10
Trong mắt cha, tay nghề mộc của tỷ tỷ cực kỳ tốt, ông không muốn từ bỏ cái cây hái ra tiền này, nhưng ông cũng không dám đắc tội với quản sự Hà phủ.
Ta nhớ ngày tỷ tỷ nhảy xuống sông, quản sự Hà phủ đến nhà, hắn và tỷ tỷ cãi nhau ầm ĩ một trận. Không lâu sau, tỷ tỷ lệ rơi đầy mặt chạy đến phòng ta, vội vàng dặn dò vài câu rồi nhốt ta trong phòng.
Đêm đến, ta nghe được tin tức tỷ tỷ nhảy sông từ miệng cha và đại ca. Ta quỳ trên mặt đất, giống như hồi nhỏ dựa vào người tỷ tỷ, giơ tay lên lau nước mắt cho nàng.
Đáng tiếc âm khí trên người ác quỷ quá nặng, nàng không tự chủ được mà run rẩy một cái. Ta muốn rời xa nàng một chút, nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, thương tiếc thổi thổi đầu ngón tay.
"Thất Nương, bị thương nặng như vậy, ngón tay có đau không?"
Ta nhếch môi, nói dối: "Ác quỷ không sợ đau."
Tề Chiêu nghi hoặc nhìn ta một cái, mang theo vài phần tức giận hỏi tỷ tỷ: "Nhưng bây giờ ngươi sống rất tốt, ngược lại là Trình Thất Nương bị kết âm hôn, chôn sống mà chết."
"Không sai, ta nhảy sông nhưng không chết, được phu quân sau này của ta cứu, dưỡng thương nửa tháng, bỏ lỡ ngày lành làm lễ thành hôn. Khi ta trở về nhà, Thất Nương đã sớm bị cha và đại ca đưa lên kiệu hoa đưa vào Hà phủ, chôn vào mộ tổ Hà gia."
Ánh mắt Trình Lục Nương trong nháy mắt trở nên sắc bén, nàng ôm chặt ta, giận dữ nói:
"Thất Nương mới mười lăm tuổi, ngây thơ thuần lương, không hiểu chuyện đời, một lòng nghiên cứu nghề mộc, ngay cả cửa nhà cũng rất ít khi ra, vì năm mươi lượng mà cha và đại ca lại nhẫn tâm đến vậy. Còn có Hà viên ngoại, vì sao không nghĩ đến một chút tình người? Ông ta cả đời làm việc thiện cũng không bù đắp được cái c.h.ế.t của Thất Nương."
Tề Chiêu khẳng định: "Cứ như vậy, ngươi liền thay thế thân phận Trình Thất Nương. Ngươi không chỉ oán hận Hà viên ngoại, ngay cả cái c.h.ế.t của Trình Hồi và Trình Lợi, cũng có bút tích của ngươi."
"Cha và đại ca ta c.h.ế.t là đáng đời! Kể từ khi Thất Nương kết âm hôn cùng Hà Kính Hữu, bọn họ cho rằng có quan hệ cùng Hà phủ, bị người ta dụ dỗ nhiễm vào cờ bạc, suýt chút nữa ngay cả khế đát trong nhà cũng thua sạch, ta không thể nhịn được nữa, mưu tính cho bọn họ c.h.ế.t bất đắc kỳ tử."
"Còn có tên quản gia Hà phủ đáng c.h.ế.t kia, nhờ phu quân ta giúp đỡ, ta đã dùng rìu chẻ nát xương cốt hắn, quăng cho chó hoang ăn thịt..."
Dáng vẻ Trình Lục Nương điên cuồng, nhất thời ta cũng không phân biệt được ta và nàng, ai mới là ác quỷ.
"Đáng tiếc, một bước sai lầm, ta bị nhốt vào đại lao, còn Hà viên ngoại thì vẫn sống tốt lành. Huyện lệnh đại nhân, muốn g.i.ế.c muốn xẻo tùy ý ngài, trước khi c.h.ế.t được gặp Thất Nương một lần, ta c.h.ế.t cũng không hối tiếc."
Ta an ủi vỗ về lưng nàng, lại giúp nàng cài lại trâm gỗ, sửa sang lại búi tóc và y phục. Thân thể nàng ấm áp, còn ta thì lạnh lẽo như băng. Sự khác biệt giữa người và quỷ quá lớn, ác quỷ, cứ để một mình ta làm là được rồi.
Ta quay đầu nói với Tề Chiêu: "Tề đại nhân, tỷ tỷ làm vậy đều là vì ta. Ta đã c.h.ế.t ba mươi năm rồi, không muốn truy cứu nữa, vả lại Hà viên ngoại cũng không sao, ngài đừng g.i.ế.c tỷ tỷ có được không?"
Tề Chiêu mím môi, không nói gì.
Ta làm bộ muốn thi pháp, uy h.i.ế.p hắn: "Ngươi không đồng ý với ta, ta sẽ khiến n.g.ự.c ngươi đau nhức."
Hắn theo bản năng che ngực, vội vàng đồng ý: "Ta đồng ý vơid ngươi, đồng ý với ngươi."
Rời khỏi đại lao, hắn trêu chọc ta: "Hà Kính Hữu muốn làm vật trang trí gì? Huyện Liễu Khê ở Giang Nam có thể nói là huyện thành giàu có, thợ có tay nghề khéo léo không hề ít, lại chỉ có mình ngươi làm ra được."
"Một giá bình phong bằng gỗ đỏ khảm ngọc, không lớn, cao một thước hai, rộng một thước mốt"
Ánh mắt Tề Chiêu chượt ngưng trọng, vội hỏi: "Viết những thi văn gì?"
"Ta không biết chữ, chỉ là theo đó mà khắc, nghe nói là đưa cho vị quý nhân nào đó, người được khắc đều là người đọc sách."
"Có phải là có bảy người du ngoạn nằm giữa non xanh, hoặc đánh cờ, hoặc ngắm cảnh, hoặc nghỉ ngơi?"
"Ngươi đã thấy rồi sao?" Trong lòng ta khiếp sợ.
11
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Phán quan đại nhân, có thể cho ta biết tuổi thọ của Tề Chiêu là bao nhiêu không?" Ta thấp thỏm hỏi, "Hắn đã giúp ta rất nhiều, ta muốn sau khi chuyển thế sẽ báo đáp hắn."
"Quỷ hồn phải qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà, quên hết chuyện kiếp trước, ngươi không tìm được hắn đâu."
Giọng nói của phán quan lạnh lẽo, ta thất vọng cúi đầu.
Không lâu sau, bên tai vang lên tiếng lật sách, "Tề Chiêu là con trai độc nhất của Tuệ Mẫn quận chúa ở kinh thành, kiếp này của hắn vốn nên là con đường làm quan rộng mở, ba mươi năm sau sẽ làm quan đến chức Tể chấp, thọ đến tám mươi lăm tuổi, mất tại nhà."
Ta sững sờ, nhạy bén nắm bắt hai chữ, "Vốn nên?"
Phán quan: "Sổ sinh tử định đến chín phần số mệnh, để lại một chút thiên cơ."
...
Sau đêm ở đại lao, Tề Chiêu dường như bắt đầu tránh mặt ta, ngoài việc mỗi ngày thắp hương thì đều bận rộn với công việc, thậm chí còn qua loa với "lời đe dọa" của ta.
Hắn đại khái đoán được ta chỉ dọa hắn, không thực sự muốn hắn đau khổ, cho nên không hề sợ hãi.
Đêm nay, hắn ở thư phòng viết công văn, ta hiện thân, nằm bò trên bàn như thường lệ. Hắn giả vờ không nhìn thấy ta nhưng tay viết chữ của hắn dừng lại một chút, dưới ngòi bút nhoè ra một vệt mực đen sì.
Hắn không để ý, tiếp tục viết.
Ta nhìn rất lâu, mặc dù ta không hiểu nhưng ta chỉ cảm thấy chữ hắn viết rất đẹp, giống như con người hắn vậy, thanh tú lại một thân chính khí. Hắn công chính cần mẫn, quả là một vị quan tốt.
Đèn nến phát ra tiếng nổ lách tách, kéo ta về lại suy nghĩ thực tại.
Ta khẽ nhắc nhở: "Canh ba rồi."
"Nếu ngươi mệt thì đi nghỉ ngơi đi, ta còn công văn phải viết." Hắn cũng không ngẩng đầu lên.
"Ác quỷ sẽ không mệt." Ta cười một tiếng, tiếp tục nhìn chằm chằm vào hắn, "Tề đại nhân, đa tạ ngươi."
"Ta đến đây để từ biệt ngươi, ta phải về dưới núi La Phong dưới địa phủ để xếp hàng."
Cuối cùng Tề Chiêu cũng ngẩng đầu, hàng mi run rẩy, môi khẽ mở, dường như muốn nói điều gì. Ta vui mừng chờ đợi hắn nói lời chúc phúc, nhưng ta cười đến cứng cả mặt mà hắn vẫn không thốt nên lời.
Trong lòng dần bị sự thất vọng chiếm trọn, ta cụp mắt xuống, quay người đi.
"Đến một câu từ biệt cũng không nói sao? Vậy ta đi đây."
Vừa mới bước một bước, ta nhớ đến tỷ tỷ đang bị giam trong đại lao, muốn nhờ Tề Chiêu nhắn một câu.
"Giúp ta nói tỷ tỷ——"
Cùng lúc đó, Tề Chiêu lên tiếng.
"Có lẽ Hà Kính Hữu còn chưa chết——"
Ta không thể tin được mà hỏi lại: "Ngươi nói gì?"
Tề Chiêu hạ quyết tâm, kiên định nói: "Ta nói Hà Kính Hữu vẫn còn sống."
"Tết Trung Nguyên, ta được người khác nhờ vả đến mộ tổ nhà họ Hà tế bái tổ tiên nhà họ Hà, không ngờ lại bái nhầm ngươi."
"Được ai nhờ vả?"
"Cha ta."
Trong mắt cha, tay nghề mộc của tỷ tỷ cực kỳ tốt, ông không muốn từ bỏ cái cây hái ra tiền này, nhưng ông cũng không dám đắc tội với quản sự Hà phủ.
Ta nhớ ngày tỷ tỷ nhảy xuống sông, quản sự Hà phủ đến nhà, hắn và tỷ tỷ cãi nhau ầm ĩ một trận. Không lâu sau, tỷ tỷ lệ rơi đầy mặt chạy đến phòng ta, vội vàng dặn dò vài câu rồi nhốt ta trong phòng.
Đêm đến, ta nghe được tin tức tỷ tỷ nhảy sông từ miệng cha và đại ca. Ta quỳ trên mặt đất, giống như hồi nhỏ dựa vào người tỷ tỷ, giơ tay lên lau nước mắt cho nàng.
Đáng tiếc âm khí trên người ác quỷ quá nặng, nàng không tự chủ được mà run rẩy một cái. Ta muốn rời xa nàng một chút, nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, thương tiếc thổi thổi đầu ngón tay.
"Thất Nương, bị thương nặng như vậy, ngón tay có đau không?"
Ta nhếch môi, nói dối: "Ác quỷ không sợ đau."
Tề Chiêu nghi hoặc nhìn ta một cái, mang theo vài phần tức giận hỏi tỷ tỷ: "Nhưng bây giờ ngươi sống rất tốt, ngược lại là Trình Thất Nương bị kết âm hôn, chôn sống mà chết."
"Không sai, ta nhảy sông nhưng không chết, được phu quân sau này của ta cứu, dưỡng thương nửa tháng, bỏ lỡ ngày lành làm lễ thành hôn. Khi ta trở về nhà, Thất Nương đã sớm bị cha và đại ca đưa lên kiệu hoa đưa vào Hà phủ, chôn vào mộ tổ Hà gia."
Ánh mắt Trình Lục Nương trong nháy mắt trở nên sắc bén, nàng ôm chặt ta, giận dữ nói:
"Thất Nương mới mười lăm tuổi, ngây thơ thuần lương, không hiểu chuyện đời, một lòng nghiên cứu nghề mộc, ngay cả cửa nhà cũng rất ít khi ra, vì năm mươi lượng mà cha và đại ca lại nhẫn tâm đến vậy. Còn có Hà viên ngoại, vì sao không nghĩ đến một chút tình người? Ông ta cả đời làm việc thiện cũng không bù đắp được cái c.h.ế.t của Thất Nương."
Tề Chiêu khẳng định: "Cứ như vậy, ngươi liền thay thế thân phận Trình Thất Nương. Ngươi không chỉ oán hận Hà viên ngoại, ngay cả cái c.h.ế.t của Trình Hồi và Trình Lợi, cũng có bút tích của ngươi."
"Cha và đại ca ta c.h.ế.t là đáng đời! Kể từ khi Thất Nương kết âm hôn cùng Hà Kính Hữu, bọn họ cho rằng có quan hệ cùng Hà phủ, bị người ta dụ dỗ nhiễm vào cờ bạc, suýt chút nữa ngay cả khế đát trong nhà cũng thua sạch, ta không thể nhịn được nữa, mưu tính cho bọn họ c.h.ế.t bất đắc kỳ tử."
"Còn có tên quản gia Hà phủ đáng c.h.ế.t kia, nhờ phu quân ta giúp đỡ, ta đã dùng rìu chẻ nát xương cốt hắn, quăng cho chó hoang ăn thịt..."
Dáng vẻ Trình Lục Nương điên cuồng, nhất thời ta cũng không phân biệt được ta và nàng, ai mới là ác quỷ.
"Đáng tiếc, một bước sai lầm, ta bị nhốt vào đại lao, còn Hà viên ngoại thì vẫn sống tốt lành. Huyện lệnh đại nhân, muốn g.i.ế.c muốn xẻo tùy ý ngài, trước khi c.h.ế.t được gặp Thất Nương một lần, ta c.h.ế.t cũng không hối tiếc."
Ta an ủi vỗ về lưng nàng, lại giúp nàng cài lại trâm gỗ, sửa sang lại búi tóc và y phục. Thân thể nàng ấm áp, còn ta thì lạnh lẽo như băng. Sự khác biệt giữa người và quỷ quá lớn, ác quỷ, cứ để một mình ta làm là được rồi.
Ta quay đầu nói với Tề Chiêu: "Tề đại nhân, tỷ tỷ làm vậy đều là vì ta. Ta đã c.h.ế.t ba mươi năm rồi, không muốn truy cứu nữa, vả lại Hà viên ngoại cũng không sao, ngài đừng g.i.ế.c tỷ tỷ có được không?"
Tề Chiêu mím môi, không nói gì.
Ta làm bộ muốn thi pháp, uy h.i.ế.p hắn: "Ngươi không đồng ý với ta, ta sẽ khiến n.g.ự.c ngươi đau nhức."
Hắn theo bản năng che ngực, vội vàng đồng ý: "Ta đồng ý vơid ngươi, đồng ý với ngươi."
Rời khỏi đại lao, hắn trêu chọc ta: "Hà Kính Hữu muốn làm vật trang trí gì? Huyện Liễu Khê ở Giang Nam có thể nói là huyện thành giàu có, thợ có tay nghề khéo léo không hề ít, lại chỉ có mình ngươi làm ra được."
"Một giá bình phong bằng gỗ đỏ khảm ngọc, không lớn, cao một thước hai, rộng một thước mốt"
Ánh mắt Tề Chiêu chượt ngưng trọng, vội hỏi: "Viết những thi văn gì?"
"Ta không biết chữ, chỉ là theo đó mà khắc, nghe nói là đưa cho vị quý nhân nào đó, người được khắc đều là người đọc sách."
"Có phải là có bảy người du ngoạn nằm giữa non xanh, hoặc đánh cờ, hoặc ngắm cảnh, hoặc nghỉ ngơi?"
"Ngươi đã thấy rồi sao?" Trong lòng ta khiếp sợ.
11
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Phán quan đại nhân, có thể cho ta biết tuổi thọ của Tề Chiêu là bao nhiêu không?" Ta thấp thỏm hỏi, "Hắn đã giúp ta rất nhiều, ta muốn sau khi chuyển thế sẽ báo đáp hắn."
"Quỷ hồn phải qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà, quên hết chuyện kiếp trước, ngươi không tìm được hắn đâu."
Giọng nói của phán quan lạnh lẽo, ta thất vọng cúi đầu.
Không lâu sau, bên tai vang lên tiếng lật sách, "Tề Chiêu là con trai độc nhất của Tuệ Mẫn quận chúa ở kinh thành, kiếp này của hắn vốn nên là con đường làm quan rộng mở, ba mươi năm sau sẽ làm quan đến chức Tể chấp, thọ đến tám mươi lăm tuổi, mất tại nhà."
Ta sững sờ, nhạy bén nắm bắt hai chữ, "Vốn nên?"
Phán quan: "Sổ sinh tử định đến chín phần số mệnh, để lại một chút thiên cơ."
...
Sau đêm ở đại lao, Tề Chiêu dường như bắt đầu tránh mặt ta, ngoài việc mỗi ngày thắp hương thì đều bận rộn với công việc, thậm chí còn qua loa với "lời đe dọa" của ta.
Hắn đại khái đoán được ta chỉ dọa hắn, không thực sự muốn hắn đau khổ, cho nên không hề sợ hãi.
Đêm nay, hắn ở thư phòng viết công văn, ta hiện thân, nằm bò trên bàn như thường lệ. Hắn giả vờ không nhìn thấy ta nhưng tay viết chữ của hắn dừng lại một chút, dưới ngòi bút nhoè ra một vệt mực đen sì.
Hắn không để ý, tiếp tục viết.
Ta nhìn rất lâu, mặc dù ta không hiểu nhưng ta chỉ cảm thấy chữ hắn viết rất đẹp, giống như con người hắn vậy, thanh tú lại một thân chính khí. Hắn công chính cần mẫn, quả là một vị quan tốt.
Đèn nến phát ra tiếng nổ lách tách, kéo ta về lại suy nghĩ thực tại.
Ta khẽ nhắc nhở: "Canh ba rồi."
"Nếu ngươi mệt thì đi nghỉ ngơi đi, ta còn công văn phải viết." Hắn cũng không ngẩng đầu lên.
"Ác quỷ sẽ không mệt." Ta cười một tiếng, tiếp tục nhìn chằm chằm vào hắn, "Tề đại nhân, đa tạ ngươi."
"Ta đến đây để từ biệt ngươi, ta phải về dưới núi La Phong dưới địa phủ để xếp hàng."
Cuối cùng Tề Chiêu cũng ngẩng đầu, hàng mi run rẩy, môi khẽ mở, dường như muốn nói điều gì. Ta vui mừng chờ đợi hắn nói lời chúc phúc, nhưng ta cười đến cứng cả mặt mà hắn vẫn không thốt nên lời.
Trong lòng dần bị sự thất vọng chiếm trọn, ta cụp mắt xuống, quay người đi.
"Đến một câu từ biệt cũng không nói sao? Vậy ta đi đây."
Vừa mới bước một bước, ta nhớ đến tỷ tỷ đang bị giam trong đại lao, muốn nhờ Tề Chiêu nhắn một câu.
"Giúp ta nói tỷ tỷ——"
Cùng lúc đó, Tề Chiêu lên tiếng.
"Có lẽ Hà Kính Hữu còn chưa chết——"
Ta không thể tin được mà hỏi lại: "Ngươi nói gì?"
Tề Chiêu hạ quyết tâm, kiên định nói: "Ta nói Hà Kính Hữu vẫn còn sống."
"Tết Trung Nguyên, ta được người khác nhờ vả đến mộ tổ nhà họ Hà tế bái tổ tiên nhà họ Hà, không ngờ lại bái nhầm ngươi."
"Được ai nhờ vả?"
"Cha ta."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương