Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm
Sở Hướng Thiên lại chỗ cậu, không thấy tiểu thiếu gia có phản ứng gì thì thẳng thắn vén vạt áo ngồi xuống cạnh Văn Điềm, đưa tay quơ quơ trước mặt cậu, “Đang mơ mộng gì đấy?”
Người nào đó bị dọa sợ giật mình, trợn tròn cặp mắt, xém chút thì ngồi bệt cả xuống đất.
Đỡ lưng giúp cậu ngồi vững lại, Sở Hướng Thiên quan sát sắc mặt Văn Điềm, thấy cậu có vẻ đang ấm ức, quyết định chuyển đề tài, “Muốn đi dạo với ta không?”
Học hắn vén vạt áo ngồi xếp bằng, Văn Điềm lắc đầu rồi hỏi thẳng: “Ngươi có theo dõi được gì không? Cha ta đi đâu vậy?”
Sở Hướng Thiên hiếm khi trầm mặc, cẩn thận nhìn cậu, chậm rãi mở miệng, “Có.”
Văn Điềm khẽ buông mắt nhìn hồ nước, thần sắc coi như bình tĩnh hỏi, “Ông ta đã đi đâu?”
Sở Hướng Thiên thấy cậu như vậy lại mềm lòng, thở dài, xoa xao đầu cậu, “Chờ đây nhé, đợi về sẽ nói cho ngươi biết.”
Nói rồi hắn liền đứng dậy đi đâu đó, Văn Điềm ngơ ngác muốn kéo hắn lại nhưng đã chậm một bước. Cậu tức giận quơ đại một cục đá quăng về phía lòng sông, hòn đá nhỏ nhảy lăn tăn hai lần trên mặt nước tạo ra những đợt sóng nhỏ rồi chìm hẳn, hệt như tâm tình thấp thỏm của cậu bây giờ.
Chống cằm chờ chốc lát, Sở Hướng Thiên mang theo một cây kẹo hồ lô cùng hai bầu rượu quay trở về.
Nhét xâu kẹo vào tay Văn Điềm, Sở Hướng Thiên đặt hai bầu rượu xuống trước mặt mình rồi chậm rãi kể lại cho cậu nghe những gì mình vừa phát hiện được.
Văn Bác Lễ đúng là có đi Hoằng Pháp tự. Ông ta đã rất cẩn thận, sau khi đến chùa lúc giữa trưa, ông ta lần lượt đi tắm rửa, thắp hương, sau đó đến Phật đường nghe thầy chùa tụng kinh, thảo luận Phật pháp cùng phương trượng.
Sở Hướng Thiên canh nửa ngày, từ lúc vừa đặt chân vào đây hắn chưa thấy chút dị thường nào. Mãi đến tận lúc sắp hoàng hôn, Văn Bác Lễ nói muốn một mình đến Phật đường để tụng kinh, tại đây Sở Hướng Thiên mới phát hiện ra đầu mối.
Sau khi ông ta tiến vào Phật đường, lập tức thay một thân y phục không quá bắt mắt, sau đó lén lút chuồn khỏi Hoằng Pháp tự. Sở Hướng Thiên vẫn luôn theo sát đằng sau, lại thấy ông ta chỉ đang đến thiện đường xây nên dưới danh nghĩa Hoằng Pháp tự.
Thiện đường được Hoằng Pháp tự lập ra với mục đích cứu tế người già trẻ em neo đơn không nơi nương tựa, ngoài ra ở đây còn có không ít những bà mẹ đơn thân không có nhà để về. Bình thường họ đều sinh sống tại nơi này, đồng thời sẽ làm chút vật phẩm như quần áo, giày dép để đi đổi lấy lương thực, ngoài ra còn làm chút đồ chơi nhỏ mang ra chợ bán, tuy không giàu có nhưng vẫn ấm no, làm đủ sống qua ngày.
Bạch Thụy Hà chính là một quản sự nho nhỏ của thiện đường này, nghe đâu bà ta năm đó khi rời nhà thì gặp phải bọn giặc cướp nên mới bị chia cắt cùng trượng phu, mang theo bụng bầu lưu lạc đến Nhạc Hà trấn, các vị sư thầy trong Hoằng Pháp tự thương xót nên rủ lòng từ bi thu lưu bà ta. Bà ta do không còn chỗ để đi đã ở tại thiện đường tính đến nay đã được hơn mười năm, ngay cả đứa con trai cũng đã lớn, đang theo học tại thư viện của trấn.
Đứng ở ngoài lại không vào, Văn Bác Lễ chuyển sang đi ngõ sau, lấy một cái còi nhỏ ra thổi một hơi, sau đó gần đấy lập tức xuất hiện một chiếc xe bò mộc mạc.
Văn Bác Lễ vừa lên xe, phu xe liền đánh xe đi về phía sau ngọn núi.
Dưới chân núi có mấy mảnh ruộng cùng vài tòa điền trang, nhưng đều cách nhau khá xa, Sở Hướng Thiên thấy Văn Bác Lễ dừng tại một tòa điền trang nọ, sau đó đỡ một người đàn bà cũng từ trên xe xuống, hai kẻ nọ thân mật sóng vai cùng tiến vào bên trong.
Nhớ kỹ địa điểm chỗ này, Sở Hướng Thiên thừa dịp trước khi trời còn chưa tối hẳn thúc ngựa quay về.
Thực ra những chuyện như vầy hắn cũng đã chứng kiến nhiều lắm rồi, kinh đô Khánh Dương sa hoa sầm uất, đâu thiếu những tay ăn chơi thích trêu hoa ghẹo nguyệt, chuyện lén nuôi tình nhân đã là an phận lắm rồi.
Tuy nói là thế nhưng khi nhìn tiểu thiếu gia mặt mày căng thẳng như đợi hắn tuyên án tử hình khiến bao lời bên môi đều không thốt ra được.
Ngược lại, sau khi Văn Điềm yên lặng nghe hết từ đầu chí cuối thì bắt đầu cân nhắc xem xem tòa điền trang ấy rốt cuộc nằm ở đâu. Văn gia vốn cũng có sản nghiệp tại Nhạc Hà trấn, nếu cậu nhớ không lầm thì gần Hoằng Pháp tự đúng là có hai toà điền trang.
Cậu mân chặt môi, siết chặt xiên kẹo trong tay, thấp giọng cảm ơn Sở Hướng Thiên.
“Đừng buồn nữa nha.” Sở Hướng Thiên nhíu mày không biết phải an ủi làm sao, hắn từ khi sinh ra đã có anh em cùng cha khác mẹ, mẫu thân cũng không còn ôm chút kỳ vọng nào đối với người cha của hắn, bởi vậy hắn mới không hiểu được tâm tình Văn Điềm giờ khắc này như thế nào, mà cũng chẳng thể tự đặt mình vào hoàn cảnh của cậu được, đành khô cằn an ủi sáo rỗng.
“Ta nào có đau lòng!”
Văn Điềm lại như con thỏ con nổi quạu do bị người túm đau lỗ tai nhỏ, dữ dằn trừng Sở Hướng Thiên, lặp lại lần nữa, “Ta đã nói ta không có đau lòng, ta chỉ đang suy nghĩ phải ăn nói làm sao với mẹ thôi!”
Cậu đã sớm biết rõ được bộ mặt thật của Văn Bác Lễ thì còn đau lòng vì ông ta làm chi nữa, cậu phát sầu là do không biết nói sao cho phải với mẫu thân và tỷ tỷ mà thôi.
Sở Hướng Thiên líu lưỡi, thì ra tiểu thiếu gia đang muốn đi méc mẹ à, nhưng tính ra chuyện này cứ để người lớn tự giải quyết vẫn hay hơn, hắn nhìn Văn Điềm vẫn đang nhíu chặt mi tâm, rút xâu kẹo trên tay cậu ra, đặt ngay miệng cậu, ra sức dỗ dành như đang dụ trẻ con: “Ăn thử đi nào, ngọt lắm đấy.”
Văn Điềm: “…”
Hai má mới vừa xẹp xuống lại phồng lên như con cá nóc, đẩy miếng kẹo kè kè bên mép ra xa, cậu cầm lấy một bình rượu để trước mặt Sở Hướng Thiên lên hớp một hớp, mơ màng nói: “Đừng coi ta như con nít.” Ai mà thèm ăn kẹo hồ lô của ngươi chứ, hứ! Sở Hướng Thiên chậc lưỡi, cầm lấy tự mình cắn một miếng, nhai một lúc lại thấy chua loét cả mặt mày, vội vàng cắm xâu kẹo xuống đất, giơ bầu rượu lên tu ừng ực cho bớt chua.
Văn Điềm bị vẻ mặt như đang tấu hài của hắn chọc cười khanh khách.
“…” Liếm một vòng quanh hàm răng, chờ vị chua kia tan đi bớt, Sở Hướng Thiên nheo mắt nhìn cậu ôm bầu rượu cười vui vẻ, không hề báo trước lanh tay nhét một cục vào miệng Văn Điềm.
Văn Điềm theo bản năng ngậm lấy cục kẹo, liếm liếm lớp đường ngọt ngào bọc bên ngoài, ngơ ngác mờ mịt.
Sở Hướng Thiên nhân cơ hội chọt chọt túi má cậu, sau mới hài lòng thu tay về.
Vị ngọt của đường tan đi nhường chỗ cho vị chua khiến mặt Văn Điềm nhăn nhúm, ráng nuốt cho xong miếng kẹo trong miệng, nhỏ giọng mắng hắn lòng dạ hẹp hòi. Sở Hướng Thiên hơi nhíu mày, dùng bầu rượu cụng vào đầu cậu, “Hòa nhau rồi nha.”
Văn Điềm trợn trắng mắt, nâng bầu rượu chậm rì rì mà uống.
Rượu cũng chỉ là loại rượu bình thường được bày bán, kém hơn rất nhiều so với rượu hoa tửu được Văn Thư Nguyệt chưng cất, thế nhưng dịch rượu cay cay tràn vào cổ họng rồi chui tọt xuống dạ dày khiến cậu ngây ngất như đang trên mây, bao phiền muộn cũng bay đi hết.
Nốc hết cả một bình, mặt mày Văn Điềm cũng đỏ ửng, cả ngươi lâng lâng khó tả, cổ nhân có câu “Nhất túy giải thiên sầu” quả không sai chút nào.
Sở Hướng Thiên mới đầu còn chưa phát hiện nhóc con nào đó đã say tí bỉ, hắn cứ ngồi yên bồi cậu, mãi tận khi người bên cạnh chuếnh choáng ngả vào lòng mình hắn mới phát hiện ra.
Văn Điềm khép hờ mắt, ôm bầu rượu rầm rì một mình, Sở Hướng Thiên bất đắc dĩ đành dìu cậu dậy, lại bị cậu bất ngờ ói cho một bãi không kịp trở tay.
Cứng còng người chờ Văn Điềm phun xong, Sở Hướng Thiên mới đặt cậu nằm sang bên, cởi áo khoát bẩn ra, chỉ mặc mỗi trung y, cũng may sắc trời đã tối mà trung y lại là màu đen, nên nếu không để ý kỹ sẽ không ai phát hiện.
Sở Hướng Thiên chế trụ tên nhóc không an phận cứ nhích tới nhích lui, sau bao nỗ lực cũng lau được cái mặt cho cậu. Nhưng mà đã uống say thì làm gì còn lý trí. Con ma men Văn Điềm há to miệng cắn hắn một cái, Sở Hướng Thiên còn chưa kịp hô đau, thì chính thủ phạm đã vùi đầu vào lòng hắn khóc thút thít.
Khóc đến thương tâm, hai cánh tay ôm chặt lấy eo Sở Hướng Thiên, hai má áp lên ngực hắn cọ lấy cọ để, Sở Hướng Thiên thậm chí còn có thể cảm nhận được dòng lệ nóng của cậu đang chảy trên ngực áo.
“…” Nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành người trong lòng, Sở Hướng Thiên vừa mờ mịt lại thêm bất đắc dĩ, tiểu thiếu gia chẳng khác gì làm từ nước, hứng lên cái là khóc.
Văn Điềm chôn trong lòng hắn khóc chít chít hồi lâu, cũng có thể là do hơi rượu khiến con người ta trở nên mềm yếu.
Sau khi trọng sinh, Văn Điềm luôn buộc mình phải trưởng thành, phải học cách biết mưu tính biết nghĩ kế, phải học cách để trở thành một nam nhân đội trời đạp đất đủ khả năng để che chở cho mẫu thân và tỷ tỷ, nhưng trong xương cậu vẫn chỉ đơn thuần là một tiểu thiếu gia yếu ớt ngày nào mà thôi, khi đủ tỉnh táo cậu còn có thể nhẫn nại, khi uống say thì tất cả tâm tình bị đè nén bấy lâu nào lập tức như nước lũ bị vỡ đê theo nước mắt tràn ra hết.
Đặc biệt là khi được dựa vào lồng ngực rắn chắc mạnh mẽ của Sở Hướng Thiên, hắn cho cậu một cảm giác an toàn, ấm áp lạ thường, Văn Điềm dúi mặt vào lòng hắn mà khóc, nước mắt nước mũi tèm lem quẹt vô áo người nọ.
Sở Hướng Thiên lại chỗ cậu, không thấy tiểu thiếu gia có phản ứng gì thì thẳng thắn vén vạt áo ngồi xuống cạnh Văn Điềm, đưa tay quơ quơ trước mặt cậu, “Đang mơ mộng gì đấy?”
Người nào đó bị dọa sợ giật mình, trợn tròn cặp mắt, xém chút thì ngồi bệt cả xuống đất.
Đỡ lưng giúp cậu ngồi vững lại, Sở Hướng Thiên quan sát sắc mặt Văn Điềm, thấy cậu có vẻ đang ấm ức, quyết định chuyển đề tài, “Muốn đi dạo với ta không?”
Học hắn vén vạt áo ngồi xếp bằng, Văn Điềm lắc đầu rồi hỏi thẳng: “Ngươi có theo dõi được gì không? Cha ta đi đâu vậy?”
Sở Hướng Thiên hiếm khi trầm mặc, cẩn thận nhìn cậu, chậm rãi mở miệng, “Có.”
Văn Điềm khẽ buông mắt nhìn hồ nước, thần sắc coi như bình tĩnh hỏi, “Ông ta đã đi đâu?”
Sở Hướng Thiên thấy cậu như vậy lại mềm lòng, thở dài, xoa xao đầu cậu, “Chờ đây nhé, đợi về sẽ nói cho ngươi biết.”
Nói rồi hắn liền đứng dậy đi đâu đó, Văn Điềm ngơ ngác muốn kéo hắn lại nhưng đã chậm một bước. Cậu tức giận quơ đại một cục đá quăng về phía lòng sông, hòn đá nhỏ nhảy lăn tăn hai lần trên mặt nước tạo ra những đợt sóng nhỏ rồi chìm hẳn, hệt như tâm tình thấp thỏm của cậu bây giờ.
Chống cằm chờ chốc lát, Sở Hướng Thiên mang theo một cây kẹo hồ lô cùng hai bầu rượu quay trở về.
Nhét xâu kẹo vào tay Văn Điềm, Sở Hướng Thiên đặt hai bầu rượu xuống trước mặt mình rồi chậm rãi kể lại cho cậu nghe những gì mình vừa phát hiện được.
Văn Bác Lễ đúng là có đi Hoằng Pháp tự. Ông ta đã rất cẩn thận, sau khi đến chùa lúc giữa trưa, ông ta lần lượt đi tắm rửa, thắp hương, sau đó đến Phật đường nghe thầy chùa tụng kinh, thảo luận Phật pháp cùng phương trượng.
Sở Hướng Thiên canh nửa ngày, từ lúc vừa đặt chân vào đây hắn chưa thấy chút dị thường nào. Mãi đến tận lúc sắp hoàng hôn, Văn Bác Lễ nói muốn một mình đến Phật đường để tụng kinh, tại đây Sở Hướng Thiên mới phát hiện ra đầu mối.
Sau khi ông ta tiến vào Phật đường, lập tức thay một thân y phục không quá bắt mắt, sau đó lén lút chuồn khỏi Hoằng Pháp tự. Sở Hướng Thiên vẫn luôn theo sát đằng sau, lại thấy ông ta chỉ đang đến thiện đường xây nên dưới danh nghĩa Hoằng Pháp tự.
Thiện đường được Hoằng Pháp tự lập ra với mục đích cứu tế người già trẻ em neo đơn không nơi nương tựa, ngoài ra ở đây còn có không ít những bà mẹ đơn thân không có nhà để về. Bình thường họ đều sinh sống tại nơi này, đồng thời sẽ làm chút vật phẩm như quần áo, giày dép để đi đổi lấy lương thực, ngoài ra còn làm chút đồ chơi nhỏ mang ra chợ bán, tuy không giàu có nhưng vẫn ấm no, làm đủ sống qua ngày.
Bạch Thụy Hà chính là một quản sự nho nhỏ của thiện đường này, nghe đâu bà ta năm đó khi rời nhà thì gặp phải bọn giặc cướp nên mới bị chia cắt cùng trượng phu, mang theo bụng bầu lưu lạc đến Nhạc Hà trấn, các vị sư thầy trong Hoằng Pháp tự thương xót nên rủ lòng từ bi thu lưu bà ta. Bà ta do không còn chỗ để đi đã ở tại thiện đường tính đến nay đã được hơn mười năm, ngay cả đứa con trai cũng đã lớn, đang theo học tại thư viện của trấn.
Đứng ở ngoài lại không vào, Văn Bác Lễ chuyển sang đi ngõ sau, lấy một cái còi nhỏ ra thổi một hơi, sau đó gần đấy lập tức xuất hiện một chiếc xe bò mộc mạc.
Văn Bác Lễ vừa lên xe, phu xe liền đánh xe đi về phía sau ngọn núi.
Dưới chân núi có mấy mảnh ruộng cùng vài tòa điền trang, nhưng đều cách nhau khá xa, Sở Hướng Thiên thấy Văn Bác Lễ dừng tại một tòa điền trang nọ, sau đó đỡ một người đàn bà cũng từ trên xe xuống, hai kẻ nọ thân mật sóng vai cùng tiến vào bên trong.
Nhớ kỹ địa điểm chỗ này, Sở Hướng Thiên thừa dịp trước khi trời còn chưa tối hẳn thúc ngựa quay về.
Thực ra những chuyện như vầy hắn cũng đã chứng kiến nhiều lắm rồi, kinh đô Khánh Dương sa hoa sầm uất, đâu thiếu những tay ăn chơi thích trêu hoa ghẹo nguyệt, chuyện lén nuôi tình nhân đã là an phận lắm rồi.
Tuy nói là thế nhưng khi nhìn tiểu thiếu gia mặt mày căng thẳng như đợi hắn tuyên án tử hình khiến bao lời bên môi đều không thốt ra được.
Ngược lại, sau khi Văn Điềm yên lặng nghe hết từ đầu chí cuối thì bắt đầu cân nhắc xem xem tòa điền trang ấy rốt cuộc nằm ở đâu. Văn gia vốn cũng có sản nghiệp tại Nhạc Hà trấn, nếu cậu nhớ không lầm thì gần Hoằng Pháp tự đúng là có hai toà điền trang.
Cậu mân chặt môi, siết chặt xiên kẹo trong tay, thấp giọng cảm ơn Sở Hướng Thiên.
“Đừng buồn nữa nha.” Sở Hướng Thiên nhíu mày không biết phải an ủi làm sao, hắn từ khi sinh ra đã có anh em cùng cha khác mẹ, mẫu thân cũng không còn ôm chút kỳ vọng nào đối với người cha của hắn, bởi vậy hắn mới không hiểu được tâm tình Văn Điềm giờ khắc này như thế nào, mà cũng chẳng thể tự đặt mình vào hoàn cảnh của cậu được, đành khô cằn an ủi sáo rỗng.
“Ta nào có đau lòng!”
Văn Điềm lại như con thỏ con nổi quạu do bị người túm đau lỗ tai nhỏ, dữ dằn trừng Sở Hướng Thiên, lặp lại lần nữa, “Ta đã nói ta không có đau lòng, ta chỉ đang suy nghĩ phải ăn nói làm sao với mẹ thôi!”
Cậu đã sớm biết rõ được bộ mặt thật của Văn Bác Lễ thì còn đau lòng vì ông ta làm chi nữa, cậu phát sầu là do không biết nói sao cho phải với mẫu thân và tỷ tỷ mà thôi.
Sở Hướng Thiên líu lưỡi, thì ra tiểu thiếu gia đang muốn đi méc mẹ à, nhưng tính ra chuyện này cứ để người lớn tự giải quyết vẫn hay hơn, hắn nhìn Văn Điềm vẫn đang nhíu chặt mi tâm, rút xâu kẹo trên tay cậu ra, đặt ngay miệng cậu, ra sức dỗ dành như đang dụ trẻ con: “Ăn thử đi nào, ngọt lắm đấy.”
Văn Điềm: “…”
Hai má mới vừa xẹp xuống lại phồng lên như con cá nóc, đẩy miếng kẹo kè kè bên mép ra xa, cậu cầm lấy một bình rượu để trước mặt Sở Hướng Thiên lên hớp một hớp, mơ màng nói: “Đừng coi ta như con nít.” Ai mà thèm ăn kẹo hồ lô của ngươi chứ, hứ! Sở Hướng Thiên chậc lưỡi, cầm lấy tự mình cắn một miếng, nhai một lúc lại thấy chua loét cả mặt mày, vội vàng cắm xâu kẹo xuống đất, giơ bầu rượu lên tu ừng ực cho bớt chua.
Văn Điềm bị vẻ mặt như đang tấu hài của hắn chọc cười khanh khách.
“…” Liếm một vòng quanh hàm răng, chờ vị chua kia tan đi bớt, Sở Hướng Thiên nheo mắt nhìn cậu ôm bầu rượu cười vui vẻ, không hề báo trước lanh tay nhét một cục vào miệng Văn Điềm.
Văn Điềm theo bản năng ngậm lấy cục kẹo, liếm liếm lớp đường ngọt ngào bọc bên ngoài, ngơ ngác mờ mịt.
Sở Hướng Thiên nhân cơ hội chọt chọt túi má cậu, sau mới hài lòng thu tay về.
Vị ngọt của đường tan đi nhường chỗ cho vị chua khiến mặt Văn Điềm nhăn nhúm, ráng nuốt cho xong miếng kẹo trong miệng, nhỏ giọng mắng hắn lòng dạ hẹp hòi. Sở Hướng Thiên hơi nhíu mày, dùng bầu rượu cụng vào đầu cậu, “Hòa nhau rồi nha.”
Văn Điềm trợn trắng mắt, nâng bầu rượu chậm rì rì mà uống.
Rượu cũng chỉ là loại rượu bình thường được bày bán, kém hơn rất nhiều so với rượu hoa tửu được Văn Thư Nguyệt chưng cất, thế nhưng dịch rượu cay cay tràn vào cổ họng rồi chui tọt xuống dạ dày khiến cậu ngây ngất như đang trên mây, bao phiền muộn cũng bay đi hết.
Nốc hết cả một bình, mặt mày Văn Điềm cũng đỏ ửng, cả ngươi lâng lâng khó tả, cổ nhân có câu “Nhất túy giải thiên sầu” quả không sai chút nào.
Sở Hướng Thiên mới đầu còn chưa phát hiện nhóc con nào đó đã say tí bỉ, hắn cứ ngồi yên bồi cậu, mãi tận khi người bên cạnh chuếnh choáng ngả vào lòng mình hắn mới phát hiện ra.
Văn Điềm khép hờ mắt, ôm bầu rượu rầm rì một mình, Sở Hướng Thiên bất đắc dĩ đành dìu cậu dậy, lại bị cậu bất ngờ ói cho một bãi không kịp trở tay.
Cứng còng người chờ Văn Điềm phun xong, Sở Hướng Thiên mới đặt cậu nằm sang bên, cởi áo khoát bẩn ra, chỉ mặc mỗi trung y, cũng may sắc trời đã tối mà trung y lại là màu đen, nên nếu không để ý kỹ sẽ không ai phát hiện.
Sở Hướng Thiên chế trụ tên nhóc không an phận cứ nhích tới nhích lui, sau bao nỗ lực cũng lau được cái mặt cho cậu. Nhưng mà đã uống say thì làm gì còn lý trí. Con ma men Văn Điềm há to miệng cắn hắn một cái, Sở Hướng Thiên còn chưa kịp hô đau, thì chính thủ phạm đã vùi đầu vào lòng hắn khóc thút thít.
Khóc đến thương tâm, hai cánh tay ôm chặt lấy eo Sở Hướng Thiên, hai má áp lên ngực hắn cọ lấy cọ để, Sở Hướng Thiên thậm chí còn có thể cảm nhận được dòng lệ nóng của cậu đang chảy trên ngực áo.
“…” Nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành người trong lòng, Sở Hướng Thiên vừa mờ mịt lại thêm bất đắc dĩ, tiểu thiếu gia chẳng khác gì làm từ nước, hứng lên cái là khóc.
Văn Điềm chôn trong lòng hắn khóc chít chít hồi lâu, cũng có thể là do hơi rượu khiến con người ta trở nên mềm yếu.
Sau khi trọng sinh, Văn Điềm luôn buộc mình phải trưởng thành, phải học cách biết mưu tính biết nghĩ kế, phải học cách để trở thành một nam nhân đội trời đạp đất đủ khả năng để che chở cho mẫu thân và tỷ tỷ, nhưng trong xương cậu vẫn chỉ đơn thuần là một tiểu thiếu gia yếu ớt ngày nào mà thôi, khi đủ tỉnh táo cậu còn có thể nhẫn nại, khi uống say thì tất cả tâm tình bị đè nén bấy lâu nào lập tức như nước lũ bị vỡ đê theo nước mắt tràn ra hết.
Đặc biệt là khi được dựa vào lồng ngực rắn chắc mạnh mẽ của Sở Hướng Thiên, hắn cho cậu một cảm giác an toàn, ấm áp lạ thường, Văn Điềm dúi mặt vào lòng hắn mà khóc, nước mắt nước mũi tèm lem quẹt vô áo người nọ.
Danh sách chương