Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm
“Ước gì ta và biểu ca cũng có thể được như các ngươi thì tốt biết mấy.” Liễu Thanh nhìn sự thân mật giữa hai người, vừa buồn rầu lại vừa ngọt ngào nói, “Biểu ca luôn thích coi ta như hài tử, hồi thi Hương xong ta mới nhịn không được nên đã tỏ tình cùng y, ai ngờ y lại bảo tuổi ta còn nhỏ, bị người ngoài dạy hư…”
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, dùng vẻ mặt ôn hòa và mong đợi nhìn Phó Điềm, “Ta có một yêu cầu hơi quá đáng, Phó huynh nếu rảnh thì thường xuyên đến thăm biểu ca có được không? Y… vẫn còn đang giận ta.”
Người dù sao cũng do cậu cứu về, mà bây giờ mình đang ở Nhiêu gia, đi thăm Nhiêu Khứ Niệm cũng là lẽ thường tình, Phó Điềm không nghĩ nhiều liền đáp ứng.
Sở Hướng Thiên lộ vẻ bất đắc dĩ, tay dưới bàn xoa lấy tay cậu, Phó Điềm ngờ vực, tưởng hắn có chuyện muốn nói với mình, nghiêng đầu sang hỏi, “Sao?”
“Hắn mới lừa em đó.”
Thanh âm Sở Hướng Thiên không lớn cũng chẳng không nhỏ, Phó Điềm nghe được, đương nhiên Liễu Thanh đang ngồi đối diện cũng nghe được. Phó Điềm sững sờ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía người đối diện.
Liễu Thanh đáp trả bằng một nụ cười ôn hòa ý hỏi “Hai người đang nói về chuyện gì vậy?”.
“…”
Phó Điềm chun mũi, tiếp tục kề tai nói nhỏ cùng hắn, “Làm sao anh biết?”
“Trở về rồi nói cho em nghe.” Sở Hướng Thiên nhu nhu đầu cậu, nhìn Liễu Thanh đang bày ra vẻ thuần lương vô tội, không khách khí nói: “Thực ra trừ mảnh đất phía đông của Nhiêu gia, Hữu Linh còn nhìn trúng thêm hai mảnh nữa, cũng ngay sát bên, một của Triệu gia và một của Lý gia. Bọn ta mới đến nên không mấy quen ai ở đây, muốn nhờ Liễu công tử hỗ trợ liên hệ giúp.”
Khóe miệng Liễu Thanh giật giật, người trước mắt tuy từ đầu chí cuối chẳng nói được câu nào, nhưng chỉ cần mắt không mù, đều sẽ biết đây không phải dạng người hiền lành gì. Nhìn đi, phát hiện hắn lừa Phó Điềm đi làm thuyết khách giúp mình, người nọ cũng chẳng chịu thua, lập tức đòi thù lao liền. Hắn đương nhiên không thể khước từ, không cách nào khác ngoài việc duy trì nụ cười nhã nhặn gật đầu đồng ý.
“Chuyện mua đất hai người cứ yên tâm giao cả cho ta. Đúng rồi, Phó công tử muốn mở cửa hàng gạo mà đúng chứ? Người làm đã thuê cả chưa?”
Phó Điềm lắc đầu.
Liễu Thanh nói: “Vậy để ta bảo người kiếm luôn một thể, đến hồi nếu không vừa ý Phó huynh cứ nói thẳng.”
Có Liễu Thanh đứng ra giúp đỡ, bất kể là chuyện mua đất hay việc mở cửa hàng gạo đều được giải quyết nhanh gọn hẳn. Cơm nước xong, Phó Điềm nghĩ nghĩ, quyết định theo Liễu Thanh sang thăm Nhiêu Khứ Niệm.
Nhiêu Khứ Niệm vẫn đang trong quá trình điều dưỡng, thân thể y còn quá yếu, chỉ có thể nằm một chỗ, không được đi đâu cả, suốt ngày chỉ có ăn với ngủ.
Lúc họ đến, thị nữ đang cầm thoại bản đọc cho y nghe, Nhiêu Khứ Niệm bán dựa vào thành giường ngẩn người, không biết suy nghĩ về điều gì mà thấy y có vẻ hoảng hốt.
Liễu Thanh đứng ở cửa, nhẹ giọng gọi “Biểu ca”.
Phó Điềm kinh ngạc liếc nhìn hắn, Liễu Thanh đã không còn nở nụ cười như vừa rồi, thần sắc trở nên oan ức và luống cuống, một bộ như muốn vào lại không dám tiến tới.
Thị nữ đưa lưng về phía hắn dừng đọc, vội vã thả thoại bản xuống, đứng dậy nhìn về phía cửa, không biết có nên mời người vào hay không.
“Đứng ở đó làm gì, vào đây ngồi này. Thúy La, dâng trà cho khách.”
Xem ra Nhiêu Khứ Niệm đã khỏe hơn nhiều rồi, cơ mà sắc mặt thì vẫn còn trắng bệch.
Mắt Liễu Thanh sáng lên, bước vào trước, vây quanh Nhiêu Khứ Niệm hỏi han ân cần, Nhiêu Khứ Niệm chỉ thờ ơ đáp lại vài câu, hắn vẫn rất vui vẻ.
Phó Điềm lúc này mới hiểu được câu hắn “lừa cậu” của Sở Hướng Thiên là có ý gì.
Trước nghe Liễu Thanh nói, những tưởng tình cảm giữa họ rất khăng khít, chẳng qua là do tâm ý chưa được Nhiêu Khứ Niệm đáp trả thôi, mà bây giờ nhìn lại, nhân gia người ta hình như còn chẳng thèm để ý đến hắn.
Liễu Thanh như bà mẹ già xoay quanh hỏi han mấy hồi, Nhiêu Khứ Niệm chẳng thèm cho hắn chút thân thiện nào, cuối cùng hắn chỉ mất mát rũ mắt xuống, “Ta có chuyện cần xử lý, tối ta lại đến thăm huynh sau.”
Nhiêu Khứ Niệm không níu kéo, chờ khi hắn đi xa, y mới nặng nề thở dài một hơi.
“Để hai vị phải cười chê rồi.”
Phó Điềm không tiện nhận xét gì về loại quan hệ mập mờ giữa hai người họ, đến cùng cũng không làm thuyết khách hộ Liễu Thanh, chuyển sang hỏi thăm bâng quơ, “Thương đã ổn chưa?”
Nhiêu Khứ Niệm gật đầu, “Đại phu nói không sao rồi, nhờ ơn Phó công tử đã cứu giúp.”
Phó Điềm trò chuyện cùng y một hồi, khi thấy y bắt đầu chuyển mệt, mới cáo từ rời đi.
Thời gian hẵng còn sớm, chuyện cần làm đều đã bị Sở Hướng Thiên đổ hết cho Liễu Thanh, còn mình thì nhàn quá hóa chán, Phó Điềm chủ động kéo tay Sở Hướng Thiên ra ngoài đi dạo.
Huyện Khúc Lâm khá lớn, hôm qua mới chỉ dạo có một con phố, hôm nay rảnh rỗi tiếp tục đi thăm thú.
Trừ Đại Phúc cùng theo, xung quanh đều là người xa lạ, hai người trắng trợn không kiêng dè nắm tay nhau đi trên đường cái, mặc kệ ánh nhìn từ đám đông.
Phó Điềm bị hấp dẫn bởi một tiệm bán tùng tử đường, trong đây bán đủ loại vị, đủ loại nhân khác nhau, cậu cầm lấy giấy thấm dầu vui vẻ lựa kẹo.
Sở Hướng Thiên đứng ở cửa chờ, sát vách bên là một tiệm vàng, tùy ý lướt nhìn qua hai lần, bỗng hắn dán chặt mắt vào một vật khá bắt mắt nằm bên trong.
Sợi trang sức tinh tế khúc xạ ánh sáng nhàn nhạt, treo theo hai chiếc lục lạc điêu khắc to cỡ ngón tay cái, thoạt nhìn tương đối tinh xảo.
Nắn vuốt ngón tay, không biết đang nghĩ về điều gì, cổ họng hắn giật giật, quay đầu nhìn Phó Điềm đang đưa lưng về phía cửa, hắn xoay người bước vô tiệm vàng cách vách.
Phó Điềm chọn xong kẹo, mới quay ra lại chẳng thấy người đâu, cậu vội thanh toán rồi đi ra, trùng hợp bắt gặp Sở Hướng Thiên cũng mới bước chân khỏi tiệm vàng.
Cậu kỳ quái hỏi, “Anh sang tiệm vàng chi vậy?”
Sở Hướng Thiên câu môi, hắn có vẻ đang rất vui sướng, “Sang nhìn chơi thôi.”
Không nghĩ nhiều, Phó Điềm bốc một cục tùng tử đường nhét vào miệng hắn, sau đó lại tự thưởng cho mình một cục, híp mắt tận hưởng vị ngọt trong miệng.
Sở Hướng Thiên nắm tay cậu, cái tay còn lại thì sờ sờ bên hông mình, nở một nụ cười quỷ dị.
Đi dạo đến chạng vạng, bọn họ trực tiếp vào tửu lâu ăn cơm rồi mới về Nhiêu phủ.
Cả một buổi chiều Sở Hướng Thiên cứ có vẻ mất tập trung, luôn thích ngẩn người nhìn chằm chằm Phó Điềm, sau một hồi thì bắt đầu cười ngu, cười ghê đến độ Phó Điềm còn phải rợn tóc gáy.
Sau khi rửa mặt, Phó Điềm bò lên giường nằm, dùng chăn mỏng bọc mình thành cái bánh chưng.
Phòng Sở Hướng Thiên ở sát vách, Phó Điềm vùi mình trong chăn được một lát đã nghe thấy tiếng mở cửa.
Cậu thò nửa mặt ra, cảnh giác nhìn người đến, đánh đòn phủ đầu: “Em muốn ngủ.”
“Còn sớm mà, ta có mua thứ này cho em đây.”
Sở Hướng Thiên chỉ tùy ý khoác ngoại bào, còn trung y bên trong thì xộc xệch hở hang phải nói, có thể mơ hồ nhìn thấy cả lồng ngực khỏe khoắn rắn chắc của hắn.
Tiềm thức Phó Điềm bắt đầu có dự cảm vật hắn mua chắc chắn chẳng phải thứ tốt lành gì, nhưng cậu cưỡng không nổi lòng hiếu kỳ, mở miệng hỏi: “Cái gì vậy?”
Ai kia cười tà nhìn cậu, đi tới bên giường, ngoắc ngoắc tay nói, “Ngồi lại đây, nhắm mắt lại.”
Phó Điềm do dự rồi vẫn dịch mông ra mép giường, nhắm hai mắt lại. Nhưng cậu cố tình không nhắm chặt, để hé hé một khe nhỏ, lén lút nhìn coi hắn định làm gì.
“Không được nhìn lén, nhắm cho chặt vào.” Sở Hướng Thiên điểm điểm lên chóp mũi cậu, ngồi xổm người xuống, rút chân trong chăn kéo ra ngoài.
Phó Điềm theo bản năng muốn rụt chân về, mà bị Sở Hướng Thiên nắm chặt quá không động đậy được.
Bất an cuộn tròn ngón chân nhỏ, cậu rầu rĩ hỏi: “Đã xong chưa?”
Sở Hướng Thiên móc sợi lắc chân ra, cẩn thận đeo lên cổ chân cậu.
Da Phó Điềm rất trắng, cổ chân và cẳng chân nhỏ, chỉ cần dùng hai ngón tay hắn đã dễ dàng cuốn lấy chân cậu được. Màu vàng tuy hơi tục, nhưng khi kết hợp với làn da trắng trẻo của cậu lại nổi lên vài phần quý phái.
Mà đừng mong Sở Hướng Thiên ôm được loại tâm tư thuần khiết gì, đến cả chuyện mua lắc chân cũng là để phục vụ ý đồ không đứng đắn của hắn thôi. Phó Điềm cảm nhận sự lạnh lẽo truyền đến từ cổ chân, mở mắt ra giật giật chân, hai chiếc lục lạc tinh tế linh đinh kêu leng keng, tự nhiên toát lên vẻ tình sắc khó hiểu.
Sở Hướng Thiên không tài nào dời mắt được khỏi cổ chân nhỏ của tiểu thiếu gia. Phó Điềm toan muốn rút chân về, nhưng vừa động đậy, tiểu linh đang lại vang lên, cậu lập tức lúng túng dừng động tác, chờ khi ngẫm lại, Phó Điềm tức tối đạp cái người đang sững sờ trước mặt, dữ dằn nói: “Lấy xuống cho em.”
“Đeo đi.” Sở Hướng Thiên câu môi, hôn lên mu bàn chân cậu, “Nhìn đẹp lắm.”
Thấy hắn không chịu giúp, Phó Điềm tự thu chân về, ngờ đâu nam nhân nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cũng ép sát tới, giống như… cậu đang cố ý kéo hắn qua vậy.
Hai tay chống hai bên, Phó Điềm bị hắn bức bách bán dựa trên nệm, khí thế cũng yếu hẳn, luồng nhiệt hừng hực từ bên tai lan tràn đến cổ, đỏ ửng hồng.
“Anh lại muốn làm nữa sao?” Nam nhân gần như đã dán sát vào người cậu, Phó Điềm yếu thế ngó mặt đi chỗ khác, tránh né tầm mắt nóng rực của hắn.
Thuận thế dùng chóp mũi cà cà lên lỗ tai cậu, Sở Hướng Thiên nhẹ giọng cười, “Sáng nay còn gọi ta là phu nhân kia mà, sao giờ phu quân lại không nhận?”
“Ước gì ta và biểu ca cũng có thể được như các ngươi thì tốt biết mấy.” Liễu Thanh nhìn sự thân mật giữa hai người, vừa buồn rầu lại vừa ngọt ngào nói, “Biểu ca luôn thích coi ta như hài tử, hồi thi Hương xong ta mới nhịn không được nên đã tỏ tình cùng y, ai ngờ y lại bảo tuổi ta còn nhỏ, bị người ngoài dạy hư…”
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, dùng vẻ mặt ôn hòa và mong đợi nhìn Phó Điềm, “Ta có một yêu cầu hơi quá đáng, Phó huynh nếu rảnh thì thường xuyên đến thăm biểu ca có được không? Y… vẫn còn đang giận ta.”
Người dù sao cũng do cậu cứu về, mà bây giờ mình đang ở Nhiêu gia, đi thăm Nhiêu Khứ Niệm cũng là lẽ thường tình, Phó Điềm không nghĩ nhiều liền đáp ứng.
Sở Hướng Thiên lộ vẻ bất đắc dĩ, tay dưới bàn xoa lấy tay cậu, Phó Điềm ngờ vực, tưởng hắn có chuyện muốn nói với mình, nghiêng đầu sang hỏi, “Sao?”
“Hắn mới lừa em đó.”
Thanh âm Sở Hướng Thiên không lớn cũng chẳng không nhỏ, Phó Điềm nghe được, đương nhiên Liễu Thanh đang ngồi đối diện cũng nghe được. Phó Điềm sững sờ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía người đối diện.
Liễu Thanh đáp trả bằng một nụ cười ôn hòa ý hỏi “Hai người đang nói về chuyện gì vậy?”.
“…”
Phó Điềm chun mũi, tiếp tục kề tai nói nhỏ cùng hắn, “Làm sao anh biết?”
“Trở về rồi nói cho em nghe.” Sở Hướng Thiên nhu nhu đầu cậu, nhìn Liễu Thanh đang bày ra vẻ thuần lương vô tội, không khách khí nói: “Thực ra trừ mảnh đất phía đông của Nhiêu gia, Hữu Linh còn nhìn trúng thêm hai mảnh nữa, cũng ngay sát bên, một của Triệu gia và một của Lý gia. Bọn ta mới đến nên không mấy quen ai ở đây, muốn nhờ Liễu công tử hỗ trợ liên hệ giúp.”
Khóe miệng Liễu Thanh giật giật, người trước mắt tuy từ đầu chí cuối chẳng nói được câu nào, nhưng chỉ cần mắt không mù, đều sẽ biết đây không phải dạng người hiền lành gì. Nhìn đi, phát hiện hắn lừa Phó Điềm đi làm thuyết khách giúp mình, người nọ cũng chẳng chịu thua, lập tức đòi thù lao liền. Hắn đương nhiên không thể khước từ, không cách nào khác ngoài việc duy trì nụ cười nhã nhặn gật đầu đồng ý.
“Chuyện mua đất hai người cứ yên tâm giao cả cho ta. Đúng rồi, Phó công tử muốn mở cửa hàng gạo mà đúng chứ? Người làm đã thuê cả chưa?”
Phó Điềm lắc đầu.
Liễu Thanh nói: “Vậy để ta bảo người kiếm luôn một thể, đến hồi nếu không vừa ý Phó huynh cứ nói thẳng.”
Có Liễu Thanh đứng ra giúp đỡ, bất kể là chuyện mua đất hay việc mở cửa hàng gạo đều được giải quyết nhanh gọn hẳn. Cơm nước xong, Phó Điềm nghĩ nghĩ, quyết định theo Liễu Thanh sang thăm Nhiêu Khứ Niệm.
Nhiêu Khứ Niệm vẫn đang trong quá trình điều dưỡng, thân thể y còn quá yếu, chỉ có thể nằm một chỗ, không được đi đâu cả, suốt ngày chỉ có ăn với ngủ.
Lúc họ đến, thị nữ đang cầm thoại bản đọc cho y nghe, Nhiêu Khứ Niệm bán dựa vào thành giường ngẩn người, không biết suy nghĩ về điều gì mà thấy y có vẻ hoảng hốt.
Liễu Thanh đứng ở cửa, nhẹ giọng gọi “Biểu ca”.
Phó Điềm kinh ngạc liếc nhìn hắn, Liễu Thanh đã không còn nở nụ cười như vừa rồi, thần sắc trở nên oan ức và luống cuống, một bộ như muốn vào lại không dám tiến tới.
Thị nữ đưa lưng về phía hắn dừng đọc, vội vã thả thoại bản xuống, đứng dậy nhìn về phía cửa, không biết có nên mời người vào hay không.
“Đứng ở đó làm gì, vào đây ngồi này. Thúy La, dâng trà cho khách.”
Xem ra Nhiêu Khứ Niệm đã khỏe hơn nhiều rồi, cơ mà sắc mặt thì vẫn còn trắng bệch.
Mắt Liễu Thanh sáng lên, bước vào trước, vây quanh Nhiêu Khứ Niệm hỏi han ân cần, Nhiêu Khứ Niệm chỉ thờ ơ đáp lại vài câu, hắn vẫn rất vui vẻ.
Phó Điềm lúc này mới hiểu được câu hắn “lừa cậu” của Sở Hướng Thiên là có ý gì.
Trước nghe Liễu Thanh nói, những tưởng tình cảm giữa họ rất khăng khít, chẳng qua là do tâm ý chưa được Nhiêu Khứ Niệm đáp trả thôi, mà bây giờ nhìn lại, nhân gia người ta hình như còn chẳng thèm để ý đến hắn.
Liễu Thanh như bà mẹ già xoay quanh hỏi han mấy hồi, Nhiêu Khứ Niệm chẳng thèm cho hắn chút thân thiện nào, cuối cùng hắn chỉ mất mát rũ mắt xuống, “Ta có chuyện cần xử lý, tối ta lại đến thăm huynh sau.”
Nhiêu Khứ Niệm không níu kéo, chờ khi hắn đi xa, y mới nặng nề thở dài một hơi.
“Để hai vị phải cười chê rồi.”
Phó Điềm không tiện nhận xét gì về loại quan hệ mập mờ giữa hai người họ, đến cùng cũng không làm thuyết khách hộ Liễu Thanh, chuyển sang hỏi thăm bâng quơ, “Thương đã ổn chưa?”
Nhiêu Khứ Niệm gật đầu, “Đại phu nói không sao rồi, nhờ ơn Phó công tử đã cứu giúp.”
Phó Điềm trò chuyện cùng y một hồi, khi thấy y bắt đầu chuyển mệt, mới cáo từ rời đi.
Thời gian hẵng còn sớm, chuyện cần làm đều đã bị Sở Hướng Thiên đổ hết cho Liễu Thanh, còn mình thì nhàn quá hóa chán, Phó Điềm chủ động kéo tay Sở Hướng Thiên ra ngoài đi dạo.
Huyện Khúc Lâm khá lớn, hôm qua mới chỉ dạo có một con phố, hôm nay rảnh rỗi tiếp tục đi thăm thú.
Trừ Đại Phúc cùng theo, xung quanh đều là người xa lạ, hai người trắng trợn không kiêng dè nắm tay nhau đi trên đường cái, mặc kệ ánh nhìn từ đám đông.
Phó Điềm bị hấp dẫn bởi một tiệm bán tùng tử đường, trong đây bán đủ loại vị, đủ loại nhân khác nhau, cậu cầm lấy giấy thấm dầu vui vẻ lựa kẹo.
Sở Hướng Thiên đứng ở cửa chờ, sát vách bên là một tiệm vàng, tùy ý lướt nhìn qua hai lần, bỗng hắn dán chặt mắt vào một vật khá bắt mắt nằm bên trong.
Sợi trang sức tinh tế khúc xạ ánh sáng nhàn nhạt, treo theo hai chiếc lục lạc điêu khắc to cỡ ngón tay cái, thoạt nhìn tương đối tinh xảo.
Nắn vuốt ngón tay, không biết đang nghĩ về điều gì, cổ họng hắn giật giật, quay đầu nhìn Phó Điềm đang đưa lưng về phía cửa, hắn xoay người bước vô tiệm vàng cách vách.
Phó Điềm chọn xong kẹo, mới quay ra lại chẳng thấy người đâu, cậu vội thanh toán rồi đi ra, trùng hợp bắt gặp Sở Hướng Thiên cũng mới bước chân khỏi tiệm vàng.
Cậu kỳ quái hỏi, “Anh sang tiệm vàng chi vậy?”
Sở Hướng Thiên câu môi, hắn có vẻ đang rất vui sướng, “Sang nhìn chơi thôi.”
Không nghĩ nhiều, Phó Điềm bốc một cục tùng tử đường nhét vào miệng hắn, sau đó lại tự thưởng cho mình một cục, híp mắt tận hưởng vị ngọt trong miệng.
Sở Hướng Thiên nắm tay cậu, cái tay còn lại thì sờ sờ bên hông mình, nở một nụ cười quỷ dị.
Đi dạo đến chạng vạng, bọn họ trực tiếp vào tửu lâu ăn cơm rồi mới về Nhiêu phủ.
Cả một buổi chiều Sở Hướng Thiên cứ có vẻ mất tập trung, luôn thích ngẩn người nhìn chằm chằm Phó Điềm, sau một hồi thì bắt đầu cười ngu, cười ghê đến độ Phó Điềm còn phải rợn tóc gáy.
Sau khi rửa mặt, Phó Điềm bò lên giường nằm, dùng chăn mỏng bọc mình thành cái bánh chưng.
Phòng Sở Hướng Thiên ở sát vách, Phó Điềm vùi mình trong chăn được một lát đã nghe thấy tiếng mở cửa.
Cậu thò nửa mặt ra, cảnh giác nhìn người đến, đánh đòn phủ đầu: “Em muốn ngủ.”
“Còn sớm mà, ta có mua thứ này cho em đây.”
Sở Hướng Thiên chỉ tùy ý khoác ngoại bào, còn trung y bên trong thì xộc xệch hở hang phải nói, có thể mơ hồ nhìn thấy cả lồng ngực khỏe khoắn rắn chắc của hắn.
Tiềm thức Phó Điềm bắt đầu có dự cảm vật hắn mua chắc chắn chẳng phải thứ tốt lành gì, nhưng cậu cưỡng không nổi lòng hiếu kỳ, mở miệng hỏi: “Cái gì vậy?”
Ai kia cười tà nhìn cậu, đi tới bên giường, ngoắc ngoắc tay nói, “Ngồi lại đây, nhắm mắt lại.”
Phó Điềm do dự rồi vẫn dịch mông ra mép giường, nhắm hai mắt lại. Nhưng cậu cố tình không nhắm chặt, để hé hé một khe nhỏ, lén lút nhìn coi hắn định làm gì.
“Không được nhìn lén, nhắm cho chặt vào.” Sở Hướng Thiên điểm điểm lên chóp mũi cậu, ngồi xổm người xuống, rút chân trong chăn kéo ra ngoài.
Phó Điềm theo bản năng muốn rụt chân về, mà bị Sở Hướng Thiên nắm chặt quá không động đậy được.
Bất an cuộn tròn ngón chân nhỏ, cậu rầu rĩ hỏi: “Đã xong chưa?”
Sở Hướng Thiên móc sợi lắc chân ra, cẩn thận đeo lên cổ chân cậu.
Da Phó Điềm rất trắng, cổ chân và cẳng chân nhỏ, chỉ cần dùng hai ngón tay hắn đã dễ dàng cuốn lấy chân cậu được. Màu vàng tuy hơi tục, nhưng khi kết hợp với làn da trắng trẻo của cậu lại nổi lên vài phần quý phái.
Mà đừng mong Sở Hướng Thiên ôm được loại tâm tư thuần khiết gì, đến cả chuyện mua lắc chân cũng là để phục vụ ý đồ không đứng đắn của hắn thôi. Phó Điềm cảm nhận sự lạnh lẽo truyền đến từ cổ chân, mở mắt ra giật giật chân, hai chiếc lục lạc tinh tế linh đinh kêu leng keng, tự nhiên toát lên vẻ tình sắc khó hiểu.
Sở Hướng Thiên không tài nào dời mắt được khỏi cổ chân nhỏ của tiểu thiếu gia. Phó Điềm toan muốn rút chân về, nhưng vừa động đậy, tiểu linh đang lại vang lên, cậu lập tức lúng túng dừng động tác, chờ khi ngẫm lại, Phó Điềm tức tối đạp cái người đang sững sờ trước mặt, dữ dằn nói: “Lấy xuống cho em.”
“Đeo đi.” Sở Hướng Thiên câu môi, hôn lên mu bàn chân cậu, “Nhìn đẹp lắm.”
Thấy hắn không chịu giúp, Phó Điềm tự thu chân về, ngờ đâu nam nhân nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cũng ép sát tới, giống như… cậu đang cố ý kéo hắn qua vậy.
Hai tay chống hai bên, Phó Điềm bị hắn bức bách bán dựa trên nệm, khí thế cũng yếu hẳn, luồng nhiệt hừng hực từ bên tai lan tràn đến cổ, đỏ ửng hồng.
“Anh lại muốn làm nữa sao?” Nam nhân gần như đã dán sát vào người cậu, Phó Điềm yếu thế ngó mặt đi chỗ khác, tránh né tầm mắt nóng rực của hắn.
Thuận thế dùng chóp mũi cà cà lên lỗ tai cậu, Sở Hướng Thiên nhẹ giọng cười, “Sáng nay còn gọi ta là phu nhân kia mà, sao giờ phu quân lại không nhận?”
Danh sách chương