Sau mười ngày núp dưới đất như chuột cống, Tiêu Trường Phong mặt trắng bệch, mắt lờ đờ, run rẩy lẩy bẩy bò lên. Má nó, sống dưới lòng đất không thoải mái tẹo nào, may y không bị hen suyễn , chứ không đã ngỏm từ lâu rồi, không khí thì loãng, đã thế còn xen lẫn cả cái mùi kinh dị của lưu huỳnh nữa chứ.

Không tệ, không tệ, thuốc nổ thêm cả vụn sắt, gang vào càng tăng lực sát thương, thêm mấy thứ " hay ho " khác nữa, ví như đường, thạch tất.... thì lại càng vui. Vậy nên mới nói, Đột Quyết à, lần này đến bố của Lanh thần ông cũng cho thành món thịt sói chiên xù nhá. Hừ hừ....

Dạo này quân doanh lạ lắm, về phần lạ như nào thì chả ai rõ, thử nghĩ nhá, cái đám điên khùng Huyền Vũ doanh kia cả ngày đội nồi sắt trên đầu, đào qua đào lại, ném gì gì đó, trông càng ngu hơn là lại đeo mõm lợn trên mặt nữa chứ, trông như một đám mới trốn ra từ tại thương điên ấy. Với lại, Đại soái cũng kì lắm cơ, không phải lúc địch chuẩn bị công thành là phải đi tìm củi, đá tảng, chuẩn bị quân nhu à? Sao giờ chả thấy chuẩn bị gì cả, hôm trước đi qua soái trướng còn thấy Đại soái viết thư tình cho lão bà kèm chiến báo nữa cơ, kiểu " ông đây vô địch thiên hạ , chả sợ bố con thằng nào " ấy. Mà kể cũng lạ, nửa tháng nay trời không mưa , mà sao tối mấy hôm trước sấm sét nổ choang choang, cây trên núi gần quân doanh bị hất tung lên, đất đá ngổn ngang cả, không biết sét gì mà khỏe thế.

Có điều mình chỉ là một đại đầu binh nho nhỏ, Đại soái bảo gì thì làm ấy thôi, quản nhiều làm gì, dù sao mình một chữ cắn đôi còn không biết, bày đặt cái gì chứ, cẩn thận bị cười thối mũi, Đại soái tự có tính toán.

Mà lúc này, vị Đại soái " tự có tính toán" đang mắt tròn mắt dẹt nhìn mấy quả tròn tròn đen sì sì, vô cùng xấu xí trước mắt, lập tức Tiêu soái liếc sang thằng nghịch tử đang ăn như rồng cuốn hổ vồ kia:

- Ăn từ từ thôi, có ai ăn mất của tiểu tử mi đâu mà vội.- Tiêu Sơ Lâu vốn bất mãn với kiểu ăn như lợn rừng, chả có phong phạm quý tộc tẹo nào  của Tiêu Trưỡng Phong từ lâu rồi, nay nhịn không nổi mới nói ra.

- Phụ thân à... hức... ngài cứ thử ở dưới đất 10 ngày sẽ rõ.... hức.....- Tiêu Trường Phong vô cùng mất hình tượng vừa nói vừa nhét bánh vào mồm, nấc liên tục mà vẫn cố nhét thêm cái nữa mói hài lòng. Mình mồm rộng mà.

- Huấn luyện đến đâu rồi? Cái này có cần lưu ý gì không? - Tiêu soái dùng bàn tay tuyệt mĩ vạn người mê của mình nghịch quả bom trước mặt, quả bom đen sì xấu xí, ấy thế mà lại tôn lên vẻ đẹp của bàn tay ấy, Tiêu Trường Phong đang ăn cũng bị mê hoặc, quên cả nhai.

- Khụ.... bán kính sát thương lớn. Bán k8nhs sát thương là 10 mét. Còn nữa, tốt nhất là chôn xuống đất, dụ địch đi qua rồi nổ. Thần khí đối phó với kị binh của địch. Còn nhiều  cái lợi hại hơn nhiều, tiếc là con không làm được. À , khi nào về kinh, con còn một thấn khí nữa, phụ thân nghe thấy dầu hỏa bao giờ chưa? - Ở Tây vực đầy. Tiểu tử mi định bày trò gì nữa? Nói trước, tấm ngọc bội kia là đồ gia truyền, sau này là sính lễ để ngươi cưới thê tử. Đừng có mà tơ tưởng.- Tiêu soái thấy bộ mặt không tốt đẹp gì của y là đủ hiểu.

- Á, còn nữa. Phụ thân có biết Đoan Mộc gia không? - Tiêu Trường  Phong phi ra tới cửa rồi lại đột ngột quay lại. Rốt cuộc nữ chính có thân phận gì????? Y không tin mấy cái mưu kế sứt sẹo chỉ lừa được trẻ em chưa tốt nghiệp tiểu học kia mà lại có thể đánh chìm được con tàu ngầm Tiêu gia được, nếu thế thì Tiêu gia đã bị tiêu diệt từ đời tám hoánh nào rồi, đâu chờ nữ chính ra tay.

- Không. Là cái giống gì thế? Chưa bao giờ nghe qua.- Tiêu soái mặt tỉnh bơ.

Tiêu Trường Phong"....." . Hạn hán lời.

Được rồi, mặc dù biết ông là người có vai vế, có địa vị xã hội ,dưới một người trên vạn người, nhưng mà có cần khinh thường nữ chính người ta như thế không? Chả trách nữ chính muốn giết cả nhà ông.

- Có việc gì à? Tiểu tử con thích nữ nhi nhà đó?

Tiêu Trường Phong có chết cũng không thích nữ nhân Đoan Mộc gia. Vị nếu không chua ngoa não tàn thì cũng là thành phần não bổ ATSM quá mức. Ai mà thích cho nổi. Vội xua tay nói:

- Không. Đánh chết cũng không. Nhi tử người cân không nổi. Chỉ là muốn hỏi Đoan Mộc Thương Khung có quan hệ gì với Tiêu gia không thôi.



Chả là trong nguyên tác nói là nữ chính và nữ phụ pháo hôi Tiêu Ức Tình có họ hàng dây mơ dễ má sao?

- Cô ta là ai thế? - Tiêu  soái cau mày khó hiểu.

- Á... đại tiểu thư Đoan Mộc phủ.- Tiêu Trường Phong vuốt ngực thở phào, suýt thì vọt từ " nữ chính" ra, may mà kìm lại được , nếu không bị vị phụ thân tinh hơn cú vọ này túm được thì tàn đời.

- Đại tiểu thư? Chịu. Ai mà nhớ.- Tiêu Sơ Lâu hiện là tộc trưởng Tiêu gia, nhưng mà con cháu  ở mạch siêu phụ ấy, ai mà nhớ nổi.- À, mẫu thân cô ta là cháu 12 đời Tiêu gia. Có điều quá xa.

Ghê thật, không ngờ có họ hàng thật. Có điều hình như 12 đời, có bắn đại bác cũng không tới nha. Thế sao nữ chính lại làm được việc bao đời Hoàng đế Lăng thị bó tay? Theo lẽ thường thì nữ chính chưa kịp manh động đã bị Tiêu soái giết 108 lần rồi. Kì lạ , kì lạ quá đi.....

Tính thời gian thì lúc này nam chính hẳn mê nữ chính như điếu đổ, bảo đi hướng đông đố dám đi hướng tây, bảo đứng không dám ngồi rồi chứ, sao y chưa thấy phong thanh gì nhể?

Nhưng mà , với một vai nam siêu phụ chỉ có tác dụng PR nữ chính , cả cuốn tiểu thuyết chục vạn chữ chỉ xuất hiện có 3 lần như Tiêu Trường Phong y, giá trị tồn tại là level MIN, ai rảnh mà quan tâm chứ.....

-------------

Tại quân danh liên quân" con cháu Lang thần" , Đột Lợi Khả hãn đang cầm thanh đao"may mắn chém chết Tiêu gia phụ tử" hươu qua huơu lại, thân hình to như ngọn núi nhỏ, gầm rú vang vọng một vùng, chỉ thấy gân cổ lão ta nhảy loạn xạ cả:

- Hỡi những dũng sĩ vô địch của thảo nguyên, chúng ta là con cháu Lang thần vĩ đại, hơn 20 năm trước, người Hán đã tàn sát tộc nhân chúng ta, phá tan vương đình thờ Lang thần tôn kính, nay , hãy dũng cảm xông về địch nhân, điển hình là Tiêu gia quân, cùng nhau giết chết Tiêu gia quân xông vào Hoàng cung Lương quốc mang Tiêu Sơ Lâu và Tiêu Cẩm Ý tế lang thần, nợ máu trả bằng máu, chúng ta đi cướp lương thục trù phú, tơ lụa quý giá, cướp phụ nhân Hán gia........

Cả đám quân trên 30 vạn hú hét rầm trời, trông có vẻ không có quân luật như người Hán, vũ khí thì thô sơ , được cái người nào người nấy kỵ thuật tốt vô cùng, chỉ cần trông cái tư thế ngồi trên lưng ngựa là đủ hiểu.

Đột Lợi khả hãn quay về vương trướng của mình, ngồi trên ghế da hổ, cầm bầu rượu tu ừng ực.

Tiêu Sơ Lâu, ngươi có nhớ ta không? Không sao. Chúng ta sẽ gặp mặt ngay thôi. Ngoan ngoãn nằm dưới thân ta mà rên rỉ, khóc lóc cầu xin tha thứ đi.

Trong đầu vị này đang hiện lên 1 khung cảnh hết sức dâm tà, làm tình trên lưng ngựa, giữa thảo nguyên có bầu trời đầy sao, trong vương trướng.......Tiêu Sơ Lâu bị trói tay, cổ đeo xích sắt, con mắt căm thù nhưng thân thể lại như nữ nhân mà khát cầu nam nhân khác....

Ta đợi ngày này hơn 20 năm rồi!!!!!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện