Như Mộng không khỏi bất ngờ, tiểu thư và thiếu gia không phải là thân nhi nữ của lão gia ? Ngẫm lại nàng thấy cũng đúng, tiểu thư và thiếu gia đều là những thiên tài tuyệt đối, xét mọi mặt cho dù là thiên phú, tiềm lực, tư chất hay dung mạo đều là đệ nhất, lão gia phu nhân đều là người bình thường, làm sao có thể sinh ra tiểu thư và thiếu gia cho được ?

Mặc Nguyệt mỉm cười lạnh lẽo, hỏi :

-" Không biết ta có được phép hỏi thân thế thực sự của huynh muội ta không ?"

Mặc tứ trưởng lão mín thinh, ai ngờ được hai tên này đã biết bản thân mình không phải là thân nhi nữ của lão gia, nếu vậy, giết đi cũng đâu có gì tiếc ?

-" Tiểu thư, thiếu gia, cho dù không phải nhi nữ ruột thì thế nào, vì công dưỡng dục mười mấy năm qua của Mặc gia với hai người, hai người cũng nên hy sinh để trả lại đi !"

-" Không, công dưỡng dục mười mấy năm qua, kiếp trước chúng ta đã trả đủ cho các ngươi, kiếp này là các ngươi nợ chúng ta, chúng ta chỉ tới để đòi lại toàn bộ món nợ này mà thôi !"

Mặc Kinh Phong cười rộ lên, nói. Lời nói mập mờ của hắn là hai trưởng lão và cả Như Mộng lâm vào một màn sương mù dày đặc.

Cái gì kiếp trước, kiếp này ?

Ba người hoàn toàn không hiểu gì hết !

-" Thiếu gia, ngươi...nói cái gì vậy ?"

-" Ca ca ta nói cái gì, ngươi không cần thiết phải nhớ, còn nữa gọi chúng ta là Phượng Thiên tiểu thư, Phượng Thiên thiếu gia !"

Phượng Thiên ?

Hai trưởng lão bốn mắt nhìn nhau, xem ra hai huynh muội này đã biết toàn bộ, bắt buộc phải giết rồi !

-" Thiếu gia, tiểu thư....đáng tiếc bọn ta phải giết các ngươi rồi, mặc kệ các ngươi đã biết cái gì !"

Tứ trưởng lão huy động Linh Lực trong cơ thể, ngưng tụ tại bàn tay.

-" Muốn giết chúng ta, được thôi, ta sẽ tiễn các ngươi xuống Diêm Vương Điện báo danh, xem ngươi giết chúng ta bằng cách nào !"

Mặc Nguyệt lớn tiếng la lên, ánh mắt phun ra lửa giận, từ cơ thể nàng, bốc lên luồng hơi lạnh lẽo.

-" Như Mộng, đừng động vào chúng !"

Tự tay giết kẻ thù, mới là thống khoái nhất !

Như Mộng ngoan ngoãn ngồi yên lặng một bên, mắt vẫn chăm chú nhìn trận chiến.

Băng từ chân Mặc Nguyệt bắt đầu lan rộng, theo sự chỉ đạo của nàng mà hoá thành đường băng đóng băng chân của hai tên trưởng lão. Bởi vì tốc độ nàng rất nhanh, bọn họ căn bản không có thời gian né tránh, cuối cùng bị nàng cố định trên đất. Mặc Kinh Phong tung người lên không trung, đem gió xung quanh tụ lại, hình thành một phong kiếm khổng lồ, hung hãn bổ xuống đầu hai tên trưởng lão. Tứ trưởng lão phi một tiếng, trào phúng nói :

-" Không biết lượng sức !"

Lôi đình cuồn cuộn từ trên trời đánh xuống, Tứ trưởng lão vẫy tay, lôi đình xé gió lao đến Mặc Kinh Phong, vốn cho rằng lôi đình sẽ đánh trúng hắn, bất ngờ một hố đen xuất hiện trước mặt hắn,đem lôi đình hút vào trong, từng luồng khí hắc ám bắt đầu cắn nuốt lôi đình.

Ám nguyên tố, thường dùng cho những kẻ tu luyện tà thuật, những kẻ tu ma đạo, nhưng Mặc Nguyệt nắm trong tay băng hoả nguyên tố, dễ dàng trấn áp ám nguyên tố, nàng khống chế ám nguyên tố rất tốt. Ám nguyên tố có khả năng cắn nuốt các linh căn khác.

Cự kiếm của Mặc Kinh Phong bổ xuống, lục trưởng lão vội vàng lấy ra một cái khiên bằng hàn thiết chống lại cự kiếm.

Phanh !!!!

Mặc Kinh Phong bị đẩy lùi, trên miệng hắn chảy ra một chút máu tươi, hắn nhăn mày. Dù sao hắn cũng chỉ là một Trúc Cơ sơ kỳ, lục trưởng lão là Trúc Cơ trung kỳ, hắn bị ảnh hưởng, nhưng lục trưởng lão vẫn đứng yên đó, không nhúc nhích, trên chiếc khiên cũng không có một vết nứt.

Mặc Nguyệt nheo nheo mắt, bàn tay ngọc khẽ vung, vô số băng thương được ngưng tụ xung quanh nàng, bắn mạnh về phía lục trưởng lão :

-" Chết đi, cặn bã !"

Băng thương xuyên thủng khiên, hất văng lục trưởng lão về phía sau vài trượng, miệng hắn không ngừng phun máu.

Tứ trưởng lão hoảng hốt, thực lực này hơn hẳn ông ta, ông ta bắt đầu cảm thấy một luồng nguy hiểm. Lôi điện tụ lại trên tay ông ta, tứ trưởng lão đánh mạnh xuống lớp băng đang giữ chân mình. Băng vừa vỡ, ông ta nhanh chóng giữ khoảng cách với hai người :

-" Lục trưởng lão, không sao chứ ?"

Ông ta quay đầu muốn nhìn lục trưởng lão, lại bỗng nhiên đồng tử co rút lại, nhìn con dao bằng băng đang kề bên cổ của lục trưởng lão, Mặc Nguyệt mắt trở thành một màu xanh biếc hoà với màu tím huyền bí, môi cong lên nguy hiểm :

-" Đương nhiên là có sao rồi !"

Xoát !!!!

Máu phun ra, dính đầy lên y phục tứ trưởng lão, lục trưởng lão ngã xuống, máu chảy lênh láng trên mặt đất, trong màn đêm, vũng máu lại đỏ chói mắt. Lục trưởng lão mắt trợn trắng, toàn thân giật giật vài cái rồi ngừng hẳn, hiển nhiên là đã chết.

Lúc tứ trưởng lão hoàn hồn lại, một ngọn lửa đã đâm thủng ngực lão. Mặc Kinh Phong gương lên khoé môi, tay khẽ phẩy. Tứ trưởng lão chưa nói được một câu đã bị cắt thành hai phần.

-" Thật thoải mái a..."

-" Đúng vậy."

Mặc Nguyệt cười cười thu hồi băng, phủi phủi bụi trên người. Ánh mắt nàng thập phần lạnh lẽo, bây giờ, tới lúc dạy dỗ một chút để Mặc Đặc biết, huynh muội nàng, ông ta không phải đối thủ !

-" Như Mộng, cắt lấy thủ cấp của hai tên này !"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện