ngay có gì đó không ổn, đến lúc đó, anh ấy sẽ biết mình đã trách nhầm chị."
"Nói như vậy, chị phải cảm ơn em rồi, cảm ơn em trong một kế hoạch vĩ đại đến như vậy, cuối cùng vẫn còn chừa lại cho chị một con đường." Diệp Mộc khẽ cười lạnh lùng. "Em đi đi, chị không muốn nhìn thấy em thêm nữa".
"Con sơ ý nên bị va đập một chút, Diệp Mộc lo lắng quá nên mới băng bó thành thế này." Dung Nham trả lời vẻ hơi khó chịu.
Anh nhắc đến Diệp Mộc một cách thân mật, thoải mái như vậy, Lê Khanh Thần ngồi một bên tỏ ra vô cùng khó xử. Cố Minh Châu vội vàng rót trà, mỉm cười gợi chuyện: "Nhị thiếu gia, uống chút trà đắng cho hạ hỏa nào." Dung Nham miễn cưỡng nhếch môi: "Cảm ơn chị dâu." Mẹ Dung Nham lên tiếng, chẳng vui vẻ gì: "Con vẫn còn tức giận sao? Bố con tối qua..."
"Mẹ!" Dung Nham ngắt lời. "Tối qua Diệp Mộc không được khỏe, con đã giải thích với bố rồi. Đợi đến lúc cô ấy khỏe lại, con đưa cô ấy về nhà mình ăn cơm."
"Dung Nham!" Mặt mẹ Dung Nham hơi biến sắc, trước mặt Khanh Thần, con trai làm như thế này là hướng đến ai?! Lê Khanh Thần vẫn mỉm cười: "Diệp Mộc không khỏe à? Thảo nào hôm nay cô ấy xin nghỉ làm để đi bệnh viện." Dung Nham ngẩng phắt đầu: "Em nói gì cơ?" Bố Dung Nham nhìn như đang có vẻ ngồi đọc báo rất thư thái, mẹ Dung Nham lấy hết những lá trà trong cốc của Dung Nham ra, lo anh uống đặc quá sẽ ảnh hưởng đến dạ dày. Dung Nham hỏi lại một cách lo lắng như vậy, mọi người tất thảy đều nhìn về phía Lê Khanh Thần. Lê Khanh Thần ngơ ngác nhìn trái nhìn phải, nhẹ giọng trả lời Dung Nham: "Anh... không biết sao?"
Dung Nham im lặng, kéo Lê Khanh Thần sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Cô ấy xin nghỉ làm? Chuyện này xảy ra khi nào?" Lê Khanh Thần làm ra vẻ không biết gì về chuyện này: "Buổi họp sáng nay Sunny xin phép thay cô ấy, mấy ngày trước em cũng thấy cô ấy không khỏe, nôn trong nhà vệ sinh, nghĩ rằng bây giờ cũng chẳng có chuyện gì gấp gáp, em liền cho cô ấy nghỉ thêm vài ngày, chẳng biết cô ấy cảm thấy không khỏe ở đâu. Sao thế? Cô ấy không nói với anh sao?"
Dung Nham quay người, cầm chìa khóa xe, đẩy cửa đi ra, cả nhà đều bị sắc mặt của anh lúc chuẩn bị rời đi làm cho giật mình, đồng loạt nhìn sang Lê Khanh Thần. Lê Khanh Thần cũng làm như sợ hãi: "Cháu... cháu đi xem anh ấy thế nào."
Thật ra anh đã phải nghĩ ra từ sớm, gần đây cô không chịu ăn gì cả, hễ ngửi thấy mùi dầu mỡ là chạy biến, buổi sáng không chịu dậy, cuộn tròn người, lăn đi lăn lại trong lòng anh cho đến khi thật sự không thể nằm thêm được nữa... Nghĩ đến những lúc cô lười nhác, điệu bộ mơ mơ màng màng đáng yêu, Dung Nham vừa giận đùng đùng vừa cảm thấy xót ruột. "Đáng đời!" Sắc mặt Dung Nham lạnh tanh, đập vào vô lăng.
Lê Khanh Thần ngồi bên ghế phu, liếc mắt, định nói gì rồi lại thôi: "Anh không phải sốt ruột, để em hỏi xem Diệp Mộc đã đến bệnh viện nào."
"Không cần, anh tự hỏi được." Dung Nham rút điện thoại, lạnh lùng từ chối. Anh không muốn cho Diệp Mộc một cơ hội hiểu lầm nào nữa, tuy rằng bây giờ anh rất muốn băm vằm tiểu quái thú có thể đang mang trong mình một tiểu quái thú con ấy ra, ăn sống nuốt tươi. Lê Khanh Thần khẽ nhún vai: "Cũng được thôi, anh đi qua công ty em, cho em xuống đó được rồi."
Khi Diệp Mộc nghe điện thoại, phía trước vẫn còn hai số nữa, giọng Dung Nham nghe rất sốt ruột. Sau khi hỏi kỹ địa điểm, ở hướng ngược lại, anh lập tức cho xe quay đầu phóng ngược lại. "Diệp Mộc!" Anh hít một hơi, giọng rất nghiêm trọng: "Em tuyệt đối đừng dại dột, vấn đề giữa hai chúng ta có thể giải quyết được, coi như anh cầu xin em, đừng động đến đứa bé." Diệp Mộc nóng bừng, anh ấy biết rồi!
"Em..." Cô nuốt nước miếng, không biết phải nói gì, chỉ nghe thấy ở đầu bên kia, giọng nói thánh thót của Lê Khanh Thần truyền đến: "Dung Nham, thắt dây an toàn vào!" Trái tim Diệp Mộc lập tức lạnh toát. Dung Nham sao còn để ý được dây an toàn, nghe thấy tiếng gọi số thứ tự đầu bên kia, trong lòng càng sốt ruột, nhấn ga, lách qua những chiếc xe đang lao đến trước mặt, cực kỳ nguy hiểm.
"Diệp Mộc!" Chiếc xe lao đi vun vút. "Em có nghe thấy không?! Không được động đến đứa bé!" Ngập tràn trong đầu anh là bộ mặt kiên quyết của cô, anh chưa bao giờ cảm thấy hoảng hốt như lúc này, còn Diệp Mộc sau khi thấy giọng hoảng hốt của Lê Khanh Thần, chẳng nói lời nào liền cúp máy.
Một chiếc xe chở hàng đi ngược chiều sượt qua bên cạnh chiếc xe Dung Nham, một chiếc xe việt dã theo ngay sau không kịp tránh, lao thẳng tới. Dung Nham bẻ quặt tay lái để tránh, chiếc xe việt dã lao vút đi, xe của Dung Nham bị đâm văng mất phần bảo vệ phía trước, lao thẳng vào cái cây lớn bên vệ đường, đầu xe bẹp rúm vô cùng đáng sợ.
Một khung cảnh hỗn loạn.
"... Dung Nham!" Lê Khanh Thần cố kiềm chế cơn đau đầu, buồn nôn ghê gớm ập đến, xoay người kiểm tra vết thương của Dung Nham. Dung Nham khẽ động đậy, sau đó đạp chân một cách khó khăn, thoát ra khỏi túi bơm khí và khoang lái đã biến dang. Một chiếc xe khác thấy xảy ra tai nạn, chạy đến giúp đỡ, Dung Nham và những người khác cùng nhau kéo Lê Khanh Thần ra ngoài, sau khi kiểm tra vết thương của cô, thấy chỉ là xây xước ngoài da, Dung Nham không quan tâm đến những người đang vây quanh, kiên quyết rời khỏi đó trước. Ánh mặt trời lúc hai giờ chiều, cảnh vật đất trời yên bình, bộ dạng gầm gừ, gương mặt trắng bệch của Dung Nham lúc quay người đi làm cho tất cả mọi người có mặt tại đó cảm thấy tim đập chân run.
Lý Vi Nhiên đã từng hỏi Dung Nham một câu: "Anh hai, lúc bình thường anh thoải mái tự do như vậy, sao sau khi yêu Diệp Tử anh lại trở nên nghiêm túc thế?" Trong khi điên cuồng lao đến bệnh viện, Dung Nham không ngừng nghĩ đến điều này, cả thế giới của anh chỉ còn lại một câu hỏi này, bên tai chỉ có tiếng thở nặng nề của chính mình, toàn thân anh đau buốt, nhất là trái tim. Nghiêm túc, là bởi vì anh thật lòng!
Cuối cùng cũng đến được cổng bệnh viện, lúc bước lên cầu thang, Dung Nham bước lảo đảo, cuối cùng không chịu được nữa dừng lại một lúc, mồ hôi đầm đìa trên trán, anh chau mày, cúi gập người xuống nôn. Lúc ngẩng lên, dường như mọi cảnh vật xung quanh mờ đi, Dung Nham nhắm mắt, khẽ vuốt vuốt phần xương ức, một cơn đau ập đến khiến anh phải hít vào một hơi thật dài.
Cuối cùng cũng tìm được Diệp Mộc, sắc mặt cô còn trắng hơn so với anh, trái tim Dung Nham lập tức như rơi xuống vực sâu không đáy: "Diệp Mộc!" Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, cúi người, nhìn thẳng vào Diệp Mộc đang ngồi im lìm ở đó. "Diệp Mộc, em nhìn anh đi!" Trong vòng tay Dung Nham, Diệp Mộc run lên bần bật, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng răng va vào nhau, cô ngẩng đầu, thất thần nhìn Dung Nham.
"Diệp Mộc!" Dung Nham ho một tiếng, nuốt vị tanh ở cổ họng xuống, giọng nói của anh ngọt ngào, nhẹ nhàng hơn làn gió xuân tháng Ba. "Đứa trẻ? Con của chúng mình đâu?" Diệp Mộc mở miệng định nói gì đó, nhưng giọng nói của cô quá nhỏ, bên tai Dung Nham lúc này chỉ toàn là những tiếng u u, anh không nghe rõ cô nói gì, chỉ thấy sự hoảng loạn hiện lên trong ánh mắt Diệp Mộc và cả cái lắc đầu quả quyết của cô.
m thanh bên tai lúc xa lúc gần, cuối cùng Dung Nham buông tay ra: "DIỆP MỘC..." Anh ho không dứt, đưa tay ôm miệng, máu dính đầy lòng bàn tay, bị anh nắm chặt lại như ôm chặt lấy đứa con thân yêu mà trong tưởng tượng của anh đã biến mất hoàn toàn. "Em độc ác quá!" Anh nghiến răng nói từng chữ một.
Diệp Mộc trừng mắt, từng hàng nước mắt lăn xuống, cô đứng dậy giơ tay về phía anh, ngữ điệu gần như bi thương đến nhỏ máu: "Dung Nham..." Dung Nham lùi về phía sau, giơ tay ngăn lại, ra ý cô đừng tiến lại gần. Anh đứng vững, cơn đau ghê gớm trong phổi lan đến từng tế bào, hình ảnh Diệp Mộc trước mặt dần mờ đi, ý thức mơ hồ của anh dừng lại ở giây phút khiến cho anh đau đớn đến tột cùng trong những năm tháng dài đằng đẵng sau này.
Cả đời mình, anh chỉ lùi lại duy nhất một bước này, chưa bao giờ từng nghĩ, chính vì nó mà khiến cho anh và cô về sau muôn trùng xa cách.
"Ông làm ơn nói một lần nữa?" Diệp Mộc ngớ người. "Cô gái, quả thật cô không có thai. Triệu chứng buồn nôn và nôn khan là do dạ dày bị viêm." Bác sĩ là một người đàn ông hòa nhã đã ngoài năm mươi, những tình huống thế này ông đã gặp nhiều, ông nở nụ cười hiền hậu. "Những cô gái có áp lực công việc lớn như cô bị nhầm lẫn thành có thai ngày càng nhiều, nhưng cô không cần phải lo lắng, cô vẫn còn trẻ, điều chỉnh lại thể trạng, muốn có con cũng không phải việc khó..."
Sắc mặt Diệp Mộc còn thảm hơn tờ giấy trắng: "Bác sĩ!" Cô nhỏ giọng hỏi: "Trong trường hợp của tôi, nếu dùng que thử thai để thử có thể có phản ứng dương tính không?"
"Đương nhiên là không thể", bác sĩ cười. "Sai số của que thử thai chỉ có thể xảy ra ở giai đoạn đầu không thể kiểm tra được, sao có thể rõ ràng là không có thai mà lại có phản ứng dương tính được chứ?"
Dung Nham rút tay ra, giả bộ làm động tác vứt bỏ: "Em khá lắm!"
"Dung Nham!" Lê Khanh Thần sợ hãi lao đến, lần đầu tiên Diệp Mộc nhìn thấy cô ta trông đáng sợ đến vậy, cô ta đưa tay đỡ lấy Dung Nham đang ngã vật xuống, cả hai người cùng ngã xuống đất. Một đám đông bác sĩ, y tá lao đến. Dung Lỗi, Cố Minh Châu và rất nhiều người trong nhà họ Dung nhìn về phía cô với ánh mắt như ăn tươi nuốt sống đến đáng sợ...
"Diệp Mộc! Diệp Mộc! Tỉnh lại đi! Em đang nằm mơ! Mau tỉnh lại đi!" Tần Tang cầm chiếc khăn tay đã vắt nước đặt lên mặt cô, cuối cùng cũng khiến cho cô tỉnh lại.
"Chị! Chị!" Đầu óc Diệp Mộc vẵn chưa tỉnh táo hẳn, khi đã đỡ hơn, cô lật chiếc chăn ra định bước xuống giường, bị Tần Tang đẩy trở lại.
"Đừng đi, chỗ anh ấy bây giờ trong ngoài ba vòng toàn người là người, em có đi cũng không nhìn thấy được đâu."
Diệp Mộc muốn òa khóc, lao đến đầu giường, tay run run cầm lấy điện thoại, gọi điện cho Lý Vi Nhiên. Lý Vi Nhiên không nghe máy, cô gọi lại lần nữa, anh tắt máy không nghe. Tiếp đó, Lý Vi Nhiên gửi một tin nhắn, có hai chữ: "Bình an." Diệp Mộc đọc đi đọc lại đoạn tin nhắn chỉ có hai chữ ấy suốt năm phút, lúc này mới thở phào một tiếng, tay cầm điện thoại đặt lên chiếc trán đầy mồ hôi, cô đau đớn nhắm mắt, co người lại.
Tần Tang thầm thở dài, ngày hôm qua Dung Nham phải làm một cuộc phẫu thuật lớn, trong thời gian ngắn nhất Dung gia đã triệu tập tất cả bác sĩ chuyên gia đầu ngành đến bệnh viện, các cao thủ trong bệnh viện tư nhân thuộc tập đoàn Lương Thị cũng lập tức xuất hiện, không khí khắp bệnh viện cực kỳ khẩn trương. Các anh em trong Lương Thị đều có mặt đầy đủ, Lý Vi Nhiên bận bịu bên đó không thể sang được, một mình Tần Tang ôm cái bụng đã to, có khuyên thế nào Diệp Mộc vẫn không động đậy, im lặng như khúc gỗ, cuối cùng không còn cách nào khác, đành tiêm cho cô một mũi an thần, bảo tài xế chở về nhà.
"Chị..." Diệp Mộc gọi Tần Tang, giọng nói lạc đi. "Em muốn gặp anh ấy, em muốn được nhìn thấy anh ấy! Chị nghĩ cách gì đi, em cầu xin chị..."
Diệp Tử, đừng bảo bây giờ chỗ đó người vây vòng trong vòng ngoài, con muỗi chẳng lọt vào được, cho dù có cách chị cũng không thể cho em vào được. Mẹ em đã ra mệnh lệnh, trưa mai bà sẽ đến đây, trước khi bà ấy đến, em không được phép đi đâu. Nếu em mà thiếu mất một sợi tóc, bà ấy sẽ hỏi tội chị và Tiểu Tề."
Diệp Mộc không thể ra ngoài, lại có người đến tận nơi tìm.
Khi Trương Lâm đứng trước mặt Diệp Mộc, Diệp Mộc không khóc, chỉ bó gối ngồi trên giường bất động, hàng mi dài của cô đọng đầy nước mắt, khi chớp mắt giống như một con bướm đang khẽ rung đôi cánh sũng nước.
"Em đã đến xem rồi, đã phẫu thuật xong, rất thành công, anh ấy vẫn chưa tỉnh, nhưng đã qua giai đoạn nguy hiểm." Trương Lâm rót một cốc nước ấm, đặt vào tay Diệp Mộc. "Chị uống chút nước đi. Đương nhiên, thay vào đó chị cũng có thể hắt vào mặt em."
"Lê Khanh Thần đã cho em những gì?" Diệp Mộc không đỡ lấy, cất tiếng hỏi. Trương Lâm khẽ cười: "Thứ mà chị không thể cho."
"Em khá lắm, Trương Lâm", Diệp Mộc khẽ tán thưởng cô một cách thật lòng. "Em luôn có thể đạt được thứ mà một người không thể cho em từ một người khác một cách hiệu quả nhất."
"Chị không cần mỉa mai em, em đê tiện thế nào, trong lòng em biết rõ hơn chị." Giọng nói của Trương Lâm có chút mỉa mai. "Diệp Mộc, là em có lỗi với chị, em đã lừa chị, lợi dụng chị, làm hại chị, em sẽ bị ác giả ác báo, em biết. Đi một ngày đàng học một sàng khôn, em là thành công đầu đầu tiên của chị, cũng là khoản học phí đầu tiên, đừng tin tưởng bất kỳ ai trong cái giới này. Em đến là để nói với chị những điều này, ngày mai em sẽ đi, đến Mỹ quay phim, tiện thể chuẩn bị cho văn phòng làm việc cá nhân của em."
"Đi may mắn." Diệp Mộc nói không chút cảm xúc, bàn tay đặt trên bản lề cánh cửa miết từ từ.
"Diệp Mộc!" Cô quay lưng lại phía Diệp Mộc, giọng nói trầm khàn. "Diệp Mộc, em... em không có ý tự biện minh cho mình, chỉ là có quá nhiều chuyện... từ trước đến nay chị chưa bao giờ nghĩ vì em. Kể từ khi bước vào công ty đến bây giờ, từ Lê Cận Thần đến Dung Nham, lúc nào chị cũng bước đi trên tầng cao, các nữ nhân viên trong công ty đều rất ghen tị với chị. Nhưng chẳng có ai dám thật sự làm chị phật ý, cho dù là Trần Phái Phái có ghét chị, có muốn hại chị như thế, cô ấy cũng không bao giờ thực sự đấu ra mặt với chị. Mọi người đều bằng lòng đi đường vòng một chút cho an toàn, còn em chính là cái đường vòng đó của chị. Khi em chịu thiệt thòi, chị đang ở trong lòng hai người đàn ông mà tận hưởng sự yêu chiều. Cũng giống như những việc em làm sau lưng chị, thật ra chị là người cuối cùng được biết. Lê Cận Thần là người biết đầu tiên, Dung Nham sau đó cũng đã biết, sau khi cái clip bị lộ, anh ấy đã cho người điều tra và biết được ngay kết quả. Nhưng hai người bọn họ đều không cho chị biết, đến tìm gặp em để nói chuyện, sợ rằng sẽ làm hại đến chị. Chị có biết không? Em chỉ dùng một chiêu đã hạ gục hai người bọn họ, em đánh cuộc với hai người họ, cho dù lúc nào đó chị biết được việc cái clip Trần Hiểu Vân tỏ tình bị lộ là do em làm, chị cũng sẽ không vứt bỏ em, thế nên em tận dụng thời cơ để làm hại chị. Hai người thế gia công tử, thương trường tinh anh ấy, đã bị một chiêu này của em uy hiếp, đặc biết là Dung Nham, anh ấy nói với em, nếu như em làm hại chị, anh ấy sẽ không nể mặt cho dù là với người chị quá cố của em."
"Em sai rồi." Diệp Mộc ngẩng lên, nhìn cô, mỉm cười. "Chị không phải người cuối cùng biết điều đó, Trương Lâm, Vương Dịch đã nói cho chị từ lâu, chính em là người cổ vũ Hiểu Hứa, cũng chính là em đưa clip của Dung Nham cho cô ta. Chỉ có điều... chị đã quá tin em, vì thế chị không nói ra. Em cũng không cần phải nói gì nữa, nhưng điều em làm nhiều nhất cũng chỉ là một nguyên nhân, giữa chị và Dung Nham nếu không có vấn đề thực sự, cũng sẽ không biến thành thế này. Chị không trách em, thực sự không trách em. Chị tự làm tự chịu, chẳng thể trách ai được." Diệp Mộc nói, giọng đều đều.
"Câu cuối cùng..." Trương Lâm quay hẳn người lại, nhìn vào Diệp Mộc. "Diệp Mộc, cái que thử thai ấy... kết quả là của em."
Diệp Mộc ngẩng lên: "Chuyện đến tháng hôm đó của em là..."
"Em cố tình làm vậy, em cắn móng tay, nhỏ máu lên quần, để lừa chị về nhà cùng em, cũng là để chị sau khi sự việc xảy ra sẽ không nghi ngờ em."
Diệp Mộc đưa tay ôm đầu, một lúc sau cô bật cười đau khổ: "Làm khó em rồi, phải tốn bao nhiêu công sức."
"Đó là đứa con của Trần Nguyên, hơn một tháng rồi, không ai biết cả, ngoại trừ chị và em."
Diệp Mộc nhìn thẳng vào mắt cô, cười khó khăn: "Rồi sao?"
Trương Lâm mím đôi môi nhợt nhạt: "Em biết chị giới thiệu Ô Long Trà đến chỗ Vương Dịch làm việc."
"Rồi sao?" Diệp Mộc nhắc lại một lần nữa. "Em thấy chị nên đưa tin tức này cho Ô Long Trà, để lộ ra ngoài, để báo thù em sao? Trương Lâm, chị sẽ không làm như vậy. Em muốn giảm bớt đi cảm giác tội lỗi của bản thân nên muốn đẩy chị xuống nước giống như em đúng không? Em không thể tự quyết định có nên giữ đứa trẻ này lại hay không, đúng không? Muốn chị tung tin này ra ngoài, ép em không thể không phá bỏ cái thai này đi, đúng không? Trương Lâm, sau khi em đã dạy cho chị một bài học như vậy, em cho rằng chị sẽ tin em sao? Trong mắt em, chị ngu ngốc thế, muốn lừa bao nhiêu lần cũng được sao? Chị sẽ không nói ra đâu, chị sẽ chờ xem em sẽ kháng cự thế nào, sẽ đau khổ thế nào, may mà những thứ này đã chẳng còn liên quan gì đến chị nữa rồi."
Trương lâm cười, vẫn ngọt ngào như trước đây. Diệp Mộc cũng cười, chưa bao giờ lạnh lùng như thế.
"Được thôi, em đi đây, tạm biệt." Trương Lâm nhẹ nhàng nói, nét mặt đã tươi tỉnh trở lại. "Diệp Mộc... cảm ơn chị, cho dù là vì trước đây hay sau này."
"Chị cũng như vậy." Diệp Mộc xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi bỗng cô quay mặt lại: "Trương Lâm, chuyện của Cylin và Lâm Kinh Vũ, có phải là em không?" Câu hỏi này trước đây Diệp Mộc đã hỏi một lần, Trương Lâm đã thề với trời rằng không phải là cô.
Trương Lâm khẽ lắc đầu: "Không phải em, là Lê Cận Thần. Từ trước đến này cả công ty C&C đều nằm trong lòng bàn tay anh ấy. Lê Khanh Thần hoàn toàn không có quyền phá bỏ hợp đồng với em, chuyện hợp tác giữa em và cô ta là một trong những thỏa thuận giữa em và Lê Cận Thần. Anh ấy mượn scandal tình ái để đưa ra một vấn đề nan giải cho Lê Khanh Thần, sau khi sử dụng hết tất cả các mối quan hệ mà cô ta có thể sử dụng, sau đó lợi dụng em để khiến cho Dung Nham nhìn rõ bộ mặt của cô ta... Diệp Mộc, đợi sau khi em ra đi, Dung Nham sẽ biết ngay có gì đó không ổn, đến lúc đó, anh ấy sẽ biết mình đã trách nhầm chị."
"Nói như vậy, chị phải cảm ơn em rồi, cảm ơn em trong một kế hoạch vĩ đại đến như vậy, cuối cùng vẫn còn chừa lại cho chị một con đường." Diệp Mộc khẽ cười lạnh lùng. "Em đi đi, chị không muốn nhìn thấy em thêm nữa".
Danh sách chương