Lạc Thuần Hy từ xa nhìn thấy một đám người thì có xúc động quay đầu muốn chạy, Sở Vũ nhìn cô bằng ánh mắt xem kịch vui.



Lạc Thuần Hy rất nhanh điều chỉnh lại biểu cảm, nở nụ cười tiêu chuẩn, sống lưng thẳng tắp, bước về phía họ.



Trên mặt mọi người đều không dấu được sự kinh ngạc, đứng ngây ra tại chỗ, Lạc Thuần Hy chưa nói gì, Tạ Kỳ Phong đã lên tiếng: "Sở Cẩm tiểu thư, đây là một vài người bạn tôi muốn giới thiệu với cô. Mọi người, đây là Sở Cẩm tiểu thư, bên cạnh là bạn trai của cô ấy."



Câu trước là nói với Lạc Thuần Hy, còn câu sau là nói với những người khác.



Lời của Tạ Kỳ Phong như hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, lập tức gợn són, lan ra bốn phía.



Mạc Thiên Dương phản ứng lại đầu tiên, ánh mắt nóng cháy của anh nhìn chằm chằm cô, "Sở Cẩm tiểu thư quả là đẹp hơn người thường."



Vốn là một câu khen ngợi rất bình thường, nhưng những người biết chuyện đều nghe ra mấy chữ này của Mạc Thiên Dương còn mang theo oán trách.



Lạc Thuần Hy chỉ cười ôm cánh tay Sở Vũ.



Lăng Diệp Chính hừ lạnh quay đầu đi.



Không khí lại trở nên yên lặng đến khác thường, bỗng nhiên một giọng nói chanh chua vang lên đánh vỡ.



"Ồ, mau xem ai đây, Sở Cẩm tiểu thư đúng không? Hình như hôm qua tôi mới gặp cô anh anh em em đi cùng Tôn Dĩ, sao hôm nay lại bấu víu vào một tên trai bao nào thế?"



Kiều Cẩm Tâm mặc lễ phục đi tới, khuôn mặt trang điểm loè loẹt hơn cả hôm qua, cằm cô ta hất lên. Vốn cô ta không để ý đến cái cô Sở Cẩm thấp hèn này, nhưng nhìn thấy cô ta đứng cùng một soái ca thì ghen tỵ muốn chết.



Lạc Thuần Hy thật sự cảm thấy khó hiểu, không biết mắt cô ta có vấn đề hay gương nhà cô ta có vấn đề nữa, cái gu thẩm mỹ này làm người khó mà chấp nhận nổi.



Sở Vũ bên cạnh nhướng mày.



Trai bao?



Đang nói anh sao?



Lạc Thuần Hy còn chưa kịp nói gì, đột nhiên Tôn Dĩ xông đến lôi kéo cánh tay cô, chất vấn, "Sao cả ngày hôm nay em không nghe điện thoại của tôi?"



Cô nhìn xung quanh, phát hiện mọi người đều nhìn về phía này, có lẽ là do giọng của cái cô Kiều Cẩm Tâm này quá chói tai. Người được nhắc tên như Tôn Dĩ lập tức chú ý đến, nếu không hội trường lớn như vậy, anh ta chẳng rảnh để ý đến góc này.



Đúng là một phần như Lạc Thuần Hy đoán, nhưng một phần còn lại, chỗ của cô được chú ý là bởi vì tập trung nhiều nhân vật vừa trẻ lại có tiếng tăm trong giới.



Lướt xung quanh một vòng, Lạc Thuần Hy nhìn Tôn Dĩ, "Sao tôi phải nghe điện thoại của anh?"



Tôn Dĩ lập tức trừng lớn hai mắt: "Bởi vì em là bạn gái của tôi!"



Lạc Thuần Hy xoa cằm, giọng điệu ngộ ra: "Thì ra là thế à...."



Nhưng cô đột nhiên nhìn Sở Vũ bên cạnh: "Anh yêu cảm thấy sao?"



Sở Vũ trai bao đang xem kịch trúng đạn: ....



Anh đành phối hợp với cô, thân mật ôm eo nhỏ: "Em yêu, anh không biết. Có lẽ đêm nay có chuyện gì đó, thì anh sẽ biết một chút gì đó."



Con bà nó!



Cái giọng điệu mờ ám này.....



Tôn Dĩ lập tức nóng nảy: "Em đội nón xanh cho tôi?"



Gương mặt Lạc Thuần Hy lạnh xuống, cười động lòng người, đi đến trước mặt Tôn Dĩ, gương mặt nhỏ gần sát anh ta: "Anh nghĩ anh là ai?"



Nói xong, bước lui về sau, vẫy tay một cái, Vĩ Trầm luôn quan sát từ phía xa đi lên. Vốn anh ta làm người nghiêm chỉnh lại ít nói, đột nhiên nở nụ cười, đi tới ôm chặt cổ Tôn Dĩ, hồ hởi nói: "Ôi, tiểu Tôn tử (*), lâu lắm mới gặp, đi nói chuyện với ông chút nào!"



(*) Con trai gọi thân thiết thường dùng họ, đệm, tên + tử đằng sau. Tôn tử còn có nghĩa là cháu trai



Nói xong, liền lôi người đi. Rất nhiều người xung quanh chỉ trỏ bàn tán.



Kiều Cẩm Tâm giơ tay chỉ vào mặt Lạc Thuần Hy, "Cô...."



Đột nhiên Kiều Y đứng chắn trước mặt cô, "Chị họ, đây là khách của em."



Kiều Cẩm Tâm giận sôi màu, giọng chanh chua quát: "Mày tính là cái thứ gì, cút ra cho tao, hôm nay là sinh nhật của tao, mày tính phá đám sao? Con đĩ bạn mày, quyến rũ hết thằng này đến thẳng khác, còn làm ra chuyện như vậy với khách của tao đấy."



Lạc Thuần Hy nhíu chặt mày, đi lên nắm lấy ngón tay Kiều Cẩm Tâm vặn ngược lại.



Trong hội trường lại vang lên tiếng hét chói tai làm người sởn gai ốc.



"Tiểu thư nhà họ Kiều đúng không? Tôi đột nhiên thắc mắc sao chung một nhà mà nhân phẩm lại khác nhau như vậy, có phải chăng là một người ngậm thìa vàng lớn lên còn một người ăn phân đúng không? Miệng thối như vậy, từ bé đến lớn ăn phân xong không đánh răng sao? Người nhà không dạy cô không được chỉ tay vào mặt người khác sao, giáo viên tiểu học không dạy cô đạo đức à?"



Lạc Thuần Hy nói một tràng dài, mọi người xung quanh vẫn ngạc nhiên.



Dù Kiều Cẩm Tâm không được người yêu thích, phải nói chẳng ai ưa cô ta, nhưng với cái tính hàng tôm hàng cá như cô ta nên vẫn nhẫn nhịn chỉ dám nói xấu sau lưng. Đặc biệt là trong ngày hôm nay, cô ta cũng coi như vai chính, có quá đáng mọi người cũng phải cắn răng nhịn.



"Aaa, tiện nhân, mau buông tao ra...." Kiều Cẩm Tâm điên cuồng la hét.



"Xin lỗi đi."



"Con chó này, mày là thứ gì mà muốn tao xin lỗi mày.... Aaaaaa, xin lỗi, lần sau không dám ăn nói như vậy nữa."



Nửa câu đầu cô ta còn đang cứng miệng, nhưng Lạc Thuần Hy bẻ ngón tay cô ta về sau, cô ta đau đớn chỉ có thể xin tha.



Lạc Thuần Hy ném văng ngón tay cô ta ra, Kiều Cẩm Tâm chật vật nói, "Mày chờ đấy."



Nói xong cô ta đi thẳng, còn đi đâu thì Lạc Thuần Hy cũng đoán ra được.



Chắc chắn là đi mách lẻo rồi, cô ta đâu thể để yên chứ.



Tâm trạng của Lạc Thuần Hy không tốt ném cánh tay Sở Vũ ra, bực bội uống hết ly rượu trong tay.



Tất cả mọi người thấy không có chuyện gì liền tản bớt đi, chỗ này khá vắng vẻ, Sở Vũ thấy không ai chú ý liền vứt luôn cái dáng vẻ phong độ trợn mắt nói với Lạc Thuần Hy, "Giận chó đánh mèo như thế là có ý gì?"



Lạc Thuần Hy cũng không khách khí trừng lại anh, "Ông có tin tôi cho cả hai con vào nồi không?"



Sở Vũ: !!!



Anh không biết nói gì hơn.



Nghe hai người nói chuyện, đám người có thể nghe ra một chút. Hình như quan hệ của bọn họ cũng không tốt lắm.



Lạc Thuần Hy muốn đốt sạch bữa Hồng Môn Yến này. Con mẹ nó, diễn quá vất vả, giết hết đi.



Mạc Thiên Dương đứng châm chọc: "Xem ra, quan hệ của Sở Cẩm tiểu thư và Sở Vũ thiếu gia cũng không như tôi nghĩ.



Sở Vũ thời lên tiếng: "Nghĩ cái rắm mà nghĩ!"



Mạc Thiên Dương:.....



Mọi người:......



Còn đang nghĩ tình địch là một tên nào đó phúc hắc độc chiếm, hay một tên nào đó dịu dàng khiến cô mê mẩn nhưng hoá ra lại là một tên ngạo kiểu, không biết xấu hổ. Phải biết, vừa rồi nhìn Sở Vũ phong độ như vậy....



Ngoài Mạc Thiên Dương thỉnh thoảng châm chọc, Lăng Diệp Chính trước sau không liên quan thì đám hoa đào của cô vẫn im re.



Cô biết rất rõ suy nghĩ của từng người.



Mạc Thiên Dương châm chọc cô chỉ đơn giản là vì trong lòng anh ta oán giận cô bỏ đi.



Tâm trạng Mạc Thiên Thành đương nhiên phức tạp hơn rất nhiều, anh không biết nói gì, cũng không nên nói gì.



Tạ Kỳ Phong, Giang Triều, Trịnh Khải thì cũng không lên tiếng, trong lòng họ không có nhiều mâu thuẫn như Mạc Thiên Thành nhưng thử hỏi xem: Bạn gặp lại người mình thích, mà bên cạnh người đó đã có một người khác, thì có thể nói gì đây?



Đột nhiên, Lạc Tử Trình ho khan một tiếng, anh đi lên, ánh mắt dịu dàng nhìn Lạc Thuần Hy: "Anh có thể nói chuyện riêng với em không?"



Tim Lạc Thuần Hy bỗng dưng nhấc lên, cô có chút căng thẳng. Cô oán giận nhà họ Lạc, oán giận cha mẹ, nhưng.... Cô chưa bao giờ oán giận anh. Anh là anh trai cô, anh rất tốt với cô, tuy cha mẹ rất tốt.... Mà suy cho cùng, anh mới là người để lại cho cô nhiều kỷ niệm ấm áp nhất.



Gương mặt Lạc Thuần Hy cũng dịu đi, "Được."



===============



Nhiều người nói muốn cho anh Vũ một chân làm nam chính.



Cmt tác giả biết nhaaaaaaa



Vote nữaaaaa

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện