Tiêu Tiểu Thiết phát hiện, nó thất sủng rồi !!!!!.

Vì sao nó biết ư? Đơn giản lắm, từ ngày về kinh thành, tuy được ăn ngon, được ngủ ấm, được ngắm mĩ nhân đã mắt, nhưng mà nó vẫn thích cuộc sống ở biên cương hơn cơ. Lúc đó tuy thiếu thốn 1 tí , tẻ nhạt 1 tí, nhưng mà tiểu phụ thân là của 1 mình nó nha.

Tiêu Trường Phong phổi bò đến đâu cũng không dám cho Tiêu Tiểu Thiết ăn quân lương rắn đinh , ném chó, chó chết kia, thế nên mỗi khi tuần doanh liền lén bóc lột đầu bếp béo trong quân doanh ,  kiếm ít thịt lợn để làm lạp xưởng, xúc xích, hay thịt dê hầm cho thằng con, đầu bếp nhìn Tiêu Thiếu soái đầy sùng bái, nịnh nọt hỏi,  Thiếu soái có cần gì nữa không? Tiêu Trường Phong thấy con heo này đóng giả rùa đen tởm vô cùng , cơm trong bụng muốn trào lên cổ, mê man mê tơi chạy mất dép.

Xong rồi thì biên cương lạnh tới đóng băng cả đá, quân phục của Tiêu Trường Phong phần lớn là hàng mặc lại của Tiêu soái, to đùng đoàng, củ cải đỏ Tiêu Tiểu Thiết mặc sao nổi? Thế là trong doanh trướng thỉnh thoảng phát ra tiếng sói tru đầy thống khổ , binh sĩ mắt to trừng mắt nhỏ, ngơ ngác nhìn nhau, Thiếu soái lại lên cơn gì thế? Đêm đến không cho người ta ngủ là sao??? Người cha nhị thập tứ hiếu , tấm gương chói lọi đáng để mọi người học tập và noi theo - Tiêu Thiếu soái đang trùm chăn, đốt nến, lén lút sửa lại y phục cho thằng con.

Do tay nghề có hạn nên trông Tiêu Tiểu Thiết cứ như dân tị nạn, lôi thôi , lếch thếch không chịu nổi, mới làu bàu được 2 câu, liền bị Thiếu soái thẹn quá hóa giận đá lăn quay, có mà mặc là tốt rồi, còn dám đòi hỏi hả? Có tin lão tử cho ngươi phơi mông ra không?

Bạn nhỏ Tiêu Tiểu Thiết tức thì sợ xanh mặt, im bặt. Y phục sứt sẹo, xấu xí thì sao chứ? Tên nào dám lắm mồm, lão phu giết cả nhà!!!!

Đúng vậy, Tiêu Tiểu Thiết được Tiêu Trường Phong chân truyền, đã có vài phần phong thái của Tiêu Thiếu soái rồi.

Nay về kinh thành thì sao chứ? Từ dưng chui đâu ra 2 tên oắt con, nghe đâu là Nhị thúc và Tam thúc của mình. Ủa? Nhưng sao thúc thúc lại bé hơn cả tiểu chất ( cháu ) thế này?

Tiêu Tiểu Thiết đem vấn đề hết sức thâm ảo này hỏi Tiêu soái, kết quả bị Tiêu Sơ Lâu thẹn quá hóa giận ném ra ngoài cửa sổ.



Thế thì sao chứ? Bản soái thích thế đấy, tiểu tử bé bằng cái mắt muỗi ngươi làm gì mà hỏi lắm thế? Còn không mau cút? Không thấy lão bà của Bản soái xấu hổ đỏ mặt rồi à? Lượn đi cho nước nó trong nhá.



Ờ, tự dưng mọc ra 2 tiểu thúc thì cũng thôi đi, vì cái quái gì mà 2 thằng oắt con này dám tranh giường với Tiêu Tiểu Thiết nó? Bình thường toàn là tiểu phụ thân ôm nó ngủ , nó thích nhất mùi hương thanh mát trên người phụ thân, ấy vậy mà, 2 tên ranh con kia..... mỗi đứa 1 bên, nó bị ném vào góc tường rồi.... hiu hiu...

Thế còn chưa hết, ngực tiểu phụ thân là của nó !!!! Ai cho tên Tiêu Hàm Hàm kia sờ mó? Lại còn cắn nữa??? Ôi trời, thù này không trả, thề không làm người !!!!

Cái thằng khốn  khiếp, bản soái ca mới cấu nó 1 cái, vậy mà nó dám ngoác mồm ra gào, hại tên Tiêu Lạc Lạc ngu xuẩn ngủ chảy dớt bên cạnh cũng khóc theo. Tiểu phụ thân đang mơ màng vội bật dậy, ôm 2 tên " yêu quái có mắt như mù, hỗn láo , to gan, ngu xuẩn, đáng ghét nhất trần đời " kia dỗ dành, lại còn hát ru chúng ngủ? Đây là đặc quyền của bản soái ca cơ mờ....

Quả nhiên, tiểu thúc gì đó là đáng ghét nhất !!!!!!

Ăn cần tiểu phụ thân đút, chỉ việc há cái mỏ móm răng ra nuốt, lại còn ngạo kiều phun phì phì, đi tè ra quần cũng cần tiểu phụ thân thay hộ, người khác đụng vào liền gào ầm lên, đi tắm cũng không yên, tên Tiêu Hàm Hàm đáng hận kia mở cái mồm có độc 1 cái răng cửa, dớt dãi tùm lum kêu " Kha kha" ( ca ca ) thế mà làm tiểu phụ thân ngốc nhà nó vui nửa ngày.

Hai tên tiểu nhân vô sỉ đó suốt ngày dính lấy tiểu phụ thân, nó muốn chen vào cũng khó. Tiêu Tiểu Thiết thấy mình bị bỏ rơi rồi, rất giống " cô bé bán diêm , Công chúa Bạch Tuyết " mà phụ thân hay nói. Sau đó Tiêu Tiểu Thiết tự than thân trách phận 1 hồi, khóc đỏ cả mắt luôn.

Khó khăn lắm mới chờ lão " kế gia gia" ( nickname của Tiêu soái ) bế 2 thằng con đi khoe khoang, vốn tưởng đây là thời gian ở bên tiểu phụ thân của nó, Tiêu Tiểu Thiết chờ dài răng vui vẻ lắm. Nào ngờ, đời lắm phong vân bất trắc, lại đến lượt tiểu cô đến làm phiền.

" Hu hu, mình bị vứt bỏ rồi !!!! " Tiêu Tiểu Thiết ôm đầu khóc trong góc. Bỗng nó thấy một đôi giày đen ở trước mắt. Ngước đôi mắt sưng vù lên, qua màn nước mắt mờ ảo, liền thấy bộ mặt thèm đòn của Tiêu Trường Phong, Tiêu Tiểu Thiết ủy khuất lắm, nhào vào lòng y khóc ầm lên.

- Con ghét phụ thân !!!! Mai con về biên cương, không chơi với cha nữa !!!!!



Tiêu Trường Phong hoảng hồn, đang yên đang lành, tự dưng đòi bỏ nhà đi bụi là sao? Chả lẽ là thời kì phản nghịch ? Làm ơn đi, Tiểu Thiết mới có 3 tuổi, phản nghịch cái con khỉ. Tiêu Trường Phong tự tát cho mình 1 phát , vội vàng dỗ vị tiểu tổ tông này.



- Sao lại ghét ta? Ta đâu có làm gì con?

- Còn nói không ?! Cha rõ ràng là ghét bỏ con không có mẫu thân ! Có phải không muốn thấy con nữa không? Suốt ngày quấn lấy 2 tên tiểu tử thối kia, bỏ mặc con  !!!! - Tiêu Tiểu Thiết trừng mắt lên án.

Ấy, hiểu rồi, mịa nó, Đột Lợi chết tiệt, hắn ta làm sao đẻ được thằng con quái thai bề ngoài thô tục chất phác, bên trong tinh tế, nhạy cảm hơn nữ nhân thế này??? Đột Lợi, cụ ăn gì con cúng ???

- Xin lỗi, phụ thân xin lỗi mà, đừng khóc nữa, Tiểu Thiết là nam tử hán đại trượng phu, là tiểu soái ca, khốc suất cuồng bá duệ, đẹp trai đến không dám nhìn thẳng, lòng dạ bao la , dung nạp được trăm con giao long.... tha cho ta lần này , được chứ? Ta hứa, từ nay trở đi, luôn luôn cột con bên hông, đi cưa gái cũng không bỏ, được chưa ? Đi mờ... đi mờ....

Tiêu Trường Phong thiếu điều quỳ xuống cầu xin thôi.

Mịa nó, trẻ nhỏ gì đó là khó chiều nhất !!!!!

Y nghĩ đến mình còn 2 đệ đệ, cộng thêm một đứa chưa ra đời nữa, chân tay liền run lẩy bẩy.

- Hừ ! - Tiêu Tiểu Thiết hừ lạnh.

- Được được !!!! Ta ở cạnh con đến chết không dời được chưa ? Thôi nào, đừng giận nữa , phụ thân dẫn con ra ngoài chơi nha ...

Điều kiện có vẻ hấp dẫn ? Ờ thì cái này có thể suy xét lại.

- Hứa đó?

- Thật hơn cả trân châu !!!!

- Được rồi ! Chỉ là cha là của ta . Đứa nào dám tranh tiểu phụ thân của lão tử, lão tử giết cả nhà !!!!

Thái tử gia đang cho Phụ hoàng nhà mình uống thuốc , bỗng rùng mình , hại Hoàng đế pi xa sặc xém toi cái mạng già . Mịa nó ! Thằng nào con nào dám nói xấu Cô? Ngán sống rồi !!!

Nam chính sama không biết rằng, tình địch của mình đã xuất hiện, hơn nữa còn vô cùng cường thế bá đạo nữa .

Tiêu Trường Phong khó khăn lắm mới khiến vị tiểu tổ tông này nín khóc, vội vàng lao vào bếp, đá tên đầu bếp béo ngã lăn quay, má nó, tên này nấu cơm hai mấy năm mà vẫn khó ăn như thuở ban đầu ta gặp nàng, cơm thì nhũn nhoét, thịt lợn luộc cho nhầm đường vô, rau xào thì nát troét, nói chung là , đường đường Tiêu phủ , thế gia quân phiệt đệ nhất Đại Lương mà ăn uống không bằng tên quan thất phẩm quèn.

Hôm nay lão tử làm mì Ý cho mà ăn, cộng thêm bánh ga tô, không tin không mua chuộc được con quỷ đói đầu thai Tiêu Tiểu Thiết kia.

Xắn tay áo lên, nhào bột , ấy , nhiều nước quá rồi, cho thêm ít  bột vậy, tiếp theo là cán bột ra, trong nhà bếp không có thứ đó, đạp đầu bếp béo 1 cái, hắn ta liền vội vàng đi chẻ củi, điêu khắc thành cây gậy cán bột lâm thời, tuy xấu xí 1 tí nhưng tạm chấp nhận đi, hoàn cảnh không cho phép, thích đòi hỏi không?

Xắt mì ra thành từng sợi nhỏ đếu đều, sau đó nhúng qua nước, ấy là xong phần mì.

( Chém gió nha, các đồng chí đừng có tin. )

Phần nhân , làm gì ta? À xào thịt lợn lên, thêm nước tương sẵn có, .... chế ít nước cấm chua chua ngọt ngọt, cay cay, nhưng không có ớt làm người ta đau đầu, đầu bếp béo mắt mở to như chuông đồng lên tiếng, dùng thù du ( có vị cay ) cũng được mà, thôi thì tạm chấp nhận .

Làm xong mì rồi, giờ đến bánh ga tô, trộn lòng trắng trứng gà với đường, ngoáy tung mù lên đến khi thấy bông hết mức có thể mới dừng, thêm bột mì vô, lòng đỏ trứng vào , xong cho vào lò , nướng.

Ôi dào, làm phần kem mới khó , mình vừa nãy đánh trứng mỏi nhừ tay rồi, đá đít tên đầu bếp béo bên cạnh, đúng là không có tố chất gì cả, không thấy bản thiếu gia mệt rồi à? Còn không mau đánh trứng hộ ?

Đầu bếp béo của Tiêu phủ kích động tới run rẩy, oimeoi, ngươi sống tới từng này tuổi, đã nghe tới mì Ý ? Bánh gato ? Thịt kho tàu ? Bạch trảm kê ? ..... chưa? Từ đó trở đi, vị nhân huynh này cứ dùng ánh mắt  ' lóng bỏng ' nhìn chằm chằm Tiêu Trường Phong làm y sợ vãi linh hồn , vị này không phải trúng tà chớ ???? Người ta mang trong mình một trái tim thủy tinh mong manh phấn hồng , sao chịu nổi kinh hách này chứ !  Đồ quỷ sứ à !!!  +  Động tác vẫy khăn giống với phi tần thời Mãn Thanh.



Ôm thằng con ăn mì tới mụ mị đầu óc , trương phình cả bụng lên , đi ra ngoài tản bộ ,  trẻ con ăn nhiều quá không tốt , đùa hả? Đừng thấy củ cải đỏ này mới 3 tuổi mà khinh thường, nó ăn chả kém ai đâu, loáng cái hết một đĩa làm Tiêu Trường Phong trừng suýt rách mắt.

Tiêu Tiểu Thiết ôm bụng rên hừ hừ như chó con say sữa, ăn no quá mà, đến đi đường còn chật vật nữa.

- Con xem ! Con xem ! Có ai ăn mất đâu mà sợ hả ? Ăn như quỷ đói đầu thai , mất cả mặt, làm người ta cứ tưởng ta ngược đãi con. - Tình tình lải nhải như lão mụ tử của Tiêu Trường Phong lại phát tác rồi.

- Tiểu phụ thân đừng có mà lừa con, không ai tranh ? Hừ hừ , có ma mới biết 2 con heo Hàm Hàm và Lạc Lạc kia có xông ra không chứ . Phụ thân là của con, chúng nó là ai mà dám si tâm vọng tưởng ? Hừ ! -  Tiêu Tiểu Thiết mày không thèm nhấc,  vô cùng lãnh khốc bá đạo mà hừ lạnh .

Tiêu Trường Phong há mỏ nửa ngày, không nghĩ ra từ gì phản bác, tức lắm .



Ủa? Hình như thiếu thiếu cái gì đó ..... A ! Vẹt huynh ! Sao mà quên được con vẹt chết bầm đó nhẩy ? Không biết lông đã mọc lại chưa , chứ trụi lủi trông đến tởm.

Vẹt huynh đang luyện giọng để lát nữa chửi người, bỗng dưng thấy sởn lông vẹt. Quả nhiên, ác bá mò tới cửa, tên nhân loại khốn khiếp đã vặt trụi lông của nó này, vẹt huynh còn lâu mới quên !

Tiêu Trường Phong chơi với con vẹt bảo bối của Tiêu soái 1 hồi, chợt nhận ra , mình vậy mà lại đi nói chuyện với con vẹt cấp thấp không đến 2 lạng thịt này á ? Thật là mất mặt động vật có vú mà .

Tiêu Tiểu Thiết khinh bỉ không thôi, ngốc đến thế là cùng ! Theo như tiểu cô nói thì đây chính là  " biệt nữu thụ " nha ! Đúng vậy , không sai !

Một mầm non của đất nước cứ thế bị hủy hoại trong phút chốc ! Dành 1 phút tưởng niệm cái .

---------

Tiêu Trường Phong tha lôi Tiêu Tiểu Thiết một vòng quanh Tiêu phủ rộng khiếp người, bỗng nhớ ra . Oimeoi......! Bánh gato của ta !!!!!!

Chạy hộc mật về nhà bếp, may quá, không thấy mùi khét, ủa? Sao không có ai cả thế này, bánh trong lò đi đâu mất rồi ? Gặp ma à ?

Vội vàng đi tìm,  một cái bánh to đùng đoàng như thế , không thể nói biến mất là biến mất được, tìm ra rồi, ra là Tiêu Sơ Lâu bế con đi khoe khoang xong , đói quá, bảo đầu bếp béo làm chút điểm tâm, tên béo đó không chút do dự mà "  bán chủ cầu vinh " , bê luôn bánh mới ra lò đã phết kem lên cho lão gia hưởng dụng .

Lúc Tiêu Tiểu Thiết đến nơi, cái bánh to như thế mà chỉ còn lại mỗi tẹo, 2 con heo Hàm Hàm và Lạc Lạc kia nhai nhồm nhoàm có vẻ đắc ý lắm, tức thì Tiêu Tiểu Thiết thấy đau khổ xen lẫn sung sướng.

Đau khổ vì 2 tên đốn mạt kia đã ăn mất bánh ga tô của nó rồi ! Khốn khiếp !!!! Đồ của bản soái ca mà cũng dám " nhúng chàm, khi nhục , cưỡng bức " sao?

Còn sung sướng vì may mắn nó đã ăn hết mì rồi , may mắn là vừa nãy đã cố nhồi nhét hết đĩa mì kia.

" Coi như là may mắn trong bất hạnh đi. " Tiêu Tiểu Thiết tự an ủi , xoa cái bụng no căng , hết sức mĩ mãn mà ợ một tiếng rõ to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện