Lưu Hòa nhận ra mọi chuyện đã ngoài tầm kiểm soát.
Hắn suất lĩnh gia tướng đánh Thừa Minh điện. Nơi đây dù mang danh cung điện, thực tế chỉ là một tòa lầu các lại được thủ vệ vô cùng nghiêm ngặt. Tướng lĩnh trấn thủ Thừa Minh điện là một thanh niên tên Quách Hoài, tuổi vừa mới 20.
Quách Hoài chỉ huy các vệ Thừa Minh điện, ngăn chặn công kích của Lưu Hòa.
Qua nửa canh giờ, hơn 3000 binh mã của Lưu Hòa vẫn không làm gì được mấy trăm các vệ Thừa Minh điện. Ngoài cửa Thừa Minh điện thi thể la liệt, máu chảy thành sông.
- Hoàng thúc, đại sự bất hảo.
Một gã gia tướng tóc tai bù xù, người đầy vết máu chạy tới trước Thừa Minh điện:
- Tề Bắc hầu đánh Tây Bình phường bị tên lạc chết, các nơi khác cũng không thuận lợi... Âm Bình hầu lệnh tiểu nhân đến báo, Đổng gia có khả năng đã chuẩn bị từ trước, thỉnh hoàng thúc tức tốc lui về Vị Ương cung.
Tề Bắc hầu tên Lưu Quảng, là hậu duệ của Tề Bắc Huệ vương Lưu Thọ thời Hán sơ, là người Thanh Châu Bình Nguyên quận, từng đảm nhiệm Xích Khâu lệnh. Năm Thái Bình đầu tiên, Viên Thiệu công phá Bình Nguyên quận, Xích Khâu thất thủ. Lưu Quảng lo bị Tào Tháo trách phạt, vì vậy dẫn theo gia nhân chạy trốn tới Trường An, được Lưu Hòa thu vào tôn thất.
Âm Bình hầu tên là Lưu Phức, trước kia là Bái quốc vương, ở vùng Giang Tả. Đến khi Tôn Lưu đại chiến thì dời tới Trường An, dựa theo gia phả, Lưu Phức là trưởng bối của Lưu Biện, được phong làm Âm Bình hầu, phụ tá Lưu Hòa, liên lạc với tôn thất Trường An, tài hoa xuất chúng.
Lần này tôn thất mưu đồ bí mật, Lưu Phức trấn thủ Vị Ương cung, tổng đốc toàn cục.
Lưu Hòa nghe vậy không khỏi hoảng lên:
- Bên Lưu Trinh thế nào rồi? - Hoàng thúc, tình hình bên Lưu Trinh đại nhân cũng không phải quá tốt, đã cho người báo lại nói vấp phải chống cự mãnh liệt.
Trong lòng Lưu Hòa bất an, trong đầu không tự chủ được hiện ra khuôn mặt vô hại lúc nào cũng đeo nụ cười của Đổng Ký.
Lẽ nào tất cả mọi chuyện đều nằm trong tính toán của tên tiểu tử chưa dứt sữa kia? Nếu là như vậy, chúng ta có thể đã bị hắn tính kế.
- Triệt binh, triệt binh.
Lưu Hòa lập tức mệnh sĩ tốt lui về phía Vị Ương cung.
Các vệ của Thừa Minh điện cũng không truy kích. Sau khi nhân mã của Lưu Hòa lui đi, bóng hình Quách Hoài mới xuất hiện tại cửa Thừa Minh điện.
- Giáo úy đại nhân, bọn họ rút lui rồi... Chúng ta có truy đuổi không?
Quách Hoài cười lạnh:
- Đuổi làm gì? Lẽ nào bọn chúng có cánh bay được hay sao? Lập tức thông báo Vương thái tử, nói phản tặc đã lui về phía hoàng cung, cưỡng ép hoàng thượng. Các ngươi theo ta tới mỗi phủ các tôn thất trước, bắt gia quyến của lũ nghịch tặc mưu đồ tạo phản áp giải đến Vị Ương cung.
- Rõ.
600 các vệ ra khỏi Thừa Minh điện, đồng loạt lên ngựa chạy đi, để lại một lầu các trống trơn không người thủ vệ. Kì thật từ mấy ngày trước đây, đại thần Thừa Minh điện lưu thủ Trường An đã bí mật mang tất cả các vật phẩm ở đây đến Lương vương phủ. Đồng thời đám Cố Ung, Mã Kiều, Lô Dục và gia quyến của họ cũng được Đổng Ký bí mật đưa tới Lương vương phủ. Các vệ lúc này thực ra đều là Kỹ Kích sĩ của Đốc Sát viện theo Đổng Ký nhiều năm.
Phản kích của Đổng Ký đã bắt đầu.
Được Lưu Phức thông tri, nhân mã của tôn thất đều lui về phía Vị Ương cung. Có điều vào lúc đóng cửa cung, khi kiểm kê nhân số Lưu Hòa, Lưu Phức mới phát hiện, hơn vạn nhân mã tụ tập trước kia sau một hồi chém giết đã tổn hại phân nửa. Ngoài ra tôn thất tử thương thảm trọng.
Ngoại trừ Tề Bắc hầu Lưu Quảng biết rõ là đã chết, thì còn Thanh hương hầu Lưu Trinh, An Đình hầu Lưu Cơ, Trấn Ninh đình hầu Lưu Diễm cùng hơn 10 người khác không rõ tung tích. Mặc dù chưa biết những người này sinh tử ra sao, nhưng trong lòng Lưu Hòa, Lưu Phức cũng đoán được những người này chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều.
Đồ Trừng không nhịn được cả giận:
- Vì sao lại như vậy? Kế hoạch của chúng ta rất chu đáo, vì sao lại xảy ra tình huống này?
Lưu Phức cắn răng nói:
- Chỉ sợ là trong chúng ta... Có nội tặc mật báo. Nhìn tình huống hôm nay rõ ràng Đổng gia đã sớm có chuẩn bị. Chỉ chờ chúng ta xuất thủ là bọn họ mượn cơ hội diệt trừ. Nếu không phải có nội tặc mật báo, Đổng gia sao có thể biết trước?
Nội tặc...
Mọi người lại hai mặt nhìn nhau.
Đồ Trừng, Lưu Hòa ánh mắt lạnh lẽo, mặt mày dữ tợn nhìn từng người ở đây, thế nhưng nhìn đâu cũng chỉ thấy sự sợ hãi hoảng loạn.
Không được, lúc này không thể để xảy ra tranh chấp nội bộ.
Bên ngoài có cường địch chưa giải quyết, nếu bên trong còn loạn lên nữa...
Đồ Trừng nói:
- Chư công chớ lo lắng, chúng ta còn mấy vạn binh mã Vũ Lâm quân của Triệu Vân tướng quân. Chỉ cần bọn họ vào Trường An là vấn đề sẽ được giải quyết. Còn ba mươi vạn đại quân của Ban tướng quân cũng đã đến Tây Vực, chỉ cần hắn ra Hà Tây là Quan Trung tất loạn.
Đồ Trừng nói rất đúng, nhưng chỉ là lý luận.
Còn thực tế thì sao?
Mọi người không hề cảm giác sự tồn tại của ba mươi vạn đại quân Tây Vực kia. Lúc này bọn họ chỉ quan tâm đến mấy vạn Vũ Lâm quân gần Trường An mà thôi.
Lưu Hòa cũng cười nói:
- Chư công đừng hoảng hốt, đừng quên hoàng thượng đứng về phía chúng ta.
Đúng vậy, hoàng thượng đứng về phía chúng ta.
Chỉ cần hoàng thượng còn là đại nghĩa còn trong tay chúng ta. Lưu Phức nhìn về phía Đồ Trừng:
- Đồ sư, đến lúc khẩn yếu phải thỉnh hoàng thượng đứng ra dẹp loạn lần này... Phía hoàng thượng không có vấn đề gì chứ?
- Đương nhiên không có vấn đề gì.
Đồ Trừng nói như đinh đóng cột, ánh mắt nhìn về phía Đặng Triển.
Thấy Đặng Triển gật đầu, ý nói cho Đồ Trừng: Yên tâm, tất cả đều nằm trong tính toán. Cùng lắm thì giết những người đó, ép hoàng thượng đàm phán với Đổng gia.
Đồ Trừng vô thức gật đầu, trong lòng cũng bình tâm hơn nhiều.
Ngoài Vị Ương cung quân tốt tụ lại càng ngày càng nhiều. Những binh mã liên quan đến Đổng gia đều xếp thành phương trận ngoài cung.
Đèn đuốc sáng trưng, sát khí lạnh lẽo.
Trong thành Trường An không ngừng truyền đến hét hò, kêu khóc, khiến cho những người trong Vị Ương cung cảm thấy khủng hoảng.
Đột nhiên sĩ tốt ngoài thành xôn xao một trận.
Đám người Lưu Hòa, Đồ Trừng vội lên thành xem, chỉ thấy một đội nhân mã từ xa đến gần, đi trước là một con bạch long câu, thanh niên trên ngựa tuổi vừa nhược quán. Toàn thân trang phục đen, bên ngoài giáp đen, choàng kỳ lân chiến bào cũng màu đen, trong tay nắm một thanh trường kiếm, lộ vẻ ung dung quý phái.
Phía sau thanh niên là một viên tiểu tướng. Trên thiết mâu đen thui vẫn còn máu rỏ. Trên cổ ngựa treo mấy đầu lâu máu đầm đìa, vẻ mặt dữ tợn, khiến người khác lòng sinh hoảng hốt.
Có người tinh mắt, dựa theo ánh đuốc nhìn rõ đầu người trên ngựa, không nhịn được kinh khủng la lên:
- Là Thanh hương hầu...
- Im miệng.
Lưu Hòa gầm lên giận dữ, thầm nghĩ: một đám giá áo túi cơm, lúc này hoảng cái gì? Bình tĩnh, ta muốn bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Tuy trong lòng hắn nghĩ vậy, nhưng giọng nói vẫn không kiềm chế được run run.
- Người dưới thành hãy xưng tên ra.
Đổng Ký ngẩng đầu cười:
- Lương vương thế tử Đổng Ký, ra mắt hoàng thúc.
Ngô Ngạn giơ mâu, vung tay hô to một tiếng:
- Lương vương.
Trong chớp mắt, sĩ tốt dưới thành đồng thanh hô lên "Lương vương" như biển động sóng trào, âm thanh vang vọng trên bầu trời Trường An mãi không thôi.
Đám người Lưu Hòa mặt mũi trắng bệch, những kẻ nhát gan đã ngã ngồi ra đất. Đồ Trừng hít sâu một hơi, tiến lên một bước nói lớn:
- Thế tử, ngươi suất binh vây công hoàng thành, đây là tội tru di cửu tộc... Các ngươi tụ tập nơi này là để làm gì? Niệm tình ngươi trẻ người non dạ, mau chóng rút đi.
Đổng Ký cất tiếng cười to:
- Con lừa ngốc, ở đây từ lúc nào đến lượt ngươi nói? Bản thế tử lại biết có kẻ đại nghịch bất đạo, cưỡng ép hoàng thượng, vì vậy dẫn theo binh mã đến đây bình loạn.
- Nít hôi chưa dứt sữa chớ nói bậy, đây là Trường An dưới chân thiên tử, làm gì có kẻ nào dám tạo phản?
Một hồi nói năng này dù là Lưu Hòa hay Đồ Trừng cũng đều biết chỉ là nói luyên thuyên, cái bọn họ mong chờ chính là kéo dài thời gian đợi viện binh đến.
Đổng Ký thôi cười, mắt khép lại:
- Đồ Trừng, Lưu Hòa. Các ngươi mật mưu tạo phản, sự tình đã bại lộ, hôm nay ta lĩnh binh tới đây chính là để cứu hoàng thượng, dẹp chiến loạn. Nếu như các ngươi thông minh thì mau mở cửa đầu hàng, bằng không ta sẽ cho các ngươi hối hận không kịp.
"Đầu hàng! Đầu hàng"
Các sĩ tốt tiếp tục hô vang, khiến cho cả đám trong Vị Ương cung run như cầy sấy.
Đúng lúc này Quách Hoài áp giải hơn nghìn người tới bên ngoài. Cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé kêu cha gọi mẹ loạn thành một đống.
Lưu Hòa tinh mắt, nhìn thấy trong đám người có thê nhi của mình.
Trong lòng bất an, kinh khủng hô:
- Đổng Ký, ngươi muốn làm gì?
- Đây là gia quyến của phản tặc.
Con mắt của Đổng Ký nheo lại, ngữ khí lạnh lẽo:
- Bắt đầu từ lúc này, ta đếm đến 10 mà các ngươi không ra thì sẽ có 10 cái đầu rơi xuống đất. Đếm đến trăm sẽ chém 100, đếm đến nghìn thì chém 1000... Ta nói sẽ giữ lời, các ngươi suy nghĩ kĩ đi.
Bọn người Lưu Hòa đầu óc choáng váng.
Nhớ trước đây thế tộc Trường An làm loạn, mặc dù Giả Hủ tàn nhẫn nhưng cũng không độc ác như Đổng Ký thế này.
Hắn suất lĩnh gia tướng đánh Thừa Minh điện. Nơi đây dù mang danh cung điện, thực tế chỉ là một tòa lầu các lại được thủ vệ vô cùng nghiêm ngặt. Tướng lĩnh trấn thủ Thừa Minh điện là một thanh niên tên Quách Hoài, tuổi vừa mới 20.
Quách Hoài chỉ huy các vệ Thừa Minh điện, ngăn chặn công kích của Lưu Hòa.
Qua nửa canh giờ, hơn 3000 binh mã của Lưu Hòa vẫn không làm gì được mấy trăm các vệ Thừa Minh điện. Ngoài cửa Thừa Minh điện thi thể la liệt, máu chảy thành sông.
- Hoàng thúc, đại sự bất hảo.
Một gã gia tướng tóc tai bù xù, người đầy vết máu chạy tới trước Thừa Minh điện:
- Tề Bắc hầu đánh Tây Bình phường bị tên lạc chết, các nơi khác cũng không thuận lợi... Âm Bình hầu lệnh tiểu nhân đến báo, Đổng gia có khả năng đã chuẩn bị từ trước, thỉnh hoàng thúc tức tốc lui về Vị Ương cung.
Tề Bắc hầu tên Lưu Quảng, là hậu duệ của Tề Bắc Huệ vương Lưu Thọ thời Hán sơ, là người Thanh Châu Bình Nguyên quận, từng đảm nhiệm Xích Khâu lệnh. Năm Thái Bình đầu tiên, Viên Thiệu công phá Bình Nguyên quận, Xích Khâu thất thủ. Lưu Quảng lo bị Tào Tháo trách phạt, vì vậy dẫn theo gia nhân chạy trốn tới Trường An, được Lưu Hòa thu vào tôn thất.
Âm Bình hầu tên là Lưu Phức, trước kia là Bái quốc vương, ở vùng Giang Tả. Đến khi Tôn Lưu đại chiến thì dời tới Trường An, dựa theo gia phả, Lưu Phức là trưởng bối của Lưu Biện, được phong làm Âm Bình hầu, phụ tá Lưu Hòa, liên lạc với tôn thất Trường An, tài hoa xuất chúng.
Lần này tôn thất mưu đồ bí mật, Lưu Phức trấn thủ Vị Ương cung, tổng đốc toàn cục.
Lưu Hòa nghe vậy không khỏi hoảng lên:
- Bên Lưu Trinh thế nào rồi? - Hoàng thúc, tình hình bên Lưu Trinh đại nhân cũng không phải quá tốt, đã cho người báo lại nói vấp phải chống cự mãnh liệt.
Trong lòng Lưu Hòa bất an, trong đầu không tự chủ được hiện ra khuôn mặt vô hại lúc nào cũng đeo nụ cười của Đổng Ký.
Lẽ nào tất cả mọi chuyện đều nằm trong tính toán của tên tiểu tử chưa dứt sữa kia? Nếu là như vậy, chúng ta có thể đã bị hắn tính kế.
- Triệt binh, triệt binh.
Lưu Hòa lập tức mệnh sĩ tốt lui về phía Vị Ương cung.
Các vệ của Thừa Minh điện cũng không truy kích. Sau khi nhân mã của Lưu Hòa lui đi, bóng hình Quách Hoài mới xuất hiện tại cửa Thừa Minh điện.
- Giáo úy đại nhân, bọn họ rút lui rồi... Chúng ta có truy đuổi không?
Quách Hoài cười lạnh:
- Đuổi làm gì? Lẽ nào bọn chúng có cánh bay được hay sao? Lập tức thông báo Vương thái tử, nói phản tặc đã lui về phía hoàng cung, cưỡng ép hoàng thượng. Các ngươi theo ta tới mỗi phủ các tôn thất trước, bắt gia quyến của lũ nghịch tặc mưu đồ tạo phản áp giải đến Vị Ương cung.
- Rõ.
600 các vệ ra khỏi Thừa Minh điện, đồng loạt lên ngựa chạy đi, để lại một lầu các trống trơn không người thủ vệ. Kì thật từ mấy ngày trước đây, đại thần Thừa Minh điện lưu thủ Trường An đã bí mật mang tất cả các vật phẩm ở đây đến Lương vương phủ. Đồng thời đám Cố Ung, Mã Kiều, Lô Dục và gia quyến của họ cũng được Đổng Ký bí mật đưa tới Lương vương phủ. Các vệ lúc này thực ra đều là Kỹ Kích sĩ của Đốc Sát viện theo Đổng Ký nhiều năm.
Phản kích của Đổng Ký đã bắt đầu.
Được Lưu Phức thông tri, nhân mã của tôn thất đều lui về phía Vị Ương cung. Có điều vào lúc đóng cửa cung, khi kiểm kê nhân số Lưu Hòa, Lưu Phức mới phát hiện, hơn vạn nhân mã tụ tập trước kia sau một hồi chém giết đã tổn hại phân nửa. Ngoài ra tôn thất tử thương thảm trọng.
Ngoại trừ Tề Bắc hầu Lưu Quảng biết rõ là đã chết, thì còn Thanh hương hầu Lưu Trinh, An Đình hầu Lưu Cơ, Trấn Ninh đình hầu Lưu Diễm cùng hơn 10 người khác không rõ tung tích. Mặc dù chưa biết những người này sinh tử ra sao, nhưng trong lòng Lưu Hòa, Lưu Phức cũng đoán được những người này chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều.
Đồ Trừng không nhịn được cả giận:
- Vì sao lại như vậy? Kế hoạch của chúng ta rất chu đáo, vì sao lại xảy ra tình huống này?
Lưu Phức cắn răng nói:
- Chỉ sợ là trong chúng ta... Có nội tặc mật báo. Nhìn tình huống hôm nay rõ ràng Đổng gia đã sớm có chuẩn bị. Chỉ chờ chúng ta xuất thủ là bọn họ mượn cơ hội diệt trừ. Nếu không phải có nội tặc mật báo, Đổng gia sao có thể biết trước?
Nội tặc...
Mọi người lại hai mặt nhìn nhau.
Đồ Trừng, Lưu Hòa ánh mắt lạnh lẽo, mặt mày dữ tợn nhìn từng người ở đây, thế nhưng nhìn đâu cũng chỉ thấy sự sợ hãi hoảng loạn.
Không được, lúc này không thể để xảy ra tranh chấp nội bộ.
Bên ngoài có cường địch chưa giải quyết, nếu bên trong còn loạn lên nữa...
Đồ Trừng nói:
- Chư công chớ lo lắng, chúng ta còn mấy vạn binh mã Vũ Lâm quân của Triệu Vân tướng quân. Chỉ cần bọn họ vào Trường An là vấn đề sẽ được giải quyết. Còn ba mươi vạn đại quân của Ban tướng quân cũng đã đến Tây Vực, chỉ cần hắn ra Hà Tây là Quan Trung tất loạn.
Đồ Trừng nói rất đúng, nhưng chỉ là lý luận.
Còn thực tế thì sao?
Mọi người không hề cảm giác sự tồn tại của ba mươi vạn đại quân Tây Vực kia. Lúc này bọn họ chỉ quan tâm đến mấy vạn Vũ Lâm quân gần Trường An mà thôi.
Lưu Hòa cũng cười nói:
- Chư công đừng hoảng hốt, đừng quên hoàng thượng đứng về phía chúng ta.
Đúng vậy, hoàng thượng đứng về phía chúng ta.
Chỉ cần hoàng thượng còn là đại nghĩa còn trong tay chúng ta. Lưu Phức nhìn về phía Đồ Trừng:
- Đồ sư, đến lúc khẩn yếu phải thỉnh hoàng thượng đứng ra dẹp loạn lần này... Phía hoàng thượng không có vấn đề gì chứ?
- Đương nhiên không có vấn đề gì.
Đồ Trừng nói như đinh đóng cột, ánh mắt nhìn về phía Đặng Triển.
Thấy Đặng Triển gật đầu, ý nói cho Đồ Trừng: Yên tâm, tất cả đều nằm trong tính toán. Cùng lắm thì giết những người đó, ép hoàng thượng đàm phán với Đổng gia.
Đồ Trừng vô thức gật đầu, trong lòng cũng bình tâm hơn nhiều.
Ngoài Vị Ương cung quân tốt tụ lại càng ngày càng nhiều. Những binh mã liên quan đến Đổng gia đều xếp thành phương trận ngoài cung.
Đèn đuốc sáng trưng, sát khí lạnh lẽo.
Trong thành Trường An không ngừng truyền đến hét hò, kêu khóc, khiến cho những người trong Vị Ương cung cảm thấy khủng hoảng.
Đột nhiên sĩ tốt ngoài thành xôn xao một trận.
Đám người Lưu Hòa, Đồ Trừng vội lên thành xem, chỉ thấy một đội nhân mã từ xa đến gần, đi trước là một con bạch long câu, thanh niên trên ngựa tuổi vừa nhược quán. Toàn thân trang phục đen, bên ngoài giáp đen, choàng kỳ lân chiến bào cũng màu đen, trong tay nắm một thanh trường kiếm, lộ vẻ ung dung quý phái.
Phía sau thanh niên là một viên tiểu tướng. Trên thiết mâu đen thui vẫn còn máu rỏ. Trên cổ ngựa treo mấy đầu lâu máu đầm đìa, vẻ mặt dữ tợn, khiến người khác lòng sinh hoảng hốt.
Có người tinh mắt, dựa theo ánh đuốc nhìn rõ đầu người trên ngựa, không nhịn được kinh khủng la lên:
- Là Thanh hương hầu...
- Im miệng.
Lưu Hòa gầm lên giận dữ, thầm nghĩ: một đám giá áo túi cơm, lúc này hoảng cái gì? Bình tĩnh, ta muốn bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Tuy trong lòng hắn nghĩ vậy, nhưng giọng nói vẫn không kiềm chế được run run.
- Người dưới thành hãy xưng tên ra.
Đổng Ký ngẩng đầu cười:
- Lương vương thế tử Đổng Ký, ra mắt hoàng thúc.
Ngô Ngạn giơ mâu, vung tay hô to một tiếng:
- Lương vương.
Trong chớp mắt, sĩ tốt dưới thành đồng thanh hô lên "Lương vương" như biển động sóng trào, âm thanh vang vọng trên bầu trời Trường An mãi không thôi.
Đám người Lưu Hòa mặt mũi trắng bệch, những kẻ nhát gan đã ngã ngồi ra đất. Đồ Trừng hít sâu một hơi, tiến lên một bước nói lớn:
- Thế tử, ngươi suất binh vây công hoàng thành, đây là tội tru di cửu tộc... Các ngươi tụ tập nơi này là để làm gì? Niệm tình ngươi trẻ người non dạ, mau chóng rút đi.
Đổng Ký cất tiếng cười to:
- Con lừa ngốc, ở đây từ lúc nào đến lượt ngươi nói? Bản thế tử lại biết có kẻ đại nghịch bất đạo, cưỡng ép hoàng thượng, vì vậy dẫn theo binh mã đến đây bình loạn.
- Nít hôi chưa dứt sữa chớ nói bậy, đây là Trường An dưới chân thiên tử, làm gì có kẻ nào dám tạo phản?
Một hồi nói năng này dù là Lưu Hòa hay Đồ Trừng cũng đều biết chỉ là nói luyên thuyên, cái bọn họ mong chờ chính là kéo dài thời gian đợi viện binh đến.
Đổng Ký thôi cười, mắt khép lại:
- Đồ Trừng, Lưu Hòa. Các ngươi mật mưu tạo phản, sự tình đã bại lộ, hôm nay ta lĩnh binh tới đây chính là để cứu hoàng thượng, dẹp chiến loạn. Nếu như các ngươi thông minh thì mau mở cửa đầu hàng, bằng không ta sẽ cho các ngươi hối hận không kịp.
"Đầu hàng! Đầu hàng"
Các sĩ tốt tiếp tục hô vang, khiến cho cả đám trong Vị Ương cung run như cầy sấy.
Đúng lúc này Quách Hoài áp giải hơn nghìn người tới bên ngoài. Cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé kêu cha gọi mẹ loạn thành một đống.
Lưu Hòa tinh mắt, nhìn thấy trong đám người có thê nhi của mình.
Trong lòng bất an, kinh khủng hô:
- Đổng Ký, ngươi muốn làm gì?
- Đây là gia quyến của phản tặc.
Con mắt của Đổng Ký nheo lại, ngữ khí lạnh lẽo:
- Bắt đầu từ lúc này, ta đếm đến 10 mà các ngươi không ra thì sẽ có 10 cái đầu rơi xuống đất. Đếm đến trăm sẽ chém 100, đếm đến nghìn thì chém 1000... Ta nói sẽ giữ lời, các ngươi suy nghĩ kĩ đi.
Bọn người Lưu Hòa đầu óc choáng váng.
Nhớ trước đây thế tộc Trường An làm loạn, mặc dù Giả Hủ tàn nhẫn nhưng cũng không độc ác như Đổng Ký thế này.
Danh sách chương