Ngồi trên xe ngựa giằng xốc qua một đoạn đường dài, Thạch Yến có loại xúc động muốn nôn mửa, tuy nhiên nhìn đến người bên cạnh khuôn mặt trấn tỉnh, hoàn toàn giống như không có việc gì ngồi đó nhàn nhã cầm quạt phất qua phất lại, nàng lại cố đè xuống.

Ở hiện đại nàng chính là vua say xe, đi xe gì cũng có thể nôn đến mật xanh huống chi là loại xe ngựa vô cùng không êm ái này?!

Hàn Thiên Quân nhìn mặt nữ tử bên cạnh lúc xanh lúc trắng, chỉ nhè nhẹ liếc mắt một cái đầy khinh thường, môi mỏng tử tốn phun ra hai chữ: “Vô dụng!”

“Quân vương, người cứ im lặng càng lâu càng tốt, thỉnh người mãi mãi đừng mở miệng ra đi!” Thạch Yến không vui trừng hắn, ánh mắt long lanh mọng nước vì tức giận mà mở to vô cùng đáng yêu. Hàn Thiên Quân có chút mơ hồ nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại trạng thái ‘mặt than’ ban đầu, dời mắt khỏi người nàng.

Hừ! Mỹ nhân kế? Xem ra đại ca hắn cũng dụng tâm không ít đây!? “Còn bao lâu mới tới nơi?” Thạch Yến nhịn không được mệt mỏi, một lúc sau lại mặt dày quay sang cùng hắn bắt chuyện.

“Thực sự không biết?” Hàn Thiên Quân cây quạt vẫn luôn che đi nữa khuôn mặt, hoàn toàn không để người đối diện nhìn ra hiện tại hắn đang có biểu cảm gì, nhưng từ giọng nói kia, Thạch Yến có thể nhận ra tám phần châm biếm mỉa mai.

Quái lạ! Tại sao hắn ta đối với nàng vẫn luôn luôn đề phòng như phòng trộm thế nhỉ? Theo như nàng biết thì bọn họ thực sự chưa từng gặp nhau lần nào, hắn vì cái cớ gì lại chán ghét nàng như vậy? Nói cách khách chính là ghét ‘Thạch Yến trước đây’ như vậy???

Thạch Yến dùng ánh mắt khó hiểu bắn sang hắn, Hàn Thiên Quân lạnh mặt liếc nàng một cái, sau đó... quay lưng về phía nàng.

Xe ngựa chật hẹp lại chỉ có thể đối diện với một tấm lưng rộng, lâu lâu còn có thể bị xốc đến bay lên một đoạn, Thạch Yến cuối cùng cũng bùng nổ: “Dừng! Bổn công chúa muốn xuống xe!!!”

Khăn hỉ trên đầu vốn dĩ đã bị nàng hung hăng kéo xuống từ lâu, Hàn Thiên Quân thân là quốc vương một nước nhưng cũng không quan tâm đến mấy thứ lễ nghĩa này cho lắm, dù sao cũng không phải hắn cam tâm tình nguyện cưới nàng, nàng như thế nào cũng không liên hệ gì với hắn.

Tuy nhiên lần này thì khác, nàng muốn xuống xe, trước bao nhiêu ánh mắt của quân lính bên cạnh hắn bắt buộc phải giữ một chút qui cũ, vì thế trước khi Thạch Yến đặt được chân xuống đất đã trong chớp mắt trùm khăn lên đầu nàng lần nữa.

Thạch Yến đang ung dung thoải mái thong dong tự tại, đột nhiên ‘Xoạt’ một tiếng liền cảm thấy trời đất tối đen, khỏi cần nói cũng biết nàng hận hắn ta hận đến mức nào.

Nha hoàn Tiểu Thanh cùng Tiểu Hoàng nghe nói chủ tử muốn xuống xe, từ hai bên tả hữu lập tức như gió mà lao ra, chỉ sợ bản thân sơ suất một chút khiến chủ tử bị thương thì bản thân các nàng thảm rồi!

Thạch Yến vô lực đành dựa vào hai nha hoàn thiếp thân nhà mình, mỗi người một bên làm điểm tựa mà chênh vênh bước xuống, cảm thấy hình như trời đất cũng bắt đầu quay cuồng rồi. Cô công chúa nào đó không hề để mắt đến hình tượng mỹ nữ nho nhã, chỉ một lòng nôn nóng thúc giục người bên cạnh dìu nàng đi sang góc khuất gần nhất có thể.

Ban đầu Tiểu Thanh cùng Tiểu Hoàng còn e sợ chủ tử sẽ lại giở trò, ngập ngừng rất lâu cũng không nhúc nhích, đến lúc Thạch Yến tức giận vô lực giậm chân một cái mới mang theo tâm trạng bất an dìu nàng đi. Vừa đến nơi, Thạch Yến chỉ còn biết vén khăn cắm đầu xuống gốc cây nôn thốc nôn tháo, bao nhiêu thứ nàng vất vã lắm mới len lén ăn được cũng vì một màn này mà hết thảy đều bị tống ra ngoài.

Đúng lúc này, một bàn tay to lớn ấm áp ở sau lưng nàng nhẹ nhàn vỗ. Thạch Yến kinh hoàng đến mức quên luôn vẻ bề ngoài nhếch nhát của bản thân mà nhảy phốc một cái xoay người lại, tà giá y đỏ thẩm theo động tác của nàng mà tạo thành một tuyệt cảnh vô cùng bắt mắt.

“Ngươi là ai?” Nàng âm thầm quan sát người đang đứng trước mặt, ánh mắt hắn ta nghiêm nghị mà ấm áp lại mang theo chút giảo hoạt, thân hình cao to vững chãi, ừm... sống mũi cao thẳng, đặc biệt chình là đôi mày kiếm hao hao giống với tên tướng công trời đánh nhà nàng.

“Đệ muội, là ta!!” Nam nhân nhẹ nhàng kéo khóe môi thành một nụ cười ấm áp, cộng thêm vẻ bề ngoài bắt mắt càng khiến hắn đặc biệt trở nên thu hút ánh nhìn của người khác phái.

Đệ muội? Gọi nàng là đệ muội sao???

Trong lòng Thạch Yến bắt đầu xuất hiện ba dấu chấm hỏi to đùng đoàn.

Người này theo như bề ngoài mà nhìn cũng có chút tương đồng với Hàn Thiên Quân, nhưng thứ cảm giác mang lại lại hoàn toàn trái ngược. Nếu nói Hàn Thiên Quân ngang ngược cô lãnh, thì người gọi nàng hai tiếng ‘Đệ muội’ này chính là ấm áp nhưng xa cách. Ừm... chính là cái loại khí khái của nam phụ truyền kỳ in trong truyền thuyết!

“Người là...?” Thạch Yến khó chịu không thèm suy đoán làm gì, nhưng nếu với trí thông minh không tồi của nàng cũng ngầm nhìn ra được, người này tám chín phần là hoàng huynh cùng cha khác mẹ với Hàn Thiên Quân!

“... Nàng...Tiểu Yến, thiệt thòi cho nàng, sau này ta nhất định không bạc đãi nàng đâu!” Nam nhân khóe mắt tràn đầy áy náy nhìn nàng, dịu dàng đưa tay lên thoa thoa làn da mềm mịn trên mặt nàng.

Thạch Yến cảnh giác lùi về phía sau, những lời hắn ta nói quả thật khó hiểu đến mức khó tin!

Đại ca à, ngươi chuyển chủ đề cũng phải biết khéo léo một chút có được hay không? Hai thứ trái ngược nhau lại bị ngươi gán gép một cách tự nhiên như vậy.

Này nhé, có ai lại đi tình tứ với thê tử của đệ đệ mình như vậy? Còn nói ra những lời không biết xấu hổ đến buồn nôn như vậy chứ??? Nàng tuy là từ thế kỷ XXI xuyên về đây, nhưng là cho dù hiện đại tư tưởng có thoáng đến mấy cũng không loạn thành ra thiên lí bất dung như vậy nha!

“Ta biết nàng đang giận ta... nhưng Tiểu Yến, ta là vạn sự bất đắt dĩ!” Nam nhân tiến lên một bước, Thạch Yến nhạy bén phát hiện ra giọng hắn ta càng ngày càng nhỏ, hình như không muốn cho người khác nghe thấy. Thạch Yến từ trong tâm khảm sâu sắc cảm thấy người này và Hàn Thiên Quân đúng là huynh đệ, mặt dày cũng ngang nhau.

“Ta thực sự không quen biết người, làm phiền người tự trọng một chút!” Nàng nâng cao âm giọng, cố ý nói cho người bên ngoài nghe thấy. Tiểu Thanh và Tiểu Hoàng vốn dĩ sau khi đưa nàng ra đây thì đã đứng ra xa một khoảng phía trước cùng đoàn người đi Tây Oa Thiên quốc, bất ngờ nghe thấy thanh âm liền hốt hoảng chạy lại: “Công chúa, có chuyện gì vậy?” Tiểu Hoàng nhanh nhên vọt tới trước, lập tức thấy được thân ảnh to lớn của nam nhân kia, hốt hoảng đến mức hét lên: “A? Ngươi là ai? Dám vô lễ với công chúa nhà ta à?”

Tiểu Thanh chậm chân hơn nhưng thị lực vô cùng tốt, tuy rằng ngây thơ nhưng chưa tới mức ngu ngốc. Gặp tình huống như thế này, nhất định phải bẩm báo cho Quân vương!

Trong lúc ba người bọn Thạch Yến đang mắt to trừng mắt nhỏ, phía xa liền truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Các ngươi loạn cái gì?”

Hàn Thiên Quân một thân y phục đỏ thẩm chói mắt, thân hình so với nam nhân kia còn có chút cao to hơn, khí thế đặt biệt hơn người. Khi hai đạo ánh mắt nam tử cùng chạm vào nhau, xung quanh lập tức xuất hiện một loại không khí giương cung bạt kiếm. Thạch Yến tựa như con chim nhỏ bị hoảng loạn, rón ra rón rén trốn khỏi nam nhân kì quái, nhanh như chớp nấp sau lưng Hàn Thiên Quân thò đầu ra nhìn.

Tuy là điểm tựa này không tốt là bao, nhưng ít nhất cũng an toàn hơn bên kia a~

Hàn Thiên Quân dùng ánh mắt không rõ ràng nhìn một loạt hành động của nàng, mắt phượng khẻ híp thành một đường nguy hiểm: “Đại hoàng huynh, nương tử là huynh thay đệ sắp đặt, đệ tôn trọng huynh thì huynh cũng nên nể mặt đệ một chút!”

“Hoàng đệ nói gì vậy? Bổn vương nghe thật sự không hiểu!” Người được gọi đại hoàng huynh, đích danh Hàn Thiên Vũ - Vũ vương gia giả ngu nhìn đệ đệ cùng cha khác mẹ, nụ cười khách sáo giả tạo.

“Rõ ràng là người sàm sở ta!” Cô nương nào đó uất ức trong lòng dâng cao, không cam tâm chu môi kháng nghị với người đối diện.

Hàn Thiên Quân có chút khó hiểu nhìn nàng bằng ánh mắt dò xét, Thạch Yến thấy hắn nhìn mình không chút thiện cảm bèn trừng lại. Hai người cứ ngươi ngó ta ta ngó ngươi, không để ý tới Hàn Thiên Vũ bên cạnh sắc mặt đã bắt đầu khó coi.

Nàng không nhận ra hắn! Thực sự không nhìn ra hắn hay sao?

Chẳng phải bọn họ đã giao hẹn, sau khi nàng được đón về Tây Oa Thiên quốc sẽ... cớ gì bây giờ lại như thế này? Đóng kịch cũng không nên đóng thành như vậy!

“Hoàng huynh, thê tử của đệ nói như vậy, huynh giải thích một chút xem?!” Hàn Thiên Quân dời tầm mắt sang đại ca hữu danh vô thực của mình, cười mà không cười nhìn hắn ta.

Mặc kệ bọn họ có diễn phức tạp như thế nào, hắn cũng chỉ cần tùy cơ ứng biến, giả ngu một chút cũng không thiệt thòi gì.

Từ lúc năm tuổi mẫu thân đã qua đời, sống được đến ngày hôm nay, leo lên được vị trí này đều là tự hắn một tay gầy dựng, tự mở đường cho bản thân đi. Chuyện có thể qua mắt được Hàn Thiên Quân hắn e rằng cũng chẳng còn!

Tấm lưng vững chải cảm nhận được hai bàn tay be bé đang nắm chặt áo mình dần dần xiết chặt, cuối cùng biến thành nhéo, đau đớn cắt đứt suy nghĩ rối loạn của hắn. Thạch Yến ở phía sau căm phẩn trút giận lên người tướng công hờ. Xem xem, thê tử ngươi bị người khác bắt nạt thành như vậy ngươi còn ở đó nói nhảm mà coi được sao?!

Càng nghĩ nàng càng cảm thấy uất ức! Hắn đây là đang nghi ngờ lời nàng hay sao chứ? Nghĩ nàng rãnh rổi không có chuyện gì làm lại đi chia rẽ huynh đệ hai người hắn chắc?!!

“Hoàng đệ, có thể là đệ muội hiểu lầm rồi!” Hàn Thiên Vũ cười gượng, cảm thấy thật mất mặt. Trước bao nhiêu binh lính như thế này lại làm ra những thứ không đâu!

“À, chính là như vậy sao?! Vậy thì tốt!!” Hàn Thiên Quân nhướng mày như đã hiểu, còn không ngừng gật đầu suy xét, nụ cười giả tạo trên môi nhanh chóng xuất hiện như mọi khi, hoàn toàn không thèm nhìn đến cô nương sau lưng đang nhảy lên bành bạch kháng nghị.

Thạch Yến trừng mắt anh chồng, hết nhìn anh chồng lại nhìn tướng công, cảm thấy bản thân thật thiệt thòi thật oan uổng.

Hừ! Hàn Thiên Vũ chứ gì? Đại bá chứ gì?? Vương gia chứ gì??? Xem sao này nàng như thế nào từ từ chỉnh hắn, cái nam nhân này tốt nhất nên tránh xa một chút!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện