tìm kế sinh nhai ở vùng hoang dã mới là nam nhân chân chính!

“Rõ ràng vừa rồi còn ở trong này!” Thủ lĩnh kinh hô —— chẳng lẽ là gặp quỷ?!

Ngay lúc mà hắn kinh hô, cánh cửa sau lưng đột nhiên bịch một tiếng đóng lại, mà ngay cả đèn l*ng soi sáng cũng bỗng dưng vụt tắt, bốn phía không gió, đèn đuốc đột nhiên bị dập tắt.

“Xảy ra chuyện gì vậy!” Mọi người ồn ào hoảng hốt loạn xị cả lên.

Đột nhiên, một bàn tay vỗ tới trên bả vai tên thủ lĩnh, thủ lĩnh theo bản năng quay đầu lại nhìn ———— tức thì phát ra tiếng kêu thảm thiết!

Chỉ thấy một người toàn thân mặc đồ trắng chẳng biết đứng ở phía sau hắn từ lúc nào, đầu tóc rũ xuống che ở trước mặt! Đây chắc chắn là quỷ không thể nghi ngờ! Tuy rằng giờ phút này Đức Âm tạo hình cực kỳ rất giống Trinh Tử, chỉ có điều hiệu quả hắn mang lại còn rung động mạnh hơn so với Trinh Tử —— mang theo dòng máu bẩm sinh khiến cho khoảnh khắc khi mà hắn đang bóp chặt cổ thủ lĩnh, ánh mắt từ trong khe hở giữa màn tóc của hắn xuyên thấu qua cuốn lấy linh hồn người ta vào trong đợt cuồng triều khủng bố chỗ Úc Sơn, độ ấm trong gian phòng không ngừng giảm xuống, mọi thứ đều bị bạc màu.

“A… …”

“A… …”

Ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng dần dần bị đọng lại, tất cả ngưng đọng trong khoảnh khắc sợ hãi đến đỉnh điểm. Cuối cùng lúc Đức Âm buông tay ra, tất cả đôi mắt của các vị khách không mời mà đến lật ngược, miệng sùi bọt mép ngã xuống.

Kỳ thật, đầu tiên Đức Âm vốn chỉ muốn doạ bọn hắn cái đã, sau đó mới tiếp tục thi triển võ công của mình chế phục, không ngờ hiệu quả mang lại thật sự quá tốt rồi.

Mà tiểu hoàng đế Cực Ngọc, hãy còn đang nằm ở sàng giường làm mộng đẹp.

Đợi cho đến ngày thứ hai khi tỉnh lại, Cực Ngọc giật mình phát hiện trong phòng nằm đầy người, vì thế Đức Âm sinh động miêu tả như thật tối hôm qua dưới tình huống ngàn cân treo sợi tóc hắn không muốn làm kinh động đến Cực Ngọc, tự mình đem toàn bộ kẻ xông vào đánh ngã.

Hiên Viên Cực Ngọc = = nhìn Mộ Dung Đức Âm: “Ngươi không hỏi bọn hắn rốt cuộc là ai phái tới?”

“Ta cũng muốn hỏi, nhưng mà ta còn chưa có mở miệng, bọn hắn đã ngã xuống hết rồi.” Mộ Dung Đức Âm nói.

“Làm sao có thể… Ngươi có phải đã biết cái gì lại cố ý không nói cho ta đúng không?!” Hiên Viên Cực Ngọc bắt đầu theo thông lệ mà bổ não.

“Dù sao ta cũng chưa kịp hỏi.” Mộ Dung Đức Âm (⊙⊙)

“Được rồi, ta sẽ chờ bọn hắn tỉnh rồi hỏi lại.” Hiên Viên Cực Ngọc hoàn toàn không có chút lòng tin gì với Mộ Dung Đức Âm.

Vì thế chờ một mạch cho đến trưa, những người đó cũng chưa tỉnh lại, rốt cục chưởng quầy nơm nớp lo sợ qua đây nhìn thử, phát hiện thấy tình hình trong phòng, sợ tới mức gào khóc hét to chạy ra ngoài.

“Quên đi! Để cho ta tới lục soát thử trên người bọn họ, có thể phát hiện ra chút đầu mối gì không!” Hiên Viên Cực Ngọc tự mình tiến lên lục soát.

Vì thế soát người một đám, thu hoạch được nào gói thuốc, nào đoản đao vân vân vũ vũ, cuối cùng lấy tấm lệnh bài những người này mang bên mình, Cực Ngọc phỏng đoán bọn họ là sát thủ của Nhung tộc phái đến Trung Nguyên.

“Không tốt, Nhung tộc đã bắt đầu chú ý hành tung của ta, Mộ Dung Đức Âm, chúng ta nhất định phải che giấu hành tung cẩn thận! Từ hôm nay trở đi, chúng ta không đi quan đạo, chỉ đi đường nhỏ!” Hiên Viên Cực Ngọc nắm chặt nắm tay nói, “Ta đi chuẩn bị vật dụng thiết yếu để đóng trại ngoài dã ngoại, ngươi thu dọn hành lý ở đây đi.”

“Đóng trại ở dã ngoại!” Ánh mắt Mộ Dung Đức Âm sáng lên.

“Làm sao?” Cực Ngọc = =

“Khiến người ta vui thích.” Mộ Dung Đức Âm quỷ dị kéo ra một đường cong thoáng hiện thoạt nhìn hết sức tà mị cực kỳ quỷ súc. Đột nhiên cả người Hiên Viên Cực Ngọc run lên —— dã… ngoại… Âm ác ma! Ngươi muốn làm gì!!

Vì thế Hiên Viên Cực Ngọc vội vàng nói: “Ngươi… Ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ! Mấy ngày nay ta bị tiêu chảy! Ta còn có bị trĩ!”

“Hừ hừ, ngươi quá lo lắng.” Âm Heo vẫn rất hưng phấn, tuy rằng mấy lần cắm trại ở đồng không mông quạnh toàn bị ăn khổ, nhưng mà hắn vẫn cực kì chờ mong hành trình hòa mình vào thiên nhiên hoang dã hướng đến cuộc sống tự do thoải mái lần này.

Không có huynh trưởng, không có bảo mẫu Song Thủ Xà, hết thảy đều phải dựa vào chính mình! Còn phải chiếu cố Cực Ngọc yếu đuối nhỏ bé ( này, thoạt nhìn năng lực sinh tồn của Cực Ngọc so với ngươi còn mạnh hơn nhiều đó!), đây là thời khắc để người ta bộc lộ năng lực bản thân đó a!

Mộ Dung Đức Âm đột đặt tay ở trên vai Cực Ngọc, làm bộ như từ ái, kì thực mắt lòe lòe lục quang nói: “Tiểu Ngọc, không cần sợ, có Mộ Dung đại ca ở, nhất định bảo hộ cho ngươi chu đáo.”

Hiên Viên Cực Ngọc nháy mắt xù lông.

Lại nói cái nhân xưng “Mộ Dung đại ca” kia là chuyện gì vậy? Đức Âm ngươi đang ở đây bổ não cái gì thế? Thiên giới, Nguyệt Cung.

Mộ Dung Long Sách cùng hoàng đế đã thỏa thích hành trình thăm quan thiên cung, chuẩn bị lên đường về nhà. Mộ Dung Long Sách được đông đảo nam nữ tiên tử ở Nguyệt Cung nhiệt liệt vui vẻ đưa tiễn, lòng nhiệt tình và yêu mến độ này làm cho ngay cả Thượng Hi cũng đều cảm thấy rất kinh ngạc.

Long Sách còn cõng một bao đồ thiệt bự, đựng lễ vật Phượng Vũ đưa—— hồ ly Hoa Vô Nguyệt. Hồ ly u buồn khó chịu chui ở trong bao quần áo, động cũng không dám động, sợ bị Thượng Hi nhìn ra điều gì.

Đám người Long Sách lại leo lên phi cơ Phượng Vũ, hoa lệ thắng tiến về phía trần gian.

Dựa theo quy định tại thiên giới, người đi qua thiên giới khi xuống trần nhất định phải uống nước Vong Tuyền, quên hết lý ức khi mình ở thiên giới, không biết sự thật bọn người Long Sách sau khi uống xong ly rượu ngon Thượng Hi đưa thì ngay lập tức chìm vào giấc ngủ, đợi đến khi bọn hắn tỉnh lại phát hiện mình đang ở dưới trần gian, còn về phần trên thiên cung đã xảy ra những chuyện gì thì hoàn toàn quên sạch.

Chính là Long Sách khi nhìn đến con hồ ly mình cõng trên lưng, đột nhiên vỗ đầu nhớ tới: “Đây là món quà ta muốn tặng cho Đức Âm!”

Thật đáng sợ, cho dù là uống Vong Tuyền, hắn vẫn nhớ rõ mang quà về cho đệ đệ —— đây là chấp niệm đáng sợ cỡ nào a!!

Hoa Vô Nguyệt nghe vậy, sửng sốt nửa ngày —— Quà cái gì?

“Ngao ô ——” hồ ly bất mãn kêu một tiếng.

“Hồ ly thật xinh đẹp a!” Hoàng đế không rõ chân tướng tiến tới, sờ sờ đầu hồ ly nói: “Long Sách, bán cho ta được không?”

“Mới không cho ngươi, đây là cho cục cưng nhà ta.” Long Sách ôm lấy hồ ly, wow, hồ ly thật lớn một con, múp múp, lông thật là mềm thiệt là mượt, nếu Đức Âm không thích, vậy đem nó lột da làm áo da cho Đức Âm!

Hoa Vô Nguyệt nhìn thấy Long Sách dùng một loại ánh mắt đáng sợ nhìn mình, đột nhiên trong lòng cực kì sợ hãi —— sao tự nhiên lại xuất hiện dự cảm xấu vậy nè!

Phượng Vũ vội ho một tiếng, nói với Long Sách: “Mộ Dung Long Sách, ngươi còn nhớ rõ ta sao?”

“Đương nhiên, ngươi là đại thần Phượng Vũ sao, không phải ngươi đã đáp ứng mang ta đi tìm Đức Âm sao?” Long Sách thật sự là quá cường đại, chính xác là hắn quên phần ký ức đoạn thời gian ở thiên cung kia, nhưng những việc lúc trước một chút cũng nhớ rõ, ngược lại thật ra hoàng đế và Ân Cốt thấy Phượng Vũ đột nhiên xuất hiện, sợ tới mức oa oa kêu to lên: “Âm Heo! Âm Heoxuất hiện!” Xem ra tác dụng của nước Vong Tuyền với bọn họ quá lớn, thế mà toàn bộ trí nhớ gần đây đã bị xóa sạch.

Không để ý tới vẻ ngạc nhiên của hoàng đế cùng Ân Cốt, Phượng Vũ nói: ” Hiện tại chỗ các ngươi đang ở cách Đức Âm đã rất gần, đi thẳng một đường tới hướng Bắc là có thể tìm được hắn, nhớ chăm sóc cẩn thận con hồ ly ta đưa cho ngươi, chuyện lần này mặc dù có chút khó khăn, nhưng mà vẫn là đa tạ các ngươi.”

“Không có gì để bày tỏ lòng biết ơn à?” Long Sách hỏi.

“Không có.” Chim ú vô sỉ nói.

“Đồ thần tiên keo kiệt!” Long Sách bất mãn nói.

“Tùy ngươi muốn nói thì nói.” Phượng Vũ vô sỉ vèo một phát biến mất.

Vì thế Long Sách lôi Hoa hồ ly xuống, cầm một khối khăn tay ra để vào mũi hồ ly. Đó là một cái khăn tinh xảo đẹp đẽ mặt trên dùng chỉ bạc thiêu hoa lan, chỉ nhìn đã biết do thợ khéo tay làm ra, ít nhất cũng trị giá mười lượng hoàng kim.

Cánh mũi Hoa hồ ly bị khăn tay bịt kín, đang buồn bực cực kì đâu, lại thấy Long Sách vỗ vỗ đầu hồ ly, cười hắc hắc nói: “Tiểu Hoa Tử, ngươi nhớ kỹ mùi hương trên khăn tay này rồi chứ? Bắt đầu tìm người đi! Tìm không được,

Cho ngươi đói chết,

Sau đó lột da ngươi!!!”

Dứt lời bỗng nhiên tay run lên, từ trong tay áo lấy ra một cái vòng trang sức bạc khóa cổ hồ ly cổ lại, hồ ly trở tay không kịp, hoảng sợ nhìn Long Sách —— sao, tại sao có thể như vậy!!! Thật đáng sợ!!!

“Ngao ô. Ngao ô!!” Hồ ly sợ tới mức kêu to lên. Tiếc rằng nhiều năm qua thân là nam phi trong hậu cung vốn được nuông chiều từ bé, Hoa Vô Nguyệt đã sớm quên mất bản tính ngỗ ngược của hồ ly, bị người tóm lấy cũng không dám cắn người, chỉ có thể kêu rên.

“Còn kêu nữa! Lập tức lột da ngươi! Sau đó buổi tối ăn thịt của ngươi! Làm cái lẩu!” Long Sách nhéo cái lỗ tai hồ ly.

Hoa Vô Nguyệt mất hết phép mầu dùng tiếng kêu hồ ly reo rắc nguyền rủa thảm khốc lên người Phượng Vũ.

Vì thế cuối cùng vì sống sót, Hoa hồ ly đành phải khuất nhục chảy nước mắt, trên mặt đất bắt đầu đánh hơi hệt như chó con.

“Xem kìa, hồ ly khóc, thật đáng thương.” Hoàng đế nói.

“Long Sách quả nhiên là cái tên lòng dạ độc ác.” Ân Cốt phụ hoạ.

Giờ phút này, Mộ Dung Đức Âm cùng Hiên Viên Cực Ngọc đã dắt ngựa lặn lội lâu ngày trên con đường nhỏ trong rừng, mắt thấy sắc trời dần dần tối đen, Hiên Viên Cực Ngọc quay đầu nói: “Mộ Dung đại… ca, chúng ta không tính dừng lại ăn ngủ sao?”

“Được.” Mộ Dung Đức Âm phê chuẩn.

Vì thế hai người dừng lại, tìm một chỗ đất trống bằng phẳng dựng lều trại, cũng tìm đống củi khô. Mộ Dung Đức Âm lập tức chủ động nhóm lửa, hắn cầm đá đánh ửa, tự mình chất tảng đá thành đống cái, Cực Ngọc thì tiếp tục cột liều trướng, sau đó lấy nồi cùng túi nước ra, chuẩn bị nấu cơm, lương khô mang theo vẫn còn cho nên ngày hôm nay không cần phải đi thu thập.

Nhưng khi chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi, Âm Heo cũng vẫn chưa nhóm được lửa.

“mb, đá đánh lửa này bị ẩm!” Âm Heo tổng kết.

Hiên Viên Cực Ngọc đảo mắt xem thường: “Ngươi cố ý đánh không lên là vì muốn giày vò ta đi!” Vì thế túm lấy hòn đá đánh lửa trong tay Âm Heo, bành bạch ba cái đã cà ra tia lửa.

Tuy rằng bổ não về Âm cặn bã quỷ súc một chút nhưng Hiên Viên Cực Ngọc vẫn mở miệng hỏi hắn: “Âm ác ma! Ngươi biết nấu cơm không?”

“Không biết.”

“Ngươi cố ý không biết nấu cơm để tra tấn ta đi!” Hiên Viên Cực Ngọc cảm thấy tiêu tan ——rốt cuộc người này biết làm thứ gì! Rốt cuộc hắn muốn tra tấn mình tới trình độ nào mới vừa lòng! Được rồi, đã đem toàn bộ gạo đã vo đổ hết vào bên trong ngọn lửa hừng hực này, để trời cao chứng kiến nỗi đau khổ dằn vặt của mình khi còn sống!!!

Vì thế hắn xoẹt một phát đứng lên.

“Ngươi làm gì! Tự thiêu sao!” Âm Heo= =, Hiên Viên Cực Ngọc ánh mắt đảo đảo tiếp nhận tin tức này.

Hiên Viên Cực Ngọc lạnh lùng nhìn Đức Âm cười, trong mắt tràn ngập nỗi đau thương tiêu điều lạnh lẽo.

Sau một lúc lâu,

Hắn đột nhiên thở mạnh ra, nhụt chí nói: “Ta đi nấu cơm…”

Hai người dùng một ít nguyên liệu nấu ăn tự mình mang theo, nấu nóng lên ăn tạm cho xong bữa cơm chiều. Ăn cơm no, hai người trải đệm chăn ra, vào trong lều trại ngủ. Hiên Viên Cực Ngọc cùng Mộ Dung Đức Âm chen chúc ở trong liều trướng nhỏ hẹp, tim đập bịch bịch, hai người nằm cạnh nhau, có thể ngửi được hương hoa mai trên người Đức Âm. (ai cũng ngửi mùi hoa lan sao bạn này ngửi thấy mùi mai TT)

Ngày ấy, nửa đường đi, Mộ Dung Đức Âm cởi quần áo ra, để lộ cặp đùi, trên người cũng là tản ra mùi hương thản nhiên dễ ngửi như vậy… Cặp chân kia… Chính là vật đẹp nhất thế gian…

Bổ não quá độ làm cho máu mũi Cực Ngọc ào ạt tuôn không ngừng, trong bóng đêm yên lặng chảy máu mũi.

Ngủ thẳng đến nửa đêm, hai người ăn canh thịt mùi thừa lại lúc tối đoạt lấy vật mà kẻ khác đang nhòm ngó —— ở chung quanh lều trại, từng cặp mắt xanh biếc lòe lòe của đàn sói hoang đang dần dần tụ tập lại đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện