Lúc Lạc Thuần Hy tan làm về nhà đã hơn 6 giờ, vừa vào đến nhà, một màn sương khói chào đón cô, Lạc Thuần Hy nhịn không được che miệng ho khan mấy tiếng, cố gắng mở to mắt đi vào trong phòng bếp.



Khói trong phòng bếp làm người không mở nổi mắt, cô nheo hai mắt đi vào bật ống hút khói.



Bật xong quay ra ngoài thì chân va phải cái gì đó, Sở Vũ bị đá phải lập tức la lên.



Lạc Thuần Hy mặc kệ anh, chính mình đi ra mở cửa sổ cho khói bay bớt, qua khoảng mười phút, khói bay gần hết, có thể nhìn thấy nhưng mùi khét vẫn làm cô nhíu chặt mày.



Cô bực bội đi ra phòng khách, Sở Vũ đang ngồi trên một góc sô pha, hai tay ôm gối dựa, vì ở trong khói lâu nên hai mắt đỏ hoe, mặt mũi lem nhem trông rất giống con mèo hoang bị bỏ rơi.



Vừa nhìn thấy rõ Lạc Thuần Hy đang tức giận trừng mắt nhìn mình thì hơi rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: "Tôi không cố ý đâu, tôi chỉ muốn làm bữa tối cho....."



Còn chưa nói xong, anh đã bị Lạc Thuần Hy thô bạo lôi dậy, kéo anh ra ngoài cửa rồi đóng cửa sầm một cái.



Sở Vũ oan ức ôm gối ngồi xổm xuống, qua một tiếng, hai chân anh tê rần, bụng cũng đói đến kêu vang, nhịn không được gõ cửa, hô: "Sở Cẩm, cô mở cửa cho tôi đi, tôi biết sai rồi."



Nhưng bên trong không có tiếng đáp lại, Sở Vũ chỉ có thể mếu máo đi về phòng của mình bên cạnh. 



Nằm lên giường, trong lòng Sở Vũ âm thầm mắng Lạc Thuần Hy không biết tốt xấu, cứ mắng thầm rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.



Đến khi Sở Vũ mở mắt ra bên ngoài mới tờ mờ sáng, anh lập tức bật dậy vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi đi đến trước cửa đợi Lạc Thuần Hy dậy.



Đợi rất lâu cô mới đi ra, anh lập tức tiến lên nói: "Tôi xin lỗi, tôi biết tôi sai rồi, cô..... Đi chậm một chút."



Lạc Thuần Hy cứ đi thẳng, coi như không nghe thấy Sở Vũ nói chuyện.



Đến khi đi vào xe cũng lái thẳng đến công ty, không thèm nhìn Sở Vũ vẫn đang chạy theo phía sau.



Sở Vũ không đuổi kịp chỉ có thể dừng lại lấy điện thoại ra gọi cho Vĩ Trầm hỏi địa chỉ công ty.



Sau đó đi đến công ty, muốn gặp Lạc Thuần Hy, nhưng đi đến tầng cao nhất, lại không thể vào văn phòng tổng giám đốc, chỉ có thể ngồi ở phòng thư ký dày vò Vĩ Trầm.



Vốn dĩ công việc của Vĩ Trầm cũng rất nhiều, nay lại thêm một 'bà chủ nhỏ' này đến dày vò lỗ tai anh ta, anh ta thật sự chỉ muốn về nhà ôm gối khóc than.



Vĩ Trầm bất đắc dĩ nói: "Cậu chủ, tôi biết trong lòng cậu khổ sở nhưng tôi rất bận, làm cái gì không tốt sẽ bị Sở Cẩm tiểu thư mắng. Tôi sợ cô ấy lắm."



Sở Vũ trừng anh ta: "Anh nên nhớ ai mới là chủ nhân nhà họ Sở!"



Vĩ Trầm:....



Trong lòng anh ta thầm nói: Anh cũng biết nói câu này sao? Anh nhìn lại dáng vẻ anh đi! Dáng vẻ anh chính xác là một 'bà chủ' hàng ngày chỉ biết mua sắm đánh bài, bây giờ còn bị 'ông chồng' bỏ rơi.



Nhưng lời này anh ta không dám nói ra.



Cứ như vậy cho đến khi kết thúc một ngày làm việc, Lạc Thuần Hy vừa mở cửa liền dẫm giày cao gót rời đi, Sở Vũ chỉ có thể lẽo đẽo theo sau.



Anh đi theo cô một ngày, còn chưa ăn gì, thật sự đói đến vô lực. Cuối cùng khi đi đến tầng hầm để xe, Lạc Thuần Hy bước nhanh về phía xe, Sở Vũ đứng lại, ấm ức hét to: "Sở Cẩm, cô còn muốn thế nào nữa, tôi đi theo cô cả một ngày rồi, tôi thật sự không cố ý phá hoại, tôi chỉ muốn nấu gì đó cho cô ăn thôi, dựa vào đâu mà mấy tên ngoài kia có thể nấu mà tôi thì không thể chứ? Tôi..."



Sở Vũ nói đến đây thì cổ họng nghẹn lại, anh cảm giác bản thân.... muốn khóc.



Nhịn không được tức giận ngồi xổm xuống, trong lòng anh chắc chắn lát nữa phải gọi Vĩ Trầm đưa về thì tiếng giày cao gót càng ngày càng lớn, đến khi Sở Vũ nhìn thấy rõ đôi giày quen thuộc, đôi chân dài và nhỏ, anh ngẩng đầu lên thấy Lạc Thuần Hy đang đứng trước mặt cúi đầu nhìn anh ta, cô thản nhiên hỏi: "Lần sau còn dám nữa không?"



Sở Vũ nhanh chóng lắc đầu, đứng dậy, cúi đầu thấp giọng nói: "Không dám nữa..."



Lạc Thuần Hy quay đầu bước đi, nói: "Lên xe."



Sở Vũ nhanh chóng chạy theo, mở cửa xe ngồi ở ghế phụ.



Trong xe không khí rất yên tĩnh, không ai mở miệng nói chuyện, Sở Vũ im lặng nhìn ra cửa sổ, ngây người một lúc lâu mới phát hiện đây không phải đường về nhà, anh quay sang nhìn Lạc Thuần Hy, hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"



Lạc Thuần Hy tập trung lái xe, chỉ đáp lại anh ba chữ: "Đi ăn cơm."



Nghe thấy ba chữ này, Sở Vũ cúi đầu cười tủm tỉm.



Đến một nhà hàng đồ Tây nổi tiếng, hai người sóng vai bước vào, phục vụ nhiệt tình đi lên chào đón: "Chào mừng quý khách, chỗ chúng tôi có chỗ ngồi thường và phòng riêng. Hai vị là chị gái và em trai đi? Có muốn ngồi ở phòng riêng không?"



Nghe thấy mấy chữ chị gái và em trai, Lạc Thuần Hy khẽ nhếch môi, liếc Sở Vũ một cái.



Hôm nay anh không mặc tây trang, tóc cũng không tạo kiểu, nhìn phong cách thường ngày của Sở Vũ và gương mặt trắng trẻo, mắt to trong sáng thì thật sự rất giống một thiếu niên chứ không phải một người đàn ông đã 25 tuổi.



Còn cô lại ăn mặc đúng kiểu nữ cường nhân, không phải già dặn nhưng là kiểu mạnh mẽ, nhìn là biết một người đảm đương trọng trách gánh vác, hơn nữa trang điểm quyến rũ, nhìn sao cũng không giống một đôi.



Sở Vũ vừa nghe vậy sắc mặt đen như đít nồi, anh nhịn không được nói: "Tôi lớn hơn cô ấy, không máu mủ gì hết, có chỗ ngồi nào hợp cho cặp đôi không?"



Anh vừa nói vậy thì phục vụ ngượng ngùng cúi đầu, cô ta là người mới, nhiệt tình nhưng lại không giỏi nhìn người, đành đỏ mặt nói: "Có, mời hai vị đi theo tôi."



Hai người đi theo phục vụ đến một phòng nhỏ, đèn nến lãng mạn, đúng tiêu chuẩn phòng dành cho cặp đôi. 



Thấy cách trang trí của phòng, gương mặt Sở Vũ mới tốt lên một chút, gọi món xong, phục vụ rời đi còn lẩm bẩm: "Tôi giống em trai chỗ nào chứ? Tôi là một người đàn ông trưởng thành rồi..."



Tiếng nói không lớn, nhưng trong phòng yên tĩnh như vậy, hơn nữa thính giác của Lạc Thuần Hy rất tốt, cô nhịn không được trêu chọc: "Em trai thối..."



Quả nhiên cô vừa nói ra, mặt Sở Vũ đen, xanh rồi lại đỏ, đừng bật dậy: "Tôi mới không phải..."



Lạc Thuần Hy vui vẻ nhìn dáng vẻ tức đến trợn mắt phồng mồm của anh, âm thầm thở dài.



Trẻ con như vậy, còn nói không phải, ai tin?



---------------Hết chương 44 ----------------



Lạc Thuần Hy: Trẻ con như vậy, nói không phải, ai tin?



Sở Vũ: Chúng ta làm phép thử đi



Lạc Thuần Hy: Thử gì?



Sở Vũ: Xem tôi có phải đàn ông trưởng thành hay không?



Lạc Thuần Hy: Dùng gì để thử?



Sở Vũ: Tôi, em và giường



Lạc Thuần Hy:..............



=======



Đọc đoạn "Tôi, em và giường" mà tui cũng thấy tui đen tối quá



Dịch bệnh lại bùng phát nên các bảo bối của au phải bảo vệ bản thân thật tốt, tránh đi ra ngoài và tuân thủ những điều mà nhà nước cũng như là bộ y tế đề ra nhé.



Mong rằng các bảo bối và người nhà của các bảo bối đều vui vẻ và khoẻ mạnh. Yêu nè ~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện