Đừng nhìn bề ngoài của Đổng Phi mà sinh ảo giác nghĩ hắn là cái mãng phu. Nhưng trên thực tế ĐổngPhi rất thanh tĩnh. Sống ở thời đại này càng lâu thì mới biết được sinh tồn khó khăn. Đây không thể tưởng tượng mà cảm nhận được cuộc sống, Chỉ có ở thời đại này thì mới cảm giác được nó.

Đổng Phi cảm giác được cho nên hắn phi thường cẩn thận.Cuộc đời mỗi người cũng chỉ là cái mặt nạ, Đồi với người thời đại này Đổng Phi có mang theo sự sợ hãi, không nói đến Lý Nho, Đổng Trác là những người có tên trong danh hào Lịch sử, nãi nãi mặc dù trong bình thư trước khi Đổng Trác chết có xuất hiện một lần, nhưng không ngờ lại cất dấu bí mật muôn người không biết.

Đối với những người như vậy, mặc dù ngươi có thể biết phương hướng của lịch sử thì thế nào? Có thể đấu với bọn họ không? Ít nhất Đổng Phi không có lòng tin này, cho nên hắn càng thêm cẩn thận .

Nhưng mặc dù ngươi có vạn lần cẩn thận nhưng rồi cũng sẽ có lúc xúc động, Đối với Đổng Phi mà nói, nãi nãi và tỷ tỷ là người mà hắn thương yêu nhất, hắn không thể không quản, nếu ai động đến hai người kia, cho dù là thiên vương lão tử hắn cũng bất chấp.

Sớm có gia tướng chuẩn bị ngựa. Đổng Phi xách chuỳ lên ngựa, đánh ngựa chạy đi.

Mà tên gia tướngở phía trước dẫn đường, hai con ngựa ngang ngược chạy, tất nhiên lại làm thêm một cảnh tưởng gà bay chó sủa một phen.

Ra khỏi Lâm Thao chạy nhanh về hướng tây.Trong lòng Đổng Phi nóng như lửa đốt, không ngừng dùng chuỳ vỗ nhẹ vào mông ngựa.

Mặc dù là thúc nhẹ, nhưng thớt Tây Lương chiến mã cũng có chút không chịu nổi, chiến mã không ngừng kêu lên, tốc độ một lần nữa tăng trưởng, giống như điên chạy về phía trước làm cho bụi đường mù mịt .

“ Thiếu gia, chính là phía trước!”

Tên gia tướng đột nhiên dừng ngựa, ngón tay chỉ về phía đồi núi trước mặt nói: “Chúng ta chính là ở chỗ này bị phục kích.”

Đổng Phi cũng dừng ngựa, đưa mắt nhìn về phía ngọn đồi xa kia.Đồi núi là một vùng đất bằng phẳng, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra không có một bóng người.

“ Kim Thành Phá Khương đến từ nơi nào?”

“Bọn tiểu nhân lúc ấy đang nghỉ ngơi chỗ đồi núi thì đám khương nhân chạy đến, không nói lời nào thì công kích về phía chúng ta. Tứ tiểu thư đã biểu lộ thân phận, nhưng những Khương nhân này cũng không nói gì liền bao vây xung quanh.”

“ Nhưng tại sao lại không thấy thi thể?”

“ Đám Khương nhân này vây chúng ta, sau đó tập kích chúng ta chiến mã, các Huynh đệ còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã rớt xuống ngựa, ngay lúc hiện trường hỗn loạn thì tiểu tướng liều chết lao ra để về thành báo tin.”

Đổng Phi gật gật đầu. “ Ngươi ở lại đây chờ tỷ phu ta, ta đi về phía trước nhìn một lần sẽ lập tức quay lại.”

Nói xong hắn dùng đầu chuỳ thúc nhẹ vào mông chiến mã, chiến mã cất một tiếng hí dài nhanh như gió hướng về phía ngọn đồi.

Đồi núi cũng không lớn, hơn nữa cũng không tính là dốc.Rất nhanh, Đổng Phi lền đi tới gò đất, nheo mắt nhìn về phía xa, chỉ thấy trên bình nguyên có bụi cát bốc lên tựa hồ như thiên quân vạn mã đang chạy, đám gia hoả này vẫn chưa đi xa… Đổng Phi trong lòng sốt ruột, thúc dục chiến mã hướng phía đám người đuổi tới.

Con ngựa này là lúc hắn sinh nhật tám tuổi Đổng Phu nhân đã tặng cho hắn làm lễ vật.Lo lắng hình thể với thể trạng của Đổng Phi, Đổng Phu nhân còn dặn với người mua ngựa là phải tìm loại ngựa của Tây Lương, tuy rằng có kém Đại uyên lương câu, nhưng cũng là trong những dòng ngựa tốt nhất , chẳng những tốc độ rất nhanh hơn nữa sức chịu đựng rất tốt.Mấy năm nay con ngựa này đã phối hợp rất ăn ý vói Đổng Phi .

Nó cũng biết tâm trạng chủ nhân nó bây giờ, cho nên càng ra sức chạy, rất nhanh Đổng Phi có thể thấy cảnh tượng cát bụi phía trước. Nhưng lúc này Đổng Phi cũng không vội vàng tiến lên mà là dừng ngựa lại.

Mấy chục con ngựa đột nhiên quay lại. Hơn một trăm tên khương nhân lập tức chạy đến phía Đổng Phi, khuôn mặt đều dùng vải bố che lại, không thấy rõ được diện mạo.

Những tên gia hoả này rõ ràng là đang đợi Đổng Phi đến.

Trong lòng Đổng Phi không khỏi có chút bối rối, hai tay nắm chuỳ, bàn tay đều chảy mồ hôi.Những người này chẳng lẽ vì ta mà đến? Là ai…..Là ai đối phó ta? Chẳng lẽ là Đổng Hoàng tiểu tử kia sai đến?

Trong lúc bối rối thì Đổng Phi suy nghĩ rất nhiều, Nhưng hắn thật sự nghĩ không ra, ngoại trừ Đổng Hoàng thì hắn không đắc tội với ai. Nhưng Đổng Hoàng bây giờ đi theo Đổng Trác xuân phong đắc ý thì sao có thể chạy về tìm mình gây phiền toái?

Lúc này , trong đám người khương nhân phát ra một tiếng hét, mấy chục thất chiến mã lập tức dừng lại.Cát bụi từ từ bay hết, lúc này Đổng Phi mới nhìn rõ ở phía sau một trăm người này còn có một đoàn ngựa thồ khoảng hai ba trăm người.

“ Các ngươi là ai?”

Đổng Phi cố gắng trấn tĩnh, Trùng mắt hướng về đám ngươiò Khương nhân hỏi.

“ Ngươi chính là Đổng Phi?”

Một chiến mã xông tới, lập tức xuất hiện một tên Khương nhân hình thể cường tráng, để cánh tay trần trụi một nửa, lớn tiếng hỏi.

Quả nhiên là tới tìm ta…..

Đổng Phi cũng bình tĩnh trở lại, một tay cầm chuỳ, tay kia chỉ vào Khương nhân kia nói: “ Mỗ chính là Đổng Phi, tại sao các ngươi bắt đi tứ tỷ của ta?”

“ Đúng là tốt rồi! Nghe nói ngươi rất kiêu ngạo, có người nhờ chúng ta giáo huấn ngươi một lần. Tuổi còn nhỏ như vậy mà có thể sử dụng chuỳ lớn như vậy, chẳng lẽ làm bằng gỗ sao?”

Khương nhân lớn tiếng cười nhạo nơi: “Thức thời thì xuống ngựa chịu trói.”

Khuôn mặt Đổng Phi cau lại. cười lạnh một tiếng: “Phải chuỳ thật hay không, ngươi thử một chuỳ sẽ biết!”

Lời còn chưa dứt , Lương câu giống như bao tê, như tia chớp phóng qua, Đổng Phi nhìn ra được, tên Khương nhân đang nói này hình như là thủ lĩnh, có câu bắt giặc thì trước hết bắt vua, bắt tên gia hoả này rồi đổi tứ tỷ sau.

Nhiều năm khổ luyện, Chuỳ của Đổng Phi bây giờ phi thường thành thạo.

Nếu như nói năm đó giết mười tám tên gia tướng là vận khí thì bây giờ Đổng Phi đã có loại thực lực này.

Nói thì chậm, nhưng khi đó thì nhanh.

Ngựa đến, chuỳ cũng đến, Đổng Phi kẹp lấy mông ngựa, song chuỳ giơ lên , hét lớn một tiếng, Song chuỳ như thái sơn áp đỉnh đánh xuống, hai thanh chuỳ mang theo tiếng gió , nhanh như thiểm điện, Khương nhân tướng lãnh cũng không khỏi hoảng sợ, thầm nghĩ: “ Tốc độ tên gia hoả này thật nhanh.”

Nhưng càng như vậy hắn lại càng tin tưởng chuỳ trong tay Đổng Phi là giả.

Ai có thể sử dụng đôi chuỳ lớn sử dụng nhanh như vậy? Mắt thấy chuỳ sắp đập tới. Khương nhân hít sâu một hơi , vận khí đan điền , tay liền dùng sức, đem đại đao trong tay đánh về phía trước, miệng rống to một tiếng : “Đỡ!”

Theo suy nghĩ của hắn, như vậy cho dù không đem chuỳ của Đổng Phi đánh bay thì cũng có thể đỡ được một chuỳ này.

Nhưng khi đại chuỳ nện thẳng vào khảm đao của hắn, thì khương nhân tướng lãnh mới biết hắn ngu ngốc đến cỡ nào.

Chỉ nghe rắc một tiếng, khảm đao bị đại chuỳ đập cho gãy đôi, lực lượng trên chuỳ thật là ghê ghớm, làm cho hai tay khương nhân run lên, hộ khẩu vỡ toang, đại chuỳ theo đà hung mãnh nện xuống, bất quá vì khảm đao Khương nhân chắn đi một phần lực lượng, cho nên tốc độ của cruỳ vẫn có chút giảm xuống, tên khương nhân ở trên ngựa vội né tránh, chuỳ sượt qua đầu của hắn , chẳng những làm cho y phục cùng với bì giáp rảnh tả tơi cuối cùng hung hăng nệ thẳng vào lồng ngực của hắn sau đó trượt xuống đánh mạng vào lưng ngựa.

Chiến mã thê lương hí dài một tiếng, liền lập tức ngã xuống đất không động đậy .

Mà tên Khương nhân tưỡng lãnh trước ngực huyết nhục mơ hồ , thậm chí lòi ra cả xương cốt, hắn ngã xuống mặt đất, mắt trợn trừng lên, hít vào ít hơn thở ra, nhìn qua là biết khó sống.

Ngựa của Đổng Phi không dừng vó, căn bản không thèm để ý đến sự sống chết của tên tướng lãnh kia, hướng về phía trước tiến lên.

Hơn một trăm khương nhân đầu tiên là ngẩn ra, chưa kịp phản ứng thì Đổng Phi đã lao tới,song chuỳ vung ra, binh khí khương nhân vung ra nhưng không ai có thể chịu được Đổng Phi một chuỳ. Bất quá Khương nhân cũng rất thông minh, phát hiện tình huống không ổn, lập tức tách ra , bao vây lấy Đổng Phi , có mười mấy người vây lấy Đổng Phi, làm hắn xuất thủ có chút khó khắn, còn khương nhân bên ngoài không ngừng cầm cung bắn lén.

Mà Đổng Phi lại không có chiêu số. Đối phương đánh bừa với hắn, làm cho hắn một thân võ công không có chỗ dùng, mà những mũi tên lại hướng về ngựa của hắn mà bắn , Đổng Phi không thể vũ lộng song chuỳ, một thì che chắn bản thân, một thì bảo vệ ngựa, nhìn rất chật vật.

Cách đó không xa, hai thất chiến mã từ trong thương đội đi ra.

Trên lưng là hai người nữ nhân, trong đó là một người dùng khăn che mặt, mà người còn lại chính là Đổng Viện.

“ Đại tỷ đừng làm quá….Không phải là đùa sao? Đừng có làm A Sửu bị thương, nếu không nãi nãi sẽ đau lòng.”

“ Hì hì , sợ cái gì? Tiểu đệ này của chúng ta thật không kém, không nghĩ đến A Cổ ngay cả một chuỳ của hắn đều đỡ không được.”

“ Đại tỷ…”

Lúc này , hai tên Khương nhân đã khiêng tên tướng lãnh kia về.

“ A Cổ Lực thế nào?”

“ Phu nhân, A Cổ Lực hắn….Không được!”

Nữ nhân che mặt nhìn thoáng qua Khương nhân tướng lãnh đang huyết nhục mơ hồ kia, hừ lạnh một tiếng nói: “Đem hắn chôn đi….Thật là một phế vật, còn tự xưng là cao thủ , ngay cả mười hai tuổi hài tử cũng không bằng , thật sự là mất hết mặt mũi của Kim thành phá khương.” Trong giọng nói căn bản là không để ý đến sự sống chết của tướng lãnh kia.Ánh mắt nàng chuyển động , muốn quát dừng lại, nhưng lúc này trong trận lại xảy ra biến hoá.

Một chi mũi tên đã xuyên thấu cổ của chiến mã của Đổng Phi, thớt Tây Lương chiến mã liền hý thảm một tiếng, đầu té ngã xuống đất, làm cho Đổng Phi cũng bị ngã theo, Đổng Viên sợ hãi kêu lên một tiếng muốn dục ngựa tiến lên xem xét, nhưng lại nhìn thấy Đổng Phi sau khi ngã ngựa liền linh hoạt đứng lên.

Một thanh đại chuỳ ném ra, Đổng Phi thực sự nổi giận, thớt chiến mã kia đã cùng sớm chiều ở chung với hắn, sớm đã sinh ra tình cảm nồng hậu, không nghĩ tới…..

Cổ tay nhẹ nhàng run lên,chiếc chuỳ vù một tiếng bay ra ngoài.

Phía sau đuôi chuỳ cột một sợi dây xích ước chừng bằng hai ngón tay dài khoảng hai trượng, Đại chuỳ đánh nát đầu một thớt chiến mã, Đổng Phi dễ dàng vũ lộng dây xích , Đầu truỳ lại nhẹ nhàng bay lên, cùng lúc đó hắn cất bước về phía trước, nắm một một chuôi đại chuỳ khác .

Hai thanh đại chuỳ , không…Mà là hai thanh Lưu tinh chuỳ.

Đổng Phi vũ lộng song chuỳ, phương viên trong vòng bốn trượng đều do hắn khống chế.

Những tên khương nhân không kịp trốn tránh liền bị thiết chùy đập cho hộc máu.

Mười mấy Khương nhân trong chớp mắt ngã trong vũng máu, mà hung tính của Đổng Phi cũng dâng lên, rít gào lao về phía những người khác .

“ A Sửu dừng tay!”

Đổng Viện lớn tiếng quát to, cùng lúc đó nữ nhân che mặt cũng gọi Khương nhân trở về.

Nhưng cứ như vậy lại có thêm bảy, tám tên khương nhân lại ngã xuống huyết nhục mơ hồ, Đổng Phi liên tục đánh ra năm, sáu mươi chuỳ, Chuỳ là loại vũ khí cương mãnh vô cùng, uy lực vô cùng lớn, nhưng lại không thể đánh thời gian dài, nếu thời gian quá dài thì cho dù là thần tiên cũng chống đỡ không được, huống chi Đổng Phi mới là mười hai tuổi hài tử.

Bình Thư Diễn nghĩa có nói , Phàm là đại tướng dùng chuỳ thì không muốn dây dưa với đối phương là vì nguyên nhân này.Nếu nói đến vị Đại tướng thời Đường là Lý Nguyên Phách một Chuỳ định càn khôn là vì sao? Bởi vì họ không đánh được lâu .

Nghe tiếng Đổng Viện kêu gào, Đổng Phi cũng thanh tĩnh rất nhiều.

Hắn ngạc nhiên thu hồi đại chuỳ, thấy Đổng viện bước đến , trong lòng không khỏi buông lỏng,vội vàng hỏi: “Tứ tỷ, tỷ không sao chứ?”

“ Ta đương nhiên không có việc gì….Tiểu tử ngốc này, như thế nào một mình chạy đến …..Uy, A Sửu , đừng làm cho tỷ sợ , tỉnh lại a!”

Nghe được Đổng Viện không có việc gì, tâm thần Đổng Phi hoàn toàn thả lỏng .

Ở bên tai nghe tiếng ong ong , trong đầu thì có chút mơ hồ, Những câu nói kế tiếp của Đổng Viện hắn cũng không có nghe, Đại chuỳ trong tay rơi xuống mặt đất, rồi sau đó là chân mềm nhũn ngã xuống hôn mê .

Cũng khó trách , đừng nhìn Đổng Phi có thực lực kinh người, nhưng dù sao cũng chỉ là một hài tử. Đại chuỳ kia nặng một trăm năm mươi cân, cho dù là người trưởng thành cũng không múa được mấy cái. Cho dù Đổng Phi trời sinh thân lực, có thể phát động đại chuỳ. Nhưng một lúc lại giống như bị thoát lực, ngã trong lòng Đổng Viện.

Cô gái che mặt vội vàng chạy lại, kiểm tra đến nửa ngày.

“ Đại tỷ, A Sửu không có việc gì chứ?”

“ Không có việc gì, bất quá là do thoát lực, nghỉ vài ngày là không sao!”

“ Đại tỷ , tỷ lần này đùa hơi quá !”

Đổng Viện khuôn mặt nghiêm lại nói: “A Sửu là tâm can bảo bối của nãi nãi, ta lần này trở về chắc lại phải chịu một ít đau khổ.”

“ Tâm can bảo bối…”

Cô gái che mặt cũng rất kích động. Hiển nhiên nàng cũng rất rõ tính tình của lão phu nhân, trong lòng không khỏi nhảy loạn lên.

Xa xa truyền đến từng đợt vó ngựa.

Đổng Viện ngẩng đầu quan sát rồi nhẹ giọng nói: “Là nhị tỷ phu đến đấy!”

“ Quyên đi, Chúng ta đi lại nghênh đón, đừng cho muội phu hiểu lầm, Người đâu, Đỡ thiếu gia lên xe của ta….” Hì hì, bất quá tiểu đệ đệ này của chúng ta rất tốt, so với cái tên Đổng Hoàng phế vật kia thì mạnh hơn trăm lần.”

Cô gái che mặt nói xong không ngờ cười lên một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện