Ta đã thi triển pháp thuật lên người Tề Chiêu, trừ hắn ra, không ai có thể nhìn thấy ta. Ta không chạm vào được bình phong, đành phải quan sát tỉ mỉ cảnh sắc sơn thủy trên đó, điêu khắc tinh xảo, kỹ pháp thuần thục, quả là một tuyệt phẩm hiếm có.
Tỷ tỷ muốn hại Hà viên ngoại sao?
Ta không tin.
Thuở nhỏ, cha không tìm được việc mộc, trong nhà không có gạo nấu cơm, ông liền dẫn ba anh em chúng ta đến trước quầy cháo của Hà viên ngoại xếp hàng, lĩnh cháo trắng và bánh bao.
Tỷ tỷ miệng ngọt, dáng vẻ lại đáng yêu, mỗi lần quản sự Hà phủ đều cho nàng thêm một phần. Hà phủ có thể coi là ân nhân của cả nhà chúng ta, tỷ tỷ không phải là người vong ân phụ nghĩa.
Kiểm tra xong lớp sơn son thiếp vàng, quả nhiên như lời Từ Tiểu Liên nói, gặp nước sẽ giải phóng độc tố.
Thế nhưng, mặc cho Tề Chiêu thẩm vấn thế nào, Trình Lục Nương chỉ lãnh đạm nhìn chằm chằm bức bình phong sơn thủy không xa, không nói một lời, giống như đã mất đi thần trí, chỉ còn là một con rối.
Tề Chiêu bất đắc dĩ, ra lệnh cho quan sai áp giải nàng vào đại lao. Khi bị lôi đi, trâm gỗ hoa hải đường của nàng vô tình va vào, phát ra tiếng vang trong trẻo, nàng vội vàng nhặt lên, cẩn thận lau chùi rồi cài lại vào mái tóc.
Sau khi lui ra, vẻ mặt Trình Hoán bi thương, chần chừ không chịu rời đi, Từ Tiểu Liên khuyên nhủ hồi lâu, hai người mới dìu nhau về nhà.
7
Tề Chiêu cũng không tin Trình Lục Nương sẽ vô duyên vô cớ hạ độc Hà viên ngoại. Phái quan sai đi hỏi thăm một vòng trở lại nhưng cũng không dò la được hai người có hiềm khích gì.
"Bẩm đại nhân, sau khi Trình Thất Nương thành thân sinh con, liền làm nghề buôn bán bình phong, được bách tính ủng hộ. Hai mươi năm trước mở cửa thu đồ đệ, việc buôn bán ngày càng lớn, mấy năm gần đây hiếm khi tự mình động thủ, bức bình phong sơn thủy thếp vàng bằng gỗ hoa lê vàng này là tác phẩm duy nhất của bà ấy trong ba năm nay.”
"Về phần Hà viên ngoại, ba mươi năm trước con trai út của ông ta qua đời vì tai nạn, đau lòng quá độ, làm tổn thương đến mắt, ít khi ra khỏi phủ."
Tề Chiêu phất tay ra hiệu cho quan sai lui xuống, một mình suy tư.
Mấy năm gần đây dường như không có liên hệ gì đến nhau, vậy trước đó nữa thì sao?
Dần dà, hắn dời ánh mắt về phía ta.
"Ác quỷ?"
Hắn gọi một tiếng, ta không thèm để ý đến hắn, tiếp tục nằm bò trước án thờ. Tề Chiêu vừa vào đêm liền thắp hương cho ta, ta từ từ hít vào, thoải mái vô cùng.
Nhân gian thật tốt.
"Trình Thất Nương?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta bất đắc dĩ quay đầu, "Làm sao?"
"Gọi ngươi là ác quỷ thì không đáp, gọi ngươi là Trình Thất Nương lại thấy kỳ quái." Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó nghiêm mặt hỏi ta, "Ngươi có cảm thấy tỷ tỷ ngươi có gì đó bất thường không?"
Bất thường ư? Ta nhớ đến chiếc trâm gỗ hoa hải đường của tỷ tỷ bị rơi ban nãy.
"Tỷ tỷ ta yêu quý mái tóc nhất, chiếc trâm gỗ của nàng còn mảnh hơn so với trâm cài tóc bình thường, cực kỳ dễ làm gãy tóc..."
"Trâm cài tóc mảnh..." Tề Chiêu vừa lẩm nhẩm theo lời ta, khoảnh khắc sau dường như nghĩ ra điều gì, "Không ổn rồi!"
Hắn vọt ra khỏi phòng nhanh như gió. Ta lập tức đi theo hắn đến đại lao.
Trong ngục giam lạnh lẽo, vài ngọn nến là ánh sáng duy nhất. Trình Lục Nương quay lưng về phía chúng ta, chăm chú nhìn chiếc trâm gỗ dưới ánh nến.
"Dừng tay! Đừng vội tìm chết." Tề Chiêu thở hổn hển.
Tên ngục tốt chạy đến mở cửa ngục, để lại một chiếc đèn lồng rồi vội vã rời đi.
Trình Lục Nương chậm rãi xoay người, "Huyện lệnh đại nhân cho rằng ta muốn tự vẫn để trốn tội sao?"
Tề Chiêu không đáp lời, hỏi ngược lại: "Ngươi muốn gặp muội muội của ngươi không?"
"Muội muội của ta?"
"Đúng, là Trình Thất Nương thật sự." Tề Chiêu nhỏ giọng nói với ta vài câu, bảo ta hiện thân để dò la.
"Vậy ngươi thắp cho ta thêm vài nén hương đi." Ta thừa cơ đòi hỏi, không có gì là hắn không đồng ý.
"Được được được, trong nhà bản quan cũng có chút tài sản, mua một xưởng làm hương cho ngươi cũng không thành vấn đề."
Thế là, ta thi triển pháp thuật lên người Trình Lục Nương khiến nàng có thể nhìn thấy ta, chạm vào ta.
"Đại nhân đừng đùa..."
Lời chế nhạo của Trình Lục Nương nói được một nửa thì dừng lại, c.h.ế.t trân nhìn chằm chằm vào ta, trong mắt như sóng biển cuồn cuộn, dâng trào vạn ngàn cảm xúc.
Ta không hiểu.
Giữa ta và tỷ tỷ chỉ cách nhau ba mươi năm trần thế, tại sao lại trở nên xa lạ đến vậy?
Tỷ tỷ muốn hại Hà viên ngoại sao?
Ta không tin.
Thuở nhỏ, cha không tìm được việc mộc, trong nhà không có gạo nấu cơm, ông liền dẫn ba anh em chúng ta đến trước quầy cháo của Hà viên ngoại xếp hàng, lĩnh cháo trắng và bánh bao.
Tỷ tỷ miệng ngọt, dáng vẻ lại đáng yêu, mỗi lần quản sự Hà phủ đều cho nàng thêm một phần. Hà phủ có thể coi là ân nhân của cả nhà chúng ta, tỷ tỷ không phải là người vong ân phụ nghĩa.
Kiểm tra xong lớp sơn son thiếp vàng, quả nhiên như lời Từ Tiểu Liên nói, gặp nước sẽ giải phóng độc tố.
Thế nhưng, mặc cho Tề Chiêu thẩm vấn thế nào, Trình Lục Nương chỉ lãnh đạm nhìn chằm chằm bức bình phong sơn thủy không xa, không nói một lời, giống như đã mất đi thần trí, chỉ còn là một con rối.
Tề Chiêu bất đắc dĩ, ra lệnh cho quan sai áp giải nàng vào đại lao. Khi bị lôi đi, trâm gỗ hoa hải đường của nàng vô tình va vào, phát ra tiếng vang trong trẻo, nàng vội vàng nhặt lên, cẩn thận lau chùi rồi cài lại vào mái tóc.
Sau khi lui ra, vẻ mặt Trình Hoán bi thương, chần chừ không chịu rời đi, Từ Tiểu Liên khuyên nhủ hồi lâu, hai người mới dìu nhau về nhà.
7
Tề Chiêu cũng không tin Trình Lục Nương sẽ vô duyên vô cớ hạ độc Hà viên ngoại. Phái quan sai đi hỏi thăm một vòng trở lại nhưng cũng không dò la được hai người có hiềm khích gì.
"Bẩm đại nhân, sau khi Trình Thất Nương thành thân sinh con, liền làm nghề buôn bán bình phong, được bách tính ủng hộ. Hai mươi năm trước mở cửa thu đồ đệ, việc buôn bán ngày càng lớn, mấy năm gần đây hiếm khi tự mình động thủ, bức bình phong sơn thủy thếp vàng bằng gỗ hoa lê vàng này là tác phẩm duy nhất của bà ấy trong ba năm nay.”
"Về phần Hà viên ngoại, ba mươi năm trước con trai út của ông ta qua đời vì tai nạn, đau lòng quá độ, làm tổn thương đến mắt, ít khi ra khỏi phủ."
Tề Chiêu phất tay ra hiệu cho quan sai lui xuống, một mình suy tư.
Mấy năm gần đây dường như không có liên hệ gì đến nhau, vậy trước đó nữa thì sao?
Dần dà, hắn dời ánh mắt về phía ta.
"Ác quỷ?"
Hắn gọi một tiếng, ta không thèm để ý đến hắn, tiếp tục nằm bò trước án thờ. Tề Chiêu vừa vào đêm liền thắp hương cho ta, ta từ từ hít vào, thoải mái vô cùng.
Nhân gian thật tốt.
"Trình Thất Nương?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta bất đắc dĩ quay đầu, "Làm sao?"
"Gọi ngươi là ác quỷ thì không đáp, gọi ngươi là Trình Thất Nương lại thấy kỳ quái." Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó nghiêm mặt hỏi ta, "Ngươi có cảm thấy tỷ tỷ ngươi có gì đó bất thường không?"
Bất thường ư? Ta nhớ đến chiếc trâm gỗ hoa hải đường của tỷ tỷ bị rơi ban nãy.
"Tỷ tỷ ta yêu quý mái tóc nhất, chiếc trâm gỗ của nàng còn mảnh hơn so với trâm cài tóc bình thường, cực kỳ dễ làm gãy tóc..."
"Trâm cài tóc mảnh..." Tề Chiêu vừa lẩm nhẩm theo lời ta, khoảnh khắc sau dường như nghĩ ra điều gì, "Không ổn rồi!"
Hắn vọt ra khỏi phòng nhanh như gió. Ta lập tức đi theo hắn đến đại lao.
Trong ngục giam lạnh lẽo, vài ngọn nến là ánh sáng duy nhất. Trình Lục Nương quay lưng về phía chúng ta, chăm chú nhìn chiếc trâm gỗ dưới ánh nến.
"Dừng tay! Đừng vội tìm chết." Tề Chiêu thở hổn hển.
Tên ngục tốt chạy đến mở cửa ngục, để lại một chiếc đèn lồng rồi vội vã rời đi.
Trình Lục Nương chậm rãi xoay người, "Huyện lệnh đại nhân cho rằng ta muốn tự vẫn để trốn tội sao?"
Tề Chiêu không đáp lời, hỏi ngược lại: "Ngươi muốn gặp muội muội của ngươi không?"
"Muội muội của ta?"
"Đúng, là Trình Thất Nương thật sự." Tề Chiêu nhỏ giọng nói với ta vài câu, bảo ta hiện thân để dò la.
"Vậy ngươi thắp cho ta thêm vài nén hương đi." Ta thừa cơ đòi hỏi, không có gì là hắn không đồng ý.
"Được được được, trong nhà bản quan cũng có chút tài sản, mua một xưởng làm hương cho ngươi cũng không thành vấn đề."
Thế là, ta thi triển pháp thuật lên người Trình Lục Nương khiến nàng có thể nhìn thấy ta, chạm vào ta.
"Đại nhân đừng đùa..."
Lời chế nhạo của Trình Lục Nương nói được một nửa thì dừng lại, c.h.ế.t trân nhìn chằm chằm vào ta, trong mắt như sóng biển cuồn cuộn, dâng trào vạn ngàn cảm xúc.
Ta không hiểu.
Giữa ta và tỷ tỷ chỉ cách nhau ba mươi năm trần thế, tại sao lại trở nên xa lạ đến vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương