Hai tám tháng chạp , trời rét căm căm , từng bông tuyết kết bè kết đảng rủ nhau bay đầy trời , Kinh thành Đại Lương ngập trong gió tuyết , sắp đến Tết rồi , người dân tha hương trở về đoàn tụ với thân nhân , khóc vang vọng cầu Bá.

Tiêu phủ năm nay có vẻ đông vui hơn mọi năm , Tiêu phu nhân nhìn phụ tử Tiêu soái một cái là lại rớt nước mắt , chịu khổ bao năm chính là vì khoảnh khắc hạnh phúc này đây. Tiêu Sơ Lâu thấy lão bà rơi lệ , lòng xót lắm , khẽ ôm lão bà vào lòng , tay ôn nhu vỗ về , bàn tay từng cướp đoạt mấy chục vạn sinh mệnh ấy nay trở nên quá đỗi dịu dàng , ánh mắt từng lạnh lùng quyết tuyệt, tràn ngập sát khí lạnh lẽo thấu xương nay lại tràn ngập nhu tình , mùi vị gia đình đã mài mòn vị tướng quân thiết huyết , mài mòn những tâm cơ thâm trầm , chả trách người ta nói : " Ổ ôn nhu là mồ chôn anh hùng " , Mùa đông rét mướt thế này , ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng , ai còn dậy lên nổi nhiệt huyết nơi sa trường chứ.



Chấp tử chi thủ , dữ tử giai lão .



Không cầu vinh hoa phú quý , không cầu công danh lợi lộc , chỉ cầu được nắm tay nàng tới già , cùng sống cuộc sống giản dị bình yên , con cháu sum vầy , trọn đời trọn kiếp.

Đây lại là một vị yêu mĩ nhân hơn yêu giang sơn,  não tàn hơn cả nam chính sama.

Tiêu phu nhân sắc mặt rạng rỡ , cười e lệ tựa vào ngực phu quân nhà mình.

Tiêu soái cảm thấy hài lòng lắm , nửa đời chém giết , đối mặt với minh thương ám tiễn , âm mưu quỷ kế dơ bẩn của kẻ thù chính là vì giây phút bình yên này đây. Quả đúng là phu thê kiểu mẫu , rất đáng trở thành tấm gương cho mọi người trong thiên hạ học tập và noi theo.

Cảnh tượng phu thê ân ái làm mù mắt chó độc thân này tiếc rằng không có ai thưởng thức.

Tiêu Sơ Lâu bất mãn liếc thằng con cả , cái tên vô học dốt nát , nhân hình cẩu dạng , thấy phụ mẫu ân ái mặn nồng, càm động lòng người như thế mà nó dám mặt trơ trán bóng ngồi ngoáy mũi , hình tượng thô bỉ hết sức có thể.

Tiêu Trường Phong bất đắc dĩ nhếch miệng ,  với vị phụ thân mặt dày vô đối , có chút khí tiết tuổi già đã văng cho chó ăn sạch , ngày nào cũng thả thính khắp nơi , hường phấn ngập mặt , ngọt đến ê răng này , Tiêu Trường Phong ngoài vô lực thở dài ra thì không biết làm gì khác .

- Phụ thân , ngài nhìn con làm gì ?

Tiêu Sơ Lâu hừ lạnh :

- Vô học dốt nát , lễ nghi vứt cho chó ăn à ? Ai cho phép cứ cắm đầu cắm cổ ăn hùng hục như lợn rừng thế ! Ngẩng cái mặt lên , cầm đũa như kia à ? Tay bốc bải cái gì thế ? Nhai không được phát ra tiếng ! Phải quý tộc! Quý tộc nghe chưa ?



Tiêu Trường Phong trợn trắng mắt . Quý tộc ? Quý tộc cái con khỉ ! Ông diễn show ân ái trên bàn ăn , không ai nói gì thì thôi , lại còn lên mặt dạy đời mới ghê . Cái kiểu ăn quý tộc , ăn 3 giờ mới hết con cua đồng kia , ai mà bắt chiếc cho nổi.

Nội tâm phun tào thế thôi , chứ ngoài mặt vẫn ra vẻ ngoan hiền , nhu thuận chỉnh lại tư thế cầm đũa của mình.

- Tình Nhi , dạo này con gầy quá , ăn nhiều vào .- Tiêu soái hết sức sủng nịch mà gắp cho nữ nhi bảo bối cái đùi gà vàng ruộm. Sau lại quay ra quát :

- Tiêu Trường Phong ! Còn không mau xới cơm cho muội muội ngươi ? Xuống bếp xào thêm đĩa thịt nữa , luộc thêm con gà , làm thêm mấy đĩa thịt kho tàu , nhanh!!!!.



Tiêu Trường Phong ngậm ngùi buông đũa xuống , mắt nhìn đĩa sườn xào chua ngọt đầy quyến luyến , oimeoi , lão kế phụ độc ác này còn không cho y ăn no nữa là sao ? Là sao ?!



Đừng thắc mắc rằng , đường đường là đệ nhất thế gia quân phiệt Đại Lương mà ăn cơm cần Trưởng tử đích thân lăn vào bếp , vì nha hoàn phó dịch hôm kia đã vui vẻ ôm bao tiền thưởng tung tăng về quê ăn tết rồi.

Nha hoàn phó dịch nhà khác chỉ dám hâm mộ,  ghen tỵ , căm hận với nha hoàn phó dịch Tiêu phủ , ngươi thấy nô phó nhà nào sống tự tại như thế chưa ? Một năm được về thăm nhà 4 lần , lại còn được nghỉ lễ tết , chủ nhân thì ôn hòa nho nhã , Tiêu soái không rảnh quản lí mấy chuyện lặt vặt , mà Tiêu đại tiểu thư lại không có hứng thú với gia sự , Tiêu phu nhân hiền lành , trên cơ bản là không hề bị đánh đập , hành hạ các kiểu. Đúng là hưởng phúc đến tạo nghiệt mà.

Năm nay Tiêu phủ hỉ sự liên tiếp , lão gia vui vẻ , ban thưởng hậu hĩnh , xem ra có thể mua thêm cho lão bà mấy bộ y phục rồi.



Nha hoàn phó dịch vui vẻ hân hoan về quê , cả Tiêu phủ rộng lớn thoáng cái rỗng tuếch , năm hết tết đến , kiểu gì cũng phải dọn dẹp vệ sinh , lau chùi một lượt đúng không ? Mà cái nhiệm vụ khổ sai này chả lẽ để Tiêu soái đi làm ? Never ! Hay Tiêu Nhị , Tiêu Tam thiếu gia còn đóng tã ? Dở à .  Vậy nên bạn nhỏ Tiêu Trường Phong liền gặp bi kịch.



Quét quét quét , lau lau lau , lại quét lại lau , lại lau lại quét , tròn 2 ngày mới dọn xong cả cái Tiêu phủ vô cùng hoành tránh bề thế này , Tiêu Trường Phong mặc độc một bộ nội y , mồ hôi mồ kê chảy ròng ròng , y hối hận rồi , biết thế xây cái nhà như chuồng lợn cho xong , to tổ bố thế này , đi dạo cũng mệt , nói chi tới lau dọn ? Đã thế còn...

" Chát ! " Tiềng roi ngựa nặng nề đập xuống đất. Tiêu soái khốc suất cuồng bá duệ cầm roi da trâu hai lớp đi giám sát nhi tử.

Tiêu Sơ Lâu quá hiểu cái đức hạnh của tiểu tử thối nhà mình rồi , lười trương thây đẫy xác , có thể ngồi tuyệt đối không đứng , có thể nằm tuyệt đối không ngồi , nay bắt nó đi dọn dẹp nhà cửa , chỉ cần lơ là một cái là nó lăn ra làm biếng ngay. Vì cái bệnh lười của mình mà mấy ngày qua , Tiêu Trường Phong ăn đòn không ít.



Tiêu Trường Phong mặc độc một bộ nội y trong gió tuyết lạnh lẽo mà không hế thấy lạnh , y chỉ thấy người nóng phừng phừng, lưng eo đau rát , ai biết được lão kế phụ kia lại ngoan độc như thế chứ.

Mới thoáng nghỉ ngơi một tí mà đã " nhắc nhở " rồi , Tiêu Trường Phong rùng mình một cái , ủy khuất bĩu môi , tiếp tục bò ra đất lau sàn .

Tiêu Tiểu Thiết thấy tiểu phụ thân như thế thì thương lắm , mấy lần định ra giúp , nhưng bị đuổi về chơi với hai con heo Hàm Hàm và Lạc Lạc , nó ghét 2 tên này lắm , phiền chết đi được , động tí ngoác cái mồm ra . Nhưng nó sợ cô cô Tiêu Ức Tình hơn cả , nó cứ cảm thấy cô cô đáng sợ sao sao í.



Hu hu hu , hóa ra Tiêu Tiểu Thiết nó và tiểu phụ thân không có địa vị gì trong cái nhà này hết , bị coi như nô lệ mà hành hạ .



Tối đến , Tiêu Trường Phong toàn thân bầm tím , gian nan buông màn xuống che cho 3 tên tiểu tử kia , y da dày thịt béo , muỗi đốt không sao , nhưng 3 tên củ cải đỏ kia da non thịt mềm , bị muỗi đốt một nhát thì y đau lòng chết thôi.

Đang lim dim ngủ , bỗng nghe thấy tiếng gọi khẽ như muỗi kêu:

- Tiểu phụ thân , mai chúng ta về biên cương đi.

Tiêu Tiểu Thiết nói khẽ vào tai y , âm thanh nhỏ tẹo , sợ đánh thức Tiêu Hàm Hàm và Tiêu Lạc Lạc bên cạnh.

- Về đó làm gì ? Ở kinh thành không sướng thì thôi , tiểu tử ngốc này. - Tiêu Trường Phong khẽ xoa đầu nhi tử nhặt được của mình.

Tiêu Tiểu Thiết lập tức phản bác :

- Sướng ? Tiểu phụ thân , ngài bị dở à ? Con thấy ai ai cũng khi dễ người , bắt người làm công việc nặng nhọc , không cho ăn cơm không tính , lại còn phải làm nãi nương ( bảo mẫu ) nữa chứ.

Tiêu Trường Phong dở khóc dở cười , tâm tư tên nhóc quỷ này sao lại nhạy cảm thế chứ.

- Đồ ngốc , con thấy ta bị khi dễ bao giờ , đó là ta cam tâm tình nguyện làm , phục vụ thân nhân là trách nhiệm , nghĩa vụ , và là niềm vui của ta , con không hiểu đâu , có thân nhân là may mắn lớn nhất đời này của vi phụ.

- Nhưng lão kế gia gia kia đánh tiểu phụ thân . Ô ô... đánh con không sao , nhưng lão ta đánh tiểu phụ thân đó. Đau chết đi được.



Tiêu Tiểu Thiết khóc nấc lên.

- Ấy ấy , khóc cái gì mà khóc , phụ thân đánh ta , mắng ta là thể hiện tình yêu thương con cái ấy. Đừng thấy phụ thân suốt ngày đánh ta , nhưng thực ra hạ thủ rất nhẹ , có sao đâu.

Tiêu Trường Phong vội vàng lau nước mắt cho vị tiểu tổ tông này .

- Nói bậy ! Bầm dập hết người kia kìa.



Uầy , cái này thì chịu , ai bảo cái túi da này quá mỏng manh làm chi , chỉ cần hơi dùng lực đã tím xanh rồi , mẫn cảm hết chỗ nói luôn. Nam nhân mà như cái bà nương .



- Ngủ đi. Mai vi phụ dẫn con đi đốt pháo hoa chơi.

- Thật sao ? - Dù sao cũng là tiểu hài tử , Tiêu Tiểu Thiết bi thương chưa được 2 giây , đã bị đống pháo hoa rực rỡ biết phát sáng thu hút , cười ngoác mồm chìm vào giấc ngủ.



Dọn xong mọi góc gách Tiêu phủ rồi , vốn thở phào nhẹ nhõm , Tiêu Trường Phong lập tức bị xách vào từ đường Tiêu gia.

Từ đường cổ xưa tản mác bi ai vô hạn , đôi kích cắm trên nóc tỏa ra sát khí ngùn ngụt , các đời Tiêu soái an táng ở đây , im lặng bảo hộ Tiêu phủ mãi mãi trường tồn , phù hộ hậu nhân Tiêu gia anh minh thần võ , túc trí đa mưu.

Để có địa vị như ngày hôm nay , biết bao thế hệ người Tiêu gia đã ngã xuống , da ngựa bọc thây , chết thảm nơi sa trường. Tiêu gia không phải trung thành với Hoàng đế mà là trung thành với Đại Lương , trung thành với trăm họ , muốn mọi người sống có tôn nghiêm , có cái ăn cái mặc ,  vì tín ngưỡng này mà bao thế hệ Tiêu gia không được chết già.

Tiêu Sơ Lâu ấn Tiêu Trường Phong quỳ xuống đất , dập đầu 3 cái.

- Nhìn cho kĩ , đây là tổ phụ , là tổ tông của con. Bất kể ra sao cũng phải nhớ lấy , tuyệt đối không được làm ra việc thương thiên hại lí , khiến thiên hạ lầm than , tuyệt đối không phản bội Đại Lương.



Tiêu Sơ Lâu khẽ vuốt bài vị đại ca quá cố của mình , thần sắc lạc lõng bi ai.

Bốn huynh đệ cùng nhau đập phá năm xưa , nay chỉ còn lại hai , hai người kia chết thảm , thi cốt không trọn vẹn. Mối huyết hải thâm thù này , dù có chém chết toàn bộ Đột Quyết thì cũng không đòi lại được.



- Cha , Đại bá , Tam thúc không có hậu nhân sao ?

Tiêu Trường Phong thắc mắc lắm .



Tiêu Sơ Lâu bình tĩnh nói:

- Không có ! Đại bá mẫu của con mặc giá y tiễn Đại bá con lên đường ra trận , hẹn về sẽ thành thân. Ai ngờ lại chỉ đợi được thi thể lạnh băng. Nàng tự sát trước linh cữu đại bá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện