Tịch Dương thấy sau khi Tiêu Phàm nhìn thấy danh hiệu của hắn ta, tuy sắc mặt hắn hơi thay đổi nhưng cả người vẫn không nhúc nhích, vẫn không chịu lấy vũ khí ra thì lập tức cảm thấy mình bị Tiêu Phàm coi thường, vô cùng tức giận: “Tốt nhất anh nên đưa ra tất cả thực lực của mình, tôi đã đạt tới cấp 15. Một lát nữa, khi chúng ta PK, tôi chắc chắn sẽ không nương tay.”

Tiêu Phàm nghe hắn ta nói thì càng lo lắng hơn. Nhanh như vậy mà hắn ta đã đạt tới cấp 15, vậy thì mình còn đánh thế nào được!

Kỹ thuật đứng đầu, kỹ năng danh hiệu lại còn chênh lệch tận 5 cấp. Nếu vậy, mình đánh với hắn ta có thể chịu được một chiêu sao? Tuy Tịch Dương muốn đánh một trận quang minh chính đại với Tiêu Phàm nên muốn dùng toàn bộ thực lực của bản thân. Nhưng thấy Tiêu Phàm vẫn không lấy vũ khí ra, hắn ta cũng không thèm chờ nữa, lấy mũi tên nhọn đặt lên cung tên, một mắt khép hờ, mắt còn lại nhìn thẳng về phía trước, kéo căng dây cung.

Thấy Tịch Dương định thả tay để mũi tên bay đi thì một giọng nói vui mừng vang lên vang vọng cả chiến trường...

“Phàm ca!”

Tịch Dương nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy trên con đường mòn tiến vào rừng, sương khói bay mịt mù, vô cùng hùng vĩ.

Sương khói bay kia khiến tầm mắt của Tịch Dương bị mờ đi, trong lúc nhất thời hắn ta không nhìn rõ được đó là thứ gì. Chỉ cảm thấy sương khói này càng tới gần thì mặt đất càng rung động...

Tới lúc sương khói đó bay đi thì hắn ta cũng nhìn rõ được kẻ đứng phía sau đó, không ngờ đó lại là hai người đàn ông thô lỗ.

Tịch Dương trợn tròn mắt há hốc mồm, khiếp sợ nhìn hai người trước mặt, dây cung vốn đang kéo căng cũng vô thức buông xuống.

Nói thật lòng, Tịch Dương chưa từng nhìn thấy ai xấu xí như vậy. Gương mặt người này thật sự rất xấu xí, tuy đường nét trên gương mặt cũng rất cứng cỏi, góc cạnh rõ ràng. Nhưng không hiểu sao hắn ta lại thắt hai bím tóc đuôi ngựa, trên đầu còn cài một bông hoa màu vàng. Người còn mặc một bộ quần áo kiểu công chúa màu hồng đáng yêu, chỉ là có vẻ hơi chật, cái váy hoàn toàn không thể chứa được người hắn ta, vải đã bị rách vài chỗ. Vốn là một bộ váy bó sát rất kín đáo thế mà khi hắn ta mặc lên người lại lộ ra hai cánh tay đen và đầy lông...

Tịch Dương cảm thấy axit trong dạ dày của mình đang bắt đầu trào ngược.

Từ lúc nghe được giọng nói thô lỗ kia, Tiêu Phàm đã biết là ai. Chỉ là hắn không ngờ hôm nay hệ thống lại gắn cho cô ta một bộ trang phục như vậy, khiến cô ta càng trở nên khó coi hơn.

Trận PK căng thẳng kịch liệt giữa Tiêu Phàm và Tịch Dương bị sự xuất hiện đột ngột của A Hoa Tỷ đánh cho tan tành. Ánh mặt trời mãnh liệt vừa chiếu rọi cửa vào Sa Xà Cốc hiện tại cũng đã có vẻ ấm áp dịu dàng hơn rồi...

“Chao ôi, ở đây vẫn còn một anh đẹp trai nè.” A Hoa Tỷ nhìn Tịch Dương, nói.

Nhưng nhận thấy Tịch Dương cứ trơ ra như phỗng, ngây ngốc đứng ở đằng kia, A Hoa Tỷ vô cùng tiếc nuối: “Không ngờ lại là một gã ngốc, thật là uổng phí cho gương mặt đẹp trai kia.”

A Hoa Tỷ lại nhìn về phía Tiêu Phàm, ánh mắt sáng lên, lộ ra tình cảm của người thiếu nữ.

Đúng là người đẹp vì lụa, hệ thống thời trang vừa lên sóng, Mệnh Phàm ca ca đã đẹp trai đến thế này rồi.

Sắc mặt A Hoa Tỷ ửng hồng, tay chân luống cuống, ra vẻ nhỏ nhẹ nói: “Phàm ca ca, người ta gọi anh, sao anh lại không để ý người ta.”

Theo sau A Hoa Tỷ là A Phát Ca và A Quý Ca đang nhìn Tiêu Phàm, ánh mắt đầy vẻ thương hại.

Hôm qua Hổ Nữu và Xà Cơ đã trải qua trường hợp này một lần, thế nhưng vẫn chưa thích ứng được. Thừa dịp mọi người không chú ý bèn lặng lẽ rời đi, đến khu Lục Lâm gần đó, hít thở bầu không khí tươi mới.

Thế nhưng Tịch Dương lần đầu tiên phải chịu công kích tinh thần lớn thế này, nên chống đỡ không được bao nhiêu. Hắn bắt đầu khom người, tay phải che miệng, không nói nên lời. Tình trạng của chàng trai Thời Vũ Hoàn và cô gái tên Man Man đứng cạnh bên hắn ta cũng không tốt hơn bao nhiêu.

“A Hoa... cô nương, đã lâu không gặp.” Tiêu Phàm run rẩy nói.

Trời ơi, Phàm ca ca nói năng ấp úng, còn ngượng ngùng xấu hổ nữa. Mới một ngày không gặp đã nói lâu quá không gặp rồi kìa.

“Đáng ghét, hôm qua còn gọi người ta là Hoa Hoa, Hoa cô nương gì chứ.” A Hoa Tỷ hai tay ôm mặt, vì ngượng ngùng nên không dám nhìn thẳng vào mắt của Tiêu Phàm.

“Hoa... Hoa.” Tiêu Phàm dùng hết sức lực toàn thân nói hai ra chữ này.

Lúc này Tịch Dương rốt cuộc cũng không chịu được kích động trước mắt, lên tiếng cắt ngang nhanh như nước chảy.“Phàm ca, anh đê tiện lắm, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chúng ta đi.” Tịch Dương dưới sự dìu đỡ của Thời Vũ Hoàn, đi về phía bìa rừng Lục Lâm.

“Phàm ca, tuy em rất cảm kích anh đã giúp em trừ bỏ Tiểu Thúy bên cạnh anh Tịch Dương, nhưng hiện tại Tịch Dương và anh đã trở mặt thành thù. Anh biết đó, em không thể rời khỏi anh ấy, thế nên chỉ có thể đứng về phía anh ấy thôi, xin lỗi.”

Man Man trước khi đi còn nghịch ngợm cười với Tiêu Phàm, sau đó cùng Tịch Dương biến mất vào trong cánh rừng.

“Hai anh em nhà kia đều có bệnh!” Tiêu Phàm nhớ đến chuyện trước kia, liền hung hăng chửi mắng.

A Hoa Tỷ không chú ý đến tình hình xung quanh, đến khi cô hoàn hồn lại mới phát hiện ra anh đẹp trai kia đã đi rồi. A Phát Ca, A Quý Ca, Hỗ Nữu, Xà Cơ cũng đã cách một khoảng xa, vậy hiện tại chỉ có hai người cô và Tiêu Phàm ở đây thôi!

Hô hấp A Hoa Tỷ bắt đầu trở nên nặng nề, sắc mặt càng thêm đỏ ửng...

A, không được rồi! Ngại quá!

“Phàm ca ca, em còn có việc, đi trước đây!” A Hoa Tỷ cướp đường chạy mất.

Tiêu Phàm nhìn tình hình kỳ quái hiện tại, Tịch Dương đi rồi, cũng không cần PK nữa, A Hoa Tỷ cũng đi nốt, không cần phải nghĩ nên ứng phó thế nào, đúng là bớt được bao nhiêu việc. Có điều, A Hoa Tỷ cũng thật giỏi, kéo hai người A Phát Ca và A Quý Ca cấp 1 chẳng bao lâu đã giúp họ vọt lên cấp 10.

Phía xa xa, A Hoa Tỷ nện một quyền lên trên gò đất, để lại một quyền ấn thật sâu, “Ai da, sao mình lại vô dụng như thế này nhỉ, có điều, Phàm ca lại đẹp trai lên rồi.”

...

“Anh với cái tên Tịch Dương kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nói cho chị nghe được không nào?” Hổ Nữu kéo cánh tay Tiêu Phàm, nũng nịu hỏi.

“Buông tay ra! Cái tên não có vấn đề kia là Tịch Dương bạn cùng phòng đại học trước đây của tôi, thần kinh phản ứng trong game của hắn vô cùng linh hoạt. Có thể là do hắn vốn là học sinh chuyên thể dục, vận động viên cấp quốc gia. Cô gái bên cạnh hắn ta tên là Man Man, là em gái ruột của Tịch Dương, một đứa biến thái cuồng anh trai. Còn về Thời Vũ Hoàn kia tôi không quen biết hắn, đoán chừng có lẽ là người Tịch Dương quen biết trong game. Nhìn bộ dạng đeo kính lịch sự của hắn ta, đoán chừng cũng giống như tôi, sở trường nhân vật là phân tích phán đoán, nếu không cái gã đầu óc ngu si tứ chi phát triển như Tịch Dương chẳng ai phụ trợ cho hắn, chắc chắn hắn không thể nào luyện lên cấp 15 nhanh như vậy.”

Đúng vậy, Tịch Dương trong hiện thực là học sinh chuyên thể dục, có sức khỏe của vận động viên cấp quốc gia, tính ra vào game online sẽ càng mạnh hơn.

Tiêu Phàm nhìn vẻ mặt chờ mong của Hổ Nữu: “Hết rồi, tôi nói hết sự tình rồi đó.”

“Cái gì cơ, chuyện mấu chốt tôi muốn biết nhất anh vẫn chưa nói! Mau nói đến Tiểu Thúy đi, Tiểu Thúy đáng yêu của tôi ấy!” Nghe thấy câu trả lời cho có lệ của Tiêu Phàm, Hổ Nữu tất nhiên sẽ không cam lòng rồi.

Lúc này, Tiêu Phàm mặt trịnh trọng nhìn Hổ Nữu, hai tay đặt lên bờ vai cô, nhìn thẳng vào hai mắt của Hổ Nữu, nghiêm túc nói: “Tin tôi đi, bọn họ là đồ ngốc, cô mà biết được chân tướng của chuyện kia sẽ hối hận đấy!”

Hổ Nữu bị hành động thân mật này làm cho đỏ mặt, cái gì chứ, là không muốn nói sao. Dù sao sau này trong game này cũng sẽ còn cơ hội gặp lại đám người Tịch Dương, đến lúc đó, cứ hỏi người tên Man Man là biết ngay thôi.

Tiêu Phàm không biết hắn nói như vậy chỉ khiến Hổ Nữu càng thêm tò mò về Tiểu Thúy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện